Chap 46+47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lại nói bên kia, đi qua mấy bước Baek Hyun nhanh chóng đi tới một chỗ không có ai, cũng không thể nói là không có người bởi vì hiện tại có một đám người đứng ở nơi đó.

Người dẫn đầu mặc tây trang màu đen, tóc ngắn sạch sẽ, nở nụ cười, là một mỹ nam dịu dàng, những người khác nhìn thấy bóng dáng chậm rãi tới gần của Baek Hyun, toàn bộ đều cung kính cúi đầu.

Baek Hyun dừng lại bước chân, ánh mắt nhìn về phía anh lạnh nhạt hỏi: "Chủ động tìm tôi, có chuyện gì."

Bình thường anh ta có lẽ sẽ ở chung quanh nhưng không xuất hiện, chuyện có thể làm cho Đường chủ Tae Hyung của Hắc Ưng bang chủ động xuất hiện tìm đến Baek Hyun bình thường đều không phải chuyện nhỏ, bình thường đều là anh chủ động liên lạc bọn họ mới xuất hiện, để tránh quấy rầy cuộc sống bình thường của anh.

"Ông chủ, hiện tại thế cục càng ngày càng gấp, người phải cẩn thận, các Trưởng lão bảo tôi nói cho người biết ‘bang Trường Long’ đã phái ra rất nhiều sát thủ chuẩn bị giết ngài." giọng của Tae Hyung vẫn như bình thường, làm cho người ta cảm thấy sự quan tâm thật lòng.

Trong mắt Baek Hyun không có thay đổi, chỉ có đôi môi từ từ nhếch lên, cuối cùng tạo thành một nụ cười nguy hiểm mà đầu độc cực hạn, cười nói: "Có thể làm cho cậu không kịp chờ đợi tới tìm tôi, xem ra thế cục thật có chút khẩn trương rồi, đã chuyển mệnh lệnh của tôi đến mấy trưởng lão chưa!"

"Dĩ nhiên, tất cả mọi người đều đang đợi lệnh, phu nhân vừa về tới thành A, những ám vệ kia sẽ lập tức bảo vệ bên cạnh, trực tiếp tiếp nhận khảo nghiệm, trong một tuần không bị phu nhân phát hiện thì coi là người đủ tư cách." Tae Hyung cười ôn hòa nói, trong mắt có tự tin, anh cũng tham dự huấn luyện đám ám vệ kia, anh rất muốn hiểu rõ bọn họ có thể thông qua khảo hạch hay không.

Nói đến người phụ nữ yêu mến, gương mặt nguội lạnh của Baek Hyun cũng dịu đi.

Đối với biến hóa của anh, mắt Tae Hyung lộ ra nụ cười thấu hiểu, mà những nhân viên bang Hắc Ưng khác thì đều lộ ra kinh ngạc, trong nháy mắt khôi phục bình thường, bang chủ nổi tiếng lạnh lùng, chỉ có ở trước mặt mấy chủ sự và Đường chủ quan tâm anh, mới có thể không có ánh mắt lạnh lẽo, nhưng cũng lạnh nhạt, bọn họ chưa từng thấy ánh mắt dịu dàng thế, nhưng bọn họ chỉ có thể nghĩ những điều này trong lòng.

"Đã biết! không có chuyện gì rồi, cậu có thể đi." Baek Hyun thản nhiên nói, thật giống như những chuyện này căn bản là chuyện nhỏ nhặt.

"Bằng năng lực của ông chủ căn bản không cần sợ bất luận kẻ nào nhưng cẩn thận chút sẽ tốt hơn, nghe nói lần này bọn họ có thể xuống tay. . . từ trên người phu nhân." Tae Hyung sững sờ nói xong.

Tae Hyung hồi hồn, cả Baek Hyunn rời đi bao lâu cũng không hề phát hiện, tâm vẫn còn sững sờ kinh hãi trong ánh ánh mắt vừa rồi. Ánh mắt kia căn bản là nhìn thấu tất cả, nhìn thấu linh hồn của anh, thậm chí đông cứng linh hồn anh.

Tốc độ của ông chủ quá nhanh! Dĩ nhiên là chuyện có liên quan đến người kia thì đều gấp gáp hơn bất cứ chuyện gì của anh… người kia! anh cũng từng gặp trong lúc vô tình, nghĩ tới đây, tim của anh trong lúc bất chợt đập rất nhanh.

"Hô. . . ." Hít một hơi thật sâu, Tae Hyung mở bàn tay ra ngay trước mắt, trong đó toàn là mồ hôi. Mặt mày rủ thấp xuống, nụ cười trên môi cũng sâu hơn không ít, ánh mắt của ông chủ rõ ràng đã rất lạnh nhạt rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy kinh tâm động phách: "Ông chủ thật là càng ngày càng lợi hại, cũng đúng! nếu không lợi hại làm sao có thể đủ làm chủ tử. Nhìn thấu. . . . Hay không có nhìn thấu?"

"Đường chủ, ông chủ sao thế?" Nhìn thấy Baek Hyun lo lắng rời đi, một người trong đó tiến lên hỏi, Đường chủ luôn luôn có bộ dáng ôn tồn nho nhã, tất cả mọi người tương đối không sợ anh, cho nên cứ trực tiếp hỏi được.

Vừa rồi chủ tử vẫn còn có vẻ mặt lạnh nhạt nhưng sắc mặt sao lại thay đổi? Hơn nữa còn tỏ vẻ nóng nảy, trong ấn tượng của họ chủ tử trừ lạnh lẽo ra thì chính là lạnh nhạt, à còn có sự dịu dàng vừa rồi.

"Chủ tử à, tâm can bảo bối của anh ấy đã xảy ra chuyện." Tae Hyung ý nghĩa không hề rõ nói ra, trong mắt có chút quan tâm và lo lắng, bằng bản lĩnh của cô chắc là không có chuyện gì đâu!

"Tâm can bảo bối?" Ánh mắt của đám thuộc hạ mê mang lại gặp lời của anh, trong mắt lóe lên ý không hiểu gì. Trừ phu nhân ra, ông chủ có phụ nữ khác lúc nào? Bọn họ chỉ thừa nhận phu nhân là nữ chủ nhân, mấy phụ nữ muốn trèo cao khác căn bản đều không xứng.

"Cũng chính là phu nhân của chúng ta." Tae Hyung tính tình dễ chịu nói, khi nói đến hai chữ ‘phu nhân’ còn có ý khâm phục, người tuyệt mỹ, thông tuệ, giảo hoạt đáng yêu như thế, ai không biết động lòng?

Nhưng đó cũng là người yêu của anh em anh, vợ bạn thì không thể đùa giỡn! Đạo lý này anh hiểu. Mặc dù ông chủ luôn nhẹ nhàng với bọn họ, nhưng bọn họ đã sớm xem anh là anh em có thể phó thác sinh mạng.

"Đường chủ có lẽ là người của bang 'Trường Long' lúc này đã bắt đầu xuống tay? Vậy chúng ta cần đi chặn lại không?" Đám thuộc hạ kia lo lắng nói, dù sao ông chủ quan tâm phu nhân là chuyện mà người có mắt đều thấy, mặc dù phu nhân chưa chính thức gặp mặt họ nhưng trong bang có rất nhiều người biết phu nhân tồn tại.

"Đã quá muộn, sợ rằng đã động thủ, nếu không ông chủ sẽ không gấp gáp như vậy." Tae Hyung nhìn phương hướng Baek Hyun đi xa nhỏ giọng nói ra, đúng vậy, sợ rằng ông chủ đã sớm phát hiện ra cái gì, nếu không vừa rồi anh ấy cũng không lo lắng rời đi thế, ngay sau đó giọng nói dừng lại, cáu kỉnh nói: "Xem ra một phần ba người trong bang sắp phải đến ‘đảo Vô Nhân’ huấn luyện một phen."

Anh em ở đây vừa nghe, mặt mọi người đều lộ vẻ sợ hãi ‘đảo Vô Nhân’ như thế nào, mọi người đều biết, tên là Vô Nhân cũng có nghĩa là chỗ không ai có thể sống, quái thú tùy thời ẩn hiện bên trong, bất kỳ ai lên ‘đảo Vô Nhân’ đều có thể không một tiếng động biến mất, đó là một sự tồn tại kinh khủng.

Tae Hyung mỉm cười nhìn sắc mặt của các thuộc hạ, sau đó xoay người đi về phía kia.

Bọn họ cho rằng nếu như không đưa bọn họ đi huấn luyện, bằng tính tình của ông chủ, bọn họ còn có thể sống sót sao?

An toàn của phu nhân vẫn luôn do bọn họ để ý, nhưng xảy ra sơ hở lớn thế, sát thủ hiện thân bọn họ mới phát hiện, động tác quá chậm chạp, huấn luyện là phải, cũng là nhất định.

. . . . . . .

Bên kia, Baek Hyun lo lắng đi tới phòng chờ trong sân bay, mặc dù biết bản lĩnh của bảo bối của anh không thấp nhưng anh vẫn rất sợ cô bị thương.

"Shit!" Khẽ nguyền rủa một tiếng, năng lực làm việc của đám thuộc hạ kia thật quá thấp, để xảy ra sơ hở lớn vậy, chờ anh xử lý tốt chuyện nơi đây, quyết không tha cho bọn họ, nghĩ tới đây Baek Hyun bước nhanh hơn.

Xa xa, Thẩm Dật Thần nhìn thấy Tae  Yeon bình yên vô sự ngồi ở trong phòng chờ, lòng lo lắng cho cô mới để xuống, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, cười dịu dàng đi về phía cô.

"Anh đã về rồi!" Tae Yeon ngẩng đầu nhìn nụ cười cưng chiều trong ánh mắt của người đàn ông như thần này, trong lòng hơi cảm động, cảm thấy may mắn vì anh không ở đây nếu không nhìn thấy bản lĩnh của cô nhất định sẽ giật mình, hù dọa anh chạy mất không phải là điều cô muốn thấy.

"Ừ, vừa rồi không có việc gì chứ?" Baek Hyun bao bọc bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, ngồi vào bên cạnh cô, khoác cả bả vai của cô, tùy ý hỏi.

"Anh cảm thấy thế nào?" Tae Yeon cười, cọ lồng ngực của anh nói, đẩy câu hỏi về cho anh, anh đi xa như vậy không thể phát hiện tình huống bên này, cho nên anh cũng không phải lo lắng, cô phát hiện cô có thói quen làm động tác thân mật với anh ở nơi công cộng, có thể là vì ở nước Pháp! Dù sao ở nước ngoài, ôm ôm ấp ấp như vậy là chuyện rất bình thường.

"Anh cảm thấy đã có rất nhiều con ruồi dính em." Baekhyun hôn trán của cô một cái, mặt ghen tức nói, ngay sau đó thần sắc mờ mịt quét mắt về phía đám người chung quanh.

"Ah? Thật đúng như anh nói rồi." Tae Yeon ngẩng đầu lên từ trong ngực của anh cười nói, người đàn ông cô yêu này biểu hiện khi ghen thật đáng yêu đến khiến cô muốn hung hăng hôn bờ môi khêu gợi kia, ngay sau đó áp đảo anh ăn khô lau sạch.

". . . . . ." Baek Hyun lập tức hôn đôi môi đỏ ướt át của cô gái giảo hoạt kiều diễm này, ôm chặt thân thể thơm tho mềm mại vào lòng, hận không thể dụi cô vào trong lòng của anh.

Răng môi quấn quít, dịu dàng lại bá đạo, miệng Tae Yeon không kìm hãm được tràn ra tiếng yêu kiều đều bị anh nuốt vào bụng, thỉnh thoảng có người chung quanh nhìn sang, nhưng trong mắt đều có ý cười thấu hiểu.

Truyền thanh đột nhiên vang lên vào lúc này:
"Dear passengers, Paris to Seoul- Korea . . . the flight of 10 will take off soon. . . Please go to the ware house."

"Dear passengers, Paris to Seoul- Korea. . . . the flight of 10 will take off soon. . . Please go to the ware house."
. . . . . .

"Đi thôi." Baek Hyun lúc này mới buông Tae Yeon đang thở hổn hển ra, ôm cả người cô vào trong ngực rồi đeo túi du lịch trên vai, tâm tình rất dịu dàng cười nói với cô, sự tuấn mỹ như thần, cao lớn hấp dẫn mà thần bí cao quý được ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ sát đất phản xạ ra

"Uh!" Tae Yeon gật đầu, ôm cả hông của anh để tránh chân nhũn ra, chậm rãi bước về phía xét vé.

Lúc này, ở biệt thự ngoại ô thành phố mọi cảnh vật đều trở nên mờ mịt, rèm che cửa sổ sát đất đóng chặt, không chừa một khe hở, loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng người ngồi trước bàn đọc sách, an tĩnh đến mức có thể nghe tiếng tim đập từng nhịp, thời gian cứ như vậy từng giọt từng giọt đi qua.

Cốc cốc cốc. . . . . .

Lúc này, cửa thư phòng bị gõ.

"Vào đi!" Một giọng nam trầm thấp trong nháy mắt vang lên, mang theo có chút táo bạo nóng nảy.

Trong chốc lát, một người đàn ông trung niên đi vào, bộ dáng bình thường thường thấy nhất, cũng không có đặc biệt gì.

"Đã lâu như vậy còn chưa có tin tức sao?" Bóng dáng ngồi trước bàn đọc sách trầm giọng hỏi, trong giọng nói có chút ác độc.

"Bẩm ông chủ, vừa nhận được tin tức, ám sát thất bại, sát thủ chúng ta phái đi không ai sống sót." Người tới một mực cung kính bẩm báo, nghĩ đến chút nữa phải đối mặt với sự trừng phạt nghiêm khắc, đành gượng chống hai chân xiêu vẹo chờ chực sụp đổ.

Bắn ——

"Đồ khốn kiếp, ước chừng mười mấy sát thủ cũng không làm được nhiệm vụ, Baekhyun này là thần tiên sao?" bóng dáng ngồi trước bàn đọc sách nghe thuộc hạ báo cáo, tức giận tới mức phát run, quả đấm to hung hăng nện trên bàn, lớn tiếng gầm hét.

Đáng chết, bọn họ có biết lần này ra tay không thành công sẽ làm tổ chức tổn hại bao nhiêu, Baekhyun không phải ngồi không nếu không làm sao có thể ngồi ở vị trí lão đại, còn đem hắc đạo tổ chức lại đàng hoàng, không có chút tài năng làm sao có thể làm được, tin đồn hắn ta hung ác vô tình, tuyệt không giả dối.

"Lập tức phái tất cả sát thủ cấp một trong tổ chức ám sát Byun Baekhyun !" Bóng dáng trước bàn đọc sách giọng nói ác độc phân phó, lần này Baekhyun phải chết, nếu không cái chết chính là bọn họ.

"Ông chủ, vạn vạn không thể a! Lần này không có Hắc Ưng bang hộ vệ, mười sát thủ cấp một cùng mấy sát thủ cấp hai của chúng ta toàn bộ chết thảm, Baekhyun này thực lực không thể khinh thường huống chi hiện tại Baekhyun có đám hộ vệ kia đối với hắn ta một tấc cũng không rời." người đàn ông trung niên trung niên hùng hồn phân tích nói.

Trong tổ chức, tại sao tất cả sát thủ vì vậy mà phải bỏ mạng, tổ chức này sẽ hỏng mất, bồi dưỡng những sát thủ này tốn ba bốn mươi năm công phu, thời gian thì không nói nhưng tốn rất nhiều tiền, không thể trắng trợn bắt sát thủ chịu chết.

"Hừ. . . . . . . Hiện tại chúng ta đã “đả thảo kinh xà” (rút dây động rừng), cậu nghĩ chúng ta không làm gì, Baekhyun sẽ bỏ qua cho chúng ta sao, hiện tại chúng ta chủ động xuất kích còn có chút phần thắng nếu không đánh, chỉ còn cách chờ chết." Bóng dáng trước bàn đọc sách ác độc nói.

Baekhyun không dễ đối phó, trước kia nghe nói hắn ta không gần nữ sắc, không nghĩ tới bây giờ không chỉ cưới vợ, hơn nữa còn hết sức thương yêu người phụ nữ kia, để biết chút tin tức này, ông tốn không ít ĐÔ-LA

Bên cạnh Baekhyun thời thời khắc khắc đều có rất nhiều hộ vệ tùy thân, vất vả thừa dịp hắn ta ra ngoài mà chặn lại, không nghĩ tới lại thất bại, ước chừng tổn thất mười sát thủ cấp một, nghĩ tới đây trong lòng ông vô cùng giận.

". . . . . . ông chủ nói rất đúng, thuộc hạ lập tức đi an bài." Người đàn ông trung niên nghe đến đó, giọng nói lập tức chuyển thành kiên định.

Ở thế giới hắc đạo, thủ đoạn Baekhyun mọi người đều biết, một câu nói của anh có thể làm tất cả người của hắc đạo bán mạng vì anh, huống chi anh còn có thân phận hiển hách ngoài sáng và tài sản vạn tỷ, những thứ này đều là sự hậu thuẫn vững chắc, bọn họ bây giờ không thể ngồi mà đợi chết.

"Đợi đã nào...! Hiện tại Baek Hyun đã bắt đầu thích phụ nữ, dùng mỹ nhân kế không hẳn là không thể. Bóng dáng ngồi trước bàn đọc sách quỷ dị cười nói, bóng tối trong thư phòng cực kỳ âm trầm, trước kia từng sắp xếp đủ loại đàn bà đi lung lạc Baek Hyun  kết quả bóng dáng Baek Hyun cũng không nhìn tới, nói chi là hấp dẫn hắn ta.

"Thuộc hạ hiểu!" Nam tử trung niên cung kính nói, sau đó thối lui khỏi phòng, tất cả bình tĩnh lại.

"Baek Hyun, muốn trách chỉ có thể trách mày cản đường tao, hoàng đế ngầm phải là tao mới đúng." Bóng dáng đen ngồi trước bàn đọc sách tàn khốc nói, giống như tự cho mình sự tự tin.

Ông từng cho rằng năng lực của mình so với Baek Hyun không phân cao thấp, nhưng Baek Hyun lại ngồi lên vị trí đứng đầu hắc đạo mà ông chỉ có thể làm Bang chủ của một hắc bang nho nhỏ, trực tiếp lệ thuộc vào ‘Hắc Ưng bang’, ông không phục, ông muốn làm lão đại, hung hăng giẫm trên đầu Byun Baek Hyun .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Mọi âm thanh yên tĩnh, cả tòa cao ốc "tập đoàn B.B.H " cũng tắt đèn, duy chỉ có phòng làm việc tổng giám đốc ở lầu cao nhất vẫn sáng.

Lúc này, Baek Hyun đang nghiêm túc phê duyệt tài liệu công ty tích lũy cả tuần lễ này, anh thỉnh thoảng cau mày suy nghĩ sâu xa, cả người tràn đầy sức quyến rũ nhưng đáng tiếc chung quanh không ai thưởng thức. Cả phòng làm việc chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức “tích tích” “lộc cộc lộc cộc” và âm thanh lật xem tài liệu.

Hồi lâu sau, Baek Hyun nâng khuôn mặt mệt mỏi lên vuốt vuốt mi tâm nhìn về phía đồng hồ báo thức cách đó không xa, đã chín giờ, không biết bảo bối hiện tại tỉnh chưa? Có ăn cơm hay không?

Bao nhiêu lâu không gặp, anh chỉ nghĩ đến cô. Bọn họ trở về thành A là lúc sáu giờ, bởi vì lâu rồi không về công ty cho nên anh không thể không nói tài xế đưa cô về nhà còn anh xử lý một chút công việc.

Từ khi cô về đến nhà, anh cách nửa giờ sẽ nhận được điện thoại của nữ quản gia, gọi cho anh hồi báo hành động của cô, nửa tiếng trước cô còn đang ngủ, đại khái là mệt muốn chết rồi, tối hôm qua trễ như vậy mới ngủ, ở trên máy bay lại không ngủ được mà trong phi trường lại xảy ra chuyện kia.

Mặc dù cô giấu diếm anh nhưng mùi máu tươi nồng như vậy anh không biết cũng không được, hiện tại anh nên cảm thấy may mắn vì cô học qua công phu, nếu không khi anh không có bên người cô, cô rất có thể bị thương, vừa nghĩ tới anh sẽ mất đi cô anh liền sợ hãi vì vậy người sau lưng không thể không trừ, Baek Hyun híp ánh mắt thâm thúy, chiết xạ ra ánh mắt lạnh như băng 😂😂

Lúc này điện thoại di động vang lên tiếng tút tút tút, không cần hỏi Baek Hyun cũng biết này là ai gọi tới, cú điện thoại chỉ có người trong nhà, anh không chút do dự cầm điện thoại trên bàn, lạnh như băng hỏi: "Phu nhân còn chưa tỉnh sao?". Trong giọng nói còn chứa sự lo lắng, anh lo lắng thân thể cô không chịu nổi nếu vẫn ngủ như vậy sợ cơm tối cũng sẽ không ăn.

Chỉ là người nào đó quên mất, trước kia anh chưa kết hôn mỗi khi làm việc chính là bộ dạng này, trong mắt chỉ có công việc. Kể từ khi kết hôn, người nào đó mới chuyên cần về nhà sớm, không! Phải nói thường bỏ bê công việc mà về phương diện ẩm thực tự nhiên có người lo.

" Bạn học Baek Hyun thân ái, anh cho rằng phu nhân của anh là con heo a, thiếu nãi nãi đã sớm tỉnh." Tae Yeon nói.

Nghe giọng nói quen thuộc, Baek Hyun cưng chiều cười ra tiếng, cũng không muốn vạch trần cô, trong giọng nói mới vừa lạnh như băng, đã dịu dàng đến có thể chìm chết người: "Em tỉnh rồi! Có nhớ anh hay không?"

"Không có, em chỉ suy nghĩ đến Chu công." Tae Yeon cười nói, để cho người ta hoài nghi người này có đúng là “bất cẩu ngôn tiếu” (nói năng thận trọng) không, anh bây giờ nào có “bất cẩu ngôn tiếu”, bờ môi khêu gợi động một chút toàn nói lời ngon tiếng ngọt rót vào lòng người.

"Thật làm anh đau lòng, anh rất nhớ em, tốt lắm! hiện tại nhanh đi ăn cơm, chờ một chút anh về sẽ kiểm tra, còn nữa trừ anh ra không cho phép nghĩ đến người đàn ông khác." Baek Hyun bá đạo nói.

"Biết! quản gia có cần đưa cơm cho anh hay không?" Tae Yeon cười nói, nghe nói trước kia người này không sắp xếp thời gian làm việc và ăn uống hợp lý, không nghĩ tới hiện tại quản cô nghiêm như vậy, ăn cơm cũng xen vào, ngủ cũng xen vào, đi chơi cũng trông nom, chỉ là trong lòng cô cảm giác rất ngọt ngào .

"Không cần, anh còn chút công việc, sẽ nhanh chóng trở về." Baek Hyun dịu dàng nói, hiện tại đêm khuya hỗn hỗn loạn như vậy, anh đúng là không dám để cô ra ngoài để gặp nguy hiểm.

"Trở về sớm chút, bái bai!" Tae Yeon cười đến ngọt ngào rồi cúp điện thoại.

Baek Hyun cưng chiều nhìn điện thoại sau đó bắt đầu làm việc, xem ra cần cố gắng thêm chút nữa, tranh thủ về sớm một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#baekyeon