Nữ tướng quân đấu trí tam vương gia_c23-27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Lột Uy phó tướng

Edit: Sò kut3

Binh lính cho rằng Thất Thất ở cùng bọn họ hay nói giỡn, càng thêm hăng say, sau đó đuổi theo, lớn tiếng kêu gào.

"Lột Uy phó tướng, mọi người hãy cùng giúp hắn gột tẩy sạch sẽ thật tốt, giải khuây một chút!"

"Đừng, đừng!" Uy Thất Thất hoảng hốt lo sợ, dưới chân tốc độ nhanh hơn, rất nhanh chạy về doanh trại, dễ dàng chạy tới phía trước đại trướng của Lưu Trọng Thiên, không chút suy nghĩ liền chui vào trong, ước chừng đang ở phía trong đại doanh, cũng chỉ có đại trướng của Lưu Trọng Thiên là bọn họ không dám tiến vào.

Những binh lính đó vừa thấy Thất Thất chui vào đại trướng của Vương gia, đều dừng bước lại, cùng nhìn nhau, hậm hực rời đi, ai cũng không dám động đến Vương gia này, nếu như không muốn phải rơi đầu.

Lưu Trọng Thiên nhìn thấy Uy Thất Thất thở hồng hộc chạy vào, trên mặt & cổ toàn một màu đen, bộ dáng hết sức thảm hại, hai tay ôm lấy đầu gối, há to miệng, dường như việc chạy quả thực vất vả.

Hắn lập tức đứng lên, nhìn cô một cách khó hiểu, tiểu tử này hành động trước khi suy nghĩ, không thể ngờ tới lại can đảm như vậy mà xông vào đại trướng của hắn, trong cả quân doanh này cũng chỉ có lấy một người dám như vậy.

Thất Thất thật lâu mới trở lại bình thường, sau đó chỉ về phía bên ngoài đại trướng "Những binh lính đó điên cả rồi, bức ta......" Cô ngượng ngùng nhìn Lưu Trọng Thiên liếc mắt một cái "Ngươi ban nãy còn nói với ta, liệu vẫn còn được tính chứ?"

"Cái gì?"

"Chính là ta có thể đến đại trướng của ngươi ngủ!"

Lưu Trọng Thiên gật gật đầu, Uy Thất Thất vui mừng nhảy dựng lên "Thật tốt quá, ngươi không biết những binh lính đó, chân có nhiều mùi hôi, bốc lên khiến ta ngủ không được, so với việc đứng, thì nơi này có chăn đệm trải dưới đất nằm thật tốt!"

Uy Thất Thất nhìn một chút vào đôi tay cùng y phục, mới vừa rồi bị dầu đen cùng bùn cát bắn lên khi bom nổ rất sâu, vụ nổ lớn như thế cũng không có thảm hại gì nhiều, vì thế cười hì hì tiến tới trước mặt Lưu Trọng Thiên "Vương gia, ta có cái này thỉnh cầu?"

"Nói!" Lưu Trọng Thiên ngồi xuống.

"Ta có thể hay không ở chỗ này tắm rửa?"

"Chỗ này chỉ có thể cho một mình ta tắm rửa, binh lính ở bên ngoài bờ sông tắm!" Lưu Trọng Thiên im lặng nói.

"Này! Lưu Trọng Thiên, đừng ích kỷ như vậy a!"

Lông mày Lưu Trọng Thiên lập tức dựng lên "Nói cho ngươi biết, không được gọi tên ta, gọi ta là Vương gia!"

"Lưu Trọng Thiên!" Thất Thất đi đến trước mặt hắn, khuôn mặt ngẩng cao lên, vẻ mặt đầy tro bụi đen, bộ dáng càng thêm hài hước.

"Chính ngươi phải đi ra ngoài, hay là để ta tới xách ngươi ra ngoài!" Lưu Trọng Thiên buông thư từ trong tay xuống, cầm lấy cổ áo Thất Thất, Uy Thất Thất nhìn hắn thật sự nổi giận, hắn lập tức có chút dao động. (Pig: hề hề, này là dao động *cười như điên như dại* ~~~ Sò: lâu ko gặp Uy muội & Thiên ca nên nàng lên cơn hả)

"Vương gia, ngươi không thể nói chuyện mà không tính toán gì hết, ngươi nói ta có thể đi vào, không tắm thì sẽ không tắm, dù sao ta cũng không đi ra bờ sông, cứ như vậy để thối ! Đến lúc đó đừng trách trong đại trướng của ngươi có mùi khác thường a."

Lưu Trọng Thiên buông lỏng cô ra, chỉ chỉ vào thùng gỗ "Tắm xong, hãy thanh tẩy sạch sẽ cho tốt!"

"Vâng! Vương gia!" Thất Thất vui vẻ di chuyển về phía thùng gỗ, sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lại vòng vo đi qua, nhìn Lưu Trọng Thiên.

"Vương gia, sao ngươi hôm nay không đi vòng quanh, tuần tra một chút!"

"Không cần, Trì tướng quân có thể tự tuần tra !"

"Thế không đi ra ngoài hít thở không khí chẳng hạn?"

"Vừa trở về."

"Ờ, sao ngươi không đi xem binh lính chuẩn bị bom dầu cá tới đâu rồi?"

Lưu Trọng Thiên có chút giận dữ "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Hãy tắm rửa đi!"

Thất Thất bỗng chốc xấu hổ nở nụ cười "Ta rất không quen với việc người khác nhìn ta tắm!"

"Thật là phiền toái, không nói sớm!" Lưu Trọng Thiên đứng lên "Ta đi tuần tra, một lúc lâu sau trở về! Hãy tắm nhanh lên một chút!"

"Cám ơn, Vương gia......" Thất Thất khom mình nói, sau đó cười khanh khách.

Uy Thất Thất đi tới nơi này khiến người ta chán ghét Đại Hán triều, lần đầu tiên thoải mái tắm rửa, đã giặt sạch sẽ chiếc áo phông cùng quần jean, mặc lên thì thật nhẹ nhàng tiện lợi để đi du lịch với giày, trong lòng bất giác cảm thán bật dậy, có thể đôi giày hỏng thủng lỗ đó sẽ không còn cơ hội đi nữa, hy vọng trở về lúc trước, nó không cần hỏng mới tốt.

Có lẽ ngày nào đó lại có một tai họa đột ngột, cô mở to mắt cảm thấy lại nhớ tới chính mình ở trong chiếc xe hơi dài, trước mặt vẫn còn chiếu bộ hài kịch về hạt đậu ngốc nghếch, tưởng tượng nếu quả thực được trở về, sẽ có bao nhiêu hoài niệm ở nơi này, còn có cả tên Tam Vương gia lãnh khốc kia nữa. (Pig: ố ồ ... Uy muội đã có chút suy nghĩ về Thiên ca a)

Chương 24: Siêu cấp giặt quần áo

Edit: Sò kut3 - Pig ngồi ăn mảnh

Lưu Trọng Thiên đi đến, nhìn đống y phục gọn gàng của Uy Thất Thất, biết được cô đã tắm rửa sạch sẽ "Tại sao lại ăn mặc kỳ quái như vậy?"

"Ta còn cảm thấy ngươi mới ăn mặc kỳ quái!" Thất Thất đi tới, sờ sờ đai lưng của Lưu Trọng Thiên "Ngươi nếu mặc quần jean nhất định là rất tuấn tú!"

"Làm càn!" Lưu Trọng Thiên túm lấy tay cô, có chút nổi nóng, liền lập tức bỏ ra "Sau này đừng đối bổn vương động tay động chân!"

"Thật là một tên xấu tính !" Nói xong, Thất Thất ngồi ở trong đại trướng bắt đầu việc giặt quần áo.

Lưu Trọng Thiên vừa muốn trở lại thư án, nghe thấy được thanh âm, hiếu kỳ quay trở lại, nhìn Uy Thất Thất một chút "Sau này ta sẽ khỏi cần bọn họ trở lại để thu quần áo của ta ở đại trướng nữa, đều do ngươi sẽ giặt!" (Pig: hết đấm bóp lại tới giặt quần áo ..... hok hiểu còn trò j nữa đây)

"Ngươi nói cái gì?" Thất Thất đứng lên, không đợi kịp phản ứng, Lưu Trọng Thiên đã đem một ít quần áo xách ra, ném vào trước mặt Uy Thất Thất.

"Giặt sạch sẽ !"

"Này! Lưu Trọng Thiên!"

"Gọi ta là Vương gia!" Lưu Trọng Thiên cười khẽ một chút, về tới thư án bên trên tiếp tục xem thư từ, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về hướng Thất Thất.

Uy Thất Thất vừa giặt vừa căm tức nhìn bên ngoài đại trướng, thật là, tìm một chỗ thanh tịnh để nghỉ ngơi, phải chịu lăng nhục như vậy, phải làm xong việc giặt quần áo cho tên Tam Vương gia xui xẻo, thần a, ngươi là không phải nghĩ sai rồi sao, sao lại đem một người thừa kế kếch xù đẩy xuống khốn khó như thế, nhìn đống quần áo trong tay, nếu là có bánh xà phòng thì tốt rồi, bị xem như người hầu trong nhà ở chỗ này quả là cũng không sai.

Nhìn đống quần áo trong tay, như thế nào giặt lại không sạch sẽ vậy, Uy Thất Thất đứng lên, chạy ra đại trướng, tìm người quản lý lính cấp dưỡng để xin chất có chứa kiềm với mỡ lợn, một hồi làm đi làm lại, tăng thêm nhiệt độ xấp xỉ, bỏ thêm muối ăn, người quản lý lính cấp dưỡng nhìn cô khó hiểu, không biết cô đang làm cái gì?

"Thành công rồi, đã tạo được xà phòng!" Thất Thất nhảy dựng lên.

Người quản lý lính cấp dưỡng nhìn trong tay Thất Thất có khối tròn, rắn, màu vàng, nghi hoặc hỏi "Uy tướng quân, đây là?"

"Xà phòng!" Nói xong Thất Thất hưng phấn chạy đi ra ngoài.

Thất Thất trở lại đại trướng khí thế ngất trời nổi lên liền giặt quần áo, Lưu Trọng Thiên kỳ quái đi tới, phát hiện ở giữa bồn gỗ tất cả đều là bọt màu trắng, Uy Thất Thất vừa giặt vừa ca hát, đôi lông mày của hắn không khỏi khép lại.

"Đây là cái gì?"

"Ờ! Xà phòng, ha ha!" Thất Thất đứng lên, giũ giũ quần áo "Vương gia, sạch sẽ a!"

Lưu Trọng Thiên lạnh lùng nhìn cô một cái, lại nhìn xem bên người cô có bánh xà phòng màu vàng kia, cảm thấy có chút nghi hoặc, tại sao Uy Thất Thất này xử sự kỳ quái như vậy, hắn xem kỹ y phục của cô.

"Ngươi về sau sẽ đem quần áo của toàn quân đi giặt sạch!"

"Cái gì, cái gì?" Thất Thất bị hù dọa tới nỗi nói lắp bắp.

"Nếu không muốn phải giặt toàn bộ, hãy đem cái xà phòng kia của ngươi giao cho binh lính giặt quần áo đưa đi!"

Uy Thất Thất lập tức hiểu rõ, nguyên lai là như vậy a, vậy thì không có vấn đề gì, ngay cả cách làm cũng có thể dạy cho hắn, nhưng mà cô lập tức kéo tên Vương gia đang muốn đi ra ngoài lại "Vậy quần áo của ngươi, ta có thể hay không không cần giặt a, ngươi xem xem đôi tay ta!" Nói xong chìa đôi tay của mình ra.

Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên phát hiện đôi tay kia trắng nõn mịn màng khác thường, hết sức thích thú, liền xấu hổ dời ánh mắt đi "Có thể!" (Sò: ối Thiên ca là Thiên ca của Sò ....... seo mà huynh lại kut3 thế cơ chứ *ôm hôn thắm thiết* ~~~ Thất Thất: *vỗ vào vai Sò* khụ khụ, Sò tỷ ơi, muội vẫn còn ở đây đó nha)

"Ok, no problem!"

Lưu Trọng Thiên không nghe rõ lắm cô nói cái gì, đúng là một người cổ quái, vì thế nét mặt mang theo sự nghi hoặc đi ra ngoài.

Chương 25: Là nam nhân hay là nữ nhân

Edit: Sò kut3

Từ sau khi Uy Thất Thất phát minh ra xà phòng, được binh lính quân doanh hết sức yêu thích, giặt quần áo, tắm rửa, thật là một thứ không tệ, dùng rất nhẹ nhàng khoan khoái để hình dung thật không thể tốt hơn.

Thất Thất còn muốn gom thêm một ít hoa tươi, giã nhỏ để pha lẫn vào giữa bánh xà bông thơm, đâu đâu cũng tuyên truyền việc cô nghĩ ra tắm rửa bằng xà bông thơm. Đương nhiên là cũng có điều kiện, không phải đâu đâu cũng có thể "dễ ăn" được, cứ để cho người khác hầu hạ cô, rất nhiều binh lính đã trở thành người hầu của cô, vây quanh cô thành vòng tròn. Cuộc sống của cô ở quân doanh trôi qua dường như so với Vương gia còn muốn thong dong, nghiễm nhiên trong quân doanh cô y như một tiểu vương gia vậy.

Lưu Trọng Thiên ở trong đại trướng mà đu đưa trong tay bánh xà phòng nhỏ đầy mùi thơm, bất giác rơi vào trầm tư, Uy Thất Thất này cũng quá ngạo mạn rồi, nhưng lại có điểm tinh nghịch đáng yêu, hắn buông xà phòng xuống, đi ra đại trướng, vô tình đi ra bờ sông nhỏ phía sau quân doanh, trông thấy đằng xa Uy Thất Thất cùng sáu, bảy binh lính ở nơi đó nô đùa, không thể ngờ tới Lưu phó tướng cũng tham gia cùng bọn họ, trên mặt đất đặt một chiếc thùng gỗ, mặt trước có một ống dẫn nhỏ bằng sắt.

"Lưu phó tướng mau nén lại, mau nén lại!" Thất Thất vỗ lòng bàn tay và thét lên.

Lưu phó tướng gắng sức lắc cánh tay lên lên xuống xuống, trên cao nước từ ống dẫn ào ào hướng phía ngoài phun ra, mấy binh lính ở phía dưới đổ thêm nước vào, đồng thời túm lấy Thất Thất đi qua, phun nước vào khắp người cô.

Thất Thất lập tức giãy dụa nhảy dựng lên, bối rối né tránh bọn họ, hướng về phía Lưu Trọng Thiên mà chạy tới, nước đã làm ướt y phục của cô, dính thật sát vào trên người cô, dáng người thật thon thả đều đặn, chạy như bay thật nhẹ nhàng y như chim én, Lưu Trọng Thiên gần như là nhìn thấy một nữ nhân bị nước giội vào.

Lưu Trọng Thiên chặn ngang ngăn cô lại, ánh mắt hướng phía bộ ngực cô quét tới. Thất Thất lập tức ngồi xổm ở trên mặt đất, trong đầu một ý nghĩ đáng sợ bỗng lóe ra, mất đầu, rơi đầu, vì vậy cô cố ý giả bộ cho giống với bộ dáng đau đớn "Ai u! Đau bụng, đau chết mất!" Sau đó cô khom lưng lại, chạy chậm một chút, biến mất ngay trong tầm mắt của Lưu Trọng Thiên.

Thiếu chút nữa xong đời, Uy Thất Thất nguyền rủa, sao ông trời còn chưa có động tĩnh gì, rốt cuộc như thế nào mới có thể xuyên qua trở về. Nếu Lưu Trọng Thiên biết Thất Thất là một nữ nhân, dưới cơn nóng giận, giơ lên bảo kiếm, đầu Thất Thất liền rớt xuống ngay.

Thất Thất sờ soạng lên đầu một chút, suýt nữa khóc đi ra, nhớ ông nội quá, nhớ pa pa, nhớ chiếc xe sang trọng, nhớ Internet, nhớ chiếc giường rộng rãi, nhớ cái bồn tắm lớn, còn có cả cảm giác chúng tinh phủng nguyệt (*)......

"Việc che chắn chuẩn bị thế nào rồi? Ta thấy ngươi mấy ngày nay có chút ung dung quá mức!" Thanh âm của Tam Vương gia vang lên.

Thất Thất lập tức quay lưng lại "Ngày mai đã có thể đối phó, nhất định có thể đem quân Hung Nô nổ bay lên trời!"

Lưu Trọng Thiên lúc này cảm thấy thanh âm của Thất Thất nghe cũng thật tốt như vậy, tấm lưng kia, cổ, cánh tay, ngón tay, tại sao cả người cô đều có sức mê hoặc, chẳng lẽ chỗ sâu nhất bên trong trái tim của Lưu Trọng Thiên đã coi cô như là một nữ nhân sao?

Lưu Trọng Thiên trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhất thời không cách nào ngủ được, nhìn trên mặt đất thấy Thất Thất ngủ say, thật sự có chút xúc động, nhìn xem cô rốt cuộc là nam nhân hay là nữ nhân?

-o0o-

(*): Nghĩa đen: tất cả các ngôi sao quay xung quanh mặt trăng

Nghĩa bóng: lúc này Thất Thất đang nhớ lại cảm giác khi còn đi học ở hiện đại, lúc đó cô được hầu hết học sinh trong trường sùng bái.

Chương 26: Náo động Uy Thất Thất

Edit: Sò kut3

Sáng sớm ngày hôm sau, Uy Thất Thất tự mình chỉ huy binh lính, sắp đặt thật tốt bom dầu cá, Thất Thất đắc ý nhìn về phía sa mạc rộng lớn, chỉ cần đại quân Hung Nô dám cả gan xâm phạm, thì sẽ cho bọn hắn thẳng tiến lên trời.

Quả nhiên lần này bình phong che bom dầu cá làm cho người Hung Nô bị đả kích rất lớn, lần này là tới binh lính Hung Nô tiến công, gần như một phần ba bị nổ chết bởi bom dầu cá, từ đằng xa nhìn lại, trên sa mạc khói dầy đặc nổi lên bốn phía, ánh lửa ngút trời, xa xa vài dặm đều là biển lửa, trong nháy mắt sa vào một vùng cực nóng phía trong.

Bom dầu cá không giống với phát minh sau này của triều đại nhà Hán là đạn pháo, bản thân nó còn nổ mạnh ngay cả khi đã hết, bắn tung tóe ra 1 chút dầu cá tiếp tục bốc cháy, cho nên khi dầu cá dính lên người binh lính Hung Nô, cho dù không bị ** nổ bay, cũng sẽ bởi vì ngọn lửa từ dầu cá bốc cháy dẫn tới khó thoát khỏi cái chết.

Có thể nói sau khi nổ bay, còn không ngừng phải chịu đau đớn giày vò, Hung Nô gần như mất đi đội quân tinh nhuệ của bọn họ, đám người Hung Nô còn lại nghe được tin thì cũng tháo chạy, nếu như trở lại xâm phạm, ước chừng cũng phải thật lâu sau này.

Lưu Trọng Thiên đứng ở phía trong đại doanh, cũng có thể cảm thấy chấn động kia kinh tâm động phách [rung động lòng người], phóng tầm mắt nhìn theo, khó có thể tin chiến trường kia khói dầy đặc nổi lên bốn phía, đồng thời vui sướng, cũng như bắt đầu lo lắng cho Uy Thất Thất, không biết lần này, cô có kịp chạy đi hay không, có thể hay không lại bị nổ tới? (Pig: lo thế sao ca ko lượn ra đó cùng Thất muội đánh giặc, ngồi trg xó làm j a)

Trong lòng đang tự hỏi, thì Uy Thất Thất mang theo mười mấy binh lính chạy trở về, nhìn thấy khuôn mặt cô đen tuyền, không cần đoán cũng biết, lại chưa kịp chạy rồi.

"Quỷ tha ma bắt! Khốn kiếp, quỷ tha ma bắt mồi nổ, sặc chết ta!" Uy Thất Thất căm tức la hét.

Một loạt tiếng hô vang đầy trong quân doanh, mọi người cảm thấy trận đánh này quá tuyệt vời , Uy Thất Thất quả thực là một người phi phàm, đừng nhìn người còn nhỏ, gầy yếu, còn có chút xấu xí, nhưng nói đến mưu kế, thật đúng là tài trí hơn người!

"Hôm nay, khao thưởng ba quân, thoải mái ăn uống no say!" Lưu Trọng Thiên biết Thất Thất bình yên vô sự, tâm tình sáng tỏ thông suốt. (Sò: hehe, á à a ... )

Binh lính có một hồi hoan hô, dường như bọn họ đã lâu chưa được vui vẻ như thế, không tổn thất người nào, quân địch đại bại tháo chạy, quả thực chính là hả lòng hả dạ!

Uy Thất Thất cảm giác trong miệng đều hướng khói bụi, cô chui vào đại trướng, gọi người chuẩn bị chu đáo nước trong mát, cả người nhảy vào trong nước, liền cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều, thừa dịp mọi người tinh thần vẫn còn hưng phấn, Thất Thất rất nhanh thay quần jean cùng áo phông, y phục của mình vẫn là thoải mái, áo giáp vừa rộng vừa dài lại vừa to, lại dày lại nặng, phần eo cũng bị ép cho gãy đứt.

Uy Thất Thất đang đi ra đại trướng thì, phát hiện bên ngoài một bầu cảnh tượng phồn thịnh, không biết tự lúc nào đã dấy lên lửa trại, ngoài trời, trên bàn bày đầy rượu ngon cùng cao lương mĩ vị.

Thất Thất nở nụ cười vui mừng, xem ra cuộc sống như thế này cũng không có gì là không tốt, quả thực chính là cực kỳ khuấy động, miệng lớn uống rượu, miệng lớn ăn thịt, đến Đại Hán, cô có thể được mở rộng tầm mắt.

Thất Thất được bố trí ở bên cạnh Lưu Trọng Thiên, trước mặt bày thịt bò cùng rượu ngon, Lưu Trọng Thiên nhìn thoáng qua Thất Thất, dường như Uy Thất Thất này có chút thích thú hơn khi trên người cô là bộ áo quần lố lăng, chỉ cần không đánh giặc, nhất định cô sẽ mặc trang phục này, quần jean kia bó sát căng ra ở trên đùi, đã giặt cho trắng sạch, áo rộng thùng thình kéo dài đến mông, khiến cô xem ra càng thêm gầy gò.

Song Lưu Trọng Thiên phải thừa nhận, trang phục kiểu đó của Uy Thất Thất tỏa ra mùi hương, dường như khiến bộ mặt xấu xí của cô cũng tăng thêm không ít sắc khí, chính xác mà nói, có một chút cảm giác rung động lòng người như thế. (Sò: haizzzzzzzzz ~~~ hok ăn mà cứ nhìn ng ta, để đồ ăn đó nhường cho Sò nha)

Tất cả mọi người đến chúc mừng Uy Thất Thất cùng Vương gia, yến tiệc linh đình, binh lính bên lửa trại biểu diễn tiết mục trước.

"Mời Uy phó tướng hãy cho mọi người được xem biểu diễn một tiết mục có được hay không a!" Tốp binh lính ồ lên, xem ra bọn họ đã rất quen thuộc với Uy Thất Thất.

Uy Thất Thất không khách khí đứng lên "Được a, mọi người thích nghe ta ca hát hay là nhảy múa?"

"Vừa ca vừa múa!" Binh lính cười ha ha đứng lên.

"Được!" Thất Thất không cảm thấy ngượng ngùng một chút nào, cô quả là một tài nữ, giỏi ca múa, nên chuyện nhỏ này không làm khó được cô, cô cầm lấy miếng đầu khớp xương sạch trơn ở trên bàn, nhảy tới phía trong sân bãi, cô giơ lên cao miếng đầu khớp xương - giả như cái microphone, đầu tóc nhẹ nhàng rũ xuống dưới, lộ ra một tư thế mạnh mẽ, kết hợp hữu hình giữa phong cách cao bồi cùng giầy đi du lịch, binh lính không ngừng huýt sáo, hô vang rằng cô cố gắng lên.

"Do bên dưới muốn có chút náo nhiệt, ngôi sao Uy Thất Thất vì mọi người mà trình diễn Who Will Dance On The Floor In The Round cho người múa cùng." Nói xong hất đầu lên, tóc ngắn tung bay, vô cùng tao nhã.

Toàn bộ nơi đó liền lặng ngắt như tờ, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Uy Thất Thất, mãi đến khi Uy Thất Thất lắc lư hát xong ca khúc đi ra thì, không một người nào không kinh hãi, cô quả thực là tràn đầy sức sống, bước nhảy ung dung, thanh âm sống động, vòng eo mảnh khảnh, song bước nhảy kia của cô, ai cũng chưa từng biết qua, có dũng khí tràn trề, khiến cho ai cũng tim đập không ngớt.

Chương 27: Vương gia phong ta là Thất tướng quân

Edit: ^Sò & Pig^

Vài binh lính nhịn không được nhảy vào phía trong sân bãi, vây quanh Uy Thất Thất thành vòng tròn, bưng bát rượu, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi!

Ánh mắt Lưu Trọng Thiên chăm chú nhìn Uy Thất Thất, bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch, trong lòng dâng lên một nỗi say đắm như có lửa đốt. Ở bên cạnh lửa trại Uy Thất Thất đang được bao quanh thành vòng tròn, tựa như một giấc mơ đang quanh quẩn trong đầu óc hắn, cô thật có sức mê hoặc......

Uy Thất Thất hát xong ca khúc đó, ném miếng đầu khớp xương xuống, hưng phấn nhảy dựng lên, sau đó vui vẻ chạy trở về chỗ ngồi, khát quá liền bưng bát rượu lên uống, có cảm giác cay xè khiến cô phun ngay ra một ngụm, vươn đầu lưỡi ra, vẻ mặt thống khổ nhìn Lưu Trọng Thiên "Đây là cái gì?"

"Rượu!"

"Chết mất, khó uống quá, ta muốn uống nước!"

Cô tìm kiếm mọi nơi, nét mặt thống khổ dị thường, như thế nào rượu Đại Hán lại khó uống đến như vậy, cứu mạng a, trong miệng bốc cháy tới nơi rồi.

Lưu Trọng Thiên cảm thấy Uy Thất Thất hết sức khôi hài, như thế nào mới có một chút rượu mà đã khiến cho hắn trở thành bộ dáng thống khổ kia, biểu hiện thật giống như tiểu nữ nhân vậy, hắn mang một bát nước đưa cho Uy Thất Thất "Nước đây! Uống đi!"

Thất Thất nghe loáng thoáng, hình như là nước, miệng lớn hớp 1 ngụm cho trôi xuống, còn chưa kịp thở ra hơi, Lưu phó tướng đã tới rồi.

"Uy phó tướng! Ta mời ngươi một chén, ta thật sự khâm phục ngươi!" Lưu phó tướng bưng rượu mà người lảo đảo lắc lư, vừa nhìn là biết ngay đã uống quá chén rồi.

"Không uống, khó uống lắm!" Thất Thất che mũi.

"Nam nhân sao lại không uống rượu, uống, không uống, ta liền rót cho ngươi!"

Lưu phó tướng đi tới gần, nắm lấy cằm Uy Thất Thất "Đừng có xử sự giống như một tiểu cô nương thế!"

Dứt lời, thật sự mang rượu rót xuống đưa cho Uy Thất Thất, binh lính lớn tiếng cười vang.

"Cái này đúng đó, nam nhân nên như vậy!" Lưu phó tướng hướng mặt về phía toàn thể binh lính, lớn tiếng hô "Uy phó tướng đã giúp chúng ta lập công lao lớn như vậy, khiến chúng ta tránh được việc phải bỏ mạng, vừa mới đánh lui đại quân Hung Nô, có phải hay không nên tặng thưởng!"

"Chính xác!"

"Uy phó tướng! Mau nói với Vương gia, ngươi muốn được thưởng cái gì, chức quan hay là mỹ nhân?"

Thất Thất bởi vì bị chuốc rượu, mặt đỏ bừng đến mức, không thở ra hơi được, hồi lâu không khí mới xuyên vào tới, không ngừng ho khan, nói không ra lời, nước mắt cứ mãi tuôn ra, Lưu phó tướng lớn tiếng hô vang rằng.

"Uy phó tướng tuổi còn nhỏ, không thông hiểu chuyện nữ nhân, nên chăng hãy phong chức quan có phải hay không?"

"Đúng đó!" Binh lính một hồi hoan hô.

Uy Thất Thất tuy rằng nói không nên lời, nhưng có thể nghe thấy. Cô cảm giác được hiện tại chính là đúng như vậy, cũng không muốn nhắc lại, nếu như bị rơi đầu. Cô lấy tay kéo y phục Lưu phó tướng, nhưng Lưu phó tướng hoàn toàn không để ý tới cô.

Lưu phó tướng đi đến trước mặt Vương gia, quỳ xuống "Vương gia, Uy phó tướng đã giúp quân doanh chúng ta nhiều lần, nên thụ phong, thỉnh Vương gia ban chiếu!"

Lưu Trọng Thiên vốn cũng có ý định ngợi khen Uy Thất Thất, bỗng thoáng chốc không biết nên ban thưởng cho cô cái gì, Lưu phó tướng đã có ý như thế, nên luận công ban thưởng, vì thế Lưu Trọng Thiên đứng lên.

"Uy phó tướng tuổi còn nhỏ, cần thêm nhiều thời gian để tôi luyện, cho nên tạm thời phong làm phụ tá hữu tướng quân!"

"Hay! Thất tướng quân, Thất tướng quân......" Mọi người tâm phục khẩu phục, cùng đồng thanh hô to "Thất tướng quân" - tên đó cũng vô cùng dễ nghe.

"Ngươi có bằng lòng không?" Lưu Trọng Thiên ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi Uy Thất Thất.

Thất Thất cảm thấy trong cổ họng đều là cảm giác nóng rát, nước mắt ở hốc mắt lại tuôn ra, Lưu Trọng Thiên phá lên cười "Không cần xúc động, đó là do ngươi giành được, nếu không phải bởi vì ngươi mới mười bảy tuổi, ta thật sự sẽ phong ngươi là tướng quân chính thống."

Xúc động? Uy Thất Thất tuyệt không cảm thấy xúc động, ngược lại sợ hãi dâng lên, dường như nhìn thấy Lưu Trọng Thiên đã rút bội kiếm ra, giơ lên cao cao......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fuji