chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Hi chu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm nói "Có được không?..."

Có lẽ vì tuổi thơ cô thiếu hụt cảm giác an toàn và tin tưởng

"Tại sao lại không được chứ?" Anh sợ cô sẽ lùi bước, nên khích lệ nói "4 năm sẽ trôi qua rất nhanh thôi, chờ em đỗ đại học ở thành phố A, chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt nhau, kiên trì một chút, nghe lời anh, ngoan nhé"

Cô gái cọ xát vào người anh, làm nũng nói "Vậy anh tốt nghiệp rồi, không được đi công tác ở nơi quá xa, muốn gặp mặt một lần cũng không dễ dàng gì"

Mười ngón tay của anh cùng cô nắm chặt lại, anh nhận lời nói "Được, anh sẽ xin việc ở đơn vị bộ đội thành phố A, được không?"

Cô ừ một tiếng sau đó còn nói "Nếu như anh có thể được phân đến sư đoàn của anh em thì tốt rồi"

"Anh của em là ai? Sao chưa nghe em nhắc đến?"

"Chuyện này anh chưa cần biết thì hơn, đến lúc đó em sẽ nói cho anh nghe"

Chàng trai cười, cưng chiều véo véo khuôn mặt cô "Với anh mà còn thần thần bí bí"

Suy nghĩ một chút, anh nhắc nhở "Trước đừng nói với người trong nhà về chuyện của chúng ta, em còn quá nhỏ, anh nghĩ người nhà em nhất định sẽ lo lắng, đến lúc đó dùng gậy đánh anh, vậy thì phiền phức to rồi"

"Vậy nói với anh của em được không, ngộ nhỡ anh tốt nghiệp xong nhưng không được phân ở lại thành phố A, em sẽ nhờ anh ấy đi tìm ông nội em giúp đỡ, anh ấy ở nhà em cực kì có địa vị đó"

Sờ sờ mái tóc của cô anh nói "Anh sẽ cố gắng biểu hiện tốt, chắc chắn có thể ở lại, em yên tâm đi, không được nói với anh của em, anh không muốn dựa vào quan hệ, dù tốt hay xấu, anh cũng muốn dựa vào chính mình" Thấy cô không lên tiếng, anh hỏi

"Em nghe thấy chưa?"

Cho dù không tình nguyện, nhưng cô gái vẫn nói "Được rồi"

Bỗng nhiên như nghĩ đến điều gì, anh nói "Lần sau anh về sẽ đến trường em"

"Để làm gì?"

Trường học của họ nằm trong cùng một tòa nhà, cô học trung học, còn anh học cao trung, cô gái khó hiểu hỏi

Anh dùng ánh mắt khiển trách nhìn cô, rồi bá đạo nói "Để mọi người biết em là hoa đã có chủ, kiểu như để trừ tà"

"Anh đã bảo Vương Vĩ chăm sóc em mà còn không yên tâm à" Cô gái dùng sức véo lên mu bàn tay của anh, cảnh cáo nói

"Anh cũng ít đào hoa đi"

Chàng trai không lên tiếng nở nụ cười, nghiêm nghị nói "Bình dấm nhỏ"

Thời điểm chia tay càng lúc càng tới gần, cảm giác lưu luyến cứ dâng lên trong lòng cô, vì che giấu cảm xúc của mình, cô lấy MP3 và tai nghe trong balo ra, anh một tai, cô một tai, cùng nhau nghe nhạc

Anh sao lại không hiểu tâm tư của cô, lấy ngón trỏ nhẹ nhàng ấn lên mu bàn tay của cô nói "Nghe xong bài này anh phải đi rồi"

Cô gái cười gật đầu, đồng thời lặng lẽ nhấn cho bài hát ấy lặp đi lặp lại nhiều lần, vì thế chàng trai bị trễ giờ

Cũng may hôm đó còn có chuyến xe khác, khi hai người thở hồng hộc chạy đến trạm trung chuyển hành khách, thì thời điểm chuyến xe cuối cùng xuất phát chỉ còn một phút đồng hồ, lúc gần đi, anh dùng giọng điệu  gợi đòn nói

"Được rồi, được rồi, nếu em làm chuyện gì có lỗi với anh, xem anh làm sao dạy dỗ em"

Đến học viện quân sự báo danh là chuyện rất quan trọng, cô không dám quậy  nữa, vừa đẩy anh vừa hung dữ cảnh cáo

"Anh dám trêu chọc cô gái khác, cẩn thận em vặn đầu anh"

Chàng trai cười, nhanh chóng hôn lên má cô một cái, sau đó xoay người lên xe

Nụ hôn bất ngờ như vậy là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc thân mật

Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhất thời phiếm hồng, xấu hổ trừng mắt nhìn bóng lưng anh rời đi, cho đến khi xe chuyển bánh, chàng trai dùng tay vẫy vẫy tạm biệt.
Năm đó, Hạ Hi 15 tuổi, mối tình đầu chớm nở

....

Những hồi ức thời niên thiếu không chịu khống chế cứ ào ạt tràn về, chiếm giữ mạch suy nghĩ của Hạ Hi

Đêm nay, cô ở trong phòng khách, không có bật đèn, vẫn duy trì tư thế ngồi thu mình, giống như đứa trẻ sơ sinh nằm trong bụng mẹ, thức trắng đêm không ngủ

Thật ra, trong khoảng thời gian xa nhau, cô ít khi nhớ lại mấy chuyện này, không phải là cô không muốn hồi tưởng lại mà phần kí ức ấm áp, ngắn ngủi, đẹp đẽ ấy, cô không nỡ mở ra. Nhưng tối nay khi Hạ Tri Dư xuất hiện, nếu không dùng những kí ức đó kịp thời sưởi ấm, Hạ Hi sợ mình sẽ gục ngã, không sống được. Tuy trong lòng có bao nhiêu quyến luyến nhưng cô vẫn quyết tuyệt trả lời tin nhắn từ chối Lệ Hành

Cho nên nói, tình yêu thường khiến con người mất đi lý trí

Cuộc sống vẫn tiếp tục nó sẽ không vì ai đau lòng hay khổ sở mà dừng lại. Huống hồ Hạ Hi không phải là người cả ngày treo đau khổ lên mặt, sau khi từ chối Lệ Hành cô không chừa cho mình bất kì đường lui nào, cô cố gắng làm cho mình bận rộn, nỗ lực thoát ra khỏi bóng ma của quá khứ

Một tuần sau, Hạ Hi nhận được thông báo điều nhiệm, sương mù tích tụ nhiều ngày nhất thời tan thành mây khói, thần thái cô sáng láng gọi điện thoại cho chị họ, Hạ Nhã Ngôn vừa nghe cô được điều đến sở cảnh sát thì tức giận trách móc

"Mục Nham thật ngang ngược, chờ chị nói với ông nội điều anh ta xuống làm phó cục"

Biết rõ tính tình chị họ, Hạ Hi trêu chọc nói "Nhưng mà anh ấy là anh vợ của anh họ, suy cho cùng sau này chị với anh ấy cũng trở thành người một nhà, cứng quá cũng không phải chuyện tốt"

Cho dù tức giận, nhưng Hạ Nhã Ngôn biết lệnh điều chuyển đã chuyển xuống, thì mọi chuyện trở thành kết cục đã định, không thể nào thay đổi được. Cô thở dài một hơi, rồi lo lắng dặn dò

"Em nên kiềm chế tính nóng nảy của em đi, đội cảnh sát không thể thoải mái như bộ chính trị, đó là nơi cầm súng lục, mặc áo chống đạn, tính nguy hiểm rất cao. Bây giờ chú chỉ có mình em, không được phép phạm sai lầm"

Nhắc tới Hạ Hoành, Hạ Hi cười, nghiêm túc nói "Yên tâm đi chị Nhã Ngôn, em sẽ chú ý"

Sau khi cúp máy, cô nhắn tin cho Hạ Hoành, chỉ đơn giản năm chữ

"Ba ba, cảm ơn ba"

Hạ Hi rất rõ, nếu Hạ Hoành không gật đầu đồng ý, Mục Nham sẽ không thể điều động cô qua được, điều này chứng tỏ ba cô rất rõ năng lực của cô

Hạ Hoành rất lâu mới trả lời lại, ông nói "Ba tôn trọng sự lựa chọn của con, chỉ cần con làm ba yên tâm là được"

Đôi mắt của Hạ Hi bỗng nhiên ẩm ướt, cô nhắn trả lời "Ba, con yêu ba"

Sau đó Hạ Hoành nhắn lại "Ba cũng yêu con"

Rất nhanh đã giải quyết xong chuyện bàn giao công việc, đêm trước khi đến cảnh đội báo danh, Hạ Hi đưa tiểu Hắc đến chỗ Tiêu Dận

Thẩm Minh Tất vừa hay ở đây, thấy Hạ Hi khó nhọc ôm con chó Labrador đi vào thì vội vã đón lấy nói "Tiểu Hắc nhanh như vậy đã xuất viện rồi à? Tiêu tổng biết chưa? Vừa rồi trong điện thoại cũng không thấy anh ấy nhắc đến, tại sao một mình cô lại tới đây..."

"Anh ấy không ở đây à, đi đâu rồi?"

"Thành phố C, cô không biết sao?"

"Thành phố C? Đi khi nào?"

"Một tuần trước"

"1 tuần trước? Sao không thấy nói với tôi?"

Hạ Hi nhíu mày "Ngày mai tôi phải đến chỗ làm mới báo danh, sợ bận quá không có thời gian chăm sóc tiểu Hắc..."

Nhìn nhìn chó yêu, cô không được tự nhiên nói "Sau này anh cứ gọi nó là tiểu Hắc đi, đừng gọi nó là Hắc Hầu Tử, nó đổi tên rồi"

Thật ra, ở sâu trong nội tâm của Thẩm Minh Tất anh cũng cảm thấy rối rắm giống như Nhan Đại, rõ ràng là một con chó lại đi gọi là tiểu Hầu, lúc này Hắc hầu tử đổi tên thành tiểu Hắc, anh hoàn toàn đồng ý, vì thế nói

"Thế này đi, cô để tiểu Hắc ở đây, tôi sẽ sắp xếp chuyên gia chăm sóc cho nó"

Hạ Hi từ chối nói "Không làm phiền anh, nó rất sợ người lạ, ngoại trừ tôi với tiểu Đại, thì nó chỉ nghe lời Tiêu Dận thôi"

Gần đây, Nhan Đại phải chạy tin tức mới, bận quá, ngay cả bản thân còn không quan tâm được, cho nên cô mới mang tiểu Hắc đến đây

Thấy cô khăng khăng muốn dẫn tiểu Hắc đi, Thẩm Minh Tất gọi điện thoại cho Tiêu Dận, khi Hạ Hi còn chưa xuống khỏi Thiên Trì, thì anh ta đã cầm di động đuổi theo "Điện thoại của cô"

"Sao anh..."

Hạ Hi đang muốn hỏi anh lần này trước khi đi xa vì sao không báo cho cô một tiếng, đã bị Tiêu Dận trách móc nói

"Đêm nay anh sẽ về, em đưa nó đến nhà anh trước đi, chìa khóa anh đưa cho em có mang theo không?"

Hỏi xong không đợi Hạ Hi trả lời, anh tự ý nói "Chắc là không biết để đâu rồi. Vậy đi, để Thẩm Minh Tất đưa em về, anh ta có chìa khóa dự phòng"

Tốc độ nói chuyện của Tiêu Dận rất nhanh, chưa cho Hạ Hi có cơ hội đặt câu hỏi đã nói "Anh lái xe đây, có gì trở về nói tiếp"

Tiêu Dận trở về rất muộn, chờ anh về đến nơi, thì cơn buồn ngủ đã tấn công cô, Hạ Hi nghiêng đầu tựa vào ghế sofa trong phòng khách ngủ thiếp đi. Mà tiểu Hắc được cô sắp xếp chỗ ngủ ở trên giường trong phòng dành cho khách

"Đãi ngộ như thế cũng thật khác biệt" Sau khi cười khổ đóng cửa phòng khách lại, Tiêu Dận nhanh chân nhanh tay ôm lấy Hạ Hi, nhẹ nhàng đặt cô trên chiếc giường lớn thoải mái trong phòng ngủ chính của anh. Còn mình thì ngủ ở trên ghế sofa

Sáng sớm hôm sau, Hạ Hi vừa oán giận vì sao Tiêu Dận không gọi cô tỉnh dậy, vừa dặn anh làm sao chăm sóc tiểu Hắc

Tiêu Dận ngồi ở trên ghế sofa, nhìn đồng hồ, gãi gãi mái tóc rối tung, sau đó chân thành nhắc nhở nói "Đồng chí cảnh sát, nếu không đi nhanh, sẽ đến muộn đấy"

Thấy cô đổi giày muốn đi, anh lại nói "Có tiền để gọi xe không?"

"Có" Hạ Hi khoát tay nói "Em đi đây"

Nghe được tiếng cửa phòng đóng lại, Tiêu Dận nằm lại lần nữa, nhìn trần nhà ngây ngốc suốt cả buổi

8 giờ, Hạ Hi đúng giờ xuất hiện ở văn phòng phó cục công an thành phố

Nhìn thấy Mục Nham, Hạ Hi cúi người chào "Lính mới Hạ Hi đến báo danh"

Mải vùi đầu xem tư lliệu, Mục Nham ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô cảnh sát nhỏ trước mặt vô cùng nhanh nhẹn, góc cạnh rõ ràng, trên mặt lộ ra nụ cười như có như không "Được rồi, cũng không phải người ngoài, không cần lễ nghĩa phiền phức"

Hạ Hi nở nụ cười, giống như một đứa nhỏ vô tâm nói "Cảm ơn anh, anh họ hai, ngoài anh ra không ai dám lãnh em"

Nói gì vậy? Mục Nham trợn mắt "Khỏi phải nói, vì chuyện này, anh cũng không dám gặp ông nội em nữa"

Hạ Hi nghịch ngợm cười "Làm liên lụy đến anh rồi, anh họ hai, đại ân này không lời cảm ơn nào nói hết được"

Mục Nham nghe cảm thấy không được tự nhiên, dơ tay đánh cô một cái "Anh họ được rồi, bỏ chữ hai đi"

Bất chấp ê ẩm ở ót, Hạ Hi phản bác lại nói "Đều gọi là anh họ sẽ bị loạn mất, cho nên phải phân chia thứ tự, danh phận rất quan trọng"

Hạ Hoằng Huân là anh họ của cô, còn Mục Nham là anh họ của chị dâu họ của cô, cho nên cô theo quán tính gọi Mục Nham là anh họ hai

Mục Nham cười, quan sát cô gái mặc đồng phục cảnh sát trước mặt, cảm khái nói "Đến bây giờ, anh có chút không thể tin được, cô bé như em đã trở thành cấp dưới của anh rồi, em nói xem, em mảnh mai như thế này, hoàn toàn không có chút khí phách của bá vương"

Hạ Hi nhướng mày, giọng khiêu khích nói "Nghi ngờ em sao? Có muốn thử 2 chiêu không?"

Làm sao có thể không biết cô nhận được hai giải nhất môn võ thuật và bắn súng cảnh sát nữ thành phố chứ? Mục Nham làm ra vẻ khiêm tốn nói

"Đừng, ngộ nhỡ làm em bị thương, làm sao anh dám gặp người khác nữa"

Cầm lấy áo khoác, anh nói "Đi thôi, anh đưa em qua đó"

Thấy Mục Nham đến, các thành viên của đội cảnh sát hình sự ào ào đứng lên, chào nói "Phó cục Mục"

Mục Nham gật đầu "Đội trưởng của các người đâu?"

Lời còn chưa dứt phía sau đã truyền đến giọng nam lạnh nhạt "Phó cục"

Hạ Hi quay đầu lại, một người đàn ông thân hình cao ngất đứng ở cửa, đường nét cứng rắn, khuôn mặt trấn tĩnh, không phải Trác Nghiêu thì là ai?

Cảm xúc nhấp nhô lên xuống, Trác Nghiêu chạy bộ đến, ánh mắt lướt qua Hạ Hi sau đó dừng ở trên người Mục Nham cười nói "Có người mới đến sao?"

Phát hiện nét mệt mỏi trên gương mặt anh, Mục Nham hỏi "Tối qua không ngủ sao? Vụ án nào?"

Trác Nghiêu nói tóm tắt đơn giản rõ ràng "Sòng bạc dưới đất"

Nhìn dáng vẻ của anh hẳn là không quá thuận lợi, Mục Nham cân nhắc nói "Ừ" một tiếng xem như đã trả lời

Khẽ nhếch cằm ý bảo Hạ Hi "Hôm qua trong điện thoại đã nói với cậu, phân đến tổ cậu một người mới, lúc trước cô ấy công tác ở văn phòng chính trị"

Khúc mắc vẫn còn đó, nhưng Hạ Hi vẫn áp chế bất mãn trong lòng, cung kính hành lễ, khi mở miệng thì tiếng nói giòn tan, nhưng không mất âm vang

"Chào đội trưởng, tôi là Hạ Hi, là người mới"

Nhìn cô gái mỏng manh trước mặt, đồng phục cảnh sát bao bọc lấy thân thể của cô, nhìn như thế nào cũng không giống một cảnh sát đặc công, rất không nể mặt nói

"Đội cảnh sát hình sự không cần phụ nữ"

Lời từ chối của Trác Nghiêu nằm trong dự liệu, Mục Nham đang muốn mở miệng lại nghe Hạ Hi mỉa mai nói "Trong đội cảnh sát hẳn không nên phân biệt giới tính"

Ánh mắt nhìn cô một cái, Trác Nghiêu lạnh nhạt nói

"Tố chất sức khỏe của đàn ông và phụ nữ khác nhau, thân là nhân viên cảnh vụ, sau này không có cách nào bù đắp được sự khác biệt, với chúng tôi đó là một bất lợi"

"Anh muốn nói, đàn ông thì có quyền xông pha chiến đấu, còn phụ nữ thì nên bỏ đi sao?"

Hạ Hi cong môi dưới, chợt lộ ra một nụ cười nhạt nói "Suy nghĩ của  đội trưởng Trác tôi cho rằng có vấn đề, rất nhiều vụ án nói cho chúng ta biết, có nhiều khi phụ nữ yếu đuối dễ dàng mê hoặc đối phương, lấy được sự tin tưởng của đối phương. Do đó có thể hoàn thành nhiệm vụ mà đàn ông không thể hoàn thành, anh cảm thấy như thế nào hả, đội trưởng?"

Trác Nghiêu nhìn chằm chằm Hạ Hi vài giây, thần sắc cô bình tĩnh, nhưng trong mắt lại mơ hồ hiện lên tia sắc bén, làm cho cả người cô lộ ra vẻ anh khí bức người vài phần

Không bỏ qua sự nghi ngờ giới tính trong mắt của anh ta, Hạ Hi lạnh lùng nói

"Đội trưởng, không bằng chúng ta tỉ thí một chút, nếu như tôi thắng, thì anh phải rút lại những lời anh vừa nói"

Một câu nói làm cho đại sảnh nhất thời rơi vào im lặng khiến người ta hít thở không thông

Các thành viên của đội cảnh sát hình sự thương hại nhìn Hạ Hi, lại nhìn về phía Mục Nham, hy vọng lão đại mở miệng ngăn trận đấu "nội chiến" này. Nếu như người đẹp bị đội trưởng không biết thương hoa tiếc ngọc làm cho chạy mất, vậy ngày tháng sau này của bọn họ phải làm sao đây?

Nhưng thân là cấp trên, đồng chí Mục Nham chỉ chớp chớp mắt, vẻ mặt xem náo nhiệt. Kỳ thực anh cũng muốn nhìn xem, cô gái mới ra lò này, đấu với quán quân của môn võ thuật nam ngày xưa, kết quả sẽ như thế nào?

Chưa từng có ai dám trắng trợn khiêu khích anh như vậy. Áp chế cơn tức giận đang tràn lên trong lòng, Trác Nghiêu xoay người rời đi

Thấy thế, Hạ Hi cụp mắt xuống, cười cười nói "Sao, đường đường là đội trưởng lại sợ tôi làm anh bị thương sao?"

Trác Nghiêu dừng bước, quay đầu lại, giọng nói sắc bén "Nếu như cô thua thì sao?"

Hạ Hi tự tin, chớp chớp đôi mi thanh tú "Vậy thì trả hàng, tôi rời khỏi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro