Chương 1-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa tháng 10, thời tiết vẫn chưa mấy dễ chịu, buổi tối cũng chỉ có thể cảm nhận được chút không khí mát mẻ của mùa thu.

11 giờ tối.

Cũng là lúc Du Nguyệt tan làm.

Khoảng thời gian bận rộn đã qua, cửa hàng tiện lợi hiện tại khá yên tĩnh. Sau khi bàn giao ca làm việc với đồng nghiệp, Du Nguyệt  trở lại phòng nghỉ. Khác hoàn toàn với mặt ngoài gọn gàng và rộng rãi của cửa hàng, phòng nghỉ tràn ngập sự bừa bộn và phạm vi hoạt động không lớn. Trong khung cảnh hỗn loạn và yên tĩnh, Du Nguyệt hơi cúi đầu và ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó. Du Nguyệt mệt mỏi dựa vào tường và lấy chiếc bánh sandwich tạm bợ vừa mua ra. Sau mười giờ tối, các mặt hàng đều giảm giá 50%, đây cũng là bữa tối của cậu. Tình cờ có một tin nhắn được gửi tới, Du Nguyệt lấy điện thoại ra và xem nó.

Đó là tin nhắn từ bạn cùng phòng của cậu.

Đại Hoành: [Đang đâu vậy? Để tôi kể cho cậu một câu chuyện cười nhé.]

Du Nguyệt mở túi bánh sandwich ra, nhìn vào thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại.

23:05.

Người đàn ông này háo hức đến mức thức khuya vẫn dành thời gian để kể chuyện cười cho cậu.

Du Nguyệt đứng dậy, lấy ba lô từ tủ khóa và khoác nó lên vai, thản nhiên trả lời lại anh ta bằng một dấu chấm hỏi: [?]

Đại Hoành: [Lần trước tôi đi khám bác sĩ vì bị sốt, bác sĩ hỏi tôi cao bao nhiêu, tôi nói 189... Đoán xem bác sĩ đã nói gì?]

Du Nguyệt dựa người vào tủ đựng đồ, cụp mắt xuống, gửi tin nhắn cho anh ta: [Nói gì?]

Đại Hoành: [Bác sĩ bảo tôi về nhà chờ chết, bị sốt tới 189 độ, căn bản là vô vọng rồi.]

"..."

Nhạt nhẽo.

Du Nguyệt nhếch khóe môi dưới lên, cậu không có ý định trả lời tin nhắn nữa. Ngay lúc cậu chuẩn bị cất điện thoại vào túi, người kia lại gửi một tin nhắn thoại khoảng ba giây. Suy nghĩ một lúc, Du Nguyệt nhẹ nhàng di chuyển đầu ngón tay, nhấn vào phần phát lại giọng nói.

Trong không gian trống trải và ngột ngạt, người đàn ông phát ra vài tiếng cười khúc khích, giọng nói hơi trầm có âm mũi nhẹ: “Buồn cười không?”

Giọng nói của anh ta có gì đó không ổn, Du Nguyệt nhận ra điều gì đó: [Bị cảm lạnh à?]

Ngay sau đó, bên kia lại gửi một tin nhắn thoại khác, với giọng điệu lười biếng: "Ừ...Mũi tôi bị nghẹt, không ngủ được. Khi nào cậu về thì mang cho tôi ít thuốc cảm nhé. Cảm ơn cậu."

"..."

Du Nguyệt: [.]

Đại Hoành: [Nhân tiện mang thêm một bao thuốc lá.]

Du Nguyệt: […]

Cửa hàng tiện lợi sáng đèn.

Nữ đồng nghiệp vừa mới bàn giao ca đang gọi video với bạn mình, nhìn thấy Du Nguyệt từ phòng nghỉ đi ra, cuộc trò chuyện tạm thời bị gián đoạn.

Trình Lục đang ngồi sau quầy, mỉm cười chào hỏi cậu: “Đi về à?”

Du Nguyệt ngước lên nhìn cô, khẽ ậm ừ. Thực tế cả hai đều không hề quen biết nhau, chỉ gặp nhau vài lần khi đổi ca.

Cậu khá nổi tiếng ở đây.

Có hai mỹ nam ở trường đại học Lâm Đại, Du Nguyệt là một trong số đó. Có rất nhiều tin đồn về cậu ở trường. Cậu đẹp trai, tài giỏi, nhưng gia cảnh không mấy tốt đẹp, đại diện điển hình của tài hoa bạc mệnh. Chưa kể cậu còn có liên kết chặt chẽ với một mỹ nam ngành tài chính khác.

---Đại Hoành.

Cao 1m89, giàu có, đẹp trai, ước mơ mà hàng nghìn chàng trai cô gái đổ xô theo đuổi. Kể từ ngày nhập học, tên của hai người đã vang danh khắp trường Lâm Đại, mọi người thường tới đây để ngắm họ. Chưa kể, việc hai mỹ nam bị ép sống chung một ký túc xá, không hiểu sao lại khơi lên những tưởng tượng viển vông…

Và bây giờ một trong hai mỹ nam đang ở ngay trước mặt cô.

Chàng trai mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần đen, đi giày vải trắng đã giặt, đeo ba lô đen ở một bên vai, cậu có làn da trắng lạnh, chiếc mũi cao, chiều cao gần 1m8 với dáng người gầy, đẹp trai và nổi bật.

Nhịp tim của Trình Lục gần như ngừng đập, cô nhanh chóng điều chỉnh hướng của điện thoại: “Tôi nghe chị Trần nói rằng từ tuần sau cậu sẽ không làm việc ở đây nữa phải không?”

Du Nguyệt cụp mắt xuống, giọng điệu không mấy sôi nổi: “Ừ, tôi tìm được một công việc bán thời gian khác, thời gian có chút mâu thuẫn.”

Trình Lục khẽ thở dài: "Thật đáng tiếc..."

Du Nguyệt ngước mắt lên và nhìn qua.

Trình Lục hoàn hồn lại: “Ý tôi là, tôi có tham gia rất nhiều nhóm bán thời gian, tôi có thể kéo cậu vào cùng nếu cậu cần…”

"Cảm ơn." Du Nguyệt quay mặt đi: "Nhưng không cần."

Thấy cậu có vẻ muốn rời đi, Trình Lục vội bổ sung thêm: “Đúng rồi Du Nguyệt, không phải cậu ở cùng ký túc xá với Đại Hoành sao? Thứ Sáu chúng tôi có một buổi gia lưu, nữ A nam được miễn phí*, chỉ với ngoại hình của cậu, hoàn toàn miễn phí, cậu có muốn đến chơi cùng không?

*nguyên văn câu này là 女A男免, 女 là chỉ phái nữ còn 男免 là miễn phí cho nam giới nên tôi không hiểu chữ A có nghĩa gì.

“Xin lỗi, tôi phải làm việc, không có thời gian.” Du Nguyệt không có nhiều sự thay đổi trong cảm xúc, cậu dừng lại, giọng nói lạnh lùng xa cách: “Còn về Đại Hoành, cô có thể tự mình hẹn trước. tôi không quen anh ta lắm, nên e rằng tôi không thể giúp cô được.”

Giọng điệu cậu rất bình tĩnh, hiển nhiên cậu không muốn trò chuyện nữa.

Trình Lục sửng sốt một lúc, sau đó mới phản ứng lại: "Ồ, vậy à..."

Chàng trai không còn lời nào để nói, thân hình cao gầy xoay người lập tức rời đi.

Ngay khi cánh cửa kính đóng lại, trên màn hình di động, bạn cô lập tức hét lên một tiếng chói tai: "Ahhhhhhhhh!!”

“Anh ấy thật lạnh lùng, nhưng anh ấy thực sự rất tốt! Đẹp trai! Yeah!!!"

Vừa rồi Trình Lục cố ý điều chỉnh hướng điện thoại của mình, qua camera điện thoại, ở góc độ khó như vậy, người đó vẫn đẹp không góc chết..

“Đẹp trai phải không?” Trình Lục xoa đôi tai sắp nổ tung của mình, nhìn bóng lưng gầy gò ngoài cửa, thở dài: “Thật đáng tiếc.”

Trên màn hình điện thoại, trong mắt bạn cô vẫn tràn đầy ánh sao, bỗng chớp mắt bối rối: “Thật đáng tiếc?”

Trình Lục quay mặt lại nhìn: “Cậu không biết à? Điều kiện gia đình cậu ta không tốt lắm. Tôi nghe nói mẹ cậu ta đã qua đời cách đây vài năm, cha hình như bị bệnh nặng, hiện vẫn đang nằm viện, riêng tiền thuốc men thôi cũng đã tốn hơn mười mấy nhân dân tệ mỗi năm, cậu ấy ta phải làm nhiều công việc mỗi ngày, mệt mỏi cực độ, làm gì có thời gian để yêu đương?”

Sau khi nghe xong điều này, bạn cô bỗng suy tư: “A, khổ vậy sao?”

"Haiz..Ban đầu tôi muốn thông qua cậu ấy  làm quen với Đại Hoành, nhưng kế hoạch không thành rồi..." Trình Lục chán nản ngồi xuống, lẩm bẩm một mình: "Không phải hai người bọn họ ở cùng một ký túc xá sao? Làm sao có thể không quen nhau?”

“Đại Hoành? Thôi quên đi, trông cậu ta chơi bời lắm, tôi vẫn thích kiểu của Du Nguyệt hơn.” Bạn cô chớp mắt rồi lập tức nghĩ ra điều gì đó: “Nếu nghĩ theo một góc độ khác, thì tôi có khá ít đối thủ phải không? Cậu nghĩ rằng sẽ có hy vọng cho tôi không?"

Trình Lục nhìn màn hình điện thoại mà không nói nên lời: “Nhìn vẻ mặt của Du Nguyệt, hình như đang nhớ bạn gái phải không?”

“Không phải thiếu bạn gái sao?” Bạn cô lưỡng lự một chút: “Vậy cậu ta thiếu gì? Thiếu bạn trai?”

“…” Trình Lục: “Thiếu tiền!”

"..."

Cửa ký túc xá thường đóng vào lúc mười hai giờ tối.

Khi Du Nguyệt trở về tòa nhà ký túc xá đã là 23:40. Đèn trong phòng ký túc xá 411 đã tắt, chỉ có một chiếc đèn bàn được bật, ánh sáng hơi mờ. Hai người bạn cùng phòng còn lại đều là người địa phương đến từ Lâm An, hôm nay là thứ bảy, họ đã về nhà sau kỳ nghỉ, Đại Hoành là người duy nhất ở trong ký túc xá. Giường của Du Nguyệt và Đại Hoành nằm ở cùng một phía. Dưới ánh sáng mờ ảo, có thể nhìn thấy một người đàn ông uể oải ngồi ở đầu giường, thản nhiên co đôi chân dài lại, cầm điện thoại di động và chơi game.

Toàn thân anh ta chìm trong ánh sáng mập mờ, ánh sáng chiếu qua sống mũi thẳng tắp, ngũ quan hiện ra trông sắc sảo* và nhanh nhẹn, chỉ là màu môi hơi nhợt nhạt, mái tóc lướt qua lông mày, khiến anh ta trông có vẻ hơi ốm yếu. Nghe thấy tiếng cửa mở, người đàn ông kia nhướng mi. Đôi mắt như hoa đào của anh hơi ngước lên, đồng tử có màu hổ phách dịu dàng, phần lớn thời gian anh đều nở nụ cười lười biếng, khiến người ta có cảm giác anh luôn có tâm trạng tốt. Ánh mắt hai người tình cờ chạm nhau.

*立体, nghĩa liên quan tới hình khối nhưng tôi không biết để từ nào phù hợp nên tìm từ khác miêu tả.

Dừng lại một lúc, rồi Du Nguyệt quay người đi, đóng cửa lại.

Đại Hoành hơi nghiêng đầu, tùy ý để điện thoại sang một bên, trong giọng nói khàn khàn có chút trêu chọc: “Anh em tốt, cậu trở về đúng lúc thật, nếu về muộn hai phút nữa thì có lẽ bệnh cảm của tôi đã khỏi rồi, cảm ơn nhiều.”

“……”

Câu này nghe có chút kỳ quặc.

Du Nguyệt không muốn chấp nhặt gì với anh ta, bước tới, đặt túi thuốc trong tay lên bàn, giọng điệu hời hợt: “Thuốc đây, cần giúp gì thì gọi tôi.”

Nói gì thì nói, đó cũng chỉ là phép lịch sự thôi, suy cho cùng thì cậu vẫn có việc riêng cần làm. Trong phòng ký túc xá có bốn người, ba người còn lại đều theo chuyên ngành tài chính, chỉ có Du Nguyệt theo chuyên ngành luật. Khoa luật, là một khoa cực kỳ khó, cần học nhiều và lưu trữ lượng lớn kiến thức nền tảng, còn thường phải ghi nhớ các quy định pháp luật khác nhau. Buổi sáng ngoài việc đến lớp thì cậu còn làm việc bán thời gian, nên buổi tối mới có chút thời gian ôn bài. Nói xong, Du Nguyệt quay về bàn học của mình, đặt ba lô xuống ghế, cậu định học bài một lúc rồi mới tắm rửa đi ngủ. Bỗng có tiếng sột soạt phát ra từ trên giường, giống như anh ta đang lục lọi thứ gì đó.

Nguời đàn ông thò đầu ra, một giọng nói khàn khàn và trầm từ bên cạnh truyền tới:“Du Nguyệt, thuốc lá của tôi đâu?”

Du Nguyệt mở sách ra, dùng bút ghi chú những ý chính lên cuốn sách: “Không mua.”

Nghe thấy điều này, Đại Hoành nhướng mày, thờ ơ nhìn qua: “Đừng nói với tôi là cậu quên rồi nhé?”

“Không,” Du Nguyệt không ngẩng đầu lên, nói: “Tôi cố tình.”

Đại Hoành nhướng mày.

Du Nguyệt ngước mắt nhìn, bắt gặp ánh mắt của anh ta, bình tĩnh nói: “Hút thuốc sẽ khiến bệnh cảm nặng hơn, nếu bị viêm phổi, cậu cứ ho suốt, sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ của tôi.”

Đại Hoành tức giận suýt chút nữa cười lớn, hơi thở dài nghẹn lại trong cổ họng: “Cậu đúng là anh em tốt của tôi.”

Du Nguyệt nhìn anh, không để ý nữa, tiếp tục đọc sách. Căn phòng ký túc xá trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng cậu lật sách. Một lúc sau, người đàn ông kia thở dài, lại nói bằng giọng lười biếng: “Huynh đệ, cậu có biết câu tích linh tại nguyên, huynh đệ cấp nạn* có nghĩa là gì không?”

*脊令在原 兄弟急难, là câu thơ trong bài 裳棣 3.

Chim nước bị mắc kẹt ở đồng bằng hoang vu, anh em gặp nạn cần tương trợ.

Câu này lấy chú chim nước gặp nạn ẩn dụ cho việc anh em đang trong khủng hoảng, nhấn mạnh việc anh em cần giúp đỡ nhau khi gặp khó khăn.

Dù là anh em, nhưng mối quan hệ giữa hai người không được tốt lắm. Du Nguyệt không có nhiều thời gian và sức lực để giao du, rất ít bạn bè, ngoài ra cậu có tính cách khá rụt rè, nên trong mắt người khác có phần lạnh lùng.

Ngược lại Đại Hoành lại là một người thân thiện, sống rất tự do tự tại, anh ta gần như có thể nói chuyện với tất cả mọi người, giống như một người giao tiếp chuyên nghiệp.

Du Nguyệt chưa từng gặp ai giống như anh ta từ khi còn bé.

Trong suốt bốn năm đại học, có lẽ họ đều phải ở chung một ký túc xá, mối quan hệ không tốt sẽ căng thẳng. Nếu bạn cùng phòng đưa ra những yêu cầu chính đáng, cậu vẫn cố gắng hết sức để giúp đỡ.

“Ừ.” Du Nguyệt đóng cuốn sách trước mặt lại, nghiêng người về phía sau tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mặt sâu thẳm của người kia: “Cậu cần gì?”

Đại-Người Giao Tiếp Chuyên Nghiệp-Hoành ngồi uể oải trên giường, hơi nghiêng đầu, đôi mắt hoa đào hơi cong, khóe môi nhếch lên: “Tôi cần một cốc nước, cảm ơn cậu.”

Lời nói rất lịch sự, nhưng Du Nguyệt không cảm nhận được chút cảm kích nào từ giọng điệu của anh ta. Đại gia đúng là đại gia, cư xử giống như một cậu ấm xuất thân từ giới thượng lưu, hay đùa giỡn và xởi lởi. Do hiện giờ anh ta đang là bệnh nhân, nên Du Nguyệt không chấp. Cậu đứng dậy, cầm cái ly sạch ở trên bàn Đại Hoành, rót một ly đầy từ ấm đun nước rồi đưa qua.

Đại Hoành nhướng mi, lười biếng cầm ly nước, uống một ngụm, hơi cau mày: “Chậc, hơi nóng đấy.”

“……”

Anh ta có chút kén chọn.

Du Nguyệt cũng không có dáng vẻ tức giận gì, cậu điềm tĩnh cầm lấy ly nước, pha thêm một ít nước lạnh, rồi quay trở lại giường của anh ta.

Đại Hoành lần này không nói gì, kéo dài âm cuối khi nói, nghe có chút ngứa đòn: “Chờ chút, để tôi xem mình cần uống loại thuốc nào đã.”

Anh ta đúng là chưa bao giờ dừng việc kích động người khác.

Du Nguyệt không còn cách nào khác ngoài cầm ly đứng đợi, chờ ở bên giường, lông mi rũ xuống, che đi sự mệt mỏi trong mắt.

Đại Hoàng dang rộng chân, lục lọi trong túi: “Sao lại có nhiệt kế ở đây?”

Du Nguyệt cụp mắt xuống, nhìn động tác của anh, bình tĩnh nói: “Để đề phòng, cậu có thể đo nhiệt độ trước.”

“Ừ……” Đại Hoành cúi đầu, nhìn vào vạch đo trên nhiệt kế: “Nhưng trước tiên cậu phải nói cho tôi biết, cái này dùng thế nào đã?”

“?”

Du Nguyệt hoài nghi, rốt cuộc trong những năm tháng trước kia thì người đàn ông này đã sống như nào. À, cũng có thể, quý ông giàu có, căn bản coi thường một chiếc nhiệt kế giá hai tệ.

Đại gia khả năng còn không biết hai nhân dân tệ là gì.

Du Nguyệt khẽ nhướng mắt lên, nhìn động tác của anh ta, nhẹ giọng nói: “Nách, miệng, trực tràng, cậu chọn một đi.”

Đại Hoành khựng lại một chút, giọng điệu có chút khó đoán: “Chậc, cậu biết nhiều thật đấy.”

“Đây là điều hiển nhiên.” Du Nguyệt nói.

Đại Hoành nhướng mày, “Được thôi, cứ cho là tôi không có kiến thức cơ bản đi.”

Du Nguyệt: “……”

Đại Hoành suy nghĩ một lúc, đưa nhiệt kế vào tay cậu, đôi mắt hoa đào hơi cong, trông có chút gian tình, kéo dài giọng điệu: “Người anh em, cậu có thể rửa nó giúp tôi không, cậu vừa mới mua, nên tôi không thể ngậm nó được.”

Bình thường, Du Nguyệt là một người dễ gần, nếu người khác có yêu cầu gì, cậu đều cố gắng đáp ứng hết mức.

Nhưng rõ ràng tình huống hiện giờ không bình thường, có vẻ như tên này đang cố tình gây rắc rối.

Du Nguyệt không thể chịu đựng được nữa, cậu thấy người này đang đi quá giới hạn rồi, bình tĩnh đặt câu hỏi: “…Cậu không thể rời giường được à? Cậu đang bị cảm hay liệt nửa người luôn rồi?”

Bây giờ trông anh ta như một người bị bại liệt vậy, nằm liệt ở trên giường. Rời giường với anh ta khó đến vậy sao?

Đại Hoành dường như thích thú với lời nhận xét của cậu, khẽ cười, bờ vai hơi rung lên, lồng ngực phập phồng, giọng anh hơi khàn: “Tôi không có sức, có lẽ bị sốt thật rồi, còn tin hay không tùy cậu thôi.”

Khi nói, đầu của anh ta hơi cúi xuống.

Thời tiết vào cuối thu, có phần mát mẻ hơn vào buổi tối. Anh ta mặc một chiếc áo phông ngắn màu xám, vai rộng còn eo hẹp, khuôn mặt có chút gian xảo, nhưng thông qua dáng người của anh ta thì trông chẳng đáng thương chút nào.

Bốn từ để miêu tả, bé đầu to xác*.

*猛男撒娇 chỉ việc lớn nhưng cư xử trẻ con, vì chỉ có bốn từ nên tôi rút ngắn lại.

Du Nguyệt nhìn anh ta từ trên xuống dưới, bình tĩnh chọc ngoáy: “Lục Trí Thâm không bằng cậu, giờ tại sao phải giả làm Lâm Đại Ngọc ở đây*.”

*Lục Trì Thâm thì tôi không tìm thấy là ai, còn Lâm Đại Ngọc tới từ phim “Giấc mơ về lâu đài đỏ”, ở đây Du Nguyệt chọc sao Đại Hoành phải giả tỏ ra rụt rè, nhút nhát giống Lâm Đại Ngọc.

“……”

“Tôi sẽ đặt ly nước này lên bàn cho cậu, rồi tìm xem có loại thuốc nào chữa được bệnh đạo đức giả của cậu không.” Nói xong, Du Nguyệt đặt ly nước trong tay lên bàn, quay người trở về bàn học của mình, tiếp tục ôn bài, không muốn nói chuyện với bạn cùng phòng nhiều chuyện mà không quen biết này.

Có lẽ hôm nay vì quá mệt, nên những chiếc gai nhọn mà cậu luôn kiềm chế giấu đi giờ đã lộ ra.

Du Nguyệt thường tạo cho người khác cảm giác lạnh lùng, xa cách, nhưng luôn lịch sự đáp ứng những yêu cầu của người khác. Thường thì bạn cùng phòng hay nhờ cậu giúp vài việc lặt vặt, như nhờ lấy thức ăn hay đồ uống, cậu chưa bao giờ từ chối, dù trông có vẻ khó gần, nhưng thật ra cậu lại khá hòa đồng.

Hiếm khi thấy cậu nói móc ai đó, điều này trông dễ thương hơn nhiều so với việc thông thường phớt lờ người khác.

“Chậc.” Nhìn vào gương mặt vô tình của người anh em tốt nào đó, Đại Hoành nhếch khóe môi lên, thở dài bất lực: “Được rồi anh bạn, để tôi tự làm vậy.”

Thân hình cao lớn của Đại Hoành xoay người rời giường, các động tác đều dứt khoát và nhanh nhẹn, không có dấu hiệu nào là bị bệnh cả. Sau khi lấy một ly nước và lau sạch nhiệt kế, anh ta lấy một chiếc ghế khác và ngồi xuống cạnh Du Nguyệt.

“……”

Yên tĩnh một lúc, Du Nguyệt quay đầu lại và nhìn anh ta: “Cậu vẫn cần gì à?”

“Để tránh làm phiền cậu nữa, tôi sẽ đo nhiệt độ rồi rời đi.” Đôi mắt hoa đào của Đại Hoành hơi cong lên, vẻ mặt rất thản nhiên: “Chỉ cần cho cái này vào miệng thôi đúng không? Mất bao lâu?”

“......Mất năm phút.” Du Nguyệt nói.

Đại Hoành gật đầu, anh lấy một quyển luật từ ngăn bàn cậu, tựa lưng vào ghế: “Hơi lâu đấy, khi nào xong thì báo tôi nhé.”

Nói xong, anh đưa nhiệt kế vào miệng, sau đó giả vờ mở cuốn sách ra đọc. Du Nguyệt tự hỏi sao tên này có thể tự nhiên như vậy. cậu vẫn gắng  chịu đựng, cố tỏ ra thân thiện hơn với tên bệnh nhân này, mở điện thoại ra và ghi nhớ thời gian.

Ký túc xá trở nên yên tĩnh.

Du Nguyệt cuối cùng cũng có thể tập trung ôn bài, lấy bút ra để ghi những ý chính ra vở. Đã quá giờ nghiêm, nên Du Nguyệt chỉ mở một cái đèn bàn, Phạm vi chiếu sáng không rộng, cả người cậu được bao bọc trong ánh sáng mềm mại.

Khác hoàn toàn với tính cách kiêu ngạo và ngang ngược của Đại Hoành, Du Nguyệt lại không có vẻ gì là hung dữ. Cậu có thân hình mảnh khảnh, quần áo luôn rất sạch sẽ, tươm tất và gọn gàng, nhìn có chút mọt sách, khi không cười thì lông mày thưa, trông có chút khó gần. Nhưng ngũ quan của cậu rất đẹp, giống kiểu, chỉ cần nhìn một cái là đổ.

Sau khi ghi nhớ toàn bộ những ý chính trong sách, Du Nguyệt mới nhớ ra rồi kiểm tra điện thoại của mình. Do không để ý, nên sáu phút đã trôi qua.

Đã hết thời gian.

Du Nguyệt quay đầu lại. Không chú ý, nên vô tình đụng phải đôi mắt anh đào sâu thẳm. Người đàn ông kia uể oải dựa lưng trên ghế, đôi chân dài dang rộng sang hai bên, quyển sách trên tay chưa được lật, vẫn còn ở trang vừa nãy. Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt có chút tò mò, trông trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Chiếc nhiệt kế được nhét ở một góc trong miệng, tư thế trông như đang hút thuốc vậy.

Kiêu ngạo và bướng bỉnh.

Trong một khoảnh khắc chạm mắt ngắn ngủi. Du Nguyệt có chút bối rối. Sáu phút đã trôi qua, nhưng người đàn ông này vẫn chưa đọc xong một trang. Cậu vẫn chưa kịp nói gì.

Thì lần này Đại Hoành là người dời mắt đi trước, giơ tay lên bỏ nhiệt kế ra, giọng diệu có chút giễu cợt:“Chưa xong à? Cậu không muốn nói chuyện với tôi sao, nên cố tình dùng nhiệt kế để bịt miệng tôi?”

“……”

Tâm trạng của Du Nguyệt giờ có chút khó tả, nuốt những lời định nói vào trong: “Thôi được rồi, cậu nhìn xem bao nhiêu độ.”

Đại Hoành giật giật khóe môi, ngoan ngoãn cầm nhiệt kế lên và xem nó.

Một lúc sau, đôi lông mày tuấn tú khẽ cau lại: “Cái này nhìn kiểu gì?”

“……”

Du Nguyệt nhìn chằm chằm anh ta trong hai giây, đưa tay lấy nhiệt kế, sau khi điều chỉnh góc độ, cậu đã nhìn thấy rõ được độ ở trên đó.

Ba mươi tám độ một.

Du Nguyệt nhét nhiệt kế vào lại tay anh ta: “Cậu bị sốt rồi, tốt hơn hết vẫn lên đến bệnh viện.”

“Đến bệnh viện thì thôi đi.” Đại Hoành đặt sách xuống bàn, nhíu mày, lục lọi trong túi, thờ ơ nói: “Vậy thì, tôi nên uống thuốc gì? Hạ sốt?”

Trên Wechat anh ta chỉ nói bản thân bị cảm, Du Nguyệt không biết rõ triệu chứng của anh ta là gì, vì vậy đã mua nhiều loại thuốc khác nhau,có thuốc hạ sốt, cảm lạnh, miếng dán hạ sốt.

“Nếu sốt trên 38°C thì nên uống thuốc hạ sốt, cậu uống thuốc hạ sốt trước đi.” Dừng lại một lúc, Du Nguyệt lại nói: “Dán thêm miếng hạ sốt vào.”

Đại Hoành cụp mắt xuống, lười biếng tựa vào ghế, lấy ra một cái hộp có vỏ màu xanh, nhìn vào bao bì, thì thầm: “Miếng dán hạ sốt trẻ em.”

Mí mắt của Du Nguyệt hơi giật giật.

Đại Hoành nhướng máy: “Cậu chắc chứ, cái này có thực sự hữu dụng với một đứa trẻ to xác như tôi không?”

Không gian im lặng trong giây lát.

“Lần sau để tôi đãi cậu cá,” Du Nguyệt nhìn chằm chằm vào cuốn sách, vẻ mặt không thay đổi gì khi nói: “quá kén chọn rồi.”

Nghe thấy điều đó, Đại Hoành cúi đầu cười nhẹ vài tiếng. Giọng anh trầm, có một chút âm mũi, lồng ngực phập phồng với một nụ cười châm biếm, nghe rất rõ ràng.

Trán của Du Nguyệt hơi giật giật, cậu cũng không biết tên này cười cái gì. Đại Hoành ung dung nhìn cậu, không nói gì, từ từ gỡ miếng dán hạ sốt dán trán ra, anh cầm ly nước và bắt đầu uống.

Ký túc xá trở lên yên tĩnh, chỉ còn tiếng Du Nguyệt lật sách.

Đại Hoành đang nghịch ly nước trong tay, vẻ mặt nghiêm túc hơn một chút, nhưng giọng điệu vẫn có phần mệt mỏi: “Cảm ơn người anh em, tôi giờ nợ cậu một ân tình.”

Du Nguyệt chưa từng nghĩ tới việc sẽ có bất kỳ mối quan hệ nào với một thiếu gia giàu có như anh, thường có thói quen phân biệt rõ ràng.

Cậu cũng không thèm ngẩng đầu lên: “Không cần, tổng tiền mua thuốc hết 89 tệ, nếu cậu ngại thì chuyển cho tôi, không chuyển cũng không sao, cũng chẳng phải chuyện gì to tác.”

Đại Hoành hé mi mắt, nhìn chằm chằm vào mặt cậu, chậm rãi nói: “Sao có thể tính toán như vậy chứ?”

Anh suy nghĩ một lúc, dùng ngón tay mảnh khảnh gõ vào ly hai lần, có vẻ đang suy tính điều gì đó: “Vậy thì, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ mang bữa trưa cho cậu trong vòng một tháng, còn việc ăn hay không, thì tùy cậu.”

Nói xong, Đại Hoành đặt ly nước trong tay lên bàn, anh giơ tay vỗ nhẹ vai Du Nguyệt, sau đó đứng dậy rời đi. Có tiếng sột soạt phát ra từ trên giường, nhưng cũng nhanh chóng trở lên yên tĩnh.

Về bữa trưa mà anh ta đề nghị, thì Du Nguyệt không quan tâm tới nó, hai tháng kể từ lúc nhập học, cậu chỉ thấy Đại Hoành ở ký túc xác vài lần vào buổi trưa.

Đại gia giàu có và quyền lực, mua hẳn một căn hộ ở bên ngoài trường học, rộng năm mươi mét vuông, nếu không phải do năm nhất bắt buộc ở ký túc xá, thì anh ta sẽ không ở ký túc xá.

Hoành đã trả tiền ăn ở trước khi kỳ học bắt đầu, nhưng anh chưa bao ở ở trong ký túc xá, có lẽ vì anh ta chán ở một mình rồi, nên tháng trước đã chuyển về đây.

Không ai nói gì về chuyện này, nên nó cũng dần trở nên chìm đi.

Trong khi Du Nguyệt nghĩ cuối cùng tên kia cũng dừng lại. Kết quả không lâu sau đó, cách đó không xa một giọng nói lười biếng từ người đàn ông đó lại vang lên.

“Này người anh em.”

“……”

Du Nguyệt ngước mắt lên, chờ câu nói tiếp theo của anh ta.

“Có ai đã nói, cậu nhìn giống con gái chưa?” Một âm đuôi dài truyền tới chiếc giường đang được che nửa bởi tấm rèm. 

Ngón ta đang cầm bút của Du Nguyệt dừng lại: “Cái gì?”

Đại Hoành nở một nụ cười vô tư, cảnh tưởng mờ ảo hiện lên trong tâm trí.

Du Nguyệt thật ra trông không giống con gái lắm.

Ở khoảng cách gần, các đường nét trên khuôn mặt cậu thực sự rất tinh tế và đẹp. Đặc biệt là đôi mắt của cậu, hình dáng rất đẹp, mắt hai mí hình quạt, có một nếp gấp nông, đồng tử có màu đen thuần, long mi dài, nhưng không cong, hơi rũ xuống, hơi giống lông mi của em bé. Sống mũi thẳng, màu môi nhạt, có chút gợi cảm.

Có vẻ….ổn hơn một chút, kèm theo mấy phần kiêu ngạo.

Cậu dường như luôn thờ ơ với tất cả mọi người. Nếu chưa quen, ai cũng thấy anh chàng này có chút kiêu ngạo.

Đại Hoành kéo dài giọng, cậu không biết đây là đang châm chọc hay đùa giỡn, lười biếng nói: “Nếu không phải vì chiều cao của cậu, tôi còn tưởng cậu là nữ giả nam lẻn vào ký túc xá của chúng tôi đấy.”

“……”

Du Nguyệt cao 1m79, nếu cậu chăm chỉ chơi thể thao thì có thể cao hơn 1m8.

Cậu có thân hình nhỏ nhắn, dáng người mảnh khảnh, ngoài ra cậu có khuôn mặt nhỏ nhắn, các đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, từ nhỏ đến lớn, thực sự có khá nhiều người nghĩ cậu là con gái.

Nhưng không có người đàn ông nào muốn nghe điều đó.

Du Nguyệt không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Muốn đánh nhau thì cứ nói.”

Không khí im lặng trong giây lát.

“Đánh nhau? Trên giường?” Đại Hoành nhướng mày, tưởng tượng ra cảnh đó, giọng điệu có chút khó đoán: “Có hợp không?”

Du Nguyệt: “……”

Anh ta chưa bao giờ nói chuyện nghiêm túc, giọng điệu ái muội và mơ hồ, thật là, nghe có chút thiếu đòn.

Cậu không biết có phù hợp hay không,nhưng Du Nguyệt bây giờ thật sự muốn đánh anh ta.

“Đùa thôi, đừng giận mà.”

Đại Hoành nằm ở đầu giường, để tay ra sau đầu, nhìn chằm chằm vào bóng đen trên tường.

Chắc là thuốc hạ sốt đã có tác dụng, giọng anh mệt mỏi, giọng nói trầm có chút khàn:“Chỉ là nghĩ rằng, với khuôn mặt này của cậu, nếu có em gái, chắc chắn sẽ rất đẹp.”

“……”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy