Dẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vì đâu nên nỗi dở dang

Nghĩ mình, mình lại thêm thương nỗi mình."

                                                         (Cung oán ngâm khúc)

Tôi đã suy nghĩ về 2 câu thơ đó trong suốt quãng đời còn lại ở cái góc nhỏ trong điện Trinh Minh này.

Mười năm ở trong cung, tôi trăm mưu ngàn tính, những thứ có thể đánh đổi cũng đã đổi hết, rốt cuộc những gì có được cũng chỉ như cát chảy qua kẽ tay. Cho đến cuối cùng vẫn chưa bao giờ tôi có được hạnh phúc thật sự. Một kiếp dở dang, mộng ước như mây tan khói toả, nước chảy qua cầu, không còn trông mong gì nữa.

Tôi ôm khát vọng cùng đắng cay của một đời mà chết như thế, âm thầm, lặng lẽ, không ai đoái hoài, không ai xót thương, như chiếc lá rụng, như cánh hoa tàn. Thôi còn chi nữa mà mong, mà luyến lưu, mà chờ đợi.

Thế nhưng, tôi đã sống lại.

Ông trời đã cho tôi 1 cơ hội để thay đổi tất cả, để có được thứ mà tôi mong ước.

Con đường này, tôi, Vũ Dung, nhất định phải ngẩng cao đầu mà bước đi.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro