70-71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe tin Bắc Âu Hàn giết người, Dung Thiếu Tuyệt thấy giật mình không dám tin, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, nhàn nhạt nói: "Mình cho rằng cậu ta là trường hợp đặc biệt!"

Anh cho rằng Bắc Âu Hàn là trường hợp đặc biệt trong nhà Bắc Âu, không nghĩ tới, cuối cùng vẫn trầm luân đến kết cục tương tự. Nhưng trong lòng anh lại không có bất kỳ cảm xúc thương hại nào, chỉ cảm thấy hơi buồn mà thôi.

"Vì muốn trả thù tôi, cậu ta tìm mấy tờ báo lá cả tới chụp ảnh. Nếu tôi mà là người bình thường, chỉ sợ hiện tại sẽ phải nhảy lầu tự sát. Thủ đoạn của cậu ta tuy không tính là cao siêu, nhưng lại là đòn trí mạng đối với rất nhiều người. Hằng năm đều có không ít người phải vì những dư luận của báo chí mà nhảy lầu tự tử, mặc kệ mục đích của cậu ta là gì, tôi đều sẽ không tha cho cậu ta."

Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên muốn hút thuốc. Nhìn nam sinh bên cạnh, vươn tay: "Cho tôi một điếu."

Dung Thiếu Tuyệt lắc đầu: "Nữ sinh không nên hút thuốc, như vậy không tốt."

Lý do này, khiến cho Lãnh Tâm Nhiên giật giật khóe miệng theo bản năng. Bất quá, cũng không tiếp tục kiên trì nữa.

Không phải vì bị lý do kia của anh ta thuyết phục, mà là Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên nhớ tới. Cho dù thế nào thì, thuốc lá cũng rất có hại cho sức khỏe, cô khó khăn lắm mới được trọng sinh, chuuyện cô muốn làm còn rất nhiều, cô không muốn lãng phí sinh mệnh của mình cho những chuyện vô nghĩa.

"Ông cậu giờ có rãnh không?"

Một ý tưởng đột nhiên nảy ra trong đầu Lãnh Tâm Nhiên. Tâm tình của cô hiện tại hơi loạn, cần tìm chuyện gì đó để trút hết ra. Chuyện đến gặp mặt ông ngoại của Dung Thiếu Tuyệt đã sớm được quyết định, chỉ là dạo gần đây quá bận nên vẫn chưa có thời gian.

Dung Thiếu Tuyệt có chút kinh ngạc nháy mắt mấy cái, có chút không theo kịp tốc độ suy nghĩ của cô. Đang nói chuyện của Bắc Âu Hàn lại nhảy sang chuyện ông ngoại anh, thật đúng là phản ứng người bình thường không thể có.

"Chắc là có. Mình chuẩn bị tiếp nhận sự nghiệp của ông ấy, cho nên trong khoảng thời gian này ông ấy luôn ở nhà. Hơn nữa bây giờ cũng không có nhiều việc, trên cơ bản đều do mình xử lý, nếu cậu muốn gặp ông ngoại, giờ mình sẽ gọi điện báo với ông."

Lãnh Tâm Nhiên gật đầu. "Khoảng giữa trưa đến đi. Tuy hiện giờ tôi muốn gặp vị tiền bối cả đời lăn lộn trong giới hắc bang kia, nhưng tôi cũng không muốn vì trốn học mà để lại ấn tượng xấu với ông ấy. Tôi rất tôn kính ông ấy."

Dung Thiếu Tuyệt vẫn luôn tò mò nguyên nhân Lãnh Tâm Nhiên muốn gặp ông ngoại, giờ nhìn bộ dáng của cô, nhịn không được hỏi: "Vì sao cậu muốn đến gặp ông?"

"Có một chuyện rất quan trọng muốn hỏi ý kiến của ông cậu. Cậu thật sự định tiếp nhận bang phái của ông nội cậu sao?"

Lãnh Tâm Nhiên nhếch miệng, lộ vẻ cực kỳ quan tâm đến tương lai của Dung Thiếu Tuyệt.

"Ừ."

"Vậy là tốt rồi."

Vậy mới không uổng phí tâm tư cô đã bỏ ra trong chuyện này.

Khác với dự đoán của cô, Lãnh Tâm Nhiên vốn tưởng người kiêu hùng như Dung Thắng Dung lão gia, hắn là một ông lão tinh thần khóe mạnh, nhưng cái mà cô thấy, lại là một ông lão gầy yếu đang đeo kính đọc báo. Bộ dáng gầy yếu tiều tụy kia, thật sự khiến người ta tưởng tượng không ra ông ta là bang chủ một bang phái có ảnh hưởng không nhỏ ở thành phố C.

"Kính chào Dung lão gia!"

Lãnh Tâm Nhiên ung dung bước ra từ sau lưng Dung Thiếu Tuyệt, cung kính cúi chào ông lão đeo kính.

Cô biết, Liệt Hỏa bang mà Dung lão gia sáng lập có kết cấu tổ chức rất nghiêm ngặc, sự bố trí các thành viên bên trong cũng có quy luật riêng. Hơn nữa bang quy cực nghiêm, thi hành theo quy chế quân chủ (vua) phạm pháp đồng tội với thứ dân, không có ngoại lệ. Bang quy nghiêm khắc như vậy, hiện tại trong hắc đạo còn rất ít.

Vì thế, cô cực kỳ kính nể Dung lão gia, người vừa sáng lập vừa phát dương quang đại bang Liệt Hỏa này.

Dung Thắng ngẩng đầu, tháo mắt kính xuống đưa cho nữ giúp việc, lúc này mới nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên. Tuy thân thể ông nhìn có vẻ suy yếu, nhưng lại có vẻ như một người cả đời lăn lộn trong hắc đạo, ánh mắt và khí thế này, khiến cho rất ít người có thể giữ được vẻ trấn tĩnh trước mặt ông. Nhưng nữ sinh trung học mười sáu mười bảy tuổi trước mặt này, khi nhìn thẳng vào mắt ông, chẳng những không lộ ra vẻ khiếp sợ, mà còn có tư thái dũng cảm 'nghé mới sinh không sợ hổ' đối mắt với ông. Khí phách như vậy, đủ để ông sinh ra ý tán thưởng với Lãnh Tâm Nhiên rồi.

"Tiểu Tuyệt, cô bé này, không tệ!"

Ông lão đưa tay vẫy Dung Thiếu Tuyệt, cười tít mắt nói.

Dung Thiếu Tuyệt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ với Lãnh Tâm Nhiên, "Gia gia, đây là Lãnh Tâm Nhiên mà con đã nhắc qua với ông. Những lời lần trước con nói với ông, là của cô ấy."

Dung Thiếu Tuyệt nói, tất nhiên là chuyện lần trước cô giảng giải cho anh nghe về hắc đạo.

"Thì ra là cô bé này, không tệ không tệ. Tới đây, cô bé, đi đến thư phòng với ta, chúng ta tâm sự với nhau thật tốt. Lâu lắm rồi chưa thấy được đứa trẻ thú vị như thế, ông lão ta thật may mắn."

Dung lão gia làm ánh mắt như bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó đứng lên kêu Lãnh Tâm Nhiên đi với ông. Mà điều này, đúng là điều mà Lãnh Tâm Nhiên mong muốn.

Trong thư phòng, vẻ mặt hiền lành cười tít mắt lúc trước của ông lão hoàn toàn thay đổi, toàn thân tản mát ra vẻ thị huyết: "Cô là bạn học của Tiểu Tuyệt?Ta đã nghe chuyện cô giảng giải về hắc đạo cho Tiểu Tuyệt, lý giải rất độc đáo. Bất quá, ngược lại ta muốn biết, những giải thích này của cô chỉ đơn thuần là ý nghĩ hay còn có mục đích gì? Thống nhất hắc đạo Trung Hoa, chuyện này cũng không phải là chuyện người bình thường dám nghĩ đến." Lãnh Tâm Nhiên hoàn toàn không lộ ra chút khó chịu nào trước vẻ uy nghiêm bức người của ông lão. Từ rất lâu trước kia, khi cô mới biết Dạ Mộc Thần, chỉ có ảnh mắt của một ông lão khiến cho cô toàn thân run rẩy. So với ông ta, tuy Dung lão gia cũng là người kiêu hùng một phương, nhưng vẫn rất chênh lệch.

Nhìn bàn cờ của ông lão, Lãnh Tâm Nhiên đi qua, cầm lên quân đen bị ông lão vứt bỏ, sắp bố cục dựa theo sở trường của mình: "Nếu đã làm, thì phải làm chuyện người khác không dám làm, vậy thì mới có ý nghĩa. Huống chi, thống nhất hắc đạo Trung Hoa, tuy nghe qua như chuyển nghìn lẻ một đêm, nhưng cũng không phải là không có khả năng! Trung quốc của bảy khu, lấy Hoa Nam, Hoa Bắc, Hoa Trung, Hoa Đông làm chủ, những nơi này, không chỉ kinh tế thương mại phát triển, qua lại rất nhiều với hắc đạo các quốc gia khác, mà còn theo sự phát triển của mấy năm nay, hình dung được đặc điểm giới hắc đạo của từng vùng. Thành phố A là thủ đô của Trung Hoa, sự phát triển của các thể lực hắc đạo càng là tiêu điểm chú ý của mọi người. Những năm gầm đây, thể lực của Diêm Môn ở thành phố A phát triển rất mạnh, lại thêm quan hệ chống lưng phía sau, đã nắm trong tay giới hắc đạo của thành phố A, khống chế được phần lớn thế lực hắc đạo của Hoa Bắc. Dựa theo xu thế này, kế tiếp Diêm Môn sẽ mở rộng thế lực đến vùng Hoa Trung, theo quan điểm của tôi, hiện tại thế lực có tiềm lực nhất ở Trung Hoa, chính là Diêm Môn rồi. Tuy ở vùng Vân Nam, Long Minh có quan hệ chặt chẽ với Lào, nhưng vài năm nay thế lực của Long Minh càng ngày càng sa sút, muốn tiếp tục xưng vương ở vùng Vân Nam không khó, nhưng muốn ra khỏi Vân Nam thì có chút khó khăn rồi. Mới thành lập giống Diêm Môn, còn có tổ chức J, tổ chức này rất thần bí, không nhìn ra được thế lực thực sự của nó. Những khu vực khác, đều có những tổ chức hắc đạo đứng đầu, muốn thống nhất toàn bộ hắc đạo, không những phải diệt trừ những tổ chức đứng đầu đó, mà còn phải thu phục cả những tổ chức nhỏ đi ngược dòng chảy."

"Tôi biết, nước Trung Hoa to lớn, muốn thống nhất toàn bộ giới hắc đạo rất khó. Năm đó kháng chiến chống nhật muốn giành thắng lợi cũng phải mất hết tám năm, vậy thì, nếu có ý chí mạnh mẽ như thế, giống với kháng chiến chống nhật mà từ từ thu phục hắc đạo Trung Hoa là rất có khả năng." Lãnh Tâm Nhiên vừa sắp xếp các quân đen, vừa nói.

Nghe lời của cô, lại nhìn hướng đi của quân cờ dưới tay cô, vẻ mặt nghiêm túc trên mặt Dung lão gia biến thành ngưng trọng. Diện mạo của cô gái trước mặt vẫn còn rất non nớt, ông phát hiện quả nhiên đất nước rộng lớn đâu đâu cũng có người tài, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, thế hệ sau lợi hại hơn cả thế hệ trước rồi. Lúc bọn ông còn trẻ, đi con đường hắc đạo này, đều là do tình thế bức bách, nguyên nhân chủ yếu là muốn có được cuộc sống ấm no, nhiều hơn nữa thì muốn dựa vào thế lực hắc đạo để bảo vệ người nhà của mình. Cho tới bây giờ cũng không có ai nghĩ muốn thống nhất thế lực hắc đạo cả nước, tuổi trẻ bây giờ, thật đúng là nghé mới sinh không sợ hổ, tâm tư thật lớn!

Dung lão gia nhìn theo chữ viết Lãnh Tâm Nhiên đã sắp xếp bằng các quân cờ đen, vẻ mặt không còn thản nhiên, mà cực kỳ nghiêm túc, hiển nhiên, vấn đề này rất nghiêm trọng. Lãnh Tâm Nhiên nở nụ cười, không chỉ nở nụ cười, còn thu hơn phân nữa quân trắng của Dung lão gia, "Ông đừng nghĩ quá xa về lý tưởng của tôi. Tôi không muốn trở thành Võ Tắc Thiên lưu truyền thiên cổ đâu, thống nhất hắc đạo Trung Hoa, cũng chỉ vì muốn Trung Hoa càng thêm hùng mạnh thôi."

"Trung Hoa hiện nay, vẫn chỉ là một quốc gia đang phát triển, tuy hằng năm giá trị tăng trưởng kinh tế đều không ngừng tăng cao, lực lượng tổng hợp của quốc gia cũng liên tục phát triển, nhưng trong mắt các quốc gia phát triển, Trung Hoa vẫn chỉ như con mèo nhỏ vô hại, lúc nhàm chám thì trêu chọc cho vui. Phi cơ bay qua biên giới của Trung Hoa, đạn đạo bắn vào Đại Sứ Quán, lãnh thổ bị tranh đoạt, người dân Trung Hoa bị giam giữ, toàn bộ những thứ này, không phải vì nước Trung Hoa quá yếu, không đủ mạnh, mà là bởi vì, Trung Hoa không có một thế lực trấn quốc đủ để uy hiếp toàn thế giới."

"Mafia của Mỹ, tổ chức khủng bố của nước M, những thứ này, trong mắt rất nhiều người là vết nhơ của quốc gia, gây trở ngại của sự phát triển của quốc gia. Nhưng vì sao bọn họ lại có thể tồn tại nhiều năm như vậy, lại vẫn luôn ổn định chưa bao giờ bị đả kích trí mạng? Đó là vì, lãnh đạo của những quốc gia này biết, sự tồn tại của những thế lực này, là hậu trường mạnh mẽ chống đỡ phía sau, có thế giúp họ giải quyết những chuyện mà phương pháp bình thường không giải quyết được, cũng có thể cho quốc gia khác một cảnh cáo.

Hắc đạo có quy củ của hắc đạo, dưới sự đồng ý ngầm của quốc gia, pháp luật có rất nhiều lỗ hổng đối với những việc của hắc bang, đây xem như là một hiệp nghị hòa bình giữa hắc đạo và bạch đạo. Bạch đạo đẩy mạnh sự phát triển tổng hợp của một quốc gia, hắc đạo uy hiếp quốc gia khác, làm cho bọn họ không dám dễ dàng khiêu khích bổn quốc. Mà điều này, chính là mục tiêu mà tôi hướng tới." Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu, trên khuôn mặt trắng nõn mang theo nụ cười cao ngạo không thể che giấu, "Đợi đến lúc đó, xem ai còn dám khi dễ con dân Trung Hoa chúng ta, xem ai dám xâm phạm lãnh thổ Trung Hoa chúng ta, thế giới này, là thế giới mà kẻ mạnh làm vua. Mà tôi, muốn Trung Hoa trở thành vua!"

Theo lời nói hùng hồn của Lãnh Tâm Nhiên, Dung lão gia trầm mặc thật lâu.

Vẻ trầm mặc này của ông không hề khiến Lãnh Tâm Nhiên hoảng hốt, lý tưởng của cô, sẽ không thay đổi vì bất cứ thứ gì. Kiếp trước cô và Dạ Mộc Thần đều là vì mục tiêu này mà sáng lập Diêm Môn. Giờ ở kiếp này, trừ việc tìm ra được kẻ nội gián trong Diêm Môn báo thù cho Á Á, chuyện quan trọng nhất vẫn là thống nhất hắc đạo.

Cô sẽ không quên, vị tiền bối thân phận tôn quý khi đó, kể lại những nhục nhã phải chịu trong tám năm kháng chiến, cô không muốn Trung Hoa tiếp tục im lặng như thế.

"Nói đi, cô tìm ta có chuyện gì?"

Hồi lâu sau, Dung lão gia mới ra một quân trắng, trong giọng nói mang theo vẻ ngưng trọng.

Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ông ta, vẻ mặt kiêu ngạo: "Dung Thiếu Tuyệt rất thích hợp với con đường này, tôi muốn tiến cử cậu ta với một người, chỉ cần ba năm, ông sẽ có được một người thừa kế hoàn mỹ."

Dung lão gia cười lạnh: "Ý của cô là, tôi không đủ sức bồi dưỡng Tiểu Tuyệt?"

Cực kỳ hiển nhiên, lời nói trực tiếp như vậy của Lãnh Tâm Nhiên, đã khiến ông lão bất mãn. Nhìn vẻ tức giận của ông lão, Lãnh Tâm Nhiên không hề cảm thấy khẩn trương, vẫn ung dung bình thản như cũ, thậm chí không quan tâm đến sắc mặt xanh mét của ông ấy mà tiếp tục nói vào trọng tâm vấn đề: "Không phải tôi hoài nghi năng lực của ông. Chỉ là, người tôi muốn nói đến kia, tuyệt đối hơn hẳn người mà Dung lão gia ông tìm đến mấy trăm lần."

Giống như một học sinh trung học, lời nói của cô, không khác gì kẻ nói nhăng nói cuội không biết trời cao đất rộng.

Dung lão gia bắt đầu hoài nghi phán đoán lúc trước của mình có chính xác hay không. Người trước mắt này, chẳng lẽ không có chút bản lãnh nào như ông đoán mà chỉ dùng những lời nói nhăng cuội và ý nghĩ kỳ lạ để giữ mặt mũi thôi sao? Nhưng nghĩ đến cháu ngoại tán dương cô ta như thế, lại áp chế sự hoài nghi xuống, chỉ là thái độ khi nhìn Lãnh Tâm Nhiên không còn hiền lành như trước. Cực kỳ hiển nhiên, ông đã bắt đầu đánh đồng Lãnh Tâm Nhiên với những kẻ chỉ biết nói khoác không biết trời cao đất rộng là gì rồi.

"Không biết ông đã từng nghe nói về Bertrand, Bố Lôi Triệt chưa?

Để ý thấy sự chuyển biến trong thái độ nói chuyện của ông, Lãnh Tâm Nhiên không hề tức giận. Cô biết, nếu không phải vì đương sự là mình, khẳng định cô cũng sẽ giống như ông xem lý tưởng của một học sinh trung học là lời nói khoác!

Nghe được cái tên kia, sắc mặt của Dung lão gia thay đổi: "Bertrand, Bố Lôi Triệt?"

Lãnh Tâm Nhiên cười nhẹ: "Nhìn bộ dáng của ông, tôi nghĩ hẳn là ông biết người này. Không, tôi chính là muốn tiến cử Dung Thiếu Tuyệt cho hắn, để hắn huấn luyện vài năm."

"Sao cô có thể quen biết Bertrand?" Không thể trách vì sao ông quá kinh ngạc, chỉ là thanh danh của người kia quả thực quá lớn, thực lực quá cường đại, trong mắt của những người giới hắc đạo, sự tồn tại của hắn giống như một vị thần.

"Có chút quan hệ cá nhân."

Lãnh Tâm Nhiên cười tít mắt nói. Quen được Bertrand là do ngoài ý muốn, người đàn ông có vị trí quan trọng trong Mafia Mỹ này, cũng khó tránh được có lúc bị lật thuyền trong mương. May mắn là, lúc hắn bị lật thuyền trùng hợp gặp được Lãnh Tâm Nhiên, mà vừa hay lúc đó tâm tình của cô tốt, cho nên liền thuận tay cứu người đàn ông đang vô cùng chật vật đó. Chính lần ngoài ý muốn này, nên Bertrand thiếu cô một món nợ nhân tình, bâyh giờ, Lãnh Tâm Nhiên chuẩn bị cho hắn ta cơ hội trả lại rồi.

Dung lão gia dùng ánh mắt như đang nhìn quái vật để nhìn Lãnh Tâm Nhiên trước mặt. Ông đang tự hỏi, cái lý do như nghìn lẻ một đêm này tới cùng là nói khoác hay là sự thật, dựa theo lời của Tiểu Tuyệt, cô bé này, gia cảnh cực kỳ bình thường, không có bất cứ quan hệ nào với hắc đạo, sao có thể có quan hệ cá nhân với Bertrand chứ?

Lãnh Tâm Nhiên cũng không vội, cô tin tưởng ánh mắt của Dung lão gia, cũng tin tưởng ông ấy sẽ bị thuyết phục bởi lời nói của mình. Dù sao, thanh danh của Bertrand trong giới hắc đạo quá lớn, giống như tên tuổi của Kobe trong giới bóng đá vậy, muốn không bị hấp dẫn cũng khó. Tuy lời nói của cô có phần giống với lời nói khoác, nhưng nếu Dung lão gia thật sự giống như Bá Nhạc (người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài), vậy thì, ông ta sẽ chấp nhận đánh cuộc mà tin cô một lần!

"Bertrand mà cô nói, là Bertrand - Mafia Mỹ? Thiếu chủ của Mafia Mỹ?" Câu hỏi của Dung lão gia hoàn toàn giống như trong dự liệu của Lãnh Tâm Nhiên.

Lãnh Tâm Nhiên vẫn bình tĩnh ung dung như cũ: "Đúng vậy, chính là thiếu chủ Mafia Mỹ Bertrand. Tôi muốn tiến cử Dung Thiếu Tuyệt với hắn, để cậu ta tiếp nhận huấn luyện của Mafia Mỹ. Nếu như thế, tôi nghĩ, hiệu quả sẽ tốt hơn huấn luyện trong nước nhiều!"

Dung lão gia chần chờ hồi lâu.

Nếu là người khác nói những lời này, chắc chắn ông sẽ cảm thấy đây là lời nói khoác làm lãng phí thời gian của ông. Nhưng người trước mắt này, là người mà Tiểu Tuyệt tin tưởng. Hơn nữa, dựa theo miêu tả của Tiểu Tuyệt vè cô ta, ông khẳng định cô ta không phải là một kẻ kiêu ngạo mắt cao hơn đầu không xem ai ra gì, cô ta chỉ nói những thứ mình nắm chắc mà thôi. Nhưng mà, loại chuyện ông không có cách nào làm được này, cô gái trước mắt này, thật sự có thể sao?

Nhưng mà, ông lão không thể không thừa nhận, đề nghị này của Lãnh Tâm Nhiên thực sự khiến cho ông động tâm. Ông đã giả rồi, hy vọng cuối cùng của ông đều đặt hết lên người đứa cháu ngoại Dung Thiếu Tuyệt này. Trừ nó ra, ông không còn người thân nào khác. Hỏa Liệt bang là tâm huyết cả đời của ông, thời gian cả đời, đều dùng để phát triển bang phái, hy vọng nó có thể trở thành bang phái mạnh nhất thành phố, giống như đế vương vậy. Thân thể ông hiện nay không biết còn có thể chống đỡ được bao nhiêu năm, Tiểu Tuyệt thì còn nhỏ, ông phải mau chóng bồi dưỡng Tiểu Tuyệt. Nếu không, đến lúc ông chết đi rời để lại một mình Tiểu Tuyệt, ông thật sự không yên tâm.

Vốn là, ông định sau khi Tiểu Tuyệt tốt nghiệp trung học sẽ phái người đến huấn luyện nó. Nhưng những huấn luyện này, so với những huấn luyện của thiếu chủ Mafia Mỹ, tuyệt đối là hai chuyện khác nhau. Ông tin, nếu Tiểu Tuyệt thật sự có thể nhận được sự huấn luyện đó, vậy thì, người thừa kế hoàn mỹ mà ông muốn không còn là ảo mông nữa rồi!

Nhưng mà, mộng tưởng này, nếu muốn ký thác và một cô bé gầy yếu khuôn mặt non nớt, tiền đặt cược quá thật là quá lớn!

Hồi lâu sau, ông lão mới cười rộ lên. Có lẽ là do lớn tuổi, không còn sự quyết đoán như lúc trước nữa, bắt đầu nhìn trước ngó sau do do dự dự, so ra thì thiếu sự quyết đoán nhanh nhẹn như lúc còn trẻ rồi. Dù sao ở trong hắc đạo, muốn thương lượng bàn bạc thì phải lớn gan. Giờ có cơ hội, nếu ông không thử thì sau này có thể sẽ hối hận. Nếu như chuyện này là giả, vậy thì, cùng lắm thì Tiểu Tuyệt sẽ chưởng quản bang phái trễ vài năm. Tuy hiện tại thân thể của ông không còn như trước, nhưng nếu chỉ xử lý những việc nhỏ nhặt, vài năm nữa cũng không là gì.

"Cô bé, ta không tin đột nhiên cô lại vô duyên vô cớ cho ta một cái nhân tình lớn như thế, nói đi, có yêu cầu gì?"

Dung lão gia khôi phục lại vẻ hiền lành như trước, cười tít mắt nói.

Lãnh Tâm Nhiên biết trong lòng Dung lão gia đã đưa ra quyết định, nhẹ nhàng thở ra, có một mở đầu thuận lợi, mới có thể tiếp tục bàn tiếp được. Cô biết kế hoạch này của cô quá hoang đường, một vị tiền bối cả đời lăn lộn trong hắc đạo như ông, rất có khả năng không thèm để cô vào mắt. Nhưng mà, cô muốn đánh cuộc một phen! Ván cược này không chỉ nhìn vào tiềm lực của Hỏa Liệt bang, mà còn vì cô rất thích đứa nhỏ Dung Thiếu Tuyệt kia, cô mong chờ được nhìn thấy lúc anh ta tỏa sáng! "Tôi biết, nếu nói tôi không có bất cứ yêu cầu gì thì chắc chắn ông sẽ không tin, đương nhiên tôi cũng không tin mình sẽ tốt bụng đến thế, tôi không phải là người thi ân bất cầu báo (đại khái là giúp đỡ mà không cần báo ơn đó). Cho nên, sở dĩ tôi muốn đưa Dung Thiếu Tuyệt đi Mỹ, là vì muốn trong tương lai, lúc tôi thực hiện giấc mộng của mình, Hỏa Liệt bang có thể giúp tôi một tay!"

Dựa theo tính cách 'trung khuyển' của Dung Thiếu Tuyệt đối với Lãnh Tâm Nhiên, cho dù lúc này Lãnh Tâm Nhiên không làm chuyện này, sau này cô nhờ thì Dung Thiếu Tuyệt chắc chắc cũng sẽ đáp ứng. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên không phải là người thi ân bất cầu báo, lại càng khkông phải loại người không làm mà hưởng. Nếu muốn nhận gì đó, việc trước hết cần làm, là trả giá. Chonên, cô mới nghĩ ra chuyện trao đổi này, mới đến gặp Dung lão gia, đàm phán với ông!

Dung lão gia nghe xong lời nói của cô, sắc mặt lập tức chuyển từ quang đãng thành âm u, ánh mắt lạnh đi che giấu tia sát khi: "Cô bé, tâm tư thật không nhỏ. Tuy tôi không thể cho Dung Thiếu Tuyệt loại huấn luyện như của Mafia, nhưng cũng sẽ không thua kém nhiều lắm. Muốn dùng chuyện này để đổi lấy sự thần phục của Hỏa Liệt bang, tâm tư của cô có phải quá lớn rồi không!"

Nghe lời nói của ông lão, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên giật giật vài cái. Cô biết chuyện này sẽ thành như thế mà, ý cô muốn nói không phải thế, nhưng người bình thường đa phần đều hiểu sai. Nhìn vẻ mặt đang lên cơn thịnh nộ như kìm nén không muốn bạo phát của ông lão, Lãnh Tâm Nhiên thở dài mở miệng giải thích: "Ông hiểu lầm rồi, tôi không muốn Hỏa Liệt bang phải thần phục, tôi còn chưa ngây thơ đến mức ấy. Huống chi, tôi cũng không cho rằng sẽ vì một người thừa kế mà bỏ mặc tất cả huynh đệ trong bang phái. Ý của tôi là, nhưng năm sau, khi tôi thành công, khi việc hoàn thành mộng tưởng không còn là hy vọng xa vời, tôi mong lúc đó Hỏa Liệt bang có thể giúp tôi một tay. Không phải thần phục, mà là hy vọng đến lúc đó có thể đồng tâm hiệp lực mà thôi!"

Nghe lời giải thích của cô, sắc mặt âm trầm của Dung lão gia giám bớt đi vài phần. Suy nghĩ một hồi, sau đó mới chậm rì rì nói: "Chuyện này ta không thể lập tức đáp ứng với cô. Tôi muốn trưng cầu ý kiến của Tiểu Tuyệt. Về sau Hỏa Liệt bang là của nó, chỉ cần bang phái không bị diệt, nó muốn làm thế nào thì làm. Ta đã ép buộc nó đi con đường này, không muốn tiếp tục ép buộc nó nữa."

Trong lòng Lãnh Tâm Nhiên dâng lên một hồi cảm khái. Mặc kệ bên ngoài Dung lão gia bị đồn đại thành kẻ giết người không thấy máu khủng bố thế nào, thì sự quan tâm và bảo vệ ông dành cho Dung Thiếu Tuyệt vẫn khiến cô hâm mộ. Nếu có thể có một người cũng quan tâm đến mình như vậy, cô.....

Nhanh chóng hoàn hồn che dấu vẻ yếu ớt chợt thoáng qua trên mặt, Lãnh Tâm Nhiên biết mình đã thành công rồi. Không phải do thủ đoạn đàm phán của cô cao siêu, mà là vì tấm lòng ông lão dành cho cháu. Không thể không thừa nhận, kế hoạch lần này của cô, là lợi dụng sự tín nhiệm của Dung Thiếu Tuyệt dành cho mình, cũng lợi dụng sự quan tâm và bảo vệ mà Dung lão gia dành cho Dung Thiếu Tuyệt.

Nhưng mà, cô tin tưởng quyết định của mình là chính xác. Dung Thiếu Tuyệt sẽ có được đi trên một con đường càng thêm tươi sáng, tương lai sẽ càng thêm tươi sáng.
Dung Thiếu Tuyệt bước vào rất nhanh. Nhìn hai người đang trầm mặc không nói gì trong phòng, cho rằng bọn họ đang tranh cãi chuyện gì không thoải mái, mày nhíu lại thật chặt.

Ông lão vẫn luôn chú ý biểu tình của cháu ngoại, thấy anh như vậy liền hiểu rõ, trên cơ bản có thể đoán được cháu ngoại sẽ lựa chọn thế nào rồi.

"Tiểu Tuyệt, lại đây."

Vẫy tay ý bảo cháu ngoại đến ngồi bên cạnh mình, trước mặt Dung Thiếu Tuyệt, ông lão không còn vẻ kiêu hùng của bang chủ một bang phái lăn lộn nhiều năm trong hắc đạo mà chỉ như một trưởng bối bình thường quan tâm đến cháu mình mà thôi.

Dung Thiếu Tuyệt đi qua, ngồi xuống bên cạnh ông ngoại. Bởi vì từ nhỏ lớn lên bên cạnh ông lão, nên tuy quan hệ giữa hai người là ông ngoại và cháu ngoại, nhưng Dung Thiếu Tuyệt vẫn luôn gọi ông là gia gia (ông nội). Xưng hô này, có cảm giác thân thiết hơn rất nhiều.

"Tiểu Tuyệt, lần trước con nói muốn đi theo con đường hắc đạo của gia gia là thật sao?"

Lúc đối mặt với Dung Thiếu Tuyệt, vẻ nghiêm túc thường ngày của ông lão trở nên hiền lành hơn rất nhiều.

Dung Thiếu Tuyệt gật đầu, anh không biết tại sao ông lại đột nhiên nhắc tới chuyện này. Lần trước không phải đã nói qua rồi sao? Nghi hoặc nhìn về Lãnh Tâm Nhiên ở phía đối diện, lại nhìn đến ván cờ hỗn loạn trên bàn, đầu óc trở nên mờ mịt, giống như hòa thượng sờ không được tóc.

"Tiểu Tuyệt, vừa rồi cô bé này nói với ông một việc, xem như là một hiệp nghị đi. Ông cảm thấy đề nghị này cũng không tệ lắm, bất quá chuyện này có quan hệ tới con, cho nên ông cảm thấy con nên tự mình quyết định là tốt nhất."

Ông lão sờ đầu Dung Thiếu Tuyệt. Cánh tay giống như cành cây khô, lại mang theo vẻ hiền lành ấm áp, khiến cho Dung Thiếu Tuyệt tính khí táo bạo thường ngày của Dung Thiếu Tuyệt bỗng trở nên dịu ngoan giống như con mèo nhỏ.

"Gia gia, là chuyện gì?"

Dung Thiếu Tuyệt vẫn luôn tò mò về mục đích Lãnh Tâm Nhiên đến tìm gia gia, giờ nghe được càng cảm thấy tò mò. Có quan hệ với mình, có thể là chuyện gì chứ?

Nhận được ánh mắt của ông lão, Lãnh Tâm Nhiên chủ động giải thích: "Thiếu Tuyệt, tôi và ông đã định ra một cái hiệp nghị, tôi đưa cậu đến cho thiếu chủ Mafia Mỹ Bertrand, đế hắn huấn luyện cho cậu. Dựa theo phỏng đoán của tôi, đại khái là khoảng ba năm. Điều kiện của tôi là, chờ sau này khi việc lớn của tôi sắp thành, cậu có thể giúp đỡ tôi."

Dung Thiếu Tuyệt không nghĩ tới Lãnh Tâm Nhiên lại tìm ông nội vì chuyện này. Thiếu chủ Mafia Bertrand? Cái tên này anh đã từng nghe qua, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ tới sẽ có dính dáng gì tới người này. Tâm Nhiên, sao cô có thể quen biết một người như thế?

Vẻ mặt nghi hoặc này của Dung Thiếu Tuyệt, trong mắt Dung lão gia lại trở thành do dự.

"Tiểu Tuyệt, chuyện này hoàn toàn do con tự mình quyết định, con không cần quyết định ngay, hơn nữa, cho dù con không chấp nhận, gia gia cũng đã sớm tìm người huấn luyện cho con rồi."

Dung Thiếu Tuyệt không tiếp tục đề tài của ông lão, mà hỏi Lãnh Tâm Nhiên một câu: "Trong thời gian ba đến năm năm mình đi Mỹ, có chuyện nhờ cậu được không?"

Lãnh Tâm Nhiên sửng sốt, nhìn vào cặp mắt trong suốt của Dung Thiếu Tuyệt, đột nhiên hiểu ra chuyện anh ta muốn nhờ.

"Sau khi kì thi đại học kết thúc tôi sẽ đến thành phố A, có thời gian tôi sẽ trở về thăm ông. Ông có chuyện gì cũng có thể tìm tôi, nếu có thể giúp tôi nhất định sẽ hết sức."

Là bạn bè, đối với chuyện này, Lãnh Tâm Nhiên không hề thấy khó xử.

Lúc này Dung Thiếu Tuyệt mới yên tâm nở nụ cười. Xoay người nhìn về phía ông ngoại, trên gương mặt tuấn lãng mang theo vẻ kiên định chưa từng có: "Gia gia, con đã quyết định rồi. Con muốn đi Mỹ. Con tin Tâm Nhiên, chuyện cô ấy đã nói thì nhất định sẽ làm được, hơn nữa, con cũng biết rõ lý tưởng của cô ấy, con muốn cô ấy hoàn thành chuyện đó."

Nhìn đứa cháu ngoại đột nhiên trưởng thành trước mặt, trong ánh mắt đầy vẻ cơ trí của ông lão lóe lên tia cảm động và hoang mang: "Tiểu Tuyệt con thực sự quyết định vậy sao? Gia gia không ép con, cho dù con không đi mỹ, gia gia cũng có thể tìm được người trong nước huấn luyện cho con." "Không cần, gia gia, ông yên tâm, con sẽ rất tốt. Phải nếm trải đau khổ, mới có thể thực sự trưởng thành, con muốn thực hiện nguyện vọng của gia gia, đem Hỏa Liệt bang phát dương quang đại, vì để thực hiện mục tiêu này, chịu chút khổ cũng xứng đáng!"

Rời khỏi nhà của Dung Thiếu Tuyệt, tâm Lãnh Tâm Nhiên vẫn chưa áp chế được sự kích động.

Rốt cuộc cô cũng đã làm được chuyện mình muốn làm, tiến gần thêm một bước đến mục tiêu của mình. Chuyện Bertrand cô không hề lo lắng, dù sao năm đó bọn họ cũng đã để lại ám hiệu, tin rằng Bertrand nhất định sẽ hoàn trả lại món nợ nhân tình này cho cô.

Hiện tại, chuyện nhà Bắc Âu đã được giải quyết, công ty do Thẩm Quân thành lập cũng ngày càng phát triển vững mạnh, chuyện của Dung Thiếu Tuyệt cũng đã xong, cô thậm chí còn tìm được chỗ giúp đỡ đầu tiên từ sau khi trọng sinh. Sự tình phát triển đến bây giờ, cô cảm thấy chính mình lập tức trở nên nhẹ nhõm.

Thành phố C, là nơi bang cho cô sinh mệnh thứ hai, cho cô rất nhiều thứ, cũng thay đổi cô rất nhiều. Chỉ là, cách thời điển diễn ra kỳ thi đại học chỉ còn không tới ba tháng, thời điểm cô rời khỏi thành phố này cũng càng ngày càng gần rồi. Giống như lúc trước đã nói, quyết định của cô là, sau khi kỳ thi đại học kết thúc sẽ rời khỏi thành phố C đến thành phố A, việc cô phải làm còn rất nhiều, bây giờ chỉ mới là giai đoạn khởi đầu, cô cần phải mau chóng trở nên hùng mạnh, như thế mới không dẫm vào vết xe đỗ của kiếp trước, mới có thể bảo vệ tốt những người mình muốn bảo vệ, mới có thể chân chính có được hạnh phúc!

Hiện tại, nhệm vụ cuối cùng khi ở thành phố C là, chuyên tâm "huấn luyện" đám nhóc kia thật tốt, như một món quà gặp mặt, cô hy vọng mình có thể thay đổi số mệnh của bọn họ, khiến cho bọn họ có được hạnh phúc. Ba tháng, có thể thay đổi dược rất nhiều thứ, nếu cô có thể làm thay đổi quỹ đạo số mệnh của Dung Thiếu Tuyệt, vậy thì, cũng có thể thay đổi những người khác.

Lúc về đến nhà, rốt cuộc Dung Thiếu Tuyệt cũng mở miệng. Dọc theo đường đi, anh ta luôn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không nói gì.

"Mình sẽ sớm trở về, sau đó, cùng cậu thực hiện giấc mộng. Gia gia đã lớn tuổi, có rất nhiều chuyện cần lo lắng. Nhưng mình còn trẻ, mình muốn tự gây dựng sự nghiệp cho chính mình, cho nên, mình muốn cùng cậu phấn đấu một phen!"

Những điều Dung Thiếu Tuyệt nói đều là thật, những điều này, cũng là lời nói từ tâm của anh.

Lãnh Tâm Nhiên có chút ngoài ý muốn với thái độ của Dung Thiếu Tuyệt. Cô vốn cho rằng, có thể đáp ứng giúp đỡ cô một tay là đủ rồi, không nghĩ tới anh ta còn nghĩ xa xôi đến những thứ này.

"Cậu phải biết rằng, đây là một con đường rất dài và gian khổ. Thậm chí có khả năng, cả đời chúng ta cũng không thể thực hiện được mục tiêu này."

Tuy rất tin tưởng vào bản thân, nhưng Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy vẫn nên để Dung Thiếu Tuyệt suy xét thật kỹ.

Nghe xong lời của cô, Dung Thiếu Tuyệt nở nụ cười. Anh luôn rất ít lời, rất ít khi cười. Lúc anh cười rộ lên, mới thật sự giống một thiếu niên mười tám tuổi, mang theo tính nết trẻ con không sợ trời không sợ đất!

"Cho dù không thể thì sao, ít nhất, chúng ta cũng đến gần được mục tiêu không phải sao?"

Những lời này, làm tâm Lãnh Tâm Nhiên xúc động.

"Được, cậu đã nói thế, tôi đáp ứng. Bốn năm, tôi cho cậu tối đa bốn năm để thay đổi. Sau bốn năm, chính là thời khắc chúng ta tạo ra sự huy hoàng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro