249-250

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu thư, sao thế? Tôi nghe thủ hạ nói lúc trưa Thái Nguyên Củng có tới đây? Chúng ta cũng không có hợp tác gì, hắn đến đây làm gì?"

Sau khi vào cửa, Dương Lâm cũng cảm giác được không khí trong phòng đang bị đè nén. Bầu không khí này không đơn thuần chỉ là tâm tình không tốt, mà là đang tức giận. Dương Lâm chần chờ, dựa theo tin tức người làm báo lại thì Thái Nguyên Củng đột nhiên tìm tới cửa sau đó đã nói chuyện gì đó không tốt.

Lãnh Tâm Nhiên đang ngồi trước máy vi tinh suy nghĩ gì đó, trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ màn hình vi tính phát ra. Tình cảnh âm u thế này vừa đúng hợp với tâm tình hiện tại của Lãnh Tâm Nhiên.

Thấy Lãnh Tâm Nhiên không để ý đến mình, Dương Lâm biết chuyện không ổn, nhưng vẫn đi tới, ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô, yên lặng nhìn, không nói gì thêm.

Trong lúc này, Lãnh Tâm Nhiên vẫn chăm chú nhìn vào màn hình, như không phát hiện ra sự có mặt của Dương Lâm, tự đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không có phút phản ứng với thế giới bên ngoài. Đến khi cô ngẩng đầu lên, Dương Lâm đã chờ được nửa giờ.

Lãnh Tâm Nhiên buông con chuột ra, nhìn vào tư liệu trên màn hình, trong mắt đen sâu hun hút. Đến khi xem xong tài liệu, cô mới ngẩng đầu nhìn về phía Dương Lâm đang yên lặng ngồi một bên: "Đúng vậy, hắn tới, hơn nữa còn muốn thương lượng với tôi một chuyện. Dĩ nhiên, nói là thương lượng, chẳng bằng nói là tuyên bố."

Nhìn vẻ mặt cười như không cười của Lãnh Tâm Nhiên, tim Dương Lâm như chìm xuống đáy cốc. Có thể khiến cho người luôn mặt không biểu cảm như Lãnh Tâm Nhiên lộ ra vẻ mặt này, tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì. Nhưng dù vậy, nên hỏi thì vẫn phải hỏi: "Tiểu thư, có chuyện gì thế? Chẳng lẽ muốn chúng ta hợp tác với bang Thần Long để đối phó với bang Trúc Liên?"

Hiện giờ mâu thuẫn giữa bang Thần Long và bang Trúc Liên đã lên đến đỉnh điểm. Mặc dù theo lẽ thường, dựa theo mức độ hao binh tổn tưởng của hai bang phái, trong thời gian ngắn chắc sẽ không tiếp tục tranh đấu, mà sẽ dành thời gian để dưỡng thương. Nhưng mọi chuyện đều không phải tuyệt đối, nếu trong khoảng thời gian này hai bang phái lôi kéo trợ thủ sau đó cho đối phương một kích trí mạng, vậy cũng không hẳn là không thể.

Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên cong lên: "Là chuyện này, nhưng lại không nói thẳng ra như thế."

Dương Lâm cau mày, nghĩ đến một khả năng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi: "Chẳng lẽ hắn còn uy hiếp tiểu thư phải hợp tác?"

Lãnh Tâm Nhiên giảo hoạt khoát tay gạt bỏ suy đoán của ông: "Không phải, còn cẩu huyết hơn nữa kìa, không biết ông có thể đoán được hay không."

Dương Lâm mờ mịt.

Lúc này Lãnh Tâm Nhiên mới mở miệng, nói ra mục đích Thái Nguyên Củng đến chiều nay: "Hắn tới cầu hôn tôi, nói là nếu chúng tôi đến với nhau thì có thể liên kết bang Thần Long và Tung Hoành, trở thành bá chủ Yến Kinh. Dĩ nhiên, hắn còn uyển chuyển tỏ ý không được phép từ chối."

Vừa nghe xong câu này, sắc mặt Dương Lâm lập tức trở nên khó coi: "Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!"

Nghe được lời của Dương Lâm, Lãnh Tâm Nhiên không nhịn được mà phì cười, còn vừa cười vừa gật đầu: "Tôi cũng thấy thế. Xem ra là do bình thường tôi quá hiền đi, nên mới cho người ta cảm giác dễ khi dễ như thế. Hôm nay hắn tới nói là cầu hôn với tôi, nhưng giọng điệu cứ như thể tới để tuyên bố quyết định, còn bày ra cái vẻ muốn bố thí nữa chứ. Cứ như thể hắn coi trọng tôi là phúc khí tôi tu tám đời vậy. Nhưng cũng thật mới mẻ, lần đầu tiên tôi thấy có người dám dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với tôi đấy."

Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt nói, Dương Lâm cũng tức đến mức nổi trận lôi đình, tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi hết cả lên: "Khốn khiếp!"

Cảm nhận được cơn tức của Dương Lâm, Lãnh Tâm Nhiên lại cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều: "Tôi vốn còn định chờ thêm một thời gian nữa. Nhưng nếu Thái Nguyên Củng đã dâng đến tận cửa, vậy thì, tôi cảm thấy nếu không làm gì đó thì thật khiến người khác xem thường rồi."

Dương Lâm ngơ ngẩn, mắt trợn thật lớn: "Ý của tiểu thư là..."

"Chỗ ngồi của Tung Hoành là lão đại Yến Kinh, chống lại bang Thần Long cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Vốn còn định chờ thêm một thời gian nữa, để cho các anh em trong bang trưởng thành hơn một chút, nhưng có vẻ như thời gian không đợi người. Nửa năm, tôi cho ông nửa năm chuẩn bị, sau nửa năm, chúng ta sẽ trực tiếp khai chiến với bang Thần Long. Dĩ nhiên, trong nửa năm này, nếu ông muốn làm một vài hành động nhỏ gì đó thì cũng được. Còn thêm một tin nữa. Lúc chiều tôi có liên lạc với Thiếu Tuyệt, cậu ấy nói nửa năm sau sẽ về. Cho nên, nửa năm này ông phải vất vả rồi."

Giọng nói của Lãnh Tâm Nhiên rất bình thản, nhưng Dương Lâm nghe lại thấy máu huyết cả người đều sôi trào, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập. Ông biết mục tiêu của tiểu thư nhà mình, nhưng lại không nghĩ cô sẽ thực hiện trong thời gian ngắn đến vậy. Sự tự tin và khí phách này, cả đời ông theo cũng không kịp. Tuy nhiên, cũng chính vì sự tự tin đến mức kiêu ngạo này, mới có thể khiến ông cam tâm tình nguyện đi theo cô.Huống chi, hơn một năm nay, những quyết định mà cô đưa ra chính là minh chứng tốt nhất cho năng lực của cô.

Nghe nói nửa năm sau thiểu chủ sẽ trở về, Dương Lâm thiếu chút nữa không nhịn được mà nhảy cẩng lên. Dù sao thì ông cũng nhìn Dung Thiếu Tuyệt lớn lên từ nhỏ, chỉ là khi Dung Thiếu Tuyệt mới mấy tuổi ông đã bị Dung lão gia phái tới Yến Kinh. Ông vẫn luôn yêu thích vị thiếu chủ này của mình, sau khi ông biết thiếu chủ đi Ý để tiếp nhận đặc huấn thì vô cùng mong đợi, nôn nóng muốn nhìn xem cậu ấy sẽ trưởng thành như thế nào.

"Khu ở dành cho thân nhân phải làm xong sớm hơn nữa. Dùng nửa năm để chuẩn bị, mặc dù có hơi vội vàng nhưng tôi tin ông sẽ làm được. Thời gian không đợi người, mục tiêu của chúng ta không chỉ dừng lại ở mảnh đất Yến Kinh này. Chinh phục Yến Kinh rồi, còn cả Trung Hoa đang chờ chúng ta. Một đời người cũng không dài, cho nên, chúng ta nhất định phải đẩy nhanh tiến độ!"

Lãnh Tâm Nhiên đi tới mở công tắc đèn lên, lúc này nhìn lại cô, bỗng phát hiện vẻ tăm tối trên mặt cô đã biến mất, chỉ còn lại sự mong đợi và khát vọng mãnh liệt vào tương lai.

Dưới giọng điệu kiên định của cô, Dương Lâm cũng bị đầu độc theo, ông không chút hoài nghi với bầu trời tương lai mà Lãnh Tâm Nhiên vẻ ra, ngược lại còn vô cùng chờ mong.

"Yên tâm đi, tiểu thư, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt."

"Trong khoảng thời gian tới tôi không có thời gian để chú ý đến chuyện của Tung Hoành, có chuyện gì ông cứ tự xử lý. Chuyện của bang Thần Long thì báo lại với tôi, nếu Thái Nguyên Củng tới nữa, cứ nói thẳng là tôi không có ở đây."

Đối với những kẻ đáng ghét, Lãnh Tâm Nhiên luôn không khách khí. Rất hiển nhiên, Thái Nguyên Củng đã bước vào danh sách này rồi.

Dương Lâm gật đầu. Cho dù tiểu thư không nói, ông cũng sẽ làm vậy. Trên thế giới này, người có thể xứng với tiểu thư, chỉ có người đàn ông tên Dạ Mộc Thần kia. Những người khác, đều là cóc đòi ăn thịt thiên nga!

Mấy ngày nay, Lãnh Tâm Nhiên luôn bận rộn như con quay, gần như chân không chạm đất. Vừa lo chuyện của Tung Hoành, vừa lo chuyện công ty, còn cả chuyện của Đông Phương Mạn Lệ nữa.

Sau khi điều tra vị thư ký thị ủy của thành phố H kia, cô phát hiện người này làm việc cho nhà Đông Phương. Nếu đã như thế, vậy thì khả năng Đông Phương Mạn Lệ động thủ đã lên đến 80%. Nếu đối phương còn khiêu khích lần nữa, Lãnh Tâm Nhiên sẽ không tiếp tục nhẫn nhịn. Nếu đối phương không biết thức thời, cho dù có làm cho nhà Đông Phương biến mất trên đời cô cũng không ngại.

Trong quá trình Thẩm Quân điều tra, Lãnh Tâm Nhiên còn gặp mặt một người khác. Người kia, dĩ nhiên là Trần Anh. Lãnh Tâm Nhiên không xác định được chuyện này là ý định của một mình Đông Phương Mạn Lệ hay có người nhà ủng hộ phía sau. Nhưng hiển nhiên, vị thư ký thị ủy kia chắc chắn có vấn đề. Nếu muốn cởi được nỗi oan cho Lam Văn Huân, tất phải kéo vị thư ký thị ủy kia xuống nước. Nếu làm thế, tức là chống đối với nhà Đông Phương.

Mặc dù ở Trung Hoa, nhà Đông Phương có địa vị rất cao, nhưng một vị thư ký thị ủy cũng vô cùng quan trọng đối với bọn họ. Hơn nữa vị này còn chưa đến bốn mươi tuổi mà đã có thể bò lên được tới cái ghế thư ký thị ủy, tiền đồ phải nói là vô hạn. Rèn luyện thêm mấy năm nữa, lại thêm nhà Đông Phương cất nhắc, điều đến Tỉnh ủy cũng chỉ là chuyện nhỏ. Nếu vậy, nhà Đông Phương tuyệt đối sẽ không buông tha cho một trợ thủ đắc lực đến vậy. Lần điều tra vấn đề tác phong lần này của hắn, nhà Đông Phương nhất định sẽ nhúng tay.

Chống lại nhà Đông Phương, chuyện này với Lãnh Tâm Nhiên có chút gấp gáp nhưng cũng không quá bất ngờ. Chỉ cần một ngày còn Đông Phương Mạn Lệ, vậy thì bọn họ không cách nào chung sống hòa thuận với nhau được.

"Cô nhóc, hôm nay cháu tìm chú có chuyện gì thế?"

Trần Anh nghe nói Lãnh Tâm Nhiên tìm mình thì rất giật mình. Bình thường ông cũng hay chú ý đến tin tức của Tiểu Quái Vật này, dĩ nhiên cũng biết chuyện cô thành lập Tung Hoành. Lúc biết cô đi theo con đường hắc đạo thì cảm thấy rất đáng tiếc, sau lại nghĩ với tính cách khác người của cô, nhất định sẽ gầy dựng nên sự tích huy hoàng trong giới hắc đạo. Tuy nhiên, ông vẫn lol ắng, tuổi của Tiểu Quái Vật còn quá nhỏ, cám dỗ thế gian lại quá nhiều, chỉ cần cô sa chân lạc bước thôi thì sẽ uổng phí cả một kỳ tài.

"Thủ trưởng, lần này cháu đến tìm ngài là có chút chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ." Có việc cầu người, thái độ của Lãnh Tâm Nhiên đương nhiên phải cung kính. Nhưng sự kính trọng của Lãnh Tâm Nhiên đối với Trần Anh là từ nội tâm, cho nên cũng không thấy khó khăn.

Trần Anh sửng sốt một chút, sau đó mới nghiêm mặt nói: "Chuyện gì?"

Lãnh Tâm Nhiên lấy tư liệu trong túi xách đưa cho Trần Anh: "Cháu biết gần đây có chuyện điều tra vấn đề tác phong của một số quan viên. Không may ở chỗ, cha của một người bạn cháu cũng bị liên lụy vào đó. Cháu nghĩ thủ trưởng cũng biết tính chất thân phận của cháu, nếu cháu ra mặt làm chuyện này thì có hơi quá phận. Cho nên cháu chỉ thể tới tìm thủ trưởng giúp đỡ."

Trần Anh chần chờ hồi lâu mới nhận lấy xấp tài liệu Lãnh Tâm Nhiên đưa, sau khi thấy rõ tài liệu kia nói về vấn đề gì thì vẻ mặt lập tức lạnh băng, mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên cũng mang theo sự cảnh giác và xét đoán: " Chuyện này..."

Lãnh Tâm Nhiên biết ông muốn nói cái gì, bình tĩnh giải thích: "Cháu đã nói rồi, cha của bạn cháu bị hãm hại nên mới liên lụy vào đó. Mà một trong những nguyên nhân khiến ông ấy bị dính vào là do trên tay ông ấy có những thứ này."

Mặc dù trong lòng Trần Anh vẫn có không ít nghi vấn, nhưng không thể không nói là ấn tượng của ông về Lãnh Tâm Nhiên rất tốt, cho nên ông cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, mà chỉ nói: "Thủ trưởng là do binh lính dưới trướng của chú gọi, cháu không phải binh lính của chú, sau này cứ gọi chú là chú Trần đi."

Lãnh Tâm Nhiên người, nhìn một bên má vẫn nghiêm túc như cũ của Trần Anh, hạ giọng gọi một tiếng: "Chú Trần."

Vẻ nghiêm túc trên mặt Trần Anh cũng giãn ra không ít, nhìn Lãnh Tâm Nhiên, nói lời có chút sâu xa: "Đi theo con đường đó, là cháu tự mình lựa chọn, chuyện khác không nói, chú chỉ hy vọng cháu không đi sai đường, nhất định phải giữ vững quyết tâm."

Lãnh Tâm Nhiên biết Trần Anh nói thế là vì quan tâm đến mình, trong lòng cảm động, liên tục gật đầu: "Cháu biết thưa chú, cảm ơn chú."

"Tư liệu lần này cháu mang đến cho chú rất quan trọng. Gần đây đúng là bên trên có điều tra vấn đề tác phong của một vài người, vừa lúc chú có quen với người phụ trách chuyện này. Những tài liệu này chú sẽ đưa cho ông ấy. Nhưng chú khẳng định là, nếu cha của bạn cháu thật sự bị oan, chú sẽ kêu ông ấy chú ý nhiều hơn."

Lãnh Tâm Nhiên biết, trong hoàn cảnh này, hứa được như thế cũng không phải dễ.

"Cảm ơn chú."

"Nghe nói cháu vẫn luôn quan tâm đặc biệt đến ma túy?" Trần Anh đột nhiên nhớ tới một chuyện, nghi ngờ hỏi.

Lãnh Tâm Nhiên cũng không ngạc nhiên, nhẹ nhàng gật đầu: "Dạ vâng, ma túy gây ra quá nhiều nguy hại cho đất nước. Cho nên cháu đi theo con đường này, nguyên nhân chủ yếu là muốn bảo vệ quốc gia của chúng ta, cháu không hi vọng ma túy xuất hiện trong lãnh thổ quốc gia của ta."

Nghe xong lời này, Trần Anh tán thưởng gật đầu: "Không tệ. Chú còn lo là cháu còn nhỏ sẽ không hiểu chuyện, nhưng giờ thấy được cháu còn chính chắn hơn trong tưởng tượng của chú rất nhiều. Chú tiết lộ cho cháu chút tin nội bộ, gần đây bên dãy Đông Bắc có động tĩnh rất lớn, đoán chừng sẽ có hành động. Đến lúc đó nếu cháu có hứng thú, chú có thể cho cháu tham gia."

Trần Anh đưa ra quyết định này tuyệt đối nằm ngoài dự đoán của Lãnh Tâm Nhiên. Ông là một người xem trọng kỷ luật hơn cả tính mạng, vậy mà lại cho Lãnh Tâm Nhiên tham gia hành động tối mật thế này. Sự tín nhiệm này, không chỉ hai ba câu là có thể nói rõ.

"Cảm ơn chú Trần, nếu cháu có thể làm được gì thì chú cứ việc căn dặn, cháu nhất định sẽ dốc lòng thực hiện."

Đời này không thể làm quân nhân là một tiếc nuối lớn trong lòng Lãnh Tâm Nhiên. Nhưng so với sở thích cá nhân, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Vậy nên, khi ông trời cho cô cơ hội trọng sinh lần nữa, cô vẫn không chút do dự mà lựa chọn con đường lúc trước.

Mặc dù đời này cô không có cơ hội làm quân nhân, nhưng vẫn không thể ngăn được thiện cảm của cô dành cho quân nhân. Những việc quân đội làm, tuy không thể nói trăm phần trăm, nhưng cũng trên chín mươi là có lợi cho tổ quốc, vậy nên, chỉ cần có thể làm được, cô nhất định sẽ không chút do dự.

Trần Anh rất ưa thích tính sảng khoái này của Lãnh Tâm Nhiên, nghe được câu trả lời của cô thậm chí còn lộ ra nụ cười hiếm có: "Yên tâm đi, nếu có chỗ dùng cháu chú nhất định sẽ không khách khí. Nói thế nào thì cháu cũng đi ra từ Báo Tuyết của chúng ta, cống hiến cho quốc gia là trách nhiệm cháu không thể chối bỏ!"

Những tư liệu lấy được từ chỗ Lam Văn Huân, Lãnh Tâm Nhiên vốn định giao cho Thẩm Quân phụ trách, nhưng sau khi biết được người được phái đi điều tra lần này là người của phe Tào thị thì liền nghĩ đến Trần Anh.

Mặc dù một năm trước có cứu được con dâu và cháu trai của tư lệnh Tào, Lãnh Tâm Nhiên có ân với Tào thị, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ bám víu vào cửa quan hệ này. Tính ra thì, quan hệ giữa cô và Trần Anh thân thiết hơn Tào thị rất nhiều.

Huống chi, sau khi Thẩm Quân móc nối quan hệ với vô số người, đã đưa ra kết luận - mức độ nghiêm trọng của chuyện này vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ. Bởi vì, nhân viên bị điều tra lần này, đã không còn giới hạn trong thành phố H mà đã lan rộng sang phạm vi cả nước. Bởi vì bên trên có một quan lớn bị tra ra tác phong có vấn đề, nên những dây mơ rễ má dưới trướng hắn cũng bị kéo ra điều tra theo.

Trong chuyện này, vị thư ký thị ủy tên Lương Đồng của thành phố H kia có tác dụng như một cầu nối, bởi vì hắn có quan hệ với nhà Đông Phương, nên được dùng để liên lạc với trung ương và địa phương.

Chuyện của Lam Văn Huân, chỉ có thể nói là ngoài ý muốn. Người làm ăn ai cũng muốn quen biết với nhà quan, mà ông giữ lại những chứng cứ kia cũng chỉ muốn để lại đường lui cho mình. Đến tận bây giờ, mặc dù có người đoán được trên tay ông có thứ bất lợi với bọn họ, nhưng rốt cuộc là tài liệu gì thì lại không rõ. Sở dĩ ông bị dính vào chuyện này, ẩn tình trong đó chắc cũng chỉ có một vài người trong cuộc mới biết.

Lúc nghe Thẩm Quân phân tích chi tiết mọi việc, trong lòng Lãnh Tâm Nhiên đã có suy đoán.

Xem ra, người phía trên đã có hành động rồi.

Cô nhớ lúc trước Thần có nói với mình vị lão tổ tông nhà Đông Phương có lẽ sắp không chống đỡ được bao lâu nữa, Lương Đồng là người của nhà Đông Phương, mà người phụ trách chuyện này lại thuộc phe phái của Tào thị, hiển nhiên là có người muốn động đến nhà Đông Phương rồi. Nghĩ đến vị lão tổ tông nhà Đông Phương, có lẽ chuyện sẽ xảy ra trong mấy ngày tới.

Một năm qua, mặc dù Lãnh Tâm Nhiên biết Hiên Viên Phong là cha của cỗ thân thể này, nhưng cô lại không hề vạch trần. Nếu không xảy ra chuyện gì đặc biệt thì có nhận lại người cha này hay không, đối với cô mà nói cũng không khác biệt gì mấy. Nhưng mà, Hiên Viên Phong vẫn luôn đối xử với cô rất nhiệt tình, gần như mỗi tuần đều sẽ hẹn cô ra ngoài ăn một bữa cơm, tán gẫu về những chuyện xảy ra gần đây. Có lẽ vì muốn đền bù cho những mất mát của Lãnh Tâm Nhiên nên dù địa bàn đặt ở dãy Đông Bắc thì Hiên Viên Phong vẫn ở mãi Yến Kinh không chịu đi. Việc đó lại rất hợp ý của những người muốn lôi kéo ông. Những người này, tất nhiên là những người vì sắp mất đi chỗ dựa lớn nhất mà trở nên hoang mang của nhà Đông Phương.

Lãnh Tâm Nhiên vừa suy nghĩ vừa gõ ngón tay lên bàn theo thói quen, cô tin, dựa vào mức độ cưng chiều mà Hiên Viên Phong dành cho mình lúc này, nếu mình gây chuyện với nhà Đông Phương, chắc chắn ông sẽ không chút do dự mà đứng về phía mình. Hiên Viên Phong này, là một người kiêu ngạo đến không thể kiềm chế, nhưng cũng rất bao che, mà biểu hiện rõ ràng nhất chính là đối với cô. Cô nghĩ, nếu cô nói cho người đàn ông này biết chuyện Thái Nguyên Cũng dùng lời lẽ uy hiếp và giọng điệu bố thí để bức hôn mình, Yến Kinh vốn đã chẳng thái bình chắc sẽ càng thêm hỗn loạn. Tuy nhiên, bang Thần Long là đối thủ của cô, cô muốn tự mình giả quyết, tạm thời còn chưa cần đến sự giúp đỡ của người khác. Ưu điểm lớn nhất của Lãnh Tâm Nhiên so với người khác là có đủ sự tỉnh táo, dù có gặp phải chuyện gì thì cô đều có thể duy trì sự bình tĩnh, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để phân tích cặn kẽ mọi chuyện. Trong chuyện lần này ưu điểm đó cũng phát huy tác dụng rất lớn, biểu hiện ở chỗ, cô đã đưa những chứng cứ đó cho người chính xác nhất.

Trong lúc chờ đợi, Lãnh Tâm Nhiên phái mấy người âm thầm bảo vệ Lam Kỳ Nhi. Những chuyện thế này cô cũng chả mấy kinh ngạc, hiện giờ chưa ai động tới người nhà của Lam Văn Huân là vì chưa biết những thứ trên tay ông quan trọng đến mức nào. Nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió, những tài liệu này sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ ra ngoài. Dĩ nhiên, bọn họ sẽ không tra được những tư liệu này đã bị sang tay. Bọn họ sẽ cho là những tư liệu này vẫn còn nằm trên tay Lam Văn Huân, sau đó sẽ dùng đủ loại biện pháp dụ dỗ, uy hiếp. Mà lúc đó, người nhà chính là vũ khí uy hiếp lợi hại nhất. Lãnh Tâm Nhiên đặc biệt kêu Lam Kỳ Nhi gọi điện cho mẹ cô ấy, ngày hôm sau, mẹ cô ấy lập tức đi Thụy Điển. Người thân của bà cũng ở đó, lần này ra nước ngoài, cũng xem như đi giải sầu. Vốn là bà cũng muốn ở lại trong nước để nghe ngóng tin tức, nhưng sau khi nghe con gái khuyên nhủ, bà cảm thấy những chuyện này cũng không phải chuyện đùa. Bà cũng là người lăn lộn trên quan trường, đương nhiên biết được nơi này nhìn thì sạch sẽ, nhưng thực chất lại vô cùng bẩn thỉu. Nếu quả thật là như thế, vậy thì, bảo vệ tốt bản thân chính là cách tốt nhất để giúp chồng.

Lúc đầu mẹ Lam cũng định dẫn Lam Kỳ Nhi theo, nhưng lại bị Lam Kỳ Nhi từ chối. Cô rất tin tưởng Lãnh Tâm Nhiên, huống chi, cô cảm thấy, hiện giờ ba đang ở trong ngục, ở lại trong nước mới có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nếu đi ra nước ngoài rồi, cô sẽ khó lòng biết được tin tức của ba. Quan trọng hơn là, hiện giờ người bên cạnh cô đều đang cố gắng giúp đỡ cô, cô không thể bỏ trốn một mình được. Lãnh Tâm Nhiên há lại không hiểu quyết định của cô ấy, nhưng cô cũng không nói gì, ngay ngày hôm sau đã chuẩn bị cho cô ấy mấy người hộ vệ. Mấy hộ vệ này đều là những người có thân thủ tốt nhất ở Tung Hoành. Chuyện này, cô không hề nói với Lam Kỳ Nhi, dù sao hiện tại đây cũng mới chỉ là suy đoán của cô, cô không muốn cô ấy vì những suy đoán này mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày. Từ trước đến nay Lãnh Tâm Nhiên chưa bao giờ đánh không trúng đích, hiển nhiên, sự phòng ngừa chu đáo của cô lại một lần nữa giúp cô lập công. Thỉnh thoảng cô lại nhận được điện thoại của Trần Anh, đều là nói về tiến triển của vụ án, muốn cô biết trước mà chuẩn bị, tránh cho lúc đó bị đánh đến trở tay không kịp.

Thời gian trôi qua, tiến trình điều tra càng lúc càng đi sâu, tình hình cũng ngày càng nghiêm trọng. Biểu hiện lớn nhất là gần đây tất cả các tờ báo đều đăng tin tức liên quan đến vụ án này. Mà khi Lãnh Tâm Nhiên xem kênh pháp luật và đời sống, cô phát hiện gần đây tỉ lệ tội phạm đang có xu hướng tăng vọt.

Nhìn theo đó, Lãnh Tâm Nhiên biết, chuyện mình vẫn lo lắng sắp xảy ra.

Nửa tháng sau đó, vào một buổi chiều, Lãnh Tâm Nhiên nhận được một cuộc gọi xa lạ. Tin tức mà điện thoại mang đến cũng chẳng tốt đẹp gì - Lam Kỳ Nhi bị bắt cóc.

Mặc dù Lãnh Tâm Nhiên đã sớm phòng bị, nhưng họ ở ngoài sáng, địch ở trong tối, . Bốn hộ vệ, một ở lại ngăn cản phía sau, ba người chạy theo. Sau khi nhận được điện thoại, Lãnh Tâm Nhiên lập tức lái xe chạy tới địa điểm Lam Kỳ Nhi gặp chuyện.

Lúc Lam Kỳ Nhi bị bắt, cô đang ở cùng với Lăng Vũ.

Bởi vì trong nhà gặp chuyện không may nên trong khoảng thời gian này, tinh thần của Lam Kỳ Nhi luôn không tốt, Lăng Vũ thấy mình rãnh rỗi nên đã chạy đến trò chuyện với cô để cô không thấy cô đơn. Thế nên, người bị bắt đi lần này không chỉ một mình Lam Kỳ Nhi, mà còn có cả Lăng Vũ.

Lúc ấy Lăng Vũ đang ngồi cạnh Lam Kỳ Nhi, đột nhiên có một chiếc xe lao tới túm lấy cánh tay Lam Kỳ Nhi. Kết quả là, ngay cả cậu cũng bị kéo lên theo.

Mặc dù Lãnh Tâm Nhiên có phái bốn hộ vệ đi theo nhưng vì để tránh quấy rầy đến cuộc sống sinh hoạt bình thường của cô ấy nên bình thường chỉ lén đi theo phía sau chứ không có theo sát bên người. Chuyện xảy ra quá đột ngột, lúc bọn họ chạy tới thì chiếc xe đó đã lao đi rồi. Chuyện họ có thể làm chỉ là lập tức đuổi theo chiếc xe kia. Lúc Lãnh Tâm Nhiên chạy tới cũng không hề lãng phí thời gian để nói nhảm, cô trực tiếp xách tên hộ vệ còn lại lên xe, sau đó đạp ga xông ra ngoài.

Nhưng mà, chuyện không hề thuận lợi như bọn họ tưởng. Có vẻ vụ bắt cóc này đã được lên kế hoạch từ trước, lúc bọn họ sắp đuổi kịp chiếc xe đó thì bỗng chốc có mấy chiếc xe giống nhau như đúc lao ra từ một ngã rẽ, thậm chí ngay cả biển số xe cũng giống. Mấy chiếc xe lao thẳng vào dòng xe, rồi rẽ đi các hướng, khiến cho bọn họ hoa cả mắt.

Lúc nghe bọn hộ vệ ủ rủ báo cáo thì Lãnh Tâm Nhiên cũng không tức giận, chỉ có môi mỏng là mím lại thành một đường, mắt híp lại, sát khí mười phần. Những người kia là do ai phái tới chẳng cần nghĩ cũng biết, lành ít dữ nhiều cũng là điều hiển nhiên. Hiện giờ Lãnh Tâm Nhiên không chỉ lo lắng cho hai người bọn họ, quan trọng hơn là cô đang hối hận khôn cùng. ngay cả bạn mình mà cô còn không bảo vệ được, đó quả thật là một điều sỉ nhục to lớn đối với cô.

Chuyện duy nhất đáng ăn mừng là lần này có cả Lăng Vũ ở đó. Cậu Lăng Vũ này, mặc dù bình thường nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng lại cực kỳ cẩn trọng.

Quan trọng hơn là, cô biết được một chuyện từ miệng Lăng Vũ. Gia cảnh của Lăng Vũ không tệ, cũng có thể nói là vô cùng khá giả. Là con út của đại vương dầu hỏa, dĩ nhiên từ nhỏ đến lớn cậu ta đều sống trong sự cưng chiều. Nhưng mà, những gia đình thế này lại có một vấn đề, chính là những đứa trẻ trong nhà rất dễ bị người khác nhớ thương. Không khéo ở chỗ, Lăng Vũ cũng từng bị xem như tiểu bạch thỏ mà bắt cóc một lần.

Lúc Lăng Vũ sáu tuổi, cậu từng bị bắt cóc. Nhưng may là mục tiêu của bọn bắt cóc chỉ là tiền, lúc ấy cha Lăng Vũ đã bỏ ra một tỷ để chuộc con trai mình về. Đối với đại vương dầu hỏa mà nói, tiền không phải vấn đề, cái ông không thiếu nhất chính là thứ đó. Điều ông thật sự quan tâm là sự an toàn của con ông. Hơn nữa từ nhỏ dáng vẻ của Lăng Vũ đã trắng trắng mềm mềm, hơn nữa còn rất giống mẹ cậu, khiến cho đại vương dầu hỏa yêu ai yêu cả đường đi cũng yêu thương cậu đến tận xương tủy. Vì vậy, sau lần bắt cóc đó, cha Lăng đã làm một chuyện mà người bên ngoài cảm thấy là vô cùng khoa trương. Ông đã dùng gần như tất cả các mối quan hệ, tốn vô số tiền bạc, sau đó đưa Lăng Vũ đến một sở nghiên cứu bí mật quốc gia, xin chuyên gia cấy một con chíp định vị vào người cậu.

Con chíp này, cả trong lẫn ngoài cũng hao tốn đến vài tỉ, chất lượng dĩ nhiên là cực tốt. Chỗ tốt nhất chính là, bất kể Lăng Vũ có đi đến đâu trên địa cầu, chỉ cần khởi động máy định vị ở nhà họ Lăng là có thể tra ra được vị trí của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro