94-95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các cậu nói xem, nếu nữ vương biết chúng ta làm chuyện này, có tức giận hay không?"

Là nữ sinh duy nhất trong đám người, Lâm Lâm cân nhắc mọi chuyện rất cẩn thận. Tuy rất hưởng thụ khoái cảm khi giáo huấn kẻ bại hoại, nhưng vẫn lo lắng chuyện này sẽ khiến Lãnh Tâm Nhiên mất hứng. Lúc nhận được tin nhắn của Triệu Nghị bọn họ đang học quân sự hoặc đi học, liền lập tức xin nghỉ chạy vội tới đại học X ở Yến Kinh này. Đợi đến khi biết rõ mọi chuyện từ miệng của Triệu Nghị, lại càng tức giận muốn bùng nổ. Nữ vương của bọn họ, cư nhiên lại bị người ta khi dễ, không thể tha thứ được!

Bất quá, sau khi biết nữ vương muốn tự mình giáo huấn ông ta, bọn họ mới nghĩ ra phương pháp trước tiên đánh vài cái để dạy cho ông ta một bài học nho nhỏ, sau khi nữ vương giáo huấn xong bọn họ lại trở lại đánh tiếp.

"Hẳn sẽ không. Yên tâm đi. Được rồi, trước tiên chúng ta đi ăn chút gì đi, đợi lát nữa đưa cậu về trước. Có Triệu Nghị ở bên cạnh nữ vương chúng ta cũng có thể yên tâm, chí ít có chuyện gì cũng có người báo lại. Dù sao chúng ta đều ở Yến Kinh, nếu có chuyện có thể lập tức chạy tới. Chuyện của nữ vương, mình tuyệt không chối từ. Nếu không nhờ có nữ vương, sao mình có thể vào đại học được?"

Một nam sinh kích động nói.

"Ừ, xem ra lúc trước điền nguyện vọng đại học ở Yến Kinh này là quyết định chính xác. Bất quá đáng tiếc là, rất nhiều bạn học trong lớp không đủ điểm bị chuyển đến những thành phố khác, nếu không, tất cả chúng ta đều ở cùng một chỗ, xem ai còn dám khi dễ nữ vương?"

Lâm Lâm vểnh môi nói.

Đây là một bí mật mà Lãnh Tâm Nhiên không biết. Cô chỉ biết bạn cùng lớp đều thi đậu đại học, người kém cõi nhất cũng đủ điểm học trường dạy nghề, cô lại không biết, sau khi biết cô đậu đại học X, toàn bộ học sinh đều điền nguyện vọng 1 là đại học ở thành phố A. Chỉ là đáng tiếc, có rất nhiều người bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bị chuyển đến những thành phố khác, ở Yến Kinh đại khái chỉ còn khoảng hai mươi người. Trừ mấy người bọn họ ra, những người khác đều học ở trường cách quá xa, cho nên tạm thời không đi chung với bọn họ được.

"Đi thôi đi thôi, dù sao có chuyện cứ để lại cho quân sư giải quyết, phỏng chừng nữ vương còn không biết chuyện chúng ta tới nữa a!"

Mấy người này tuy không phải người thân, nhưng tình cảm tuyệt đối còn thân hơn so với anh em ruột thịt, cứ như thế mà cùng nhau rời khỏi đại học X. Bọn họ làm chuyện họ muốn làm, không chút hối tiếc, cũng không cảm thấy hối hận!

Lãnh Tâm Nhiên ăn tối với thầy Trương xong mới rời khỏi. Bất quá không phải là cô chủ động rời khỏi, mà là có một người đàn ông nào đó cũng đến đây, dưới sự trêu chọc của thầy Trương đã bị anh mang đi.

"Đi đâu?"

Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, Lãnh Tâm Nhiên lười biếng dựa lưng vào ghế, hai mắt nheo lạ, giống như một con mèo con, toàn thân tản mác ra một loại mị hoặc mê người.

Nhìn cô gái ngày càng buông lỏng trước mặt mình, trong lòng Dạ Mộc Thần dâng lên một sự thỏa mãn trước nay chưa từng có. Cho dù hiện tại cô và mình không nhận lại nhau thì thế nào? Có thể nhìn thấy người trong lòng còn sống vốn là chuyện vui vẻ nhất. Không nên yêu cầu xa vời quá nhiều, dù sao anh cũng tin, sớm muộn gì cô cũng sẽ nói rõ mọi chuyện với mình.

"Đến công ty."

Lãnh Tâm Nhiên gợi lên một nụ cười thần bí.

Toàn thân Lãnh Tâm Nhiên chấn động, trong mắt phát ra một tia sáng kỳ dị, "Công ty?"

"Ừ, công ty của anh, gọi là Diêm Môn."

Để ý thấy cô khi nghe đến hai từ "Diêm Môn" liền kích động không thể kiềm chế được, Dạ Mộc Thần thở dài trong lòng, đồng thời cũng âm thầm thề, tuyệt đối không để cho bi kịch lúc trước tái diễn lần nữa!

Rất không dễ dàng khiến cho chính mình tỉnh táo lại, Lãnh Tâm Nhiên nghiêng người nhìn người đàn ông bên cạnh, "Cái tên rất êm tai."

Diêm Môn tuy là một tổ chức bang phái, nhưng kỳ thật nó không chỉ thuộc về lĩnh vực hắc đạo, ở bên ngoài nó là một công ty, mà tên công ty, cũng là "Diêm Môn". Tổng bộ của Diêm Môn là ở Yến Kinh, đương nhiên là Dạ Mộc Thần dẫn cô tới đây.

Trước đây Diêm Môn là nơi Lãnh Tâm Nhiên quen thuộc nhất, nhưng mà hiện tại, một thời gian dài không có tới, giữa chừng lại xảy ra nhiều chuyện như thế, đột nhiên có cảm giác sợ hãi khi một lần nữa trở lại cố hương.

Ngồi trong văn phòng của Dạ Mộc Thần, xuyên qua ô cửa sổ nhìn căn phòng cách vách, nơi đó, đã từng là nơi làm việc của cô. Tuy là hắc đạo, nhưng muốn hoạt động nhất định phải có nguồn tài chính hùng hậu, hơn nữa cũng cần một nơi để che giấu.

"Đây là tư liệu của tổ chức J."

Lãnh Tâm Nhiên nháy mắt mấy cái, nhớ tới chuyện của Bắc Âu Hân. lần đó, hình như anh có nói là do tổ chức J này đứng sau làm loạn. Chỉ là tổ chức này xuất hiện từ lúc nào, sao bọn họ lại không biết?

"Đúng vậy. Tổ chức này rất thần bí, đến hiện tại, anh chỉ tra được một chút tư liệu cơ bản. Tổ chức này đột nhiên lớn mạnh trong vài năm nay, trước kia cũng chưa làm chuyện gì, anh cũng không để ý đến. Chỉ là những hành động trong mấy tháng gần đây lớn mạnh hơn rất nhiều, nên anh mới chú ý tới tổ chức này. Anh phát hiện, tổ chức này dường như là chuyên muốn chống đổi với Diêm Môn, anh hoài nghi những chuyện phát sinh gần đây có quan hệ với tổ chức này."

Dạ Mộc Thần nhàn nhạt nói.

"Có gì đặc biệt không?" Lãnh Tâm Nhiên nghi hoặc hỏi.

"Trên cánh tay của bọn họ có một hình xăm hình chữ J. Đến hiện tại chúng ta đã tóm được một thành viên của tổ chức J, nhưng sau khi chúng ta bắt được không lâu liền tự sát. Cái tổ chức này còn khó đối phó hơn nhiều so với trong tưởng tượng." Dạ Mộc Thần thở dài.

Lãnh Tâm Nhiên nâng cằm lên từ từ suy nghĩ, tổ chức J, đối nghịch với Diêm Môn, chẳng lẽ tổ chức này có liên quan đến nội gián của Diêm Môn? Suy đoán này, cung cấp cho cô rất nhiều manh mối để tra ra chân tướng sự việc. Nhưng chỉ là tạm thời mà thôi, nội gián tới cùng là ai, vẫn là một bí ẩn chưa được giải đáp.

"Gần đây em phải cẩn thận một chút. Tổ chức J khẳng định đã tra ra được quan hệ của chúng ta, anh hoài nghi bọn họ sẽ xuống tay với em." Dạ Mộc Thần lo lắng nói.

Lãnh Tâm Nhiên gật gật đầu.

Tổ chức J sao? Cô càng ngày càng có hứng thú với tổ chứ này rồi!

Lúc Lãnh Tâm Nhiên trở lại trường học thì ký túc xá đã sớm đóng cửa rồi. Bất quá, cả ba người trong phòng đều chưa ngủ, đang ngồi trên ghế dựa đợi cô. Vừa thấy cái tư thể giống Tam Đường Hội Thẩm này, Lãnh Tâm Nhiên liền biết khẳng định các cô ấy muốn hỏi chuyện bang sáng rồi.

Bất quá nói ra, cô cũng rất hứng thú với trung y của Đông Phương Hiểu.

"Các cậu muốn biết cái gì?"

Đi đến một cái ghế trống ngồi xuống, Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt nói. Nếu đã là bạn cùng phòng, vậy thì, chỉ cần không phải vấn đề quá phần, cô sẽ trả lời.

Sơ Hạ là người thẳng tỉnh, đương nhiên là người thứ nhất nhảy ra, "Tâm Nhiên, cậu thật lợi hại nha. Cậu tới cùng là ai thế? Mình cảm thấy cậu siêu thần bí luôn. Thân thủ của cậu còn lợi hại hơn cả huấn luyện viên, còn cả lão tiên sinh kia nữa, có phải thầy ấy là hiệu trưởng tiền nhiệm của trường chúng ta không? Sao cậu có thể trở thành học trò của thầy ấy vậy? Mình nghe nói thầy ấy siêu cấp lợi hại, quả thật giống như đế vương của giới học thuật vậy."

Nghe được có người ví thầy Trương thành đế vương, Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ đồng ý với quan điểm này. Địa vị của thầy Trương trong giới học thuật, quả thật giống như một đế vương cao cao tại thượng
thời cổ đại.

Trong khi Lãnh Tâm Nhiên chưa biết gì, đoạn video clip cô đối đầu với huấn luyện viên đã gây nên một đợt sóng lớn trên bbs của trường học (chắc là diễn đàn đó, mình cũng không rõ lắm). Những lời bình luận phía dưới không ngừng dâng cao, vô số trạch nam trạch nữ trong đêm khuya nhìn tư thế oai phong bừng bừng của nữ sinh mà chảy nước miếng, những câu bình luận xin số điện thoại xin làm quen xin bao dưỡng hiện lên không ngừng.....

Mà nhận vật chính Dư Mông kia, đã bị chụp mũ là "Huấn luyện viên cực phẩm" hoặc là "chuẩn úy cực phẩm", trong một lúc liền trở thành đề tài hot tiếp nối xxx trên mạng internet.

Tuy không đến mức toàn bộ mọi người trong trường đều biết, nhưng ít nhất, phần lớn các anh chị năm trên đều biết, trong đám sinh viên mới, có một đàn em có thân thủ rất cao, tính cách kiên cường ngay cả đấu với huấn luyện viên cũng không sợ.

"Đây là quá trình mình quen biết với Trương gia gia."

Lãnh Tâm Nhiên nói không ra hơi, lần duy nhất nói nhiều như vậy thật đúng là mệt nha!

Sơ Hạ và Lam Kỳ Nhi mở to hai mắt nhìn, càng thêm tò mò về Lãnh Tâm Nhiên. Tuy lúc trước bọn họ học ở trường cũng có những người làm mưa làm gió thành tích vô cùng tốt, nhưng nếu so sánh những người đó với Lãnh Tâm Nhiên thật đúng là không đáng nhắc tới.

Lam Kỳ Nhi nhớ tới nam sinh vẫn che chở cho Lãnh Tâm Nhiên ở sân huấn luyện: "Tâm Nhiên, nam sinh ở sân huấn luyện hôm nay là bạn học trước kia của cậu sao?"

Lãnh Tâm Nhiên đoán được cô đang nhắc đến Triệu Nghị, gật gật đầu: "Ừ, chúng mình học cùng một lớp."

"Quan hệ của các cậu thật tốt. Lúc ấy dưới tình huống như vậy mà cậu ta vẫn đứng về phía cậu giúp đỡ cậu, căn bản không hề sợ huấn luyện viên. Sao mình lại không gặp được người bạn nào tốt như thế chứ?"

Lam Kỳ Nhi có chút buồn bực. Từ nhỏ đến lớn, tuy có rất nhiều nam sinh vây quanh cô, nhưng căn bản không có bất kỳ người nào đối tốt với mình vô điều kiện. Những nam sinh từng lấy lòng cô, đều chỉ nghĩ muốn đạt được thứ gì đó. So với người trước mắt này, thật sự chênh lệch quá lớn.

Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy thu hoạch lớn nhất của mình sau khi trọng sinh chính là gặp được những người giống như lớp F. Tuy không phải người thân, nhưng tình cảm giữa họ còn sâu sắc hơn cả người thân. Cho tới bây giờ cô vẫn có thể hồi tưởng lại rõ ràng cảnh tượng cả lớp cùng nhau thức đem treo đèn ôn tập để thi vào đại học.

Cô vẫn cho rằng mình chỉ là một người khách qua đường bình thường, nhưng mà hiện tại, cô phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, những đứa nhỏ đó, đều đã khắc rất sâu trong lòng cô. Thì ra, cho tới nay, cô vẫn không phải khách qua đường, cô vẫn tham dự trong đó, là người trong cuộc!

"Bất quá, Tâm Nhiên, cậu thật lợi hại nha. Cư nhiên có thể trở thành học trò của giáo sư Trương. Mình từng nghe nói có rất nhiều đàn anh đàn chị muốn trở thành học trò của giáo sư Trương, nhưng đều thất bại cả."

Sơ Hạ nhiệt tình cảm thấy cao hứng thay cho Lãnh Tâm Nhiên.

"Cám ơn."

Lãnh Tâm Nhiên cười nhạt để ứng phó. Đúng vậy, cô cực kỳ may mắn, kiếp trước cô vì chút nguyên nhân mà từ bỏ cơ hội trở thành đệ tử của thầy Trương, đời này, cô sẽ không từ bỏ lần nữa!

"Được rồi, đi ngủ đi. Sáng mai vẫn còn huấn luyện quân sự đó. Tên huấn luyện viên kia quá biến thái, phiền chết đi được."

Lam Kỳ Nhi luôn luôn ôn nhu, nhưng khi nhắc đến huấn luyện viên thì biểu tình lại vô cùng chán ghét.

Sơ Hạ cho rằng cô ấy là vì chuyện xảy ra hôm nay, vô cùng đồng cảm gật đầu: "Đúng vậy đó, mình chưa thấy huấn luyện viên nào biến thái như vậy. Hiểu thì sao, cậu cũng nói một chút đi, sao cậu biết nam sinh kia bị thương? Nếu cậu biết y thuật sao lại không thi trường đi mà lại thi vào chuyên ngành của bọn mình? Trường Y của đại học X cũng rất có tiếng mà."

Đông Phương Hiểu không nghĩ tới chuyện tình lại đột ngột chuyển sang người mình. Chần chờ hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Gia đình mình là gia đình có truyền thống trung y, từ nhỏ mình đã bắt đầu học y thuật rồi. Còn vì sao không chọn trường y, là vì mình muốn thử sống một cuộc sống mới."

Lãnh Tâm Nhiên thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lại. Cô đã sớm thấy được Đông Phương Hiểu này có phần kỳ quái, còn kỳ quái ở chỗ nào thì lại không thể nói rõ được. Tóm lại, cô ấy cho người khác một cảm giác rất thần bí.

Mặc kệ, dù sao từ từ rồi cũng hiểu rõ thôi.

Sáng sớm hôm sau, Lãnh Tâm Nhiên đi theo ba người Lam Kỳ Nhi đến sân huấn luyện.

Bởi vì chuyện ngày hômqua, nhưng học sinh khác đều biết chuyện ngày hôm qua nữ sinh tên Lãnh Tâm Nhiên đối đầu với huấn luyện viên. Hai bên đường đều có ánh mắt chỉ trỏ đánh giá, thấy Lãnh Tâm Nhiên lộ ra một nụ cười còn lạnh hơn cả hàn băng.

"Tâm Nhiên, không cần quan tâm những người này. Mọi người chỉ là tò mò mà thôi."

Lam Kỳ Nhi an ủi cô.

Ngày hôm qua, cô đối với Lãnh Tâm Nhiên tuyệt đối không thể nói là thích. Nhưng mà bây giờ, đặc biệt là sau khi cô ấy chống lại tên huấn luyện viên chán ghét kia, liền có một chút hảo cảm rồi.

Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, theo ba người đứng vào hàng.

"Bị đánh rồi hả? Oa ha ha, người nào lại bưu hãn như vậy?" Sơ Hạ hưng phấn kêu lên.

Lam Kỳ Nhi che miệng cô ấy lại theo bản năng, để cho cô ấy không lộ ra biểu hiện quá phận. Tên huấn luyện viên kia quá biến thái, ai biết ông ta sẽ mượn chuyện này để gây ra cái gì chứ?

"Tâm Nhiên, cậu có biết xảy ra chuyện gì không?"

Chần chờ hồi lâu, Lam Kỳ Nhi vẫn cảm thấy nên trực tiếp hỏi rõ thì tốt hơn.

Lãnh Tâm Nhiên sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Tuy không phải hoàn toàn khẳng định, nhưng cũng có thể đoán được vài phần."

Thấy cô ấy cư nhiên lại thẳng thắn trả lời như vậy, Lam Kỳ Nhi cũng vô cùng kinh ngạc. Bất quá, loại thắng thắn này lại khiến cho cảm giác trong lòng cô từ kinh ngạc đổi thành lo lắng: "Đến lúc đó khẳng định sẽ hỏi cậu, tuyệt đối cậu không được nói có liên quan đến cậu. Cậu phải nói cái gì cậu cũng không biết, đến lúc đó chúng mình có thể nói cậu vẫn luôn ở cùng một chỗ với chúng mình."

Lãnh Tâm Nhiên nở nụ cười: "Cảm ơn."

Tuy cô căn bản không thèm để huấn luyện viên kia vào trong mắt, nhưng có thể nhận được sự quan tâm và bảo vệ của người khác, cảm giác này cũng không tệ.

Ăn điểm tâm xong, vị huấn luyện viên mà cả lớp đều biết đã bị đánh kia rốt cuộc cũng khoan thai xuất hiện ở sân huấn luyện. Bất quá, mũ trên đầu ông ta được kéo xuống rất thấp, cả người tản mát ra khí tức âm lãnh.

Chết tiết, vốn ông ta muốn gọi điện xin nghỉ, nhưng chủ nhiệm Vương kia lại không cho phép. Ông ta thế này, sao đi gặp người được chứ. Dư Mông tức giận mắng thầm trong lòng, thề muốn điều tra rõ mấy người hôm qua để giáo huấn một trận cho tốt. Nếu là ở đại học X, vậy thì sẽ để cho trường đuổi học đám người đó, sinh viên như thế, để lại cũng là đồ bỏ đi, là tai họa!

Đều nói lòng hiếu kỳ hại chết mèo, lời này thật không sai.

Cho dù tất cả mọi người trong lớp đề e ngại sự tàn bạo nghiêm khắc của vị huấn luyện này, nhưng vì hiếu kỳ nên cũng nhịn không được mà lén đánh giá khuôn mặt ông ta, muốn xem tới cùng là ông ta bị đánh thành cái bộ dạng gì.

Dư Mông liếc thấy Lãnh Tâm Nhiên đứng trong đám người, hừ lạnh trong lòng: "Lại còn dám tới nơi này, vậy thì đừng trách tôi không khách khí."

Lúc ấy, liền trực tiếp chỉ rõ nói: "Nữ sinh tóc dài kia, cô đang làm cái gì hả? Đây là huấn luyện quân sự, không phải đang chơi đùa. Cô xem động tác của cô đi, đang làm cái quỷ gì thế?"

Sự tức giận đột ngột của ông ta khiến cho mọi người trong lớp hoảng sợ. Theo ánh mắt của ông ta nhìn đến Lãnh Tâm Nhiên, sau đó liền thấy hiểu rõ, biết huấn luyện viên đang cố ý bới mọc để phát tiết chuyện ngày hôm qua!

Thân là người bị chú ý Lãnh Tâm Nhiên trái lại rất bình tĩnh, nghe thấy huấn luyện viên kia nói động tác của mình không đúng thì khóe hiện vẽ ra một nụ cười lạnh đầy khinh thường. Động tác này, đúng chuẩn tới mức ngay cả bộ đội đặc chủng còn kém, vậy mà giờ lại có người nói không biết cô đang làm cái quỷ gì, thật đúng là...... rất buồn cười!

Cảm giác được nụ cười trào phúng của cô, Dư Mông càng tức giận đến bốc lửa: "Nhìn cái gì vậy, đang nói cô đó. Cô bước ra đây cho tôi. Làm lại động tác vừa rồi một lần nữa!"

Dưới dánh mắt đồng tình của cả lớp, Lãnh Tâm Nhiên thản nhiên bước tới, nhìn thằng vào mặt huấn luyện viên.

Gần như vậy, rất dễ nhìn thấy cái đầu heo dưới mũ ông ta, Lãnh Tâm Nhiên liền nở nụ cười. Xem qua, ngày hôm qua bọn họ dùng rất nhiều lực nha, quá thảm thương rồi!

Nụ cười của Lãnh Tâm Nhiên đối với huấn luyện viên mà nói chẳng khác gì lửa bốc lên đầu, liền giận quát: "Cười cái gì mà cười? Ai cho cô cười? Giờ đang là huấn luyện, không phải kể chuyện xưa, muốn cười thì cút ngay cho tôi!"

Ông ta nói như vậy càng khiến Lãnh Tâm Nhiên mắc cười hơn. Khuôn mặt kia, phối hợp với vẻ mặt nổi trận lôi đình, cực kỳ khôi hài mà!
SPONSORED/QUẢNG CÁO

"Cô........"

Dư Mông tức giận đến mức toàn thân run rẩy, tay nắm lại thành quả đấm chỉ còn kém nhịn không được mà động thủ thôi.

Lãnh Tâm Nhiên cười đến vui vẻ. Mà những người trong lớp lại thấy trong lòng run sợ, bọn họ đều nhìn ra được huấn luyện viên sắp bạo phát rồi. Đặc biệt là mấy nam sinh từ nhìn thấy bộ dạng này của huấn luyện viên, tuy bộ dáng này của huấn luyện viên rất buồn cười, nhưng cũng không cần thiết phải cười khoa trương đến thế chứ! Hơn nữa, còn cười trước mặt huấn luyện viên, cũng thật quá kiêu ngạo rồi!

"A.., thực xin lỗi. Chỉ là nhìn thấy món đồ chơi tốt có chút không nhịn được thôi."

Rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũng ngừng cười, không chút để ý nói.

"Trời ơi!"

Đây là tiếng hét trong lòng mọi người, cô ấy không sợ chết sao? Cư nhiên dám trực tiếp khiêu khích huấn luyện viên như thế? Thật sự là, quá, quá, quá kiêu ngạo rồi!

"Hiện tại, lập tức, cô chạy mười vòng quanh sân thể dục này cho tôi. Một vòng cũng không được thiếu, nếu không, tôi sẽ gạch bỏ tư cách tham gia huấn luyện quân sự của cô!" Dư Mông tức giận đến giậm chân, nhưng lại không có biện pháp khác, chỉ có thể lạm dụng tư quyền chỉ vào sân thể dục điên cuồng hét lên.

Nghe thấy thế, những sinh viên khác trong lớp trắng mặt trong nháy mắt. Hôm qua mới chạy năm qua đã sống không bằng chết, vậy chạy mười vòng có khi nào chết thật không? Bọn họ vốn chỉ cảm thấy tình tình của huấn luyện viên này không tốt, giờ thấy ông ta đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy, lập tức liền thấy phản cảm. Lãnh Tâm Nhiên trái lại rất bình tĩnh: "Mười vòng sao? Ông quên thân phận của mình là gì rồi sao? Thân là quân nhân, nhưng lại không làm chuyện quân nhân nên làm, ông xem, ông làm sao hợp với hình tượng của một quân nhân chứ?"

Nói xong những lời này, cô cũng lười quan tâm đến phản ứng của người này, xoay người bỏ chạy.

Cho rằng chạy mười vòng 4000m có thể làm khó được cô sao?Vậy thật sự là quá coi thường cô rồi! Chẳng qua chỉ là 4000m nho nhỏ mà thôi, so với những huấn luyện cô trải qua trong một tháng mà nói, hoàn toàn không phải nói chơi.

Nhìn bóng dáng xoay người chạy về phía sân thể dục, các sinh viên năm nhất đồng loạt phẫn nộ. Đúng vậy, cô cười thì sao chứ? Chính ông bị đánh thành đầu heo còn không cho người khác cười là sao? Có bản lãnh thì sẽ để bị đánh thành đầu heo sao? Trong mắt mỗi người đều như bắn ra lửa, hung tợn, căm tức nhìn về phía huấn luyện viên. Ngày hôm qua thì đánh nam sinh lớp chúng ta vào bệnh viện, hôm nay chẳng lẽ lại muốn ngược đãi đưa thêm một người nữa vào bệnh viện sao? Người như vậy, không xứng làm huấn luyện viên, người kia căn bản chính là cặn bã!

Dư Mông không nghĩ chỉ tùy tiện đưa ra một cái hình phạt lại khiến cho cả lớp phản cảm. Chờ ông ta quay đầu lại đối diện với cả lớp, mới phát hiện mấy con thỏ nhỏ này cư nhiên đều trừng ông ta, giống như ông ta vừa làm chuyện thương thiên hại lý vậy. Hắc, thật đúng là phản rồi!

"Lam Kỳ Nhi, ra đây!"

Bị gọi đến, Lam Kỳ Nhi vâng lời bước tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ phẫn nộ và phản cảm không thể che giấu: "Huấn luyện viên, Tâm Nhiên tới cùng đã làm gì sai mà sao thầy cứ nhắm vào cô ấy thế? Ngày hôm qua đã như vậy, rõ ràng cô ấy chưa làm gì mà thầy đã nói cô ấy như vậy. Giờ lại..... Huấn luyện viên, thầy...."

Nếu là trước kia, khẳng định Lam Kỳ Nhi không đủ dũng khí để trực tiếp chất vấn huấn luyện viên. Nhưng mà hiện tại, huấn luyện viên này thật sự hơi quá đáng, hoàn toàn là lạm dụng tư quyền.

"Lam Kỳ Nhi, em nói bậy bạ cái gì đó? Khi nào thì tôi nhằm vào cô ta chứ? Đây chỉ là huấn luyện bình thường mà thôi." Dư Mông trợn mắt bịa đặt.

"Tôi là huấn luyện viên, đây là sân huấn luyện, các em đều phải nghe lời tôi. Người nào làm trái quy định, nhất định phải chịu trừng phạt. Đây là quy định cơ bản nhất. Tôi chỉ dựa theo quy định mà làm việc thôi. Tuyệt đối không hề lạm dụng tư quyền, các em không nên suy nghĩ bậy bạ."

Dư Mông nói với các bạn trong lớp.

Lam Kỳ Nhi tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng, lại không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Ngay sau đó, trong khoảng thời gian Lãnh Tâm Nhiên chạy bộ, huấn luyện viên bắt đầu để cho Lam Kỳ Nhi đứng ra trước làm mẫu. Rõ ràng đã bị đánh thành đầu heo, vậy mà tính háo sắc vẫn không thay đổi, nhân cơ hội mà mò mẫm trên người Lam Kỳ Nhi. Đôi môi căng mọng của Lam Kỳ Nhi cũng sắp bị cô cắn rách rồi.

Bởi vì chút chuyện, nên không khí trong lớp trở nên rất tệ. Giải lao giữa giờ, cách sinh viên năm nhất đều ngồi vây quanh một chỗ, đưa lưng về phía huấn luyện viên, không ai nguyện ý nói chuyện với Dư Mông. Lam Kỳ Nhi kéo Sơ Hạ ngồi cùng mọi người. Dư Mông ngồi một mình ở bên kia, người sáng suốt vừa nhìn liền biết ông ta đang bị xa lánh.

Lớp bên cạnh không ngừng truyền đến thanh âm vui đùa ầm ĩ, mà lớp năm nhất này ngay cả thanh âm nói chuyện cũng không có. Hình ảnh so sánh đó càng khiến cho tâm trạng của Dư Mông trở nên tồi tệ. Ông ta không hiểu, rõ ràng hôm qua vẫn tốt, Kỳ Nhi cũng thường cười nói với ông ta, các bạn trong lớp cũng thích vậy quanh nói chuyện với ông ta. Hiện tại mới chỉ một ngày đã trở thành như vậy, tới cùng là có chuyện gì xảy ra?

Dưới tình huống như vậy, Lãnh Tâm Nhiên trở lại.

Không giống với dự đoán của mọi người, trừ bỏ khuôn mặt của cô có chút hồng thì không có bất luận biến hóa gì. Ngay cả hô hấp cũng rất bình thường, vẻ mặt rất thoải mái. Đây căn bản không phải là phản ứng của người vừa chạy xong 4000m mà? Dư Mông là người đầu tiên phản ứng khi thấy cô không tuân theo quy định của mình, lập tức nổi giận: " Không phải tôi kêu cô chạy mười vòng sao? Cô coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai có phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro