Chương 8: Quỷ lên nhập hồn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuông reng vào lớp, tiết đầu tiên là tiết toán, thầy chủ nhiệm lớp kiêm thầy dạy toán tên Trương Thiếu Hoa, là cha của Trương Đình Đình, đó cũng là lí do vì sao Trương Đình Đình có thể ở trường hống hách như vậy, Trương Thiếu Hoa thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, bảo dưỡng khá tốt, lúc hắn còn trẻ chắc hẳn cũng là mỹ nam không thua kém Lục Hoàn Vũ.

"Các học sinh, chúng ta bắt đầu học!" 

Hắn cao giọng nói một câu, lập tức chú ý tới trạng thái không tốt của con gái, hai mắt đen như gấu mèo, bộ dáng buồn ngủ, lại nhớ đến hai ngày gần đây, không biết vì sao mỗi buổi tối Trương Đình Đình đều sợ hãi khóc lớn.

"Ai. . . . . ." 

Trương Thiếu Hoa thở dài, mấy tháng tới sẽ là kì thi cao trung, tâm tình hiện giờ của Đình Đình, rõ ràng không tốt, xem ra phải dành một ít thời gian nói chuyện với con gái.

Nháy mắt, đã tới giữa trưa, Băng Ly tự mình cảm thụ một chút môi trường học tập hiện tại, cũng thích ứng rất nhanh .

Giữa trưa, vì tiết kiệm thời gian, các học sinh sẽ không trở về nhà, mà ở căn tin trường ăn cơm, cơm nước xong xuôi liền trở về phòng tự học. Băng Ly cầm khay cơm ở căn tin đi dạo một vòng, rồi bắt đầu chọn một ít thức ăn cho bữa trưa cô vẫn đang tu luyện lại phép thật, nên không thích ăn thức ăn mặn, theo thói quen ăn một chút rau dưa và trái cây, chỉ đơn giản lấy một phần rau xanh, một cái bánh bao, sau đó tùy ý tìm chỗ ngồi.

Tuy nhiên, Băng Ly cô muốn thanh tịnh, nhưng lại không như ý muốn, đám người Triệu Viện, Trương Đình Đình, Hà Tâm Kì, Lục Hoàn Vũ đang ở sát bên, Triệu Viện che miệng, cười nói: 

"Đình Đình, Hoàn Vũ, các cậu xem, cậu ấy đang ăn cái gì? Những món cậu ấy ăn, đến cả chó nhà chúng ta cũng không thèm ăn hì hì. . . . . ."

Giữa trưa dương khí mạnh nhất, tinh thần Trương Đình Đình có vẻ đỡ hơn không ít, cũng cười nói :

 "Viện Viện, người nào không biết cha cậu là người giàu nhất thị trấn này X, sao có thể so sánh với một đứa con riêng không có cha, buồn cười nhất là, người đó cũng không biết tự lượng sức mình, mến mộ hotboy của trường chúng ta. . . . . ."

Hà Tâm Kì lo lắng thở dài, trong lòng không vui, Trương Đình Đình chế ngạo Băng Ly như thế, làm cô không có cách nào thỉnh cầu Băng Ly ra tay giúp đỡ cậu ta đc nữa.

Từ đầu đến cuối, cô vẫn ăn chậm nhai kĩ, mỗi một động tác, đều có một loại lạnh nhạt yên tĩnh tao nhã. Cô cũng không hề ngẩng đầu, ở trong mắt cô, Trương Đình Đình ngay cả tôm tép nhãi nhép cũng không bằng, nếu cùng những người này so đo, sẽ hạ thấp bản thân mình.

Lục Hoàn Vũ ngẩng đầu nhìn cô gái đang mặc đồng phục trước mặt, chẳng biết tại sao, bỗng nhiên cảm thấy Tô Vũ không giống như trước kia, mà giống như một đóa hoa U Lan khí chất bất phàm.

Ăn trưa xong, Băng Ly quay trở lại phòng học, cầm lên sách giáo khoa, cô biết mẹ cô vẫn hi vọng cô có thể thi đỗ vào một trường cao trung tốt, cho nên, cô cũng không muốn làm mẹ thất vọng, đành phải làm một học sinh ngoan, cầm lấy sách giáo khoa cố gắng học tập .

Nháy mắt, buổi trưa nhanh chóng trôi qua, đến khi tới giờ tự học ban đêm, đã xấp xỉ gần chín giờ.

Đúng lúc này, từ cửa số gió lớn tràn vào, "Phần phật" vài tiếng, hai ba cánh cửa sổ ba ba rung động, bị gió to gào thét thổi mở!

Ở tình huống không chuẩn bị trước. Phòng học đột nhiên tối sầm, toàn bộ phòng học lâm vào một mảnh tối đen, bị cúp điện!

Băng Ly nhắm mắt lại, cảm giác sát khí càng ngày càng đậm, cổ oán khí quen thuộc kia bắt đầu bao phủ khắp nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro