Chương 41: Đại hội đổ trạch (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, Băng Ly bỗng nghe được tiếng cửa mở, Băng Y Y cầm điện thoại di động vội vàng đi lên, xông vào phòng của mình, đóng chặt cửa phòng, dường như sợ có người nghe được.

Tâm Băng Ly hơi động, cô đứng lên, rón ra rón rén đi tới cửa, kề sát vào cánh cửa lẳng lặng nghe động tĩnh bên kia, chẳng qua, căn phòng được cách âm khá tốt, nhưng cô là người tư luyện pháp thuật, tai mắt so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều, vì lẽ đó, cũng có thể nghe được một chút thanh âm.

Thế mà, Băng Ly lại nghe thấy âm thanh nức nở của mẹ mình:

“Anh Hạo Thiên, chúng ta đã xa nhau nhiều năm như vậy, em gần như đã quên anh rồi, anh không cần phải tìm em nữa, em và con gái sống rất tốt, anh hãy quên hai mẹ con em đi!”

Cô cả kinh, dường như biết được việc gì, yên lặng ngồi xuống.

Qua hồi lâu, giọng nói của bà bắt đầu ảm đạm:

“Thật ra quản gia đã tới tìm em, anh nói đúng, con gái chúng ta nên sống ở thành phố lớn, nơi đó lớn hơn trấn X này rất nhiều, tuy em không nỡ xa con, nhưng em cũng không phải là người ngoan cố không hiểu sự đời, anh đợi thêm một quãng thời gian nữa đi, đợi sau khi con thi trung khảo xong, em sẽ uyển chuyển nói hết mọi chuyện cho nó biết, nhưng anh Hạo Thiên này, trong lúc con thi, anh đừng nói gì cả, tuyệt đối không được làm ảnh hưởng đến việc học tập của con. Có được hay không, em cầu xin anh đó!”

Hiện tại, nếu còn nghe không rõ, thì chính là một kẻ ngốc, rất rõ ràng, người cha hờ của khối thân thể này đã tìm tới cửa!

Cô cười lạnh một tiếng, không chút biến sắc trở lại phòng mình. Người cha hờ này, cô không hề thích chút nào, cô thừa nhận Băng Y Y là mẹ cô bởi bà ấy đối xử với cô rất tốt, coi cô như con gái ruột của bà ấy vậy, mà cái người cha hờ này, nếu muốn cô thừa nhận hắn ta, chính là chuyện không thể!

. . . . . .

Băng Y Y cố ý tránh cô, cho nên, Băng Ly cũng làm bộ không biết người cha hờ sẽ tìm tới cửa. Buổi chiều hơn sáu giờ, cô viện cớ đi sinh nhật bạn, chuồn ra khỏi nhà, một lần nữa đi tới Đồ Cổ Trai ở chợ đồ cổ.

Văn Thiên đã chờ rất lâu, hắn mặc một bộ âu phục thẳng tắp, toát lên vài phần đẹp trai. Ngược lại,Băng Ly vẫn mặc đồng phục bình thường, cô mặc một bộ đồng phục học sinh đã giặt đến bạc màu, cột tóc đuôi ngựa ở phía sau, vốn dĩ, Băng Ly cũng không quan tâm đến vấn đề trang điểm lắm, nhưng nếu có người cẩn thận chú ý tới cô, sẽ phát hiện Băng Ly tuyệt đối không chỉ là một cô gái trung học bình thường.

“Đại sư, ngài đã tới?”

Văn Thiên nhanh chóng tiến lên đón. Lúc này, An đại sư chắc đã đến làng Thanh Thủy xem phong thủy, bởi vì thế nên không có mặt ở Đồ Cổ Trai.

Cô do dự một chút, nói:

“Ông chủ Văn, ông không nên gọi tôi là đại sư, hãy gọi tôi là. . . . . . Diễm tiểu thư là được rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro