21-22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lớp học được chia theo quy định, vị trí lớp A là nơi có hoàn cảnh tốt nhất, không chỉ yên tĩnh, đẹp đẽ mà phòng học còn được trang bị đầy đủ, bàn học mỗi học kỳ đều được đổi mới. Ngược lại với lớp A, lớp F nằm ở vị trí khuất nhất trong góc. Trên vách tường phòng học loang lổ vết sơn, vừa nhìn đã biết lâu rồi không có sửa chữa. Cửa phòng học cũng đã hư, trên cửa treo một cái biển rất độc - lớp F!

Đẩy cửa bước vào, trong phòng học ầm ầm. Dõi mắt nhìn lại, khắp nơi là những cái đầu đầy màu sác, đang xách ghế đánh nhau, khiêu vũ trên bàn, treo ngược trên cửa sổ, nói đơn giản chính là vô cùng kỳ quặc, đâu đâu cũng thấy. Người bình thường nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ cảm thấy chán ghét, nơi này, hoàn toàn không có không khí của một lớp học, nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, mới là nơi cô quen thuộc và thích nhất.

Đi theo sau lưng thầy chủ nhiệm lớp gầy yếu mang một cái mắt kính cổ hủ lên bục giảng. Khác với lớp A, cho dù mọi người đều biết chủ nhiệm đang ở trong lớp, nhưng tất cả mọi người đều theo chủ trương ta chơi mặc ta, không hề cho thầy giáo chút mặt mũi nào.

Lãnh Tâm Nhiên không rãnh quan tâm vẻ bất đắc dĩ và thẹn thùng trên bộ mặt tang thương của chủ nhiệm lớp, chỉ là dõi mắt quan sát khắp lớp học một lần. Sau đó, tại một góc, tìm được mục tiêu của mình.

"Bạn học Lãnh Tâm Nhiên, em thông cảm, các bạn trong lớp đều rất nhiệt tình, bọn họ đều là những đứa bé ngoan."

Có thể vì Lãnh Tâm Nhiên từ lớp A đến, nên chủ nhiệm đối với cô có chút lấy lòng và sợ sệt.

Lãnh Tâm Nhiên lạnh nhạt gật đầu, xem thường câu "đều là những đứa bé ngoan" của ông ta, bất quá, cho dù không phải là bé ngoan thì thế nào, cô thích, chính là một cuộc sống không trói buộc không gò bó như thế.

"Thầy, em đi tìm chỗ ngồi trước."

Cô đã sớm phát hiện, bên cạnh chỗ của người kia là ghế trống, anh ta nằm trên bàn ngủ, hoàn cảnh ồn ào xung quanh hoàn toàn không có chút ảnh hưởng đối với anh ta.

"Ừ, được, bạn Lãnh Tâm Nhiên muốn ngồi ở đó? Nếu không, em cứ ngồi hàng nhất đi, vị trí này có thể nghe giảng tốt hơn."

Có lẽ khi so sánh với các học sinh khác trong lớp này, bạn học tới từ lớp A này thật sự quá bình thường, nên chủ nhiệm không khỏi mong đợi ở cô. Cho dù, cô tới lớp F này vì kết quả đứng bét toàn trường của lần thi tháng này, ông ta cũng không khỏi có lòng tin đối với cô. Huống chi đứa bé này, lần đầu tiên tới lớp F nhưng lại không lộ ra vẻ mặt chán ghét, hơn nữa, dường như còn có cảm xúc vui mừng. Đối với chuyện này, chủ nhiệm lớp tự cho là mình nhìn thấy ảo giác.

"Không cần, thầy, em tìm được rồi."

Tùy ý đeo cặp sách lên vai, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của chủ nhiệm lớp đi về phía mục tiêu giữa đống bàn ghế hỗn độn và cảnh đùa giỡn.

Chỗ ngồi hàng nhất, rất bình thường, ở đó có hai người đang nói chuyện. Hàng thứ hai, bàn ghế chất thành ngọn núi nhỏ, chỉ có một khe hở hẹp để chui người qua. Người ngồi đó đang dùng ánh mắt rất "mong đợi" nhìn cô, hy vọng cô có thể lộ ra vẻ sợ hãi hay một vẻ mặt nào đó khác. Nhưng mà, rất đáng tiếc, hy vọng tan biến. Lãnh Tâm Nhiên xem như cái gì cũng không nhìn thấy, trực tiếp đạp lên bàn, sau đó nhảy qua ngọn núi nhỏ kia. Động tác nhanh nhẹn mà vững vàng, đặc biệt là tư thế nhảy qua bàn, rơi xuống rất ổn, vừa nhìn đã biết là rất thành thạo. Động tác khéo léo đó của cô, không chỉ dọa sợ vị chủ nhiệm đang nhìn chằm chằm cô trên bục giảng, mà còn làm cho những người khác giật nẩy mình.

Đám người bị vứt bỏ ở lớp F này, nhìn như đang làm chuyện riêng của mình, kỳ thực, từ khi có người mới xuất hiện ở nơi này, họ liền chú ý tới. Bất quá, một người bị đá ra khỏi lớp A, bọn họ cũng không có bất kỳ hứng thú nào. Trước kia cũng có học sinh từ lớp khác đá tới, nhưng không tới hai ngày đều chuyển trường toàn bộ. Người này, nếu là một đứa lớp A luôn cao cao tại thượng tự cho mình là đúng, chắc cũng không chịu được đâu!

Nhưng mà, hiện tại, khi nhìn thấy cô gái gầy yếu mặt không chút biểu cảm nhảy lên cái bàn, sau đó từ trên bàn nhảy xuống, bọn họ phát hiện, chuyện này có vẻ không giống như dự đoán của bọn họ. Cô gái này, không giống như đám học sinh ưu tú trong ấn tượng của bọn họ.

Hàng thứ ba, một nam sinh đầu xù đang khiêu vũ. Từ bàn này nhảy sang bàn bên cạnh, sau đó lại nhảy trở về, động tác rất nhanh, cái bàn bị đạp phát ra tiếng vang. Lãnh Tâm Nhiên nghiêng đầu nhìn nam sinh trước mặt, sau lưng anh ta, là một nam một nữ đang đánh nhau, là đánh nhau thật, cầm cái ghế vừa ném vừa đập nhau, trên đất đều là mảnh gỗ vụn do bị đập bể.

Nam sinh dường như không nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên, vẫn đeo tai nghe thật lớn tiếp tục nhảy múa như cũ, sôi nổi, âm thanh phát ra rất lớn, quan trọng hơn là, chính giữa không có bất kỳ khe hở nào, căn bản là không có biện pháp để bước qua.

Lãnh Tâm Nhiên rất bình tĩnh, chân dài nhấc lên, kéo một cái ghế bên cạnh tới, sau đó giẫm lên ghế, leo lên bàn. Gần như là cùng lúc, nam sinh lộn ngược ra sau xuất hiện trước mặt Lãnh Tâm Nhiên. Theo như động tác kế tiếp, chính là một cước đá bay Lãnh Tâm Nhiên. Ở thời khắc nguy cấp này, khi mà tất cả mọi người đều cho rằng người mới tới sẽ gặp xui xẻo, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp nắm lấy cái chân đang hướng về phía mình. Động tác lộn ngược ra sau của nam sinh rất ăn khớp, lực đạo dưới đùi theo quán tính cũng rất lớn, nhưng vẫn bị Lãnh Tâm Nhiên nắm trong tay không nhúc nhích được.

Thời gian dường như đứng lại, nam sinh đầu xù đeo tai nghe bị dựng ngược ở trên bàn, cơ thể có chút xiêu vẹo, trạng thái đang nghiêng về một bên. Mà lúc này, nữ sinh gầy yếu thanh tú kia, tay mảnh khảnh bắt được chân nam sinh, khiến cho nam sinh không thể động đậy, sau đó bản thân vững vàng đi tới bàn bên kia, thời khắc nhảy xuống, đồng thời buông lỏng tay đang nắm nam sinh kia. Nam sinh lập tức lộn ngược lại ra sau, hoàn toàn không bị hành động dừng lại vừa rồi ảnh hưởng, có cảm giác như mọi chuyện nãy giờ chỉ là ảo giác.

Trò này, so với việc đạp lên núi bàn ban nãy đặc sắc hơn rất nhiều, lập tức có có người trợn mắt há hốc mồm, đập tay gào thét, giống như đang xem biểu diễn xiếc ảo thuật. Lãnh Tâm Nhiên không phản ứng lại, cô biết, những chuyện lộn xộn này, chính là lớp F đang ra oai. Để có thể đứng vững ở lớp này, nhất định phải vượt qua được đòn phủ đầu này, bộc lộ tài năng cho bọn họ thấy.

Bất quá, cô không ghét những thủ đoạn này, ngược lại, là thích. Bởi vì, cô phát hiện, nơi này, là một nơi lấy thực lực để nói chuyện. Rất tốt, rất thích hợp với cô!

Một màn vừa rồi cũng được hai người đùa giỡn kia chú ý, hai người liếc nhau một cái, chốc lát sau lại tiếp tục đùa giỡn.

Rất nhanh, Lãnh Tâm Nhiên liền phóng qua hàng thứ ba, những người ở ba hàng đầu dừng lại việc họ đang làm, xoay người nhìn về phía hàng thứ tư. Nhìn hai người trước mắt đang cầm ghế gỗ ném, sau đó lại dùng tay không đánh nhau, giữa chừng còn xen lẫn động tác ném "ám khí" của hai người, nụ cười trên mặt Lãnh Tâm Nhiên ngày càng đậm.

Thấy nụ cười trên mặt cô, hai người đang đùa giỡn kia theo bản năng sợ run người, sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh!

Những trò đùa giỡn này, đối với người đã quen mưa máu gió tanh như Lãnh Tâm Nhiên mà nói, chỉ là chút lòng thành.

Mặc dù động tác của bọn họ vừa nhìn cũng đã biết là tay lão luyện, nhưng mà, những chiêu thức trong lớp so với những chiêu thức cô giết người, thật sự chỉ là trò trẻ con.

Sau khi quan sát hai người đang đánh nhau xong, Lãnh Tâm Nhiên cười, đôi môi đỏ mọng hé mở: "Động tác chậm quá sức tưởng tượng."

Cùng thời điểm cô mở miệng nói chuyện, thân hình cô chợt lóe liền biến mất tại chỗ. Những học sinh đó không ai thấy được động tác của cô, nhưng hai người đang đùa giỡn kia lại cảm giác được có một loại áp lực vô hình. Rất hiển nhiên, trong thể giới của hai người bọn họ đã gia nhập thêm một cao thủ. Trong bóng tối, dường như cảm giác được động tác của mình bị người khác điều chỉnh lại, đợi đến khi nhìn lại lần nữa, phát hiện người ban nãy đứng ở hàng thứ ba đã phóng qua phía sau hai người bọn họ, đứng ở một bên.

Vậy là, lấy động tác thần không biết quỷ không hay trực tiếp phóng qua trận tuyến này?

Hai người kia kinh ngạc, những người khác cũng kinh ngạc, phòng học vốn đang náo nhiệt đột nhiên trở nên yên tĩnh, lấy loại ánh mắt nhìn quái vật nhìn nữ sinh đang nâng khóe miệng.

Lãnh Tâm Nhiên không để ý những chuyện này, sau hàng thứ tư, chỗ ngồi ở hàng thứ năm, chỉ có một nam sinh đang nghịch máy tính. Diện mạo xấu xí, nhưng bàn tay gõ phím cực nhanh, giống như đang khiêu vũ, mà ánh mắt anh ta rất sáng, tựa như đang nhìn quyển tiểu thuyết mình yêu mến nhất. Tỏa sáng lấp lánh, làm cho người ta không nhịn được ghé mắt nhìn.

Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên đi đến trước mặt anh ta, anh ta cũng không có bất kỳ động tác nào, chẳng qua là dùng âm thanh cứng nhắc vô cảm nói: "Lãnh Tâm Nhiên, nguyên là học sinh lớp A, bởi vì thành tích cuộc thi lần này đứng bét toàn trường, bị lưu đày đến lớp F. Trong nhà chỉ có một cha nuôi, thích trai đẹp, đã tỏ tình với đa số nam sinh lớp A, thậm chí lúc trước còn từng bỏ thuốc Bắc Âu Hàn, chuyện này lan truyền toàn trường, dường như mọi người đều biết đến sự tồn tại của một nữ sinh như vậy............ "

Ngữ khí của anh ta bình thản trước sau như một, đọc rất chậm, nhưng nội dung rất phong phú. Thậm chi ngay cả chuyện Lãnh Tâm Nhiên tỏ tình với nam sinh và gây chuyện với những ai cũng nói ra. Trong đó, bao gồm cả chủ nhiệm đầu ngốc của lớp A.

Vẻ mặt bình tĩnh lúc trước của Lãnh Tâm Nhiên cũng lộ ra sự kinh ngạc. Nhìn nam sinh xấu xí này, lại nhìn máy tính trên bàn anh ta một chút, sau đó từ từ lộ ra nụ cười. Xem ra, lớp F thật là nơi đầm rồng hang hổ nha. Thiếu niên giỏi vũ điệu đường phố, đôi nam nữ được học võ thuật chuyên sâu, còn có thiên tài máy tính mày, thật là khó tin.

Nam sinh đọc xong tất cả thông tin thu được, sau đó từ từ đứng lên. Theo động tác của anh ta, những người khác trong lớp cũng đứng lên theo.

"Bạn Lãnh Tâm Nhiên, chào cậu, hoan nghênh tới lớp F. Mình là quân sư lớp F Triệu Nghị. Cậu so với những gì được miêu tả rất khác, rất mong đợi những ngày học chung với cậu sau này!"

Anh ta vừa nói xong, cả lớp cũng đồng thanh nói theo: "Hoan nghênh!"

Nghĩ đến, nam sinh tên Triệu Nghị này địa vị trong lớp chắc hẳn rất cao. Mấy hàng người phía trước cũng vây tới đây, đặc biệt là hai người đánh nhau, không nhịn được tò mò muốm cũng nữ sinh giỏi võ thuật này bàn luận một chút.

"Cậu cũng biết kungfu đúng không? Cậu học cái gì? Thầy của cậu là ai?"

Đối mặt với câu hỏi đó, nụ cười trên mặt Lãnh Tâm Nhiên chợt biến mất, ánh mắt lạnh lùng như một khối băng lạnh, khiến cho những người đang nói kia như mất ngôn ngữ trong nháy mắt: "Cái tôi học, là chiêu thức để giết người, không có thầy dạy, chỉ cần đánh nhau nhiều, giết nhiều người là được!"

Lời của cô vừa dứt, những người khác trong lớp liền nhịn không được cười haha, cười cô nữ sinh này nói giỡn quá mức.

Nhưng mà, những người đứng cạnh Lãnh Tâm Nhiên, lại theo bản năng rùng mình một cái. Mới vừa rồi, dường như bọn họ cảm nhận được một luồng khí âm lãnh xơ xác tiêu điều đến từ người Lãnh Tâm Nhiên, máu tanh tàn khốc, loại khí thế này, bọn họ rất ít khi được tiếp xúc, khiến cho bọn họ không có khí lực không chế.

Bất quá, loại khí thế này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nếu như không phải thấy người bên cạnh đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, sợ rằng sẽ lầm tưởng là mình có ảo giác.

Thừa dịp bọn họ đang ngẩn người, Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục đi về phía cuối lớp. Nơi đó, chỗ ngồi của người sau lưng kia, mới là mục tiêu chân chính của cô!

Đợi đến khi những người này hồi phục lại tinh thần, thời điểm Triệu Nghị muốn ngăn cô lại, Lãnh Tâm Nhiên đã lấy động tác khiến cho người ta kinh hãi đến ngưng cả hô hấp chặn lại tất cả lời nói của anh ta.

"Ồ, đã dậy!"

Không chút khách khí vỗ một phát vào thân người đang ngủ, khuôn mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn vô cảm như cũ, bất quá, nếu như là người quen thuộc cô, sẽ phát hiện ánh mắt của cô rất sáng, hiển nhiên là đang trong trạng thái phấn khích.

"Chết chắc!"

Triệu Nghị vừa phát ra một tiếng thở dài có chút hả hê, vừa khoa trương che mắt lại, từ khe hở bên trong nhìn đến nữ sinh không biết trời cao đất dày kia —— vương sẽ rất tức giận, hậu quả, vô cùng vô cùng nghiêm trọng!

Vậy mà, ngoài dự đoán của mọi người, vốn Dung Thiếu Tuyệt đang trưng ra vẻ mặt tức giận hận không thể một cước đạp bay người quấy rầy giấc ngủ của mình, khi nhìn xuyên qua lớp sương mù mờ mờ thấy rõ người đang đứng trước mặt mình, trong nháy mắt liền thanh tỉnh, thậm chí còn đứng lên từ trên ghế, dùng giọng nói "thất kinh" (kinh ngạc quá độ) nói: "Sao cậu lại tới nơi này?"

"Hả, xem ra cậu ta biết vương nha? Chẳng lẽ là tình nhân của vương?" Triệu Nghị lặng yên suy nghĩ, tay vô thức gõ gõ trên bàn mấy cái, ghi chép lại phát hiện mới này.

"Cậu không nhìn kết quả thi lần này sao? Tôi đạt được thứ hạng vô cùng lợi hại, sau đó cũng rất vinh hạnh được đến lớp học thú vị này. Tôi nghĩ, ở nơi này tôi sẽ rất thoải mái!"

Lãnh Tâm Nhiên cười híp mắt nói.

"Hạng gì? Trở về đi, nơi này không hợp với cậu đâu. Thầy giáo và học sinh ở đây, tuyệt đối không phải đơn giản giống như cậu nghĩ đâu." Dung Thiếu Tuyệt phản bác lại lời của cô, muốn thuyết phục cô thu hồi lại quyết định đến lớp này học.

"Trở về? Thật ngại quá, tôi bị đuổi khỏi lớp, hơn nữa còn theo quy chế nhà trường bị chuyển đến đây. Huống chi, tôi cảm thấy mọi người trong lớp này rất đáng yêu, so với đám người tự cho mình là đúng ở lớp A thì đáng yêu hơn nhiều."

Trước mặt Dung Thiếu Tuyệt, Lãnh Tâm Nhiên luôn thả lỏng tâm tình.

"Rất nhanh cậu sẽ hối hận!"

Dung Thiếu Tuyệt vốn không biết nói chuyện, trước mặt Lãnh Tâm Nhiên thì càng vụng về, thật lâu cũng chỉ ném ra được một câu như vậy.

Lãnh Tâm Nhiên cười, vươn tay về phía Dung Thiếu Tuyệt: "Vậy, trước để tôi tự giới thiệu về mình đi. Tôi tên là Lãnh Tâm Nhiên, lúc trước là học sinh lớp A, thông tin về tôi thì quân sư Triệu Nghị của cậu có, cậu có thể đi tìm cậu ta. Còn lần này, tôi lấy được thành tích đứng bét toàn trường đế bước vào, như thế nào, lợi hại đúng không?"

Nghe được câu nói sau cùng, khóe miệng Dung Thiếu Tuyệt co rút. Cô nữ sinh này, từ ngày đầu quen biết đã lộ ra rất nhiều mặt, làm cho người ta không biết bản chất thật của cô là thế nào. Giống như tính trẻ con bốc đồng lúc này của cô, khiên cho anh rất không quen.

Dung Thiếu Tuyệt không biết, tính cách trẻ con của Huyết sư, từ trước đến nay chỉ có một người có thể thấy. Mà khi cô để cho người ta thấy được mặt này của mình, đã nói lên người đó chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng cô. Dung Thiếu Tuyệt bây giờ còn không biết những điều này, chờ đến sau khi thấy được người kia, mới biết mặt này của cô đáng quý cỡ nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro