chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Hi không phải là tiểu cô nương tay trói gà không chặt, cho dù thực lực có cách xa lính đặc chủng Lệ Hành, nhưng năng lực tác chiến rất độc lập và sắc mặt là không thể xem thường. Tập kích không có hiệu quả, cô vốn chưa phục lại thấy Lệ Hành cố tình đùa giỡn mình, càng không nhẫn nhịn được cơn giận. Nghĩ thầm dù sao anh cũng sẽ không dám buông tay để cô ngã xuống đất, dùng chân sau đỡ sức nặng  cơ thể, bất ngờ đá chân phải ra, nghĩ muốn tấn công cánh tay Lệ Hành từ phía sau.

Ý thức cảnh giác của Lệ Hành lúc nào cũng sẵn sàng, không dám nhận chứ khi ánh mắt cô đảo quanh thì anh đã biết cô muốn làm gì rồi, nhưng đối với tính tình không chịu khuất phục của Hạ Hi anh cũng hiểu rõ. Khi cô ra chiêu, anh bình tĩnh dùng một tay vịn chặt bả vai cô, rồi nhanh chóng giơ tay phải lên, ngăn cản sự tấn công của cô. Sau đó động tác nhanh nhẹn ôm thắt lưng nâng người cô lên, ngồi trên ghế sofa.

Ôm lấy Hạ Hi đặt ở trên đùi, Lệ Hành cười như không cười chăm chú nhìn đôi má đỏ hồng của cô, "Không thể nói chuyện đàng hoàng được à, cứ phải dùng vũ lực để giải quyết vấn đề sao?"

Hạ Hi quật cường không chịu dựa vào lòng anh, ưỡn thẳng sống lưng bác bỏ nói, "Ai bảo anh ăn hiếp em. Anh không nhìn thấy ánh mắt của các đồng đội nhìn em à, còn có trợ giảng nữa, làm như em tới tập huấn là để yêu đương vậy." Sau đó còn chưa hết giận mà ra sức nện vào vai Lệ Hành một cái, oán giận, "Đều tại anh, cần gì phải sắp xếp em ở lại đây chứ. Em mặc kệ, em muốn đi tới chỗ của anh em."

Cánh tay thoáng dùng sức ôm cô dựa vào lòng mình, Lệ Hành khom người nhanh chóng hôn lên môi cô một cái, "Chúng ta có quan hệ gì vốn đâu có liên quan tới chuyện tập huấn của bọn em, chung quy không thể bởi vì anh là huấn luyện viên thì em không thể tham gia tập huấn?" Lấy ngón tay vuốt lại những sợi tóc xõa trước trán cô, Lệ Hành kiên nhẫn giảng đạo lý với cô, "Trong quân đội như nào thì em đã quá rõ rồi, ngoại trừ nơi dành cho người nhà thì đâu còn chỗ nào thích hợp để em ở lại đâu? Chẳng lẽ đến bạn gái của Lệ Hành anh lại bị sắp xếp tới chỗ cán bộ khác sao? Trước mặt có sói, đằng sau có hổ báo rình rập, dù sao người cũng đã tới chỗ anh rồi, để anh bớt lo chút đi có được không?"

Nghe vậy Hạ Hi chạm lên mái tóc ngắn gọn gàng của Lệ Hành, thanh âm mềm mại giận hờn nói, "Em đâu có chuyện gì mà khiến anh phải bớt lo chứ, cái gì mà hổ với báo, đều là anh tự mình nghĩ ra thôi à" Đổi thành tư thế thoải mái ngồi ở trên đùi Lệ Hành, Hạ Hi tính tình trẻ con bóp chặt cổ anh, "Vậy anh nói đi, vì sao anh không nói sớm cho em biết trước, tốt xấu gì thì cũng phải để cho em chuẩn bị tâm lý chút chứ? Lần này thì hay rồi, mọi người đều biết hết, anh nói xem mặt mũi em còn biết đặt ở chỗ nào?"

Đang nói anh rất ám muội tựa lại gần, hai tay ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Hạ Hi, Lệ Hành phối hợp với cô cùng cô trợn mắt giả chết, "Anh không phải muốn cho thủ trưởng một bất ngờ lớn sao, mắc phải sai lầm rồi à?"

"Cũng không khác kinh sợ là mấy đâu." Hạ Hi sờ cổ anh lắc qua lắc lại để trừng phạt, yêu cầu nói, "Anh mau nói xin lỗi em đi!"

Lệ Hành cười, điệu cười đặc biệt có chút lười biếng, siết chặt cánh tay để Hạ Hi càng sát vào người mình, anh dán môi ở trên cần cổ trơn mịn của cô, nhẹ nhàng chạm vào da thịt, "Nói như nào...hả? Lấy thân báo đáp có được không?"

Còn nhớ trong một bức thư 'Phụ nữ không ngoan (ngoan độc), địa vị bất ổn' của Tằng Tử Hàng đã từng viết rằng, "Theo thuộc tính của sinh vật trên đây đã phân tích, trời sinh đàn ông đều là lưu manh." Bởi vậy mới nói đàn ông có đứng đắn không, mà là có động tình hay là không động tình. Chẳng hạn như Lệ Hành, yêu thương cô gái nhỏ ở trong lòng, anh khống chế mình không ăn cả da lẫn thịt của cô, nhưng miệng ăn chút đậu hũ thì cũng không tính là hành vi cầm thú gì. Cho nên nói tới yêu đương, Lệ Hành không phải là một người lính, mà là một người đàn ông chân chính.

Hơi thở ấm áp phả vào da thịt của Hạ Hi làm cho cô thấy nóng, có cảm giác choáng váng và gan dạ. Theo bản năng hai tay cô nắm chặt bả vai của Lệ Hành, đầu của cô hơi ngửa ra sau, hô hấp rối loạn, "Anh nói em đẹp em cũng mặc kệ, dù sao anh cũng phải xin lỗi em..."

"Được, anh nói..." Vừa nói xong, đột nhiên Lệ Hành dùng sức hôn mút mạnh lên cổ cô, dùng môi di chuyển trên da thịt non mịn như trẻ con của Hạ Hi, lưu lại dấu ấn chỉ thuộc về riêng một mình anh.

Cái loại cảm giác tê dại khi môi anh di chuyển trên da thịt, và nụ hôn sâu trong nháy mắt làm cô có phần hơi đau, khiến cả người có cảm giác khát vọng xa lạ và khác thường làm cho thân thể Hạ Hi run rẩy, cô kìm lòng không được ư một tiếng.

Thanh âm giống như rên rỉ của cô kích thích Lệ Hành, càng ôm cô vào trong lòng, ôm thật chặt, hơi thở có chút thô ráp cọ vào má cô, sau khi khôi phục anh lấy giọng nói hiếm khi mang theo ý tình nồng hỏi, "Tiểu Thất, khi nào thì gả cho anh?" Biết mình không nên vội vàng như vậy, biết rõ tối nay không phải là thời điểm thích hợp để bàn chuyện cưới gả, nhưng Lệ Hành không khống chế được mà nói ra lời trong lòng.

Kết hôn? Tựa như là chuyện cực kỳ xa vời với cô. Lời mẹ Lệ nói năm đó với cô vẫn còn văng vẳng trong tai, mặc dù hiện tại cô không ngây thơ như thời đó, mặc dù chuyện hiểu lầm với Lệ Hành đã được làm rõ, nhưng vẫn còn một cánh cửa Hạ Hi vẫn không bước qua được. Trong lúc này cô không biết nên trả lời ra sao. Loại cảm xúc không biết nên làm sao bây giờ, cô rất ít khi gặp phải.

Cảm giác được thân thể đang thả lỏng của Hạ Hi bỗng cứng ngắc, Lệ Hành đã hiểu rõ. Không cho cô có cơ hội thối lui mà ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô ôn nhu nói, "Anh chỉ là muốn xem có bao nhiêu ứng cử viên muốn làm chồng em, không cho phép em quyết định bây giờ." Cong môi cười, anh lại nói, " Hiện tại không phải anh đang trong vòng thử thách sao, nên có chút khẩn trương."

Khẩn trương là vì quan tâm. Hạ Hi hiểu. Nhớ khi Lệ Hành mười tám tuổi, bọn họ đã từng hứa hẹn sẽ kiên trì yêu đương trong bốn năm, chấm dứt cuộc sống yêu đương của hai bên; đến khi cô mười tám tuổi, bọn họ cho rằng cố gắng xong bốn năm này là có thể chuyển sang con đường hôn nhân, trở thành nửa kia của nhau, dắt tay nhau đi hết đời người. Thế mà chuyện đời khó đoán, bọn họ yêu nhau như vậy mà cũng phải chia tay. Nhưng nguyện vọng anh muốn lấy cô làm vợ, người chồng cô muốn gả là anh, trải qua mười năm vẫn chưa thể thực hiện.

Mười năm, là vòng tuần hoàn trưởng thành của một người. Ngẫm lại khiến người ta cảm thấy thổn thức. Vừa đúng lúc này duyên phận của họ đã lại tiếp tục sau nhiều năm chia cách, sớm hay muộn gì cũng đều là cơ hội tốt. Cho nên kỳ thật lúc này cũng không cần nóng lòng.

Giọng nói của Lệ Hành rất đặc biệt, trầm thấp như là được mài giũa từ cát xay, vừa nghe vào tai như có cảm giác gan dạ, yên tĩnh và kiên định khác thường. Hạ Hi nghe xong tim có chút rung động, cái loại cảm giác xù lông, hiểu được tâm tình nhau, ấm êm như dòng nước chảy. Ôm sát cổ anh, cô nghiêng đầu tựa vào bờ vai rộng của anh.

Chỉ là một động tác tựa vào đơn giản như vậy, nhưng trông Hạ Hi đặc biệt yếu đuối mà muốn dựa vào Lệ Hành.

Lệ Hành đột nhiên hiểu rõ nhiều thứ. Bao gồm cả sự phản đối và những tổn thương mà ngày đó mẹ anh đã từng nói với cô, cô vẫn không nói gì.

Đó là sự tôn trọng cô dành cho người mẹ quá cố của anh, sai lầm của bà, thân là con trai, Lệ Hành có trách nhiệm gánh vác. Hơn nữa bà cũng đã qua đời rồi, anh cũng không thể không tha thứ. Nhưng Lệ Hành không nỡ yêu cầu Hạ Hi, anh chính là không nỡ. Anh chỉ muốn dùng tình yêu của anh xoa dịu vết thương kia của cô, để cô không còn đau khổ, làm cho cô được hạnh phúc.

Anh thở dài mấy tiếng trong lòng, Lệ Hành chuyển đề tài, "Anh thấy tiến độ nhanh quá, yêu đương còn chưa đủ, đúng không? Hãy để cho Tiểu Thất của anh hưởng thụ đặc quyền của bạn gái cho tốt, có được không?"

Tâm tư của anh, cô biết rõ. Nằm trong lòng anh, Hạ Hi lầm bầm, "Cái gì mà đặc quyền, anh muốn ăn đòn sao?"Khoé môi Hạ Hi mỉm cười, Lệ Hành cưng chiều nói, "Này sao suốt ngày cứ muốn chỉnh anh thế"

Hạ Hi vươn cổ nhỏ cãi lại, "Ai bảo anh bãn lĩnh như vậy, lần nào cũng không chiếm được tiện nghi nào, chẳng lẽ anh không thể nhường em một chút sao?"

"Có lần nào là anh không nhường em đâu?" Kề sát mặt cô, Lệ Hành nói, "Mỗi lần gặp nhau thì độ cảnh giác của anh và em đều nhanh đạt tới cảnh giới cao nhất, lúc chiến đấu chỉ sợ bị em đánh úp bất ngờ rồi thua trận. Hơn nữa em đánh liều mạng như vậy, anh lo khống chế sức lực không tốt, ngộ nhỡ làm chân tay nhỏ của em bị thương, vậy là em sẽ ghi hận anh cả đời thì hay rồi."

Hạ Hi nhéo lỗ tai anh, "Em đâu có ác như vậy! Ý anh nói, em rất ác sao? Ác lắm hả?"

Lệ Hành cưng chiều cười. Lúc này ngoài cửa lại vang lên một giọng nữ trong trẻo, Mục Khả thò từ cửa nửa cái đầu vào thay Lệ Hành nói, "Rất ác!"

Hạ Hi đột nhiên bị giọng nói này làm giật nảy mình, nếu không phải được Lệ Hành ôm, suýt nữa là ngã từ trên chân anh xuống.

Mục Khả đến bất ngờ, càng ảo não hơn đó là " mải đánh nhau" mà quên khoá cửa, Lệ Hành cười khổ, "Chị dâu, sao chị lại tới đây?" Kỳ thật anh muốn hỏi thật ra chị đã tới được bao lâu rồi?

Mặt của Hạ Hi nóng đỏ đến không chịu được, động tác cô nhanh nhẹn bò xuống từ trên người của Lệ Hành ngồi quỳ ở trên ghế sofa, hai tay vô ý  chà xát lên quần áo mặc trên người, mới khôi phục được chút sức sống để phê bình, "Chị dâu, sao chị lại không phúc hậu như vậy, nghe lén tụi em."

Mục Khả bĩu môi, "Chị không thấy kỳ lạ khi nghe lén hai đứa mà. Chị tới là muốn báo cho Tham mưu trưởng Lệ một tiếng, Tham mưu trưởng Lão Dương đã chuẩn bị xong cơm tối cho cậu, nhắc cậu đừng quên dẫn theo vợ qua ăn. Còn nữa, tối mai Hạ Hoằng Huân mời cơm, ngày kia chính uỷ sẽ sắp xếp. Được rồi, nhiệm vụ của chị đã hoàn thành tốt rồi, về nhà ngủ đây."

Chờ Mục Khả đi rồi, Hạ Hi hỏi, "Anh đã nói cho mọi người biết rồi sao?"

Lệ Hành ăn ngay nói thật, "Còn chưa kịp thông báo cho toàn quân." Anh vẫn chưa biết rằng thói quen nhỏ của mình đã tiết lộ tâm tư rất rõ ràng. Tham mưu trưởng Lệ vốn có một đặc điểm, khi tâm trạng của anh không tốt, viền mũ lính sẽ bị đè ép xuống, đó là điềm báo, chạm vào hoả khí đó là nổ ngay. Mà khi tâm trạng của anh tốt, thì thích hất viền mũ của anh nhếch lên, đường nét trên khuôn mặt đẹp trai của anh sẽ toả sáng. Sau khi chính uỷ Ninh An Lỗi cẩn thận chú ý phát hiện ra thì đã nói lại cho Hạ Hoằng Huân. Không có tâm tư đi nghiên cứu làm sao chính uỷ lại biết.

Lệ Hành vuốt phẳng lại quân phục rộng rãi của Hạ Hi, "Đi thôi, theo anh ăn chút cơm."

Xem thời gian, Hạ Hi mất hứng mà phê bình, "Sao giờ này mà anh còn chưa ăn cơm hả, giờ này là mấy giờ rồi? Không biết chăm sóc bản thân mình, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi đều rối loạn hết rồi! Thân là thủ trưởng, sao anh không làm tấm gương tốt đi hả?"

Lệ Hành giải thích, "Viết đề án nên không để ý thời gian, bình thường anh cũng không như vậy." Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ngược lại anh trở mặt sang giáo huấn cô, "Tật xấu kén ăn rốt cuộc vẫn không đổi, tối nay ăn như mèo ăn, ngày mai lấy sức đâu ra mà tập luyện?"

Trong lòng Hạ Hi ấm áp, nhưng trên mặt lại tức giận, "Hoá ra anh còn sắp xếp cơ sở ngầm ở bên cạnh em hả, nhất cử nhất động của em anh đều muốn quản sao?"

Vẻ mặt của Lệ Hành rất bình tĩnh, nhưng trên trán lại hiện ra sự dũng cảm và cứng rắn đặc trưng của quân nhân, cũng chứng tỏ sáu năm trưởng thành và lớn dần của anh, Hạ Hi nghe được giọng nói cảnh cáo của anh, "Không muốn bị phạt thì thành thật ăn nhiều cơm một chút cho anh. Chờ huấn luyện kết thúc anh liền mang em đi cân, thiếu một cân là một đòn."

Kỳ thật không phải anh chưa ăn, chỉ là lo cô ăn không quen đồ ăn của nhà ăn quân đội nên mới kêu người nấu thêm chút đồ ăn cho cô. Phát hiện dụng tâm của anh, ánh mắt Hạ Hi sáng ngời và trong suốt như chiếu qua vạn vật trên thế giới, cô đề nghị, "Chúng ta thi đi, xem ai ăn nhiều hơn."

Lệ Hành bật cười, "Bể bụng đau lắm, anh không làm đâu"

Hạ Hi cười đến mức nghiêng ngả, nắm chặt lấy bàn tay rộng của anh.

Sớm đã qua giờ ăn cơm, bên trong phòng ăn rất yên tĩnh, Tiểu đội trưởng Lão Dương thấy Tham mưu trưởng dẫn bạn gái tới, nhiệt tình nói, "Chị dâu mau ngồi đi, hôm nay nếm thử tay nghề của Lão Dương này. Bình thường chỉ mình Tham mưu trưởng qua đây ăn cơm, tôi cũng không biết rõ mình nấu có vừa khẩu vị không" Sau đó không đợi Hạ Hi nói, xoay người bước vào bếp mang thức ăn tới.

Mặc dù biết rõ trong quân đội bất kể chưa cưới hay đã cưới đều được gọi là chị dâu, nhưng mặt Hạ Hi vẫn là không nhịn được mà nóng lên thẹn thùng, cô nhỏ giọng hỏi Lệ Hành, "Không phải đây là nhà ăn sao, tại sao chỉ mình anh tới đây ăn cơm, những người khác đâu?"

Lệ Hành rót nước cho cô, trả lời lưu loát, "Đoàn trưởng bọn họ đều có người nhà, bị 'Trưởng bộ hậu cần' gọi về rồi, bình thường cũng chỉ mình anh tới đây ăn."

Trưởng bộ hậu cần? Lúc phản ứng kịp thì ra là chỉ nhóm chị dâu, nghĩ đến bình thường anh cô đơn ngồi ở trong nhà ăn rộng lớn này dùng cơm, trong lòng Hạ Hi lại dâng lên một chút đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro