C89-90-91:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C89: Tướng quân
Cố Khinh Âm cùng mười nha hoàn ở một phòng, đến buổi tối, cùng các nàng cùng nhau dùng cơm chiều. Nàng mặc dù xuất thân thế gia, nhưng không quá soi mói chuyện ăn uống, cơm rau dưa là đủ ăn rồi.

Sau khi ăn xong cơm chiều, trong nhà cũng lên đèn, quản sự phân phó sáu nha hoàn đến nhà kho sắp xếp lại đồ đạc, năm người còn lại tạm thời ở lại phòng chờ phân phó.

Năm người đó gồm Cố Khinh Âm, Tiền tiểu nhi cùng Phượng Vân, và hai người mà Cố Khinh Âm mới gặp, tất cả đều đang tuổi dậy thì, mặt hoa da phấn.

Tiền tiểu nhi và Phượng Vân nhìn nhau, thần sắc bất an, hai người ghé sát vào nhau nhỏ giọng nói thầm.

Cố Khinh Âm nhớ tới câu chuyện mình vô ý nghe được vừa rồi, hai người đó đều có phần e ngại chuyện này, không biết rốt cuộc là vì sao.

Qua lời nói của những người xung quanh, cơ bản nàng đã hiểu rõ tình hình trong tòa viện này.

Hiện nay ở đây ngoài một người tên là Ngô Lan quản lý thì còn hai quản sự nữa, mười người quét tước phụ giúp, sáu đầu bếp, ba hoa tượng, hai người đánh xe, hai mươi nha hoàn. Trừ một vài đại nha hoàn hầu hạ bên người chủ tử, những nha hoàn khác đều thuộc quyền quản lý của Ngô bà bà, những người giặt quần áo, may vá, chạy việc vặt thì đều là người mới, bị Ngô bà bà quản rất nghiêm.

Còn về chủ tử, Cố Khinh Âm chỉ biết bọn họ đều gọi người ấy là Ngụy tướng quân. Nàng không biết nhiều về võ tướng lắm, nên chưa từng nghe nói đến nhân vật này, nhưng có vẻ là một người không dễ hầu hạ. Hạ nhân cứ nói đến hắn thì đều là bộ dạng nơm nớp lo sợ, mà Hàn Cẩm Khanh lại có quan hệ chặt chẽ với hắn, còn cố ý giúp hắn bố trí tòa nhà này. Vì vậy nàng cần phải đề phòng hơn.

Các nha hoàn đều ngủ cùng trên một chiếc giường lớn, Cố Khinh Âm nằm gần sát bên ngoài, hai bên đều không có ai, vừa vặn có thể nghĩ cách thoát khỏi đây như thế nào.

"Các tỷ tỷ, đêm nay tướng quân sẽ trở về sao?" Một tiểu nha đầu lạ mặt đột nhiên hỏi.

Tiền tiền nhi ngẩng đầu lên, "Ừ, tôi nghe quản sự nói vậy." Ngữ điệu có vẻ không vui lắm.

Tiểu nha đầu gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ, "Muội còn chưa từng nhìn thất tướng quân."

"Ngươi là người mới sao? Tên là gì?" Phượng Vân hỏi nàng ấy.

"Tiểu Hoàn ạ, buổi sáng muội mới theo quản sự bá bá đến đây." Tiểu nha đầu trả lời.

Phượng Vân thở dài, "Tôi khuyên cô tốt nhất là nên cách xa tướng quân một chút, không được có tâm tư với ngài ấy đâu."

Tiểu Hoàn hơi xấu hổ, "Tỷ đừng nói bậy!"

"Biết vì sao trong tòa nhà này lại thiếu nha hoàn không?" Phượng Vân thần bí nói.

Câu nói này đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của Cố Khinh Âm, nàng nghiêng tai lắng nghe.

"Nghe nói Ngụy tướng quân tính tình cổ quái, tàn bạo hung ác, đã có vài nha hoàn mới đến không được vài ngày đã bị hắn tra tấn phát điên rồi!" Phượng Vân nhỏ giọng nói.

Mấy người nghe xong sắc mặt đều trắng bệch, không phải lần đầu tiên Tiền tiểu nhi nghe nói đến nhưng thân thể vẫn run lên.

Môi Tiểu Hoàn tái nhợt, nhưng vẫn nói: "Lời này không có bằng chứng, ngươi theo cái gì nghe tới tỷ nghe từ đâu vậy?"

Phượng Vân liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nói: "Tin hay không thì tùy, hừ!"

Nhất thời căn phòng yên tĩnh trở lại, năm người đều có suy nghĩ riêng. Cố Khinh Âm chú ý tới tiểu nha đầu bên cạnh Tiểu Hoàn vẫn luôn không lên tiếng, ngồi dưới ánh nến như bóng ma.

"A Âm, bây giờ mà cô còn có thể ngủ được?" Tiền tiểu nhi trừng mắt nhìn Cố Khinh Âm, thấy người phía sau đang chậm rãi nhắm hai mắt lại.

"Tôi nghỉ ngơi một lát, buổi tối không phải còn chờ sắp xếp sao?" Cố Khinh Âm lơ đễnh trả lời.

Phượng Vân ở bên cạnh nói: "Cô không sợ sao?"

"Sợ, tôi đương nhiên sợ, sợ bị tướng quân tra tấn phát điên." Cố Khinh Âm mở hờ mắt, trong mắt như lóe lên tia sáng, "Nhưng sợ thì được gì, tôi phải ngủ ngon, bằng không ngay cả khí lực sợ hắn cũng không có." Nàng nói thật, từ lúc thoát ra khỏi Ngọc Bình sơn trang nàng chưa có được một khắc an ổn, thể xác và tinh thần mệt rã rời, huống chi đêm qua nàng cũng không được nghỉ ngơi tốt.

Ngọc Bình sơn trang.

Trong đình nhỏ bên hồ, Hàn Cẩm Khanh mặc cẩm bào màu tím lười biếng nằm trên chiếc giường dài. Mái tóc mượt như nhung tản ra, rũ ở bên người, mi dài khẽ chớp, mắt phượng nhướng lên, trong tay lật xem một quyển sách. Lư hương bằng đồng đang đốt long tiên hương, sương khói lượn lờ, tràn ngập trong đình. Có một người đang khom người đứng trước mặt hắn.

"Người ngươi phái đi bảo không tìm thấy người, sao bây giờ lại thấy rồi?" Hàn Cẩm Khanh thản nhiên nói, tay vẫn tiếp tục lật sách.

C90: Để nàng rời khỏi
A Toàn cung kính đứng trước mặt Hàn Cẩm Khanh, nghiêm mặt nói: "Bẩm tướng gia, thuộc hạ phái người lục soát xe ngựa, xác thực không thấy bóng dáng Cố đại nhân. Nhưng lúc đến nhà Ngụy tướng quân lại gặp được nàng, tuy chỉ liếc mắt một cái, nhưng thuộc hạ tuyệt đối không nhìn lầm."

Hàn Cẩm Khanh buông sách xuống, ngồi thẳng dậy, sửa sang lại áo ngoài, thản nhiên nói: "Nàng không thấy ngươi?"

"Không ạ, Cố đại nhân cũng không nhận ra thuộc hạ, thuộc hạ đoán nàng trốn trong đoàn xe của chúng ta, thế nên mới đến nhà họ Ngụy."

"Sao ngươi không đưa nàng về đây?" Hàn Cẩm Khanh hỏi.

A Toàn quỳ xuống nói: "Thuộc hạ không dám tự tiện làm chủ, mới về trước bẩm báo với tướng gia, nếu tướng gia có ý này, thuộc hạ lập tức đi làm."

Hàn Cẩm Khanh nhìn hồ nước bên ngoài, dòng nước trong xanh, nhẹ nhàng gợn sóng, đôi mắt đen như hắc ngọc híp lại, "Không cần, ngươi lui xuống trước đi."

Cố Khinh Âm... Thân phận của nàng đặc biệt, từ sau khi thay Ngự sử đài chưởng sử, hắn không có lý do gì để giữ nàng lại. Tuy rằng hắn không đồng ý với cách nàng rời khỏi đây, nhưng nàng đã muốn đi như vậy, thì nàng đi nơi nào, tình cảnh như thế nào, hắn không thể làm chủ được nữa.

Nói đến cùng, nàng cũng chỉ là một nữ quan ngũ phẩm, dù có vài phần

gan dạ sáng suốt, có tâm tư mưu đồ, nhưng rốt cuộc lập trường của nàng và hắn vẫn bất đồng, nói là đối thủ cũng không sai.

Hàn Cẩm Khanh đứng dựa vào lan can, ngắm nhìn hồ nước, làn gió phất qua, thổi bay vài sợi tóc đen sau lưng hắn, đôi môi mỏng hơi cong lên, không thể phủ nhận, hắn rất thích thân thể nàng. Cảm giác hòa hợp ấy làm hắn lưu luyến, cho nên hắn cho nàng cơ hội, thử thăm dò nàng, việc nàng cự tuyệt cũng nằm trong dự kiến của hắn. Không thể nói rõ là thất vọng, nhưng hắn cũng không cảm xúc gì khác lạ, hoặc là nói hắn rất ít cảm xúc đặc biệt gì, hắn cũng không có khả năng thay đổi vì một nữ nhân.

Một đôi tay khẽ vòng lên thắt lưng hắn, thân thể ấm áp của phụ nữ lặng yên áp sát vào lưng hắn, "Tướng gia, vết thương của ngài tốt hơn chưa?"

Giọng nói uyển chuyển, trong veo như hoàng oanh xuất cốc. 

Khuôn mặt của Hàn Cẩm Khanh vẫn không chút cảm xúc, không vui mừng cũng chẳng kinh ngạc, chỉ xa cách nói: "Sao cô đến đây?"

"Hạ quan lo lắng cho thân thể của tướng gia, nên tất nhiên phải tới đây rồi." Nữ tử cười duyên, nhanh chóng vòng đến đứng trước mặt Hàn Cẩm Khan. Nàng ta có hàng mi như viễn sơn, mắt như thu thủy, da thịt trơn bóng, nụ cười tươi như hoa. Nàng nhìn người phía trước, nói: "Tướng gia không muốn gặp hạ quan sao?"

Trên người nàng có một mùi hoa tự nhiên, trong nháy mắt chui vào chóp mũi hắn, hắn thoáng nhíu mày, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta, hỏi: "Trong phủ đã xảy ra chuyện gì?"

Nữ tử đó cũng biết chừng mực, thấy vẻ mặt lạnh nhạt của hắn liền thu hồi ý cười, trả lời: "Trong phủ đều bình thường, nhưng chỗ Hộ bộ Đường đại nhân phiền toái không nhỏ."

"Đường Tĩnh?" Hàn Cẩm Khanh mím môi, đôi mắt sắc bén trầm xuống.

Nữ tử gật đầu, "Tướng gia còn nhớ rõ bốn năm trước ông ta bị Võ gia tố giác với hoàng thương chuyện cấu kết trốn thuế không?"

Đương nhiên Hàn Cẩm Khanh nhớ rõ, lần đó nếu không phải hắn biết trước, áp chế tình hình, vị trí Hộ bộ thượng thư của Đường Tĩnh đã bị thay thế rồi. Tuy nhiên nay khác xưa, Hoàng Thượng mặc dù vẫn tín nhiệm hắn, nhưng càng ngày càng trao nhiều quyền lực cho Nhiếp chính vương.

"Võ gia đã rời khỏi kinh thành từ lâu, lần này rốt cuộc là ai lôi chuyện xưa ra?" Hàn Cẩm Khanh thấp giọng hỏi, giữa lông mày là lãnh khí.

"Không biết tướng gia hiểu biết bao nhiêu về Ngự sử đài chưởng sử mới nhậm chức?"

"Minh Tiểu Hạc?" Hắn từng từng hoài nghi thân phận của người này, nhưng lại không tra ra chỗ khả nghi, tạm thời chỉ có thể từ bỏ. Không nghĩ tới Minh Tiểu Hạc mới nhậm chức mà đã dám khai đao với người của hắn.

"Lập tức đi thăm dò chi tiết, cô đích thân đến tửu lâu của hắn xem rốt cuộc kinh doanh cái gì."

Sắc mặt của cô gái kia trở nên nhu hòa, ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn, lại cười nói: "Tướng gia đã phân phó, hạ quan sao dám không tuân lệnh?

Nhưng, tướng gia muốn hạ quan rời khỏi đây nhanh như vậy, trong lòng hạ quan thật sự không muốn..." Nói xong, nàng ta từ từ dựa vào người hắn.

Hàn Cẩm Khanh hơi nghiêng người, nói: "Vân Thường, làm tốt bổn phận của cô đi, đừng để bản tướng phải thất vọng."

Nỗi bị thương chợt lóe lên trong mắt Vân Thường rồi biến mất. Nàng ta lùi lại vài bước, không nhiều lời nữa.

C91: Hầu hạ trong nội viện
Sáng sớm ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Cố Khinh Âm đã sửa sang lại đệm giường, mấy nha hoàn kia vẫn còn đang ngủ. Cửa phòng bỗng "rầm" một tiếng bị một lực mạnh đẩy ra, một dáng người yểu điệu tiến vào, che kín mặt mày, đưa lưng về phía Cố Khinh Âm, thu thập đồ đạc, không bao lâu thì cầm túi rời khỏi.

Cố Khinh Âm còn đang nghi hoặc, thì Phượng Vân ngủ bên cạnh nàng nhổm dậy, cười lạnh nói: "Ai bảo nàng ta ngày hôm qua tự mãn thế chứ."

"Là Lê nhi?" Cố Khinh Âm hỏi.

"Cũng không phải là đi, ngày hôm qua ban đêm muốn đi hầu hạ tướng quân. Hừ, muốn bay lên đầu cành cao." Phượng Vân châm chọc.

Cố Khinh Âm liếc nhìn nàng ấy một cái, bình thản nói: "Nếu không phải cô ấy đi thì cũng không biết sẽ đến phiên ai trong số chúng ta."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Vân nhất thời trắng bệnh, cả tiếng nói: "Dù sao tôi cũng không đi."

Mấy nha hoàn bên cạnh nghe thấy vậy, đều kéo chăn lên che mặt.

Ban đêm, Ngô bà bà lại đến chọn nha hoàn hầu hạ trong phòng tướng quân, nhìn mặt mũi đần thối của bọn nha hoàn, bà ta đành hắng giọng nói: "Các ngươi nhớ kỹ, tướng quân mới được triệu hồi từ biên cương, quyền cao chức trọng, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, trong phòng tạm thời còn không chưa có người chăm sóc, cho các ngươi đi hầu hạ chính là cho các ngươi cơ hội lớn, đừng có mà không biết xấu hổ."

"Lê nhi đâu? Không phải chạy rồi chứ?" Tiền tiểu nhi nói thầm.

Ngô bà bà liếc nhìn nàng ấy một cái, Tiền nhỏ nhi này có người chống lưng nên bà cũng không muốn đắc tội. Vì vậy mà bà càng thấy khó nghĩ khi chon người hầu hạ tướng quân.

Nói đến Ngụy tướng quân này cũng thấy kỳ lạ. Tướng quân ở bên ngoài nhiều năm, bên cạnh trừ gã sai vặt thì không có một nữ nhân nào. Từ khi đến nơi này, bà điều nha hoàn đến hầu hạ, tướng quân cũng không phản đối, nhưng cứ phái một người đến hầu hạ ở thư phòng, thì chỉ được một ngày lại khóc khóc, nháo nháo, rồi từng người một cứ vậy ra đi.

Càng kỳ hơn là bà chịu trách nhiệm tổng quản tòa nhà này cũng hơn hai mươi ngày rồi, nhưng còn chưa bao giờ nhìn thấy mặt chủ nhân, đều là gã sai vặt truyền lời lại, trong lòng bà không khỏi bực mình. Sáng sớm hôm ấy bà vác cái bản mặt già nua này đến gặp chủ tử đang ngồi trên lưng ngựa, trong ánh sáng chói lòa nhìn thấy một bên sườn mặt như được điêu khắc của tướng quân. Dù là bà đã có tuổi, duyệt không biết bao nhiêu người, nhưng trái tim trong lồng ngực cũng phải nhảy lên bang bang.

Bà không hiểu, nhân vật tuấn tú phi phàm như vậy, sao lại dọa bọn nha hoàn như hoa như ngọc đều bỏ chạy?

Bọn nha hoàn này đều rất thông minh, nhận đủ tiền tiêu hàng tháng, rồi lại nhờ người nhà đến bảo với bà, nói là tình nguyện làm những công việc nặng nhọc, cũng không nguyện đi hầu hạ tướng quân, khiến bà càng phiền não, nên đành phải đi xung quanh tìm kiếm những nha hoàn mới đến.

Hôm qua lúc đến phòng kiểm tra các nha hoàn, bà có thấy một người có bộ dạng đoan chính, nhìn cũng thông minh, lại lạ mặt, không dùng chiêu trò gì để được vào đây, nên bà cũng không phải kiêng kị gì. Vì thế, Ngô bà bà vươn ngón tay ngắn mập ra chỉ vào mặt Cố Khinh Âm: "Ngươi tên là gì?"

"A Âm." Trong lòng Cố Khinh Âm thở dài, chuyện nên đến rốt cuộc vẫn chẳng tránh được.

Đêm đó, Cố Khinh Âm bị sai đến nội viện hầu hạ.

Nội viện này chi làm hai phần trong ngoài, bên ngoài là thiết phòng, thư phòng, bên trong là phòng ngủ và dục đường. Trong viện được trồng đủ các loại cây cối, đặt thêm mấy hòn núi giả, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Kỳ thực, việc hầu hạ cũng chẳng có gì khó, chỉ là bưng trà rót nước, sửa sang lại bàn ghế, trải giường chiếu, đốt hương linh tinh. Nhưng dù sao Cố Khinh Âm cũng có xuất thân khác biệt, mấy việc này nàng cũng từng làm, nhưng không thường xuyên. Bây giờ lại phải động tay động chân nên khó tránh cảm giác mới lạ, chỉ miễn cưỡng thông qua.

Nàng đã đốt xong đàn hương, lúc vừa đi ra khỏi cửa phòng, định trở tay đóng cửa lại, chợt nghe thấy một giọng nói thanh thúy: "Tỷ tỷ, mau đến dục đường chuẩn bị nước ấm." Lúc nàng quay người lại, chỉ thấy một thân hình thấp bé đã chạy rất xa.

Dục đường được bài trí cực kỳ lịch sự tao nhã, có một tủ quần áo bằng gỗ tử đàn, một bình phong thêu cá vàng nghịch nước, một cái màn bông màu xanh phủ quanh một bồn tắm lớn, một cái giá đặt các loại đồ dùng tắm rửa.

Cố Khinh Âm bảo phụ dịch mang mười thùng nước ấm vào, thử nhiệt độ nước. Lúc nàng đang nhớ lại bình thường các tỳ nữ tắm rửa cho mình chuẩn bị những gì, thì cửa bị đẩy ra, nàng lui sang bên cạnh cúi đầu chờ đợi. Ở cửa ra vào, trong ánh sáng lạnh chỉ thấy được góc áo màu đen, và đôi chân đi giày đen thêu chỉ bạc giày sải bước tiến vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro