Chương 16: đi ăn trực tại nhà crush (nhất)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Đã lên đây một thời gian rồi, như thế nào cũng chưa cùng anh nói một tiếng?” Bạch Cẩm Xuyên thở dài. “Em đó, con gái đừng nên quá tự lập sẽ chịu khổ đó.?”

“chỉ không muốn làm anh nhọc lòng thôi, bất quá cũng may hiện tại đều giải quyết xong, anh không cần phải nhọc lòng đâu.” Lâm Mộc cười cười. Nàng đối Bạch Cẩm Xuyên cảm tình đã ở mười năm hoàn toàn tiêu tán, hiện giờ tái kiến hắn, nàng trong lòng thế nhưng không có chút phẫn nộ. “Đúng rồi, anh quá mấy ngày liền hồi Kinh Sơn, em có rảnh  cũng trở về nhìn xem, các nhóc đều rất nhớ em”

Bạch Cẩm Xuyên gật gật đầu, hắn suy xét tới Lâm Mộc hiện tại là nhân vật công chúng, cho nên hẹn đến nơi bảo mật, rất là an toàn, hắn vẫn luôn là người săn sóc cẩn thận, đối ai đều hảo, nhưng hắn cuối cùng vẫn là đem Lâm Mộc đưa lên người giường người khác. “Khi nào đi?Anh đưa em đi?”

“Không cần, không phải còn muốn đi làm sao? Em một người có thể.”

Hai người đối diện không nói gì, không biết vì sao, chút thân mật khi còn nhỏ không còn sót lại chút gì. Loại này xấu hổ không khí vẫn luôn liên tục đến lúc di động của cô vang lên, cô tiếp điện thoại rồi cùng Bạch Cẩm Xuyên từ biệt.

Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, nói chính là Lâm Mộc. Nàng hiện tại thực cẩn thận, người khác cấp đồ ăn trên cơ bản sẽ không ăn, vừa rồi Bạch Cẩm Xuyên còn hỏi nàng sao lại thế này, nàng nói trước đã ăn cơm xong, kỳ thật là giả.

Nàng chỉ là không nghĩ lại ăn đồ hắn đưa

Lâm Mộc đi rồi, Bạch Cẩm Xuyên một người ở trên chỗ ngồi ngồi thật lâu thật lâu.

Lòng tin là thứ mà một khi ta đã mất thì khó có thể trở lại như ban đầu. Đừng nghĩ mãi về quá khứ nếu nó chỉ mang tới những giọt nước mắt. Đừng nghĩ nhiều về tương lai, nó chỉ mang lại sự lo sợ. Sống ở hiện tại với nụ cười trên môi như trẻ thơ. Nó sẽ mang lại niềm vui cho bạn. Dường như Lâm Mộc đang trong tình trạng này  Cuộc đời vốn chẳng có thứ gì hoàn hảo nhưng mỗi người đều có nét đẹp riêng, thiên tài ở chỗ là mỗi người tìm ra được nét đẹp của chính mình và hoàn thiện nó. Người quan tâm đến cô, cô sẽ quan tâm lại gấp bội! Người phản bội cô,  dựa vào cái gì mà bảo cô phải tiếp tục?
Lâm Mộc gần đây vóc dáng xác thật lớn rất nhanh. Nàng nghiêm túc đem những vấn đè mà người đại diện đưa đều nhìn một lần, trong lòng đại khái đã có đáp án, liền chuẩn bị ngủ.
Bởi lẽ mai nàng còn phải đi gặp Hạc tiên sinh ...

.
Sáng sớm, Lâm Mộc ngây người vài giây, vẫn là xuống giường đi rửa mặt. Dù sao cũng là phải làm khách, Lâm Mộc vẫn là chọn một cái váy tương đối xinh đẹp, đôi chân nàng tinh tế mà thon dài, làn da tuyết trắng, có vẻ nàng phá lệ mặt mày như họa, phảng phất băng tuyết xây mà thành.

Nàng bước ra cửa chung cư.
Chứng kiến sự kinh ngạc của nhiều người.

17 tuổi thiếu nữ liền đẹp đến mỹ mạo, khi trang điểm càng là kinh người. Cho dù dã ngắm không biết bao nhiêu gái xinh, nhưng tài xế nhìn thấy Lâm Mộc cũng có chút hít thở không thông. Hắn ở trong lòng âm thầm tán thưởng tiểu cô nương mỹ mạo, cung kính vì Lâm Mộc kéo ra cửa xe: “Tiểu thư thỉnh.”

“Anh chờ em thật lâu sao?” Lâm Mộc cảm thấy xin lỗi. “Ngượng ngùng, em ngủ quên, quên mất thời gian ——”

“Không có không có, hẳn là, hẳn là.” vội không ngừng theo tiếng. “Em cũng không có tới bao lâu, cũng không mất bao nhiêu thời gian.”

Lâm Mộc lúc này mới nhớ tới bọn họ cái kia thần kỳ độn địa thuật, cũng liền không nói, ngồi trên xe, phát hiện ghế sau bàn nhỏ thượng bãi một phần nóng hôi hổi bữa sáng. Nàng sửng sốt một chút, tài xế giải thích nói: “Tiên sinh chuẩn bị cho ngài ạ.”

Lâm Mộc đích xác không ăn bữa sáng, bởi vì nàng xuất phát trễ, chạy nhanh rửa mặt chải đầu thay quần áo sửa sang lại một chút liền ra tới, không nghĩ tới oa oa mặt đã ở tiểu khu cửa chờ đợi, cũng không biết tới bao lâu. Xem trên bàn còn nóng bỏng bữa sáng, hẳn là cũng không có thật lâu đi? Chỉ là kiến thức quá bọn họ thủ đoạn, Lâm Mộc cũng không lớn dám xác định.

Bữa sáng là một ly sữa đậu nành cùng hai cái bánh bao, sữa đậu nành không phải Lâm Mộc ở bên ngoài hoặc là trường học nhà ăn uống có.
Chờ đến Lâm Mộc ăn xong bữa sáng dùng khăn giấy lau miệng, Hạc Viên cũng tới rồi, nhìn dáng vẻ lần này vẫn cứ có cảm giác không chân thật……

Hạc Thần Niên giống như lần đầu tiên giống nhau ở trước cửa Hạc Viên chờ nàng, hắn hôm nay vẫn cứ là một thân màu đen áo dài, tay áo hơi hơi cuốn lên, không có mang mắt kính kia chỉ mắt đen có vẻ phá lệ ôn hòa mà lưu luyến. Hắn đi đến bên cạnh xe kéo ra cửa xe, vươn tay dẫn dắt Lâm Mộc xuống xe sau liền rất thân sĩ buông lỏng ra, Lâm Mộc biết hắn địa vị rất cao, cũng rất lợi hại, nhưng mỗi lần hắn đều tự mình ở cửa chờ, thật sự là làm nàng có điểm ngượng ngùng. “Anh không cần riêng tới đón em.”

“Anh rất vui lòng.” Thanh tuấn mặt mày không chút nào che giấu nhè nhẹ sung sướng. Hạc Viên người tuy rằng không ít, nhưng hắn lại là sống một mình, trừ phi là có việc phát sinh, nếu không hắn liền người ngoài đều sẽ không thấy. Cố nhiên là vì bảo đảm những người khác an toàn, kỳ thật cũng không có gì tất yếu. Hắn như vậy cô đơn quá lâu rồi, Lâm Mộc sẽ đáp ứng đến lại đây, làm hắn phi thường vui vẻ.

Hạc Thần Niên cảm xúc thực rõ ràng, hắn cũng không am hiểu che giấu cái gì, coi như Lâm Mộc là một vị cửu biệt gặp lại lão hữu, hôm nay lại đây chỉ là ăn một bữa cơm xoàng, chẳng sợ chỉ có ngắn ngủi thời gian, hắn cũng là cao hứng.

“em trước ngồi một lát, xem sẽ điện ảnh, anh đi hậu viện cắt rau hẹ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro