Chap 11: Lời Trong Lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đó Châu Thi Vũ cũng biết việc Tô Group tuyên bố phá sản là do Vương Dịch nhúng tay vào, nhưng nàng lại im lặng. Từ sau khi Vương Dịch nhẹ nhàng ôm nàng an ủi trong bệnh viện, nàng đã quyết định, đời này, sẽ không làm trái lời Vương Dịch nữa. Dù sao bên cạnh nàng, chỉ còn có cô, nàng không thể mất đi cô nữa.

Châu Thi Vũ chỉ lặng lẽ sắp xếp vài chuyện, tạo điều kiện tốt để Sam Sam có thể đi du học. Cũng coi như là báo đáp một đoạn tình cảm mà bọn họ đã trải qua.
Còn chuyện Sam Sam hung hăng xách dao đi tìm Vương Dịch, tất nhiên Châu Thi Vũ không biết được.

Bây giờ thấy được vết thương này của Tô Sam Sam, cô lại không khỏi rùng mình. Khi đó Vương Dịch đi công tác hơn một tuần. Sau này nhìn thấy vết sẹo mờ ở tay cô, nàng có hỏi nhưng lúc đó Vương Dịch chỉ đáp cho qua. Bây giờ nghĩ lại, thật sự là thấy khiếp sợ. Tình huống lúc đó hẳn không chỉ như vài lời Sam Sam đã kể.
Một kẻ mất đi lý trí, một lòng muốn báo thù, nếu Vương Dịch không nhanh nhẹn, có lẽ hậu quả đến nàng cũng không dám nghĩ đến

"Vậy là, cậu khi đó giở tính tình, xách dao đòi mạng à?"

Sam Sam cứng đờ nhìn biểu hiện này của Châu Thi Vũ, trong lòng muốn chơi đùa Vương Dịch, định đem vết thương này đến, làm Châu Thi Vũ lung lay. Ít ra cũng nghĩ đến việc Vương Dịch dùng thủ đoạn muốn tổn thương cô, tại sao vừa nhìn đã nhìn ra là cô gây chuyện trước. Trước kia không nghĩ Châu Thi Vũ thông minh hiểu chuyện đến cỡ này

Châu Thi Vũ nhìn vẻ mặt rối rắm của Tô Sam Sam, cũng chỉ lắc đầu thở dài, thủ đoạn của Vương Dịch kia, làm sao mà cô không biết chứ. Nếu muốn mạng của Sam Sam, hẳn là làm sạch sẽ đến không thể sạch sẽ hơn. Thế nhưng Vương Dịch chỉ khiến Sam Sam phải chịu cực khổ vài năm, có lẽ là đã quá nhân từ rồi

"Nếu chuyện Vương Dịch đã muốn làm, cậu nghĩ còn cậu còn mạng để đứng đây chia rẽ à. Sam à, hãy tỉnh táo đi. Chúng ta đã không thể rồi, ngày ấy mình đã vì tình yêu mà nhượng bộ, nhưng cậu lại không được, chuyện của chúng ta không ai có lỗi, chỉ trách khi ấy quá nông nỗi, nhất thời cứ nghĩ có được ái tình sẽ thay được tất cả mọi thứ trên đời, cũng có thể khi ấy, không phải thật sự là tình yêu, chỉ là nhất thời nông nỗi mà thôi. Gút thắt này, mình đã bỏ được, cũng mong cậu bỏ được. Chuyện tai nạn, đừng để mình tìm được là cậu làm, khi đó, mình sẽ không dễ dàng tha thứ cho cậu đâu!!"

Tô Sam Sam lùi lại vài bước, ánh mắt cảnh cáo này, thật sự là phát ra uy thế của nữ vương. Bình thường Châu Thi Vũ tùy ý lạnh lùng, cũng không bao giờ bạo phát tới mức này, có lẽ lần này cơn giận đã đến đỉnh điểm rồi. Sam Sam cũng lẽ một kẻ thức thời, không nói nhiều nữa cũng vội vã rời đi.

Châu Thi Vũ ở trong phòng cả một buổi, trong lòng lại tự nhiên được khai sáng. Nàng cùng Vương Dịch là từ nhỏ bên nhau, vốn xem nhẹ sự có mặt này, xem nó là điều hiển nhiên trong cuộc sống, giống như hít thở khí trời vậy. Đến khi phát hiện không khí bên mình thay đổi, quả là hít thở cũng không thông.

Tình cảm mười năm trước với Sam Sam đã sớm trở thành hồi ức, mà bây giờ nàng lại chợt nhận ra, nếu không có Vương Dịch ở bên, thế giới này đến thở cũng khó khăn

Bọn họ bên nhau nhiều năm như vậy, đều là Vương Dịch im lặng mà che chở bảo bọc nàng, không cho nàng chịu nửa điểm uất ức. Mặt dù lời ngon ngọt không nói nhiều, khô khan đến mức nhiều khi làm người khác nghẹn chết, nhưng đến khi nàng cần, vòng tay bên cạnh luôn là Vương Dịch

Trước đây, nàng cứ nghĩ mình chỉ xem Vương Dịch như em gái, tình cảm đơn thuần không biết thay đổi từ khi nào. Nàng biết, nó đã dần biến thành tình yêu, không phải tình yêu sét đánh, nhanh nóng nhanh nguội như với Sam Sam. Nó giống như là mưa rào, từng giọt, từng giọt thấm vào tim nàng, đến khi nàng bị nhấn chìm trong bể tình vô hạn, mới nhận ra mình sớm đã không còn cách chống đỡ đoạn tình cảm này
Nhưng nàng vẫn chưa nói với Vương Dịch, nàng cũng không thật sự tin tưởng, tình cảm của Vương Dịch dành cho mình là tình chị em, là trách nhiệm hay thật sự là tình yêu. Nàng đã từng một lần đau đớn, đau đến đứt ruột đứt gan, nỗi đau đó mỗi khi nhớ lại đều khiến nàng không dám trở mình mà yêu bất kì ai. Bây giờ nàng không muốn mạo hiểm, dù yêu nhưng nếu chỉ đơn phương cảm mến, tình cảm sẽ mãi được bảo tồn không phải sao? Nàng sợ một khi mình mở miệng nói ra, tất cả sẽ như lâu đài cát, huy hoàng một chốc lại lụi tàn khi thủy triều dâng

Trong bệnh viện

Trợ lý Vương của chúng ta cũng gấp đến khó chịu rồi. Nghe báo lại Sam Sam xông vào phòng Châu Thi Vũ làm loạn một hồi, khi cô ta trở ra, thư ký lén nhìn sắc mặt, thấy chủ tịch thật sự không được rồi, ngồi trong phòng làm việc cả một buổi trưa, không cho ai quấy rầy. Chưa hết giờ làm đã bảo tài xế đưa đến bệnh viện

Vương Dịch nằm trên giường bệnh nhíu mày, cái tên Sam Sam này lại giở trò gì đây, chẳng phải đất diễn đã hết thì nên hạ màn đi, còn ở đó châm chích nữ vương. Cũng phải biết nàng không phải con mèo nhỏ ngây thơ như xưa, xù lông sẽ chết người nha. Vương Dịch tuy thủ đoạn tâm tư đều có, nhưng đối với nữ vương trước sau đều không dám chọc tới, là nhất nhất nghe theo, cưng chiều đến vô pháp vô thiên.

Vừa nghĩ làm cách nào để dỗ dành nữ vương, đã nghe tiếng giày cao gót nện lên sàn nhà đi đến. Haizz Vương Dịch hôm nay đành nhận mệnh, dù gì thì binh đến tướng ngăn thôi

"Vương Dịch"

Vừa nghe tiếng gọi giọng nữ cao, cửa kính bệnh viện cũng sắp vỡ vụn rồi. Đám vệ sĩ thức thời lập tức giúp Châu Thi Vũ đóng cửa phòng bệnh. Thật tốt phòng bệnh là phòng VIP, cách âm không tồi

"A, công chúa em đến rồi, ai chọc giận em, mau nói, Nhất Nhất sẽ xử lý"

Vương Dịch giả vờ ngây thơ ngồi trên giường bệnh. Thân thể gầy yếu, mặc một bộ đồ bệnh nhân thùng thình, cái đầu còn bị quấn băng kín mít, đôi mắt to hướng về phía Châu Thi Vũ, có vẻ thập phần vô tội.
Châu Thi Vũ đang vô cùng bực mình, rõ ràng chuyện nguy hiểm như thế Vương Dịch lại giấu mình. Nhìn vết thương của hai người, chắc chắn khi ấy Tô Sam Sam cũng chẳng nhẹ nhàng gì, dù gì cô ấy cũng là người chơi thể thao, khí lực cũng không nhỏ, lại còn tích tụ oán hận như vậy. Nghĩ đến vẻ mặt không xem ra gì của Vương Dịch lúc nàng hỏi đến vết sẹo, khiến nàng càng tức giận

Nhưng nhìn đến dáng vẻ tiều tụy này của Vương Dịch, tức giận lại tự nhiên xẹp hẳn xuống. Người ta là người bệnh, nàng cũng không vô đạo đức đến nỗi đối xử thô bạo với bệnh nhân. Không dùng vũ lực được đành phải dùng vũ khí lợi hại nhất của bản thân

Phải biết Vương Dịch không sợ trời không sợ đất, lại sợ nhất ba thứ. Công chúa không vui, công chúa khóc, công chúa không để ý đến mình. Mà việc Châu Thi Vũ khóc làm nàng sợ nhất.

Châu Thi Vũ đảo mắt lại cố tình muốn chỉnh Vương Dịch một tí, trong mắt dâng lên một tầng sương mỏng, nhẹ nhàng ngồi đến bên giường, nhìn tay Vương Dịch đang truyền dịch, cánh tay mảnh khảnh bị cắm nhiều kim đến nỗi vết bầm khắp nơi, tâm tình liền chua xót, nước mắt tích tụ liền rơi xuống.

Vương Dịch  hoảng hốt nhìn Châu Thi Vũ biến hóa từ cọp cái thành mèo nhỏ trong một nốt nhạc. Cũng biết nàng đang giả vờ giận dỗi để dọa mình, nhưng tâm lại đau vô cùng. Phải biết công chúa nàng nâng niu, sao có thể rơi nước mắt. Liền giơ tay lành lặn lau đi nước mắt, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng

"Sao thế, đừng khóc, nói cho Nhất biết. Có phải Tô Sam Sam chọc tới chị?, Nhất sẽ làm cho cô ta biến mất"

Chữ cuối cùng lóe lên một tia giận dữ. Một khi sát khí Vương Dịch đã nổi lên, Châu Thi Vũ cũng phải chịu thua. Đành uất ức quệt nước mắt, hất tay Vương Dịch ra

"Ai bảo Nhất là người khác chọc em, là Nhất chọc em đó. Sau lưng em làm bao nhiêu chuyện, còn ra vẻ như vậy, ghét Nhất lắm"

Vương Dịch đành thở dài không biết an ủi ra sao, nhớ đến mình là bệnh nhân, cũng biết Châu Thi Vũ thích làm nũng, muốn được cô dỗ dành mà thôi. Liền cứng rắn ôm Châu Thi Vũ vào ngực, vừa động mạnh thì vết thương đều đau đến hít thở không thông, sắc mặt lại tái nhợt đi vào phần. Châu Thi Vũ dựa vào lồng ngực không tính là rộng rãi, nhưng vô cùng ấm áp này, ngước mắt lại thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Vương Dịch, liền hoảng hốt xem xét

"Đụng trúng chỗ nào rồi?, Nhất đúng là thích cậy mạnh, đau như thế còn cố sức"

Vương Dịch tuy đau là thật sự, nhưng ánh mắt lóe lên một chút đắt ý. Cô biết là Thi Vũ luôn quan tâm cô, chính vì thế mới có thể dùng khổ nhục kế này

"Ngoan, Nhất Nhất không sao. Nói cho Nhất biết, Tô Sam Sam đã nói gì với em. Nếu muốn phán tội chết, em cũng phải cho Nhất biết nguyên nhân chứ ?"

Châu Thi Vũ trừng mắt nhìn con người gian xảo trước mắt, rõ ràng là cố tình gài bẫy nàng mà. Vậy mà hết lần này đến lần khác, đều tự chui đầu vô tròng , trách mình quá ngu ngốc, không đấu lại được Vương Dịch

"Nói về vết thương này"

Châu Thi Vũ đưa tay vuốt ve cánh tay đã từng bị thương của Vương Dịch, thật ra vết thương không nhẹ, bị khâu hơn 5 mũi, có vài ngày Vương Dịch đều không thể cử động tay trái, khi ấy Châu Thi Vũ cũng rất lo lắng, nhưng một mực gặng hỏi đều không có kết quả, đành phải bỏ qua nguyên nhân.

"Chuyện qua lâu rồi, em còn để ý"

Vương Dịch sâu xa nói, ánh mắt mang ý tứ thăm dò

"Tô Sam Sam ấy mà, tính tình thì nóng như lửa, một khi đã nổi tính khí lên, thật sự là liều mạng. Nhìn đến vết thương của cậu ta cũng không nhỏ, chắc chắn là khi đó chuyện xảy ra cũng thật sự là nguy hiểm. Thế mà Nhất lại giấu em, em ghét nhất là bị lừa gạt"

Vừa nói mắt lại đỏ lên, có lẽ bây giờ Châu Thi Vũ lại bỗng nhận ra, thì ra khi cả Sam Sam và Vương Dịch cùng bị thương. Người làm cô lo lắng lại Vương Dịch không tim không phổi này, với Sam Sam chỉ là cảm giác có lỗi, nhưng với Vương Dịch, khi nghĩ đến nếu dao này đâm không phải tay mà là cổ, thì Châu Thi Vũ lại không nhịn được mà muốn tìm Tô Sam Sam tính sổ, là đau lòng, là vì Vương Dịch đau lòng cô cũng đau.

Vương Dịch bên này nhìn vẻ rối rắm của Châu Thi Vũ, liền biết kế hoạch của mình đã thành công một nửa. Chắc chắn trong lòng nàng, đã hiểu rõ tình cảm của mình. Chỉ là bây giờ nàng vẫn chưa chịu thật sự đối mặt. Vương Dịch lại thở dài, có lẽ vết thương kia quá sâu, làm nàng có tâm lý trốn tránh. Vương Dịch đành vuốt ve bàn tay đang nắm tay mình

"Nhất chỉ không muốn em lo lắng, khi đó Nhất làm thế cũng không tử tế gì, bị người ta trả thù cũng bình thường thôi. Mọi chuyện đã qua thì không cần nhắc lại, còn về tai nạn, em yên tâm, không phải Tô Sam Sam làm đâu"

Nói xong còn đưa nàng một tập hồ sơ

Châu Thi Vũ lắc đầu, quả là chứng nào tật đó, thủ đoạn tàn ác như vậy, bị người trả thù bao nhiêu lần vẫn còn cố làm. Nhưng nghe được thật sự việc tai nạn không phải do Tô Sam Sam gây ra, trong lòng nàng lại nhẹ nhõm, dù sao cùng từng thân thuộc , nàng cũng không muốn làm đến mức trở mặt thành thù, người sống ta chết
Châu Thi Vũ bĩu môi liếc Vương Dịch, rõ ràng còn đau đến không đi được, mà đã điều tra rõ ràng như vậy. Nếu khỏe mạnh, không biết chỉnh người khác khốn đốn đến mức nào

"Nào có ai suốt ngày đi gieo rắc ân oán như Nhất, sớm muộn gì cũng bị người ta đuổi đến tận nhà. Mau mau mà hành thiện tích đức đi, đừng để sau này phải hối hận"

Vương Dịch cũng không nghe nàng lãi nhãi, tâm trí bừng bừng nhìn Châu Thi Vũ, dù sao nàng cũng đã nhận ra tình cảm của mình không phải sao?

Vương Dịch trước giờ chưa bao giờ là kẻ chậm chân, cô phải nắm chắc mọi thứ trong tay. Dù trước mắt chưa có cách giải quyết chướng ngại tâm lý của Vương Dịch, nhưng cũng phải để nàng hiểu được tâm ý của mình. Cô nhịn nhiều năm như vậy, cũng khó mà nhịn thêm được. Lần này đúng là dọa chết cô, dù cô có chết đi cũng không tiếc, nhưng để Châu Thi Vũ đau lòng thì cô không làm được. Nghe được Thẩm Mộng Dao kể về phản ứng của nàng ngày cô gặp chuyện, lòng cô như bị ai đó xiết chặt. Bi thương cùng oán hận, hận chính bản thân mình là nguyên nhân để Thi Vũ của cô đau khổ. Cô phát hiện ra, đời người quá ngắn ngủi, đã bỏ qua một lần, nếu lại bỏ qua, phải chăng sẽ chẳng còn cơ hội

"Thi Vũ, Nhất muốn hỏi em một chuyện"

Châu Thi Vũ đang tùy hứng đùa giỡn, lại thấy khuôn mặt nghiêm túc của Vương Dịch, bỗng thoáng nhíu mày.

"Nhất Nhất nói đi"

Vương Dịch nhìn sâu vào đôi mắt còn long lanh nước của Châu Thi Vũ, vươn tay tỉ mỉ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn. Từ lông mày, sườn mặt, chiếc mũi, đôi môi nhỏ không sót một chi tiết, như cố gắng khắc sâu hình bóng đã ngàn lần quen thuộc trong lòng

"Năm đó, lúc em đi theo Sam Sam, Nhất cứ nghĩ mình sẽ mất em mãi mãi. Nhất không phải kẻ cao thượng, không muốn nhường em cho bất cứ ai, khi ấy, để em ra đi, như tự tay cắt đi trái tim mình vậy, đau đớn từng ngày từng ngày luôn nhắc nhở rằng Nhất là kẻ vô dụng chừng nào. Nhưng số mệnh đưa em về bên Nhất, bao nhiêu năm như thế, Nhất vẫn chờ đợi, đợi ngày em yêu Nhất, đợi ngày em muốn ở bên cạnh Nhất, với tư cách là vợ của Nhất, chứ không phải là chị gái. Nhất yêu em, công chúa của Nhất"

Nói xong không đợi được Châu Thi Vũ trả lời, Vương Dịch liền đưa tay ra sau gáy nàng, kéo nàng về phía mình, đặt lên đôi môi nhỏ nhắn một nụ hôn, nụ hôn mang bao nhiêu cẩn trọng, nhẹ nhàng từng chút từng chút một, khiến lòng Châu Thi Vũ cũng đau, cũng nhói. Có lẽ nàng đã bỏ phí rất nhiều thời gian, đáng lẽ họ có thể bên nhau từ đầu. Thế nhưng số phận luôn khiến con người phải bất lực, có thể đây là trải nghiệm mà cả hai phải cùng bước qua, khảo nghiệm tình cảm giữa bọn họ.

Vương Dịch vừa dứt nụ hôn, liền giơ tay vuốt ve mái tóc người trong lòng mình. Châu Thi Vũ nhẹ nhàng tựa vào ngực Vương Dịch. Tuy nàng còn rối rắm rất nhiều, nhưng Vương Dịch không phải đã chính thức thổ lộ sao?  Nàng cũng không phải đơn phương tình nguyện, mà chính là Vương Dịch còn là yêu thích nàng đã rất lâu rồi. Càng nghĩ, đôi má càng đỏ rực thẹn thùng

"Ai thèm làm vợ Nhất Nhất chứ, mau nói cho em biết, Nhất ở sau lưng em thầm thương trộm nhớ bao lâu rồi?"
Châu Thi Vũ chính là điển hình cho việc không nói lý, chính là che giấu ngượng ngùng của mình, nhanh chóng chuyển đề tài

Vương Dịch vừa trải qua nụ hôn kích tình, thân thể vẫn còn chưa bình ổn. Chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nói

"không biết được, có thể là lần đầu nhìn thấy chị, đã muốn ôm chị trong lòng, che chở thật tốt. Cũng có thể là lúc chị đưa cho em con búp bê mình yêu thích nhất. Hoặc lúc chị ngồi dưới tán cây, vui vẻ ăn kem, cũng có thể là lúc chị nhìn Tô Sam Sam với ánh mắt yêu thương kia. Rất nhiều khoảnh khắc, làm Nhất không phân biệt nổi mình đã yêu em từ bao lâu. Thật sự không quan trọng như vậy, chỉ cần yêu em dài lâu, không cần quan tâm xuất phát điểm, cái Nhất nghĩ đến là cả đời.....❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro