228-229

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hu hu hu, mẹ, mẹ..."

Đang khi Lãnh Tâm Nhiên âm thầm suy nghĩ tìm cơ hội ra tay thì đứa nhóc mập kia đột nhiên nước mắt ngưng tròng khóc ré lên. Khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, dáng vẻ tủi thân khiến ai nhìn cũng thương. Nếu là bình thường, hẳn sẽ có rất nhiều người vây lại chọc cho nó cười, nhưng trong lúc nguy cấp thế này, chẳng những không ai bước lên an ủi, mà còn dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ. Trong sáu người, trừ mẹ đứa nhỏ, năm người còn lại thì có ba người nhìn chằm chằm vào đứa bé, hai người khác thì vừa sợ hãi vừa lo lắng, chốc chốc lại lén đưa mắt nhìn về phía này rồi lại vội vàng tránh đi.

Đứa nhỏ khóc tới mức mặt mũi đỏ rần, mẹ đứa bé chỉ có thể ôm lấy nó, nhỏ giọng an ủi: "Bảo bối đừng sợ, bảo bối đừng sợ, có mẹ đây."

Đứa nhỏ quệt miệng, vừa chui vào ngực mẹ tìm kiếm sự an ủi, vừa đưa ngón tay mập mạp trắng nõn chỉ về phía người đàn ông trên mặt có vết sẹo: "Người xấu... Mẹ, người xấu."

Đứa nhóc vừa nói xong, những người ở đây đều theo bản năng hít một ngụm khí lạnh. Đặc biệt là khi thấy trên mặt tên cướp đó đầy lệ khí thì cả người đều run lên cầm cập.

Mẹ đứa nhỏ cũng bị dọa cho run lên, vừa ôm chặt đứa nhỏ vào ngực, vừa nhỏ giọng cầu khẩn: "Xin lỗi, đứa bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, xin các người đừng tức giận."

Trên mặt tên cướp tràn đầy sát khí, cười to một tiếng, trực tiếp giơ tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của đứa nhỏ, xách hổng nó lên, tức giận quát lớn: "Thằng nhóc thối, mày vừa mới nói cái gì?"

Đứa nhỏ nước mắt lưng tròng, bộ mặt xấu xí của tên cướp phóng đại lên trước mắt càng khiến nó sợ đến mức mặt trắng bệch, nghiêng đầu khóc gọi mẹ: "Mẹ, mẹ, người xấu, người xấu, cứu con..."

Giọng nói non nớt của đứa nhỏ truyền vào tai từng người, trong mắt vài người còn lóe lên nét thương tiếc, nhưng nhiều hơn là hờ hững. Chỉ có mẹ đứa nhỏ là khóc đến mức gần như tắt thở, lấy hết can đảm mà quỳ xuống cầu xin tên cướp: "Xin lỗi, cầu xin anh bỏ qua cho con của tôi. Đứa bé còn nhỏ, có chuyện gì thì cứ tính cho tôi, xin anh hãy bỏ qua cho con tôi."

Đây là một cô gái còn rất trẻ, nhìn dáng vẻ thì chắc cũng chỉ hơn Lãnh Tâm Nhiên kiếp trước một hai tuổi. Bộ dáng thanh tú, cử chỉ nhu hòa cộng với khí chất ưu nhã toát ra từ người cô ấy nói lên rằng cô gái này được dạy dỗ tốt từ nhỏ. Đứa nhỏ mặt vest, chân mang giày da, những thứ trên người đều là hàng hiệu. Chỉ liếc sơ mấy lần, Lãnh Tâm Nhiên đã hiểu được đại khái xuất thân của hai mẹ con này.

Tuy nhiên, khiến cô xúc động là biểu hiện của cô gái. Người ta thường nói lòng mẹ như núi, cả hai đời cô đều không được hưởng thụ thứ tình cảm đó. Nhưng mà hiện tại, cô lại được chứng kiến tận mắt, trong tình cảnh nguy cấp này, người mẹ trẻ vẫn dũng cảm như thế, chỉ một hành động nhỏ thôi cũng đủ khiến cô xúc động rồi. Đặc biệt là khi những người xung quanh chỉ biết run rẩy thì biểu hiện của cô ta lại càng trở nên đáng quý.

Dù vậy nhưng cô cũng không cảm thấy trên người mấy tên cướp này có thứ gọi là lòng nhân ái bị cảm hóa bởi tình thương người mẹ. Vẻ mặt của tên mặt sẹo không mấy tốt, giơ đứa nhỏ lên, một tay dùng sức bóp chặt lấy mặt nó, đứa nhỏ khóc đến khàn giọng. Mà khi thấy người mẹ ôm chân mình cầu khẩn thì hắn lại càng không khách khí đá thẳng một cú: "Cút xa một chút!"

Người mẹ trẻ không chuẩn bị trước, bị tên cướp đá văng, hét lên một tiếng rồi ngã oạch xuống đất.

Đứa nhỏ thấy mẹ mình bị đánh, vừa khóc gọi "Mẹ" vừa giơ tay ra sức đánh vào người tên cướp: "Người xấu, người xấu, đánh mẹ, người xấu, người xấu..."

Lãnh Tâm Nhiên đứng một bên quan sát, ngay khi người mẹ trẻ bị văng đến chỗ cô thì cô cẩn thận quan sát tình trạng cô ta. Sau khi xác định cô ta không bị nguy hiểm đến tính mạng, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Người mẹ trẻ vừa bò dậy đã nhìn thấy cảnh tượng đứa nhỏ giơ tay đánh vào người tên cướp, bị dọa đến mức thiếu chút nữa hét ầm lên.

Thấy người mẹ trẻ này lại chuẩn bị nhào tới, Lãnh Tâm Nhiên vội kéo cô ta lại. Động tác của cô rất kín, chỉ kéo nhẹ áo cô ta, khi thấy đối phương nhìn mình thì mới viết một chữ "chờ" vào lòng bàn tay cô ta.

Người mẹ trẻ nghi ngờ nhìn cô gái trước mặt, cô biết là cô gái này quan tâm mình, nhưng hiện tại con mình đang gặp nguy hiểm, cô sao có thể bình tĩnh cho được? Nhìn hai mắt đầy nước của cô gái, Lãnh Tâm Nhiên không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là viết tiếp từ "tin tôi" lên tay cô ta.

Có lẽ là do ánh mắt cô rất chân thành, cũng có lẽ là do thái độ của cô đủ tự tin, người mẹ trẻ kia mặc dù vẫn còn lo lắng nhưng không gấp gáp muốn xông ra ngoài như trước nữa.

Trấn an người mẹ trẻ xong, Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục quan sát tên cướp kia. Ngoại trừ quan sát tên cướp đó, cô cũng chú ý quan sát hai tên còn lại. Cũng may là hai tên kia có vẻ như đang lên kế hoạch gì đó, không chú ý đến tình cảnh bên này.

"Con ngoan, con ngoan, đừng khóc, mẹ không sao." Lãnh Tâm Nhiên ra hiệu, người mẹ trẻ bắt đầu nhỏ giọng an ủi tâm tình đang kích động của đứa nhỏ.

Mặc dù sức lực của đứa nhỏ không lớn, đánh lên mặt cũng không thấy đau, nhưng tên cướp này lại vô cùng tức giận, bóp chặt cổ đứa nhỏ, dí sát khuôn mặt xấu xí của mình lại: "Tên nhóc thối, lá gan mày lớn nhỉ, dám đánh tao? Xem ra mày không muốn sống nữa rồi!"

Nói xong, hắn trực tiếp ném đứa nhỏ xuống đất.

Động tác này hẳn là muốn đứa nhỏ té chết.

Động tác của tên cướp quá mức bất ngờ, người mẹ trẻ kia thấy thế là hét lên một tiếng đầy thê lương rồi ngất đi. Những người khác thấy tên cướp này ra tay tàn độc như thế thì cả người run rẩy co rúm lại, không dám nhìn cảnh đứa nhỏ bị té chết.

Vậy mà, tình huống lại thay đổi một cách đầy bất ngờ.

Đang khi tên cướp cho là mình sẽ được thấy cảnh thằng nhóc té vỡ sọ thì đột nhiên một bóng dáng nhỏ nhắn từ bên cạnh xông tới, nhanh nhẹn ôm chặt đứa nhỏ vào ngực rồi thuận thế lăn vài vòng trên đất. Đến khi cô dừng lại, đứa nhỏ bị hù dọa mở hai mắt thật to nhìn cô, quên cả khóc.

Tên cướp không nghĩ tới sẽ xảy ra một màn như thế, đến khi phục hồi tinh thần lại thì thẹn quá hóa giận, cầm súng chĩa vào đầu Lãnh Tâm Nhiên: "Lá gan mày lớn thật đấy? Nếu mày đã thích lấy chuyện giúp người khác làm niềm vui như thế, vậy thì chết thay tên nhóc này đi!"

Nói xong, liền chuẩn bị nổ súng.

Động tĩnh bên này quá lớn, thành công hấp dẫn sự chú ý của hai tên cướp còn lại. Thấy một màn như vậy, ả nữ cướp không vui, lạnh giọng nói: "Chuột, mày đang làm gì đó?"

"Lão đại, con nhóc này lá gan quá lớn, em định cho nó một bài học. Nếu không nó sẽ bò lên đầu em ngồi mất!" Tên cướp mặt sẹo ác độc nói, nhưng khi nhìn vào mắt của ả cướp thì lại toát ra vẻ sợ hãi.

"Câm miệng. Đàng hoàng một chút cho tao, giờ đang là thời khắc mấu chốt, đừng gây thêm phiền phức cho tao. Hiện tại quan trọng nhất là làm cho đám cốm kia thỏa hiệp, những chuyện khác sau này hãy nói."

Ả đi tới, tát thẳng vào mặt tên mặt sẹo một cái, lại quay sát trừng mắt cảnh cáo Lãnh Tâm Nhiên, sau đó xoay người rời đi.

Tên mặt sẹo bị đánh, cả người càng thêm tức giận đến mức run rẩy, tay cầm súng gồng đến mức nổi cả gân xanh. Để ý được điểm này, người đang bị súng chĩa vào là Lãnh Tâm Nhiên cũng có chút khẩn trương. Nếu hắn mà không khống chế được tâm trạng của mình, vậy mình cũng thảm theo. Cũng may chuyện chưa phát triển theo chiều hướng xấu nhất, tên mặt sẹo cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đạp vào người Lãnh Tâm Nhiên một cú: "Đàng hoàng một chút cho tao. Lần này coi như số mày gặp may!"

Lãnh Tâm Nhiên không né tránh cú đá này, mặc dù với cô mà nói, né nó là chuyện rất đơn giản. Nhưng trong hoàn cảnh này, khiêu khích lần nữa cũng không phải lựa chọn sáng suốt. Ôm đứa nhỏ bị hù dọa trở lại chỗ ngồi, nhẹ nhàng lay tỉnh người mẹ đang hôn mê lại, giao đứa nhỏ trong ngực cho cô ta.

Người mẹ trẻ vừa thấy con mình lành lặn không bị thương tổn gì thì kích động đến mức khóc lên. Đứa nhỏ cũng ôm lấy mẹ mình nhỏ giọng khóc. Bởi vì chuyện vừa nãy, nó đã nhạy cảm phát hiện mình không thể phát ra âm thanh gì quá lớn.

Lãnh Tâm Nhiên đau đầu nhìn hai mẹ con trước mặt, cô vốn định kiên nhẫn chờ đợi tìm thời cơ thích hợp. Nhưng hành động vừa nãy đã khiến bọn cướp chú ý, sau này muốn làm chuyện gì cũng khó khăn hơn, đặc biệt là khi ở đây còn có một đứa trẻ. Lãnh Tâm Nhiên suy nghĩ một chút rồi vươn tay ra điểm nhẹ vào một điểm trên người nó, đứa trẻ bỗng ngừng khóc rồi ngủ thiếp đi trong ngực mẹ mình. Mẹ đứa trẻ giật mình, vừa định nói gì đó đã bị Lãnh Tâm Nhiên ngăn lại: "Nó không sao, chỉ ngủ thiếp đi thôi."

Người lớn thì có thể khống chế được tâm trạng nhưng đứa nhỏ thì không. Mấy tên cướp này đều ích kỉ, tàn độc, sẽ không để tâm đến tính mạng người khác. Nếu còn gây ra chuyện gì đó, chỉ sợ đứa trẻ này không thể sống tiếp. Cô chỉ cứu được nó một lần, không đảm bảo lần nào cũng có thể cứu được.

"Cảm ơn, bây giờ nên làm gì?"

Người mẹ trẻ như nhìn ra được Lãnh Tâm Nhiên không tầm thường, nhỏ giọng hỏi.

Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu, viết lại một chữ lúc trước "Chờ".

Hiện giờ cảnh sát đã tới, hơn nữa dựa theo tính chất ác liệt của vụ này, chỉ sợ sẽ kinh động đến phía trên. Mấy tên cướp này định sẵn là sẽ chạy không thoát, hiện tại cái cô cần lo lắng là bảo vệ an toàn cho những người này. Nếu mà chọc giận bọn họ, bị đem ra giết gà dọa khi thì thôi luôn.

Nếu là bình thường, một chọi ba với Lãnh Tâm Nhiên mà nói cũng không phải việc khó. Nhưng bây giờ trên tay họ còn có súng, hơn nữa ở đây còn có nhiều người vô tội như vậy, cô phải kiêng dè quá nhiều thứ, cho nên chỉ có thể tìm cơ hội, không thể lấy cứng đối cứng.

"Những người bên trong nghe đây, các ngươi đã bị bao vây. Các người trốn không thoát đâu, lập tức giơ tay chịu trói, lập tức giơ tay chịu trói đi!"

Bên ngoài truyền đến tiếng nói.

Vừa nghe câu nói kia, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên liền co giật mấy cái. Nhưng cô không nói gì, chỉ cẩn thận quan sát những tên cướp. Trong mấy tên cướp này, người khiến cô e dè nhất là ả nữ cướp kia. Thông thường, trong những tổ hợp thế này mà xuất hiện một kẻ ngoại tộc, thì kẻ đó phải có thực lực dặc biệt mạnh. Ba người, hai nam một nữ, ả cướp nữ lại là kẻ cầm đầu, hơn nữa hai tên cướp nam kia đều rất sợ hãi ả ta, những chi tiết này đều nói lên rằng, thực lực của ả nữ cướp tuyệt đối không tầm thường.

"Bọn mày đàng hoàng một chút cho tao. Yên tâm, chỉ cần đám cốm bên ngoài chịu phối hợp, bọn mày cũng sẽ an toàn. Sự an toàn của bọn mày là phụ thuộc hoàn hoàn vào hành động của đám cốm bên ngoài đó."

Lúc này ả nữ cướp vẫn không quên dùng kể ly gián cảm xúc các con tin. Không thể không nói, trong tình huống này, lời nói của ả ta rất có tác dụng, mấy người kia vừa nghe thì hai mắt liền sáng lên, run rẩy nói: "Tôi, chúng tôi, nên, nên làm như thế nào?Tôi, tôi, tôi không muốn chết..."

Người nói là một đàn ông trung niên, mặc đồ vest, nhìn có vẻ trái ngược với một vị tinh anh chức vụ cao trong công ty.

Lãnh Tâm Nhiên thầm nói một tiếng "Không ổn", nhưng lại phát hiện trong hoàn cảnh này cô không thể biểu hiện ra. Quả nhiên, ả nữ cướp đó vươn tay bảo người đàn ông trung niên kia bước tới. Người đàn ông bị dọa đến mức hai chân nhũn ra, nhưng vẫn lấy dũng khí bước tới.

Khi ông ta vừa tới gần, ả nữ cướp đó liền kéo ông ta lại, ghé sát vào lỗ tai nói: "Tôi cho ông biết, trong những trường hợp thế này, phương pháp tốt nhất để khiến đám cảnh sát bên ngoài ngoan ngoãn nghe lời chính là dạy dỗ bọn họ một chút, ví dụ như giết gà dọa khỉ chẳng hạn..."

Cùng lúc đó, một tiếng súng vang lên, người đàn ông bị ả bắt được hét lên một tiếng rồi mềm nhũn ngã xuống đất. Ngực của ông ta bị thủng một lỗ, máu tươi trào ra ồ ạt, nhanh chóng thấm ướt mặt sàn bằng cẩm thạch.

"A a a..."

Những người ở đây thấy thế cũng hét ầm lên.

Ả nữ cướp cười ha ha, thổi mấy cái vào đầu súng vẫn còn bốc khói, lại cầm súng chỉ vào hai người khác: "Bọn mày, mang gã này ra ngoài, dạy dỗ đám cảnh sát một chút. Tuy nhiên, bọn mày phải nhớ kỹ, lát nữa phải thật cẩn thận, biết cái gì nên làm cái gì không nên nói, súng, không có mắt đâu?"

Hai người bị điểm mặt sợ hãi co rúm người lại ngã xuống đất, đừng nói là mang người đi, đến cả sức để đứng dậy cũng không có.

Thấy cảnh đó, ả nữ cướp lại định cầm súng làm gì đó. Lãnh Tâm Nhiên không muốn bỏ qua cơ hội ra ngoài tốt như vậy, cố gắng tỏ vẻ sợ hãi run rẩy đứng ra: "Tôi, tôi, tôi đi..."

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi mắt đầy vẻ sợ hãi, mồi hôi lạnh chảy xuống từng hàng, thoạt nhìn có vẻ vô cùng sợ hãi.

"Được, nếu mày đã muốn thế thì đi đi."

Ả nữ cướp nhìn chằm chằm Lãnh Tâm Nhiên một hồi, cười híp mắt gật đầu. Chỉ là ánh mắt đó, thoạt nhìn khiến người ta có cảm giác như "thần chết mỉm cười", rợn cả tóc gáy.

Trừ Lãnh Tâm Nhiên, còn có một thanh niên khác bị chỉ mặt bước ra. Lãnh Tâm Nhiên để ý thấy người thanh niên kia chính là nhân viên của cửa hàng. Chỗ ngồi của bọn họ cách cửa không xa, nhưng cũng không gần, ở giữa có vài giá để hàng, vừa dịp chặn được tầm mắt bên ngoài. Lãnh Tâm Nhiên và nhân viên kia cùng đỡ thi thể trên đất dậy, khuôn mặt hai người đều tái nhợt. Đặc biệt là cậu nhân viên kia, nhìn thấy cảnh máu me thế này thì thiếu chút nữa là nôn hết cả ra, cả người run rẩy không ngừng, một chút sức cũng không còn.

Mặc dù đưa lưng về phía đám cướp, nhưng Lãnh Tâm Nhiên biết họ đang nhìn mình chằm chằm, hơn nữa, ba cây súng còn đang chĩa về phía cô. Cô tin, chỉ cần mình có ý định muốn trốn, nhất định sẽ bị bắn chết trước khi kịp giơ chân bỏ chạy. Lãnh Tâm Nhiên vốn muốn nói vài chuyện với cậu nhân viên này, nhưng nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của cậu ta, thừa biết có nói gì cũng uổng công, thậm chí còn có thể bứt dây động rừng nên không nói gì nữa, đi muốn đi ra ngoài để quan sát tình hình.

Dạ Mộc Thần vẫn đứng bên ngoài theo dõi nhất cử nhất động xảy ra ở cửa. Anh biết, bây giờ Nhiên đang ở bên trong, mặc dù Nhiên có thừa sức để bảo vệ tốt chính mình, nhưng tim anh vẫn đập liên hồi không cách nào dừng lại được. Đặc biệt khi biết mấy tên cướp bên trong là tội phạm truy nã cả nước đã giết vài mạng người thì lại càng khẩn trương hơn. May là dù có khẩn trương nhưng anh vẫn chưa mất đi sự tỉnh táo, anh có cảm giác, Nhiên vào trong là vì muốn cứu những người đó. Dựa theo tính cách của Nhiên, nhất định sẽ tìm cách truyền tin cho mình.

Quả nhiên, một cảnh sát đang cầm ống nhòm quan sát bỗng kêu lên: "Có người đi ra."

Vừa nghe thấy câu này, Dạ Mộc Thần liền nhìn thấy vài bóng người đi về phía cửa, nhưng do khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ hình dáng. Anh không chút khách khí giơ tay giật lấy ống nhòm của viên cảnh sát, đến khi nhìn thấy bóng người xuất hiện trong tầm mắt là ai thì hít vào một ngụm khí lạnh - Nhiên!

Anh nhìn thấy rất rõ, trong ba người xuất hiện, người đứng bên phải chính là Lãnh Tâm Nhiên mà anh vẫn một lòng nhớ thương, bên trái là một kẻ lạ mặt, quan trọng hơn là, kẻ đứng giữa là một người chết!

Tâm trạng Dạ Mộc Thần trầm xuống, nhưng vẫn cầm ống nhòm quan sát. Anh đang đợi, đợi Nhiên truyền ám hiệu cho mình. Anh tin Nhiên có thể tìm được mình thật nhanh, sau đó truyền cho mình một vài tin tức mà những người bên ngoài này chưa biết.

Quả nhiên, lúc Nhiên đứng lại, anh thấy tay phải cô hơi cong, đưa ra ba đầu ngón tay. Sau đó lại làm thêm một vài dấu tay kỳ quái, đến khi bọn họ đỡ thi thể đó nằm xuống đất, Dạ Mộc Thần lại thấy cô đưa tay ra sau lưng làm thêm mấy động tác tay.

Sau khi để thi thể đó xuống, Lãnh Tâm Nhiên và cậu nhân viên kia đi trở lại vào trong.

Mấy cảnh sát kia đang định hành động, chuẩn bị cứu bọn họ thì bị Dạ Mộc Thần ngăn cản.

"Ý tứ rất rõ ràng, đây là đang giết gà dọa khỉ cho các người một bài học, nếu còn không chịu làm theo lời họ nói thì những người trong kia sẽ chỉ có một kết quả, chính là giống với người này." Dạ Mộc Thần đặt ống nhòm xuống, nói với viên cảnh sát bên cạnh.

Vẻ mặt anh lạnh lùng, lời nói ra không ai dám phản bác. Mặc dù mấy cảnh sát kia đều rất tò mò về thân phận của người đàn ông không mặc cảnh phục này, nhưng thấy đội trưởng của mình kính sợ anh như vậy, nên không dám nói gì, cũng mơ hồ đoán được thân phận của đối phương không tầm thường.

"Vậy phải làm sao đây?"

Viên cảnh sát nhỏ giọng hỏi.

Dạ Mộc Thần cau mày, nhớ lại những dấu tay ban nãy của Nhiên: "Đám cướp trong kia không tầm thường, đoán chừng phải nhờ đến lính đặc chủng ra tay. Tôi đi gọi điện thoại. Các cậu phải hết sức cẩn thận, đừng vọng động. Nếu không, tình cảnh của những người bên trong sẽ vô cùng nguy hiểm."

Đã có con tin thương vong!

Cho dù Dạ Mộc Thần không nói, những cảnh sát kia cũng không dám vọng động gì.

Dạ Mộc Thần gọi điện rất nhanh, chỉ hai phút sau đã trở lại: "Năm phút nữa bọn họ sẽ đến, hiện giờ cậu hãy tìm cách trì hoãn thời gian, có chuyện gì đợi lính đặc chủng đến rồi nói."

Vị đội trưởng kia biết thân phận của Dạ Mộc Thần nên đâu dám phản bác, gật đầu liên tục, cầm loa nói với những người bên trong: "Người ở bên trong có nghe được không, xin đừng làm hại đến con tin, các người có yêu cầu gì, chỉ cầu yêu cầu hợp lý thì chúng ta có thể thương lượng."

Bên kia, Dạ Mộc Thần nhìn ba vòng người vây xung quanh xem náo nhiệt, sắc mặt tối tăm, kéo một cảnh sát lại nói: "Sơ tán mọi người đi, những người không liên quan lập tức rút khỏi hiện trường. Ai không phục tùng thì lấy danh nghĩa gây cản trở người thi hành công vụ mang đi."

Những tin vừa nãy Nhiên nói rất quan trọng, bên trong có ba tên cướp, hơn nữa trong đó còn có một người có võ. Trừ chuyện này thì còn có những tin quan trọng khác, ví dụ như từ chỗ bọn họ ngồi, có thể ra tay từ phía phải. Từ những tin tức này có thể đoán được, chuyện kế tiếp nhất định phải nhờ đến lính đặc chủng, còn những cảnh sát bình thường này không có mấy tác dụng. Đặc biệt là, Nhiên còn nói, trong số con tin có một đứa trẻ.

Lúc này, Dạ Mộc Thần cảm thấy vô cùng may mắn vì mình và Nhiên có thói quen chơi trò ám hiệu. Những lúc hai người ở chung với nhau, không có chuyện gì làm thường hay làm những ám hiệu chỉ có bọn họ mới có thể hiểu. Hiện giờ, ám hiệu này lại có tác dụng cực lớn.

"Đội trưởng, đội trưởng, không xong rồi."

Một viên cảnh sát cầm điện thoại di động chạy tới, sắc mặt trắng bệch.

Bộ dạng cả kinh của cậu ta khiến viên đội trưởng vốn đã vô cùng căng thẳng thiếu chút nữa tát cậu ta một cái, vừa nhận lấy điện thoại trên tay cậu ta, vừa giận dữ mắng mỏ: "La hét cái gì? Đợi lát nữa xem tôi có lột da cậu hay không!"

Nhưng vừa nói xong câu này, sắc mặt của đại đội trưởng liền thay đổi. Từ kinh ngạc chuyển thành sợ hãi, bất chợt còn gật đầu nói gì đó, đến khi ông ta đặt điện thoại xuống xong, liền quay đầu nhìn Dạ Mộc Thần, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi: "Thủ trưởng, không xong rồi, trong số những con tin bên trong còn có cả con dâu và cháu trai của tư lệnh Tào."

Ánh mắt Dạ Mộc Thần chợt trở nên nghiêm nghị, tư lệnh Tào, Tào Vân Long, anh biết người này, có chút quan hệ với gia đình anh, cũng là một thành viên trong nhóm đại lão, mặc dù đã lui về ở ẩn, nhưng quyền lực trên tay ông ta vẫn đủ để khiến nhiều kẻ khiếp sợ. Liên kết với những tin tức vừa nãy Nhiên đưa tới, chân mày nhíu chặt của Dạ Mộc Thần hơi giãn ra. Có vẻ là đứa trẻ này rồi.

Có thể nói Tào Vân Long là một trong số ít những người mà Dạ Mộc Thần nể phục. Cuộc đời của ông rất huy hoàng, hoàn toàn có thể viết thành sách giáo khoa để học hỏi. Ông có ba người con trai, nhưng con trai cả và con trai út đã vì nước hiến thân, chỉ còn lại người con giữa. Đứa con giữa Tào Vệ Bách là người của bộ ngoại giao, hàng năm đều bôn ba nơi ngoại quốc. Lúc trước anh có nghe nói Tào Vệ Bách có một đứa con trai, hình như khoảng năm sáu tuổi. Đứa bé này, có thể nói là cháu trai duy nhất của nhà họ Tào, càng có ý nghĩa không tầm thường với nhà họ Tào.

Dạ Mộc Thần đã có thể tưởng tượng được, nếu hai mẹ con bên trong xảy ra vấn đề gì, vậy vị tướng già cả đời tận tụy vì nước kia sẽ sụp đổ mất. Mà nhất cử nhất động của ông, cũng sẽ đả động tới cả nước, gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến toàn quốc gia.

Chỉ hơi suy tư một chút, Dạ Mộc Thần đã đưa ra quyết định: "Lập tức phong tỏa tin này lại, đừng để người khác biết thân phận của người bên trong." Anh biết, chuyện này anh chắc chắn phải phụ trách tới cùng rồi. Không chỉ vì bên trong có người anh thích, mà còn vì an nguy của hai mẹ con kia. An nguy của hai mẹ con kia, nhỏ thì ảnh hưởng đến sự hòa thuận của một gia đình, lớn thì ảnh hưởng đến sự yên bình của cả quốc gia. Thân là người nhà họ Dạ, đây là trách nhiệm anh không thể đùn đẩy.

"Vâng, thủ trưởng!" May mà vị đại đội trưởng này không phải kẻ ngốc, mặc dù không hiểu Dạ Mộc Thần đang tính toán chuyện gì, nhưng vẫn làm theo lời anh. Đến khi an bài xong mọi chuyện, ngẫm lại thật kỹ, ông ta mới hiểu thông suốt được quyết định của anh. Thế là ông ta càng thêm bội phội người đàn ông trẻ tuổi này, có thể nói là như nước sông Trường Giang cuồn cuộn không dứt.

"Tiếp tục trấn an bọn cướp, hành sự cẩn thận."

Dạ Mộc Thần cau mày.

Còn bên kia, bởi vì có quá nhiều người vây quanh nên trong thời gian ngắn như vậy, cô không cách nào tìm được Dạ Mộc Thần, nhưng cô biết, Thần nhất định ở đây, hơn nữa còn thấy được mình. Cho nên, cô dựa theo những ám hiệu trước kia thường làm, truyền tin tức ra bên ngoài. Còn chuyện Thần có thể hiểu được bao nhiêu, chỉ có thể xem họ ăn ý đến mức nào.

"Hai người bọn mày không tệ, nhưng vẫn nên đàng hoàng một chút cho tao, nếu để tao biết bọn mày giở trò gì đó, kết cục của bọn mày sẽ giống với tên vừa nãy." Ả nữ cướp kia thấy Lãnh Tâm Nhiên và cậu nhân viên trở lại thì lạnh lùng nói, Lãnh Tâm Nhiên và cậu nhân viên kia không nói gì, cả hai người đều run rẩy, đến khi Lãnh Tâm Nhiên về lại chỗ ngồi thì khoa trương thở ra một hơi, đồng thời đưa tay lau đi mồ hôi và nước mắt trên mặt. Hành động bị hù dọa đến khóc này của cô khiến mấy tên cướp kia rất hài lòng. Biểu hiện của Lãnh Tâm Nhiên không chỉ qua mặt được đám cướp kia mà cả người mẹ trẻ ngồi cạnh cô cũng bị gạt. Chờ Lãnh Tâm Nhiên ngồi xuống rồi, cô ta còn lén vươn tay nắm lấy tay Lãnh Tâm Nhiên, xem như là an ủi.

Biểu hiện của người mẹ trẻ khiến Lãnh Tâm Nhiên kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp. Nhìn đứa nhỏ đã ngủ trong lòng cô ta, Lãnh Tâm Nhiên dựa vào người cô, cẩn thận ôm lấy tay cô ta, ra vẻ đang tìm kiếm cảm giác an toàn.

Ba tên cướp kia vẫn đang cẩn thận quan sát biểu hiện của họ, đề phòng bọn họ giở trò sau lưng. Khi thấy Lãnh Tâm Nhiên làm vậy thì lại càng đắc ý cười lớn. Lãnh Tâm Nhiên không để ý đến những chuyện này, chỉ tìm một góc chết mà đám cướp không nhìn thấy, kín đáo viết vào tay người mẹ trẻ "Không sao".

Người mẹ trẻ có chút giật mình, nhưng cũng may cô ta là người thông minh, không để lộ cảm xúc của mình ra ngoài, chỉ nhìn Lãnh Tâm Nhiên bằng ánh mắt cẩn trọng và tìm tòi. Lãnh Tâm Nhiên biết biểu hiện của mình có hơi kỳ quái so với người bình thường, nhưng cô không quan tâm, chỉ hơi tựa vào người cô ta, đồng thời cẩn thận dùng thân thể mình che đi đứa nhỏ trong ngực người mẹ trẻ.

Năm phút sau, bộ độ đặc chủng chạy tới, nếu Lãnh Tâm Nhiên ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra mấy người này đều là người quen của cô, là đồng đội đã cùng tham qua một tháng đặc huấn, người dẫn đội chính là Chu Đào.

"Nói sơ qua tình hình cho tôi biết, tốt nhất là có thêm sơ đồ bố trí của cửa hàng tiện lợi này." Chu Đào quét mắt nhìn bốn phía, đến khi nhìn thấy cách đó không xa có thi thể bị vải trắng che phủ thì hạ tầm mắt. Nhưng vẻ mặt anh vẫn vô cảm, cái mà lính đặc chủng được huấn luyện không chỉ là kỹ thuật, là ý chí, mà còn là tình cảm. Tình cảm của họ đều đã tê liệt, ít hờn giận vui buồn hơn người bình thường. Cái bọn họ cần là tuyệt đối tuân thủ mệnh lệnh, lấy lợi ích quốc gia làm đầu.

Gã đội trưởng phách lối lúc trước, giờ thấy mấy vị lính đặc chủng này ai nấy người đầy sát khí thì lập tức mất hết hình tượng nên có, vừa nghe được câu nói kia đã lập tức khai báo hết mọi chuyện.

Chu Đào vừa đọc tài liệu, vừa không ngẩng đầu lên hỏi: "Vừa nãy là ai liên lạc với chúng tôi?"

Người có thể liên lạc với người của bọn họ, tuyệt đối không phải người bình thường.

"Là tôi."

Dạ Mộc Thần bước ra, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có bất kỳ cảm xúc nào.

Chu Đào sửng sốt, chỉ cảm thấy người trước mặt này hơi quen, nhưng không cách nào nhớ ra được. Nhưng trong tình huống này, những vấn đề râu ria đó cũng chỉ có thể bị vứt qua một bên: "Chào đồng chí, xin hỏi anh là..."

Người đàn ông trước mặt này, chỉ riêng khí chất thôi thì người thường đã khó sánh kịp. Chu Đào chắc chắn thân phận anh ta tuyệt đối không tầm thường.

Dạ Mộc Thần lười phải lãng phí thời gian vào chuyện này, trực tiếp giơ chứng nhận sĩ quan lên. Vừa nhìn thấy cấp bậc trên chứng nhận sĩ quan, cả người Chu Đào đã như bị sét đánh cứng người. Sao có thể? Còn trẻ như vậy sao có thể là... Nhưng anh không để lộ vẻ khiếp sợ của mình ra, cung kính trả lại chứng nhận sĩ quan cho đối phương, sau đó lập tức chào: "Chào thủ trưởng."

Mặc dù chưa từng nghe tên của vị thủ trưởng này, nhưng chứng nhận sĩ quan không thể làm giả. Hơn nữa anh chắc chắn chứng nhận sĩ quan này tuyệt đối là thật. Vậy thì, chỉ có thể nói rõ thân phận của người này tuyệt không tầm thường, cũng phải thôi, người bình thường sao có thể có được quân hàm cao như thế ở độ tuổi này?

"Hành động lần này có hai mục đích, một là giải thoát con tin, hai là bắt giữ băng cướp. Phải thật chú ý, an toàn của con tin là quan trọng nhất. Còn..." Nhìn vẻ mặt kiên nghị của người đàn ông trước mặt, Dạ Mộc Thần không chút chần chờ, hạ giọng nói vào tai anh ta: "Trong số những con tin bên trong có con dâu và cháu trai của tư lệnh Tào. Cho nên, lần hành động này vô cùng quan trọng, phải thật cẩn thận!"

Chu Đào không nhận ra Dạ Mộc Thần không có nghĩa là Dạ Mộc Thần cũng không nhận ra anh. Lúc ấy đưa Lãnh Tâm Nhiên đi tham gia đặc huấn, từng đội viên trong Báo Tuyết anh đều đã điều tra qua, mặc dù phần lớn tư liệu của bọn họ đều tuyệt mật, nhưng muốn có được tên và hình của bọn họ thì không khó.

Huống chi, hiện tại lính đặc chủng đóng quân ở Yến Kinh trừ những người đang làm nhiệm vụ thì chỉ có Báo Tuyết. Vừa rồi anh trực tiếp gọi điện cho bộ Tổng chỉ huy, không nghĩ tới người nhận nhiệm vụ này lại là Báo Tuyết.

Nếu nói Chu Đào đã khiếp sợ khi nhìn thấy cấp bậc của Dạ Mộc Thần thì khi nghe được câu này liền trở nên cẩn thận. Tư lệnh Tào, cho dù anh chỉ là một tên lính quèn của biết cái tên này. Quan trọng hơn là, bây giờ anh là thuộc cấp trực tiếp của thượng tá Trần Anh, là người dưới quyền của tư lệnh Tào. Bây giờ anh đã biết tại sao nhiệm vụ lần này lại đến phiên Báo Tuyết của bọn họ, thì ra là có chuyện như vậy.

"Vâng, thủ trưởng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."

Chu Đào hành lễ, lên tiếng.

Dạ Mộc Thần gật đầu một cái, nhìn Chu Đào rồi xoay người chuẩn bị rời đi, suy nghĩ một lát rồi lại ngăn đối phương lại, nhỏ giọng nói: "Tâm Nhiên ở bên trong, lát nữa có chuyện gì thì các cậu có thể phối hợp với nhau, như vậy thì tỉ lệ thành công sẽ cao hơn rất nhiều."

"Tâm Nhiên?" Chu Đào dừng lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông trước mặt, mày nhíu lại thật chặt.

"Chính là Lãnh Tâm Nhiên đã tham gia đặc huấn cùng với các cậu, mau đi đi." Dạ Mộc Thần đoán được suy nghĩ trong lòng anh ta, dứt khoát đưa đáp án.

Chu Đào nhìn ngắm khuôn mặt của người đàn ông trẻ tuổi này một lần nữa, sau khi nghe cái tên "Lãnh Tâm Nhiên", hồi tưởng lại, rốt cuộc cũng nhớ được đã từng gặp người đàn ông này ở đâu. Là lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên, chính người đàn ông này đã dẫn cô đến.

Rốt cuộc anh cũng đã biết lúc đó tại sao Lãnh Tâm Nhiên có thể đi cửa sau tham gia khóa đặc huấn đó rồi, dựa theo thân phận của người đàn ông trước mặt này, thật sự chỉ là một việc nhỏ. Chỉ là anh vẫn không nghĩ ra, người đàn ông này cùng lắm cũng chỉ hai lăm, hai sáu, sao có thể thăng đến hàm vị đó được? Tuy nhiên bây giờ không phải lúc thảo luận vấn đề đó, nghe người đàn ông nói xong anh chỉ "Vâng" một tiếng rồi chạy về phía các đồng đội.

Tuy vậy, không thể không nói, lúc nghe tin có Lãnh Tâm Nhiên trong đám con tin thì anh càng nắm chắc có thể cứu thoát những con tin này. Dựa vào thực lực của Lãnh Tâm Nhiên, vừa có thể bảo vệ tốt chính mình, hơn nữa nếu trên tay cô có vũ khí, chỉ sợ ba tên cướp kia chỉ có đường giơ tay chịu trói.

Lần hành động này chỉ phái một tổ nhỏ bốn người, trừ anh ra thì còn ba người nhóm Trịnh Đạt, trùng hợp ở chỗ, ba người kia lúc trước cũng cùng tổ với Lãnh Tâm Nhiên trong lúc đặc huấn. Giới thiệu sơ lược tình hình cho những đồng đội khác xong, bọn họ bắt đầu lên kế hoạch tác chiến. Hiện giờ quan trọng nhất là có thể liên lạc được với Lãnh Tâm Nhiên, vậy mới có thể trong ứng ngoài hợp, khả năng thành công sẽ cao hơn.

Lúc nghe thấy Lãnh Tâm Nhiên bên trong thì phản ứng của mấy người kia cũng giống như Chu Đào, đều giật mình, lo lắng cộng thêm an tâm. Chẳng biết từ lúc nào, cô gái mười bảy mười tám tuổi đó đã có tác dụng trấn an bọn họ. Tựa hồ như, chỉ cần có cô, mọi chuyện đều trở nên đơn giản.

Chu Đào ở lại quan sát sơ đồ cửa hàng, tìm kiếm đường đột phá, ba người còn lại đi chung quanh cửa hàng tiện lợi để quan sát tình hình, xem coi có nơi nào có thể quan sát được tình huống bên trong hay không. Không lâu sau, Trịnh Đạt đã thông báo anh tìm thấy một vài thứ.

Lãnh Tâm Nhiên đang đợi, không chỉ có cô đang đợi, mà tất cả mọi người đều đang đợi.

Khác ở chỗ, người thì chờ sống, kẻ lại chờ chết.

Bọn cướp nhạy cảm phát hiện thái độ của đám cảnh sát bên ngoài có thay đổi, nhưng bọn họ lại không biết sự thay đổi này là do thân phận của những người bên trong rất không bình thường, chỉ nghĩ rằng hành động giết gà dọa khỉ của mình đã có tác dụng. Thậm chí họ còn bắt đầu đàm phán với cảnh sát, cuối cùng đưa ra yêu cầu của mình.

Một chiếc xe chống đạn, năm trăm vạn tiền mặt, sau khi chuẩn bị xong những thứ này, bọn họ mới tính đến chuyện thả người.

Mặc dù bọn cướp đã đưa ra yêu cầu, hơn nữa còn vừa cò kè mặc cả vừa uy hiếp, cảnh sát cũng đã đồng ý với yêu cầu này, còn hứa hẹn mười phút sau sẽ chuẩn bị đầy đủ. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, điểm không ổn chính là chuyện thả con tin. Cô không nhận ra được chút lương thiện nào ở bọn cướp này, chỉ sợ, cho dù họ có thoát được thì mấy con tin xui xẻo này cũng sẽ bị xử lý. Chỉ mong rằng Thần có thể hành động nhanh một chút.

Lãnh Tâm Nhiên thầm nói trong lòng, đồng thời cũng thầm vạch ra kế hoạch tiếp theo. Trừ những chuyện này, cô còn phải điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, cô tin, tiếp theo sẽ có một trận ác chiến, cô nhất định phải để cho mình có trạng thái tốt nhất, vậy mới nắm chắc có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Mười phút không hề dài, nhưng giờ phút này, còn dài hơn cả một năm. Trong cửa hàng vô cùng yên lặng, đừng nói là tiếng nói, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng khó lòng nghe được, chỉ có tiếng bước chân đi tới đi lui của tên đầu trọc.

"Lão đại, đám cảnh sát kia sẽ không chơi chúng ta đó chứ? Nếu không thì chúng ta giết thêm một đứa nữa để cảnh cáo đi." Tên đầu trọc đi tới đi lui vài bận xong, không chịu được nữa, ngẩng đầu lên nói.

Lời của hắn khiến cho trái tim của sáu người ở đây bao gồm cả Lãnh Tâm Nhiên đều buộc chặt lại, chỉ sợ tên lão đại kia sẽ chấp nhận lời đề nghị này.

Rất hiển nhiên là vận khí của đám người Lãnh Tâm Nhiên không tệ, bởi vì ả nữ cướp kia không cần suy nghĩ đã lập tức bác bỏ lời đề nghị này: "Không được, thời gian còn chưa tới, chờ thêm một lát nữa đi. Nếu lần này chúng ta thành công thì lập tức ra nước ngoài, sau này không quay lại nữa."

Ả nữ cướp giẫm một chân lên băng ghế, tay cầm súng gác lên quầy, một tay khác cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng lại rít vài hơi. Ánh mắt ả ta rất lạnh, đó là cái lạnh của sự tàn khốc vô tình. Trong mắt ả ta, bạn không hề cảm nhận được chút cảm xúc nào mà người bình thường nên có, giống như tảng đá, không chút gợn sóng.

Lãnh Tâm Nhiên vẫn luôn quan sát ả nữ cướp này, cô rất tò mỏ với ả. Cao thủ cô đã gặp rất nhiều, cũng từng đấu với rất nhiều người, nhưng người cùng giới có thực lực ngang nhau cô lại gặp rất ít, chứ đừng nói đến động thủ. Trừ Dạ Tĩnh Nhi vừa gặp cách đây không lâu, ả này là người cùng giới thứ hai khiến cô cảm giác được sự nguy hiểm.

Vóc người ả không cao, khoảng một mét sáu mươi lăm, nhưng dáng người rất cân đối được bao bọc trong cái áo bó sát. Lãnh Tâm Nhiên có thể tưởng tượng được bên dưới lớp áo kia là những khối cơ bắp rắn chắc và bền bỉ, mỗi bắp thịt đều chất chứa sức mạnh khôn cùng. Ả ta chỉ đứng đó, hút thuốc, nhưng tinh thần lại đang ở trạng thái tập trung cao độ. Cho dù Lãnh Tâm Nhiên chưa thử nhưng cô tin, chỉ cần mình có một cử động nào đó, đối phương chắc chắn sẽ bắn mình một phát mà không thèm quay đầu lại.

Từng phút từng giây trôi qua, mấy tên cướp ngày càng gấp, con tin cũng gấp, Lãnh Tâm Nhiên cũng ra vẻ vô cùng gấp gáp.

Chẳng biết tại sao, đột nhiên cô có cảm giác, như thể có gì đó đang đến gần, đồng thời còn có cảm giác an tâm không thể giải thích được. Không biết tại sao đột nhiên lại có cảm giác này, nhưng trong hoàn cảnh này cô cũng không nghĩ nhiều, cô còn phải ra vẻ đang sợ hãi tột độ, dùng cơ thể không tính là cao của mình che chở cho đứa nhóc.

Rốt cuộc, tên mặt sẹo vẫn luôn theo dõi tình hình bên ngoài ngẩng đầu lên, nhìn ả nữ cướp, thận trọng nói: "Lão đại, đến giờ rồi!"

"Đến giờ rồi, các người chuẩn bị xong chưa? Nếu vẫn chưa chuẩn bị xong, vậy chúng ta sẽ tặng cho các người một món lễ vật?" Tên mặt sẹo cầm một cái loa nhỏ quát vọng ra ngoài.

Rất nhanh, bên ngoài liền truyền tới giọng nói của cảnh sát: "Chuẩn bị xong rồi. Các người có thể đi ra."

"Lão đại, làm sao bây giờ?"

Hai tên cướp nam đồng thời nhìn về phía ả nữ cướp. Ả nữ cướp mồi vứt điếu thuốc đi, dùng giầy dí tắt ngọn lửa, ánh mắt lạnh băng quét qua mấy con tin đang ngồi trên đất, sau đó dừng lại ở một chỗ. Cảm giác được ánh mắt đó, Lãnh Tâm Nhiên cứng người theo bản năng, cơ bắp cả người đều căng lên.

"Mày, ra đây cho tao!"

Quả nhiên, ngay khi Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy bất an, ả nữ cướp liền mở miệng. Tuy vậy nhưng người ả nhắc đến không phải Lãnh Tâm Nhiên mà là người mẹ trẻ kia. Nói như vậy cũng không đúng lắm, bởi vì, mặc dù ả chỉ vào người mẹ trẻ kia, nhưng người ả nuốn không phải cô ấy mà là đứa nhỏ trong ngực cô!

Người mẹ trẻ ôm đứa nhóc run rẩy nói không thành tiếng, quỳ xuống đất xin tha. Cho dù cô có đơn thuần hơn nữa cũng biết lời yêu cầu của ả nữ cướp này có gì không ổn, vào lúc này, người nào bị chú ý cũng không phải chuyện tốt.

"Van cầu cô, van cầu cô, đừng mà... đừng mà, đứa trẻ còn nhỏ, van cầu cô đừng mà..." Người mẹ trẻ dùng sức dập đầu xuống đất, trán nứt toát ra, máu tươi thấm xuống đất, nhưng cô ta vẫn không ngừng lại, còn ả nữ cướp kia vẫn bất động không tỏ vẻ gì.

Thấy người mẹ trẻ không nghe lời, sắc mặc ả nữ cướp vô cùng khó coi, cầm súng đi thẳng tới, chuẩn bị đưa tay bắn chết đứa nhóc trong ngực cô.

Mắt thấy chuyện đang dần phát triển theo chiều hướng xấu, Lãnh Tâm Nhiên không còn biện pháp nào khác, không thể làm gì khác hơn là đứng ra, ngay khi ả nữ cướp giơ súng lên thì chắn trước mặt người mẹ trẻ.

Thấy lại có người dám chống lại mình, tâm tình của ả nữ cướp vô cùng kém, đôi mắt sắc lạnh như băng toát ra sát khí khát máu không chút che giấu.

Nếu so về sát khí thì Lãnh Tâm Nhiên tuyệt đối không thua ả ta. Nhưng tình huống bây giờ không bình thường, cô đang đóng vai một người bình thường, còn là một người vô cùng nhát gan. Chống lại cặp mắt kia, khuôn mặt nhỏ vốn đã trắng bệch của Lãnh Tâm Nhiên lại càng không còn chút huyết sắc nào, như đang trét vôi vậy, cả người cô cũng run rẩy, bởi vì khẩn trương cực độ nên môi bị cắn tứa máu, quần áo trên người cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt, tóc bết vào mặt, dáng vẻ vô cùng chật vật, nhìn thế nào cũng giống với hình tượng sắp bị hù chết. Nhưng giờ phút này, cô đang mở to đôi mắt đầy vẻ khiếp đảm đứng chắn trước người hai mẹ con, mặc dù sợ hãi tột cùng nhưng vẫn dũng cảm đứng đó.

Ả nữ cướp trực tiếp dí súng vào huyệt thái dương của cô, giọng nói băng lãnh: "Không muốn sống đúng không?"

Hai chân Lãnh Tâm Nhiên run run, nhưng vẫn cố nói: "Để, để, tôi, tôi, tôi làm con tin. Cầu xin, cầu xin cô tha, đứa nhỏ. Nó, nó, nó, còn nhỏ..."

Ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, không nói được một câu hoàn chỉnh. Nhưng ý của cô lại được biểu đạt rất rõ ràng. Người mẹ trẻ kia không nghĩ tới cô gái chưa từng gặp mặt này lại đột nhiên lựa chọn như vậy, kinh ngạc đến mức đầu cũng quên đập, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cô.

Ả cướp nữ cũng kinh ngạc với quyết định của cô, không biết là do tâm tình tốt vì sắp thoát được hay do thế nào, khuôn mặt không chút biểu cảm lại hiện ra vẻ cười như không cười: "Hả? Sao mày biết tao muốn bắt nó làm con tin? Đừng quên, bọn mày đều nằm trong tay tao."

"Tôi, tôi, tôi..." Lãnh Tâm Nhiên chớp chớp đôi mắt long lanh nước, khó khăn nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Tôi thích, thích xem, xem tivi..."

Ngược lại nữ cướp lập tức hiểu được ý của cô: "Bởi mày thường xem tivi nên biết hiện giờ tao muốn chọn một con tin? Vậy mày có biết người bị chọn đưa ra ngoài cuối cùng có kết quả gì không?" Lãnh Tâm Nhiên vẫn bộ dáng khiếp sợ u mê, nghe được lời của ả nữ cướp, mờ mịt gật đầu: "Biết, biết...c..." Bởi vì chữ kia thật đáng sợ, ngay cả âm đầy đủ cô cũng không nói ra được, cả người không ngừng run rẩy, bộ dạng như sắp ngã xuống.

Nhìn bộ dáng cô gái rõ ràng là sắp ngất đến nơi nhưng vẫn quật cường đứng chắn trước mặt hai mẹ con kia, ả nữ cướp thấy vô cùng thú vị, cũng không kiên trì với ý định lúc trước của mình nữa, trực tiếp kéo cô qua, một tay đặt lên cổ cô, một tay cầm súng chĩa vào huyệt thái dương của cô: "Được rồi, nếu đây là nguyện vọng cuối cùng của mày, vậy tao sẽ mở lòng từ bi mà thỏa mãn mày một lần."

Người mẹ trẻ tuổi kia bị cảnh tượng trước mắt dọa cho kinh hãi, theo bản năng mà hô lên "Đừng mà". Có lẽ do hiện tại dây cung của mọi người đều đang bị kéo rất căng nên âm thanh kia của cô khiến cho người khác tâm phiền ý loạn, tên mặt sẹo lập tức giơ chân lên đạp tới. Cú đạp kia rất mạnh, người mẹ trẻ lập tức ngất đi, không kịp la lên một tiếng. Lãnh Tâm Nhiên bất giác nhìn sang, thấy tên mặt sẹo sau khi đạp xong còn định bổ sung thêm một phát súng, hành động này thiếu chút nữa làm lớp ngụy trang của Lãnh Tâm Nhiên bị xé toang. Tuy nhiên có lẽ cô rất hấp dẫn sự chú ý của ả nữ cướp, hoặc giả ả nữ cướp đó cũng không đặc biệt thích giết người, sau khi nhìn theo ánh mắt của Lãnh Tâm Nhiên thấy một màn kia thì lạnh lùng nói một câu: "Đàng hoàng một chút cho tao, đừng tạo thêm phiền phức nữa."

Lão đại lên tiếng, tiểu đệ đâu dám không nghe. Tên mặt sẹo mặc dù không cam lòng, cơn tức trong lòng không có chỗ phát tiết, nhưng lại không dám cãi lời lão đại, chỉ có thể trợn mắt nhìn người mẹ trẻ đã mất đi tri giác, sau đó đi theo ra ngoài.

Thấy một màn như vậy, Lãnh Tâm Nhiên mới hơi yên lòng. Có lẽ là trên mặt cô toát ra biểu tình thả lỏng, ả nữ cướp kia hứng thú hỏi cô: "Có vẻ mày rất quan tâm tới hai mẹ con đó nhỉ? Tụi mày quen nhau?" Lãnh Tâm Nhiên nghiêm mặt lắc đầu: "Không biết."

Đáp án này cũng nằm sẵn trong dự liệu của ả cướp nữ. nhìn cô gái bị mình đem thành bia đỡ đạn, nhìn bộ dáng non nớt của cô ta: "À, thì ra xã hội của chúng ta còn có người xả thân vì nghĩa như thế à? Năm nay mày bao nhiêu tuổi rồi? 20 không?" Lãnh Tâm Nhiên không biết tại sao ả nữ tặc này lại nhiều lời như vậy, nhưng hiện tại không thể để lộ chân tướng. Lãnh Tâm Nhiên chỉ có thể trả lời câu hỏi của đối phương: "17". Cô cố ý giảm số tuổi của mình xuống một chút, mặc dù biết phường cướp giật đều là những kẻ tàn khốc, vô tình, nhưng nhân chi sơ tính bổn thiện, đối với người nhỏ tuổi, người bình thường đều sẽ có chút thương tiếc.

"Ngoan đi, nếu những cảnh sát ngoài kia chịu phối hợp, mày sẽ không có chuyện gì. Dĩ nhiên, nếu có kẻ không thức thời, không ngoan ngoãn thả tao đi, vậy cũng chỉ có thể nói là mày xui xẻo. Nhưng mà mày phải nhớ kĩ, xảy ra chuyện đó chỉ có thể trách đám cảnh sát kia không giữ lời, không có quan hệ gì tới tao." Ả nữ cướp cười lạnh nói. Lãnh Tâm Nhiên không dám nói lời nào, chỉ tỏ vẻ sợ hãi.

Ả nữ cướp giữ chặt Lãnh Tâm Nhiên trước người, hai tên cướp nam đi theo sau, ba người cùng đi ra ngoài. Động tác của họ rất chậm, vừa đi vừa quan sát tình huống chung quanh, để ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Lướt qua giá hàng cuối cùng, bốn bóng người xuất hiện trước mặt cảnh sát.

Ngay khi cả người lọt vào tầm mắt của cảnh sát, Lãnh Tâm Nhiên nhạy bén phát hiện, động tác của đám cướp càng ngày càng cẩn thận, không chỉ có tốc độ ngày càng chậm lại, mà lúc di chuyển còn chú ý nhìn ngó xung quanh, khi đã xác định không có nguy hiểm gì mới tiếp tục bước từng bước. Lãnh Tâm Nhiên thành thật đi phía trước. Hiện tại cổ cô đang bị một cánh tay chặn ngang, trên huyệt thái dương còn có súng chĩa vào, chỉ cần động tác của cô có gì khác thường, ả nữ tặc này chắc chắn sẽ không chút khách khí mà dùng súng khiến đầu cô nở hoa.

Cánh cửa ngày càng gần, Lãnh Tâm Nhiên thậm chí còn cảm giác được hô hấp của ả nữ tặc này bắt đầu trở nên dồn dập. Ngay cả ả ta còn như vậy, chứ đừng nói đến hai kẻ theo sau kia. Lãnh Tâm Nhiên đi rất chậm, chậm đến mức gần cả phút mới nhích một chút. Cô đang đợi, đợi cơ hội để ra tay. Với khoảng cách này, đám con tin bên trong có lẽ đã an toàn rồi. Nhưng vấn đề là hiện tại có ba tên cướp, cô lại chỉ có một người. Quả nhiên, cô tin, rất nhanh, cô sẽ có trợ thủ. Quả nhiên, Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên có cảm giác bị người khác theo dõi. Loại cảm giác này không tính là xa lạ, thậm chí cô còn biết được trong hoàn cảnh nào mới xuất hiện loại cảm giác này.

Nhưng cô vẫn giả vờ không biết gì hết, vừa cố gắng khống chế động tác của mình không để đối phương phát giác ra điều gì, vừa âm thầm đề phòng, tìm cơ hội tốt nhất để ra tay. Đến khi cô vừa bước qua khỏi cổng thì cơ hội mà cô vẫn luôn chờ đợi đã tới. Mặc dù không thấy được phía sau nhưng từ tiếng bước chân, cô vẫn có thể đoán được, hai tên cướp nam vẫn ở trong cửa hàng chưa bước ra. Nếu không phải giác quan của cô nhạy bén hơn người bình thường mười mấy lần, chỉ sợ cô đã không nghe được tiếng vang thật nhỏ đó. Ngay sau khi tiếng vang phát ra, hai tiếng nổ hấp dẫn sự chú ý của ả nữ tặc. Ngay khi ả nữ tặc vừa quay đầu, Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộc cũng tìm được cơ hội mà cô vẫn luôn chờ đợi. Không chút khách khí giẫm mạnh một cái lên chân đối phương, đồng thời giơ tay thục mạnh cùi chỏ vào bụng đối phương, một tay khác bắt lấy cánh tay đang cầm súng của ả. Động tác của cô vừa nhanh vừa đột ngột, quan trọng hơn là, ả nữ cướp đó vốn không nghĩ tới cô gái thoạt nhìn yếu ớt này lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Lúc cô ta ý thức được chuyện bất ổn mà quay đầu lại, Lãnh Tâm Nhiên đã thoát khỏi khống chế của ả. Mặc dù chưa hoàn toàn thoát khỏi, nhưng ít nhất cũng không còn bị khống chế hoàn toàn như lúc trước nữa. Sau khi ả cướp lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên chính là mở súng. Nhưng rất hiển nhiên là hành động của ả đã nằm trong dự liệu của Lãnh Tâm Nhiên, Lãnh Tâm Nhiên cũng đem phần lớn lực chú ý tập trung vào cây súng trên tay ả. Vừa thoát khỏi khống chế của ả, cô đã lập tức xoay người đá một cú, khoảng cách cú đá đã được tính toán thật tốt, mũi chân đá trúng vào tay ả nữ cướp. Ả nữ cướp bị đau liền buông cây súng trên tay ra, đối phương không có vũ khí, áp lực của Lãnh Tâm Nhiên cũng nhỏ đi rất nhiều, bắt đầu ra tay với đối phương.

Giống như dự tính của Lãnh Tâm Nhiên lúc trước, thân thủ của ả nữ cướp không tầm thường, sức mạnh của mỗi đòn đánh cũng rất lớn, hơn nữa động tác cũng rất nhanh nhẹn, vừa nhìn đã biết là được luyện từ nhỏ, hơn nữa, đòn đánh của ả còn giống Lãnh Tâm Nhiên ở chỗ mỗi chiêu thức đều là đòn trí mạng. Xem ra cái ả học cũng là bản lãnh giết người.

Hai cô gái, một người hơn ba mươi tuổi, một người mười tám tuổi, đối kháng với nhau trước cổng cửa hàng tiện lợi. Nếu là Lãnh Tâm Nhiên của nửa năm trước, vậy thì trận đấu hôm nay rất có thể cô sẽ thua. Nhưng mà hiện tại, ngay cả ChuĐào còn không thắng được cô, muốn đánh bại ả nữ cướp trước mặt này là một chuyện rất dễ dàng. Quan trọng hơn là, hiện tại con tin đều nằm ở phạm vi an toàn, trên tay ả cũng không còn vũ khí, cô cũng không còn gì cố kỵ, tay chân cũng hoàn toàn thả lỏng, dùng trạng thái tốt nhất để ứng chiến.

Lúc bọn Chu Đào xông vào cửa hàng giải cứu những con tin thì trận chiến bên này đã đến hồi kết thúc. Lãnh Tâm Nhiên trở tay khống chế đối phương, ả nữ cướp bị cô kềm giữ không còn khả năng động thủ. Cùng lúc đó, cảnh sát đồng loạt xông lên, còng tay ả nữ cướp lại. Lãnh Tâm Nhiên đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, thoải mái vỗ tay một cái, chạy đến trước mặt Dạ Mộc Thần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra nụ cười tươi rói.

Suốt cả quá trình, tinh thần cộ vẫn căng như dây cung, mỗi bước bất cẩn đồng nghĩa với trả giá bằng sinh mạng. Có lẽ có người sẽ cảm thấy cô làm vậy là không sợ chết, thật ra thì ngược lại, cô rất sợ chết, vô cùng sợ, sau khi đã trải qua một lần, thì cô lại càng sợ cái chết, sợ cảnh thiên nhân hai ngã với người yêu của mình. Nhưng thấy chết mà không cứu lại không phải tác phong của cô. Mặc dù vẫn có người chết, nhưng cô đã cố gắng giảm thương vong xuống mức thấp nhất. Nếu hôm nay xảy ra chuyện này mà không có cô ở đây, cô chắc rằng số người chết tuyệt đối không chỉ có một. Đây không phải là cuồng vọng, mà là tự tin!

Người luôn vui buồn không lộ như Dạ Mộc Thần lúc này cũng mất đi vẻ lãnh đạm, tỉnh táo thường có, mặc dù tin tưởng vào thực lực của Lãnh Tâm Nhiên, nhưng nhìn thấy nguy hiểm cách cô gần như thế, chỉ sơ sẩy chút thôi thì sẽ không còn gặp lại nhau được nữa thì mồ hôi lạnh tuôn ra khắp người. Giờ thấy Lãnh Tâm Nhiên bình yên vô sự, động tác đầu tiên chính là ôm chặt cô vào ngực, không nói một lời, chỉ ôm thật chặt như thế.

Bảo vệ người dân Trung Hoa là trách nhiệm từ nhỏ của anh, nhưng hôm nay, vào thời khắc này, anh thế nhưng lại quên đi chức trách của mình, hy vọng người yêu mình sau này sẽ không tiếp tục làm những chuyện nguy hiểm như thế nữa, anh sợ... Ôm thật chặt đối phương vào ngực. Dạ Một Thần không dám nghĩ tiếp nữa.

Vốn là mọi chuyện đã kết thúc, vậy mà chuyện ngoài ý muốn lại một lần nữa phát sinh. Lãnh Tâm Nhiên vừa nghe một giọng nói quen thuộc hô "Cẩn thận" thì theo bản năng nghiêng người sang bên phải, gần như là đồng thời, hai tiếng súng vang lên, đến khi cô lấy lại tinh thần thì cảm giác được phần bả vai đau nhức không thôi. Không để ý tới thương thế của mình mà quay đầu nhìn lại, cô thấy ả nữ tặc vốn đã bị cảnh sát khống chế chẳng biết từ lúc nào đã thoát ra được, cầm cây súng trên tay lao về phía cô. Mà trên trán ả có một lỗ thủng, ngay giữa mi tâm. Cặp mắt ả trợn tròn, mang theo vẻ không dám tin và không cam lòng, nhìn chằm chằm về phía Lãnh Tâm Nhiên. Mà ở sau lưng ả ta, Trịnh Đại cầm súng hướng về phía này, rất hiển nhiên, phát súng kia là do anh ta bắn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro