Chương 96: Khách mời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Thiên vui vẻ, tiến lên nghênh đón, lớn tiếng thân thiện nói:

 "Ông Mạnh, ngài đã tới, mau vào, mau vào!"

Nói xong, Văn Thiên mời Lão Mạnh ngồi vào bàn, hắn tự mình rót cho lão Mạnh một ly trà ngon, cung kính đặt ở trước mặt Lão Mạnh, kính cẩn nói:

 "Ông Mạnh, tôi thật không ngờ là ngài sẽ đại giá quang lâm đến cửa hàng của chúng tôi, ông Mạnh thật sự đã quá đề cao tôi rồi!"

Lão Mạnh nhấc lên tay, không quan tâm đến lời nịnh hót của Văn Thiên, chỉ là nhàn nhạt hỏi một câu: 

"Ông chủ Văn gửi cho tôi một bức ảnh nữ thi Đại Tống, là sự thật?"

Lúc nói chuyện, ánh mắt lão Mạnh lão lóe lên, hiện lên một ít cảm giác nguy hiểm, nói cách khác, nếu như Văn Thiên dám nói dối lừa gạt lão, hắn sẽ phải gánh lấy hậu quả.

Văn Thiên đương nhiên không có ý lừa gạt người, hắn bình tĩnh gật đầu, nói:

 "Ông Mạnh, ngài chờ một lát, uống ly trà, làm trơn yết hầu, có thể một lúc nữa sẽ có không ít người tới đây, sau khi mọi người đến đông đủ, chúng ta sẽ giám định và trao đổi, ngài không phiền chứ?"

Lão Mạnh tất nhiên thấy khó chịu, nhưng vì ngại thân phận nên hắn không tiện phát tác, hừ một tiếng, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, cũng không nói gì thêm.

Băng Ly chờ những người khác hơn một giờ, có ba chiếc xe lần lượt dừng ở trước cửa Trân Bảo Trai, hấp dẫn không ít người, thậm chí, cũng thu hút không ít người trong nghề ở những cửa hàng đồ cổ gần đó, trong lòng bọn họ vô cùng kinh ngạc vì bọn họ biết những người vừa mới đến là ai, Văn Thiên tới cùng là đã mua được món bảo bối gì, mà có thể kinh động đến những nhân vật như vậy?

Lúc này, lầu hai của Trân Bảo Trai ngồi đầy mười mấy người có thân phận, những người này ở giới đồ cổ chỉ cần dậm chân một cái, là có thể làm cả giới đồ cổ rung chuyển, thế nhưng, chỉ vì một bộ nữ thi Đại Tống, mười mấy đại nhân vật đều tập trung ở đây.

Lão Mạnh rốt cuộc không thể chờ được nữa, chậm rãi nói:

 "Ông chủ Văn, người nên đến thì cũng đã đến rồi, ông cũng không cần khơi gợi lòng hiếu kỳ của chúng tôi nữa đi!"

Văn Thiên hì hì nở nụ cười, nói: 

"Ông Mạnh, thật xin lỗi, để ngài đợi lâu, chư vị tiền bối, xin mời lên lầu ba!"

Nói xong, Văn Thiên làm động tác mời, Lão Mạnh cũng không khách khí, nhấc chân đi lên lầu ba, tiếp theo, mười mấy người phía sau cũng lần lượt đi tới.

Lúc này, Văn Thiên mới nhỏ giọng nói với Băng Ly:

 "Diễm tiểu thư, lão Mạnh này là chuyên gia giám định đồ cổ của công ty đấu giá nhà họ Long, một trong tứ đại gia tộc quyền thế ở thành phố, có địa vị vô cùng cao ở giới đồ cổ, tôi chỉ mới gặp qua có một lần, chưa từng nói chuyện nhiều, không nghĩ tới lão nhân gia này cũng tới đây!"

Nghe giọng nói cảm thán của Văn Thiên, Băng Ly cười nhẹ, nói: 

"Tứ đại gia tộc quyền thế chỉ có thể nhìn nhưng không chạm tới được sao?" 

Ánh mắt Băng Ly nhìn ở nơi nào đó thật lâu:

 "Sớm muộn có một ngày, chúng ta nhất định cũng có thể đạt tới cảnh giới đó!"

Chẳng biết vì sao, trong lòng Văn Thiên nóng lên, ông liền gật đầu lia lịa.

Nói xong, hai người cũng liền ko làm uổng phí đi thời gian một cách vô ích liền bước lên lầu ba.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro