222-223

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Ở bên này, Lãnh Tâm Nhiên nhanh chóng lái xe đến khu Giải Trí . Đồng thời, ở bên kia , nước Mỹ ,Dạ Mộc Thần mang theo Ninh Trí Viễn đi gặp mặt Ghost ,Sát Thủ thứ ba thế giới.

Lãnh Tâm Nhiên chạy tới khu Giải Trí "Kole" . Ngoài cửa đã bị một nhóm người vây quanh, tình huống xem ra có chút hỗn loạn đây. Tìm kiếm trong đám người, Lãnh Tâm Nhiên nhanh chóng nhìn thấy Dương Lâm đang bị vài người vây quanh . Dương Lâm luôn thích mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, mặc dù ông xuất thân là hắc đạo , nhưng nhìn trang phục của ông giống một nhà trí thức chân chính . Dù ở tình huống hiện tại , vẫn như cũ là một thân chỉnh tề kiểu áo Tôn Trung Sơn. Chỉ khác một chút là ống tay áo bị kéo tới khuỷu tay, nút áo dưới cổ cũng mở ra hai cái. Có thể nhận thấy Dương Lâm đang rất tức giận và mất bình tĩnh.

Thấy chiếc Lamborghini màu trắng từ xa đi tới, Dương Lâm nhận ra ngay xe của Lãnh Tâm Nhiên. Cùng người bên cạnh nói một chút , lập tức chạy tới.

Đợi khi Dương Lâm chạy tới, Lãnh Tâm Nhiên quay cửa kính xe xuống, gương mặt nhỏ nhắn tinh sảo không có bất kỳ biểu hiện gì , lạnh giọng nói : "Lên xe hãy nói."

Dương Lâm nhanh chóng ngồi vào ghế phụ. Lãnh Tâm Nhiên lập tức quay cửa kính lên, từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong , cũng không thể nghe bất kỳ âm thanh gì.

"Tiểu thư."

Dương Lâm có chút xấu hổ hơi cúi thấp đầu. Chuyện như vậy, vốn là chuyện thường, nhưng lại kinh động đến tiểu thư Tâm Nhiên, điều này làm cho ông có chút xấu hổ .

Lãnh Tâm Nhiên cũng không tỏ vẻ tức giận gì, chỉ lạnh giọng hỏi : "Không có việc gì. Nói xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tình huống như vậy phát sinh từ lúc nào ?"

"Một tuần trước. Bởi vì hoàn cảnh ở đây tương đối đặc biệt , bình thường , cảnh sát bên kia cũng mắt nhắm mắt mở . Nhưng là lần này rất kỳ lạ, một tuần trước, thì có cả một đội cảnh sát được vũ trang hẳn hoi bao vây chỗ chúng ta, với lý do có người tố cáo nơi này có tiến hành giao dịch ma túy."

Dương Lâm thành thật kể lại mọi chuyện.

Những chuyện này, ông không có báo cáo với Lãnh Tâm Nhiên. Ông nghĩ những thứ này đều là chuyện nhỏ, nếu như mọi chuyện đều cần Lãnh Tâm Nhiên ra mặt giải quyết ..., vậy ông thật sự là một chút tác dụng cũng không có.

"Ừ." Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, cũng không nói thêm lời nào.

Dương Lâm đành phải tiếp tục nói : "Lần đó cũng không bắt được người nào. Lần thứ hai là ở ba ngày trước, lý do là xảy ra đánh nhau ở chỗ chúng ta. Hôm nay, là ma túy. Nhưng hôm nay , lục soát được một số thuốc lắc trên người một đám choai choai vừa đến chỗ chúng ta lần đầu tiên. Tiểu thư, cái này là do tôi sơ sót, tôi thật hổ thẹn với sự tín nhiệm của cô ."

Dương Lâm xấu hổ nói.

Lãnh Tâm Nhiên khoát tay: "Chuyện này không thể hoàn toàn trách ông được. Đi tới đồn cảnh sát trước đã. Nhưng về sau phải tăng cường cảnh giác hơn, hiện tại chúng ta đang từng bước tạo lập vị thế của mình . Bất cứ việc gì đều phải đặc biệt cẩn thận. Nếu như những chuyện này, đều do người khác sắp đặt mà mục đích là nhằm vào chúng ta..., vậy có thể nói rõ, Yên kinh sắp sửa xảy ra chuyện lớn."

Lãnh Tâm Nhiên phân tích mọi chuyện khiến Dương Lâm cũng cảm thấy kinh hãi. Khi bị cảnh sát liên tục kiểm tra, ông chỉ nghĩ là đang bị người khác theo dõi, cũng không nghĩ tới là có thể còn có nguyên nhân khác. Lãnh Tâm Nhiên vừa cho nổ máy xe, vừa nhìn Dương Lâm qua kính , thấy vẻ mặt ông ấy thay đổi liên tục lộ rõ sự khiếp sợ, cô chỉ im lặng không nói gì thêm.

Trước khi tới đây , cô cũng đã suy nghĩ nhiều khả năng khác nhau . Cho là chuyện này là có người nhằm vào cô, dù sao ở Yên kinh này , cô đắc tội cũng không ít người , trong đó phần lớn là ở Yến Đại. Giống như Phượng Lệ, Vệ Kính Khải, còn có Huyết Ưng, hiện tại lại thêm cả Đông Phương gia. Đúng, là Đông Phương gia mà không phải chỉ riêng với Đông Phương Mạn Lệ. Bởi vì, cô và Đông Phương Mạn Lệ khẳng định là đối đầu nhau rồi, mà Đông Phương Mạn Lệ vừa là đại tiểu thư của Đông Phương gia , vừa là đại biểu xuất sắc cho thế hệ kế thừa của họ, cho nên, chỉ cần cô đắc tội với Đông Phương Mạn Lệ, thì cũng chính là đắc tội với cả Đông Phương gia.

"Dĩ nhiên. . . . . . ." Lãnh Tâm Nhiên suy nghĩ một chút, còn có một khả năng khác: "Còn có một khả năng nữa , đó chính là kết hợp hai khả năng vừa rồi. Tức là có người theo dõi chúng ta, lại có chuyện lớn gì đó đang xảy ra, mà chúng ta không khéo bị dùng để giết gà dọa khỉ rồi. Vậy cũng là một công đôi việc thôi. Chỉ là. . ."

Trong đầu Lãnh Tâm Nhiên từ từ sắp xếp lại các suy đoán của mình . Cô mơ hồ đã có thể nắm bắt được điểm mấu chốt của mọi chuyện đã xảy ra , nhưng vẫn cần điều tra kỹ để khẳng định tính xác thực của nó.

Đồn cảnh sát cách Kole cũng không quá xa, lái xe chỉ khoảng 20' . Dọc đường đi Lãnh Tâm Nhiên đã nắm được mọi chuyện.

Nhìn tòa nhà trang nghiêm trước mắt, Lãnh Tâm Nhiên hơi nhíu mày. Đều là cùng mục đích bảo vệ nhân dân, nhưng cô vẫn thích quân đội hơn , và lại không có hảo cảm với những người được gọi là cảnh sát này. Dương Lâm ở bên cạnh cô biểu hiện chán ghét rất rõ ràng , trực tiếp cau mày hí mắt, trong ánh mắt chỉ toàn là ghét cay ghét đắng.

Hắc đạo và cảnh sát, một đen một trắng, hoàn toàn là phe đối lập . Mặc dù giữa hai phe cũng tồn tại những nguyên tắc ngầm khắc chế lẫn nhau, nhưng mãi mãi vẫn là hắc đạo thì ghét cảnh sát, và ngược lại cảnh sát cũng ghét hắc bang như thế, tuyệt đối không thể tồn tại cái gọi là hòa hợp được.

Lấy kính mắt đeo lên, Lãnh Tâm Nhiên nghiêng đầu nhìn Dương Lâm bên cạnh : "Đi thôi."

Dương Lâm gật đầu một cái, đi theo Lãnh Tâm Nhiên tiến vào đồn cảnh sát.

"Các người tìm ai?"

Vừa mới vào cửa, Lãnh Tâm Nhiên liền bị một người mặc cảnh phục ngăn lại. Lãnh Tâm Nhiên nhìn lướt qua đối phương trong tay còn đang ôm sấp tài liệu, lập tức đoán được thân phận của người này, có lẽ là một văn thư .... Cô đeo kính mát che gần nửa khuôn mặt,nên không nhìn thấy rõ mặt nhưng ngũ quan tinh xảo là không thể che giấu, quần áo trên người mặc dù đơn giản lại tỏa ra vẻ cao quý. Hơn nữa, bộ dáng chững chạc trầm tĩnh của Dương Lâm phía sau lưng cô như một vị quản gia của một thế gia, càng làm cho vị cảnh sát này liền nhận định Lãnh Tâm Nhiên là một thiên kim tiểu thư , chắc hẳn thân phận cũng không tầm thường được.

"Ta muốn tìm cục trưởng."

Đây chính là mục đích của Lãnh Tâm Nhiên tới đây . Mặc kệ chuyện này là có người bày ra hay chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, cô cảm thấy mình cần phải gặp mặt vị lãnh đạo cảnh sát ở đây.

Vị cảnh sát này sững sốt một chút, bị giọng nói lạnh nhạt của Lãnh Tâm Nhiên làm cho giật mình, nhưng vẫn nhớ chức trách của mình : "Nơi này là đồn cảnh sát không phải công ty, cục trưởng không phải ai cũng có thể gặp. Nếu như có việc , tôi có thể dẫn hai người đi gặp đội trưởng của chúng tôi."

Lãnh Tâm Nhiên vẫn kiên trì: "Tôi muốn gặp là cục trưởng."

Viên cảnh sát cau mày khó chịu nói: "Nhưng các người rốt cuộc là ai? Tôi không biết thân phận hai người thì làm sao để cho các người gặp cục trưởng đây?"

Dương Lâm tiến lên, lấy ra một tờ danh thiếp: "Tôi là người phụ trách khu giải trí ' Kole ' , đây là danh thiếp của tôi. Tôi tới tìm cục trưởng, là muốn hỏi thăm một ít chuyện, để có thể phối hợp tốt công việc với các vị đây."

Viên cảnh sát chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: "Vậy để tôi giúp hai người thông báo trước. Nhưng trước tiên các người cứ ở chỗ này đợi, không được đi lung tung. Nơi này là đồn cảnh sát, không thể tùy tiện đi khắp nơi như vậy được."

Dương Lâm lễ phép gật đầu: "Yên tâm, cám ơn."

Khi viên cảnh sát vừa rời đi, từ hành lang bên kia một người đàn ông râu quai nón đang hướng phía này đi tới. Người này sắc mặt ửng hồng , vừa đi vừa không ngừng lảm nhảm , hình như đang mắng cái gì, xem ra đang rất tức giận. Dọc đường đi, mấy viên cảnh sát khác thấy ông đều cúi đầu chào , rồi nhanh chóng rời đi giống như rất e ngại người này, giống như ác bá đi đường dân thường đều sợ tránh xa. Tình huống như vậy lập tức làm Lãnh Tâm Nhiên và Dương Lâm đều chú ý nhìn về phía này.

Nhìn người tới càng gần, sắc mặt Dương Lâm vẫn bình thường như cũ, nhưng lại khẽ nhích gần Lãnh Tâm Nhiên một chút, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, người này là đội trưởng đội cảnh sát kiểm tra chỗ chúng ta, tên là Viên Phong, thái độ rất phách lối."

Lãnh Tâm Nhiên sáng tỏ gật đầu, trong lòng đã hiểu vì sao Dương Lâm lại tức giận như thế. Xem ra vị đội trưởng này lúc thi hành nhiệm vụ chắc nói chuyện cũng chẳng hay ho gì .

Bên này hai người Lãnh Tâm Nhiên chú ý tới Viên Phong, Viên Phong bên kia cũng nhìn thấy hai người. Vừa nhìn thấy hai người, liền trực tiếp mở miệng mắng to: "Con mẹ nó người nào đây? Nơi này là đồn cảnh sát, không phải siêu thị, không phải người nào cũng có thể tiến vào. Nhanh, đem hai người đi ra ngoài cho tôi. Thiệt là, cư nhiên dám xông vào đây. Mấy người các ngươi, làm việc kiểu gì vậy hả, dám để bọn họ vào đây sao? Khó trách làm nhiều năm như vậy vẫn là một cảnh sát quèn mà thôi!"

Cả dãy hành lang đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, chỉ còn thanh âm to như sấm pháo của ông ta. Tất cả mọi người đều ngừng động tác trên tay, sững sờ nhìn người đàn ông đang gầm thét như nổi điên kia. Nhưng ánh mắt nhìn hắn không giống nhau, có ánh mắt có chút oán hận, có ánh mắt lại lộ vẻ sợ hãi, có ánh mắt mang ý giễu cợt. Bất quá loại tình huống này cũng thực bình thường , chỉ ngắn ngủn một phút đồng hồ, bản tính của hắn đều bại lộ trước mắt mọi người.

Nóng nảy, tự đại, phách lối. Có thể nói mọi tính xấu đều có trên người vị đội trưởng này.

Lãnh Tâm Nhiên vẫn trấn định như cũ ,an tĩnh ngồi ở trên ghế, ngay cả vẻ mặt cũng không có bất kỳ biến hóa nào, giống như hoàn toàn không nghe thấy gì.

Dương Lâm vốn là rất tức giận , nhưng thấy tiểu thư nhà mình hoàn toàn không quan tâm, liền cũng theo tự trấn định lại. Ông tin tưởng, người này, sẽ có kết cục rất 'tốt' đây . Bằng chứng là những người đắc tội với Tâm Nhiên tiểu thư đều có kết quả ' tốt' như nhau, ngay cả bản thân ông cũng rất nể phục tiểu thư nhà mình về mặt này.Viên Phong nghĩ trước mặt hai người này thể hiện bản lãnh của mình , ai biết mình nổi giận xong rồi, đối phương căn bản không để ý tới, cũng không thèm nhìn ông ta một cái. Phản ứng như thế, đặc biệt là cảm nhận được ánh mắt người chung quanh nhìn mình đều khác thường , liền tức giận vô cùng.

"Tôi nói hai người các ngươi không nghe thấy sao? Điếc à? Đây là đồn cảnh sát, không có chuyện gì thì lập tức đi ra khỏi đây, tránh ảnh hưởng công việc của chúng tôi."

Viên Phong vừa hầm hừ bước về hướng này, vừa lớn tiếng quát, Lãnh Tâm Nhiên đã cảm thấy có chút không vui , hơi nhăn mày lại —— mùi rượu rất nồng.

Ngẩng đầu nhìn mặt đối phương ửng hồng không bình thường, Lãnh Tâm Nhiên nhướng mày , đại khái biết chuyện gì đang xảy ra. Vị đội trưởng này trong lúc làm việc lại uống rượu mà còn uống nhiều như vậy, thật đúng là đủ đặc biệt.

Lãnh Tâm Nhiên có thể chịu được , nhưng Dương Lâm thì nhịn không nổi nữa rồi. Tính ông vốn rất cương quyết lại thẳng tính , hơn nữa bao nhiêu năm làm lão đại chưa có ai dám ăn nói với ông như vậy. Lúc Viên Phong đến kiểm tra chỗ ông , vốn đã sẵn tức giận một bụng, bây giờ, thì càng giận đến nổi trận lôi đình rồi.

"Đồn cảnh sát này do ngươi mở sao? Cảnh sát mà không chịu ra ngoài phá án , vùi đầu ở đây, ấp trứng à? Ngươi đây là lấy tư cách một người cảnh sát nói chuyện với chúng tôi sao. Ai nói dân chúng thì không thể tới đồn cảnh sát? Thật là đủ hoang đường! Điều này ngay cả đứa con nít ba tuổi cũng biết , ngươi xem ra thậm chí không bằng cả một đứa con nít. Thật làm mất mặt bộ cảnh phục ngươi đang mặc trên người."

Dương Lâm nói chuyện , làm cho người ở đây đều hít một hơi lạnh. Nhưng ông cũng không chút nào khiếp sợ người đàn ông đứng trước mặt mình, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta .

Viên Phong vốn mặt đã rất đỏ giờ lại càng thêm hồng đến muốn nổ tung, nhưng không phải vì xấu hổ mà là bị chọc tức đến như thế.

"Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại cho ta nghe. Ngươi dám vũ nhục nhân viên chấp pháp? Người như ngươi, nên đưa đến ngục giam, hảo hảo cải tạo cải tạo. Ngươi biết ta là ai sao? Ta là đại đội đội trưởng nơi này?"

Dương Lâm khinh thường nhìn đối phương một cái, không thèm nói thêm nữa. Nhưng ánh mắt giễu cợt khinh bỉ đã nói rõ tất cả, lực sát thương còn mạnh hơn gấp mấy lần lời nói vừa rồi.

Viên Phong tức giận tới mức tay nắm chặt thành quả đấm , chuẩn bị đánh tới, nhưng may mắn mặc dù đầu óc đều bị rượu làm cho mất đi lí trí, chút tỉnh táo còn sót lại nói với ông đánh người lúc này tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt. Nghĩ kỹ lại ông đem tay mình rút về, trợn mắt hung tợn nói nói: "Ngươi chờ đó cho ta ."

"Lý cục trưởng, tôi có chút nghi ngờ về tư cách của vị cảnh sát dưới quyền này của ngài. Nói thí dụ như vị trước mắt này tự xưng là đại đội đội trưởng, nếu như không phải ở đây gặp ông ta, tôi sẽ cho là mình vừa gặp phải tên côn đồ đường phố rồi."

Nãy giờ vẫn trầm mặc, Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên đứng lên, nhìn về phía khác, lạnh lùng mở miệng.

Viên Phong cả người cứng đờ giống như bị người ta đổ cả thùng nước lạnh lên người, không dám tin từ từ quay đầu lại, lúc nhìn thấy rõ người không biết từ lúc nào đứng phía sau mình , giật mình kinh ngạc , nhỏ giọng kêu : "Cục trưởng."

Ông đúng là luôn phách lối không sai, nhưng ở trước mặt cục trưởng, ông thật sự không có can đảm để phách lối. Vừa mới nãy đầu óc còn có chút chếnh choáng chóng mặt trong nháy mắt liền tỉnh táo, rượu cũng hoàn toàn mất đi hiệu lực.

"Vị tiểu thư này, thật xin lỗi đã gây bất tiện cho cô. Nếu như thuận tiện, xin mời tới phòng làm việc của tôi nói chuyện." Lý cục trưởng là một người hơn bốn mươi tuổi , không cao lắm , đôi mắt rất sáng và có thần , thể hiện sự cơ trí và độ nhạy bén cao, khí thế trên người ông làm cho người khác phải có phần e dè.

Lãnh Tâm Nhiên chú ý tới trên tay của ông có nhiều vết chai sần, sự phát hiện này làm cho cô có cách nhìn khác về ông , vẻ mặt lạnh như băng cũng hòa hoãn một chút, nhàn nhạt gật đầu: "Vậy thì quấy rầy cục trưởng."

Viên Phong đang chuẩn bị nói gì, nhưng Lý cục trưởng căn bản không cho ông ta cơ hội nói chuyện, trực tiếp hung hăng trừng mắt liếc ông một cái rồi xoay người đi về phòng làm việc.

Phòng làm việc của Lý cục trưởng rất đơn giản, trừ máy vi tính trên bàn làm việc , không có cái gì dư thừa khác. Giá sách trong phòng chất đầy sách. Lãnh Tâm Nhiên nhìn lướt qua một cái, những sách này đa số đều là sách về quân sự, bản đồ quân sự linh tinh .... Xem ra suy đoán của cô là thật.

"Lý cục trưởng, ngài đồng ý gặp mặt , tôi rất cảm kích. Tôi họ Lãnh, lần đầu tiên gặp mặt, xin được chỉ giáo nhiều hơn." Lãnh Tâm Nhiên tự nhiên ngồi xuống ghế dựa, cũng không quên tự giới thiệu mình.

Lý cục trưởng đã sớm nhìn ra cô gái trước mắt này tuổi không lớn lắm, đợi cô ấy gở kính mát xuống, càng thêm xác nhận suy đoán của mình, từ diện mạo cho thấy vẫn chưa tới hai mươi tuổi. Người bên cạnh cô ta là người phụ trách 'Kole', như vậy, cô ấy có thân phận gì đây? Lý cục trưởng trước kia từng là lính trinh sát , nên đã sớm chú ý tới người đàn ông tự xưng là người phụ trách ' Kole' đối với cô gái này thái độ rất cung kính.

"Ha ha, thì ra là Lãnh tiểu thư. Không biết Lãnh tiểu thư hôm nay tới đây tìm tôi có việc gì?"Lý cục trưởng tươi cười rạng rỡ nói , nhưng ánh mắt cực kỳ sắc bén, không bỏ qua bất cứ biểu hiện gì của hai người ngồi đối diện.

Lãnh Tâm Nhiên liếc nhìn Dương Lâm một cái, tiếp tục mở miệng nói: "Hôm nay chủ yếu nói là về chuyện gần đây xảy ra ở 'Kole', trong vòng một tuần lễ bị kiểm tra đến ba lần. Tôi nghĩ, chuyện này Lý cục trưởng chắc cũng đã nghe nói . Kinh doanh ngành Giải Trí này, vốn là ngành nghề tương đối đặc biệt , không biết Lý cục trưởng làm vậy là có ý gì đây?"

Hai con hồ ly ngươi tới ta đi hàn huyên, nhưng chỉ cần mấy câu nói liền đem tâm tư của đối phương nhìn thấu không sót cái gì.

Nghe được chuyện ba lần kiểm tra trong một tuần thì Lý cục trưởng trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện ra: "Lãnh tiểu thư ý tứ là. . ."

" Người sáng mắt không nói tiếng lóng, tôi liền nói thẳng, 'Kole' ban đầu là của Huyết Ưng , nhưng bây giờ do tôi tiếp quản. Mỗi người phong cách hành sự không giống nhau, tôi cũng đã tiến hành cải tạo lại nó một chút. Nói thí dụ như, tôi không hy vọng trên địa bàn của mình xuất hiện ma túy , cũng không hi vọng xuất hiện những người cố ý gây chuyện gì, càng sẽ không cho phép chứa chấp tội phạm. Cho nên, tôi cảm thấy, những chuyện này, tôi phải cùng Lý cục trưởng trao đổi rõ ràng một phen."

Nói xong, Lãnh Tâm Nhiên hướng Dương Lâm ra hiệu. Lý cục trưởng cũng hướng thư ký đứng sau lưng mình ra hiệu, hai người đều hiểu ý tự động đi ra ngoài và đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai người một già một trẻ ở đó.

"Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, tôi xem Lãnh tiểu thư tuổi tác không lớn, không ngờ cư nhiên đã đạt đến thành tựu này. Xem ra tôi thật sự chính là già rồi." Lý cục trưởng thở dài nói.

Lãnh Tâm Nhiên cười cười: "Lý cục trưởng thật quá khiêm nhường, người từ quân đội đi ra đều là anh hùng, Lý cục trưởng cũng không ngoại lệ."

Lý cục trưởng giật mình kinh ngạc , sau khi lấy lại tinh thần mới cười lên ha hả: "Xem ra tôi quả nhiên không nhìn lầm người. Được rồi, cô có thể nói kế hoạch của mình? Chỉ cần hợp lý, tôi sẽ xem xét."

--- ------ ------ -------

Bên kia , Dạ Mộc Thần cùng Ninh Trí Viễn rốt cuộc gặp được Ghost trong truyền thuyết. Vậy mà, khiến Ninh Trí Viễn không ngờ là, Ghost trong truyền thuyết lại là người đàn ông mới hơn ba mươi tuổi , cao to gầy gò , diện mạo không tính là anh tuấn, nhưng cò một đôi mắt sáng đến kinh người.

"Đã lâu không gặp." Thấy Dạ Mộc Thần, Ghost khẽ cười, duỗi tay về phía anh ta .

Ninh Trí Viễn ngơ ngác đứng ở một bên, đối với chuyện thiếu gia nhà mình và Ghost có quen biết trước , anh thật sự không biết chút gì cả.

Này, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

"Trí Viễn, anh chú ý điện thoại của mình. Rất nhanh sẽ có tin tức." Dạ Mộc Thần không quên nhắc nhở một phen.

Ninh Trí Viễn gật đầu. Bây giờ chuyện quá phức tạp, anh hoàn toàn không thể nắm rõ tình huống.

"Gần đây như thế nào? Sự kiện kia, anh thật sự quyết định như vậy?" Dạ Mộc Thần nói chuyện cùng Ghost , Ninh Trí Viễn hoàn toàn nghe không hiểu chút gì cả. Ghost gật đầu: "Cuộc sống bây giờ, mặc dù kích thích, nhưng là cũng quá mệt mỏi, có chút mệt mỏi. Huống chi, chuyện tôi nên làm cũng làm xong, hiện tại, tôi muốn làm chuyện mà mình muốn làm. Cái này, anh không phải là rõ ràng nhất sao?"

Dạ Mộc Thần cũng cười: "Tốt. Nhớ trước đây tôi đã nói với anh chuyện gì sao? Nếu như anh thật quyết định như thế, tôi sẽ giúp anh an bài chuyện về nước. Đến lúc đó sẽ có người trực tiếp đưa ngươi đi Tây Bắc một chuyến, bên kia sẽ có người của tôi tiếp ứng. Nếu không có gì thay đổi, tôi nghĩ chị ấy cũng sẽ sớm tới đó ."

"Tốt."

Ninh Trí Viễn hoàn toàn không hiểu ra sao, nhưng đi theo bên cạnh Dạ Mộc Thần nhiều năm như vậy, cũng biết thời điểm này không thích hợp để tìm hiểu. Nghe không hiểu thiếu gia và Ghost nói chuyện, liền trực tiếp không nghe, cầm điện thoại di động chờ tin tức sắp tới

  "Thiếu gia, khu đông thất thủ." Nửa giờ sau, vẻ mặt nhẹ nhõm của Ninh Trí Viễn dần dần bị vẻ mặt nặng nề thay thế, khuôn mặt khả ái nhăn lại.

Mà ám ngữ anh nói ra khỏi miệng cũng làm cho Ghost cùng Dạ Mộc Thần im lặng.

"Thì ra thật sự là anh ta." Dạ Mộc Thần bất đắc dĩ thở dài.

Đối với kế hoạch lần này, tâm tình của anh cực kỳ phức tạp.

Anh vừa hi vọng kế hoạch lần này có thể thành công, nhưng mặt khác vừa hy vọng phỏng đoán của mình và Nhiên là giả.

Những huynh đệ kia, không có ai phản bội bọn họ.

Nhưng rất đáng tiếc, sự thật chứng minh, ý nghĩ của anh vẫn còn quá tốt đẹp.

Dạ Mộc Thần cũng không lập tức hỏi thăm tình huống cụ thể, mà vẫn tiếp tục cùng Ghost nói tiếp chuyện còn lại.

Hai người bọn họ đều không phải là người hay nói, hơn nữa làm việc rất hiệu suất .Mới chỉ trong chốc lát, những chuyện trên căn bản nên giải quyết cũng đã giải quyết.

Ước hẹn kế hoạch kế tiếp, Dạ Mộc Thần liền trực tiếp mang theo Ninh Trí Viễn rời đi.

Lần này địa phương bọn họ hẹn gặp là một ngôi nhà trệt rất bình thường trong khu dân nghèo nước Mĩ.

Đường là than đá xếp thành, đen nhánh, nhưng cũng rất thực dụng, thời điểm trời mưa sẽ tránh trượt.

Chung quanh tất cả phòng ở cũng bị bao phủ bởi than đá, xem ra có gan đừng chính là phong vị ở đây.

Dạ mộc thần một thân âu phục đen cùng Ninh Trí Viễn, đứng ở bên xe.

Cả người giống như cùng hoàn cảnh chung quanh hòa làm một thể, toát lên một cảm giác khác thường.

"Thiếu gia, sao lại có thể là anh ta chứ? Làm sao có thể là Thì Kiệt?" Bây giờ mặc dù tâm tình rất kích động, nhưng Ninh Trí Viễn vẫn nhớ chức trách hiện tại.

Theo bản năng đè thấp giọng nói.

Bởi vì tâm trạng cực kì kích động, nên âm thanh cũng có một tia khàn khàn.

Dạ mộc thần nhìn trời mưa phùn, thời tiết này thật đúng là hợp với tình hình, anh nhớ lúc thời điểm bọn họ tới là trời không có mưa .

Hiện tại mới chỉ trong chốc lát, trời đã mưa bụi mù mịt rồi, là muốn cho anh thở dài sao? "Tôi cũng vậy, rất muốn hiểu rõ.

Tại sao anh ta lại như vậy?" Âm thanh Dạ mộc thần lạnh lẽo trước sau như một, lúc này lại mang theo chút thất bại khó có thể phát giác.

"Tốt lắm, trở về đi thôi.

Mặc kệ trốn tránh thế nào cũng không được, chuyện nên giải quyết hay là muốn giải quyết.

Chuyện tình nội gián , đã khốn nhiễu chúng ta thời gian rất lâu.

Nếu như không sớm một chút giải quyết, con đường sau này sẽ càng ngày càng không dễ đi.

Trí Viễn, chúng ta từ lúc lựa chọn con đường này bắt đầu, liền nhất định không có đường lui.

Trừ một con đường lên trước,chứ không còn lựa chọn khác." Xe dần dần đi xa, lời nói bất đắc dĩ của Dạ Mộc Thần vang ra xung quanh rồi dừng lại trong không khí, quanh quẩn thật lâu .

Bên kia, không sai biệt lắm.

Hai mươi phút sau, Lãnh Tâm Nhiên được cục trưởng Lý tự mình vui vẻ đưa tiễn ra khỏi phòng làm việc.

Hai con hồ ly trên mặt đều là ý cười nhàn nhạt, xem ra kết quả làm cho hai người rất hài lòng.

"Cục trưởng Lý, chúng tôi đi trước.

Về sau xin chăm sóc nhiều hơn." Lãnh Tâm Nhiên hướng Cục trưởng Lý hơi gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như cũ vẫn là vẻ mặt bình tĩnh ung dung.

Cục trưởng Lý gật đầu: "Những lời này là tôi nên nói.

Trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy, tôi tin tưởng Lãnh tiểu thư, cũng tin tưởng lựa chọn này là chính xác." Hai người nhìn thẳng vào mắt đối phương cười một tiếng, Lãnh Tâm Nhiên cùng Dương Lâm xoay người rời đi.Đợi đến khi hai bóng dáng biến mất ở khúc quanh, thư ký Cục trưởng Lý mới đem một bụng đầy nghi ngờ hỏi : "Cục trưởng, cô gái kia là ai vậy? Chẳng lẽ là thiên kim tiểu thư của đại gia tộc nào ?" Cục trưởng Lý nhìn anh ta một cái, lại tiếp tục nhìn phương hướng Lãnh Tâm Nhiên rời đi, nửa ngày sau mới thở dài nói: "Là một người rất đáng gờm, về sau anh sẽ biết." Chỉ là, nhớ tới qua trình đàm phán ở trong phòng làm việc, Cục trưởng Lý lại nhịn không được cười.

Cái tiểu nha đầu này, lại dám cùng mình nói điều kiện.Hỗn hắc đạo còn này không có phách lối, thật đúng là nhất.

Chỉ là, rất có gan, ông thích! Ngồi ở trong xe, Dương Lâm cũng không có lập tức khởi động xe, mà là nghiêng đầu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt Lãnh Tâm Nhiên.

Ông đang đợi cô cho mình lời giải thích, nhưng đợi thật lâu cũng không có phản ứng trở lại.

Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tự mình mở miệng: "Tâm Nhiên tiểu thư, cô cùng cục trưởng kia rốt cuộc nói cái gì? Tiểu Ngũ cùng Tiểu Thất sẽ không có chuyện gì chứ?" "Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là làm hiệp nghị thôi.

Về sau thành Giải Trí chúng ta bên này sẽ không liên quan đến những cái độc phẩm giao dịch nữa.

Thậm chí, thời điểm phát hiện trùm buôn thuốc phiện còn phải chủ động hướng tới bọn họ cung cấp đầu mối.

Dĩ nhiên, đây là ám tuyến, tương tự, cảnh sát đối với chúng ta cũng buông lỏng điều kiện, không có việc gì thì cũng không có đi quấy rối." Lãnh Tâm Nhiên không chút để ý nói.

Lời của cô lại làm cho Dương Lâm cả người thất kinh: "Tiểu thư, cô...cô cư nhiên cùng ...cùng cảnh sát hợp tác?" Một hắc đạo cùng cảnh sát hợp tác? Nếu bạn nói ra, vậy tuyệt đối sẽ bị mọi người cười nhạo .

Điều này sao có thể? Quả thật chính là điên rồ! Đối với vẻ mặt khiếp sợ của Dương Lâm tuyệt không ngoài ý muốn.

Lãnh Tâm Nhiên hơi vểnh mặt lên, chiếc cằm thon giương ra đường vòng cung đẹp đẽ : "Tôi cũng đã nói, tôi chính là muốn cái gì? Trong địa bàn của tôi, có thể xuất hiện đánh lộn, có thể xuất hiện giết người, có thể xuất hiện tụ hợp.

Nhưng mà tuyệt đối không cho phép ma túy xuất hiện.

Mà một trong những mục tiêu của tôi, chính là đem tất cả trùm buôn thuốc phiện của Trung Hoa một lưới bắt hết.

Hiện tại, chẳng qua là mới bắt đầu thôi." Nhìn diện mạo còn mang theo chút non nớt của cô gái nhỏ, Dương Lâm khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, ông đang nghe đến cái gì? Đây chính là ranh giới cuối cùng mà hắc đạo nói đến sao? Ranh giới cuối cùng của cô, chính là ma túy? Nhưng mà, là một trong những quốc gia xuất khẩu nhiều nhất trên thế giới, đặc biệt còn hợp tác với mấy trùm ma túy của những vùng lân cận.

Muốn triệt để xóa bỏ ma túy, thật sự là quá khó khăn rồi.

Có lẽ là nét mặt Dương Lâm quá mức khiếp sợ ,quá mức khôi hài.

Vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên luôn luôn lạnh lẽo rốt cuộc không nhịn được khóe miện khẽ gợi lên: "Có phải cảm thấy cái mục tiêu này quá xa, nghe có điểm giống như si nhân thuyết mộng?" Dương Lâm không có gật đầu, nhưng là vẻ mặt của hắn nói rõ tất cả.

Lãnh Tâm Nhiên xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn phía xa, con ngươi đen nhánh có chút mê mang nói: "Tôi biết rõ là sẽ rất khó khăn.

Nhưng mà, đây là chuyện tôi nhất định phải làm.

Vì mục tiêu này, mặc kệ phải bỏ ra cái gì, tôi đều nguyện ý.

Mà tôi cũng tin chắc, mình có thể thành công." Có lẽ là do giọng nói Lãnh Tâm Nhiên quá kiên định, có lẽ là lúc này khí thế trên người cô quá mạnh mẽ.

Lúc trước vẫn còn ở trong trạng thái khiếp sợ , mà bây giờ Dương Lâm cứ như bị cổ hoặc , không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp nói: "Tâm Nhiên tiểu thư, tôi tin tưởng cô.

Chỉ cần là điều cô cần làm, tôi liền nhất định sẽ thực hiện.

Nếu đây là mơ ước của Tâm Nhiên tiểu thư, vậy thì bắt đầu từ hôm nay cũng là mục tiêu chúng ta phấn đấu." Lãnh Tâm Nhiên thu hồi ánh mắt, an tĩnh nhìn ông, ánh mắt rất ôn hòa: "Cám ơn ông." Loại không khí ôn hòa này chỉ duy trì rất ngắn ,một thời gian sau liền tan vỡ, nguyên nhân là bởi câu nói của Lãnh Tâm Nhiên: "Tôi nghĩ, Yên kinh có thể là thật sự có đại phiền toái rồi.

Căn cứ của tôi thu được tư liệu, một tháng trước có một trùm buôn thuốc phiện mang theo một nhóm hàng giờ đã nhập cảnh .

Mà bây giờ, tên trùm kia tung tích không rõ, nhưng mà cái đám hàng kia, rất có thể đã chảy vào Yến kinh.

Chuyện này, là chuyện gần đây cảnh sát đang không ngừng tìm nguyên nhân chủ yếu." Những chuyện này, tự nhiên sẽ không phải là Cục trưởng Lý thổ lộ cho cô.

Dù sao, thân phận của cô bây giờ là phần tử hắc đạo.

Mà tin tức đều thuộc về bí mật tài liệu, Cục trưởng Lý cũng không thể nào hướng thân phận nhạy cảm nhân viên thố lộ.

Dương Lâm mở to hai mắt: "Điều này sao có thể?" Chuyện Trung hoa giao dịch ma túy, đây là chyện rất bình thường.

Chỉ là, Yên kinh là thủ đô của Trung Hoa.

Cũng là mạch máu của cả Trung Hoa, là trung tâm kinh tế chính trị.

Mật độ nghiêm ngặt so với địa phương bình thường còn lớn hơn, nhạy cảm hơn gấp bao nhiêu lần.

Vậy mà làm sao còn có thể còn có thể khiến ma túy chảy vào đây? "Tôi cũng cảm thấy chuyện này rất hoang đường.

Nhưng đây lại là sự thật.

Tôi thậm chí còn có cảm giác, chuyện này vẫn chỉ là mới bắt đầu.

Tiếp đó, sẽ càng có nhiều chuyện xảy ra hơn.

Hi vọng đây chỉ là một ảo giác.

Đúng rồi, Gia Đằng Quang bây giờ còn đang Yên kinh hay đã trở về nước?" Lãnh Tâm Nhiên nhớ tới chuyện Gia Đằng Quang vẫn ở lại Yến Kinh sau khi hội giao lưu sinh viên giữa hai nước đã kết thúc, chẳng biết tại sao vẫn cảm thấy cả sự kiện cùng hắn có một chút quan hệ.

Bởi vì Lãnh Tâm Nhiên căn dặn, Dương Lâm vẫn phái người theo dõi Gia Đằng Quang.

Chỉ là thân phận của đối phương không tầm thường, sát thủ bên người của hắn trên căn bản cũng là cao thủ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, không thể đến gần, nhiều nhất chỉ có thể đứng xa nhìn.

"Đã rời đi.

Anh ta nghỉ tại ngôi biệt thự ở Yến Đại một thời gian, sau đó liền cùng một nhóm người rời đi.

Tư liệu cho biết đã nhìn thấy trực tiếp chiếc xe lái đến phi trường." Dương Lâm trên căn bản là có sao nói vậy , hơn nữa miêu tả vô cùng chính xác.

Ông không có nói sáng nay máy bay Katou mới rời đi, mà chỉ nói là anh ta lái xe riêng đi phi trường.Về phần có rời đi hay không, lại là một chuyện khác .

Lãnh Tâm Nhiên gật đầu: "Chuyện của anh ta, tạm thời buông thôi.

Con cá này quá lớn, chúng ta bây giờ còn không nhúc nhích được anh ta." Chuyện này mặc dù nói làm cho người ta như đưa đám.Nhưng mà hai người cũng biết chuyện này thật sự đúng là hết cách rồi.

Lãnh Tâm Nhiên mới vừa trở lại nhà trọ, liền nhận được điện thoại Dạ Mộc Thần gọi tới.

Mà nội dung cuộc điện thoại làm cho nụ cười trên mặt cô trong nháy mắt ngưng trệ.

"Xác định?" Sau nửa ngày mới nhẹ nhàng hỏi.

Rất nhanh bên kia đã đưa ra trả lời khẳng định, sắc mặt Lãnh Tâm Nhiên trong nháy mắt trắng bệch.

Nhưng mà rất nhanh sắc mặt đã điều chỉnh lại, nghe đối phương giảng thuật lại cả quá trình sự kiện.

Đúng là có nội gian tìm đến.

Chính là trước kia cô loại bỏ một trong hai thành viên bị tình nghi là—— Thì Kiệt.

Ban đêm Dạ Mộc Thần có một kế hoạch, anh đầu tiên là mở hội nghị bí mật tuyên bố muốn cùng Ghost gặp mặt nói chuyện.

Sau đó, lại cố tình tiết lộ mấy hướng địa điểm gặp mặt .

Mỗi địa điểm, đều có hai thế thân của anh và Ghost .

Kết quả chính là, Thì Kiệt phụ trách chỗ địa điểm kia thì xuất hiện sát thủ."Thì Kiệt nói thế nào?"Lãnh Tâm Nhiên cố gắng để cho cảm xúc của mình bình tĩnh lại.

Mặc dù đã sớm có chuẩn bị tư tưởng, thế nhưng lúc chuyện xảy ra thật ở trước mặt thì trái tim vẫn là nhịn không được cảm thấy băng giá.

Thì Kiệt, là người đàn ông luôn luôn cười híp mắt , vì che chở cho cô thiếu chút nữa mất mạng, thế nhưng sao lại là anh ta chứ? Dạ Mộc Thần trầm mặc , sau nửa ngày mới chậm rãi nói: "Anh ta cái gì cũng không chịu nói, biết chuyện mình bại lộ ra chỉ có yêu cầu duy nhất, chính là không đem chuyện này nói với tiểu Vi." Kết quả như thế, là ngoài dự liệu của Lãnh Tâm Nhiên.

Cô cho là, mặc kệ như thế nào, vào thời khắc cuối cùng này, Thì Kiệt cũng sẽ nói ra những nỗi khổ tâm riêng của anh ta.Nhưng mà, cho đến cuối cùng, anh ta đều không có nói gì.

"Bọn anh tìm ở chỗ trong tủ bảo hiểm tìm được một cuốn nhật ký.

Ngoài nhật ký thì còn tìm được một ít đồ vật.

Anh nghĩ, anh ta làm những việc đó còn có nguyên nhân." Dạ Mộc Thần biết Lãnh Tâm Nhiên hiện tại tâm tình không dễ chịu.Cô vẫn xem Thì Kiệt là anh em mà đối đãi.

Anh cũng cũng thế.

Nhưng mà, thân là người lãnh đạo, từ khi vừa mới bắt đầu, liền nhất định không được có tình cảm riêng tư.

Mặc kệ anh đau lòng khổ sở thế nào khổ sở, đều không thể có biểu hiện yếu ớt của mình ở trước mặt thủ hạ.

Kiên định, trấn định, thong dong, là tiêu chuẩn duy nhất của anh.

"Liệu này có liên quan đến việc bạn gái thanh mai trúc mã của anh ấy không?" Mặc dù Lãnh Tâm Nhiên trên mặt cảm tình không thể chấp nhận cái kết quả này.

Nhưng mà trên lý trí động cơ của Thì Kiệt chắc là chia tay với bạn gái rồi.

Không thể không nói, là người khống chế tâm tình đối với mình tâm tình khống chế năng lực đến thu phóng tự nhiên tình huống.

Như vậy, anh ta cũng trở nên máu lạnh.

"Bang phái Hỏa Bình? Chẳng lẽ cùng có liên quan đến Diêm Môn?" Lãnh Tâm Nhiên cau mày.

Đối với năng lực suy đoán của Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần đã sớm biết.

Lúc này cũng rất tỉnh táo gật đầu nói: "Ừ.

Theo như nhật ký thì là như vậy.

Từ trong nhật ký có thể thấy được, anh rất ghét bang phái.

Mơ ước chính là khiến tất cả các bang phái trên thế giới đều trong một đêm biến mất." "Chuyện này thì không đúng lắm.

Tài liệu về chuyện bạn gái Thì Kiệt qua đời em đã điều tra qua.

Hai bang phái này đều là bang phái nhỏ, hơn nữa cũng bị tiêu diệt rồi, cùng với Diêm Môn không có bất cứ quan hệ gì? Vậy tại sao Thì Kiệt cứ xác định chuyện này cùng Diêm Môn nhất định có liên quan?" Hai người mặc dù là dùng điện thoại trò chuyện với nhau, nhưng mà nói đến đến sự tình thì mặt đối mặt cũng không có khác gì cả.

Vẫn là nghĩ đến cái gì nói cái nấy, thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng có thể đuổi theo tiết tấu của đối phương .

Loại ăn ý này, là do ngày ngày được dưỡng thành.

Dạ Mộc Thần lúc trước còn chưa có chú ý tới chi tiết này, lúc nghe Lãnh Tâm Nhiên nói cũng cảm thấy có gì không đúng lắm.

Anh cũng đã xem qua những tư liệu về Thì Kiệt, chỉ là không muốn xem không có sâu như vậy.

Hiện tại khi cô vừa nhắc tới, trong lòng cũng mơ hồ có suy đoán: "Xem ra chuyện này vẫn chưa xong." Lãnh Tâm Nhiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Trận chiến khai hỏa, chúng ta cần cố gắng thật nhiều.

Chuyện về ma túy ở Yên Kinh, anh biết được bao nhiêu?" "Đợi lát nữa anh đem tài liệu gửi cho em.

Nếu như không đúng như dự liệu, thì sẽ phái một ít từ Tây Bắc tới.

Gần đây biên cảnh có vẻ không ổn, quân đội hoạt động cũng ngày càng lớn." Ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, Dạ mộc thần tiết lộ rất nhiều chuyện bí ẩn mà người bình thường vĩnh viễn không cách nào biết được.

Trước kia Lãnh Tâm Nhiên luôn tò mò Dạ mộc thần là từ đâu biết được những tin tức này.

Nhưng kể từ khi biết Ninh Trí Viễn cùng anh treo hàm trong quân đội liền sáng tỏ.

"Tốt."Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, hai người trò chuyện chấm dứt như vậy.

"Thiếu gia." Lúc Dạ Mộc Thần cúp điện thoại , Ninh Trí Viễn đã sớm chờ đợi ở bên cạnh mở miệng.

Dạ Mộc Thần thu hồi vẻ mặt dịu dàng thâm tình chỉ khi đối mặt với Lãnh Tâm Nhiên, một bộ lạnh lẽo cao cao tại thượng: "Nói." "Chúng ta tra được máy vi tính của Thì Kiệt , ở bên trong tra được việc anh ta mấy ngày trước có dấu vết cùng người lạ liên lạc .

Căn cứ địa chỉ IP tuần tra, phát hiện vị trí hiện tại của đối phương là ở nước N.

Nhưng mà đối phương dùng phương pháp phản truy, muốn tra được vị trí cụ thể cũng rất khó.

"Thiếu gia, bây giờ nên làm gì? Chuyện tình của Thì Kiệt nên nói cho bọn họ kiểu gì đây? Bọn họ bây giờ còn chưa biết tin tức Thì Kiệt đã chết." Ninh Trí Viễn nói "Bọn họ." Dĩ nhiên là trong Diêm Môn, các huynh đệ kia được được bọn họ rất tin tưởng.

Dạ Mộc Thần chỉ trầm mặc trong thời gian rất ngắn, liền nhẹ nhàng gật đầu: "Gọi bọn họ đến đi, chúng ta họp.

Tôi sẽ đem tin tức này báo cho mọi người." Ninh Trí Viễn nhìn vẻ mặt nặng nề mệt mỏi của thiếu gia, há miệng muốn nói điều gì.

Nhưng mà rối rắm thật lâu, một câu cũng không nói ra.

Mười phút sau, ở bên trong phòng bao gồm cả Ninh Trí Viễn là mười người đã đến đầy đử.

Vốn là mười một người , nhưng bây giờ lại thiếu một người.

Mấy người có lẽ cũng đã ý thức được có chuyện nghiêm trọng gì.

Thời điểm mỗi lần tiến hành loại hội nghị bí mật này thì cũng có đại sự xảy ra.

Mấy người ngồi tại chỗ nhìn nhau, chợt phát hiện trong đó có chỗ ngồi còn trống không .

Nhìn trên mặt Ninh Trí Viễn nặng nề cùng trên người thiếu gia tản mát ra khí lạnh.

Những người này đều có giác quan kinh người, nên ai cũng có dự cảm chẳng lành.

"Thì Kiệt chết rồi." Dạ Mộc Thần vừa mở miệng đã mang tới tin tức như sấm sét giữa trời quang, làm tất cả mọi người chấn động.

"Không thể nào? Tiểu Kiệt làm sao có thể chết đây? Gần đây cũng không có nhiệm vụ gì nguy hiểm? Ngày hôm qua tôi còn thấy tiểu Kiệt đây này?" Mặc dù còn bị khí thế cường đại của Môn chủ ép tới có chút thở gấp.

Nhưng mà dính đến chút chuyện quan trọng, bọn họ còn cố gắng chống lại .

"Trí Viễn, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Môn chủ đang nói đùa có đúng hay không? Tiểu Thập làm sao lại chết đây? Đây cũng quá đột nhiên chứ? Hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư, hơn nữa chuyện này đem ra một chút cũng không thấy buồn cười." Không dám trực tiếp chất vấn Môn chủ, chín người chuyển hướng ánh mắt hướng sang Ninh Trí Viễn từ sau khi đi vào nhất định liền bảo trì an tĩnh.

Ninh Trí Viễn cúi đầu, đối mặt với loại chất vấn này đầu vẫn rủ xuống rất thấp.

Loại thái độ giống như cam chịu khiến tâm tình mấy người có chút hơi không khống chế được .

"Trí Viễn, nói chuyện với cậu nha? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Điều này sao có thể? Nhất định là nói giỡn.

Tiểu Kiệt chỉ là đi thi hành nhiệm vụ có đúng hay không?" Nói chuyện là một người đàn ông tai phải bị nạo một nửa.

Lúc này anh ta không để ý hình tượng nắm lấy bả vai Ninh Trí Viễn dùng sức lắc lắc.

Vẻ mặt Ninh Trí Viễn đau khổ, đầu còn cúi rất thấp , lên tiếng: "Lời thiếu gia nói đều là thật.

Thì Kiệt thật sự đã chết rồi, ngay mấy giờ trước, thi thể của anh ấy là do tôi tự mình xử lý." "Không thể nào!" Chín người đều có là phản ứng giống vậy.

Có vài người mắt cũng bắt đầu đỏ lên, cả khuôn mặt đều vặn vẹo, tâm tình của bọn họ, đều vô cùng kích động.Không khí của cả căn phòng cũng trở nên nặng nề.

Dạ Mộc Thần vẫn nhìn chăm chú hết thẩy, lúc này mới lên tiếng: "Nhớ bốn năm trước Tô Á gặp chuyện không may, một năm trước Tâm Nhiên gặp chuyện không may không?" Mấy người giống như là bị điểm á huyệt giống như nhau.

Chỉ có thể ngơ ngác quay đầu lại nhìn người đàn ông tuấn mỹ như thần ngồi ở ghế thượng, không biết tại sao anh đột nhiên lại nói sự kiện này.

"Phản đồ của Diêm Môn đã được loại bỏ." Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Dạ mộc thần rất tỉnh táo từng câu từng chữ nói ra tin tức giống như sấm sét giữa trời quang.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro