Chương 1 - Đem nàng tặng người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

​​​​"Ôn Tửu, ngươi là của bản vương ! Bản vương chờ cơ hội này mười năm, mỗi lần nghĩ đến ngươi đêm nào ta cũng không thể say giấc!" Triệu Phàm đem nàng đặt ở trên giường, hắn như phát điên xé nát quần áo trên người nàng, hôn dồn dập vào mặt hắn, cổ vai, xương quai xanh....

Ôn Tửu liều mạng muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện toàn thân mình bất lực, cơ thể không ngừng nóng lên, bên trong lại cảm thấy như bị vô số tiểu trùng ra sức cắn xé.

Nàng gần như không thể suy nghĩ được gì, vừa tránh né vừa la lên: "Thừa Vân! Mạnh Thừa Vân......"

Là Mạnh Thừa Vân mang nàng vào cung, nói thái hậu có triệu kiến, kết quả lại Lãm Nguyệt đài này, vừa mới uống vào một chén rượu liền biến thành như tình hình hiện tại, nên Mạnh Thừa Vân chắc chắn còn chưa đi xa.

Ôn Tửu gấp chạy đến phía trước đình, gió đêm thổi lên thành tầng tầng mạn mạn, thổi đến người kia tay áo tung bay, hắn quả nhiên còn chưa đi xa!

Xung quanh thái giám từ phía sau đi nhanh ra, cùng nhau tiến tới, "Cô nương tới tìm Mạnh thượng thư? Ta khuyên cô nương từ bỏ ý định này đi, Mạnh thượng thư sẽ lập tức cưới công chúa làm phò mã , ly rượu vừa nãy mà ngươi uống là chính tay hắn đưa cho chủ nhân ta !"

"Ta không tin!" Ôn Tửu thất trước mắt chói loà, phảng phất như trời đất quay cuồng,chỉ hai bước đã không chạy được nữa, ngã nhoài xuống đất: "Thừa Vân...... Cứu ta!"

"A Tửu." Mạnh Thừa Vân từ phía sau đi ra, ấm giọng khuyên nhủ: "Ngươi đi theo Minh Vương đi, hắn đã tình thâm nghĩa trọng mà đợi ngươi đợi ngươi..."

Đột nhiên sau khi hắn nói xong câu đấy, Ôn Tửu giống như nổi vạn quân lôi đình, nàng cưỡng ép đứng lên, châm chọc hắn.

"Tình thâm nghĩa trọng? Ngươi muốn cưới công chúa làm hoàng thân quốc thích, còn lấy bán ta làm bàn đạp? Mạnh Thừa Vân, ngươi thật đúng là vật tận kỳ dụng a!"

Nàng năm nay hai mươi chín tuổi, dùng thời gian mười bốn năm, từ là nông dân ba bữa khó đủ lăn lộn trở thành Đại Yến đệ nhất nữ tử doanh nhân, chịu nhiều đau khổ, cũng không thể hưởng hết khuê các phu nhân càng không dám nghĩ đến tương lai tươi sáng.

Nữ tử đồng trang cùng nàng, đều đã thành thân, cũng đã đến cái tuổi giúp chồng dạy con, Ôn Tửu lại tại Mạnh Thừa Vân mà bôn tẩu. Hắn muốn bạc, muốn bao nhiêu, Ôn Tửu cho hắn bao nhiêu, hắn muốn nhân mạch, nàng vì hắn đắp cầu dắt mối. Mạnh Thừa Vân còn trẻ đã ngồi lên được vị trí Thượng Thư, cũng chính là Ôn Tửu bỏ tiền xây lên !

Năm nàng mười lăm tuổi đã bị nam tử lẻn vào nhà cướp đi trinh tiết, còn bị tổ mẫu bán cho Tạ gia làm người xung hỉ con một tên ma bệnh, Mạnh Thừa Vân từ bỏ tất cả mang nàng chạy trốn trong đêm, từ đó trở đi, Ôn Tửu thề sẽ cùng hắn đồng sinh cộng tử.

Mạnh Thừa Vân quy phục Minh Vương, nàng rõ ràng cực kỳ không vừa ý, nhưng nàng vẫn tận tâm tận lực giúp đỡ hắn.

Nàng tự hiểu bản thân không còn trong trắng, từ trước tới giờ không dám hi vọng xa vời có thể gả cho hắn, nhưng Mạnh Thừa Vân những năm này cũng không cưới vợ, bọn hắn sống gần nhau, khi nhàn hạ có thể ăn chung bữa cơm nói mấy câu, nàng đã thấy rất thỏa mãn rồi.

Nhưng hôm nay...... Cái tên nàng cho là có thể cả một đời làm bạn sinh tử tri nhân tri kỷ, có thể vì nàng mà cự tuyệt quyền vị, lại đem nàng đưa cho Triệu Phàm hưởng dụng, Ôn Tửu cảm thấy bao năm qua nàng vì hắn trả giá mà nực cười.

Mạnh Thừa Vân đạo: "Ta là vì muốn tốt cho ngươi."

"Vì muốn tốt cho ta? Ha ha...... Ha ha ha......"

Ôn Tửu lảo đảo nghiêng ngả lui về sau.

Tiếng nói thái giám không ngừng ép tới gần cơ hồ muốn nhói nhói màng nhĩ: "Cũng không phải trinh tiết liệt nữ gì nữa, chỉ là một lão cô nương bị người ta phá mất trinh tiết không thể gả ra ngoài, ông chủ nhà ta chịu sủng hạnh ngươi chính là phúc khí ngươi đã tu luyện mấy đời !"

Triệu Phàm xé rách áo ngoài nàng, thanh âm gần ở bên tai, "Tiểu hoàng đế không còn sống lâu nữa, ta rất nhanh có thể leo lên hoàng vị, bản vương sẽ sủng hạnh ngươi, để cho ngươi hưởng cả đời vinh hoa phú quý, ngươi đừng nên nháo."

Ôn Tửu thấy bên tai ông ông tác hưởng, nàng dùng hết toàn lực phản kháng, trong lúc nhất thời, mấy người này thật đúng là không làm gì được nàng.

Triệu Phàm từng bước ép sát, mãi đến chỗ lan can, Ôn Tửu bỗng nhiên ngừng phản kháng, cán bảng gỗ trên đài cao, mỗi ngày hứng gió táp mưa sa lâu năm lại thiếu tu sửa, "răng rắc" một tiếng đứt gãy, hai người cùng nhau té xuống.

Nàng là một cái người làm ăn, cho dù là chết, cũng không thể thâm hụt tiền.

Trong lúc Ôn Tửu rơi xuống, gió rít bên tai, tựa như có rất nhiều người đang kêu nàng.

Nơi xa có ánh lửa lao nhanh lan tràn tới, mấy vạn vũ khí bao vây toàn bộ hoàng cung, lính gác cấp báo: "Hoành Vương mang 10 vạn binh tiến cung...... Diệt phản Vương!"

Ôn Tửu ngã xuống đài cao, tiên huyết nhiễm đỏ người như phiến đá cẩm thạch, nuốt xuống một hơi thở cuối cùng trong nháy mắt, trông thấy người kia vận huyền y cưỡi bạch mã lao vùn vụt tới, nàng tuy không thấy mặt của người kia, nhưng lại yên tâm nhắm con mắt.

Tạ Hoành đã trở về...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro