Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu nói vừa thốt ra khỏi miệng, cả hai chúng tôi cùng khựng lại. Nụ cười vẫn còn trên mặt, nhưng lòng tôi thì lạnh ngắt. Tôi biết, có những thứ một khi đã trở thành thói quen thì không thể sửa được trong một sớm một chiều, nhưng khi đang cười vui vẻ thế kia, cái thói quen khó mà biện bạch ấy của tôi vẫn khiến tôi giật mình thảng thốt. Trần Tử Dật buông cánh tay đang định vuốt má tôi, anh nhìn tôi, bình tĩnh lạ thường: 

"Thái Thái, em vừa gọi anh là gì?".

 Ánh sáng từ ngọn đèn sân khấu lấp lánh chiếu xuống mặt anh, phát ra những vầng hào quang kỳ lạ, đôi mắt anh giống hệt như một hồ nước sâu không thấy đáy, không với tới mà cũng không nhìn thấu được. Bàn tay anh chợt đưa lại gần tôi, cả người anh cũng theo đó tựa gần. Nhưng anh còn chưa chạm vào tôi, tôi đã giật mình lùi lại như một chú chim sợ hãi. 

Tôi bối rối quá, vừa căng thẳng lại vừa xấu hổ. Tôi không thể không thừa nhận, từ đầu đến cuối trong đầu tôi chỉ toàn hiện lên khuôn mặt đẹp trai sa sầm mỗi khi tức giận của Kỷ Nghiêm. Trần Tử Dật không ngờ tôi lại né tránh anh. Cũng khó trách, trước kia tôi nào có cẩn thận đề phòng anh như bây giờ... Bàn tay anh ngừng lại giữa không trung, thật lâu sau mới từ từ rút lại. Ánh mắt anh ngơ ngác nhìn tôi: 

"Em sợ anh sao?". 

Đã từng có một thời Trần Tử Dật chính là tín ngưỡng của lòng tôi, nhưng bây giờ thì đã từ chối cả tín ngưỡng của mình... Trong giây lát, tôi đã thực sự mong mình có thể ngất đi, không còn ý thức được điều gì nữa. Cuối cùng tôi chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, miệng không thốt nổi dù chỉ một lời. Anh cười chua chát: 

"Anh chẳng qua chỉ muốn kéo em dậy thôi mà, em sợ gì chứ?". 

Tôi ngẩn người, lại ngồi thừ ra thêm một lát. Trần Tử Dật đứng dậy trước, lần này anh không chủ động kéo tôi nữa mà chỉ chìa tay ra với tôi. Tôi níu tay anh đứng dậy. Tiếng nhạc chợt dừng, có ai đó gọi với sang: 

"Trần Tử Dật, Chủ nhật này sinh nhật tớ, đến lúc đó nhớ đến quán karaoke Két Bạc tụ tập nha, dẫn cả bạn gái đi đấy". 

Trần Tử Dật thở dài, ánh mắt anh chợt ảm đảm, đôi mắt sâu thẳm đó tựa như đang lưu chuyển nỗi đau khổ không nói nên lời, ngay cả nụ cười cũng trở nên miễn cưỡng. Có lẽ bởi không chịu được khi thấy anh buồn như vậy, không đợi anh kịp nói gì, tôi bước lên kéo lấy tay anh:

 "Tử Dật, chúng ta đi thôi".

 Trần Tử Dật không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Thế nhưng cả hai chúng tôi đều hiểu rõ, có thứ gì đó đã không còn như trước nữa. Giờ phút này bầu trời trong xanh vời vợi, màu xanh trở nên tươi sáng lạ kỳ, một vài đám mây trắng xốp tựa như những nhúm bông, nhìn tổng thể bầu trời chẳng khác nào một tấm gương đá màu lam tuyệt đẹp. Đầu óc tôi quanh quẩn câu nói của La Lịch Lệ: 

"Cậu có thực sự vui không?". 

Tôi có vui không? Đương nhiên là vui chứ. Ở bên Trần Tử Dật, lúc nào tôi cũng được chiều chuộng, nâng niu, ngoại trừ những lúc vô ý nhớ đến bóng hình ai đó, tôi vui lắm. Nhưng mà niềm vui này giống như tự thôi miên chính bản thân mình, bởi vì tôi cứ không ngớt tự nhủ rằng: 

"Mình đang vui". 

Có điều mỗi khi tôi thả lỏng, lòng lại trào dâng một nỗi đắng cay khó tả. Tôi mang tâm trạng phức tạp, bất an này đón đợi ngày Chủ nhật đến hẹn lại lên. Trong quán karaoke Két Bạc, những người có mặt đều là bạn bè thân thiết của Trần Tử Dật, mọi người chơi đùa, trò chuyện rôm rả, đua nhau yêu cầu chủ tiệc khiêu vũ. Không khí cực kỳ náo nhiệt. Anh chàng chủ tịch bị ép ghê quá, chỉ tôi và Trần Tử Dật ngồi trong góc:

 "Nhảy thì có gì hay ho chứ? Các cậu không muốn xem Trần Tử Dật và bạn gái biểu diễn tiết mục gì đó à?". 

Đám người vừa nãy còn nhao nhao đòi chủ tiệc khiêu vũ lập tức quay mũi giáo chĩa về phái tôi và Trần Tử Dật: 

"Song ca đi! Song ca đi, mau mời nữ chính hát tình ca". 

Tôi là một đứa mù nhạc điển hình, hát hò không ra một điệu gì cả. Tôi định bảo Trần Tử Dật từ chối khéo cho qua chuyện, ai ngờ chủ tiệc đã bước lên bá cổ Trần Tử Dật, ghé sát tai anh cười hỉ hả: 

"Anh em, hôm nay là sinh nhật tớ, cậu xem, giờ cậu nổi đình nổi đám hơn cả tớ rồi, còn ngại ngần gì nữa hả? Cẩn thận tớ đem chuyện cậu nhảy hôm qua kể ra ngoài!". 

Buông tay ra, anh ta lại hỏi đám bạn đang nhao nhao xung quanh: 

"Các cậu nói xem, hôm nay chúng ta có thể buông tha cho cậu ấy dễ dàng không?".

 Mọi người đồng thanh hét: 

"Không thể!".

 Ngẩng đầu nhìn Trần Tử Dật, ánh mắt hoảng hốt thất thần của tôi lập tức chạm phải một đôi mắt dịu dàng như mặt nước. Trần Tử Dật siết chặt tay tôi, ý bảo tôi hãy yên tâm. Rồi anh đứng dậy với vẻ miễn cưỡng:

 "Mấy hôm nay bạn gái tớ bị cảm, hay là để tớ hát tặng cô ấy một bài vậy". 

Đám con trai lập tức huýt sáo inh ỏi, la ó: 

"Ê, Trần Tử Dật, hát tình ca, hát tình ca nhé!".

 Trần Tử Dật đi đến trước máy chọn bài, chọn xong bài hát rồi cười nói:

 "Mọi người đang vui thế này, sao có thể để tớ chiếm hết sự chú ý được! Cứ để mọi người hát đã đời trước đã, để tớ hát bài cuối cùng bế mạc, được không!".

 Ánh đèn lung linh chiếu xuống đám đông, một cô gái mặt thoáng ửng hồng cực kỳ thu hút sự chú ý. Cô gái đó mặc chiếc váy trắng thanh nhã, dáng đứng thướt tha. Không biết ai đã mở hộp bánh ga tô, trên mặt bánh là dòng chữ:

 "Chúc mừng sinh nhật" 

được viết bằng mứt quả đỏ chót. Mọi người hò nhau đẩy chàng trai nhân vật chính của bữa tiệc đến bên cô gái, chủ tiệc nắm tay cô cùng thổi nến sinh nhật, ánh mắt cô gái sáng lên, khuôn mặt bừng lên một thứ ánh sáng mê người. Chiếc bánh sinh nhật cuối cùng cũng không thoát khỏi số mệnh bị cắt thành muôn mảnh, cả đám người đua nhau lấy kem trát lên mặt nhau. 

Tôi được Trần Tử Dật cẩn thận che chắn sau lưng, thừa lúc anh không để ý, tôi đã quẹt một miếng kem lên khuôn mặt tuấn tú của anh, còn mình thì nhảy sang bên cười ha hả. Chợt nhớ đến chiếc bánh đã bị Kỷ Nghiêm bỏ lại trong gió - trên đó có dòng chữ mà tôi cũng từng dồn hết tình cảm để viết, trái tim tôi bỗng dưng quặn thắt. Trần Tử Dật lau mặt bước đến, thấy tôi đang đứng ngẩn ngơ, anh khẽ bật cười: 

"Đại tiểu thư, rõ ràng là em chơi xấu anh nhé, thế mà sao giờ lại giống như anh bắt nạt em không bằng ấy".

 Tôi ngước nhìn anh, dụi mắt: 

"Em vui mà, em vui cũng không được sao? Anh chưa thấy ai khóc vì vui à?". 

Trần Tử Dật cười xòa: 

"Ngốc ạ". 

Anh thuận tay đặt cốc nước ép mà tôi thích vào tay tôi. Dưới ánh đèn, tôi thoáng thấy một tia chua xót ẩn hiện trên mặt Trần Tử Dật. Tiếng nhạc rộn ràng cùng đám đông vui vẻ đối nghịch hoàn toàn với tâm trạng hụt hẫng của tôi lúc này. Trước giờ tôi chưa từng nghĩ mình lại là một đứa đa sầu đa cảm đến thế. Uể oải ngả xuống tựa lên tấm lưng ấm áp của Trần Tử Dật, tôi đề nghị: 

"Tử Dật, em muốn về nhà".

 Người Trần Tử Dật thoáng run lên, anh im lặng giây lát rồi nói: 

"Được, hát xong bài cuối cùng anh sẽ đưa em về". 

Cũng phải thôi, đã đến thì đến cho trót, nếu chúng tôi cứ thế bỏ về, Trần Tử Dật cũng khó ăn nói với bạn bè. Tôi lặng lẽ ngồi trên sofa, chợt phát hiện ra trong phòng hát không ngờ còn lắp đặt một dàn máy vi tính nối mạng nữa. 

Tôi bỗng dưng nhớ ra hình như đã mấy ngày liền chưa đăng nhập "Nông trại thần tiên" rồi, kể từ sau khi trao đổi tài khoản siêu cao cấp với Kỷ Nghiêm, tôi chưa một lần đăng nhập tài khoản của anh thu hoạch rau quả. Do uống quá nhiều nước ngọt, tôi cần phải vào nhà vệ sinh gấp. Trước khi đẩy cửa bước ra ngoài, tôi bảo Trần Tử Dật: 

"Tử Dật, anh đăng nhập vào tài khoản "Nông trại thần tiên" giúp em với, mấy ngày nay em không thu hoạch gì rồi".

 Nói xong, tôi cho anh biết tên tài khoản và mật mã. Ngày cuối tuần, người hát karaoke đông quá, đi vệ sinh cũng phải xếp hàng. Tôi mất đến mười lăm phút mới về đến phòng hát. Vừa bước vào cửa, tôi liền thấy Trần Tử Dật tắt máy tính. Anh ngoái đầu nhìn tôi, thoáng sững lại rồi cười nói: "Về rồi à?". Tôi bước đến, lên tiếng hỏi anh:

 "Rau thu hoạch được chưa?". 

Anh đáp:

 "Ừm".

 Rồi cả hai lại rơi vào im lặng. Hai đứa chúng tôi ngồi ở chỗ ầm ĩ nhất phòng, tiếng nhạc đinh tai hòa lẫn những tiếng cười đùa rôm rả, ánh đèn lóa mắt trên đỉnh đầu rọi thẳng xuống mặt Trần Tử Dật. Chợt có ai đó hô lên: 

"Trần Tử Dật, bài hát của cậu này!".

 Sau một tràng huyên náo, căn phòng trở nên lặng im đến phát sợ. Tiếng nhạc du dương nhịp nhàng vang vọng khắp phòng. Trần Tử Dật cầm mic, nắm tay tôi cười khẽ trong nụ cười ẩn chứa nỗi bi thương khó có thể xóa nhòa. Tôi nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe tiếng nhạc đang vang vọng khắp phòng, tận hưởng mùi hương mát mẻ tỏa ra từ cơ thể anh, tôi ngỡ như mình đã quay trở lại những ngày xưa ấy. 

Bài hát của Vương Lực Hoành luôn được Trần Tử Dật thể hiện một cách tuyệt vời, khiến người nghe mê đắm. Lần nào tôi cũng bị giọng ca của anh cuốn hút. Giọng hát chất chứa mối thâm tình nhè nhẹ vang lên.

... Món quà gì Sẽ được nhớ mãi đây 

Mây và trời, bướm và hoa 

Chưa bao giờ phải dùng lời nói Không dứt được, vẫn đêm ngày nhớ mong 

Hát tình ca, nói những lời tình tứ 

Chỉ muốn em nghe tỏ 

Rằng anh yêu em 

Viết một bài hát giản đơn 

Để lòng em vui rạo rực 

Tình yêu như một dòng sông Khó tránh khỏi những trắc trở gian nan

 Bài hát giản đơn 

Không có gì đặc biệt

 Giống như anh 

Bình thường mà quá đỗi khắc ghi 

Anh vẫn luôn nghĩ suy 

Để em thấy ở anh những điều tốt đẹp 

Nhưng lại quên mỉm cười với em 

Những gì đã mất, những gì đã quên

 Anh sẽ cố hết sức bù đắp lại 

Em chính là tài sản quý giá nhất của anh ...

 Bài hát chấm dứt, Trần Tử Dật mở mắt, đôi mắt đen lấp lánh dịu dàng chăm chú nhìn tôi. Ánh mắt vấn vương vô hạn như nước triều dâng cuồn cuộn, cả thế giới tưởng như cũng đang bừng lên những ánh hào quang mê đắm. Trong giây phút ngập tràn tình tứ ấy, không ngờ tôi lại thấy sống mũi cay cay. Gương mặt anh như được phủ một tầng ánh sáng màu vàng lấp lánh, thế nhưng ánh mắt anh nhìn tôi lại thê lương và đau khổ vô cùng. Nhìn thật lâu, Trần Tử Dật chợt buông tay tôi, nói: 

"Thái Thái, về thôi". 

Giọng nói của anh bình tĩnh quá, dường như đó chỉ là một câu giục giã hết sức đơn thuần, thế nhưng tôi có thể thấy nỗi buồn giăng kín mắt anh, hai chữ "về thôi" kia như còn chứa đựng nhiều hàm nghĩa khác. Tôi ngơ ngác hỏi: 

"Về ư? Về đâu ạ?".

 Anh lắc đầu:

 "Thái Thái, tha thứ cho anh. Con đường này quá đỗi trắc trở, anh nghĩ anh không thể đi tiếp được nữa. Em quay về đi, trở về con đường có người đó đang đi". 

Tôi thảng thốt nhìn anh, không dám tin vào những gì anh vừa nói. Giọng tôi nghẹn ngào: "Anh chẳng phải đã nói sẽ không lạc lối nữa, sẽ nắm tay em đi đến tận cùng sao?". Ánh mắt Trần Tử Dật trở nên ảm đạm: 

"Anh cũng muốn cùng em đi đến cuối con đường... nhưng mấy ngày nay anh đã nhận ra, sự thực thì chúng ta đã rời xa nhau ở ngay ngã rẽ trước rồi... Em đừng ép anh nói ra sự thật một cách tàn nhẫn nữa được không, cả hai chúng ta đều hiểu, đã không thể quay trở lại quá khứ nữa, phải không nào?". 

Anh nói với giọng vô cùng bình tĩnh: 

"Thái Thái, anh thực sự không muốn sau này em hối hận rồi sẽ quay lại trách anh". 

Trần Tử Dật tiễn tôi đến bến xe buýt, chúng tôi lặng lẽ đứng đợi xe, không ai mở miệng nói câu nào. Tôi biết, đây chính là quãng đường cuối cùng anh đi cùng tôi. Trần Tử Dật từng nói tuyệt đối sẽ không buông tay tôi lần nữa, vậy mà bây giờ, chính anh lại là người giúp tôi hạ quyết tâm ra đi. Một năm trước, anh buông tay tôi đi theo đuổi hạnh phúc của chính mình, một năm sau, anh buông tay tôi lần nữa, để tôi ra đi tìm hạnh phúc... Chiếc xe chầm chậm dừng lại bên bến đỗ, anh đưa tay giắt mớ tóc mai của tôi ra sau tai, hờ hững nói: 

"Nhân lúc người đó còn chưa kịp đi xa, mau đến tìm cậu ấy, đừng giống như anh".

 Mắt tôi đã nhòa đi, tôi ôm ghì lấy Trần Tử Dật, tôi đã phải dùng đến tất cả sức lực mới có thể khiến mình thôi run rẩy. 

"Trần Tử Dật, cảm ơn anh." 

Trên đời này có biết bao nhiêu người đã lướt qua vai tôi, thế nhưng chưa bao giờ tôi cảm kích số phận đã để chúng tôi gặp nhau như thế. Cảm ơn anh đã cho em mối tình đầu đẹp đẽ. Cảm ơn anh đã trân trọng em, cho em rung động trước cuộc sống tuyệt vời này. Cảm ơn anh đã xuất hiện trong những tháng năm đẹp nhất của đời em. Cảm ơn anh đã giúp em trưởng thành lên từ sau những thương tổn. Cảm ơn anh đã ngoái lại giúp em có dũng khí đối mặt với tình yêu. 

Cảm ơn anh đã cho em cơ hội để lựa chọn lại từ đầu. Cảm ơn anh đã giúp em có đủ can đảm đi tìm hạnh phúc... Cảm ơn anh đã cùng em đi một đoạn đường đời. Chiếc xe buýt từ từ lăn bánh, bóng dáng thân quen của Trần Tử Dật cuối cùng cũng biến mất. Tôi không kìm chế thêm được nữa, tựa lên khung cửa mặc cho nước mắt tuôn rơi. Anh ấy đã cho tôi một cú hích, đoạn đường sau này tôi chỉ còn cách tự mình kiên định bước đi. Tôi thầm chân thành chúc phúc: chúng ta đều phải hạnh phúc nhé! 

Cứ như thế, Trần Tử Dật một lần nữa bước ra khỏi cuộc sống của tôi, để lại một dấu ấn vĩnh viễn không thể xóa nhòa, có điều lần này không còn nuối tiếc nữa. Về tới nhà, tôi đi ngủ ngay lập tức. Lúc La Lịch Lệ gọi tới thì trời đã tối, vì khóc lâu quá nên mắt tôi sưng húp. La Lịch Lệ lải nhải trong điện thoại: 

"Thái Thái, sao cậu tắt điện thoại cả ngày nay thế? Cũng không thấy cậu lên mạng gì cả, rốt cuộc là cậu chạy đi đâu rồi?".

 Tôi hạ thấp giọng gọi:

 "La Lịch Lệ...".

 La Lịch Lệ sững lại, nghi hoặc hỏi:

 "Cậu không được khỏe chỗ nào à?". 

"Ừm." 

Vừa mới trải qua một cuộc chia ly, trái tim tôi vẫn còn đau nhói. 

"Chả trách, tớ bảo mà, giọng cậu bình thường có khản đặc thế này đâu." 

Tôi đau đầu hỏi: 

"Rốt cuộc thì cậu có việc gì không?". 

"Tớ vào hội Học sinh rồi, cậu đã biết chưa?"

 Đầu tôi ong lên một tiếng, tôi nhớ đến thông báo tuyển thành viên dán trên bảng tin hội Học sinh, nhớ đến gương mặt lạnh nhạt dửng dưng của Kỷ Nghiêm. Mãi không thấy tôi lên tiếng, La Lịch Lệ càu nhàu:

 "Bạn Điền Thái Thái ơi, bạn đừng có im như thóc chứ! Nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của bạn dạo này, có phải là thấy cứ thế này ra đi thì đáng tiếc lắm không?".

 Câu nói của nó khiến tôi choàng tỉnh, im lặng một hồi, tôi mới nói: 

"Lịch Lệ, tớ biết là tớ đáng chết lắm mà. Nhưng tớ vẫn chia tay Trần Tử Dật rồi".

 Đầu dây kia đột nhiên im bặt, rồi La Lịch Lệ hỏi tôi:

 "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?". 

Bên ngoài cửa sổ, trời đổ mưa nhè nhẹ. Những hạt mưa nhỏ rơi xuống ô cửa kính rồi lăn xuống theo mặt kính. Tôi nói:

 "Trần Tử Dật nói chúng tớ đã cách xa nhau từ ngã rẽ trước rồi, anh ấy không muốn sau này tớ phải hối hận, muốn tớ nhân lúc người kia còn ở đó, trở về con đường có người đó đang đi". Mãi một lúc lâu sau mới nghe tiếng La Lịch Lệ thở dài: "Không ngờ Trần Tử Dật có thể làm được như thế...".

 Cũng chẳng hề nói lời chia tay, chỉ đơn giản một câu, tất cả liền trở thành quá khứ. Cuối cùng thì Trần Tử Dật đã trở thành một khúc ca đẹp đẽ xen giữa cuộc sống của tôi. Tương lai còn dài lắm, con đường tiếp theo có lẽ tôi sẽ gặp được người mà mình yêu da diết. Lần này, nhất định tôi phải giữ chặt anh ấy. Gác máy, lòng tôi bắt đầu thấy rộn ràng.

 Tuy tôi đã rõ người mà mình thích chính là Kỷ Nghiêm, nhưng mối quan hệ của chúng tôi cũng chẳng phải là... huống hồ ánh mắt anh ấy nhìn tôi hờ hững lắm, chắc anh ấy sẽ chẳng bao giờ ngó ngàng đến tôi nữa đâu. Cúi đầu thở dài một tiếng, tôi đi đến bàn máy tính, cuối cùng đã bật trò chơi "Nông trại thần tiên" mà mấy ngày liền chưa từng đăng nhập. Một cái cây rực rỡ hào quang lóa mắt xuất hiện trước mắt tôi. Tôi sực nhớ ra đó chính là Quả Tâm Nguyện mà Kỷ Nghiêm đã gieo xuống trước khi đổi tài khoản cho tôi. Một hàng chữ lấp lánh nhảy nhót trên mặt quả, khiến mắt tôi đau nhói. 

"Cai Cai, anh yêu em nhiều lắm." 

Kỷ Nghiêm biết ID "Nông trại thần tiên" của tôi là "Cai Cai", không ngờ anh ấy lại giấu câu nói đó bên trong quả! Anh ấy đã vạch sẵn kế hoạch cho tất cả, chỉ đợi tôi mở nó ra. Một người kiêu ngạo như Kỷ Nghiêm, không ngờ lại giấu suy nghĩ thật lòng bên trong Quả Tâm Nguyện đó, đợi một ngày kia tôi tự tay mở ra. Anh ấy vẫn đợi tôi phát hiện điều anh ấy đã làm vì tôi... Sững sờ nhìn dòng chữ đó, tôi bắt đầu run lên. 

Tôi cứ tưởng mình đã không còn gì nữa, tôi tưởng rằng từ trước tới nay mình chưa từng có được tình cảm của Kỷ Nghiêm, tôi cứ ngỡ trên thế gian này sẽ không bao giờ có kỳ tích ấy... thế nhưng tôi không ngờ trước khi tôi quyết định quay lại với Trần Tử Dật, anh ấy đã gieo nguyện vọng đợi nó đơm hoa, chỉ vì muốn nói cho tôi biết anh ấy yêu tôi biết nhường nào! Trần Tử Dật nói: 

"Nhân lúc người đó chưa đi xa, mau đến tìm cậu ấy, đừng giống như anh!". 

Hôm đó, anh ấy đăng nhập vào tài khoản chắc chắn đã trông thấy câu nói này, vì thế mới hạ quyết tâm để tôi ra đi. Thì ra cả Trần Tử Dật và Kỷ Nghiêm đều nhìn thấu, chỉ có tôi là không hiểu. Trước giờ mỗi khi gặp phải chuyện gì không giải quyết được, tôi liền bỏ chạy, đến cả chuyện chia tay cũng đều là Trần Tử Dật thay tôi nói ra... thì ra tôi mới là đứa nhát gan, kém cỏi nhất! 

Móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, môi bặm chặt để lại vết răng hằn sâu, một nơi nào đó trong trái tim tôi dường như chợt vỡ tan, nước mắt tuôn xối xả. Tôi muốn quay lại, quay lại con đường có Kỷ Nghiêm! Mặc kệ con đường ấy có khúc khuỷu đến đâu, mặc kệ anh ấy có đối xử với tôi lạnh nhạt đến chừng nào, tôi cũng phải dốc lòng đi tiếp! Sáng thứ Hai quay trở lại trường, tôi phát hiện ra La Lịch Lệ không ngờ lại đang bận rộn khắp nơi giống như một con ong chăm chỉ. Tôi vội kéo con bé lại hỏi: 

"Cậu vội vội vàng vàng bỏ chạy ra ngoài làm gì thế?". 

La Lịch Lệ thở dốc: 

"Chiều nay tiến hành hội diễn văn nghệ rồi, tớ không bận mà được à?". 

Nghĩ một lát, nó quay lại hỏi tôi:

 "Thái Thái, kịch bản trường mình là do cậu viết, chiều nay cậu có đến không?". 

Tôi rất muốn nói là mình sẽ đi, nhưng cứ nghĩ đến thái độ tảng lờ của Kỷ Nghiêm, tôi chỉ muốn rút lui ngay lập tức. Tôi chán nản nói: 

"Nhỡ ra tớ đến đó mà Kỷ Nghiêm vẫn không muốn nhìn mặt tớ thì phải làm sao đây?".

 Bên ngoài có ai đó gọi toáng lên: 

"La Lịch Lệ, cậu lại đây phụ giúp chuyển trang phục diễn xuất chiều nay sử dụng cái nào". 

La Lịch Lệ đáp lại, cũng không thèm quan tâm tới sự lo lắng của tôi, tóm tay tôi nói: 

"Tớ đang bận lắm, cậu đừng có nghĩ nhiều thế làm gì, cứ coi như đến giúp tớ đi". 

Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị La Lịch Lệ kéo đến hội Học sinh giúp nó. Trong hội trường, dưới ánh đèn rực rỡ là tấm băng rôn in dòng chữ khẩu hiệu cả trăm năm của trường điểm: 

"Đoàn kết cầu tiến, phấn đấu thành tài".

 Tấm băng rôn treo ở vị trí nổi bật nhất, trông cực kỳ hoành tráng. Nhìn xuống dưới, tôi lập tức đổ mồ hôi hột. "Ngoại truyện về công chúa Bạch Tuyết, câu chuyện phía sau mụ dì ghẻ độc ác". Một vở kịch rất đỗi bình thường khoác lên cái vỏ văn nghệ, lại thêm bối cảnh là lời răn dạy trăm năm của trường... tôi thực sự không biết tâm trạng hiện giờ của mình ra sao nữa. Sau cánh gà, một đám người đang bận rộn.

 Nhan Khanh Khanh ngồi trước bàn trang điểm. Tôi không thể không khâm phục tinh thần yêu nghề của cô ta. Vừa mới thất tình xong, lại không được để cảm xúc đó ảnh hưởng đến vở kịch. Hiện giờ vẫn còn thiếu một người - Kỷ Nghiêm. Ngay từ đầu tôi đã có ý tìm anh trong cánh gà, nhưng tìm khắp cả vẫn chẳng thấy bóng dáng anh đâu. 

"Bốp!" 

Tôi bị ai đó vỗ bộp một cái, ngoái lại nhìn thì ra là Triển Tư Dương. Thấy tôi nhìn trái ngó phải, bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác, anh ta lên tiếng trước: 

"Không phải tìm nữa, Hội trưởng không có ở đây đâu".

 Tôi ngẩn người, cúi đầu thất vọng nói: 

"Ồ, em có hỏi anh đâu".

 Xem ra Kỷ Nghiêm đúng là không muốn gặp tôi nữa rồi. Dương Dương đứng cạnh tôi nhìn về phía sân khấu, vẻ mặt không chút biểu cảm tiếp lời tôi:

 "Em không hỏi, nhưng mắt em đang tìm cái gì?".

 Quay sang nhìn tôi, anh ta trịnh trọng: 

"Thái Thái, Hội trưởng đã bị mất tư cách nhận học bổng du học vì vụ phát ngôn lần trước".

 Tôi kinh ngạc hỏi: 

"Sao lại thế?".

 Dương Dương lắc đầu:

 "Chuyện anh ấy muốn làm thì không ai ngăn cản được đâu, nếu đã nói ra tức là đã có chuẩn bị trước rồi. Có điều Hội trưởng không ngờ Nhan Khanh Khanh lại xuất hiện". 

Tôi chau mày: 

"Chuyện này thì liên quan gì đến Nhan Khanh Khanh?". 

Dương Dương xoay tít chiếc vương miện dùng trong vở kịch trên tay: 

"Nhan Khanh Khanh đem chuyện khuyên chú của mình - cũng chính là hiệu trưởng - giữ lại tư cách nhận học bổng du học làm điều kiện trao đổi, yêu cầu Kỷ Nghiêm hẹn hò với cô ta". 

Có chuyện này nữa á? Tôi ngẩn người ra mất mấy giây, hỏi:

 "Sau đó thì sao?". 

Dương Dương hỏi lại: 

"Em nghĩ Hội trưởng là người sợ bị uy hiếp chắc?". 

Nếu nói Kỷ Nghiêm có vô số thủ đoạn uy hiếp người khác, tôi sẽ tin ngay một trăm phần trăm, nhưng bảo người khác uy hiếp được anh thì... tôi lắc đầu đáp: 

"Không giống"

. Trên sân khấu vang lên giai điệu bài hát Nobody. Mấy chàng trai trường số 1 giả gái đúng là khiến cho tất cả mọi người choáng ngợp. Ánh đèn sân khấu lung linh đủ mọi sắc màu chiếu lên khuôn mặt của Dương Dương. Điệu nhảy kết thúc, cả hội trường vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt, người dẫn chương trình cũng khen ngợi mấy câu rồi giới thiệu tiết mục tiếp theo của trường điểm. Dương Dương bước lên trên, tôi bỗng sực nhớ ra điều gì đó, liền gọi anh ta lại: 

"Hôm Nhan Khanh Khanh tìm Kỷ Nghiêm ra điều kiện có phải đúng hôm sinh nhật Kỷ Nghiêm không?"

. Anh ta hơi ngẩn người, ngoái đầu nói với tôi: 

"Đúng thế"

 rồi chỉnh trang lại y phục, đội vương miện lên đầu, thoáng chốc đã biến thành đức vua trong vở kịch. Có tiếng nói vang vọng mãi bên tai tôi: Điền Thái Thái, mày đúng là ngốc hơn heo, lại còn hiểu lầm quan hệ giữa Kỷ Nghiêm với Nhan Khanh Khanh nữa! Tôi đứng lặng lẽ trong một góc khuất bên sân khấu, nghe những lời thoại dở hơi vang lên, trái tim dần chùng xuống. 

Cảnh cuối cùng của vở kịch, hoàng hậu vì muốn tìm công chúa Bạch Tuyết về, đã chẳng may ăn nhầm quả táo độc, rơi vào hôn mê vĩnh viễn, cũng giống như tình cảm không còn níu giữ được của tôi... Nhưng đức vua đã khiến hoàng hậu tỉnh lại, còn tha thứ cho bà, bởi vì thực ra đức vua cũng yêu hoàng hâu. Ánh đèn hội trường chợt tắt, phía trên sân khấu chiếu xuống một quầng sáng mạnh, tiêu điểm tập trung vào hai nhân vật chính, đức vua nói với hoàng hâu: 

"Tình yêu không thể diễn tả bằng lời, cũng không thể đo đếm được, những gì mắt thấy không nhất định là sự thực, chỉ khi cảm nhận bằng cả trái tim thì đó mới là tình yêu chân thực nhất...". 

Tiếng nhạc nền vang lên, du dương réo rắt, dưới ánh sáng ấm áp, diễn xuất tình cảm của hai nhân vật chính khiến toàn thể khán giả ngất ngây. Đứng trong góc khuất, tôi nhắm mắt nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên gặp Kỷ Nghiêm, cũng có ánh sáng ấm áp chiếu lên người anh như thế này, ánh sáng phản chiếu lên góc sâu kín nhất trong trái tim tôi. Anh ấy nói:

 "Thái Thái, sao em ngốc thế?". 

Anh ấy nói: 

"Anh thích em cứ như thế này".

 Anh ấy nói:

 "Thế thì cứ nhìn về phía trước, vĩnh viễn đừng quay đầu lại".

 Anh ấy nói: 

"Cai Cai, anh yêu em nhiều lắm". ... 

Từng cảnh tượng hiện lên trong đầu tôi, mỉm cười hồi ức mà lòng tôi đau như dao cắt. Vở kịch của trường điểm đã giành giải nhất trong hội thi lần này đúng như mong đợi của mọi người, tất cả diễn viên tập trung lên sân khấu để cảm ơn. La Lịch Lệ đẩy tôi một cái, giữa đám đông chen chúc, tôi bị đẩy đến giữa sân khấu. Trên màn hình máy chiếu của hội trường hiện lên dòng chữ: 

"Biên kịch: Điền Thái Thái". 

Tôi không ngờ còn có cả tên mình, chưa hết, còn có người lên tặng hoa cho tôi nữa... La Lịch Lệ lén vỗ đầu tôi:

 "Thái Thái, lần này thì cậu nổi tiếng thật rồi nhé!".

 Ôm bó hoa trong tay, tôi khẽ hỏi La Lịch Lệ: 

"Kết cục cuối cùng là thế nào hả?".

 La Lịch Lệ chỉ xuống ghế khán giả phía xa nói:

 "Ồ, là tên đó sửa đấy".

 Tôi nhìn theo hướng tay La Lịch Lệ, giữa đám đông, tất thảy mọi âm thanh như vụt tắt, ánh mắt tập trung lên người Kỷ Nghiêm. Anh đứng lặng nhìn lên sân khấu, hai tay đút túi quần tựa lưng bên cửa lớn, ánh sáng yếu ớt rọi đến khiến gương mặt anh còn mông lung hơn cả ánh trăng. Người dẫn chương trình chuyển mic cho tôi:

 "Xin hỏi, với tư cách là người biên kịch, giờ phút này bạn muốn nói điều gì?".

 Tôi cầm mic nhìn về phía Kỷ Nghiêm, chậm rãi nói: 

"Phần thưởng hôm nay là thành quả cố gắng của tất cả mọi người. Thực ra ban đầu kết cục trong kịch bản không phải thế này đâu, nhưng giờ tôi rất cảm kích người đã sửa lại kịch bản, bởi vì anh ấy đã dạy tôi một điều, đâu mới là thứ đáng để chúng ta trân trọng". 

Không biết có phải đã phát hiện ra ánh mắt tôi hay không, anh bỗng quay người bước ra ngoài, trong nháy mắt biến mất dưới những tia sáng yếu ớt. Sân khấu lộng lẫy, diễn viên ưu tú, đây là một vở kịch thành công. Nhìn ánh mắt cảm động của mọi người, tôi vui lắm. Dù sao thì sau cố gắng bấy lâu nay, cuối cùng chúng tôi cũng nhận được thành quả xứng đáng. 

Nhưng sao trái tim tôi lại khó chịu thế này, hoa tươi và những tiếng vỗ tay không sao xoa dịu được nỗi buồn đang trào dâng trong lòng tôi? Bước xuống sân khấu, tôi đi qua từng hàng ghế khán giả, bước ra ngoài dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Có một niềm tin giúp tôi có đủ dũng khí, khiến tôi bước qua bóng tối, bước qua những ánh sáng lấp lánh nhạt nhòa, bước qua những hiểu lầm đã ngăn cách, bất chấp tất cả chạy đến bên người ấy.

 La Lịch Lệ bất chợt xông lên kéo tôi lại: 

"Lát nữa trao thưởng rồi, cậu định đi đâu?". 

Cuộc đời có rất nhiều con đường cho bạn chọn, nhưng có những thứ bỏ lỡ rồi sẽ khó mà gặp được ở con đường tiếp theo, ngay cả khi gặp được thì cũng không thể như xưa nữa. Tôi không muốn chúng tôi để mất nhau như thế! Quay đầu lại, tôi nhét bó hoa vào tay La Lịch Lệ, ánh mắt kiên định nói: 

"Tuy tớ không biết người đó có đợi mình ở ngã rẽ không, nhưng tớ phải đi tìm anh ấy, tớ phải đi tìm Kỷ Nghiêm". 

La Lịch Lệ thở dài, lắc đầu nói: 

"Nhưng mà Thái Thái, Kỷ Nghiêm đã quyết định ra đi rồi".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro