Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau sự việc ấy xảy ra giữa Gia An và Như Lan đã không nói chuyện với nhau. Mỗi người đều có những tâm trạng của riêng mình, Như Lan thì cô hầu như thu mình lại, nụ cười giờ đã không còn thấy trên khuôn mặt của cô nữa rồi. Ngay cả với Mai Anh cũng không biết phải làm sao để có thể làm cho cô trở lại như là một Như Lan hay cười như ngày nào. Đối với cô giờ chỉ còn lại là nỗi đau mà thôi, nhiều đêm cô đã khóc rất nhiều trong phòng. Cô nghĩ nếu mình không bồng bột thì đâu có chuyện như ngày hôm nay, cô và Gia An sẽ là bạn tốt của nhau và cô sẽ vẫn ở bên cạnh Gia An nhưng bây giờ thì hết rồi, bây giờ ngay cả tư cách nói chuyện với cậu ấy cô cũng không có nữa. Cô chỉ có thể đứng phía xa mà nhìn cậu ấy thôi. Bây giờ Gia An đã đổi chổ ngồi, cậu ấy đã chọn cho mình một chổ để không nhìn thấy cô, để không muốn nhìn một kẻ bệnh hoạn như cô. Có lẽ cậu ấy khinh cô lắm giống như người bạn trước đây đã từng làm với cô. Cô khóc cho số phận tréo ngoe của mình, nếu cô là người bình thường thì có lẽ giờ đây cô không phải đau khổ như thế này. Nước ắt ướt đẫm cả gương mặt ấy, giờ cô cảm thấy cô đơn và trống trải quá. Nếu có thể được cô ước gì mình có thể tan biến khỏi cuộc đời này thì hay biết mấy, cô sẽ không còn phải nghĩ đến gì nữa. Ngày qua ngày Như Lan như người không còn sức sống đến cả mẹ của cô cũng phải giật mình vì con gái của mình:

- Như lan, dạo này có chuyện gì hay sao mà nhìn con thiếu sức sống vậy con?

- Dạ,con không sao đâu me, tại bài học ở trường nhiều quá nên con mệt thôi.Như Lan không muốn mẹ buồn về chuyện của mình nên dành nói dối với mẹ.

- Dù gì con phải chú ý đến sức khỏe của con chứ. Mẹ chỉ có mình con, nếu con có gì sao mẹ chịu nổi.

- Con xin lỗi vì đã để mẹ lo lắng cho con. Con hứa sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt. Mẹ đừng lo nữa nha mẹ.

- Sao mẹ không lo chứ. Nếu thấy mệt và áp lực quá thì con nên xin phép nghỉ vài ngày rồi về quê ở đó con sẽ cảm thấy tốt hơn đấy. Chứ con như thế này mẹ không yên tâm đâu.

Thấy mẹ nói có lý, biết đâu khi về quê được tận hưởng không khí yên tĩnh của miền quê sẽ làm cho tâm trạng của cô tốt hơn mà cũng lâu rồi cô chưa về thăm ngoạị, đây cũng là dịp để cô về thăm bà. Cô chỉ mong tâm trạng có thể tốt hơn dù nó sẽ không làm cho cô quên đi Gia An vì yêu mà sao có thể quên nhanh được nhưng cũng giúp cô lấy lại bình tĩnh để chiến đấu với kì thi học kì 1 đã đến gần. Sau đó thì cô đã ghi đơn xin phép và nhờ Mai Anh gửi giùm cho cô.

- Cậu quyết định vậy là đúng đấy. Chứ cậu như thế này miết tớ cũng thấy xót cho cậu. Về đó cứ nghỉ ngơi đi, thấy đã bình tâm trở lại thì đi học cũng chẳng sao đâu.

- Cảm ơn cậu đã quan tâm đến tớ. Có gì mai mốt cho tớ mượn tập để chép lại với nha. Chắc tớ cũng đi vài ngày thôi còn phải lên để ôn bài thi học kì nữa chứ.

- Đúng là mọt sách có khác đấy. Cậu tính chừng nào đi để tớ chở ra bến xe cho.

- Chắc chiều nay khoảng 1h30 tớ đi. À, có gì cậu qua coi giùm mẹ tớ chút nha, tớ sợ có một mình mẹ lại buồn.

- Đúng là đứa con có hiếu ghê đấy. Cậu sống tình cảm thế vậy mà có người mù hay sao mà không ra điều này, đúng là sai sót quá mà. Mai An nói mà còn ám chỉ đến một người không có mặt ở đây nhung chắc cũng phải hatxi vai cái.

- Đừng nói thế mà Mai Anh, cậu ấy không có lỗi đâu do mình hết thôi mà. Như Lan biết Mai Anh nói đến ai nên cô liền nói đỡ

- Cậu đúng thật là, tớ không biết nói gì với cậu luôn.

- Thôi tớ về đây. Hẹn gặp lại cậu chiều nay nha

- Ừ.tạm biệt cậu

Sau khi đến lớp mà không thấy Như Lan không đi học nên Gia An cũng có phần thấp thỏm lo lắng không phải cô không để ý đến Như Lan kể từ chuyện ấy xảy ra nhưng cô lại giả vờ nhưng mình không quan tâm. Cô cũng cảm thấy buồn và áy náy khi thấy Như Lan vì cô mà xuống tinh thần đến như vậy nhưng nếu cô không làm vậy thì Như Lan sẽ càng ngày càng sa lầy vào tình yêu không lối thoát này. Cho nên lúc nào cô tỏ vẻ lạnh lùng và không quan tâm đến những gì đang xảy ra, cô nghĩ làm như vậy thì sớm muộn Như Lan sẽ quên cô mà thôi. Nhưng con người tính thì sao bằng trời tính được chứ. Mỗi ngày trôi qua khi không thấy Như Lan xuất hiện thì cô cảm thấy bứt rứt khó chịu có cái gì đó thiếu thiếu đối với cô, cô không hiểu vì sao nữa. Có một cảm giác nhớ nhung Như Lan một cách da diết, mỗi lần lên lớp cô đều nhìn vào chổ ngồi Như Lan xem co đi học không như cô đều thất vọng. Giờ tâm trí của cô luôn hiện hữu cái ý nghĩ là Như Lan đã đi đâu sao đã mấy ngày rồi không đi học. Và cô dần nhận ra rằng có lẽ cô đã cũng yêu Như Lan mất rồi, có lẽ khi Như Lan ở bên cạnh thì cô không nhận ra như khi cậu ấy đột ngột không xuất hiện trước mặt thì cô mới thấy mình đã yêu rồi. Cũng giống như câu có mà không giữ đến khi mất rồi thì mới cuồng cuồng đi tìm. Gia An đã phải hỏi Mai Anh xem có biết Như Lan ở đâu không.

- Cậu mà cũng không quan tâm đến cậu ấy sao?

- Tớ biết tớ sai nhưng cậu hãy nói cho tớ biết cô ấy đang ở đâu có được không?

- Để cậu lại làm cho cậu ấy đau khổ nữa hả?. Khó khăn lắm cậu ấy mới quyết định như vậy để không còn phải đau khổ nữa.

- Chỉ cần cậu cho biết cô ấy tớ sẽ nhất định sẽ làm cho cô ấy quay trở lại đây sớm hơn.

- Cậu định sẽ làm gì.

- Tớ sẽ nói tớ xin lỗi vì đã làm cho cô ấy đau khổ mấy ngày qua và nói rằng tớ yêu cô ấy, tớ sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc. Cậu trả lời của tớ đủ để cho cậu nói cho tớ biết là cô ấy đang ở đâu không

- Những lời cậu đều là thật lòng hay chỉ là bộc phát mà thôi.

- Đó đều là những lời thật lòng, từ khi cô ấy ra đột nhiên biến mất tớ cảm thấy bứt rứ, khó chịu trong lòng và tớ thấy nhớ cô ấy rất nhiều. Và tớ nhận ra rằng tớ đã yêu cô ấy mất rồi.

Nghe nhưng lời của Gia An mà Mai Anh cảm thấy cảm động, như vậy bạn thân của cô đã nhận ra tình cảm của mình rồi. Đúng là Như Lan phải rất cảm ơn chuyến đi này, vì chính nó đã ai kia nhận ra tình cảm của chính mình

- Nghe cậu nói mà tớ cảm động quá, tớ sẽ cho cậu nhưng không biết là cậu ấy có đồng ý hay còn phải phụ thuộc vào cậu đấy. Cậu ấy về quê rồi, quê cậu ấy ở An Giang còn địa chỉ chi tiết thì cậu nên đi hỏi mẹ Như Lan.

- Ừ, tớ cảm ơn cậu rất nhiều. Tớ sẽ làm cho cô ấy đồng ý mà.

- Tớ chúc cậu thành công nha.

Gia An tạm biệt Mai Anh cô đi đến tiệm của Mẹ Như Lan để hỏi địa chỉ của quê cô. Bà Hoa đưa địa chỉ nhưng cũng thắc mắc hỏi Gia An

- Ủa, con hỏi để làm gì thế

- Con định về quê của cô chơi một chuyến để biết An Giang đó mà

- Sao lúc con Như Lan con không đi cùng nó cho vui.

- Tại lúc đó con bận nên không đi cùng được, giờ con mới sắp xếp được ak .Gia An nói dối cũng tài ghê.

Nghe Gia An nói có lý nên bà không hỏi nữa. Hỏi xong địa chỉ thì Gia An cảm ơn và cáo từ mẹ Như Lan để về chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi tìm lại tình yêu của đời mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro