Ngoại truyện 3: Lichaeng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Một trong đôi ba điều thường ngày]

Chaeyoung có thể cảm nhận rõ ràng một việc, ba mẹ cô đã thay lòng.

Trước đây cô là tâm can bảo bối của ba mẹ, bây giờ tất nhiên cũng vậy, chỉ có điều, với điều kiện tiên quyết là Lisa không có ở đây.

Chaeyoung nghĩ ba mẹ bây giờ thương Lisa nhiều hơn một ít, cũng không phải không lý do. Bởi vì đến cuối ba mẹ vẫn sẽ lôi kéo cổ tay Chaeyoung nói: "Con cũng đừng có ỷ mình trâu to ngựa cao, mà ức hiếp một cô gái yếu đuối người ta, biết không?"

"Lisa là cô gái yếu đuối?!" Chaeyoung vừa nghe được hình dung như vậy, không nhịn được toàn thân co quắp.

"Đúng vậy!" Môi ba mẹ vểnh lên, hai đôi mắt to tròn, chớp chớp nhìn về phía cô.

"Con đây là gì?"

"Con gấu con hết ăn lại nằm!"

...

Chỉ có điều cũng phải. Suy nghĩ kỹ lại thì, trên phương diện sinh hoạt công việc hằng ngày, Chaeyoung giống như là một phế nhân. Hơn nữa lại còn, chuyện thích làm nhất là ôm một hộp gà lớn nằm ì trên ghế sô pha, trên bàn mở một bịch snack, trên đất là một lon coca lớn.

Cô tha thiết loại cảm giác chán chường này. Cô cũng hy vọng Lisa cùng mình chán chường như vậy, về phần quét tước này nọ, cứ giao cho người làm thêm đi.

Nhưng mà Lisa lại là một cô gái hết sức nguyên tắc, làm chuyện gì cũng đâu vào đấy.

Nếu như lúc ăn đồ ăn, lỡ rơi vụn bánh quy lên mặt đất, Lisa sẽ dùng khăn giấy bọc vụn lại, ném vào thùng rác.

Nhưng mà Chaeyoung sẽ coi thường, lấy lời cô nói: "Mình cảm thấy lát nữa chắc chắn mình còn có thể rơi một đống trên mặt đất, ăn xong hãy dọn mà!"

Thật ra mỗi lần Chaeyoung định qua giúp dọn dẹp, nhưng mà Lisa vốn không nghe, chỗ nào trong nhà hơi bẩn chút thôi, nàng đã lôi máy hút bụi ra làm cho sạch.

Thế cho nên có một lần ba mẹ Chaeyoung đến làm khách, cũng cảm thấy cô gái như Lisa thật là chịu khó, tên Chaeyoung này sao lại như bà già không làm gì? Là ăn hiếp Lisa có tính tình tốt à? Không được, phải dạy dỗ lại thật nghiêm, không thể làm mệt Lisa người ta được.

"Thật vất vả mới có người thèm nó, ngàn vạn lần không thể hỏng được!" Mẹ Park vẫn luôn càu nhàu với chồng về chuyện này.

Đúng vậy, phải nói là, Chaeyoung cảm thấy mẹ mình giống như luôn cảm thấy không có ai thèm mình vậy.

[Hai trong đôi ba điều thường ngày]

Tết Chuseok trung thu, ngày cả nhà đoàn viên, Chaeyoung và Lisa ăn cơm trước với nhà họ Manoban xong, buổi tối lại đến nhà họ Park ăn.

Ánh trăng sáng tỏ, yên tĩnh an bình.

Cả nhà ngồi trên ban công, vừa ăn bánh trung thu, vừa thưởng thức ánh trăng, vui vẻ hòa thuận.

Nói đến ánh trăng, liền nghĩ đến Hằng Nga ôm thỏ ngọc ở cung Quảng Hàn. Chaeyoung quay đầu hỏi Lisa: "Này, cậu nói xem, nếu như trên thế giới này thật sự có thần có tiên có yêu, vậy Vương Cương kia thật sự sẽ lên mặt trăng chặt cây hoa quế à? Không mệt sao?"

"Vương Cương? Ngô Cương (Chú Cuội) chứ."

Lúc này, ti vi trong phòng khác, vẫn đang chiếu "Bản lĩnh Kỷ Hiểu Lam", Hòa Thân (do Vương Cương đóng) đang mỉm cười.

[Ba trong đôi ba điều thường ngày]

Nếu như hai người cùng lấy ra một hộp sữa tươi từ tủ lạnh ra, bên trên ghi hôm nay là ngày sử dụng cuối cùng, Lisa sẽ không chút do dự nào mà ném xuống.

Cách làm của Chaeyoung thì sẽ liếc nhìn, sau đó lấy sữa tươi ra, trở tay đóng cửa tủ lạnh, bật nắp bình nói: "Wow, ngày cuối cùng, đúng là trùng hợp mà! Uống cạn uống cạn, là lá la~"

Không đúng, thật ra Lisa vốn không để chuyện thực phẩm đến ngày hết hạn sử dụng đáng buồn này xảy ra.

Có đôi khi đến nỗi Lisa sẽ nghĩ, nếu như điều hòa hư, mình nhất định sẽ lập tức tìm người sửa, nhưng mà đổi thành Chaeyoung không biết cô có bay tới tủ lạnh trước, sau đó bước đầu tiên là mở tủ lạnh ra, bước thứ hai là nhét đầu vào trong hay không nữa.

[Bốn trong đôi ba điều thường ngày]

Từ sau khi Chaeyoung học làm đồ ăn xong, thỉnh thoảng thích lấy le một chút. Hơn nữa coi như không cho cô cơ hội lấy le, cô cũng sẽ tự mình sáng tạo cơ hội khoe khoang.

Ví dụ như lúc ra ngoài với Seulgi và Joohyun, cô sẽ nói: "Seulgi, cô có được Joohyun có phải là cực kỳ hạnh phúc không, mỗi ngày đều có thể ăn ngon nhỉ? Ha ha, ôi, phải nói là, gần đây tôi cũng học được một món đó, là khoai tây xào cà rốt! Phải nói là cũng xấu hổ ghê, người xung quanh tôi đều nói tôi làm rất ngon. Còn cô, thế nào, nắm vững tài nấu nướng chứ?"

Seulgi: "Mời cô cầm theo cà rốt biến cho tôi."

Thế nhưng cái loại thái độ lạnh lùng này của Seulgi, lại không thể kích thích đến Chaeyoung, cô còn nghiêm trọng hơn.

Hằng ngày đi trên đường với Lisa, thấy một cửa hàng bán con rối thỏ, Chaeyoung sẽ nói: "Wow cậu xem kìa, là thỏ! Thỏ thích ăn cà rốt nhất, cậu nói thử xem nếu như thỏ là người, có thể thích tài nấu nướng của mình không?"

Một lần trong nhà có người bạn hẹn ăn cơm, Chaeyoung nói: "Tới nhà mình ăn cơm đi, chúng ta đừng đi ra ngoài, để mình bộc lộ tài năng cho cậu xem!"

Mỗi lần Chaeyoung đều kiên trì muốn bộc lộ tài năng cho mọi người xem.

Thế nhưng thật ra, lần nào cô cũng làm món kia.

"Cái đó, có vẻ giống như món khoai tây xào cà rốt lần trước cậu làm cho mình ăn nhỉ..."

"Bao gồm cả lần trước lần trước..."

Mỗi lần bạn bè tra hỏi, Chaeyoung đều nghiêm túc tiến hành sửa đúng với họ: "Không phải là một món! Lần trước lần trước, mình làm khoai tây lát xào cà rốt lát, lần trước là khoai tây hạt lựu xào cà rốt hạt lựu, lần này là khoai tây sợi xào cà rốt sợi mà!"

Bạn: "Cậu vui là được rồi..."

Lisa: "Chaengie mới ba tuổi, xin mọi người đừng trách."

Vài ngày sau, người bạn lại nhận được điện thoại của Chaeyoung.

Chaeyoung: "Moshi moshi? Có rảnh không? Tới nhà mình ăn cơm đi, mình xuống bếp nha!"

Bạn: "Việc đó, hôm nay mình có việc, bận, không tới được."

Chaeyoung: "Ôi trời đáng tiếc vậy, hôm nay mình đổi món, không thêm khoai tây, chỉ rau xanh xào cà rốt thôi!"

Bạn: "..."

[Năm trong đôi ba điều thường ngày]

Sau khi Chaeyoung rời công ty cũ, đã đến bên công ty Lisa. Người đại diện vẫn là Jennie. Hơn nữa từ lúc Chaeyoung nổi tiếng nhờ bộ "Cuộc hành trình điên cuồng của Mike", diễn xuất và sức bật của cô nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của giới điện ảnh.

Nhiều chế tác lớn đều ném cành ô-liu với cô. Trong đó có hai bộ đã bàn xong xuôi, một bộ quay năm nay, một bộ sang năm quay.

Giá trị con người tăng, nhận điện ảnh hay quảng cáo đều cao cấp hơn, như vậy đã quét được số lượng lớn công chúng không dễ làm hài lòng.

Về mặt chương trình giải trí cũng cắt giảm rất nhiều. Theo lời Lisa nói, là sau khi giá trị con người tăng, xuất hiện quá mức thường xuyên trái lại không tốt lắm, như vậy sẽ có vẻ người tìm cô hợp tác sẽ không có ngưỡng cửa, bất lợi cho con đường phát triển cao cấp.

Chẳng qua cứ như vậy, đối với Chaeyoung mà nói, thật sự có rất nhiều chỗ tốt, dù sao thời gian nghỉ ngơi thư giãn trở nên nhiều hơn rất nhiều.

Ngoại trừ Chaeyoung, còn ký hợp đồng với một người nữ và một người nam.

Về sau một tuần gần đây, công ty lại ký hợp đồng với hai cô bé mới.

Hai cô bé tên là Joy và Yeri, đều là tân binh mới gia nhập làng giải trí không bao lâu, mặc dù độ nổi tiếng không nhiều lắm, thế nhưng rất có tiềm năng phát triển.

Chaeyoung coi như là người già lớn nhất ở đây, nên tất nhiên liền trở thành đối tượng để hai cô cố gắng.

Trước kia, hai cô cũng chỉ biết Chaeyoung qua ti vi internet và người trong giới, nhưng đến bây giờ vẫn chưa từng tiếp xúc. Hơn nữa các cô vừa vào công ty, bây giờ vẫn chưa nhìn thấy người thật.

Lúc hậu bối nhìn thấy tiền bối, cho dù biết được từ những người khác, tiền bối này không tệ lắm, không làm giá, hiền lành với mọi người, vẫn sẽ thấp thỏm bất an.

Cho nên, Joy và Yeri còn từng thảo luận với nhau, lúc nhìn thấy Chaeyoung, phải chú ý gì mới tốt.

Mỗi lần ký hợp đồng với người mới, Lisa đều dẫn theo người mới, xúc tiến cảm tình với mọi người. Tiếp đó lần này ký hợp đồng với người mới, Lisa liền quyết định mới mọi người cùng nhau đến nhà ăn bữa cơm.

Phải nói lại, Lisa và Chaeyoung đã dọn nhà.

Nhà mới là một căn biệt thự tinh xảo đặc biệt, trên dưới tổng cộng ba tầng, nhưng vì thiết kế đặc biệt hợp lý, nên thoạt nhìn không khiến người ta có loại ảo giác 'Coi chừng, quái vật khổng lồ'.

Hồ bơi, KTV đều có cả.

Hai người mới được Lisa dẫn về đến nhà, Chaeyoung đang ở trong hồ bơi bơi qua bơi lại vui vẻ.

Bên bờ chống hai cây dù, hai cái ghế nằm. Ở giữa đặt một cái bàn. Bên trên để chút đồ ăn, còn có một lon coca lớn. Chaeyoung vốn không phải rất thích uống coca, vẫn luôn coi nó như là phiên bản cacbon-axit của bản lam căn, lại không biết xảy ra chuyện gì, gần đây đột nhiên lại thích.

Bơi ngửa, bơi ếch, Chaeyoung đạp nước tới lui, đột nhiên cảm thấy không có chút thú vị nào. Vì vậy đột nhiên cô nghĩ đến "Nàng tiên cá" từng xem khi còn bé.

Và, nghĩ tới trò chơi nhập vai mà bình thường hay chơi.

Nghĩ như vậy, Chaeyoung quyết định nhặt lại hứng thú khi còn bé, bắt đầu chơi.

Đại khái nội dung phim là thuyền lật, hoàng tử rơi xuống nước, người cá nhỏ vật lộn với sóng biển, cứu hoàng tử lên bờ.

Chỉ thấy cô vẫn luôn chìm dưới hồ, đột nhiên ló đầu lên, giống như trong lòng nâng gì đó, dùng dằng bơi sang bờ, vừa lo lắng nói: "Hoàng tử điện hạ, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại! Cái tên trời đánh này, đừng có sớm không tỉnh muộn không tỉnh, thế nào cũng phải bà đây đi rồi mới tỉnh, tỉnh lại còn nhận sai người cứu ngài chứ!"

Chaeyoung kéo mũ bơi, lau mồ hôi, hai tay làm động tác hô hấp nhân tạo trên không vừa làm vừa chửi: "Nếu người dám như vậy, tôi sẽ đạp người xuống biển sâu!"

Còn chưa chơi thật vui, vì vậy Chaeyoung cầm lấy điện thoại trên bàn, chọn một bài "Cô gái mắt một mí" mở lên.

Sau khi giai điệu lắc lư, Chaeyoung cuốn một quyển tạp chí, làm như micro, bắt đầu vừa hát vừa nhảy:

"Sa wa dee ka sa wa dee ka, xin Chúa hãy để tôi yêu anh ấy, kor muay nee ka kor muay nee ka, cô gái mắt một mí muốn yêu, hoàn mỹ không một tỳ vết. Lầm to rồi đấy! Đừng đến, sỉ nhục vẻ đẹp của tôi nhé, tôi không phải style của anh tại sao còn quấn lấy tôi mỗi ngày! Lầm to rồi đấy! Đừng đến, sỉ nhục vẻ đẹp của tôi, nhưng nếu anh thích tôi, hãy nói nhanh đi nào..."

Hát rồi hát, Chaeyoung có hơi kích động, lúc thì uốn éo cái mông, lúc thì bước chân mèo, lúc thì vươn tay làm dáng hoa sen nâng cằm lên, lúc thì nháy nháy mắt một chút, xoa xoa gò má mình chút chút, lại vung tóc đuôi ngựa, giả nai hết lượt người ta...

Sau khi kết thúc một bài, đột nhiên Chaeyoung cảm thấy hết hơi, vậy nên bắt đầu sắm vai Siêu Nhân Điện Quang đánh quái thú.

Chaeyoung chuyển tay bóp cổ mình, làm bộ bị quái thú bóp, cắn răng nghiến lợi nói: "Ha~~~ Tên quái thú nhà ngươi, dám bóp cổ ta, chán sống rồi mà!"

"Há! Quái thú khốn kiếp. Ta nhất định sẽ kiên định bảo vệ toàn thế giới này!" Chân mày Chaeyoung dựng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc.

"Xem hình thức biến thân cuối cùng của ta đây!" Chờ đã, lúc Siêu Nhân Điện Quang biến hình thế nào nhỉ, đúng rồi, là hét tên mình.

Vì vậy, đột nhiên Chaeyoung nắm chặt tay bên hông, một tay nắm đấm lên cao, la lớn: "Sấm~~~!"

Hành động này đánh bay mấy con chim nhỏ đứng bên bờ xuống bể bơi.

Chaeyoung vẫn luôn cảm thấy là lạ chỗ nào đó, cảm giác là lạ. Vẫn duy trì tư thế đó, ngốc ngốc xoay người lại, nhìn phía sau, Chaeyoung bị giật mình.

Cô nhìn thấy Lisa, cùng với hai cô bé xinh đẹp sau lưng Lisa. Lúc này, ba người này, đang đứng ở bậc thang đá chỗ góc cua cách đó không xa. Không biết các cô đứng đó nhìn bao lâu.

Lisa đeo kính râm, hai tay cắm trong túi quần, sau đó đưa một tay ra, khóe miệng vểnh lên, vẫy tay với cô.

Nóng quá...

Không biết là mồ hôi hột hay là giọt nước chậm rãi chảy từ trên tay chân, trước ngực sau lưng chảy xuống, như con kiến đang bò.

Lisa đỡ trán hỏi: "Vừa rồi cậu đang tự giải trí à?"

"Mình chỉ là, đang, đang mài giũa kỹ năng của mình thôi... Nói sao thì, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng..." Chaeyoung thu lại cái tư thế xấu hổ kia, sau đó che mặt chạy.

Sau khi Chaeyoung chạy vào nhà, ghé vào bệ cửa sổ, vén bức màn che len lén nhìn xuống dưới, cuối cùng ngồi dưới đất khóc không ra nước mắt. Đúng là gặp quỷ mà!!! Rốt cuộc các cô đến đây lúc nào vậy!!! Trời chọc, mặt mũi bị ném sạch sẽ rồi!!!

Không phải nói sau giờ mới về sao, sao bây giờ lại về nhanh như vậy chứ?! Một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có, muốn chết, bây giờ mới bốn giờ mà.

Lisa xoay người, nhìn hai cô gái phía sau, cười nói: "Chuyện đó, con người cậu ấy, đôi khi nổi hứng động kinh, các em đừng sợ, thật ra lúc cậu ấy bình thường, vẫn rất bình thường."

Sau đó, Joy và Yeri nhìn nhau, muốn cười lại không dám cười to, sắp nghẹn đến nội thương.

Tiếp tục theo Lisa đi về phía trước, Joy giống như là trúng độc, vươn tay trước người giống như chà mạt chược, chà thành vòng tròn, đồng thời vô thức hát lên bài hát Chaeyoung vừa hát: "Lầm to rồi đấy! Đừng đến, sỉ nhục vẻ đẹp của tôi nhé..."

Đúng vậy không sai, từ đầu đến cuối trò tự giải trí của Chaeyoung đều bị nhìn thấy hết.

Lisa hơi nghiêng người sang hỏi: "Dọa được các em chưa?"

"Không có không có ạ!"

"Không ngờ là tiền bối thật đa tài đa nghệ nha, với lại nhảy cũng không tệ."

"Tài nghệ của cậu ấy, cũng không phải chỉ một cái hai cái này." Lisa nói tới đây, khóe miệng hơi vểnh lên.

"Có một bạn gái như vậy, nhất định là siêu cấp thú vị nhỉ!" Yeri che miệng khẽ cười.

"Đúng vậy, thú vị."

Điều tốt nhất khi công khai, có lẽ là có một tình yêu đẹp công khai với Chaeyoung, không bao giờ còn sợ bị người ta bới móc, nói này nói kia. Cũng sẽ không còn cảm giác ngột ngạt không thấy được ánh sáng.

Lisa dẫn mọi người vào nhà, Chaeyoung chết cũng không xuống.

Qua khoảng hai mươi phút, mãi đến khi nhà hàng mang đồ ăn tới, Chaeyoung mới đi ra.

Áo sơ mi trắng, quần sọc nhỏ, tóc dài rơi trên vai, một nửa chảy sau lưng, một nửa xuôi xuống trước ngực. Nhìn qua đầy khí chất. Một trời một vực với hình tượng bơi lội bên cạnh hồ vừa hát vừa nhảy, còn cosplay Siêu Nhân Điện Quang lúc trước.

"Chào chị Chaeyoung!"

"Chào chị Chaeyoung!"

Sau khi Joy và Yeri nhìn thấy, lập tức xoay người, chào hỏi thật lễ phép với Chaeyoung.

"Chào mấy em chào mấy em, vừa rồi chị lỡ ngủ quên, mới dậy, ôi..."

"Rõ ràng là bản thân xấu hổ không dám xuống, núp trong góc tường cắn khăn tay rối rắm nửa ngày rốt cuộc mới lấy hết dũng khí đi xuống mà." Lời nói của Lisa luôn sắc bén như vậy.

"Cậu cậu cậu cậu, có tin mình bóp chết cậu không!" Chaeyoung bước vài bước đến làm bộ sắp nhào tới, giơ tay ra tới cổ Lisa.

"Ha ha ha, mình sai rồi, mình sai rồi..." Lisa dở khóc dở cười tránh né đủ đường.

Joy thấy thế, lặng lẽ ghé sát vào Yeri, khẽ rỉ tai nói: "Làm sao đây, cảm giác như bị ai đó cưỡng ép nhét thức ăn cho chó vào miệng vậy."

Sau khi Yeri nghe xong, trả lời: "Chỉ có một biện pháp thôi, đó là nuốt vào..."

[Sáu trong đôi ba điều thường ngày]

Gần đây Chaeyoung rất mê viết tiểu thuyết.

Nói theo cách của cô, những năm này diễn ra rất nhiều việc, có đôi khi thật sự rất khâm phục trí tưởng tượng của tác giả hoặc biên kịch, khiến cô cũng muốn viết một câu chuyện.

Vì vậy Chaeyoung tìm kiếm trên Yuri, đăng ký một bút danh tên là "Này người đẹp quần chip cô lộ rồi kìa". Tuy rằng bút danh vô cùng phức tạp vô cùng dài, nhưng là vì cô cảm thấy thích, vậy nên cứ quyết định vậy.

Nhưng phải viết cái gì đây?

Dứt khoát viết tiểu thuyết GL đi!

Tên tiểu thuyết phải chỉnh thế nào đây, Chaeyoung nghĩ tới nghĩ lui, lấy tên "Que cay năm ấy chúng ta từng ăn".

Nhưng mà nội dung tiểu thuyết nên viết gì bây giờ, Chaeyoung quyết định muốn viết một câu chuyện buồn.

Dù sao thì Chaeyoung cảm thấy, thể loại bi kịch, nhiều kiệt tác khá gây sốc với sắc thái bi kịch. Cô nhất định phải viết ra một tác phẩm xuất sắc lưu truyền đời sau.

Sau khi Chaeyoung tạo tác phẩm mới, thì vui vẻ chạy đi tìm Lisa, nói: "Mình muốn viết truyện, có phải rất tuyệt không?!"

Lisa nhìn lướt qua, nói: "Bi kịch à? Nhưng mà tên truyện của cậu, nhìn sơ qua đâu có chỗ nào bi thương đâu!"

Chaeyoung chống cằm suy nghĩ, cảm thấy đúng, vậy nên liền đổi tên thành "Que cay năm ấy chúng ta từng bỏ lỡ".

Sau khi Lisa xem lại lần nữa, nói: "Xin hỏi cái này có khác gì sao?"

Sau khi Chaeyoung nghe vậy, bật người nói không ngớt:" Có chứ! Từng ăn, là rất thỏa mã rất hoàn hảo, một chút bi thương cũng không có. Nhưng nếu như là bỏ lỡ, vậy thì coi như là cả đời tiếc nuối rồi!"

Lisa không thể không khâm phục: "Cậu nói đúng là, đúng là có lý. Cả gan hỏi một câu, rốt cuộc cậu muốn viết kiểu truyện gì?"

Chaeyoung nghe thế, trả lời: "Chưa nghĩ ra."

"Cậu đủ rồi."

Nhưng mà, trăm triệu không nghĩ tới là, Chaeyoung lại thật sự bắt đầu viết.

Mỗi chương hai ngàn chữ, tổng cộng viết chín chương. Mỗi đoạn trong chương, có cái ngàn chữ, có cái chỉ mấy trăm chữ.

Sơ lược là viết câu chuyện nữ chính dùng que cay dụ dỗ một cô gái khác. Nhưng mà cuối cùng cô gái kia chê que cay của nữ chính thật sự không thể ăn, nên từ chối chuyện tình với nữ chính. Nữ chính ăn que cay, đau lòng muốn chết, sau đó bị que cay nghẹn chết, đưa tới bệnh viện, không chữa bỏ mình.

Bản văn này thật sự rất xoắn, nhưng mà lại ở một ngày nào đó, trên một đánh giá của số tài khoản công chúng.

Nội dung đánh giá là: "Từ trước đến giờ tôi chưa từng đọc qua bộ tiểu thuyết nào xuất sắc hết mức (tâm thần), tư duy tinh tế (logic cho chó ăn), không chê vào đâu được (tư tưởng lung tung) kinh điển (khác người) như vậy."

Vì nội dung đánh giá vô cùng sinh động, không ít người lướt liên kết nhấp vào xem.

Sau khi xem xong, đều bình luận dưới truyện, biểu thị: "Tác giả, cô thật sự rất cay."

Chaeyoung sợ đến nỗi khóa truyện, xóa tài khoản tác giả.

Nhưng mà, truyền thuyết trên giang hồ về tác giả "Này người đẹp quần chip cô lộ rồi kìa" này, lại vẫn cứ lưu truyền mãi.

Lúc có người than vãn về các tác giả ngày nay viết toàn đồ bỏ, sẽ có người kéo tác giả quần chip ra dạo chơi một vòng.

Chaeyoung quyết định muốn đi chơi, phóng túng bản thân, cảm nhận một cuộc sống khác.

Thuận tiện gột rửa bụi bặm thế tục trên người, còn cả rất nhiều tội lỗi, để tâm hồn mình được tinh lọc sạch sẽ.

Nhưng đến cùng là đi nơi nào mới tốt đây? Điều này lại biến thành vấn đề khó khăn nhất. Nơi đâu mới không có nhiều người làm phiền, với lại có thể yên tâm nghỉ ngơi đây, dù sao cũng không muốn đến mấy nơi quá sầm uất hay rộn ràng.

Ngồi trước máy tính tìm kiếm thật lâu, nhìn đông xem tây, vô tình suy nghĩ bị một nơi tên là 'Động tiên nữ' Núi Seoraksan giữ lại.

Phải nói là không ít nơi có đủ loại địa danh hay, hơn nữa không ít du khách đi rồi về, cũng đăng không ít ảnh chụp. Nhưng động tiên nữ này, thông tin liên quan đến nó lại không quá nhiều.

Sau khi nhấn vào rất nhiều trang web, đại khái là đều nói giống nhau, hơn nữa cũng không có ảnh chụp nào đẹp.

Thế nhưng, lại có một câu chuyện về Động tiên nữ núi Seoraksan.

Câu chuyện này, vẫn rất có sức hấp dẫn đối với Chaeyoung.

Là nhiều năm về trước, có một tiên nữ tên là Fanta vì thích một người phàm, nên hạ phàm xuống nhân gian. Nhưng mà Thượng Đế lại giận dữ, vậy nên, buộc nàng đến núi Seoraksan, đồng thời để người phàm kia tự đến núi Seoraksan để gặp tiên nữ.

Nếu như người phàm thuận lợi gặp được tiên nữ Fanta, sẽ để chàng ta đến với tiên nữ. Nếu như người phàm không thấy được, tiên nữ sẽ bị nhốt vĩnh viễn nơi đó.

Trên đường đi, Thượng Đế sắp đặt vô số cửa ải khó khăn, vì để ngăn cản người phàm.

Dao băng, biển lửa, nanh sói, vân vân, vô kể.

Tiên nữ rất lo lắng, luôn rút thẻ tiên, xủ quẻ vận mệnh của mình và người phàm. Nhưng mà nàng là tiên nữ, lại không có cách nào bói ra vận mệnh của bản thân cùng với vận mệnh con người liên quan đến mình.

Nhưng nàng vẫn không từ bỏ, một lần lại một lần, cứ tuần hoàn vô tận như vậy.

Nhưng khiến người ta không ngờ tới là, người phàm cắn răng chịu đựng vượt qua toàn bộ.

Chỉ là lúc thấy tiên nữ, anh ta chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng. Chàng ta hấp hối gần như là bò qua, sau khi bò tới, nằm trong lòng tiên nữ.

Lúc này, tất cả các tấm thẻ, trừ tấm thẻ cuối cùng trong tay tiên nữ ra, những lá khác đều hóa thành bụi tan biến.

Tiên nữ và người phàm hạnh phúc bên nhau.

Nhưng bọn họ đi rồi để lại tấm thẻ này.

Nghe đâu người đời sau đi du lịch nói, nếu như có thể đi đến điểm cuối cùng, có thể lấy được tấm thẻ này, có thể cùng người mình yêu, bên nhau cả đời không đổi thay, dù bao nhiêu khó khăn gian khổ đi nữa, cũng sẽ không khiến cả hai chia xa.

Sau khi Chaeyoung đọc xong câu chuyện truyền thuyết này, viền mắt hơi ươn ướt.

Câu chuyện thật hay. Mặc dù biết truyền thuyết đều là gạt người, nhưng theo câu chuyện này, dù thế nào cô cũng muốn đi xem thử.

Không nói chắc chắn phải tìm được tấm thẻ của tiên nữ, coi như là một loại cảm giác hoài niệm đi.

Nghĩ như vậy, Chaeyoung ôm máy tính nói với Lisa: "Chúng ta đi khám phá thiên nhiên, trải nghiệm cuộc sống đơn sơ đi!"

Lisa: "Cậu nói như thế, khiến mình cảm thấy sợ đấy."

Chaeyoung không tính từ bỏ, cô nắm cánh tay Lisa nói: "Cá nhân mình nghĩ, thành phố quá rộn ràng, chúng ta nên đến mấy nơi thế ngoại đào nguyên thú vị, đắm mình trong ánh sáng thiêng liêng nơi núi rừng, ăn những món ăn sơn dã, rất tuyệt, đúng không?"

Đắm mình trong ánh sáng thiêng liêng nơi núi rừng... Lời này nghe đúng là rất kỳ diệu mà...

Ban đầu Lisa từ chối, lại không chịu nổi mấy ảnh chụp xinh đẹp mà Chaeyoung gửi cho nàng.

"Đây là cảnh vật sương sớm lượn quanh núi, thế nào, đẹp không?"

"Cậu nhìn nè, đây là cá chép nhỏ trong sông, có phải rất xinh xắn đáng yêu lại mê người không?"

Không biết là vì kỹ năng thuyết phục của Chaeyoung thật sự quá mạnh hay là vì nhân tố khác, nói chung dần dần, Lisa cũng bắt đầu suy nghĩ, ý tưởng này cũng không tệ lắm.

Thiên nhiên à, không khí trong lành. Suy nghĩ kỹ lại, đi sinh hoạt vài ngày, biết đâu có thể loại bỏ độc tố trong người, sắc mặt hồng thuận hơn. Từ nay về sau thắt lưng không đau, chân không nhức, tất cả phiền não đều biến mất.

Với lại sau cùng Chaeyoung gửi cho Lisa xem câu chuyện kia, cuối cùng Lisa gật đầu, nói được.

Lisa đồng ý đi, tất nhiên Chaeyoung vô cùng vui vẻ.

Chỉ là nghe nói các nhánh rẽ ngoặt trong động tiên nữ này rất nhiều, rắc rối phức tạp, người bình thường đi vào có thể không ra được, nên đều phải cần đội chuyên nghiệp cùng nhau vào động khám phá.

Còn phải mua trang phục leo núi, ba lô leo núi, giày leo núi, đèn pin đồ dùng chuyên nghiệp vân vân.

Ban đầu Chaeyoung còn rất lo lắng, sau đó tìm hiểu lại một chút, nói là trừ hai người không chuẩn bị đầy đủ đã đi thám hiểm chết bên trong ra, người đi cùng với người chuyên nghiệp, cho tới bây giờ đều không có xảy ra vấn đề gì.

Vậy nên, Chaeyoung lại bắt đầu tham gia vào nhóm chuyên thám hiểm động tiên nữ.

Mới vừa vào, quản trị viên đã xuất hiện.

"Vào nhóm, đổi biệt danh, quy định là người dùng cộng với tọa độ. Ví dụ như bạn tên là 'Rối gỗ', tọa độ Sokcho, thì đổi thành Sokcho – Rối gỗ..."

Chaeyoung ngoan ngoãn làm theo, sau đó hỏi thăm với mọi người, bổ sung không ít kiến thức. Qua vài ngày sau đó, rất nhiều người bắt đầu cùng nhau thảo luận khi nào tổ chức hoạt động đi chung, phải chuẩn bị những thứ gì vân vân.

Chaeyoung nghiêm túc cẩn thận nghe mọi người phát biểu, viết điểm quan trọng vào sổ ghi.

Hoạt động gần nhất là cuối tháng, muốn tham gia thêm vào Chaeyoung và Lisa, tổng cộng có mười người. Thật ra, là mười đôi tình nhân.

Mọi người quyết định tụ tập phía sau núi Seoraksan, Chaeyoung bắt đầu chuẩn bị những thứ cần thiết theo lời quản trị viên.

Lúc đến cuối tháng, Chaeyoung và Lisa ăn sáng xong, tất nhiên là xuất phát.

Trên đường hai người đổi lái cho nhau, cậu lái một lúc, mình lái một hồi, cũng không mệt lắm.

Trước đây đều là đi du lịch, nhưng mà kiểu như đi thám hiểm lại là lần đầu tiên làm. Nếu như không phải là Chaeyoung, Lisa cảm thấy có thể cả đời mình cũng không sẽ không làm.

Dù sao nàng là một người theo đuổi ổn định trong mọi thứ. Không thích phá vỡ, nên trong những năm đầu lăn lộn trong giới giải trí, cô cũng làm kiểu này, mỗi bước đi, đều theo thói quen tự hỏi đi bước này sẽ gây nên chuyện xấu gì.

Suy nghĩ kỹ càng, thận trọng.

Nhưng Chaeyoung lại không giống vậy. Chaeyoung luôn đi sai hướng, hành động khi người ta không đề phòng. Bởi vì Chaeyoung cảm thấy, cuộc sống, vốn là nên thử nhiều thứ.

Bao gồm cả đóng phim, bây giờ những vai diễn tương tự cô sẽ không tham gia diễn xuất, trừ khi là kịch bản tuyệt đến không thể tuyệt hơn. Cô từng đóng vai bác sĩ, đóng vai nữ chiến binh, đóng vai thiếu nữ văn nghệ, từng đóng rất nhiều rất nhiều.

Có lẽ cũng vì vậy, khen ngợi của mọi người về cô ngày càng nhiều hơn.

Thật lâu trước đây, chỉ cần vừa nghe Chaeyoung đóng phim truyền hình gì, thì mọi người đều lắc đầu nói chết cũng không xem.

Nhưng bây giờ, chỉ cần mọi người vừa nghe bộ phim nào đó có Chaeyoung tham gia diễn xuất, đều rối rít biểu thị muốn đi xem, thậm chí rất nhiều người cập nhật liên tục, nói rằng phim của Chaeyoung đảm bảo chất lượng.

Khoảng hơn nửa ngày, Chaeyoung và Lisa mới đến núi Seoraksan.

Đi xe hơi là lựa chọn hợp lý nhất, vì trong thị trấn nhỏ gần núi Bạc Cung, chỉ có một đường xe buýt. Cách nửa tiếng có một tuyến xe buýt. Hơn nữa từ thị trấn này xuất phát đến núi Seoraksan, còn phải đi đường nửa tiếng, không có xe buýt chỉ có thể tìm xe, hoặc là tự lái.

Dù sao ở đây cũng không phải danh lam thắng cảnh nổi tiếng, bên trên không quản lý.

Với lại nói thật, phong cảnh này nọ cũng không sánh bằng những khu thắng cảnh khác.

Chỉ có điều, vẫn sẽ có người đến đây vì câu chuyện xưa nơi đây, luôn nghĩ muốn đến một chuyến.

Chẳng qua, tuy thị trấn nhỏ, phương tiện cũng thiên về đơn sơ, nhưng tổng thể vẫn khá đầy đủ.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Chaeyoung và Lisa đi tụ họp với nhóm thám hiểm.

Mọi người nhóm thám hiểm đều mặc rất mộc mạc, nhưng thoạt nhìn từng người đều tràn đầy tinh thần. Hơn nữa mỗi một đôi đều rất ngọt ngào.

Khi Lisa và Chaeyoung đi gõ cửa từng số phòng mà bọn họ cung cấp liên hệ, hầu như mỗi một đôi mở cửa đều kinh ngạc.

Có khi là ngây ngốc đứng đó, nói không ra lời. Có khi là buông nắm cửa, ôm mặt vòng tới vòng lui trong phòng, cảm thấy tình hình phát triển màu nhiệm đến nỗi khiến người ta không thể tin được.

Tất cả các thành viên tập hợp, mọi người quyết định tìm một nhà hàng nhỏ cùng nhau ăn.

Cuối cùng tìm được một chỗ tên là Tiên nữ hạ chân xuống quán rượu nhỏ. Chủ quán là một cô gái, dẫn các cô lên lầu hai. Thật ra lầu hai cũng không phải phòng khách, chỉ là một cái nơi to lớn, bên trong đặt vài cái bàn tròn lớn, một bàn lớn như vậy có thể ngồi được tám đôi, nhưng mà chen chúc một chút cũng có thể thêm một đôi ngồi.

Một người nhìn hơi ngốc mặc áo thun màu xanh tím, quần ngắn đến đầu gối màu xám trắng bỏ ba lô màu xám tro của mình xuống, quay đầu hỏi cô chủ quán: "Chủ quán, nơi này có rượu gì vậy?"

"Có bia Hite, còn có..."

Người đàn ông nghe xong, quay đầu hỏi mọi người: "Mọi người uống rượu không?"

Hầu như là mọi người đều gật đầu: "Uống một chút đi, trợ hứng!"

Chaeyoung chỉ có thể nuốt nước bọt, sau đó nói với chủ quán: "Lấy chai nước uống, có nước chanh không?"

"Được, xin đợi một lát, mọi người cứ xem trước gọi món gì." Sau khi cô chủ quán bỏ thực đơn xuống, thì xoay người đi xuống cầu thang bên cạnh.

Nhóm mười người của Chaeyoung, xem ra thiếu chỗ ngồi, có một đôi tình nhân chủ động đứng lên, để Chaeyoung và Lisa ngồi.

Lisa lắc đầu nói: "Thế này không tiện lắm, hai người ngồi đi, hai người ngồi đi."

Thế nhưng sau khi Lisa nói xong, đôi tình nhân đã vội đè Lisa xuống, nói: "Không sao, tôi và bạn trai tôi có thể nhìn thấy hai người ở đây, đã là vinh hạnh của chúng tôi rồi, rất cảm động... Không sao, hai người ngồi đi..."

Chaeyoung thấy thế, trực tiếp lấy thêm hai cái ghế từ một bàn khác, lại lấy hai bộ bát đũa chưa mở, nói: "Không sao, mọi người chen chúc một chút là có thể ngồi một bàn mà! Ngồi cả đi! Ngồi cả đi!"

Lúc này, mọi người mới phản ứng được, đúng vậy, rõ ràng chuyện đơn giản như thế, sao sau khi gặp ngôi sao thì tất cả mọi người đều đình chỉ suy nghĩ, làm phức tạp lên vậy?

Sau đó, cô chủ quán mang một giỏ bia lên, nói uống không hết không sao, uống bao nhiêu tính bấy nhiêu, đến lúc tính tiền thì trừ mấy bình ra là được.

Lúc gọi món ăn, tất cả mọi người đẩy tới đẩy lui, cuối cùng vẫn là người đàn ông mặc đồ tím lấy thực đơn gọi món.

"Lòng lợn xào, ai ăn không?"

"Có, tôi ăn."

"Thịt viên kho tàu?"

"Cũng được cũng được!"

"Thế đầu thỏ sốt cay? Có muốn ăn không?"

"Anh thích thì gọi một phần, dù sao ít nhất cũng phải gọi một món anh thích chứ..."

Sau khi hỏi ý kiến một vòng, người đàn ông lại ngẩng đầu cười nhìn Lisa, nói: "Lisa tiểu thư, cô muốn ăn gì?"

Lisa trả lời: "Gọi dĩa cải thìa đi. Đậu cô-ve hay xà lách đều được."

"Good." Người đàn ông đó lại đặt thêm hai món đó.

Chaeyoung vội nói: "Đợi đã, tôi, tôi chưa gọi món..."

"Ôi trời, tôi bậy quá, quên hỏi, còn tưởng là cô thích ăn móng heo, nên tôi tự ý gọi cho cô rồi."

Được rồi. Chaeyoung có hơi choáng. Thì ra vẫn còn có người nhớ kỹ sự kiện móng heo lúc trước kia à.

Chaeyoung ăn cơm, tất cả mọi người chạm cốc còn nhanh hơn lật trời, chỉ có Chaeyoung buồn buồn ngồi đó uống sữa đậu nành.

Ban đầu mọi người còn có chút không buông, nhưng ăn được nửa chừng, mọi người đều từ từ buông. Thậm chí có người chọc Chaeyoung, nói rõ ràng là gương mặt ngàn chén không say, thực tế lại không uống rượu, đúng là quá cẩu huyết.

Chaeyoung buông sữa đậu nành, nói: "Nhanh, mặc kệ tiểu tiên nữ không dính khói lửa nhân gian như tôi đi!"

Nói đến tiểu tiên nữ, mọi người lại đề cập đến mục đích ban đầu của chuyến đi.

Sau đó, mọi người thay nhau lên tiếng, nói một chút chuyện về mình và đối tượng của mình.

Có khi là thuận buồm xuôi gió từ trước đến giờ, có khi là mới bên nhau không bao lâu, có người bên nhau đã được vài năm, đang định kết hôn. Còn có một đôi, bên gái là nhà đại phú đại Park, bên trai lại nghèo rớt mồng tơi, gặp phải vô số phản đối và ngăn cản, sự nghiệp bên trai bây giờ đã dần dần đi lên, tình hình sáng sủa hơn.

Chaeyoung yên lặng nói trong lòng. Mọi người đều rát trọng tình cảm.

"Nào, Lisa, Chaeyoung, tôi mời hai người một ly! Hy vọng hai người hạnh phúc, bên nhau đến già!"

"Còn tôi, còn tôi nữa, cũng mời hai người một ly."

Chaeyoung gật đầu, cầm ly sữa đậu nành của mình lên. Lúc này, tất cả mọi người đều đứng dậy, cụng ly vang lên tiếng vang thanh thúy, có rượu vung ra ngoài, sau đó ngửa đầu uống cạn.

Cơm nước xong đi ra ngoài, đã hơn hai giờ chiều sắp ba giờ. Nếu như chỉ đơn giản là ăn, tất nhiên không tốn nhiều thời gian như vậy.

Nhưng mà lại thêm tán gẫu, thời gian vô tình trôi qua.

Nên, mọi người quyết định hôm nay mọi người chia nhau đến vùng lân cận chơi, sáng sớm hôm sau dậy sớm, mọi người lại gom đồ đi núi Seoraksan. Đến lúc đó quản trị viên sẽ tụ họp ba người địa phương có kinh nghiệm nhất với mọi người, dẫn mọi người đến nơi đó. Ở đây tất cả mọi người gọi họ là người dẫn đường.

Sáng sớm hôm sau, Chaeyoung và Lisa thay đồ chuyên dụng và giày, còn đeo ba lô chưa lương thực nước khoáng và một số dụng cụ nhỏ cùng mọi người xuất phát.

Mọi người đều tự lái xe, đến núi Seoraksan. Dọc đường đều là đường ô tô vòng quanh núi, có đoạn đường tốt, có đoạn đường khá đổ nát. Cuối cùng dừng lại ở một chân núi.

Xuống xe vừa nhìn chỉ thấy xung quanh cây cối cỏ dại mọc tươi tốt dày đặc, bốn mặt núi đều màu xanh, mặc dù những ngọn núi này không phải là kiểu nhìn đặc biệt cao, nhưng nhìn thiên nhiên trước mặt, vẫn khiến Chaeyoung cảm thán con người thật nhỏ bé.

Dưới sự hướng dẫn của người chỉ đường, mọi người từng bước tiến vào động.

Nói thật, nhìn từ bên ngoài, sơn động này không có gì đặc biệt. Có một chút ảm đạm, hai bên lối vào không biết bao nhiêu hoa cỏ dại phát triển.

Sau khi đi vào, mới phát hiện, các khúc rẽ bên trong không phải là kiểu nhiều bình thường, khắp nơi đều là động, hơn nữa còn đen sì.

"Những động này, không có ai đi hết tất cả, với lại sau khi đi vào trong động, bên trong có thể có rất nhiều nhánh. Nên đến giờ vẫn chưa có người nào đi hết. Chúng ta cũng chỉ biết vài nhánh hang động, mỗi lần tới đều tiếp tục lần mò. Nói rõ trước, một lần vào tối đa tám động, không thể vào nhiều hơn, nếu không lạc đường sẽ không ra được."

Người dẫn đường vừa cầm đèn pin chiếu xung quanh vừa nói.

"Vâng!" Mọi người đều gật đầu.

"Như vậy đi, chúng tôi tổng cộng có ba người, sẽ đi ba đường khác nhau, các người chia nhau xem ai trong mọi người sẽ đi với ai trong ba chúng tôi."

Sau khi nghe xong, mọi người lập tức xoay người thảo luận.

Cuối cùng, có người hỏi: "Tuyến đường nào có thể đi tới cùng? Gặp được tấm thẻ tiên nữ vậy?"

"Tấm thẻ tiên nữ? Nói thật, đó chỉ là một truyền thuyết, tôi cũng không tin. Còn đi tới điểm cuối, cuối mỗi con đường đều không giống nhau, dù sao thì tới chơi thôi, đừng nghĩ nhiều như vậy."

Một ông anh trong ba người dẫn đường nói ra lời này, lập tức đánh tan nhiệt tình của một đôi tình nhân. Vốn chính là đến vì câu chuyện đẹp đó, kết quả dân bản xứ đều tỏ ra không tin vào truyền thuyết, còn có nghĩa gì? Cảnh sắc thoạt nhìn cũng không phải rất đẹp.

Nhưng mà nếu đã tới, chắc chắn vẫn muốn đi vào.

Mọi người nhanh chóng chia nhóm, liền đi theo người dẫn đường của mình.

Lisa và Chaeyoung, đi chung với người đàn ông mặc đồ tím và bạn gái anh ta cùng một người dẫn đường.

Có người nói con đường của bọn họ, khá nguy hiểm.

Dọc theo đường đi, lúc thì dơi bay ra ngoài, lúc thì gặp phải một số hang động hình thù kỳ quái... không, phải nói chỉ là cái khe. Có nhiều chỗ, phải nằm xuống mới có thể đi tới, có nơi cần phải nghiêng người cẩn thận đi qua.

Nói chung Lisa đi không được bao lâu, đã dần bắt đầu cảm thấy có hơi mệt.

Dù sao thì không thấy được ánh sáng mặt trời, hơn thế nữa là trong động này, thỉnh thoảng leo lên sườn núi rất khó, có nhiều chỗ đường sá khó đi tới, bình thường đều là một người trước một người sau mà đi qua, gập người xuống đi tới.

Đi được một lúc, cô gái trong đôi tình nhân kia có chút không đi nổi nữa. Nói là rất áp lực, cô có chứng sợ bóng tối, tuy rằng ở đây có đèn pin, nhưng vẫn rất sợ.

Thật ra trước đây Chaeyoung cũng từng có lúc sợ bóng tối, nên cô biết rõ cảm giác này không hề dễ chịu, sẽ khiến người ta phát điên. Cho nên khi đôi tình nhân kia định thừa dịp bây giờ chưa đi được xa, có thể tự căn cứ theo các ký hiệu lưu lại dọc đường mà đi ra ngoài, Chaeyoung lựa chọn đồng ý.

Nhưng mà cô lo lắng, nên nói nếu không thì ra ngoài cùng nhau.

Kết quả đôi tình nhân không vui, nói: "Tự bọn tôi về không sao đâu, đi không được mấy bước là có ký hiệu, sẽ không mất đâu. Nếu như phải vì bọn tôi mà để hai cô dẹp đường hồi phủ, chúng tôi cũng không về, đi tới cùng với hai người, nhưng nếu như trên đường không thoải mái, xảy ra chuyện gì..."

"Được rồi." Chaeyoung nghe vậy, chỉ gật đầu một cái.

Lúc sau, chỉ còn ba người Chaeyoung, Lisa và người dẫn đường.

Ban đầu còn là cậu một câu mình một lời mà nói vài câu. Về sau, để giữ thể lực này nọ, đều không nói gì nữa, chỉ đi tới phía trước.

Chaeyoung không khỏi nghĩ đến, nếu như truyền thuyết kia thật sự tồn tại, Thượng Đế kia cũng quá đáng sợ rồi.

Nghĩ như vậy, Chaeyoung bước hụt, không cẩn thận ngã xuống, kết quả bắp chân bị một tảng đá bén nhọn đâm thành một lỗ hổng. May mắn là lỗ đó không dài, cũng chỉ khoảng một hai centimet, không sao, chỉ là từng cơn đau kéo đến.

Lisa lập tức dừng bước, mở ba lô ra, lấy nước khử trùng và thuốc bên trong ra, đến giúp Chaeyoung xử lý vết thương.

"Trong này không biết có bao nhiêu vi khuẩn, vẫn phải xử lý băng bó một chút mới an toàn." Lisa nửa ngồi, khẽ cau mày xử lý giúp cô.

Sau một lúc, xử lý xong hết, Lisa nói: "Nếu không chúng ta cũng quay lại đi, trong này hình như cũng không có gì đẹp cả."

Chaeyoung nghe vậy, trầm mặc một lúc, quay đầu hỏi người dẫn đường: "Dựa theo kinh nghiệm của anh, chúng ta có thể đi tối đa bao lâu?"

Người dẫn đường mập mạp trả lời: "Đi thêm lộ trình nửa giờ nữa cũng không sao, nhưng nếu hai người muốn dừng bây giờ cũng được. Chỉ có điều, đi thì cũng chỉ đi thêm được nửa tiếng. Dù sao chúng ta đã tốn không ít thời gian, đi tiếp được bốn mươi phút đến một tiếng rưỡi. Tính tới một tiếng rưỡi, khi chúng ta quay trở lại, đi không ngừng nghỉ, đoán là lúc ra khỏi động cũng phải hơn năm giờ. Vì an toàn, nên chúng ta chỉ có thể đi tối đa bốn mươi phút."

"Đi." Chaeyoung gật đầu.

Người dẫn đường và Lisa hỏi cùng lúc: "Về à?"

"Chút vết thương này. Cứ từ bỏ như vậy, mình không cam lòng." Chaeyoung nói rồi đứng dậy: "Mình phải đi tiếp."

Được rồi.

Nếu người dẫn đường nói đi thêm chút nữa cũng không sao, vậy thì đi đi. Cùng lắm thì đợi lát nữa về. Lisa đeo ba lô lên lưng, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Đại khái lại qua hai chục phút, trước mặt xuất hiện một bức tường. Thoạt nhìn, hình như là đường cùng.

Thế nhưng Chaeyoung rọi đèn pin xuống dưới, thì phát hiện thật ra chỗ này không phải là đường cùng. Vẫn có một khe hở. Chỉ là khe hở này, nếu so với những cái khe lúc trước thì nhỏ hơn!

Tốn nhiều thời gian Chaeyoung và Lisa thở phì phò mới chui ra ngoài từ khe hở đó được.

Thật ra cái cửa động này rất nhỏ, người ta phải nằm ngang, chui qua từng chút một. Vì cửa động chật hẹp, nên người dẫn đường với cơ thể mập mạp chỉ có thể dừng chân.

Nhưng cơ thể Lisa và Chaeyoung thiên gầy, tất nhiên qua được.

"Đi qua nếu mà quá nhiều lối rẽ, phải quay lại, nghìn vạn lần đừng đi xa thêm, biết chưa? Tôi ở chỗ này chờ hai người." Người dẫn đường quỳ rạp xuống mặt đất liên tục căn dặn Lisa và Chaeyoung, ánh sáng đèn pin xuyên qua khe hở chật hẹp của sơn động mà chớp nháy.

"Cuộn dây này, tôi kéo đuôi dây, hai người kéo đầu kia vừa đi vừa thả! Như vậy sẽ không lạc, sau đó cứ cách mỗi phút, thì giật sợi dây, báo bình an cho tôi!" Theo sau lời người dẫn đường nói, thì một cuộn dây lớn được đưa tới.

"Được!" Chaeyoung cũng nằm người xuống, trả lời đầy mạnh mẽ với đầu bên kia xong, mới đứng thẳng người dậy, phủi bùn đất trên tay, đồng thời cầm sợi dây lên.

"Trên người cậu đầy đất nè." Chaeyoung phủi xong bùn đất trên người mình, lại xoay người phủi bụi đất trên người Lisa.

Vì trong động không ít nơi âm u ẩm ướt, thậm chí có nơi còn có nước ngầm chảy ra, nên coi như là không ai sạch sẽ. Mức bùn đất dính trên người cũng khác nhau.

"Chúng ta không có mở đèn pin..." Lúc này, đột nhiên Lisa nói một câu: "Nhưng mà bây giờ, cậu có thể thấy mình, mình cũng có thể thấy cậu."

Tuy rằng chỉ có thể nhìn mơ hồ, nhưng mà thật sự có thể nhìn thấy, còn có thể thấy từng lớp từng lớp bùn đất trên người đối phương.

Đúng vậy nhỉ, lúc các cô nằm ngang tiến vào, đèn pin đã giao cho người dẫn đường. Lúc này, người dẫn đường mới lăn đèn pin sang cho các cô.

Hơn nữa, tia sáng này thoạt nhìn dường như là tự nhiên, không phải là ánh sáng nhân tạo.

Hai người sửng sốt, sau đó xoay người lại, phát hiện cách đó không xa phía trước, có ánh sáng tự nhiên bên trái chiếu xuống.

Tia sáng nhu hòa, trong vầng sáng hình như có hạt bụi nho nhỏ đang múa may, mông lung lại mỹ lệ.

Chaeyoung thấy thế, kéo tay Lisa, bước chân kiên định đi về phía trước.

Trong tay Chaeyoung vẫn còn bùn đất chưa phủi sạch, trên mu bàn tay cũng có vết cắt nhỏ không cẩn thận bị hòn đá bén nhọn cắt phải. Một bàn tay nhìn sơ qua bụi bẩn như vậy, bao trùm lấy tay Lisa lại truyền tới ấm áp vô tận.

Tóc đuôi ngựa cột thật cao sau đầu, cô gái ấy, lưng thật thẳng, đi phía trước, giống như là chặn hết tất cả nguy hiểm có khả năng xảy ra cho Lisa.

Lisa ở sau lưng cô, một lúc thì nhìn đường dưới chân, một lúc thì ngẩng đầu nhìn bóng lưng Chaeyoung, kìm lòng không đặng khẽ mỉm cười.

Thật ra có thể tìm được tấm thẻ tiên nữ lưu lại trong truyền thuyết hay không, đã không còn là chuyện cần quan tâm đến.

Bởi vì đã trải qua nhiều điều như vậy, từ một đội đầy người dần dần chỉ còn lại hai người các cô, xuyên qua các loại trắc trở đi đến nơi này, đã nói rõ các cô rất hạnh phúc.

Chaeyoung vừa đi vừa nói: "Cuối cùng cũng có ánh sáng, tốt quá! Vừa rồi cứ qua lại giữa mấy khe hở nhỏ lớn đen sì, mình còn tưởng là chúng ta xong đời trong này rồi chứ! A, tốt quá, thì ra đúng là trời không tuyệt đường người mà!"

Lisa nghe xong gật đầu nói phải.

Phải nói là, lâu rồi không thấy ánh sáng tốt đẹp như vậy. Trước khi vào động, ánh sáng có thể chạm đến tay, khi vào động rồi, ở trong bóng tối liên tục mấy giờ đồng hồ, tựa như triều cường, chặn người ta không thể hô hấp, nên lúc gặp được ánh sáng, liền phát hiện, thì ra ngày thường mình có thể sống, tiếp xúc với không khí, tiếp xúc với ánh sáng, là chuyện tuyệt vời cỡ nào.

Đi đến chỗ vầng sáng, hai người mới phát hiện, trên chỗ chiếu sáng bên trái, có một đường lát đá nho nhỏ.

Thoạt nhìn đường này có kiểu dáng niên đại xa xưa, bên trên mọc đầy cỏ dại hoa lá, hoang vu rất hiếm dấu vết con người.

Hai người đi lên tay trong tay, thang đá rất dài, dài đến nỗi Chaeyoung cảm giác như mình đang đi trên thang mây dẫn tới thiên đường.

Qua khoảng vài phút, rốt cuộc cũng đi đến bậc thang trên cùng, đi ra cửa động.

Xuất hiện ở gần động, một làn gió trong lành hòa trộn giữa mùi bùn đất và cỏ xanh.

Chaeyoung và Lisa đứng đó, ngây ngẩn cả người.

Gió bám vào đám sương ẩm ướt trôi nổi, dưới đất là một mảng cỏ hơi dốc. Vì trước đó có một cơn mưa nhỏ trút xuống, nên bụi trên thảm thực vật đều bị cuốn trôi hết thảy, lộ ra trong xanh hơn.

Mưa núi tạnh mây mù tản, một mảnh mây mù trắng xóa chầm chậm trôi đi, thoạt nhìn thật sự giống như nơi tiên nữ ở.

Ở nơi xa, là một dãy núi trùng điệp chập chùng. Đan chéo xa gần, một vài nơi biến mất trong mây mù, như tranh sơn thủy xinh đẹp thần bí.

"Thật đẹp." Chaeyoung nâng bàn tay bùn đất lau mũi, sau đó còn tay kia thì kéo vai Lisa, ôm vào trong lòng mình.

"Mặc kệ đời người khó khăn phức tạp thế nào đi nữa, luôn có một ngày nào đó sẽ lấy lại được ánh sáng. Nàng tiên nữ Fanta, nghĩa là như vậy sao?" Lisa nói rồi chợt dâng lên giọt nước mắt trong suốt lấp lánh. Mũi thắt lại, giọt nước mắt liền lăn xuống.

Nàng xoay người, nhìn cửa hang mà mình và Chaeyoung nắm tay nhau đi ra, hít một hơi thật sâu, lại xoay người, nhìn ra cảnh sắc tươi đẹp xa xa, nhớ đến câu nói Chaeyoung nói trong hang động khi ý chí của nàng có chút dao động.

Câu Chaeyoung nói khi cầm đèn pin chiếu lên bắp chân được băng kỹ của mình, cau mày mà nói: "Cứ từ bỏ như vậy, mình không cam lòng."

Cùng với câu nói: "Mình phải đi tiếp."

Nghĩ như vậy, Lisa lại xoay người, nói với Chaeyoung: "Cảm ơn cậu dẫn mình đến đây xem cảnh sắc như vậy, nếu như không phải cậu, có thể mình vĩnh viễn cũng không nhìn thấy được. Có thể vốn không tồn tại tấm thẻ tiên nữ, nhưng chúng ta đi đến nơi này, như vậy, có hay không đã không còn quan trọng. Dù sao, ý nghĩa của tấm thẻ tiên nữ là tình nhân vì tìm được nó mà có thể không sợ gian khổ, vĩnh viễn hạnh phúc. Mình tin, chúng ta có thể."

Lisa vừa cảm khái đã nói ra thật nhiều câu.

Chaeyoung gật đầu, sau đó lôi cuộn dây trong ba lô ra, ý bảo người dẫn đường mình và Lisa an toàn không có chuyện gì.

Mà các cô không biết là, trên vách đá ngay bên cạnh bậc thang đá mà vừa rồi các cô đi lên, khảm một tấm thẻ cũ kỹ, màu đỏ thắm.

---Kết thúc---

Các bạn muốn bộ tới có nội dung như nào có thể gợi ý cho mình cover. Cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro