37-38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho dù bình thường Bắc Âu Hân hay nhanh mồm nhanh miệng nói những lời trào phúng người khác thì bây giờ cũng không tìm được lý do để phản bác, chỉ có thể buồn bực chịu thua thiệt. Dù sao, Triệu Nghị cũng chỉ nói đồ bỏ đi ngực lớn não teo, chứ không có đặc biệt nói đến người nào. Cô náo loạn như vậy, khác gì tự thừa nhận mình là đồ bỏ đi ngực lớn não teo.

Khuôn mặt ủy khuất kéo lây cánh tay của anh trai, chẳng qua là trong ánh mắt quyến rũ đang mở to kia chứa đầy ý hận.

Thấy nữ vương vừa mở miệng liền trực tiếp giải quyết được vấn đề, Triệu Nghị bội phục giơ ngón tay cái lên: "Không hổ danh là nữ vương."

Lãnh Tâm Nhiên đeo tay nghe lên: "Không muốn phí lời tranh cãi, dùng thực lực nói chuyện tốt hơn."

Triệu Nghị không ngừng gật đầu, cúi túi quà vặt bắt đầu ăn. Chẳng qua là do tức giận quá nhên cậu mới mở miệng, nếu không, mới không thèm so đo với con nhỏ lòng dạ hẹp hòi đó.

Lãnh Tâm Nhiên không biết là, Triệu Nghị và Bắc Âu Hân quá quan hệ rất sâu. Triệu Nghị và Dung Thiếu Tuyệt là bạn học, từ trung học năm nhất đến năm hai đều học chung. Mà khi học trung học năm nhất, Bắc Âu Hân học chung lớp với bọn họ. Cho nên, chuyện Bắc Âu Hân thầm mến Dung Thiếu Tuyệt, cậu biết, chẳng qua là không thèm nói ra thôi. Cậu thấy, nữ nhân ác độc chỉ có gương mặt này tuyệt đối không xứng vớ lão đại nhà mình. Đặc biệt là khi cậu biết nữ sinh nhìn như thanh thuần này lại giở ra một đống thủ đoạn nói Dung Thiếu Tuyệt tỏ tình với nhỏ, thì cậu càng ghét nhỏ đó hơn.

Chẳng qua cậu là "bụng Tể tướng có thể chống thuyền" (chắc là nói Triệu Nghị rộng lượng đó), không muốn so đo với con nhỏ này, cho nên xem như cái gì cũng không biết. Không phải chỉ là dáng dấp tốt một chút, nhà có nhiều tiền một chút thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ, vừa thấy khuôn mặt tự cho mình là đúng kia thì cậu liền thấy ghê tởm.

Bắc Âu Hân vẫn còn đang tức giận, trong lòng Bắc Âu Hàn cũng không chịu nổi. Trong lòng hắn vẫn không ngừng quanh quẩn ánh mắt Lãnh Tâm Nhiên nhìn mình vừa rồi, lạnh như băng, xa lạ, khác xa với ánh mắt nồng nhiệt trước kia, không có một chút tình cảm nào. Chẳng lẽ, cô ấy không còn thích mình?

Đối với Triệu Nghị và Lãnh Tâm Nhiên mà nói, chuyện náo loạn trên xe chỉ là một khúc nhạc đệm không liên quan. Nhưng mà hiển nhiên người khác lại không cho là vậy, Bắc Âu Hân càng thêm oán hận Lãnh Tâm Nhiên làm mất mặt mình, xem cô là cái đinh trong mắt hận không thể ăn thịt uống máu được. Bắc Hâu Hàn lại vì ánh mắt và vẻ mặt không chút tình cảm kia mà hoảng hốt, mãi cho đến khi tới trường thi mới tỉnh táo lại.

Mặc dủ đề thi khó hơn đề mẫu của trường nhiều, nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn nộp bài trước, sau đó ra ngoài chờ Triệu Nghị. Bây giờ cô mới biết, thiên tài máy tính Triệu Nghị này, là một kẻ trời sinh mù đường.

"A, hả, hả?"

Lãnh Tâm Nhiên đang dựa vào vách tường ngẩng người, đột nhiên bên cạnh truyền đến trận âm thanh mừng như điên, không đợi cô kịp phản ứng, chỉ thấy một nam sinh rất cao vọt tới bên người cô, trên gương mặt xinh đẹp đầy vẻ vui mừng.

"Là cậu có đúng không? Cậu chính là nữ sinh hôm đó chơi bóng rổ đúng không?"

Đối mặt với nghi vấn này, Lãnh Tâm Nhiên chỉ ngẩng đầu quét mắt qua đối phương một cái, sau đó thờ ơ dời ánh mắt đi, làm như không nghe thấy gì.

Cảm nhận được ánh mắt xa lạ lạnh như băng của đối phương, Lăng Vũ bi thương, bĩu môi lẩm bẩm: "Mình tên là Lăng Vũ, mình muốn nhận cậu làm sư phụ dạy mình chơi bóng rổ!"

Lãnh Tâm Nhiên xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng Lăng Vũ sao có thể bỏ qua cơ hội này, nhận ra ý định của cô, nhanh tay bắt được ô. Nhưng một giây kế tiếp, cậu lại cảm giác được mình bay lên không, liền bị một cú ném qua vai xinh đẹp hung hăng ném xuống đất.

Xương khớp cả người đều muốn rơi ra, từ trước đến giờ Lăng Vũ chưa từng chịu uất ức thế này, nước mắt lập tức rơi ra: "Thật là đau."

"Đừng có tùy tiện đụng vào người tôi."

Thanh âm của Lãnh Tâm Nhiên rất lạnh.

Cố gắng bò dậy từ trên đất, Lăng Vũ giơ khuôn mặt đầy nước mắt trước mặt nữ sinh lạnh lùng như băng: "Cậu dạy mình chơi bóng rổ có được không? Mình đã tìm cậu rất lâu rồi. Cậu thật là lợi hại, còn lợi hại hơn cả huấn luyện viên do ba mình mời về."

Dáng vẻ đáng thương kia, tựa như sẽ khóc lên nếu Lãnh Tâm Nhiên không chấp nhận.

Nếu những người quen Lăng Vũ ở đây, nhất định sẽ bị hù vì một màn trước mắt này. Bởi vì, Lăng thiếu luôn là công tử cao quý, trong nhà có tiền, lại đẹp trai, kỹ thuật chơi bóng tốt, luôn luôn cao cao tại thượng. Nhưng bây giờ, cậu lại giống như một đứa trẻ vì không được cho kẹo mà khóc lóc ăn vạ.Lãnh Tâm Nhiên không nói lời nào, Lăng Vũ cũng không nói, chỉ dùng khuôn mặt nước mắt lưng tròng đáng thương nhìn cô, lẽo đẽo theo đuôi, cô đi đến đâu thì đi đến đó.

Đợi đến khi cuộc thi kết thúc, lúc Triệu Nghị mất một lớp da từ trong phòng thi bước ra, liếc mắt liền thấy có một nam sinh đang làm phiền nữ vương. Lập tức, giống như được bơm máu gà: "Cách nữ vương xa một chút."

Tính trẻ con của Lăng Vũ không phải là ai cũng có thể nhìn thấy. Triệu Nghị vừa xuất hiện, cậu liền thu hồi vẻ mặt đáng thương, giống như một con Khổng Tước cao ngạo nâng khuôn mặt tinh xảo lên: "Cậu là người nào, tại sao tôi phải nghe lời cậu? Tôi đến "bái sư", không liên quan thì cút xa một chút!"

Bộ dáng cà lơ phất phơ muốn ăn đánh này, kết hợp với bộ quần áo sang trọng tạo nên một hình tượng rất nổi bật.

"Bái sư cái gì? Thiệt là, muốn tiếp cận cũng không biết tìm cái cớ cho tốt." Đương nhiên Triệu Nghị không tin lời của nam sinh còn đẹp hơn cả nữ sinh này. Đặc biệt là khi nhìn thấy một mặt muốn ăn đánh của cậu ta, thì càng hận không thể đánh một quyền, không cho thái độ tốt nào, trực tiếp cười nhạo nói.

"Đi."

Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên mở miệng.

Vậy mà, chuyện lại luôn phát triển theo hướng cẩu huyết. Bọn họ còn chưa rời đi, một kẻ đáng ghét đã xen vào.

"Xem ra có người lại đang quyến rũ đàn ông nha, thật là không biết xấu hổ."

Tâm trạng của Bắc Âu Hân vống đang rất tệ, nhìn thấy bên kia có hai nam một nữ trong nháy mắt liền trở nên hưng phấn, trực tiếp lôi anh trai Bắc Âu Hàn bước qua, mở miệng nhục mạ.

Triệu Nghị vừa chuẩn bị phản bác, nhưng có người phản ứng còn nhanh hơn cậu.

"Miệng thật đê tiện. Đã từng nhìn thấy người ngực lớn não teo, nhưng chưa từng thấy người nào đê tiện đến như vậy."

Hé ra khuôn mặt đẹp hơn cả con gái, Lăng Vũ vừa mở miệng đã tức giận mắng lên.

"Anh, anh............ "

Chung quanh có rất nhiều người xem náo nhiệt, cũng chỉ chỉ chõ chõ về phía này. Bắc Âu Hận giận đến mặt đỏ bừng, cô nghĩ không ra, tại sao nam sinh nào bên cạnh Nhiên háo sắc cũng đáng ghét như vậy? Đầu tiên là Triệu Nghị, hiện lại đến nam sinh đẹp hơn nữ sinh này, rõ ràng là mình nói chuyện giúp hắn, hắn lại như thế, thật là chó cắn Lã Động Tân không biết lòng người tốt.

"Sư phụ, cậu đừng tức giận, mình sẽ lấy lại công đạo cho cậu."

Bên này khí thế bức người, nhưng vừa quay đầu lại nhìn cô gái vẻ mặt vô cảm kia, Lăng Vũ liền lộ ra vẻ mặt nịnh hót vô cùng buồn cười.

Thiếu chút nữa Triệu Nghị đã không nhịn được bật cười, cậu phát hiện, thằng nhóc này, thật đúng là có tài chọc người.

"Sư phụ? Cậu gọi nhỏ đó là sư phụ? Cậu có quan hệ gì với Nhiên háo sắc?"

Nhạy bén bắt được hai từ quan trọng, khuôn mặt xinh đẹp của Bắc Âu Hân cũng trở nên vặn vẹo.

"Mắc mớ gì đến cô!"

Lăng Vũ hất cầm, kiêu ngạo nghiêng đầu không thèm để ý tới.


Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ chán ghét đứa con gái luôn làm ra vẻ này, không muốn vì loại bỏ đi này mà làm hỏng tâm tình. Cũng lười quan tâm những thứ này, trực tiếp xoay người rời đi. Triệu Nghị theo sát phía sau, Lăng Vũ cũng không thèm chào hỏi những bạn học khác đuổi theo. Vừa chạy còn vừa kêu: "Sư phụ, sư phụ, chờ mình một chút."

Bộ dáng chân chó này, khiến cho những người chưa nhìn thấy qua bộ dáng này của Lăng thiếu kinh ngạc một phen, nửa ngày cũng không bình tĩnh lại được.

"Anh, nam sinh đẹp hơn cả nữ sinh vừa rồi là ai? Thật đáng ghét!"

Bắc Âu Hân kéo tay anh trai làm nũng.

"Không biết."

Tâm tình Bắc Âu Hàn phức tạp thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng kia, lắc đầu bỏ đi. Hắn phát hiện, càng thấy người kia, tâm tình lại càng phức tạp. Trong lòng giống như một con thú, khiến cho bản thân càng ngày càng trở nên kỳ quái. Một mặt oán giận người nọ kiêu ngạo phách lối, một mặt lại bị tính cách đó của cô hấp dẫn, loại tâm tình phức tạp xa lạ này, rốt cuộc cũng khiến cho thiên kiêu chi tử Bắc Âu Hàn trở nên phiền não.

"Sư phụ, sư phụ, cậu chờ mình một chút, người ta theo không kịp."

Bên này Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị bước đi thật nhanh, phía sau có một người không ngừng làm nũng giả bộ đáng thương bám theo.

Khóe miệng của Triệu Nghị cũng co quắp muốn chết lặng, cậu thề, tuyệt đối không phải cậu cố ý. Chẳng qua là vừa nhìn thấy nam sinh này mới vừa rồi bày ra bộ dạng vô cùng kiêu ngạo trước mặt Bắc Âu Hân giờ lại bày qua vẻ mặt chân chó với nữ vương, tương phản mãnh liệt như thế khiến cho cậu tiêu hóa không kịp.

"A............ "

Chỉ nghe được "ầm" một tiếng, phía sau liền truyền đến tiếng thét thê thàm chói tai của người nào đó.

Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục bước đi, nhưng Triệu Nghị lại có chút do dự. Cậu phát hiện, tên nhóc kia rất biết đùa. Cậu thấy, chỉ cần chống đối Bắc Âu Hân thì đều là đồng mình, nếu là đồng minh, thì nên quan tâm đến nhau một chút.

"Nữ vương, chúng ta chờ cậu ta một chút đi."

Lãnh Tâm Nhiên không nói chuyện, nhưng bước chân lại ngừng lại. Lăng Vũ vốn đang nằm trên mặt đấy giả bộ đáng thương nhìn thấy thế, lập tức nhanh nhẹn xông tới, lấy lòng Lãnh Tâm Nhiên: "Sư phụ, sư phụ, cậu thu nhận mình đi."

Triệu Nghị không phúc hậu cười cười, với vì cậu liên tưởng đến một câu nói lưu truyền trên mạng mấy năm trước —— Sư thái, ngươi đi theo lão nạp đi!

Nhưng mà, cậu rất tò mò, thằng nhóc xinh đẹp vẫn luôn đuổi theo nữ vương gọi sư phụ, cậu ta muốn nữ vương dạy cho cậu ta cái gì? Đánh nhau? Học tập. Hay là còn có gì đó mà mậu không biết rõ.

"Cậu muốn bái sư học cái gì?"

Mặc dù Lăng Vũ không muốn nói chuyện với nam sinh bình thường này, nhưng nhìn quan hệ có vẻ rất tốt của cậu ta và sư phụ tương lại, vẫn rất nể tình trả lời: "Chơi bóng rổ."

"Hả!"

Triệu Nghị cả kinh đến nỗi cằm sắp rớt. Nháy mắt quay đầu lại, quan sát vóc dánh nhỏ bé của nữ vương từ trên xuống dưới, sau đó có chút do dự mở miệng: "Tôi nghĩ, cậu không có nhận lầm người đúng không?"

"Tuyệt đối không, chính là sư phụ, tôi nhớ rất rõ ràng. Lần trước lúc chúng tôi thi đấu đường phố với ba tên côn đồ, chính sư phụ đã "mỹ nữ cứu anh hùng" ra sân giúp chúng tôi giành được thắng lợi." Chẳng qua đáng tiếc sư phụ đi quá nhanh, không đợi tôi nói chuyện bái sư đã đi rồi, tôi đã tìm rất lâu rồi, không nghĩ đến hôm nay lại được gặp sư phụ ở trường thi, đó là duyên phận nha."

Vừa nghĩ đến động tác xinh đẹp bức người của sư phụ lúc ấy, ánh mắt lấp lánh nước của Lăng Vũ liền sáng lên, tràn dầy hy vọng và sùng kính.

"Không thể nào............ "

Triệu Nghị vẫn chưa tin.

Lãnh Tâm Nhiên vẫn trầm mặc cuối cùng cũng mở miệng: "Một lần một, cậu để lại số điện thoại cho tôi. Gần đây bận rất nhiều việc không rãnh, chờ có thời gian tôi sẽ liên lạc với cậu."
Khuôn mặt Lăng Vũ hưng phấn đến đỏ bừng, trực tiếp nhào qua muốn nắm lấy quần áo của Lãnh Tâm Nhiên, miệng không ngừng nói: "Có thật không có thật không? Sự phụ, người bằng lòng thu nhận ta."

Đáng tiếc, không đợi cậu đến gần, Lãnh Tâm Nhiên đã xoay người một cái khiến cho đối phương hoa lệ nhào xuống mặt đất. Triệu Nghị lại buồn cười lần nữa, trước mắt không có mấu người có thể chiếm được tiện nghi của nữ vương đâu, đều sẽ bị giày vò mà thôi.

"Sư phụ cậu thật mạnh mẽ, thật tàn nhẫn............ "

Hai hàng lệ của Lăng Vũ chảy dài như sợi mì.

Đáng tiếc Lãnh Tâm Nhiên mặc kệ cậu ta, đi thẳng. Còn Triệu Nghị thì bước tới lấy số điện thoại của cậu ta, thuận tiện hỏi chuyện mình đang tò mò: "Nữ vương biết chơi bóng rổ thật sao?"

"Nữ vương?" Lăng Vũ lần nữa khôi phục dáng vẻ bất cần đời, chỉ là dáng vẻ kiêu ngạo pha lẫn vẻ hài hước đó càng khiến cho Triệu Nghị cảm thấy buồn cười.

"Chúng tôi gọi cậu ấy như thế. Tên của cậu ấy là Lãnh Tâm Nhiên." Triệu Nghị giải thích.

"Sư phụ chơi bóng rổ rất giỏi, ít nhất là giỏi hơn tôi. Tôi tên là Lăng Vũ. Sau này xin giúp đỡ." Lăng Vũ vẫn rất cho Triệu Nghị mặt mũi.

Lúc nghe được tên cậu ta Triệu Nghị lại không nhìn được trực tiếp phun: "Cậu tên là Lăng Vũ? Người đoạt cúp League MVP cấp trung học Lăng Vũ?"

Làm sao có thể............Triệu Nghị có chút lảo đảo trong gió.

"Nam tử hán không nhắc lại quá khứ. Dù sao sau khi nhìn thấy bản lãnh của sư phụ, tôi mới biết mình còn rất yếu. Được rồi, tôi đi trước, lần sau gặp lại. Đúng rồi, cậu tên là gì?" Lăng Vũ khoát tay chuẩn bị đi, sau đó đột nhiên nhớ đến còn chưa biết tên người có quan hệ rất thân với sư phụ này.

"Tôi tên là Triệu Nghị. Lăng thiếu, rất hân hạnh được biết cậu." Triệu Nghị cười híp mắt nói.

"Được rồi, tôi nhớ rồi, lần sau gặp lại."

Chờ Lăng Vũ đi, Triệu Nghị mới mờ mịt nhìn hoàn cảnh xa lạ chung quanh. Thân ảnh Lãnh Tâm Nhiên, đã sớm biết mất khỏi tầm mắt. Bị bỏ lại bị bỏ lại............Buồn bã ngồi trên mặt đất vẽ vòng tròn.

"Có đi hay không?"

Đang khi Triệu Nghị bày ra bộ mặt đưa đám vạn phần, một thanh âm giống như chúa cứu thế vang lên. Kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên đi tới từ lúc nào, rốt cuộc Triệu Nghị cũng yên lòng cười: "Mình còn tưởng nữ vương ném mình ở đây luôn rồi."

Vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn vô cảm như cũ, Triệu Nghị không biết, thật ra thì lúc nãy cô cũng đã quên mất cậu ta, đi được một hồi mới đột nhiên nhớ tới sau đó quay trở lại.

Ba ngày thi kết thúc rất nhanh, đối với Lãnh Tâm Nhiên mà nói, thay đổi lớn nhất chính là nhiều hơn một đồ đệ xinh đẹp hơn cả nữ. Sau khi cuộc thi kết thúc, cô cũng không nghỉ ngơi, mà lập tức triển khai một kế hoạch khác.

"Bây giờ mọi việc đều đã sẵn sàng, bao giờ thì có tiền?"

Thẩm Quân vẫn vùi đầu trong phòng mướn của Lãnh Tâm Nhiên như cũ, vừa nhìn biểu đồ của thị trường chứng khoáng trên màn hình máy tính vừa hỏi Lãnh Tâm Nhiên đang chơi trò ném phi tiêu.

"Ừ, ngày mai tôi sẽ ra ngoài một chuyến. Đại khái là khoảng một tuần. Sau khi trở lại thì mọi chuyện coi như ổn thỏa." Tay Lãnh Tâm Nhiên tùy tiện ném ra một cái phi tiêu, thờ ơ nói.

"Một tuần sao? Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị kế hoạch cho tốt, chờ cô trở lại sẽ lập tức triển khai hành động."

Thẩm Quân tràn đầy tự tin nói.

"Ừ."

Lãnh Tâm Nhiên lạnh nhạt gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro