Ngoại Truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tính tới ngày hôm nay, cả hai sống chung một nhà đã được thêm năm năm nửa. Vị chi cả hai đã được ba mươi tuổi. Trong năm năm nồng nàn đó không phải là không có sóng gió. Mà không, phải gọi là những sự cố nho nhỏ của những kẻ yêu nhau thì đúng hơn.

Giữa một người rất rảnh rỗi để bám theo kẻ kia _ vì chẳng cần phải phấn đấu cho sự nghiệp hay con cái ( nếu là phụ nữ thường vậy). Chẳng cần chăm sóc bố mẹ hai bên, chẳng có bạn bè để giao thiệp_ và một bên là một kẻ quá may mắn hay nói là quá giỏi cũng không ngoa. Thăng tiến trong sự nghiệp, nổi tiếng trên ' thị trường'.

Bình, sau hai năm theo đuổi sự nghiệp nhà thiết kế thời trang thì được một sư phụ _ một nhà thiết kế người Pháp đến Việt Nam du lịch_ nhận làm đệ tử. Kèm với tài năng và sự chăm chỉ anh chàng nổi tiếng rất nhanh.

Và những sự cố bắt đầu khi cái danh nhà thiết kế mang tên Bình được nhiều người biết tới. Cái 'Shop Phương' cũng nổi tiếng luôn. Ngõ nhỏ, vắng vẻ, nơi họ vẫn hẹn hò nay đông đúc nhờ cái Shop đó. Và bắt đầu cho những rắc rối:

Một ngày, Bình ào vào nhà ngó qua, ngó lại. Không thấy Phương đâu. Giờ này mới ba giờ chiều, anh ít khi về được vào giờ này, có lẽ Phương chưa biết anh về tới để ra đón. Anh phải phi tan cái vật chứng tai hại này ngay.

Nhảy ngay vào phòng giặt, cẩn thận khóa cửa sau khi nhìn quanh quất không thấy bé yêu của anh đâu. Cởi cái áo vét ngoài, lột luôn cái áo sơ mi ...... một vết son ngay ngắn nằm chình ình trên ngực áo, hình dạng rõ ràng là một cặp môi chu ra, ịn vào đó.

Lấy bàn chải, xà phòng xát vào và hết sức chà .... Chà ...rồi lại chà.

– Quái, cái thứ này làm bằng gì mà chà mãi không đi thế không biết._ Bình lầm bầm khi vết đỏ đó cứ loang ra chứ không chịu phai đi cho anh nhờ_

– Mấy cái vết đó không thể chà như vậy đâu, không khéo hỏng mất cái áo.

– Không thì phải làm sao?

– Phải biết là bị dính cái gì thì mới biết phải làm như thế nào.

– Son..... AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bình hoảng hồn quăng luôn cái áo bay xa cả thước ......

– Em yêu!!!!! _ cười cầu tài che đậy tội lỗi_ làm anh hết hồn!!!!

– Sao lại hết hồn??? Và tại sao phải khóa cửa??? _ Phương rướn người hỏi_

Bình đánh lô tô trong bụng. Thôi rồi bao nhiêu năm sống chung Bình biết bé yêu của anh không cần phải mở cửa mới vào được bên trong, vậy mà lúc nảy hồi hộp quá anh quên mất.

– Em hỏi anh, tại sao hôm nay khóa cửa?_ Phương ngửi được mùi có chuyện không bình thường rồi đây_

– Thói quen, chỉ là thói quen thôi mà._ Bình lắp bắp_

– Cho anh ba giây để thành thật trả lời, không thì anh sẽ chết ngay không kịp trối đó._ Phương trợn muốn trắng hai con mắt, khỏi nói cũng biết đang nổi xung tới cỡ nào_ Một ........ Hai .........BA!

– Để em không vào được._ (Bình ơi tiêu anh rồi) Bình vọt miệng khi thấy Phương nộ khi xung thiên quá cỡ_

Phương liếc nhìn xuống chiếc áo còn nằm vất vưởng trên sàn nhà. Bình thấy thế vội nhảy tới chụp cái áo, giấu ra sau lưng.

– Đưa em xem. Hồi nảy anh bảo là SON phải không?_ Phương chìa tay về phía anh, mặt thì như quan tòa đang tra án_

– Đâu có, dính tương ớt thôi._ Bình chối quanh_

– Tương ớt?. vậy thì tương ớt của cô nào?

– Có cô nào đâu...._ Bình lùi thêm một chút khi Phương tiến tới gần_

– Còn dám chối quanh._ Phương lừ mắt_ Anh dám để cho con nào hôn anh. Anh muốn chết lắm rồi phải không. Mấy ả người mẫu là chúa lả lơi....

"Muốn chết" mà nảy giờ Phương nói chẳng phải hiểu theo nghĩa đen của nó đâu. Bình dư biết, anh mà không làm cho Bé yêu của anh rút lại câu đó thì anh sẽ chết thật _ chết đúng theo nghĩa đen của nó_ Chết vì chẳng biết khi nào gặp lại bé yêu, chết vì chẳng được ôm, chẳng được hôn...vv..vv chẳng được làm bao nhiêu thứ mà một kẻ đang yêu điên cuồng như anh muốn làm mỗi ngày. Anh sẽ chết vì nhớ nhung mất.

– Không phải cô gái nào đâu, em không cần tức giận như vậy. Son con trai mà....không vấn đề gì cả..._ Bình chỉ vào vết son_ chỉ là phá anh thôi.

Phương nhìn vào vết son đậm ơi là đậm.

– CON TRAIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!! Anh quá lắm rồi mà, bây giờ còn đèo bồng bên ngoài nửa, con trai cơ đấy aaaaaaaaaaaaaaoaoaoa_ không biết có phải đang khóc không_.

Và vụt một cái Phương biến mất tiêu. Bình chỉ còn nước ôm đầu, điều anh lo lắng đã xảy ra.

Từ ngày anh có tên tuổi trong giới thời trang, cộng thêm vẻ ngoài khá điển trai. Anh quả là mật ngọt cho các cô theo tán tỉnh. Ai cũng bảo anh tốt số vừa có thầy tốt nâng đỡ lại được mấy cô người mẫu chân dài, body chuẩn theo đuổi. Khối kẻ chắc lưỡi thèm muốn, trừ anh.

Họ có biết đâu anh khổ sở muốn chết ấy chứ. Bé yêu anh mà ghen thì anh coi như nằm chèo queo cả tháng, không thấy mặt, không được ôm, không được hôn, không được abcdxyz gì ráo.

Sao cái hồi cậu ấy mới yêu anh cậu ấy hiền lành thế không biết, chỉ toàn anh ăn hiếp cậu thôi, bây giờ thì ngược lại....toàn anh bị đàn áp không hà, trong khi anh chung thủy như vậy chứ có lăng nhăng miếng nào đâu. Mà khổ, anh cam tâm tình nguyện, tuyệt đối tình nguyện được như vậy mới chết.

Đại họa của anh hôm nay là do sư phụ anh. Ông ấy mời về một nam người mẫu người Nhật tham gia vào show trình diễn tới của hai thầy trò.

Người gì đâu mà đẹp, ai nấy nhìn thấy đều trầm trồ, mắt không nỡ dời đi. Mặt hoa, da phấn, thanh tú muôn phần. Mái tóc bồng bềnh, mềm mại như nước. Đôi mắt như chứa cả bầu trời mùa thu, cái lỗ mủi cao hinh hỉnh lên, cặp môi mọng hồng hào với hai khóe miệng sâu khiêu khích. Thân hình thì không cần bàn, người mẫu mà, rất cân đối, rất hấp dẫn. Đến anh, kẻ không màng nhìn đến người nào ngoài bé yêu mà cũng phải công nhận là rất đẹp, rất quyến rũ.

Và cũng vì chính anh đã động lòng với sắc đẹp của nam người mẫu mới đến này nên khi bị in một nụ hôn ngay trên ngực, anh đã sợ. Nếu như bình thường anh không khó khăn mấy khi lãng tránh những lời tán tỉnh, hay bỏ qua những vết tích mà các cô cố tình để lại trên người anh hàm ý chọc ghẹo thì lần này anh lại thấy sợ. Anh sợ bé yêu anh biết anh đã động lòng trước người khác. Anh không nghĩ rằng nếu cứ như mọi khi thản nhiên như không có gì thì bé yêu anh nào có biết vết đó là gì. Chẳng qua anh đã tự hù chính mình và hóa ra thành tự hại mình thật.

Bây giờ thì thảm rồi, bé yêu bỏ đi mất tiêu. Anh sẽ thê thảm trong những ngày tới. Anh không thể điện thoại tìm, không thể chạy đi tìm, hay đi năn nỉ về. Anh có biết cậu ấy biến là biến đi đâu để mà tìm cơ chứ. Thế đấy....

Hai tuần sau đó anh phờ phạt như kẻ mất hồn, anh mất ăn mất ngủ. Bé yêu của anh bỏ anh kỷ lục, hai tuần rồi cậu ấy chưa thèm về, mọi khi có giận thì chỉ đi hai ba ngày rồi về. Dù sau đó có cấm vận hay giận dỗi gì thì anh vẫn được gặp, ít ra còn hơn bậy giờ....tim anh rên rỉ, lòng anh mục nát. Cả sở làm đều xì xầm mỗi chuyện anh. Nào là:

Sau khị siêu mẫu hôn, anh đã bị cậu ấy cuốn mất hồn....hay anh đã tương tư một mối tình tréo ngoe không thể thành hiện thực...v..v..v Kết quả là anh thân tàn ma dại thế đấy

Có ai biết anh đang bị "vợ " hành. Mà phải la hét, mắng mỏ gì cho cam, hay ít ra cũng khóc lóc cho anh có cơ hội năn nỉ, giải thích, giỗ dành. Đằng này hành anh bằng cách không cho anh gặp, bắt anh phải nhớ nhung, sống không bằng chết. Khổ ơi là khổ...

Buổi trình diễn sắp bắt đầu Bình tất bật chạy tới chạy lui, khi công việc căng thẳng anh cũng tạm quên nỗi buồn của mình.

– Cô, thay cái màu xanh ngay lượt thứ hai, đi cùng đôi giày này, trợ lý xếp vô cho đúng, không được quên cái xách tay..... Bên này chuẩn bị cho Takashi ( tên của siêu mẫu người Nhật) xong chưa, sắp xếp như thế nào.....?

– Anh đúng là rất bận rộn ha.

Bình giật bắn khi bên tai nghe tiếng nói quen thuộc...

– Phương!...._ mừng chưa kịp Bình vội ép Phương vào góc khuất sau sào treo trang phục_ sao em ở đây? sao lại tới đây được...tới đây em không bị gì chứ..!

– Không sao, chỉ cần ở sát bên anh là không sao.

– Nhưng mấy bữa nay em đi đâu?

Phương bỏ ngoài tai câu hỏi của Bình cậu ta nhướng ra khỏi sào treo trang phục nhìn quanh.

– Em nhìn gì?

– Tìm người mẫu để dấu hôn trên người anh ấy, em muốn xem hắn là người như thế nào mà anh thích.

– Anh đã bảo anh không có thích.

– Không? Nhưng em thấy có. Chắc cũng tới lúc anh muốn có người cùng anh đi đây đi đó khoe bạn khoe bè chứ gì.

– Anh không có, không cần khoe ai hết. Anh chỉ yêu em thôi....

– Hắn đẹp không?

– Không đẹp.

– Lại sạo, không đẹp sao làm được người mẫu.

– Anh mặc kệ, anh thấy không đẹp.

– Vậy chỉ em đi, xem hắn xấu thế nào?

– Để làm gì?

– Ít ra phải biết mặt tình địch chứ.

– Tình địch? Đã bảo không có mà.

– Nếu không có gì thì sao không dám chỉ.

– Được sợ em rồi. Theo anh.

Bình đi qua những nhân viên đang chạy ngược chạy xuôi tới chỗ Takashi.

– Anh ta đẹp quá chứ, cũng có vài nét tương tự ... như cái miệng hay chiếc cằm.

Bình giật mình khi Phương nói ra những điều đã làm anh lúng túng khi mới gặp qua Takashi lần đầu. Ban đầu anh thấy thích thích khuôn mặt của Takashi cũng là vì có những nét thân quen.

– Tha cho anh_ Phương liếc xéo người yêu đanh nhăn nhăn nhó nhó_

– Binh_ Takashi thấy anh đứng tần ngần gần bên nảy giờ lên tiếng gọi_ đến xem tôi hả? ( họ đàm thoại bằng tiếng Anh)

– À, xem cậu chuẩn bị xong chưa đó mà.

– Ổn! Cám ơn anh quan tâm.

Trong khi Takashi và Bình trao đổi qua loa vài thứ thì Phương từ sau lưng anh thò cả người tới phía trước gần như dán sát vào người Takashi. Bình chắc té xỉu khi tưởng tượng cái bộ dạng đó mà bị cả đám người ở đấy thấy... chắc cả sân khấu này một phen hoảng vía vì bị Phương hù, may là Phương không bị người khác thấy.

– Em thấy rất thích người này_ Phương bất chợt lên tiếng và ngày càng như thể muốn chui tọt vào người Takashi_

– Tôi còn nhiều việc chưa kiểm tra xong, tôi đi một chút.

Nói rồi tức tốc kéo Phương chạy tuốt vào toilet nam.

– Em làm gì mà áp sát hắn thế hả?_ Bình hung hăng hỏi_

– Em có làm gì đâu, chỉ là không hiểu sao càng tới gần càng thấy thích

– Không thể nào, em chỉ vừa gặp một chút là đã nói thích hắn, còn anh em để đâu hả?

– Anh thật là em có nói là thích theo nghĩa đó đâu. Chỉ là thấy thích ở gần thôi, giống như ở một chỗ làm mình thấy thoãi mái vậy mà. . Giống như đang ở gần một người sắp chết ấy

– Không được, thích kiểu gì cũng không cho em lại gần. Về nhà đi .... Mà không, lúc nào cũng ở sát bên anh. Nghe chưa không cho lại gần hắn nữa.

– Được rồi mà. Mà này em đi bắt ghen hay là anh thế.

– Không cần biết, theo sát anh_ Bình trừng mắt đe dọa_

– Rồi, biết rồi.

Bình đứng trên sân khấu kiểm tra thứ tự các người mẫu đi ra, bên kia là thầy của anh, cuối sàn cat walk là đạo diễn, họ đang tổng dợt lần cuối trước khi sân khấu đón khách.

Lần lượt theo thứ tự từng người mẫu đi ra sân khấu trên nền nhạc và đèn lấp lánh.

– Hoành tráng quá ha, rất sang trọng, một lát anh ở đâu, có thể xem trình diễn không.

– Không, một lát anh vẫn ở phía sau sân khấu để đảm bảo quần áo phụ trang không sai sót. Không xuống phía dưới được đâu.

– Uổng quá, này Takashi ra kìa.

– Đã bảo đừng để ý hắn rồi mà.

Phương tiến ra phía trước Bình rồi tiến tiếp ra gần sát phía đường các người mẫu đi qua.

– Phương..._ Bình nhỏ giọng gọi_

Nhưng Bình không giám làm quá, vì không ai nhìn thấy Phương anh mà làm những động tác kỳ quái anh sẽ bị nhìn như người khùng.

– " một lát sẽ biết tay tôi, cái đồ mê trai"_ Bình gầm gừ trong miệng_

Takashi từ bên hông sân khấu bước ra, nhìn Bình với đôi mắt tình tứ rồi cố ý đi chậm một chút. Tới cuối sàn cat walk rồi quay trở lại, một lần nữa lại đưa ánh mắt rất quyến rũ đầy ý mời gọi nhìn Bình, cũng như lúc đi ra Takashi cố tình đi chậm lại, chỉ cách Phương ba bước chân. Phương nghênh mặt nhìn Bình ý như " đó anh ta đang quyến rũ anh kìa, cái đồ đáng ghét"

Bất ngờ một vật từ phía trên đầu Takashi một vật rơi xuống, một cái đèn chiếu sáng sân khấu to cỡ nữa vòng tay người, Bình nhìn thấy nó nhưng anh không kịp la lên một tiếng, quá gần Takashi, nó đứt dây rơi xuống và đập thẳng vào phía sau đầu Takashi đẩy cậu lao về phía trước đập cả thân người vào cái bóng của Phương rồi té sấp xuống sân khấu nằm bất động.

Cả đám người thét lên, chạy ùn lại chỗ Takashi nằm.

– Nâng cậu ta lên xem_ tiếng ai đó nói_

Sư phụ Bình, người mời Takashi tới diễn, ông hoảng sợ chạm nhẹ vào Takashi dò xem cậu ta thế nào. Đạo diễn chạm vào mạch ở cổ, rồi dò hơi thở trên mủi.

– Cậu ấy chết rồi.

Một tiếng òa lên vì sợ vì kinh ngạc. Tai nạn bất thình lình, xảy ra án mạng trước buổi diễn làm mọi người hoang mang.

– Để yên hiện trường như vậy đi, gọi công an tới. Không làm gì cho cậu ấy được nữa rồi.

Trong khi chờ cảnh sát mọi người lớp tản ra chỉ còn vài người bên cạnh xác Takashi, quản lý của Takashi và sư phụ của Bình. Bình cũng không nỡ rời đi, anh nghĩ một lát mình còn nhiều việc phải giúp đỡ.

Nhưng anh thấy hình như mình hoa mắt, cái xác nhúc nhích. Anh dụi mắt nhìn lần nữa, quả nhiên mấy ngón tay cậu ấy bắt đầu nhúc nhích.

– Còn sống_ Binh hét lên_

Cả đám người lại bu lại,

– Còn sống hả?

– Nhưng đã đứt hơi rồi mà, mạch cũng không đập.

– Chắc là chỉ bị tạm ngưng một chút.

– Nâng cậu ấy lên đi.

– Đừng đụng, xem kỹ đã.

– Tay cậu ấy động kìa, hỏi xem thế nào, không khéo đụng vào còn làm tình hình xấu hơn. Gọi xe cấp cứu đi.

Cả một đám bát nháo mỗi người một câu thì cái xác, không thì Takashi, đã nhúc nhích cả thân người rồi ngóc đầu dậy. Cả đám người hoảng sợ lùi lại một bước, Takashi ngồi dậy , sờ nhẹ sau ót. Rồi ngơ ngác nhìn xung quanh.

– Bình. Làm em hết cả hồn.

Bất ngờ cậu ta chồm tới ôm chầm Bình đang ở phía trước mặt làm Binh té bật ngửa ra sau. Cả đám lại được một phen hoảng hồn đến chết lặng, cả hội trường sân khấu im thin thít không một tiếng động.

– Cậu ta biết tiếng Việt_ đạo diễn cuối cùng lấy lại tỉnh táo lên tiếng trước_

– Không_ sư phụ Bình trả lời_

– Cậu vừa nói gì._ cuối cùng Bình cũng nói được_ cậu không bị gì đó chứ?

– Em có bị làm sao đâu. Bình, hình như mọi người nhìn em thì phải. Sao có thể nhìn thấy em chứ!?

– Dĩ nhiên phải thấy cậu, cậu đâu phải ma....

Nói tới đây anh chợt nhớ.

– Phương!_ Bình lớn tiếng gọi_ Phương em đâu rồi!

Rõ ràng anh nhìn thấy Takashi ngã vào Phương, nhưng hoảng hồn với cái chết của Takashi nảy giờ anh quên mất bảo bối của mình.

– Anh gọi gì chứ, em sờ sờ ở đây._ Takashi kéo mặt Bình quay lại nhìn mình, bực bội lằn nhằn_

"Cậu ta không phải bị đập đầu một cái là biết nói tiếng Việt luôn chứ?"_ tiếng thắc mắc bàn tán râm ran.

– Cậu vừa bảo gì? tôi gọi Phương....

– Thì Phương, bộ anh còn có người yêu nào tên Phương nữa hả?

Cái bộ dáng này quen thuộc lắn nè, Bình trợn con mắt tới đứng tròng té xuống cái rầm vô bệnh viện hai ngày mới tỉnh.

Phương thì sống lại và Bình có sự nghiệp đáng tự hào, như vậy hai người đã không còn cản trở nào hết, cả hai có thể đàng hoàng cùng nhau đi dạo dưới ánh mặt trời, cùng nhau ngắm bình mình, ngắm hoàng hôn, ngắm trăng, ngắm biển, ngắm núi, ngắm mây và nhiều hơn thế nữa họ còn có thể cùng nhau sống đến răng long đầu bạc. Điều đó liệu có đúng???

Sai bét, Bình hì hì cười nâng đôi môi màu trăng non hôn nhẹ. Ai nói anh muốn một người có thể cùng anh ngắm mặt trời nào. Thử sống cùng với Phương trong thân thể của Takeshi trong ba tháng đã làm anh đủ ngán chết người, anh hài lòng với hoàn cảnh hiện tại của anh lúc này. Cái người cứ bàng bạc như trăng thượng tuần, ôm vào cứ lành lạnh, thỉnh thoảng lại phùng mang trợn mắt với anh, Phương. Đúng vậy... phải đúng cái khuôn mặt của Phương, khuôn mặt ươn ướt mềm mại cứ luôn là chàng trai chưa đủ mười tám tuổi như thế này mới là người anh yêu thương chung thủy.

Anh làm sao chịu nổi khi ôm trong tay một người siêu đẹp, siêu chuẩn, siêu hấp dẫn khán giả nhưng với anh là xa lạ. Anh làm sao ôm ấp được dáng hình kia chứ, mặc dù khẳng định đó là Phương của anh nhưng anh cũng làm không được. Thứ nhất, anh muốn nhìn thấy khuôn mặt Phương, phải là khuôn mặt Phương, hương vị của Phương, giọng nói của Phương... Nói chung mọi biểu hiện phải là Phương không thể thay vào một khuôn mặt khác hay một hơi ấm khác mà tưởng tượng đó là người anh yêu được. Anh luôn cảm thây thiếu thốn, cứ nhớ nhung khuôn mặt Phương, cứ như kẻ thất tình nhớ người yêu không thể gặp lại được nữa vậy. Một cảm giác khát khao những thứ quen thuộc của mình, dù có ôm cái xác của Takeshi tưởng tượng là Phương bao nhiêu lần thì cũng không thể thỏa mãn anh được, nỗi nhớ nhung gương mặt, cử chỉ của Phương cứ quay quắt trong lòng anh.

Nhưng nhìn Phương vui mừng vì được sống lại anh không dám mở miệng nói ra những cảm nhận của mình, còn gì hạnh phúc bằng một người luôn ân hận vì cái chết của chính bản thân mà may mắn có đưjợc cơ hôi sửa chữa? Anh không dám ích kỷ mà nói với Phương rằng anh không thể chấp nhận được chuyện cậu ở trong thân xác của một người khác, và cậu hãy cứ làm con ma chết sình của anh còn hơn một siêu mẫu xa lạ. Ai có thể có đủ can đảm nói thế với khuôn mặt hớn hở tươi phơi phới của người anh yêu anh dám đem hết tài sản cho kẻ đó.

Rầu rĩ muốn chết với một đống tâm sự không thể nói cùng ai, anh tưởng tượng tới một ngày Phương phát hiện anh không hề chạm vào cậu thì anh sẽ trả lời làm sao? Anh sẽ thoái thác như thế nào? Một lần còn có thể chứ về lâu về dài Phương sẽ nghĩ thế nào? Còn phần anh, anh biết chắc mình không thể thân mật với một thân xác không phải Phương.

Suốt ba tháng trời anh luẩn quẩn đối phó với chuyện Takeshi mất trí và không chịu nhận người quen, lại tới mấy chuyện ân ái và yêu đương cũng bị bỏ quên. Nội nước mỗi ngày bác sĩ được quản lý của Takeshi đưa tới khám bệnh trị liệu tâm lý cũng đủ chiếm hết thời gian giữa anh và cậu. Vì Phương nhất định không chịu tới bệnh viện bởi nếu vậy thì cậu chắc chắn không thể ở nhà bám sát Bình như sam, bất đắc dĩ quản lý của Takeshi phải chấp nhận tạm thời hoàn cảnh tréo ngoe này, mỗi ngày đều theo bác sĩ tới kể chuyện rồi thuyết phục này nọ đủ thứ.

Ngoài chuyện Phương trở thành Takeshi làm anh có cảm giác như với người lạ thì còn một chuyện nữa Bình cũng luôn lo lắng. Takeshi là người Nhật, cha mẹ còn đủ lại là người nổi tiếng, không chóng thì chày cậu cũng bị ép trở về Nhật, thứ nhất là phải về nhà, thứ hai về Nhật dù gì trình độ y học của người ta vẫn cao hơn, việc về chữa bệnh là chuyện hiển nhiên phải làm. Khi đó Phương phải làm sao đây? nếu cậu phải theo họ về Nhật vậy còn anh??... Anh không thể theo... mà nếu có thể theo Takeshi về nhật thì anh lấy lý do gì ở cạnh Takeshi đây? Một nhà thiết kế chưa có tên tuổi trên thế giới như anh liệu có thể lấy thân phận gì để tiếp cận Takeshi? chưa kể Takeshi về chắc chắn là sẽ chữa bệnh trước, công việc người mẫu sẽ đình lại và anh càng không có lý do sớm tối ở bên cạnh.

Bình ôm chặt hơn cái thân ảnh mát lạnh đang nằm trong lòng mình xem tivi.

– Em không nhìn thấy.

Tiếng người yêu ngọt ngào cự nự vì bị anh ôm che mất tầm mắt không xem được tivi.

– Mình đi ngủ đi. – Anh thì thầm vào tai Phương – Anh muốn em.

– Nhưng sắp hết rồi mà. – Phương làu bàu trong khi vẫn vòng tay ôm lại anh.

Ngày đó, nếu anh không đứng giữa sân bay hét gọi cái tên yêu thương thì giờ này không thể yên ổn hạnh phúc mà cùng nhau xem tivi thủ thỉ mấy chuyện ân ân ái ái này. Cứ mỗi khi ôm Phương trong tay anh lại nhớ cái cảm giác sợ hãi đến nghẹt thở khi biết Takeshi bị cưỡng chế trở về Nhật. Cái cảm giác sắp mất đi Phương thắt chặt tim anh tưởng chừng như anh sẽ lập tức ngừng thở, mà lúc đó anh chỉ có một ý nghĩ là anh lập tức ngừng thở ngay đi, lập tức biến thành một hồn ma như Phương trước đây mà vượt qua hàng rào biên giới, hàng rào không gian bay tới cạnh Phương.

Ngày đó anh hớt hải, mặt mày xám ngắt chạy khắp sân bay tìm cách lên chuyến bay mà Phương trong thân xác Takeshi đã bị cưỡng chế bắt đi nhưng không được. Khi chuyến bay đã cất cánh anh chỉ còn một nước gào thét cái tên mà anh đang cảm thấy nó dần rời xa anh, gào khan cổ họng, cuống cuồng như sợ kêu chậm một chút anh sẽ không thể gọi cái tên đó được nữa. Không biết trời thương hay diêm vương thương anh mà Phương, bóng ma trắng lạnh ướt át yêu dấu của anh trở lại bên anh giữa sân bay đông người, bỏ lại cái xác Takeshi xấu số.

– Nhưng anh muốn em ngay bây giờ, ngay lúc này. – Anh nài nỉ, kéo cái khuôn mặt còn đang ham hố xem cho hết mấy phút cuối của bộ phim lên hôn chặt.

Cái cảm giác vui như điên khi trông thấy Phương xuất hiện bên cạnh mình vẫn còn đọng lại trong anh giờ đây đang kích thích anh yêu cậu, muốn cậu mãnh liệt.

Không nhờ ngày trước anh đứng giữa đất trời cùng phương trở thành một thì tiếng gọi của anh ngày hôm đó đã trở nên vô dụng. Nhưng ơn trời, khi anh cất tiếng gọi thì dù cậu ở đâu cũng sẽ quay về bên anh, điều đó chính là món quà khi hai người kết làm một. Phương đã từng nói với anh, kết làm một với cậu ấy thì cậu ấy sẽ theo anh mãi, đuổi cũng không đi được, có ân hận cũng sẽ muộn màng là vì lý do này. Nhưng anh không ân hận, anh làm sao ân hận được kia chứ khi chính nhờ điều đó đã mang Phương trở lại, giờ đây anh biết chắc một điều... Phương vĩnh viễn ở bên cạnh anh chỉ cần anh một ngày vẫn yêu cậu, vẫn gọi cậu.

– Phương, anh yêu em! – Anh hôn lên mái tóc mềm mại của cậu, rồi lên vành tai xinh đẹp.

– Anh hôm nay sao vậy? Hơi kỳ lạ.

– Anh đang nhớ chuyện lần trước em bị người nhà Takeshi bắt đi.

– Đã bảo đừng nhớ nữa mà, là em ích kỉ không để ý đến cảm giác của anh! – Phương ôm cổ anh, đặt lên môi anh một nụ hôn, cậu nhẹ nhàng nằm trong lòng anh cười hạnh phúc.

– Không phải anh không thích em sống lại chỉ là... – Bình ấp úng giải thích.

– Anh nói chuyện này mấy chục lần rồi anh biết không. – Phương đưa ngón tay lên môi Bình ngăn anh nói tiếp.

– Ừ...anh biết, sẽ không nhắc tới chuyện đó nữa. Bây giờ anh muốn...

– Anh muốn, anh muốn. Anh thiệt không biết ngượng sao mà cứ liên tục nói anh muốn. – Phương bĩu môi giả bộ hờn dỗi.

– Thì anh muốn nên nói anh muốn.

Bình không nhịn được cắn đôi môi Phương đang chu lên để giận yêu anh, đáng yêu đến như vậy trách làm sao anh không muốn.

– Anh thực sự rất muốn.

Nói lên câu cuối cùng rồi thì không cần vào tới giường hay tắt cái tivi nữa, cứ như thế anh đẩy cậu xuống ghế sofa, cứ thế mà chiếm hữu, cứ thế làm điều mà anh muốn.

Hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro