25-26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão đàn ông đó gặp hậu quả gì tuyệt đối không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Lãnh Tâm Nhiên.

Cô tiếp tục vùi đầu chế rượu ở quầy bar, đến 9h thì chuẩn bị ra về.

Trên đường về nhà, nhớ tới việc hôm nay trừng trị cái tên mập chết bầm đó, khóe miệng của Lãnh Tâm Nhiên lại lần nữa hiện lên nụ cười máu lạnh.

"Đuổi theo! Đuổi theo! Nhớ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"

Trong hẻm nhỏ âm u, đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Giống như cảnh xem trên TV, mấy tên mặc đồ đen tay cầm dao cầm gậy tìm kiếm khắp nơi.

Cách cánh cửa phía trước không xa, một bóng dáng suy yếu co rút lại thành một khối, núp trong bóng tối, nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng.

Anh không thể tin được, người phụ nữ anh yêu nhất, lại là người độc ác đến vậy. Hại...anh tan nhà nát cửa, sự nghiệp nhiều năm gây dựng cũng bị hủy trong chốc lát, lại còn bị đuổi cùng giết tận, ngay cả tánh mạng anh cũng không tha. Từ thành phố A chạy trốn đến cái thành phố nhỏ này, anh đã không còn đồng nào, nhưng mà, đám người kia vẫn đuổi giết không tha. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng mười phút tới anh sẽ sống chết không rõ. Chết, hài cốt không còn, sống, sống không bằng chết, cho dù là bên nào, cũng không chịu đựng được!

Anh đang hồi tưởng lại khoảng thời gian quen biết người phụ nữ kia, mười năm, cuối cùng lại bị lợi ích cám dỗ. Chơi cổ phiếu, mở công ty, sau đó phát triển thành đế quốc thương mại như bây giờ, nhưng mà, thời điểm huy hoàng nhất, anh lại bị người phụ nữ mình yêu nhất đó đâm một đao sau lưng. Đáng chết, anh thậm chí còn định trước, lúc công ty kỷ niệm một năm ngày thành lập, trước mặt toàn bộ nhân viên trong công ty, cầu hôn với cô. Không nghĩ tới...

Tiền, thật sự quan trọng như vậy sao?

Sự nghiệp không còn, người yêu không còn, lại còn bị người khác đuổi giết, cho dù không ai đuổi giết, anh cũng không biết mình còn có thể làm gì. Bạn gái yêu nhau mười năm cũng có thể phản bội, vậy, anh còn có thể tin tưởng vào ai? Chịu bao nhiêu đả kích, thiên chi kiêu tử như anh, đã tuyệt vọng dưới ánh mắt coi thường của người đời, đối với thể giới này, đã hoàn toàn mất lòng tin.

Có chuyện!

Quen sinh hoạt trong bóng tối nên giác quan của Lãnh Tâm Nhiên vô dùng nhạy bén, cô nhận ra được, cái hẻm nhỏ lúc nãy mình đi ngang qua, có loại hơi thở rất quen thuộc. Cái loại máu tanh, xơ xác tiêu điều đó, là hơi thở 'huyết sát', là thứ cô thích nhất!

Dừng lại trong chốc lát, đến khi cô dang chân bước tiếp, một bóng dáng lảo đảo từ trong con hẻm nhỏ âm u chạy đến, xông thẳng về phía cô.

Người kia, bẩn thiểu, căn bản không thấy rõ mặt mũi. Trên người của anh ta, loảng lổ vết máu, cả người toát ra mùi máu tanh nồng hòa lẫn với mùi mồ hôi hôi thối. Dáng vẻ sa sút như thể, không khác gì những tên ăn mày đầu đường.

Không đợi Lãnh Tâm Nhiên né tránh, bóng dáng lảo đảo đó đã té xỉu trên mặt đất.

Cảm giác được ý thức dần rời đi, Thẩm Quân lộ ra nụ cười khổ tuyệt vọng, xem ra, mạng của Thẩm Quân anh, sẽ phải kết thúc ở chỗ này. Xuyên thấu qua đôi mắt mờ ảo, anh thấy trước mắt mình có một cô gái nhỏ đang đứng. Có lẽ người sắp chết sẽ trở nên lương thiện, thấy cô gái nhỏ, anh nhớ tới đám sát thủ hung ác kia, cố gắng dùng hết khí lực toàn thân nói: "Chạy mau, rời khỏi nơi này............ Có người xấu!"

Nói xong, liền hoàn toàn lâm vào trạng thái hôn mê.

Chân của anh đã bị thương, mất máu quá nhiều, có thể sống đến bây giờ, đã là cực hạn.

Lãnh Tâm Nhiên vốn chuẩn bị rời đi, cô không phải Thánh mẫu lương thiện, cũng không muốn đụng vào những phiền phức vô vị. Nhưng những lời cuối cùng của người xa lạ này đã khiến cô thay đổi ý tưởng. Cô luôn là người "người không phiền ta, ta không động người", người khác đối với cô thế này, cô sẽ trả lại gấp mười lần thế đó. Người xa lạ này, trước khi chết còn không quên nhắc nhở cô chạy trốn, cho dù anh ta không nói cô cũng sẽ đi, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau.

"Thấy anh ta tốt bụng như thế, vậy cứu anh ta một lần đi."

Lãnh Tâm Nhiên cười, kéo người hôn mê trên đất sang một bên. Những tiếng bước chân dồn dập ngày càng gần, cô biết thời gian mình có không nhiều lắm, nhưng vẫn có thể làm được rất nhiều chuyện.

Mấy phút sau, đám người kia xuất hiện trước con hẻm nhỏ một lần nữa.

"Đáng chết, thằng đó đâu?"

Đứng trên đường phố, dõi mắt nhìn khắp nơi, vẫn không tìm được mục tiêu.

Mấy người này đã tìm kiếm rất lâu, thấy vết máu trên lối đi bộ, lập tức chen nhau xông tới.

Bên này, Lãnh Tâm Nhiên đang cõng người hôn mê đi dọc theo một con đường nhỏ do cô phát hiện để tránh đám người kia. Thời gian quá ngắn, cô chỉ có thể làm chút ngụy trang đơn giản, không biết những người đó có trúng kế hay không.

Bất quá, sau khi mang người kia ra khỏi con hẻm, Lãnh Tâm Nhiên nhất thời lại không nghĩ được phải cho anh ta ở nơi nào. Đã trễ thế này, người này cả người đầy vết thương, không biết nên an bài cho anh ta ở chỗ nào mới tốt? Cô có một nơi có thể đi, nhưng có là nơi cô chuẩn bị cho mình, chỉ có một phòng trống, không có gì cả. Đó là nơi riêng tư của cô, cô thật không muốn mang một người xa lạ về. Nhưng mà, lại nghĩ đến đã giúp người thì nên giúp cho trót "tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên", cuối cùng vẫn cắn răng quyết định đưa người này về phòng trọ của mình.

Thật may là cô luôn có thói quen mang theo chìa khóa bên người, né đi phòng trực của bà lão chủ nhà, mở cửa, đưa người vào trong.

Trong phòng rất trống, không có gì cả, chỉ có phòng ngủ chính là có một cái giường.

Sau khi sắp xếp cho người đó xong, cô xuống dưới mua chút thuốc kháng viêm hạ sốt. Sau khi làm xong những việc chuẩn bị, đem người đã hôn mê bị cởi hết quần áo chí còn chừa quần lót thả và nhà vệ sinh, dội nước nóng vào người, sau đó mang người đã sạch sẽ ra ngoài.

"Gì? Thẩm Quân?"

Vốn chỉ là cô tò mò nên mới vén mái tóc dài trước trán của anh ta ra, lại không nghĩ đến thì ra là người quen? Gương mặt đó, cô đã từng gặp rất nhiều lần, mỗi lần đều là đi chung với Thần. Chẳng qua là, khi đó anh ta hăm hở có vô số người muốn kết giao, sao lại luân lạc đến thế nào? Vận khí của cô đúng là rất tốt, tùy tiện cứu người, lại chính là chàng trai vàng của thương giới Thẩm Quân!

Lúc Diêm Môn vừa mới bắt đầu, cô có nghĩ đến sẽ kéo Thẩm Quân vào phụ trách vấn đề kinh tế của Diêm Môn, nhưng mà, bị đối phương từ chối. Thẩm Quân chính là một trong số ít những người dám cự tuyệt lời của cô, không nghĩ tới, mới qua một thời gian ngắn, lại từ Thiên đường rơi xuống Địa ngục!

Thấy người quen, tâm tình của Lãnh Tâm Nhiên rất phức tạp. Người anh ta rất gầy, tuyệt đối không giống như người sống an nhàn sung sướng, hơn nữa còn có rất nhiều vết thương, có vết roi, có vết côn, còn có vết dao. Thậm chí cách vị trí tìm mất cm, còn vó một vết sẹo màu hồng, hiến thiên là bị thương cách đây không lâu. Vết thương đó, ở sau lưng, có thể có ai đó hạ thủ từ phía sau lưng anh ta, đây chắc chắn là người anh ta vô cùng tin tưởng mới làm được!

Nghĩ tới đây, nhìn lại bộ dáng uể oải không chút tinh thần của người nằm trên giường, Lãnh Tâm Nhiên lặng lẽ thở dài. Xem ra, con cưng của Thượng đế cũng gặp phải hố!

Sau khi bôi thuốc ở những nơi bị thương xong, Lãnh Tâm Nhiên suy nghĩ một chút liền quyết định rời khỏi. Chuyện cô có thể làm chỉ có những thứ này, cô không phải chúa cứu thế, chỉ lo được cho mình. Đặt sẵn thuốc và nước suối đã mua trên đất, nhìn lại đối phương một cái, sau đó xoay người rời đi.

Buổi tối lăn qua lăn lại đến hơn một giờ mới ngủ, buổi sáng chưa tới bảy giờ đã phải rời giường chuẩn bị đi học.

Giấc ngủ không tới sáu tiếng, hơn nữa tối qua vì gặp được người quen ở thành phố A nên mơ thấy chuyện lúc trước, đến khi đồng hồ báo thức vang lên, đầu Lãnh Tâm Nhiên đau vô cùng. Nhưng đã sớm quen với đồng hồ sinh học nên cô cũng không ngủ được nữa, híp mắt đi đến phòng tắm rửa mặt.

Nhìn gương mặt tiều tụy của mình trong gương, trước kia cô chỉ muốn có thể nhanh lớn lên để đi tìm nội gián, nhưng mà hiện tại, sau khi nhìn thấy Thẩm Quân, trong lòng cô lại hiện ra một kế hoạch táo bạo. Bất quá, kế hoạch này, rất cần sự phối hợp của Thẩm Quân. Mượn chuyện cứu người để đối phương làm việc cho mình, nghe có chút vô sỉ, nhưng cô tự xưng bản thân không phải người tốt, để đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào chính là điều cơ bản nhất.

Hôm nay nên gọi điện cho ông chủ xin nghỉ rồi, cô cần biết được một số thông tin của Diêm Môn từ miệng của Thẩm Quân. Nếu như Thẩm Quân đáp ứng yêu cầu của cô, cô còn phải đi đến thành phố A một chuyến, không phải đi gặp bạn trước kia của cô, mà là đi lấy chút tiền, lấy chút tiền thuộc sở hữu của Huyết sư Lãnh Tâm Nhiên cô.

"Ánh mắt của cậu đỏ thật."

Dung Thiếu Tuyệt bĩu môi nói, học sinh trong lớp này, ít nhất cũng đã học cùng nhau hơn một năm. Lâu hơn nữa, là bắt đầu học ở đây từ lớp mười, đồng nghĩa với việc tình cảm rất sâu đậm, trong lòng sẽ có bài xích với người mới. Nhưng người này thì khác, chỉ sau mấy ngày từ khi cô tới lớp F, đã khiến cho các học sinh trong lớp chấp nhận cô.

Rất nhiều người vẫn xấu hổ vì lớp F, mặc dù nhìn những người trong lớp có vẻ đường hoàng, nhưng thật ra sâu trong nội tâm họ vẫn luôn cảm thấy tự ti. Nhưng người này thì khác, ánh mắt của cô, luôn lạnh nhạt, ánh mắt rất sáng rất sắc, trên người luôn tản mác ra loại khí thế không thể xâm phạm, giống như một chút cũng không bị ảnh hưởng bởi tiếng xấu của lớp F.

Anh biết được một chút thông tin của cô từ Triệu Nghị, trong tài liệu ghi cô là một người hèn yếu thấy nam sinh là nhào đến, nhưng người ánh quen không phải như thế. Cô kiêu ngạo lạnh lùng, cô cuồng vọng, cô là nữ vương cao cao tại thượng, mang theo khí thế cường đại không thể xâm phạm, hoàn toàn không có chút xíu dáng vẻ của một kẻ háo sắc hèn nhát.

"Ngủ không ngon."

Lãnh Tâm Nhiên một tay chống cầm, bớt thời gian trả lời vấn đề của Dung Thiếu Tuyệt.

Không khí của lớp F rất hài hòa, mặc dù mỗi ngày đều cãi nhau, nhưng tốt hơn nhiều so với lớp A. Người nơi này đều tự do tự tại, muốn làm gì thì làm, đó là vì vị chủ nhiệm lớp này nhìn có vẻ già hơn nhiều so với tuổi thực, luôn bày ra bộ mặt mỉm cười, đối đãi với học sinh giống như con cái của mình, những thứ này, đều khác so với lớp A.

"Các học sinh!"

Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng cũ nát, vỗ vỗ vào bảng, cố gắng cất cao giọng.

Nhưng đáng tiếc chính là, trong lớp có rất ít người để ý đến lời của ông, ngay cả Lãnh Tâm Nhiên, cũng bởi vì đang mãi suy nghĩ chuyện riêng mà bỏ quên ông ấy. Nhưng ông cũng không giận, giống như đã sớm quen với việc này, vẫn cố gắng nói xong lời của mình.

"Các em, Cuộc thi toán học nâng cao cấp quốc gia lần 2 sẽ tổ chức ở thành phố của chúng ta, trước khi cuộc thi bắt đầu, trong trường chọn ra mười đại biểu đi tham dự cuộc thi này. Thời hạn đăng ký là đến thứ năm, bạn nào có hứng thú có thể đến chỗ tôi để báo danh!"

Lãnh Tâm Nhiên chỉ là mơ hồ nghe được cái gì cuộc thi linh ta linh tinh, đối với những thứ này, cô hoàn toàn không có hứng thú. Bất quá, cô không nghĩ tới, lớp F này hoàn toàn không quan tâm đến tin khiến cả trường dậy sóng này.

Phải biết rằng, đây là cuộc thi cấp quốc gia, nếu có thể giành được giải thưởng trong cuộc thi này, kỳ thi tốt nghiệp trung học gì đó đều là mây trôi, hoàn toàn không cần tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học vẫn có trường đại học tới mời bạn vào học. Cơ hội như vậy, nếu như không cố sức nắm chặt, tuyệt đối sẽ hối hận.

Lãnh Tâm Nhiên bước ra khỏi phòng học, cô đã nuôi thói quen ngủ trưa ở sân thượng. Vốn là Dung Thiếu Tuyệt định đi với cô, nhưng tạm thời có chuyện nên chỉ còn lại một mình cô.

Vốn là một đường rộng thênh thang, nửa đường là xông ra một Trinh Giảo Kim.

"Ái chà, đây không bạn học học cũ Lãnh Tâm Nhiên của chúng ta hay sao? Lần này mày thật là nổi tiếng, lớp A vẫn là lần đầu tiên có người có thành tích huy hoàng như thế đấy!" Gặp được cái người đáng ghét đó, âm thanh của Bắc Âu Hân vẫn bén nhọn như cũ, giống như phải vũ nhục đối phương thì trong lòng cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Đi theo bên cạnh cô chính là Giang Sảng, cũng muốn đi tìm Lãnh Tâm Nhiên. Cô ta ở một bên phụ họa theo lời của Bắc Âu Hân, còn thỉnh thoảng phát biểu chút ý kiến của mình: "Hân Hân, đừng nói, chúng ta đi nhanh đi. Chúng ta phải vội đi nộp phiếu báo danh, không phải thầy đã nói muốn mở một lớp phụ đạo để chuẩn bị thật tốt cho cuộc thi toán học lần này sao? Hân Hân cậu thật là lợi hại, thầy giáo cũng nói thẳng cậu nhất định sẽ đoạt được giải thưởng."

Vừa nói vừa liếc Lãnh Tâm Nhiên một cái, dáng vẻ lén lút gian xảo kia, thật khiến cho người ta ghê tởm.

Những thủ đoạn khiêu khích ngây thơ này, Lãnh Tâm Nhiên còn không thèm để vào mắt. Thấy Bắc Âu Hân, đột nhiên cô nhớ tới chuyện bị côn đồ theo dõi lần trước. Ánh mắt cô đột nhiên trở nên sắc bén như hàn băng, lạnh lùng khiến cho lòng người hoảng sợ.

Bắc Âu Hân vốn đang định nói gì đóp, lại bị ánh mắt này làm cho giật mình, sau khi phản ứng kịp thì càng nổi giận: "Sảng Sảng chúng ta đi. Chúng ta không phải là kẻ đứng bét toàn trường, cũng không phải là học sinh lớp F, sẽ không rãnh đến mức không có việc gì làm thì lêu lổng trong trường. Chúng ta đi tìm thầy giáo, lần này nếu mình lấy được giải thưởng, mình sẽ dẫn cả lớp tới tham dự PARTY của nhà mình! Đến lúc đó, mình sẽ cho cậu xem hình của anh trai khi còn bé, rất nhiều người cũng muốn xem đó!"

Hai người vừa nói, vừa nghêng mặt bỏ đi.

Đối với những chuyện các cô nói, Lãnh Tâm Nhiên không một chút hứng thú. Bất quá, đột nhiên cô nghĩ đến một ý kiến hay, hành hạ một người, không phải là để cho người đó chết, mà là thời thời khắc khắc hành hạ người đó, khiến cho người đó sống không bằng chết. Thủ đoạn tốt nhất, chính là ra oai phủ đầu trên sự kiêu ngạo của người đó. Cô ta ưu tú, vậy thì ưu tú hơn cô ta. Cô ta mạnh mẽ, vậy thì càng phải mạnh hơn cô ta, tuyệt đối phải đè cô ta xuống.

Trước mắt có một cơ hội rất tốt, cuộc thi toán học nâng cao sao? Trước kia lúc khi còn đi học từng bị thầy giáo thỉnh cầu cô tham gia thi, bây giờ cách nhiều năm như vậy, không biết đã thay đổi bao nhiêu!

Mặc dù đưa ra quyết định này, nhưng Lãnh Tâm Nhiên cũng không lập tức đi tìm thầy giáo. Chỉ là đợi đến khi ngủ trưa ngon giấc trở về mới thuận tiện đi ngang qua phòng làm việc một chuyến, cầm trong tay mấy tờ giấy ghi danh trước khuôn mặt kinh ngạc của thầy chủ nhiệm.

Nếu muốn chơi cho đã, vậy thì chơi đến mức đạt điểm tối đa đi.

Nhìn giấy ghi danh trên tay, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên lần nữa hiện ra nụ cười cuồng ngạo, như thể mọi việc đều được nắm trong lòng bàn tay!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro