Chap 11+12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Tae Yeon lái xe con trên đường cao tốc như điên, cô nhấn nút trong xe. Chiếc xe đỏ rực trong nháy mắt chuyển thành một chiếc mui trần, chạy như điên trên đường lớn.

Cô đặt một tay bên cửa sổ chống đầu, để gió tùy ý thổi bay những sợi tóc dịu dàng, trong đêm đen mang theo một vẻ đẹp xốc xếch.

Hun làm thịt bò bít tết rất ngon, cô ăn thật nhiều, trên người ít nhiều gì cũng vương lại một chút mùi vị. Còn có Yoona cầm về bình rượu đỏ kia, cô uống cũng không ít, lỗ mũi ông xã thân ái nhà cô cực thính, không thể để cho anh ngửi thấy mùi được.

Tiện tay nhấn nút nhạc, một bản nhạc giao hưởng trong nháy mắt vang lên, Kim Tae Yeon dần dần thanh tĩnh, hồi tưởng từ lúc ra khỏi nhà đến bây giờ từng chút một gợi lại, bản nhạc vẫn vang lên từng khúc, Kim Tae Yeon liền duy trì thần thái suy tư như vậy.

Dĩ nhiên cô cũng nghiêm túc nhìn đường đi, mặc dù tài lái xe của cô đã đạt đến mức có nhắm mắt lại cũng dễ dàng điều khiển. Tuy nhiên cô vẫn muốn cẩn thận một chút, cho tới khi về đến nhà tuyệt đối không thể xảy ra chuyện không may.

Theo thời gian dần dần trôi, nhạc giao hưởng cũng không biết vang bao nhiêu bản, trong mắt Kim Tae Yeon rốt cuộc có một chút dao động, không, không. . . . . . . . Đó không phải là một chút dao động, mà là biểu tình vô cùng ảo não.

Shit! Cô thế nào quên mất ‘nhà hàng Á Toa’ kia là sản nghiệp của ông xã cô a! Cô thiếu não cả điểm này cũng quên, hèn chi cảm giác chuyện rất kỳ quái, Kim Tae Yeon gõ đầu mình một cái.

Thật đáng chết cô đã làm chuyện gì a, cứ hễ là chuyện liên quan đến chồng, cô đều trở nên mơ hồ. Chẳng lẽ gả cho một người sẽ trở nên mơ hồ như vậy? Còn ở nhà hàng của anh giết người, nhà hàng này chẳng phải sẽ có phiền phức rất lớn? Cái này cũng không phải là trọng điểm, chút chuyện nhỏ này ông xã nhà cô vẫn có thể thuận lợi giải quyết.

Trọng điểm là cái ánh mắt nóng rực ấy. Chẳng lẽ là chồng cô, nếu không, còn có ai đối với cô biểu lộ ánh mắt như vậy, nhưng chồng cô lúc này nên ở Tổng Công Ty chứ không phải ở nhà hàng, thật hỗn loạn a.

Ngao ~ nói đến sấm chớp đánh chết cô, nhưng cuối cùng vẫn đau lòng giống như ông xã cô.

Kim Tae Yeon ảo não bới bới tóc, tăng lực đạp chân ga, chiếc xe màu đỏ trong nháy mắt chạy như bay trên đường cao tốc, làm cho người ta hoài nghi đây thật sự xe con sao? Còn hơn tên lửa a.

Mà lúc này, trên xa lộ có một chiếc xe màu bạc hiệu BMW đang chạy như điên trên đường, mặc dù tốc độ không hơn “tên lửa” của Kim Tae Yeon, nhưng cũng không để người ta khinh thường. Từ âm nhạc có thể đoán được người trong xe tâm tình rất tốt .

Một chiếc xe loá mắt như vậy rất tự nhiên đưa tới những cái nhìn chăm chú của đông đảo tài xế. Tất nhiên Kim Tae Yeon cũng không ngoại lệ. Đối với sở thích yêu xe của cô, nếu như là bình thường, nhất định vui vẻ thưởng thức.

Nhưng hôm nay tâm tình của cô không tốt, trong lòng thấp thỏm không yên, cô hận không thể nhanh một chút về đến nhà, tìm hiểu ý của ông xã, xem chân tướng của sự việc có giống như cô nghĩ hay không.

Hi vọng ánh mắt nóng rực ở nhà hàng không phải là anh, nếu không cô nhất định chết chắc. Phải biết rằng trước mặt anh, cô vẫn luôn duy trì hình tượng vợ hiền mẹ tốt. Nếu để anh biết cô chẳng những lừa anh, hơn nữa còn là đệ nhất sát thủ người người e ngại, thật không biết anh sẽ nghĩ sao. Có giống những người khác e ngại cô hay không? Điều cô không hi vọng nhất chính là xa cách anh, bởi vì cô rất yêu anh.

Nhưng nếu như người đó không phải là anh nói như vậy nhất định còn có những cao thủ khác, hơn nữa còn có thể nhìn thấy cô giết người. Chỉ là không biết ngừoi đó là địch hay bạn. Như vậy cô càng rất phiền não. Đẩy những suy nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu, tăng tốc độ xe, trong nháy mắt vượt qua chiếc xe màu bạc kia.

Ở ngã tư, một chiếc xe chở hàng lớn đột nhiên lao ra, Kim Tae Yeon nhanh chóng thắng xe. Cho dù lái nhanh như vậy, nhưng bằng tài lái xe của cô tuyệt đối không có vấn đề gì, cùng lắm là cái trán xinh đẹp của nàng bởi vì quán tính mà đập tới trước thôi.

Chi. . . . . . . Băng. . . . . . . Băng. . . . . . .

Hồ Cẩn Huyên từ từ ngẩng đầu lên, xe đã dừng lại, không có thương vong gì, chỉ là cái trán của cô thật sự đập vào tay lái, rất có thể đã lưu lại dấu ấn.

Nhưng chiếc xe phía sau tại sao lại vô duyên vô cớ đụng vào xe cô, chẳng lẽ chủ nhân của nó không biết trên thế giới này còn có một việc gọi là thắng xe sao? Làm hại cái trán của cô đập hai lần vào tay lái, cô bất đắc dĩ cởi dây an toàn ra, đi xuống xe.

Chủ nhân của chiếc xe màu bạc cũng chậm rãi mở cửa vào thời điểm Kim Tae Yeon xuống xe. Một nam sinh không chút để ý xuống xe, giầy cứng cá tính phối hợp với chiếc quần jean Levistrauss mới nhất. Phía trên là một chiếc sơmi màu xám cùng sợi dây chuyền trân châu dài màu đen.

Mặc dù trong đêm tối, nhưng dựa vào ánh mắt sắc bén của đệ nhất sát thủ, cô tuyệt đối không nhìn lầm. Đồng tử mắt của cậu ta là màu nâu nhạt trong suốt, mang theo một loại hình không nắm bắt được. Mái tóc vàng kim đẹp mắt bị gió thổi có chút vểnh lên, có nét đáng yêu mê ly. Gò má đẹp trai mê người, cằm vót nhọn làm tim người khác đập thình thịch. Có điều với cô cũng chỉ là một đứa bé thôi, dung nhan còn lâu mới xuất sắc bằng ông xã.

Lúc Kim Tae Yeon thấy rõ nam sinh đứng cách chiếc xe màu bạc không xa, lông mày xinh đẹp giật giật. Nguyên lai là một thiếu niên bất lương, xem ra chuyện này không dễ giải quyết. Bất quá là cô có lý, cô không tin không thể giải quyết được.

Vốn Mục Pháp Á căn bản không có ý muốn xuống xe, dù sao là do đối phương đột nhiên dừng lại, nếu không hắn cũng không đụng vào. Nhìn tình hình này không lẽ là cố ý đánh cược mạng sống để tạo quan hệ với anh?

Đám chó săn làm rất tốt chuyện này? Anh bất đắc dĩ lắc đầu, những chuyện này thường xảy ra. Chỉ là cho tới nay đều có người đại diện giúp anh giải quyết. Hôm nay anh nghĩ một mình đi hóng gió một chút, tâm tình tốt như vậy lại bị quấy rầy. Nhưng anh đã cải trang rồi, đám chó săn không có nhanh như vậy đi!

Lỡ đãng bước xuống xe, liền nhìn thấy một cô gái tuyệt mỹ mắc váy liền trắng, gương mặt trái xoan cổ điển. Nhìn qua giống như chỉ lớn hơn bàn tay một chút,hệt như mỹ nữ từ những bước tranh cổ đại bước ra. Mặc dù bên cạnh anh không ít phụ nữ xinh đẹp, nhưng anh chưa bao giờ thấy một người hoàn mỹ như cô.

Lông mày lá liễu được cắt tỉa cẩn thận, lông mi dài cong vút, đôi mắt to, linh động có thần làm người ta chói mắt, xinh đẹp động lòng người giống như không thể nói rõ. Da thịt trắng nõn trong đêm tối càng thêm rực rỡ. Sống mũi kiên nghị thẳng tắp, mang theo vẻ thanh tú của con gái. Môi anh đào mềm mại đỏ hồng như bảo thạch trong suốt, bóng mịn làm người ta chỉ cần liếc mắt cũng cảm thấy say mê. Những sợi tóc dài, mềm mại, đen nhánh xoã xuống trên vai tuyết trắng, nhảy múa theo gió, giống như tinh linh ban đêm.

Chờ đến khi anh kịp phản ứng, đã đứng bên ngoài xe, mà cô không ngừng tới gần. Anh nghe trái tim mình đập loạn liên hồi “bùm…bùm..”, trong lòng trống rỗng. Anh lớn như vậy cũng chưa từng xuất hiện trình trạng bất thường này. Anh bị bệnh sao?

"Cậu lái xe kiểu gì vậy?" Kim Tae Yeon nhẹ nhàng hỏi, từ trang phục của cậu ta xem ra là một tên đàn em trong xã hội đen. Nhưng rất dễ nhận ra, đàn em xã hội đen căn bản không thể lái chiếc xe đắt tiền và hiếm có như vậy, chẳng lẽ là con cháu nhà giàu?

"Cái gì? !" Mục Pháp Á kinh ngạc nói, cô có quá vô lí hay không, rõ ràng là cô đột ngột dừng xe, làm hại anh đụng vào, vậy mà lúc này cô lại ác nhân cáo trạng trước? (là người sai còn chất vấn người khác)

Không. . . . . . Không. . . . . . Không. . . . . . Những thứ này không phải trọng điểm, trọng điểm là cô không hề mê luyến trước hình dáng bên ngoài của anh. Chỉ dùng mấy giây liếc anh một cái sau đó cũng không thèm nhìn lại lấy một lần.

Cho dù hoá trang, nhưng bộ dáng anh tuấn của anh cũng khiến người ta mê muội. Nhưng tại sao ánh mắt cô không hề hứng thú với anh, chẳng lẽ cô không nhìn ra anh là ai?

Lẽ ra anh phải cao hứng mới đúng chứ? Anh ghét nhất người khác lúc nào cũng si mê nhìn anh, ghét đám phụ nữ như ruồi bọ luôn vây xung quanh. Nhưng tại sao giờ phút này trong lòng anh thậm chí còn có điểm chán nản đây. Khi anh còn chưa kịp phản ứng đã nghe mỹ nữ nói tiếp, đủ làm cho anh nghẹn họng nhìn trân trối.

"Cậu còn chưa thành niên sao có thể lái xe trên đường lớn, hơn nữa cậu rõ ràng thấy xe của tôi ngừng lại, tại sao còn không thắng xe, cố ý đụng tới? Như vậy rất nguy hiểm có biết hay không? Thôi, về sau không nên chơi trên đường lớn, số tiền này cho cậu sửa xe. Nếu bị ba mẹ phát hiện, nhất định sẽ phạt cậu." Kim Tae Yeon thuyết giáo xong, lấy mấy tờ tiền nhân dân tệ màu đỏ trong xe bỏ vào túi anh, xoay người vào xe, không cho anh cơ hội nói chuyện.

"Này. . . . . ." Hồi lâu sau Mục Pháp Á mới phục hồi tinh thần, cầm tiền trong tay của Kim Tae Yeon, đã thấy chiếc xe đỏ rực đi xa. Hình như là lỗi của cô, nếu không phải cô đột nhiên dừng xe, sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng như thế nào lúc này tất cả đều biến thành lỗi của mình rồi.

"Cái gì? Người chưa thành niên? . . . . . . Ha ha ha. . . . . ." Mục Pháp Á đứng tại chỗ, nhìn tiền trong tay bật cười nói.

Cô gái này cũng có ý tứ, ngay cả anh là siêu sao nổi tiếng cũng không nhận ra. Chẳng những không nhìn bộ dáng tuấn lãng của anh, còn nói anh là người chưa thành niên. Vấn đề bộ dáng này của anh thật sự là người chưa thành niên sao? Mục Pháp Á cúi đầu nhìn qua trang phục của mình, gật đầu một cái sự thật là giống một tên thiếu niên bất lương.

"Wase, là vương tử Mục Pháp Á dịu dàng! Thần tượng của tôi a, mau, nhanh xuống xe xem một chút. . . . . . ." Một tiếng thét chói tai của phụ nữ, kế tiếp trên xa lộ cao tốc không ngừng giọng nữ vang lên.

"Oh? Thật sự là vương tử Pháp Á, rất đẹp trai tôi muốn xin chữ ký của anh ấy. Anh hoá trang thật kỹ đó cùng hình tượng dịu dàng trước kia bất đồng, như vương tử xấu xa, nhưng cũng rất đẹp, anh mới đi diễn sao?"

"Đó là diễn viên vương tử Pháp Á sao * mất hồn*?"

"Nếu không còn là ai a, chính là vương tử thần tượng của tôi a!"

" *mất hồn* rất hay đó, tôi rất mê."

"Thật mong đợi tác phẩm mới của vương tử Pháp Á."

. . . . . . . . . . . . . . . . .

Mục Pháp Á nhíu mày, tại sao những người ái mộ cũng nhận ra hắn, mà cô gái xinh đẹp đó thì không. Điều này làm anh rất thất vọng, xem ra anh bệnh không nhẹ a, trở về phải tìm bác sĩ khám một chút, nếu không tối nay sao lại có nhiều cảm giác khác lạ như vậy.

Anh mở cửa xe, ngồi xuống nhìn đống tiền mặt trong tay, sau đó thận trọng bỏ vào hộp ở đầu xe, lúc này mới an tâm lái đi.

Nếu như anh còn không đi, sợ rằng xa lộ này sẽ bị ách tắc giao thông. Làm minh tinh chẳng có gì tốt, không có một chút không gian riêng, có lúc làm cho người ta rất phiền não, nhưng anh lại rất thích ca hát và đóng phim, cho nên chỉ có thể chịu nhịn.

Kim Tae Yeon lái xe một hồi, mắt nhìn kiếng chiếu hậu, phát hiện phía sau không có ai theo kịp, mới khẽ yên tâm.

Cô thật thông minh, mới mấy giây liền giải quyết xong chuyện. Vốn là cô còn định dạy dỗ tên đó một lúc nữa, nhưng trong lúc lơ đãng nhìn thấy xe đối phương hình như hư hại nặng hơn.

Người bình thường không có lý nào lại cố ý đụng người khác, trừ phi là không kịp thắng xe. Tại sao lại không kịp thắng xe, rất có thể vì người phía trước dừng xe quá đột nhiên. Vừa rồi chiếc xe chở hàng lớn đột nhiên lao ra, cô mới nhanh chóng ngừng xe, cho nên lúc đó cô hơi chột dạ. Vì vậy vội vàng cầm một chút tiền cho cậu, khi cậu ta còn đang sững sờ thì đi mất, như vậy đối phương sẽ không quấn lấy nàng. Mặc dù nhìn sơ qua trang phục và xe, đối phương cũng không phải là người thiếu tiền.

Chờ người kia kịp phản ứng nhất định sẽ giậm chân! Kum Tae Yeon gian trá thầm nghĩ. Cái này cũng không thể trách cô, cô cũng bị tình thế bắt buộc, huống chi tất cả mọi người đều có lỗi. Người kia lái xe quá gần, nếu không cậu ta không thể nào không có thời gian thắng xe, coi như cậu ta cũng không thua thiệt gì. Bởi vì cô đã đưa tiền sửa xe rồi. Không cần, chút nữa về nhà còn có một trận chiến lớn đây.
Kim Tae Yeon nhanh chóng về nhà.

Ngoại ô thành phố A, một biệt thự to lớn hào hoa tao nhã tọa lạc ở nơi đó, cửa sắt lớn uy vũ đóng thật chặc, cửa có hai con sư tử lớn vô cùng khí thế, từ bên ngoài nhìn vào biệt thự to lớn này chẳng những có diện tích rộng rãi, hơn nữa còn vô cùng có cảm giác hắc ám, làm cho người ta không dám đến gần, bức tường màu than kết hợp mái nhà hồng nhạt hiện ra phong cách Châu Âu đặt trưng.

Ngay vào lúc này, tiếng lái xe vù vù truyền tới, ở trong đêm tối yên tĩnh có vẻ rất rõ ràng, trong chốc lát một chiếc Porsche lửa đỏ nhanh chóng dừng trước cửa lớn của biệt thự trang nghiêm, làm cho người ta cực kỳ kinh ngạc, âm thanh mới truyền tới xe cũng bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới trước cửa sắt lớn, đủ để biết kỹ thuật của người lái xe thật làm cho người ta kính nể.

Kim Tae Yeon thở dài một cái, bất đắc dĩ cầm lên điện thoại vô tuyến trên xe, gọi vào phòng bảo vệ trong nhà.

Mấy giây sau, trong điện thoại vang lên thanh âm cung kính của một người đàn ông trung niên.

"Chào ngài, nơi này là ‘phòng bảo vệ BaekYeon’, xin hỏi có việc gì có thể phục vụ cho ngài?"

"Là tôi, phiền toái mở cửa dùm." Kim Tae Yeon bất đắc dĩ nói, quá trình về nhà thật hạn chế, chỗ này làm tiêu hao chút thời gian của cô, trong nhà luôn có nhân viên bảo vệ, hơn nữa còn vô cùng nghiêm khắc.

Nhưng nói tóm lại kỹ thuật không bằng tổng bộ, bởi vì ở đây là người làm, mà không giống như tổng bộ toàn bộ đều là máy móc, chỉ cần chạy xe nhỏ đi vào, cửa lớn sẽ tự động kiểm tra thân phận, từ đó quyết định mở hay không, không giống trong nhà, còn phải cần bảo vệ xác nhận thân phận của người tới xong, mới có thể cho đi.

Khiến cho cô vô cùng bó tay, đúng là phòng bảo vệ trong nhà lại gọi là ‘ phòng bảo vệ BaekYeon ’, những thứ này đều là kiệt tác của ông xã thân yêu của cô, nói gì gộp tên hai người lại chung có thể đời đời kiếp kiếp làm vợ chồng ân ái, thật sự là người đàn ông vô cùng mê tín, không phải nói chỉ cần gặp phải chuyện có liên quan đến tình yêu của hai người họ, anh liền thay đổi việc mê tín, nhưng chỉ cần anh cảm thấy an tâm là tốt rồi.

"Đúng là phu nhân, người chờ một chút!" Đối phương rất dễ nhận ra thanh âm của cô, cho nên trở nên cung kính hơn vừa rồi.

Chỉ cần là người làm việc ở ngôi biệt thự đều biết việc này, thà tình nguyện đắc tội Diêm Vương cũng đừng làm chuyện gì khiến phu nhân không vui, bởi vì một khi phu nhân không vui nam chủ nhân trong nhà sẽ trở nên vô cùng tàn bạo, mặc dù lời nói hơi quá sự thật, nhưng tuyệt đối không có ý khoa trương, không ai không biết ông chủ sủng ái phu nhân cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, chỉ cần là thứ phu nhân thích, cho dù là ánh trăng trên trời, bọn họ cũng không chút hoài nghi nào khi ông chủ sẽ bất kể tất cả sai người hái xuống rồi nâng trước mặt cô để lấy lòng.

May mắn hiệu suất làm việc của nhóm nhân viên này không quá thấp, trong chốc lát cửa sắt lớn màu đen ‘ RẮC...A...Ặ..!! RẮC...A...Ặ..!! ’ mở ra, hàng loạt hộ vệ nhanh chóng lao ra, cung kính đứng thành hai hàng, nhìn tình hình phô trương thế này chính là muốn hoan nghênh cô về nhà, hỏi cô tại sao biết? bởi vì cô là nữ chủ nhân của biệt thự to lớn này, cũng là nữ vương bệ hạ trong nhà, chính xác mà nói đây không phải lần đầu tiên cô gặp trường hợp này.

Một người bảo vệ dẫn đầu trong đó, cũng chính là bảo vệ trưởng trong nhà cung kính đi về phía Kim Tae Yeon.

"Phu nhân, hoan nghênh về nhà!" Người dẫn đầu cúi người chào, những bảo vệ không tỏ vẻ gì thấy động tác của người dẫn đầu cũng làm theo, cung kính cúi người chào.

"Ừ, Baek trở về chưa?" Kim Tae Yeon gật đầu một cái rồi hỏi dò để biết trước tình huống, cô mới có thể nghĩ ra đối sách ứng biến trong lúc lái xe từ đây đến bãi đỗ xe, mới không khiến cho ông xã thân yêu hoài nghi nếu như bị hắn biết cô trễ như thế còn đi ra ngoài giết người, trước thì không nói cô lừa gạt hắn, chỉ dựa vào sủng ái của hắn dành cho cô, tuyệt đối sẽ không cho phép có bất kỳ nguy hiểm nào xảy ra ở trên người của cô, như vậy danh xưng sát thủ sau này của cô nhất định sẽ bị cắt đứt.

"Thưa phu nhân, chủ tử vẫn chưa về." Mặc dù không biết tại sao phu nhân hỏi như vậy, người dẫn đầu vẫn cung kính trả lời, hắn tự lý giải là do phu nhân nhớ chủ tử.

"Ừ, biết, bảo vệ trưởng tôi hy vọng chuyện tôi ra ngoài tối hôm nay không cho Baek biết, anh cảm thấy thế nào? Dù sao đã trễ thế này." Kim Tae Yeon cười như không cười nhìn người dẫn đầu nói.

Nghe được ý của cô chính là đã trễ vậy, các anh còn thả tôi ra ngoài, các anh có trách nhiệm rất lớn, nếu để cho chủ của các anh biết nên biết sẽ có kết quả gì, mà cô là người vợ mà chủ của họ thương yêu nhất, vô luận như thế nào anh ấy cũng sẽ không làm gì cô, mà các anh thì không biết được, rất có thể công việc cũng mất, chỉ cần là người có đầu óc đều biết rõ cô đang trá hình uy hiếp họ.

"Đúng, đúng, dạ phu nhân nói cực kỳ đúng, tối nay trong biệt thự không có bất kỳ sự việc dị thường." Bảo vệ trưởng nghe được lời Kim Tae Yeon nói, chỉ có thể lau mồ hôi lạnh trên trán, luôn miệng nói phải.

Vị cô nãi nãi này, cô uy hiếp bọn họ cho cô đi ra ngoài, nói sẽ trở về sớm chút, không ngờ trễ vậy mới về còn đẩy trách nhiệm lên trên người của bọn họ, mà bọn họ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ tự mình nuốt vào bụng ai kêu vị cô nãi nãi này là bảo bối chủ tử nâng niu trong lòng bàn tay để che chở, đắc tội cô bọn họ chẳng phải không cần công việc này sao? Hay là không cần ở lại thành A? Tình nguyện đắc tội chủ tử cũng đừng đắc tội phu nhân, không phải bọn họ chân ngoài dài hơn chân trong, dù sao đắc tội chủ tử có thể có phu nhân giúp đỡ, nhưng là đắc tội phu nhân chính là tuyệt đối phải xuống địa ngục.

Kim Tae Yeon lấy được bảo đảm của bảo vệ rồi… ánh mắt sắc bén liếc về phía hai hàng bảo vệ, những người khác mặc dù không mở miệng phụ họa, nhưng cũng bày tỏ quyết tâm.

"Chúng tôi nhất định im miệng không đề cập tới!" Hai hàng bảo vệ nói vang.

Kim Tae Yeon tán thưởng gật đầu một cái, những người này đều là trẻ con dễ dạy, không phải người cố chấp.

"Công lao của các anh, tôi sẽ nói cho chủ các anh biết, trở về đi!" Kim Tae Yeon nói, sau đó lái xe nhanh chóng chạy qua bọn họ, chạy tới bãi đỗ xe ngầm trong biệt thự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#baekyeon