Chương 17: Giải tỏa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau trở về Vương Hiểu Thần bắt đầu bàn giao công việc cho Hàn Dịch Phong.

" Đại Phong trong hai ngày tới nhờ vào cậu đấy"

"Cứ yên tâm đây là món quà tớ tặng cho Vương lão đại, giúp tớ đưa nó" Hàn Dịch Phong nói đưa cho Vương Hiểu Thần một cái hộp đơn giản.

Không biết là cái gì a tối về phòng mở ra xem chắc không ai biết đâu haha mình thật là thông minh.

Nhìn gương mặt tủm tỉm Vương Hiểu Thần cũng đủ biết có âm mưu Hàn Dịch Phong bổ xung thêm:

"Cũng không phải tặng cho cậu đừng có mà lén lút xem trộm"

"Hứ, ai xem trộm chứ, tớ mới không cần, đúng không Lâm" biện hộ vì âm mưu của mình Vương Hiểu Thần làm nũng.

"Đúng a, Thần nói cái hì cũng đúng" Dịp Lâm cưng chìu hôn lên trán Vương Hiểu Thần nói.

Hàn Dịch Phong cảm thấy muốn nôn lời như vậy Dịp Lâm cũng nói được đúng là yêu quá mất trí luôn. Buổi sáng khi trở về cả bọn đều biết hai người này hòa rồi cũng vui giùm, nhưng ngờ đâu hai người không biết những kẻ cô đơn vẫn sờ sờ trước mặt ngang nhiên show ân ái thật làm người ta tức chết mà.

"Được rồi được rồi hai vị không còn chuyện gì nửa thì mời về nhà tiếp tục đi" Hàn Dịch Phong chịu không nổi đưa tay làm động tác tiễn khách.

"Tớ đi đây, lát nữa không cần ra sân bay tiễn về nhà lấy đồ là đi liền, bye" Vương Hiểu Thần nói.

Tới cửa Vương Hiểu Thần nói: "Hôm nay sinh nhật Khả Khả".

Hàn Dịch Phong gật gật đầu ý 'đã biết', nhưng mãi đến giờ tan tầm Hàn Dịch Phong không về nhà chỉ nhắn lại nói với Vũ Hoàng Khả một tiếng: "Khả Khả sinh nhật vui vẻ, quà tớ để trong phòng cậu tự lấy nhé xin lỗi hôm nay còn một buổi tiệc với khách hàng".

Vũ Hoàng Khả nhìn tin nhắn lại nhìn đến thức ăn trên bàn nhiều như vậy sao ăn hết a, sinh nhật năm nay mình phải cô đơn rồi, Vũ Hoàng Khả buồn rầu ngồi xuống ghế định động đũa bất chợt môn mở ra xuất hiện một thân ảnh cậu vui mừng chạy đến kiu một tiếng "Dương".

Tay cầm bánh kem, tay cầm bó hoa nhìn đúng chuẩn tặng quà sinh nhật thật bất ngờ cho Khả Khả chúng ta.

"Sinh nhật vui vẻ" Khương Trạch Dương nhàn nhạt nói bước vào nhà.

"Cảm ơn cậu" hai má Vũ Hoàng Khả ửng hồng cầm bó hoa trên tay vui sướng.

Thấy vậy Khương Trạch Dương định nói gì đó rồi lại thôi. Hai người cùng nhau ăn cùng nhau uống rượu.

.....

"Anh cái tên sắc lang này, cái tay sờ ở đâu a" Vương Hiểu Thần giãy dụa khỏi vòng tay của sắc lang.

"Em nghĩ anh đang sờ ở đâu a, ngoan bảo bối đừng động anh sẽ nhịn không được" Dịp sắc lang tà mị nói.

Bàn tay chu du trên người Vương Hiểu Thần từ cổ xuống lưng đến cái eo mảnh khảnh dừng lại xoa nhẹ thắt lưng, vẫn không quên lên tục hôn sâu Vương Hiểu Thần đến khi hai người tách ra Vương Hiểu Thần đã mềm nhũng dựa sát vào người Dịp Lâm, đôi mắt mang một tầng sương mỏng môi khẽ hở đôi môi phấn hồng gợi cảm làm lòng người sôi sục muốn hung hăng cắn một ngụm.

"Cho anh" nói thì chậm xảy ra thì nhanh Dịp Lâm nói cũng không cần biết câu trả lời liền hôn Vương Hiểu Thần.

"Ngô.."

Không giống như lúc nãy nụ hôn này mang theo chiếm hữu cùng nồng nhiệt hôn sâu, Vương Hiểu Thần bị tập kích bất ngờ định lấy tay đẩy Dịp Lâm, nhưng đã bị Dịp Lâm chế trụ nụ hôn một ngày càng mãnh liệt đến thở không thông Vương Hiểu Thần ngừng giãy dụa tiếp đón.

Mọi chuyện giờ rõ ràng mới biết Dịp Lâm đã thể hiện tình yêu với cô bằng cách này, Vương Hiểu Thần cảm thấy cô nhất định yêu chết cái tên Dịp Lâm này.

Mấy năm trước ộng nội Dịp qua đời, Dịp Lâm bay gắp sang Anh để tiến hành lễ tang, thu xếp xong mọi việc định ngày trở về thì có người ghé thăm.

"Cậu là Dịp Lâm" Vương Lặc Nam hỏi.

"Dạ là cháu"

"Vậy cậu cũng biết tôi là ai rồi chứ gì, chúng ta vào thẳng vấn đề"

"Nếu cậu muốn cùng con gái tôi một chỗ cậu phải đảm bảo được nó luôn an toàn và hạnh phúc"

"Bác trai muốn cháu làm gì ạ"

"Tôi muốn cậu phải chịu huấn luyện ở đây, cũng thử xem tình cảm của con gái và cậu có đủ kiên định hay không, cậu có quyền từ chối vì huyến luyện này rất gian khổ công tử như cậu chắc chịu không nổi"

"Dạ cháu đồng ý"

"Vì để thử nghiệm tện trong thời gian tới cậu đừng liên lạc gì với tiểu Thần, mọi chuyện khác tôi sẽ xử lý"

"Còn thời gian địa điểm tôi sẽ cho người liên lạc với cậu" nói xong xoay người rời đi.

"Thần à, chờ anh" Dịp Lâm thì thào một mình chờ anh, chỉ nhanh thôi anh sẽ cho em được hạnh phúc sẽ bảo vệ được em.

"Anh yêu em" Dịp Lâm khẽ nói bên tai Vương Hiểu Thần.

"Em cũng yêu anh" gương mặt ngượn ngùng đỏ ửng nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của Dịp Lâm.

Trong phòng khách sạn xa hoa trên chiếc giường lớn có hai thân ảnh lỏa thể quấn quýt triền miên.

���j �kI��

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro