Chương 45: Đại hội đổ trạch (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Băng Ly giả bộ không rành thế sự, vui sướng nói:

“Ông chủ Văn, ông xem, tôi đã nói chắc chắn sẽ “Có hàng” mà!”

Mọi người chung quanh kinh ngạc không ngớt. Không nghĩ tới cô bé này đánh bậy đánh bạ, mèo mù gặp cá rán mà cũng ra hàng, thậm chí, có một số người cũng bắt đầu ảo não, tại sao vừa rồi không lanh tay lẹ mắt mua trước.

Ông chủ Ngô bất đắc dĩ thở dài, hắn bỏ ra mấy trăm ngàn, vậy mà để cho cô bé này hưởng lợi.

Nhân viên cắt đá cũng sửng sốt một chút, lập tức nói:

“Chúc mừng quý khách, hiện tại đã ra hàng rồi, vì không để thương tổn đến món hàng ở bên trong, tôi nghĩ hay là dùng phương thức mài đá để giải thạch đi!”

“Ừm!”

Băng Ly gật đầu.

Sau khi nhìn thấy Băng Ly gật đầu, nhân viên bắt đầu tách khối đá ra.

Mọi người chung quanh bao gồm ông chủ Ngô đều trợn to hai mắt chờ kết quả, tuy chỉ mất nửa tiếng, nhưng cảm giác chờ đợi lại dài dằng dặc, rốt cuộc, giải thạch đã hoàn thành thuận lợi, nhân viên cầm một viên phỉ thúy to bằng nắm tay đặt vào trong tủ trưng bày, lập tức, vô số ánh mắt đều tập trung vào đó.

Băng Ly khẽ mỉm cười, nói:

“Ông chủ Văn, ông cảm thấy viên phỉ thúy này trị giá bao nhiêu tiền?”

Văn Thiên  suy tư một thoáng, nói:

“Viên phỉ thúy này là loại phỉ thúy thường gặp trên thị trường, chất lượng của nó chỉ tầm trung, nhưng kích thước lại to bằng nắm tay, vì thế giá cả bán ra có thể hơn 200 vạn!”

Mọi người chung quanh cũng gật đầu, Văn Thiên nói ra cái giá này không quá thấp cũng không quá cao, coi như thỏa đáng, lập tức, có người ra giá.

“Ông chủ Văn, tôi mua 200 vạn!”

“Ông chử Văn, tôi ra giá là 210 vạn, bán cho tôi đi!”

. . . . . .

Mọi người dồn dập trả giá, rốt cuộc, ra giá đến 245 vạn thì ngừng lại. Nhưng mà, ánh mắt hắn lại rơi vào trên người Băng Ly, cô không để lại dấu vết gật đầu.

Được Băng Ly đồng ý, Văn Thiên liền đồng ý, dưới con mắt mọi người, hai trăm năm mươi vạn liền tiến vào thẻ ngân hàng của Văn Thiên.

“Đi thôi, ông chủ Văn, chúng ta lại đi dạo!”

Cô nói một tiếng, hai người chen khỏi đoàn người, đi tới tủ trưng bày bên cạnh.

Lần này, Băng Ly rốt cuộc cũng ý thức được, đối với cô, mua bán đổ thạch chính là một việc làm dễ kiếm tiền nhất.

Chớp mắt một cái, bốn năm tiếng đã trôi qua. Trong khoảng thời gian đó, cô thông qua mắt trái linh đồng đã xem gần hết các nguyên thạch, cuối cùng, cô tiêu hết 200 vạn, mua lại sáu khối nguyên thạch to nhỏ, màu sắc khác nhau. Dựa vào phỏng đoán của Băng Ly, nếu những khối đá này được giải ra, sẽ thu hoạch được tối thiểu bảy, tám trăm vạn.

Hồi nãy, Băng Ly đã biểu hiện quá mức chói mắt, vì thế, lần này cô cư nhiên thông minh không có giải thạch ở đây, bằng không, cô giải ra nhiều hàng như vậy, sẽ mang lại những ánh mắt đố kị của người khác, đương nhiên, điều này cũng làm cho những người xung quanh chờ mong biểu hiện của cô thất vọng.

Buổi chiều năm giờ hơn, đại hội đổ thạch hạ màn, có người thất vọng có người hài lòng, nhưng người vui vẻ nhất không thể nghi ngờ chính là Băng Ly, mặc kệ thế nào, đại hội đổ thạch lần này vẫn kết thúc tốt đẹp.

Văn Thiên cầm một cái túi to, trong đó có sáu khối đá, cùng Băng Ly rời khỏi Cổ Ngọc Lâu. Sau đó, lại lái xe trở về Đồ Cổ Trai.

Bốn bề vắng lặng, cô trịnh trọng dặn dò:

“Nhớ kỹ, sáu khối đá này giá trị liên thành, nhất định phải bảo quản thật tốt, còn có bộ nữ thi mua ngày hôm qua, có thể bán ra giá rất cao, đây sẽ là vốn để chúng ta tiến quân vào thành phố Tây Giang, hiểu chưa?”

“Diễm tiểu thư, tôi đã rõ!”

Văn Thiên gật gù, hắn hít sâu một hơi, nắm thật chặt nắm đấm, lúc trước, hắn từ thành phố Tây Giang chật vật quay về đây, chỉ trải qua mấy tháng ngắn ngủi, hắn đã có thể xoay người trở về lần nữa!

“Vậy tôi về trước, bận bịu cả một đêm, ông cũng nên nghỉ ngơi một lúc đi!”

Cô nói.

Tiếng nói vừa dứt, bộp một tiếng, cửa phòng được mở ra, một bóng người chật vật chui vào Đồ Cổ Trai, Băng Ly  định thần nhìn lại, hóa ra là An đại sư!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro