Chương 20: Nhân quả luân hồi (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Viện sợ tới mức kêu thảm một tiếng, lớn tiếng nói:

“An đại sư, đây là làm sao vậy, không phải ngài nói thứ ở trên Đình Đình đã được loại trừ rồi sao?”

“Khanh khách. . . . . .”

Trương Đình Đình đột nhiên phát ra một tiếng cười lạnh âm trầm:

“Trương Thiếu Hoa, Vương Tuyết, các ngươi đều ở đây, ta đã sớm chán ghét trò chơi mèo vờn chuột, đêm nay, một nhà ba người các ngươi sẽ đền mạng cho đứa con của ta, còn có các ngươi, các ngươi đều phải chết, một ai ta cũng không buông tha, ha ha. . . . . .”

Đám người Trương Thiếu Hoa cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, sợ thành một đoàn, Triệu Viện quát to một tiếng, nhanh chóng vọt tới trước cửa, dùng sức mở cửa, nhưng mà, cánh cửa  giống như bị khóa lại, căn bản mở không ra, tình cảnh bây giờ giống như đúc cảnh tượng ngày ấy ở lầu năm chơi trò bút tiên.

Triệu Viện gần như sụp đổ, la to, nói:

“Trời ạ, Hoàn Vũ, An đại sư, làm ơn cứu con!”

Từng đợt âm thanh âm trầm quanh quẩn bên trong phòng bệnh, Trương Đình Đình hung hăng quăng An đại sư ra, người nọ ngã trên mặt đất, kêu thảm một tiếng, Trương Đình Đình quay người lại, đi đến trước mặt Vương Tuyết, vẻ mặt quỷ dị mà oán độc, tay duỗi ra, không chút khách khí bóp cổ Vương Tuyết!

A. . . . . . , nhất thời, Vương Tuyết không thể hít thở, theo bản năng kéo hai tay Trương Đình Đình, nhưng mà, tay của đối phương lại lạnh như băng giống như kìm thép chắc chắn vô cùng, qua một lúc, Vương Tuyết giống như con cá mắc cạn, khuôn mặt biến thành một mảnh xanh tím.

Trương Thiếu Hoa vốn nằm ở trên giường, trơ mắt nhìn vợ mình bị bóp chết ở trước mặt, hắn dồn sức đi tới, vẻ mặt cầu xin, nói:

“Không, đừng, Tiểu Anh, là tôi sai, là tôi đẩy em xuống dưới lầu, tôi hại chết em, hại chết đứa nhỏ của chúng ta, em giết tôi đi! Nhiều năm như vậy, lương tâm của tôi lúc nào cũng cắn rứt, mỗi khi tôi nhắm mắt lại, đều nhớ tới thi thể vô cùng thê thảm của em, ngày nào tôi cũng sống không bằng chết, tôi xin lỗi em, em giết tôi đi, đây là tội của tôi, còn cô ấy là vô tội, em thả cô ấy đi, tôi cầu xin em!”

“Hối hận? Đã muộn!”

Trương Đình Đình cười lạnh, hai mắt bắn ra quang mang oán độc, phẫn nộ dùng hai tay chế trụ cổ Trương Thiếu Hoa:

“Ngươi muốn chết, bản thân ta có thể thành toàn cho ngươi!”

Đám người Băng Ly lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra, ngày đó, nữ quỷ Hồng Y ám Trương Đình Đình kể chuyện xưa đều là sự thật, thầy giáo ngay cả cầm thú không bằng, chính là Trương Thiếu Hoa, quả nhiên là nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro