Chương 9: Cậu chủ khó ở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia Nguyên giật lấy chiếc nạng tự mình chống nạng bước tới giường. Lúc này Giao Giao dọn bàn học lại cho cậu, chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm, tự nói với mình:"Thằng nhỏ này sao càng lớn càng khó tính vậy nhỉ? Mới 10 tuổi đã khó hầu hạ như vậy không biết sao này sẽ ra sao. Còn bày đặt muốn lấy mình, nó nhỏ hơn tận sáu tuổi, đợi nó lớn chắc mình cũng trả nợ xong rồi. Đúng là con nhà giàu khó dạy!"Dọn dẹp xong, cô cũng định rời khỏi phòng nhưng vừa đi tới đi mở cửa ra ngoài thì Gia Nguyên bỗng gọi cô lại:"Tối nay chị ngủ ở đây với tôi được không?"Giao Giao mỉm cười trả lời:"Không được đâu, chú hai không cho. Tối nay em cứ ngủ một mình đi hé!"Nói rồi, cô ra ngoài rồi đóng cửa lại. Gương mặt vui vẻ của cô khi đó liền biến mất, cô đi xuống dưới nhà để đi kiếm đồ ăn như thường lệ. Vừa đi thang bộ xuống nhà thì tình cờ thấy anh Khôi đi vào phòng ngủ của bà Khánh, thấy vậy cô bèn đi lại lắng tai nghe xem họ nói gì với nhau thì nghe giọng của anh Khôi."Bà chủ, mấy năm nay sao bà chủ đối tốt với con bé đó quá vậy? Nó vừa không phải bồi thường tiền ngay lập tức mà con được tiền để đi học. Tôi cảm thấy không hiểu. Bây giờ con bé đó lớn rồi, lại còn muốn học tiếp lên. Tôi cảm thấy làm như vậy là nhà chúng ta đang thiệt thòi."Tiếng bà Khánh trả lời:"Tôi biết rõ chứ.. Con bé đó nó rất thông mình lại láu cá, không phải đứa trẻ nào cũng được như nó. Việc khi nãy cậu vừa nói tôi đã tính toán rất lâu rồi, để tôi nó rõ cho cậu hiểu, sau này cậu không thắc mắc nữa.. Thật ra, con bé đó tôi không cho nó dễ dàng kéo dài thời gian muốn trả tiền thế nào thì trả. Nó về nhà này làm giúp việc tiền lương như thế là rất thấp so với số công việc mà nó phải làm, chúng ta cũng không cần thưởng Tết hay tăng lương cho nó, đây là một cái lợi. Cái lợi thứ hai, vài năm nó sẽ học lớp 10, chi phí để học sẽ tăng cao rất nhiều, chi phí này nó phải trích từ tiền trả nợ ra, cho nên thời gian trả hết nợ sẽ càng lâu hơn.""Trả nợ càng lâu thì chúng ta càng thiệt. Bà chủ làm vậy thì được gì?""Không thiệt. Tôi đã có dự định rất lâu rồi. Bốn năm trước khi biết nó thì tôi đã chấm khuôn mặt xinh đẹp của nó rồi. Tôi thấy con bé Giao Giao đó có khi nào rất hợp với Gia Nguyên. Cậu cũng nhìn thấy rồi đó, Gia Nguyên từ sau vụ tai nạn tính tình cộc cằn không nói chuyện với ai, bản thân nó còn mắc chứng sợ cắt tóc, không muốn tắm, nó lại thành người tàn tật, vị trí thừa kế của nó đang bị lung lay. Hiện tại có một đứa con gái vừa có thể tiếp xúc trò chuyện được với Gia Nguyên, con bé đó lại xinh đẹp, học giỏi, giỏi việc nhà, biết ăn nói, hiểu chuyện lại vô cùng thông minh, Gia Nguyên cũng thích nó, con bé đó rất thích hợp để giúp đỡ Gia Nguyên sau này.""Bà chủ nói đứa con gái đó là Giao Giao sao? Bà định cho con bé đó giúp đỡ Gia Nguyên sao?""Đúng vậy. Ngoài chuyện đó ra, nó còn có thể.."Nghe đến đây, bỗng nhiên Giao Giao không thể nghe thêm gì nữa, hình như họ đã nói chuyện nhỏ lại. Trong lòng cô bấy giờ chợt có chút lo lắng, cô đứng đó đợi một lúc thì bỗng anh Khôi mở cửa bước ra, bị anh ta bắt gặp, Giao Giao vội chạy thật nhanh rời khỏi đó.* * *Một năm nữa lại trôi qua, Giao Giao sống bây giờ đã như một phần không thể thiếu trong nhà rồi.Không lâu sau đó, Giao Giao phải ôn thi tuyển sinh 10, chú Kính lại âm thầm giúp đỡ cô, lén bỏ thêm bánh và sữa ở nhà kho cho cô, thậm chí còn ra mặt thuê thêm người giúp việc để chia sẻ công việc nhà với cô. Tất cả những vì chú Kính làm Giao Giao đều biết rất rõ, xưa nay cũng vì tính cách ngoài lạnh trong nóng này của chú mà cô đã đem lòng thích thầm chú. Chú Kính hiện tại chỉ vừa qua tuổi ba mươi, hai người trong lòng đều có chút tình cảm khó nói với đối phương, chúVào ngày thi môn cuối cùng, cô mang lòng nhiều trĩu nặng không biết sau khi đậu rồi thì mình có khả năng học tập tiếp hay không, cô lo sợ, bất an vô cùng. Nhưng rồi thời gian thi cũng đã kết thúc, cô cùng những người thi giống mình rời khỏi cổng điểm thi ra về. Nhìn con trai con gái của người ta được đứa đón, có mẹ cha cổ vũ còn cô chỉ một mình lẽ bước, lúc này vì sự tuổi thân mà cô đã bật khóc nức nở và ngồi ngay trước cổng trường mà khóc. Người xung quanh tưởng cô làm bài thi không được nên có vài người đã đến an ủi nhưng cô vẫn cứ khóc mà thôi, chiếc áo trắng của cô đã cũ, chiếc quần đã ngắn, đôi giày cũng đã rách, nhìn sự nghèo khó hiện ra một cách rõ rang trên người cô khiến ai cũng phải đau lòng. Nhưng vào đúng lúc mà người ở gần đó dành cho cô niềm thương cảm sâu sắc nhất thì một chiếc siêu xe Arrinera xuất hiện làm cho không khí ở đó chợt im ắng hẳn, người ta ai nấy đều nhìn chằm vào chiếc xe đó. Và vào lúc này, Gia Nguyên từ trong xe đặt chiếc nạng xuống đất chống nạng đi vào đám đông người, ngay lập tức họ tránh đường cho cậu. Đến nơi, cậu thấy Giao Giao đang nhìn mình, trong lòng cô thật sự không thích Gia Nguyên xuất hiện bên cạnh, cô liền lau nước mắt, nghiêm túc nhìn cậu."Cậu đến đây làm gì? Sao cậu biết điểm trường chị thi?""Sao chị lại khóc? Hôm nay là ngày vui mà, tôi đã đến đây rồi, chị vui lên đi."Giao Giao liền đứng dậy, cô biết mọi người đang nhìn Gia Nguyên nên liền bước lên khoác vai cậu, bấy giờ Gia Nguyên chỉ như một đứa em nhỏ đứng ngang ngực cô, cô cũng vì thế mà bảo vệ cậu như đứa em, để tránh người khác nhìn cậu mà bàn tán, cô liền kéo cậu đi vào lòng mình, hỏi nhỏ:"Sao cậu không để anh Khôi đi ra, ở đây nhiều người như vậy lỡ có ai bắt cóc cậu thì sao?"Gia Nguyên mỉm cười trả lời:"Không sao, nhìn tôi cũng đâu giống nhà giàu đâu chứ! Cũng đâu phải ai cũng rãnh mà bắt cóc tôi. Thôi, chúng ta vào xe rồi nói chuyện.""Ừm.."Nói rồi, họ cùng nhau bước lên xe. Người xung quanh bấy giờ mới ngã ngửa vì biết Giao Giao chẳng phải học sinh nghèo như họ tưởng. Chiếc siêu xe đó vừa chạy đi thì cũng là lúc đám học sinh cùng trường với cô có mặt ở đó xì xầm to nhỏ với nhau.* * *Ở trên xe cô lúc này có hơi im lặng một chút, thấy Giao Giao cứ im lặng, cậu không đành lòng nên liền đưa tay qua choàng lên vai cô để an ủi nhưng ngay lập tức cô giật mình lùi ra xa."Cậu làm gì vậy?"Gia Nguyên sẽ chạm tay lên má gạt nước mắt cho cô rồi nói:"Sao này chị đừng khóc như vậy nữa. Có muốn khóc thì chỉ cần tìm tôi mà khóc."Giao Giao ngơ ngác nhìn cậu, cô chẳng hiểu cái hành động đầy đàn ông này của tại sao lại được thực hiện bởi một thằng nhóc 10 tuổi, cô bối rối vô cùng. Trong lúc sự bối rối của cô vẫn chưa dừng lại thì Gia Nguyên bất chợt hôn lên trán cô. Ngay lúc đó, cảm giác của Giao Giao là không ai có thể hiểu được nếu như không ở trong cùng hoàn cảnh. Cô phát hoảng la lên rồi liền úp mặt xuống đùi mình, da gà cũng sởn cả lên, cô bắt đầu xoa trán nhìn Gia Nguyên mà hét lớn:"Cậu làm cái hành động gì vậy? Sao lại hôn tôi? Cậu vẫn còn là con nít đó!"Gia Nguyên khẽ cười rồi ngồi vào vị trí ghế cách xa cô khi nảy, cậu ngoảnh mặt ra cửa sổ."Đợi một thời gian nữa tôi cũng không còn là con nít nữa đâu."Lúc này Giao Giao thật sự quá giận, cô sẽ khó chịu nếu không tán cho Gia Nguyên một cái, nhưng cô thừa biết không nên động tới cậu khi đang có người ngoài, cô đành kiềm lòng không đánh.Ngồi trên xe được một lúc, Giao Giao bỗng nhận ra đây không phải là đường trở về nhà, cô liền quay sang hỏi Gia Nguyên:"Cậu định đưa chị đi đâu vậy? Đây đâu phải đường về nhà?"Gia Nguyên lãnh đạm trả lời:"Hôm nay chị thi ngày cuối, tôi thấy thời tiết cũng khá đẹp nên đã sắp xếp thời gian để đi chơi một chút.""Đi chơi? Đi đâu chơi?""Chị muốn đi đâu?""Chị không đi đâu, chị không có tiền.""Tôi sẽ trả cho chị.""Không cần, chị đã nói là sẽ không dùng tiền nhà của cậu. Thôi chết! Hôm nay chị đi xe với cậu rồi! Không được rồi, mau thả chị xuống, chị phải đi bộ về."Nói rồi, cô chòm lên chỗ ghế tài xế lớn tiếng gọi anh Khôi đang lái xe:"Mau dừng xe lại! Bà chủ mà biết là sẽ trừ tiền lương của tôi đó! Dừng ngay!"Anh Khôi liền nhìn lên gương chiếu xem thái độ của Gia Nguyên, ban đầu Gia Nguyên hình như không đồng ý nhưng thấy cô hối hả như vậy, cậu gật đầu cho xe dừng lại. Bấy giờ xe mới dừng lại trước một siêu thị, Giao Giao liền vội mở cửa để ra ngoài nhưng cửa xe vẫn con khóa, lúc này Gia Nguyên bỗng lấy trong người ra một chiếc hộp nhỏ được gói rất đẹp đưa cho cô:"Đây là quà tôi tặng chị vì đã thi tốt, chị lấy đi."Giao Giao liền xua tay không nhận:"Cái này chị không nhận được, cậu giữ lại đi.""Chị cứ nhận, cái này không tính tiền đâu, đây là tiền của tôi, không phải tiền của bà nội.""Không nhận là không nhận. Chị không muốn thêm nợ đâu."Gia Nguyên bắt đầu nổi nóng, cậu quát lớn:"Có nhận hay không?"Giao Giao giật mình đổi sắc mặt sắc mặt e sợ nhìn cậu:"Sao tự nhiên cậu chủ nạt chị? Chị thật sự không thể nhận."Vừa nghe xong, Gia Nguyên buông tay bỏ hộp quà đó rơi xuống rồi cậu khoanh tay lại, ánh mắt có phần hơi buồn, cậu nói:"Chị chỉ coi tôi là cậu chủ, uổng công tôi dành tình cảm cho chị. Sau này chị đừng nói bất kỳ lời nào trước mặt của tôi nữa, cũng đừng lãng vãn trong phòng tôi dọn dẹp. Tôi không cần chị."Giao Giao khi đó liền nghĩ cậu nhất định là có vấn đề ở não nên mới lúc nóng lúc lạnh như vậy. Cô không nói gì thêm mà chỉ ngồi đó chăm chú quan sát hành động của cậu đề phòng. Sau một hồi im ắng, cậu bỗng nhặt lại món quà rồi nhét nó vào tay của cô."Cái này là rác tôi bỏ rồi, chị cứ nhặt lại thấy dùng được thì dùng, không dùng được thì cứ bỏ đi, tôi không cần nữa."Nghe vậy Giao Giao mới dám cầm món quà nhưng cô vẫn đề phòng ánh mắt của anh Khôi phía trước xe, cô nói:"Vậy chị nhận vậy. Đây chỉ là rác thôi phải không? Cậu bỏ rồi chị mới dám nhận.""Ừm, là rác. Chị nhặt rác xong rồi có thể đi chơi với tôi một ngày hay không? Đã lâu tôi không đi ra ngoài rồi.""Chị không có tiền đâu.""Tôi sẽ trả, đây là một phần công việc của chị, chị không định trốn việc chứ?""Công việc à?""Ừ.""Là công việc thì được."Ngay lúc này, xe lại lăn bánh, Gia Nguyên liền nói với anh Khôi:"Lấy xe đến trung tâm mua sắm đi.""Dạ cậu chủ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro