Nước mắt bồ công anh! Chap 71-72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 71: ĐẶT CƯỢC

“Phải chăng là ngu ngốc khi đặt cược vào lúc… tất cả các lá bài đều để ngửa?”

_ Tổng giám đốc, có một người phụ nữ muốn gặp anh! – Tiếng cô thư kí vang lên trong điện thoại.

_ Tôi không nhớ lúc này mình có hẹn. – Huy xoa thái dương, đã mấy ngày rồi anh không ngủ được, một phần vì lo lắng, một phần vì từ sau hôm ấy, tuy Đan đã cố gắng để trở lại bình thường, nhưng đêm nào cô cũng gặp ác mộng. Vì thế, anh gần như thức cả đêm để trông cô.

_ Vâng… nhưng… – Tiếng người thư kí hơi lúng túng – Nhưng bà ấy nói cần phải gặp anh, bà ấy có chuyện cần nói về phu nhân.

Phu nhân? Đan à? Huy ngồi thẳng dậy, lẽ nào là bà ấy – người mà anh đang tìm cơ hội để gặp.

_ Cho bà ấy vào đi. – Giọng Huy lạnh lùng nhưng mang đầy gấp gáp.

Bà ấy không khác mấy so với những gì tồn đọng trong kí ức của Huy. Vẫn đẹp và thanh tao như thế, nhưng lúc này lại mang vẻ tiều tụy khiến người khác phải đau lòng. Huy nhìn mái tóc bà ấy, một mái tóc dài đen huyền … như mái tóc Đan. Huy nhói lòng khi cuối cùng cũng hiểu được tại sao Đan lại cắt phăng mái tóc mình như thế. Cô đang chứng minh với chính bản thân mình rằng đó không phải là sự thật.

Đớn đau nhất không phải là không thể thuyết phục người khác đừng tin sự thật ấy mà là không thể nào thuyết phục được chính bản thân mình đừng tin vào sự thật ấy…

Bà ấy cứ đứng tần ngần nơi cửa khi thấy Huy cứ thất thần nhìn mình…

_ Tôi…cậu…

_ Xin lỗi. – Huy vội lấy lại bình tĩnh, đứng dậy cúi chào bà ấy – Lâu lắm rồi mới gặp bác, mời bác ngồi.

Bà ấy bước lại ngồi vào phía đối diện với Huy, lúng túng khi không biết phải mở đầu từ đâu…

_ Bác có chuyện cần nói? – Huy ướm hỏi

_ Phải, tôi… uhm… tôi xin lỗi khi đã làm phiền cậu như thế này. Nhưng lúc này, chỉ có cậu mới giúp được tôi. Tôi xin cậu, hãy giúp tôi.

_ Cháu… có thể giúp được gì? – Huy mơ hồ hỏi nhưng gần như đã có câu trả lời cho chính mình.

_ Có thế… có thể cho ta gặp con bé được không? – Giọng bà ấy gần như van nài.

_ Xin lỗi, nhưng cháu không thế. – Huy dứt khoát trả lời. Biết rằng là nhẫn tâm, nhưng vì Đan, vì những tổn

thương mà Đan đã chịu đựng, anh buộc mình phải ích kỉ.

_ Tôi van cậu! – Bà ấy khóc nấc lên, nắm chặt bàn tay Huy – Van cậu, hãy cho tôi gặp con bé, tôi chỉ biết trông cậy vào cậu. Bởi con bé không chịu gặp tôi, dù có thế nào, nó cũng không gặp. Vì thế, xin hãy giúp tôi…

_ Xin lỗi, cháu không thể khiến cô ấy tổn thương thêm nữa. – Huy gỡ bàn tay bà ấy ra, bước về phía cánh cửa kính lớn, vẻ mặt cực kì phức tạp. Cũng có ngày anh lâm vào cảnh khó xử như vậy sao?

_ Tôi xin cậu, hãy hiểu cho tấm lòng người mẹ như tôi. Hãy cho tôi gặp con bé, dẫu chỉ một lần này thôi. – Bà ấy gần như đổ sụp người trên đất khiến Huy không biết phải làm thế nào cho phài. Hiểu cho tấm lòng một người mẹ? Nếu như thế, tại sao ngày ấy bà lại bỏ rơi Đan?

_ Cô đứng lên đi ạ, đừng làm như thế… – Huy gần như lực bất tòng tâm nhìn những gì đang diễn ra trước mắt. Anh ước chi thời gian quay trở lại, để 5 năm trước anh không rời đi, để rồi không xảy ra mọi chuyện rối rắm như ngày hôm nay.

Đan à? Giờ anh phải làm sao đây em?

..........

CHAP 71(2) 

Trở về nhìn Đan mơ màng chìm trong giấc ngủ, Huy trở ra ban công hút thuốc… Đã lâu rồi, Huy không sử dụng thuốc hút như một công cụ giúp mình tỉnh táo, vậy mà giờ đây, anh đã hút hơn nửa. Vậy mà, anh vẫn chưa thể nào tìm ra được điều đúng đắn nhất phải làm lúc này. 

Đan nhẹ áp má vào lưng Huy từ phía sau… Lưng anh, ấm thật… 

_ Đan! – Huy khẽ gọi tên cô rồi xoay người lại – Không phải em ngủ rồi sao? 

_ Uhm, nhưng vì khói thuốc lá nên tỉnh giấc. – Đan nửa đùa nửa thật nói 

_ Xin lỗi, làm em tỉnh giấc rồi. – Huy ôm chặt cô khi một cơn gió bất chợt ùa tới. 

Đan nhẹ lắc đầu… 

_ Ngày mai, đi ăn trưa cùng anh nhé. – Huy ngập ngừng hồi lâu mới lên tiếng 

_ Không phải ngày nào em cũng ăn cùng anh sao? - Đan nhìn Huy thắc mắc 

_ Ừ, nhưng đó là ở văn phòng, ngày mai chúng ta ra ngoài ăn đi. Dạo này em gầy quá! – Huy tựa cằm lên mái đầu nhỏ của Đan thì thầm. 

_ Vậy cũng được, nhưng mai là ngày nghỉ của em, vì thế em sẽ tự lái xe tới… 

_ Uhm, anh biết rồi… - Hãy tha lỗi cho anh, khi đây là cách duy nhất để khiến em đối mặt với tất cả. Huy biết mình đang đặt cược trong một ván bài mà không biết rõ thẳng bại sẽ ra sao. Chỉ mong, quyết định này của anh sẽ không quá sai lầm…

.......

“ Vâng! Ngày mai tại nhà hàng X, đường Y, lúc 11h trưa, cô ấy sẽ đến” 

Cúp máy, ánh mắt Huy mông lung hướng ra màn đêm đen kịt, cái nhìn xa xăm hơn cả biển khơi. 

Đan bước vào nhà hàng nơi Huy đã đặt sẵn. Người phục vụ đon đả chào mời… 

_ Quý khách đã đặt chỗ trước rồi chứ ạ? 

_ Vâng. 

_ Vậy mời theo tôi. – Người phục vụ dẫn đường cho Đan khi xác nhận việc đặt chỗ trước là đúng. 

Cánh cửa bật mở, người bên trong vội đứng lên… 

Đan bước vào… 

Ánh mắt giao nhau… Chiếc túi trên tay Đan rơi xuống đất… 

Chẳng phải đây là nơi Huy đặt trước hay sao? Vậy… sao người phụ nữ ấy lại ở đây? 

Huy? Bước chân Đan loạng choạng. Ngay cả anh cũng nỡ đối xử với em như thế sao? Đan siết chặt bàn tay, từng chiếc móng đâm vào lòng bàn tay đau điếng 

Tại sao, lại không cho em biết cuộc hẹn này, tại sao lại để em một mình đối mặt với người phụ nữ ấy? Anh… sao có thể nhẫn tâm với em như thế? Sao lại khiến em càng thêm hoang mang như thế này? 

Đan nhặt lấy túi xách rồi vụt chạy ra khỏi nơi ấy… 

_ Đan… Đan à, nghe mẹ nói đi con. Chỉ một lần này thôi, nghe mẹ đi con. – Bà Minh Ngọc đuổi theo con gái nhưng Đan chẳng hề dừng bước… - Đan à… 

Huy nắm được tay Đan tại nơi đỗ xe… Nhìn dáng vẻ của cô, anh biết lần đặt cược này anh đã thất bại rất thảm hại… 

_ Nghe anh nói đi Đan! – Huy khẩn thiết 

_ Buông tay em ra đi! Em không muốn làm tổn thương đến anh trong lúc mất bình tĩnh như thế này. Vì thế, hãy để em yên. – Đan níu giữ chút lại chút bình tĩnh cuối cùng để nói với Huy 

_ Đừng như thế mà em. 

Đan rút tay mình ra khỏi bàn tay Huy khiến tay anh chới với buông thõng…

.........

CHAP 71(3) 

Chiếc xe lao đi với tốc độ kinh hoàng… 

Huy nhấn ga tăng tốc để đuổi kịp tốc độ điên cuồng của Đan. Anh hối hận khi đã để Đan một mình lái xe đi trong lúc này. Huy nhấn còi xe nhưng Đan chẳng hề để ý hoặc chẳng thể nghe được. 

Tâm tư rối bời, Đan chẳng thể nào chú tâm tới việc nguy hiểm mình đang làm. Kim đồng hồ của xe đã qua lại nơi giới hạn cao nhất mà cô không hề hay biết… 

Việc duy nhất lúc này Đan có thể nghĩ là làm sao để có thể trấn át cơn khó thở bất chợt trào dâng này. Tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục khiến cô càng thêm hoảng loạn… 

Huy thật sự phát khùng rồi. Nếu đã thế, chỉ còn một cách để ngăn Đan lại mà thôi… Từ phía sau, Huy nhấn ga, bằng mọi cách vượt lên trước xe Đan, rồi đột ngột ngoặc tay lái 900 vào lề đường. Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường, tiếng thắng xe gấp gáp tạo nên chuỗi âm thanh chói tai kinh người… 

Đan gục đầu vào vô – lăng, cú thắng gấp vừa rồi khiến cô choáng nhẹ… 

Huy vô lực ngồi trong xe, anh cảm giác mình không còn chút sức lực nào để bước ra nữa… Nếu vừa rồi, anh không ngăn lại thì chuyện gì sẽ xảy ra? Mọi chuyện cứ phải đi vào con đường bế tắc như thế này sao? 

Bàn tay siết chặt lấy vô – lăng , Huy hít vào một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng của mình trước khi qua xe Đan. Vậy mà, tiếng còi xe rộn lên một góc đường cùng những âm thanh phẫn nộ khiến anh chú ý… 

Và rồi, Huy như hóa đá khi thấy bóng dáng Đan thơ thẩn trên con đường xe đông nghịt. Cô mờ mịt đưa chân bước qua ngã tư xe tấp nập mà không hề có sự cảnh giác, cứ như con đường ấy chỉ còn lại mình cô. Đan thực sự đã mất đi lí trí, cô ngây dại đến mức không thể làm chủ được mình… 

Một cánh tay ôm choàng qua vai Đan từ phía sau khiến cô dừng bước, tuy nhiên khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm. Huy úp mặt vào bờ vai cô, giọng nói lạc đi vì đau khổ… 

_ Anh xin lỗi! Đừng đẩy anh ra xa theo cách này, Đan à. Em như thế giống như đang trừng phạt anh, khiến anh …. Anh xin em, nếu em đau đớn hãy khóc thật to, hãy oán trách cả thế giới này nếu em muốn, nhưng đừng khiến anh hóa điên theo cách như vậy được không? 

Có những nỗi đau không phải từ ngữ nào cũng có thể diễn tả. Có những xúc cảm không phải lúc nào cũng có thể xuôi thành dòng để quên đi… 

Huy à! Anh có biết vì sao em lại mất tự chủ như thế không? Nếu hôm nay, người sắp đặt cuộc hẹn này không phải là anh có lẽ sẽ dễ dàng với em hơn rất nhiều. Bởi tất cả mọi người, ai cũng có thể đối xử như thế với em, nhưng em tin anh, luôn tin anh sẽ không khiến em tổn thương theo cách đó. Vậy mà, chính anh đã làm thế… 

Huy à, anh có biết rằng, thế giới của em sẽ sụp đổ hoàn toàn nếu anh quay lưng lại không? Vì thế, đừng làm vậy với em, hãy cho em lòng tin rằng anh luôn đứng về phía em, dẫu cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Em cần có anh bên cạnh, cần hơn bất cứ lúc nào hết, thế nên, xin anh, đừng khiến em sợ hãi hơn nữa…

.......

CHAP 71(4) 

Đêm đó, phía bên kia quả địa cầu, ông Hà ngã mạnh xuống sofa khi nghe những gì Huy thông báo. 

_ Oan nghiệt… Quả thật là oan nghiệt mà…. – Ông Hà gần như không thể tin được lẩm bẩm. Đã 26 năm rồi, tại sao giờ lại xuất hiện, lại quay trở về. Người phụ nữ ấy, cô ta dày vò bản thân ông chưa đủ hay sao, giờ lại quay về, khiến con gái ông đau khổ như thế. Lẽ nào, sợi dây duyên nợ ấy, buộc phải dính lấy nhau cho đến cùng? 

** Hà giật mình khi thấy dáng vẻ thất thần của chồng… 

_ Đã xảy ra chuyện gì sao anh? – Bà lo lắng lên tiếng 

_ Ngọc Hà à, cô ta đã quay trở về và gặp con bé rồi. 

Cô ta? ** Hà nghi hoặc, đôi mắt mơ màng rồi bất chợt loé lên tia kinh hãi… 

_ Lẽ nào… lẽ nào là chị ấy…. 

Ông Hà trầm mặc gật đầu. Sự thật này, sao quá đắng cay? 

_ Vậy thì giờ con bé ra sao, chắc chắn là không ổn rồi. Làm sao đây? Con bé làm sao có thể chịu nổi đả kích này. Em phải sang Thụy Sỹ thôi anh. Em không nỡ để con bé một mình trong lúc này. – ** Hà bật khóc nức nở. 

_ Anh biết! – Ông Hà dang tay ôm lấy vợ - Nhưng tạm thời, hãy để con bé yên một thời gian. Giờ phút này, nó chẳng muốn đối mặt với bất cứ một ai đâu. Trong sự việc lần này, anh cũng là một kẻ có tội. Chỉ mong rằng Huy có thể xoa dịu phần nào nỗi đau ấy. 

_ Tội nghiệp con tôi. – ** Hà nghẹn ngào, biết bao giờ những cơn sóng lớn như thế mới không xô vào cuộc đời của con bé nữa. Biết bao giờ con bé mới có thể sống những năm tháng bình yên. 

Đan tỉnh dậy trong vòng tay Huy, cảm giác mọi thứ có vẻ dễ dàng hơn ngày hôm qua rất nhiều… 

_ Có phải em đã quá đáng không anh? – Đan thì thầm, cô biết Huy đã tỉnh và đang lắng nghe những gì cô nói… 

_ Không! – Huy nhẹ lắc đầu – Là anh đã sai khi giấu em sắp xếp mọi chuyện như thế. Lẽ ra anh phải chờ đợi sự đồng ý của em. Anh đã quá vội vã, nên khiến em tổn thương. Nhưng thực sự, bà ấy… 

_ Đừng nói về người phụ nữ ấy nữa anh, em không muốn nghe đâu. – Đan bướng bỉnh. 

_ Ừ, không nói nữa. – Huy dịu dàng hôn lên tóc Đan. Bây giờ, tạm thời giữ vững được tinh thần cho Đan được ngày nào hay ngày đó.

.........

CHAP 72: ĐỐI MẶT 

“ Giấc mộng tan vỡ… một vết thương sâu…” 

_ Phu nhân, người phụ nữ ấy lại tìm cô. – Ông quản gia khó xử nhìn Đan. Đã nhiều ngày liên tiếp, người phụ nữ ấy cứ đến tìm Đan, mặc dù cô đã từ chối nhiều lần nhưng bà ấy không hề bỏ cuộc. 

Đan im lặng không nói gì, bước đến cửa kính nhìn xuống phía bên dưới. Dáng người nhỏ bé ấy lọt thỏm giữa không gian mênh mông của đất trời. Tuy đang đứng ở một khoảng cách rất xa nhưng Đan vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt mong ngóng đang hướng vào bên trong của người phụ nữ ấy. Tim cô khẽ nhói lên đau đớn, cánh môi nhợt nhạt mím chặt lại. bàn tay vần vò chiếc rèm cửa khiến nó nhàu nát đến thảm thương. 

Bà ấy… vẫn kiên nhẫn đứng đợi dẫu đã 30 phút trôi qua… Đan cảm thấy từng chút, từng chút một trong tâm hồn mình đang lả dần đi. Tựa như một người đang cố gắng bám lại chút lí trí cuối cùng để lấn át sự sợ hãi mà tiếp tục bước trên mép vực thẳm. 

“Ầm”… Tiếng sét khô khốc rạch ngang bầu trời tạo nên những vệt sáng kì dị. Mưa trút xuống không hề bảo trước. 

Mưa… Trắng cả một khoảng trời… 

Bà Minh Ngọc nhìn những hạt mưa đang dần thấm ướt vào người mình, mỉm cười cam chịu. Có lẽ, ông trời cũng đang muốn trừng phạt bà, trừng phạt một người mẹ nhẫn tâm… Cơn mưa một lúc một nặng hạt, cái lạnh bắt đầu xâm chiếm…

.........

Một chiếc ô trong suốt che lấy cơn mưa đang bủa vây lấy bà. Hoảng hốt ngẩng lên, nụ cười nở rạng rỡ nở trên đôi môi nhợt nhạt của bà… 

_ Cảm ơn con. Mẹ biết con sẽ gặp sẽ cho mẹ một cơ hội. – Bà Minh Ngọc nắm lấy tay Đan. 

_ Xin lỗi! - Đan lúng túng rút tay ra. Cô không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở đây để đưa ô cho bà ấy. Chỉ là cảm giác nhói đau nơi trái tim khiến cô không thể hờ hững. Đôi khi có những hành động mà lí trí chẳng thể nào can thiệp được. - Đan à! Nói chuyện với mẹ, một lần thôi, được không con? – Bà Minh Ngọc khàn giọng. 

Đan mím môi nén lại nước mắt. 

_ Bà về đi, mưa to hơn rồi! – Đan lắc đầu như một sự từ chối rồi bỏ chạy vào nhà trong cơn mưa xối xả. 

_ Không sao! Mẹ sẽ đợi mà! – Bà Minh Ngọc gạt đi nước mắt. Chỉ cần có một tia hi vọng, dù là nhỏ nhoi, bà cũng không từ bỏ. Người mang muôn vàn tội lỗi là bà, vì thế bà chỉ có thể giải thích và chờ đợi sự tha thứ. 

Cô làm thế có nhẫn tâm quá không? Đan lặng lẽ đặt câu hỏi cho chính mình nhưng chẳng biết nên trả lời thế nào cho phải. Giá ai đó biết rằng, không phải cô nhẫn tâm, cũng chẳng phải ngoan cường gì, chỉ là cô đang quá sợ hãi mà thôi, sợ cái gọi là sự thật. Cô không khóc vì không muốn tin vào cái sự thật ấy, cô không muốn gặp cũng chỉ vì không muốn phải chấp nhận cái sự thật đầy nước mắt ấy mà thôi. Có thể chối bỏ nó được không? 

Huy tìm thấy Đan thơ thẩn trên xích đu sau vườn khi anh về tới nhà. Chẳng biết cô đang nghĩ gì mà khuôn mặt đăm chiêu, cứ bó gối nhìn chằm chằm vào ngọn cỏ dưới chân… 

_ Bà ấy lại đến sao? – Huy ôm nhẹ Đan từ phía sau. Chỉ có sau khi gặp người phụ nữ ấy Đan mới có phản ứng như vậy. Thu mình lại tìm kiếm sự an toàn như một thai nhi trong lòng mẹ.

........

Đan gục gặc đầu trả lời. 

_ Em … phải làm sao hả Huy? Em thật sự… cảm thấy rất mâu thuẫn… Em thấy sợ lắm… - Đan lên tiếng, rời rạc 

_ Đừng sợ. Có anh ở đây rồi. Anh sẽ chắn gió giúp em. – Huy dỗ dành Đan như một đứa trẻ, tay vỗ nhẹ lên bờ vai căng cứng của Đan. 

Đan không trả lời, chỉ tìm cách nép sâu hơn vào lòng anh... 

_ Em xem ai đến kìa. – Huy hướng cái nhìn về phía kia của hậu viên. 

Đan mơ màng nhìn theo rồi bất chợt giật mình khi thấy ba, ** Hà cùng Gin đang đứng đấy… Cô đứng dậy, nhìn họ, đôi chân muốn chạy về phía ấy, nhưng không hiểu sao, chỉ có thể lùi lại, chạy vào nhà. Tâm tình phức tạp, cô biết, không nên đổ mọi tội lỗi về phía họ, khi tất cả những gì họ làm đều chỉ mong Đan có một cuộc sống tốt hơn. Nhưng sao lại có thể lừa dối cô, một thời gian lâu đến thế? 

_ Đan! – ** Hà hoảng hốt khi nhìn thấy phản ứng của Đan. Bà sợ hãi khi con bé lại chọn cách trốn tránh như thế. Đưa đôi mắt sững sờ nhìn Huy, bà thất vọng khi cũng nhận lại ánh nhìn bất lực như thế… 

Lẽ nào việc làm duy nhất của họ lúc này, chỉ có thể là đợi chờ thôi sao?

.........

CHAP 72(2) 

Trở vào nhà, Đan vào phòng và khóa trái cửa lại. Cô biết hành động lúc này của mình chẳng khác nào một đứa trẻ đang hờn dỗi, nhưng cô không thể nào buộc bản thân làm khác. 

_ Mở cửa cho anh đi Đan! – Huy lên tiếng, giọng nói đượm vẻ mệt mỏi cùng tuyệt vọng khiến trái tim Đan đau nhói. Cô đã… khiến anh trở nên như thế này sao? Đan tự khinh bỉ chính bản thân mình, bởi ngoài sự ích kỉ, cô có thể cho anh những gì? 

Huy không thể làm gì hơn khi đây là căn phòng duy nhất trong căn nhà này mà chỉ có mình anh có chìa khóa dự phòng. Nhưng giờ đây, chiếc chìa khóa ấy lại đang ở trong chính căn phòng kia. 

_ Đan à, ba xin lỗi, ba sai rồi. Mở cửa đi con, ba sẽ giải thích tất cả, những chuyện trong quá khứ, ba sẽ nói tất cả với con. – Ông Hà đau khổ lên tiếng. Quá khứ chẳng phải nên ngủ yên cùng năm tháng hay sao? Vậy sao giờ đây lại có thể bị xới tung lên thế này? Xới tung lên để biết bao vết thương lại rỉ máu, xới tung để phơi bày những sự thật nghiệt ngã đến thê lương… 

_ Con à, mở cửa cho ** đi con. Đừng tự hành hạ bản thân mình như thế. Nhìn con như vậy, mọi người đau lòng lắm. Con không để ý đến ba con và ** cũng được, nhưng lẽ nào con cũng muốn kéo Huy xuống cái hố tuyệt vọng ấy sao? Thằng bé đã vì con mà khổ sở lắm rồi! Con đừng khiến Huy sống dở chết dở nữa được không? – ** Hà biết, giờ bà có thuyết phục như thế nào thì cũng vô dụng, vì thế bà chỉ có thể đánh vào điểm mềm yếu nhất bên trong con người Đan mà thôi. 

Quả nhiên, chưa đầy 5 phút sau, cánh cửa phòng đã bật mở. Đan bước ra, nhìn mọi người rồi lặng lẽ lên tiếng… 

_ Cho con đêm nay nữa thôi, ngày mai con sẽ… con sẽ nghe, nghe tất cả những gì mọi người nói. 

Ông Hà cùng vợ thở phào nhẹ nhõm nhưng Huy thì lại khác. Anh chậm rãi nắm lấy tay Đan rồi trở về phòng.

.........

Chỉ còn hôm nay nữa thôi sao? Đan có thể chịu nổi những đả kích khi biết toàn bộ sự thật ấy hay không? Với anh, chuyện này đã khó chấp nhận lắm rồi, vậy thì với Đan, nó sẽ thế nào? Tại sao, những ích kỉ ngày ấy người lớn gây ra, giờ đây Đan phải gánh chịu? Anh nên oán trách ai? Oán trách số phận nghiệt ngã, oán trách ông trời bất công hay oán trách những việc làm của người lớn ngày xưa ấy? 

Kéo Đan ngồi xuống giường, Huy đưa tay nắm lấy đôi tay lạnh giá của Đan… 

_ Dù ngày mai, có chuyện gì xảy ra, hứa với anh đừng khiến mình suy sụp. Biết rằng, có những sự thật rất khó chấp nhận đối với em, nhưng vì anh, hãy giữ vững lí trí đến phút cuối cùng. 

Huy biết rằng mình chẳng hề lo lắng thái quá một chút nào. Bởi anh lo sợ, khi Đan buông tay khỏi lí trí, thì những nỗi đau trong cô sẽ có cơ hội bùng phát mạnh mẽ. 

Và điều đó, có thể sẽ khiến Đan ngã quỵ. Đan luôn thích trả lời Huy bằng hành động. Cô vươn cánh tay gầy gầy của mình choàng qua cổ anh rồi nhẹ nhàng áp mặt vào đấy. 

_ Chỉ cần có anh ở đây và bên em là đủ rồi. – Đan thì thầm. 

Vòng tay Huy nhanh chóng siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Đan, kéo cô vào sát mình hơn nữa. Nếu có thể, anh chỉ muốn ôm chặt cô như thế này mãi mãi, không bao giờ buông tay, không bao giờ để cô chịu đựng bất cứ một thương tổn nào nữa. 

Bên ngoài cửa kính, đêm dần buông tấm mành rộng lớn vô tận, nhuộm đen hết thảy những gì đêm ôm lấy. Từng cơn gió buốt cuối thu khiến cành cây khô oằn đi, khổ sở chống chọi để không bị đứt gãy. Tiếng xào xạc của lá, tiếng nỉ non của côn trùng, tiếng gào thét của gió hòa lại với nhau tạo nên thứ tạp âm vừa đáng sợ, vừa thê lương, heo hắt. 

Đêm cuồng phong…

......

CHAP 72(3) 

Đan bất chợt khựng lại trước khi bước xuống bậc thang cuối cùng khiến Huy cũng dừng bước. Anh nhìn cô rồi siết chặt tay Đan như một lời động viên âm thầm. 

Bà Minh Ngọc đứng bật dậy khi nhìn thấy Đan, cánh tay vươn tới như muốn chạm vào cô nhưng Huy đã nhanh hơn, ôm Đan trong cánh tay mình… 

_ Đừng làm cô ấy sợ! – Huy chỉ nói bấy nhiêu. Tuy đã cố gắng kìm nén nhưng sự cay nghiệt vẫn phảng phất đâu đó. Anh có thể giữ lễ khi vẫn chưa biết mọi chuyện, nhưng để giữ vững điều đó khi mọi thứ đã sáng tỏ, là một việc khó khăn. Anh không muốn tha thứ cho bất cứ một ai khiến Đan tổn thương, cho dẫu là người quan trọng như thế nào. Nhưng lần này, anh không hề được quyền lựa chọn. 

_ Con có thể nói chuyện riêng với mỗi mình bà ấy không? – Đan bất ngờ lên tiếng khiến những người đang ngồi đó giật mình, không biết phải phản ứng ra sao. Điều này suốt một đêm qua, sau bao trăn trở Đan mới quyết định được. Có những chuyện, cô muốn tự bản thân mình đối mặt. Với lại,… Đan thừa nhận, dù thế nào đi nữa, cô cũng không muốn bà ấy phải khó xử khi nói ra nỗi khổ của mình trước quá nhiều người. 

_ Đan…! – Huy phản đối, anh không muốn cô phải một mình đối mặt như thế. Anh không muốn để cô lại một mình với những con sóng dữ đang chực ập đến. Bàn tay Huy bất giác siết chặt lấy đôi tay nhỏ nhắn mình đang nắm lấy, nỗi lo lắng khiến tay anh thoáng run rẩy. 

_ Em ổn. – Nói rồi cô quay sang những người còn lại, đặc biệt là “mẹ” mình. Tim Đan nhói lên khi nghĩ đến từ ấy - Có được không ạ? 

Mọi người khó xử nhìn nhau, rồi lần lượt bước ra, chỉ còn Huy ở lại… 

_ Hãy giữ lời hứa với anh! – Huy đặt lên trán Đan nụ hôn chất chứa bao day dứt cùng bất an rồi lưu luyến bước ra ngoài… 

_ Mẹ chưa bao giờ quên con, chưa bao giờ trong suốt 26 năm qua. Mẹ luôn nhớ tới con, nhớ đến thắt lòng… - Bà Minh Ngọc nghẹn ngào lên tiếng khi bóng Huy vừa khuất…

.......

Đan chậm rãi xoay người lại. Vẫn ánh mắt với đôi đồng tử lạnh lẽo, vẫn vẻ mặt vô cảm như bao ngày qua, nhưng trong những tia nhìn đã chất chứa sự bối rối… 

_ Vậy tại sao bà lại bỏ rơi tôi? Tại sao ngày ấy, bà lại bỏ lại gia đình của mình để ra đi. Tôi… đã làm gì nên tội? 

_ Không, Đan à, người sai là mẹ… Ngày ấy… - Bà Minh Ngọc nhìn Đan, hít một hơi thật sau rồi thì thầm những nỗi canh cánh trong lòng suốt 26 năm trời dài đằng đẵng…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro