Hồi 1: Quyền lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tui xin cậu, năm nay nhà tui thất mùa.Tui lạy cậu cho tui khất hết năm nay, qua năm sau là tui trả liền cho cậu không thiếu một cắc "
Tên thanh niên mặc áo bà ba nâu đi guốc mộc ngồi chễm chệ trên ghế, hắn gõ gõ khúc cây to tướng xuống nền đất từng nhịp, từng nhịp một.
" Đánh "
Hắn lạnh lùng hất mặt ra hiệu cho bọn người bậm trợn đứng phía sau, chỉ một từ thôi cũng đủ khiến người đàn ông khốn khổ bị đánh đến thương tâm, bọn ác nhân thất đức không chút tình người ra tay tàn nhẫn đến độ người đàn ông đã hộc cả máu họng đầy miệng nhưng vẫn chưa chịu ngưng.
" Anh tư, nó ngất xỉu rồi "
" Đốt nhà "
Tư Hên, tên cầm đầu vứt khúc cây xuống đất rồi xoay gót bỏ đi.
Chỉ một lúc sau bà con trong xóm nháo nhào lên hô hoán, căn nhà lá của người đàn ông bốc cháy ngùn ngụt, mặc dù người ta đã cố gắng dùng nước để dập nhưng kết quả vẫn là vô ích.
Chẳng còn gì ngoài hai từ bất lực, ai nấy đều đau đớn xót xa cho hoàn cảnh trước mắt, muốn cứu cũng không được, muốn bỏ mặc cũng chẳng đành.
" Chaaaaa......hức.....cha đừng bỏ con "
Tiếng khóc oai oán từ xa vọng tới, một thân ảnh nhỏ nhắn tay chân bùn đất trong bộ bà ba nâu sờn cũ kĩ, có nhiều chỗ còn xuất hiện cả những ô vải chấp vá.
" Lệ Sa đừng, con không được vào bên trong, nguy hiểm lắm "
Bà con cô bác đứng xung quanh đó cố sức ôm Lệ Sa lại khi đứa nhỏ này cứ nằng nặc xông vào bên trong biển lửa.
Tội nghiệp cho em khi tuổi đời chỉ vừa tròn mười ba lại phải chứng kiến thảm kịch như vậy, cha em ra đi thật rồi, người thân duy nhất của em cũng đã không từ mà biệt.
" Lệ Sa Lệ Sa, bình tĩnh lại đi em, có chị ở đây rồi "
Một cô gái có ngoại hình xinh xắn, quần là áo lụa, thoạt nhìn phỏng chừng đã là thiếu nữ mười tám đôi mươi.Cô nàng quỳ thụp xuống ôm lấy Lệ Sa đang gào khóc dữ dội vào trong lòng, nước mắt cô gái cũng tuôn trào theo Lệ Sa.
" Trân Ni, cha em bỏ em rồi...hức...cha hứa sẽ đợi em về cùng ăn cơm cá kho mà " Lệ Sa đấm thùm thụp xuống nền đất " Muộn rồi, em về muộn rồi...hức cha em bị lửa thêu chết rồi Trân Niiiii "
" CHAAAAAAAAAA "
Sáu năm sau...
Trên cánh đồng xanh ngát, thoang thoảng trong gió còn có cả mùi hương nhè nhẹ của mạ non, khung cảnh thật yên bình, nên thơ.
" Lệ Sa "
" Chị "
Lệ Sa gỡ nón lá xuống, nhìn người con gái xinh đẹp tay cầm cà mên đứng cách đó không xa, cô ấy lúc nào cũng vậy mỗi khi gặp Lệ Sa thì đều cười rất tươi, rất vui vẻ, nụ cười chứa đầy tình cảm và vô cùng ngọt ngào.
" Em mần cái chi mà mặt mày bùn đất lung vậy đa? Xích lại gần đây chị lau cho nè "
" Khoan đã " Lệ Sa vội ngăn bàn tay đang định lau mặt cho cô lại " Chiếc khăn này vừa sạch vừa thơm, để dính bùn thì rất phí đó đa "
" Miễn là Lệ Sa thì có là gì chị cũng không tiếc " 
Trân Ni cười hiền vẫn tiếp tục vươn tay lau mặt cho cô, dẫu biết cả hai người đều là phận đờn bà con gái nhưng hễ mấy đứa nhỏ trong xóm mà bắt gặp cô ở cạnh Trân Ni thì chúng nó lại bảo trông hai người tựa như vợ chồng son.
Mỗi lần bị trêu chọc như thế cô đều nổi điên lên mà rượt đánh tụi phá phách đó một trận nhưng còn Trân Ni thì vẫn bình thản, thậm chí còn cười hớn hở như vừa lòng hả dạ lắm vậy.
" Lệ Sa em vừa mới cắt tóc à? "
" Em đã để tang cha em suốt mấy năm qua, em cũng mặc kệ cho tóc cứ dài theo năm tháng.Nhưng em nghĩ, bây giờ cũng là lúc em nên gác lại nỗi buồn sang một bên mà tiếp tục sống cuộc đời mới tốt đẹp hơn "
Trân Ni khẽ tựa vào vai Lệ Sa " Cho dù em có mần gì đi chăng nữa thì chị vẫn sẽ luôn ủng hộ em "
" Cảm ơn chị, Trân Ni "
" Hửm? Vì cái chi? "
" Vì đã không chê bai thân phận em nghèo hèn mà bên cạnh em, an ủi em suốt sáu năm qua đó đa "
" Xí, cái đồ sến sẩm...mắc ói quá đi "
Trân Ni ngồi thẳng dậy, nhéo má Lệ Sa một cái cho bỏ ghét.Con người cô vẫn luôn khách sáo như thế, miệng lúc nào cũng buông lời cảm ơn không biết chán, người ngoài nhìn vào nhiều khi còn tưởng hai người họ xa cách lắm đó chứ.
" Nói cho cố vô rồi mai mốt tui đi lấy chồng bỏ em lại mình ên cho thấy cảnh"
" Ai mà thèm lấy chị " Lệ Sa múc muỗng cơm cho vào miệng thản nhiên nói.
" Không ai thèm lấy chị thì Lệ Sa phải lấy chị đó đa "
" Khụ....khụ " Lệ Sa nghẹn cả cơm trọng họng ho sặc sụa " Chị có biết mình đang nói gì không đa? "
" Lệ Sa đừng bận tâm, chị về trước  "
Lệ Sa ậm ừ gật đầu, cô vô tư cho rằng đó chỉ là lời nói đùa trong lúc vui vẻ của Trân Ni, thời đại phong kiến cổ hủ này làm gì có chuyện đờn bà với đờn bà sẽ lấy nhau đâu.
Nắng chiều dần buông nhường lại cho màn đêm tĩnh mịch, tại căn nhà rộng lớn được xây toàn bộ bằng gỗ liêm đắc đỏ.Một người mặc bà ba màu vàng nhạt, cổ đeo chuỗi ngọc ngồi bắt chéo chân trên ghế dựa và đặc biệt dưới chân còn có thêm một người đờn ông khốn khổ chắp tay van xin.
" Cô hai, con biết con sai rồi, cô tha cho con lần này thôi con hứa không bao giờ tái phạm nữa "
" Con theo cô bao lâu rồi Điền? "
" Dạ.....dạ thưa cô mười năm "
" Chậc chậc " Thái Anh tặc lưỡi " Ngó bộ mười năm chưa đủ để bây hiểu con người cô rồi.Nguyên tắc của Phác Thái Anh này không có chuyện tha thứ cho kẻ lầm lỗi "
" Cô hai, con lạy cô, tha cho con " Thằng Điền khóc lóc ôm chân nàng cầu xin thảm thương.
" Mấy đứa trả lời cho cô biết, cái tội rình cô tắm thì xử như thế nào đây " Thái Anh nhàn nhã uống miếng trà.
Cả đám gia nhân đứng xếp thành hai hàng nhưng đứa nào cũng cúi đầu, mặt mũi xanh như tàu lá chuối không dám hó hé.
Tụi nó hiểu cô hai là người có công sẽ được thưởng nhưng có tội thì ắt phải phạt rất nặng, lần này xem như thằng Điền sống cũng không bằng chết chỉ vì một phút dục vọng không nên có từ trong lòng trỗi dậy của bọn đờn ông.
" Tú "
Một đứa con gái tóc đen mun, buộc cao đuôi ngựa giật mình ngẩng đầu lên khi nghe Thái Anh gọi đến tên.
" Dạ cô hai kêu con "
" Ý con sao? "
" À dạ....dạ...con " Trí Tú ấp úng.
" Thằng Tô đâu, móc mắt, thiến hạ bộ của nó rồi quăng cho nó sấp tiền tống nó đi biệt xứ "
" Dạ cô hai "
Thái Anh lạnh lùng phủi phủi vạt áo bà ba rồi đứng dậy rời đi, nàng chỉ để lại một câu xanh rờn liền khiến bọn gia nhân đều cả kinh trợn tròn con ngươi nhìn đến thằng Điền.
Thằng Tô cùng hai đứa nữa lôi xồng xộc thằng Điền ra ngoài sau nhà để hành sự, nó sợ đến nỗi á khẩu, nước mắt cứ thay nhau mà chảy ròng ròng trên gương mặt tái mét của nó trông thật đáng thương.
Chỉ có Trí Tú là bình tĩnh nhất vì nó đã sớm quen với cảnh tượng này rồi, muốn trách thì chỉ trách rằng thằng Điền quá ngu.
Mặc dù biết cô hai là yêu tinh vô cùng xinh đẹp và quyến rũ nhưng nhất định trăm ngàn lần cũng không nên mơ tưởng tới, kết cục phải đánh đổi bằng cả mạng sống hoặc tệ hại hơn là chịu đựng đau đớn xác thịt, quả thực sống không bằng chết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lichaeng