tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lời vừa dứt, cả nhóm lập tức im lặng. Trong thế giới online, đột nhiên biến mất, ba đến năm tháng không một lần online cũng là chuyện bình thường.

Song, chẳng ai muốn huynh đệ ngày xưa cùng nhau bang chiến đánh boss lại không nói một câu mà đã bỏ đi.

Tốt hơn là im lặng, chờ đợi người torng cuộc là Tiểu Mạt tìm câu trả lời.

Tiểu Mạt không lên tiếng mà mở thông tin Hảo hữu ra, thấy cái tên Thương Hải Nhất Niệm mới sáng, ngón tay cô lập tức click vào gửi tin nhắn.

Vốn định viết là "Nhất Niệm, chúng ta yêu đương hơn một năm rồi, nói thôi là thôi sao?"

Do dự một chút, đắn đo vài lần, vì có chút rụt rè của con gái nên cô sửa thành: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy, cho em một lời giải thích được không?".

Nhưng tin nhắn chưa gửi qua, hệ thống đã thông báo đối phương từ chối nhận tin nhắn từ hảo hữu.

Thấy lời nhắc nhở của hệ thống, Tiểu Mạt liền bốc hỏa, còn chưa kịp làm gì Thương Hải Nhất Niệm đã thấy Lưu Ly Mộng online.

Tạm thời Tiểu Mạt không quan tâm Thương Hải Nhất Niệm nữa, bèn gửi tin hỏi lý do Lưu Ly Mộng huy kết nghĩa trước đã. Nhưng tay cô bất cẩn kéo chuột trượt đi, không cẩn thận nhấn vào xem "thông tin", bỗng phát hiện trên tên của Lưu Ly Mộng là Ngạo Thế Thiên Hạ.

"Lưu Ly đi Ngạo Thế rồi!" Tiểu Mạt không dám tin gào thét trên kênh nhóm, còn để icon căng thẳng toát mồ hôi, thể hiện sự tức giận, kinh hoàng trong lòng.

Khanh Khanh Ngã Ngã: "Bọn mình biết lâu rồi, đồ con gái ti tiện, ai thèm để ý cô ta chứ!."

Tiểu Mạt khuyên: "Khanh Khanh, sao lại nói thế? Dù sao trước đây cũng là chị em, cậu hỏi nguyên nhân xem?".

Khanh Khanh Ngã Ngã uể oải đáp: "Hỏi rồi, nói không phải đứa ngốc. Đứa muốn phản bội đều nói cái gì mà hack tài khoản, có phải ngốc đâu. Tớ hỏi thăm mười tám đời nhà nó, có gan làm mà không có gan nhận!".

Đính Phong Tố Ái để icon đổ mồ hôi: "Khanh Khanh, làm sao bạn tìm được cả họ nhà người ta chứ?".

Khanh Khanh Ngã Ngã không nói gì mà để icon đầu lâu: "...tên nhóc này ăn gan hùm mật gấu rồi hả?".

Tiểu Mạt đang định nói, đột nhiên xuất hiện khung hiển thị, cô đọc qua rồi vội nói với nhóm: "Ngạo thế khiêu chiến, chúng ta đồng ý nhé!".

Đính Phong Tố Ái: "Không được, giờ trong bang chỉ có hơn mười người online, còn lại toàn clone. Tất cả đều là acc phụ của anh em Nhất Niệm. Sau khi Nhất Niệm rời đi, họ cũng bỏ theo luôn."

Vừa nói xong, loa lập tức vang lên.

[Loa] Hồng Vũ Hài công chúa: Chẳng phải Thiều Hoa rất lợi hại sao? Tường Vi Bào Mạt, cô hãy chấp nhận bang chiến đi!

[Loa] Chu Chỉ Nhã: Ơ ơ... công chúa đừng khiêu khích, Tường Vi rất lợi hại, trước đây thường dẫn đội đi đánh chúng ta luyện cấp! Phải rồi, Tường Vi, chấp nhận bang chiến cho đứa con gái đáng ghét này biết sự lợi hại đi. (Cười nham hiểm.)

Đứa con gái nhạt nhẽo của bang Ngạo Thế cứ phát loa giống như không cần dùng tiền mua vậy. Khanh Khanh Ngã Ngã không chịu được nữa: "Mạt Mạt, nhận lời đi, chỉ là uống thêm vài bát canh mạnh bà mà thôi."

Mấy hôm nay Tiểu Mạt rất rối loạn, tình một đêm với một gã xa lạ cũng thôi đi, dù sao cô cũng từ bỏ hiện thực từ lâu rồi. Cô sống dựa vào thế giới ảo, nhưng ai ngờ giờ lại bị rơi vào cảnh chồng li hôn, bạn bè phản bội, thế giới vốn thân thuộc trong chốc lát bị sụp đổ.

Cái lũ ngạo thế mở bang chiến lúc này, chắc chắn là trò thừa nước đục thả câu của Xích Quả Quả!

Nhưng, đối với cô giờ có thêm bi kịch chút nữa cũng chả sao.

Quyết đoán ấn nút chấp nhận, trên bang phái lập tức xuất hiện ngọn lửa cháy rừng rực.

Tiểu Mạt hùng dũng phát trên loa: Ta đợi các ngươi ở Kính Hồ, những nick clone khác torng bang, các ngươi đừng có bỉ ổi lạm sát người vô tội.

Đến đây, bang chiến khốc liệt bắt đầu diễn ra. Dưới sự kiên trì của Tiểu Mạt, tất cả các thành viên của Thiều Hoa Đồng Độ trừ Tiểu Mạt ra còn lại đều ở trong thành.

Tiểu Mạt đơn thương độc mã cưỡi Đại Bạch Thố lao đến Kính Hồ, điểm truyền tống đã trở nên đông nghịt, lag tới mức phải khó khăn lắm hình ảnh của Tiểu Mạt mới được load hết.

Nhưng bi kịch lại xảy ra, khi màn hình của cô vừa load được toàn bộ, đã trở thành một mảnh xám trắng.

Nhắc nhở của hệ thống: Bạn đã tử vong, hãy chọn xuất khiếu hoặc chờ cứu viện.

Tiểu Mạt vừa muốn về thành, lại nhìn thấy trước mặt xuất hiện một người áo trắng đeo đao sau lưng.

Là...Thương Hải Nhất Niệm.

Tiểu Mạt không biết Thương Hải Nhất Niệm là địch hay bạn, đành nhanh chóng xuất khiếu về thành, uống một bát canh Mành Bà rồi quay trở lại Kính Hồ.

Trước khi truyền tống, cô ngừng một chút, mở thông tin hệ thống, ở đó sẽ hiển thị tên người đã giết cô.

Một chút ảo tưởng cuối cùng của Tiểu Mạt đã bị phá vỡ. Vừa nãy cô mới chỉ phỏng đoán, có phải Thương Hải Nhất Niệm hiểu rõ thực lực của bang, nên đã gia nhập lại hay không.

Sau đó, trên tin hệ thống ghi rất rõ ràng, bạn đã bị người chơi Thương Hải Nhất Niệm giết.

Người này không những không phải đồng đội, mà còn là kẻ địch. Tiểu Mạt cười khổ, trái tim như bị đâm trúng. Cô thực sự đã quá để tâm đến ông xã trong game rồi. Trong game, cô muốn đi cùng anh, đi đến một ngày không thể đi tiếp được nữa. Buồn bã thở đài, Tô Mạt truyền tống xuất thành.

Hình ảnh vẫn bị lag, vừa xuất hiện đã ở trạng thái tử vong. Đừng nói đến lực đánh trả, ngay cả bóng dáng của hung thủ cô cũng không thấy.

May còn có hệ thống nhắc nhở.

Tiểu Mạt đi đi lại lại nhiều lần giữa Kính Hồ và Địa Phủ, mỗi lần đều phải ấn mở hệ thống, xem tên của người chơi đã giết cô. Không ngoại lệ, giống như một trận ciến trả thù, người giết cô lần nào cũng là Thương Hải Nhất Niệm.

Sau mười chín lần bị Thương Hải Nhất Niệm giết, cuối cùng Tiểu Mạt cũng nổi giận thông báo trên loa: "Ta đúng là mù nên mới làm vợ chồng hơn một năm với loại đàn ông đê hèn đó!" Gõ xong nhưng cô chưa kịp gửi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro