Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Do nhà gần trường nên 15 phút sau gia an đã có mặt tại trường, đang bước đi thì Gia An nghe tiếng gọi của Mai Anh, người bạn thân nhất của Gia An. Cô quay lại:

-Làm gì mà hớt hơ hớt hải vậy cô nương.. Gia An

-Hôm nay tớ ngủ dậy muộn sợ trễ giờ nên mới chạy bán sống bán chết tới trường nè., mệt quá đi thôi à.Mai Anh

-Ai biểu tối chat cho lắm chi rồi giờ than mệt. Nhưng tớ nè luôn luôn đi sớm.Gia An

-Tớ biết cậu luôn là sinh viên gương mẫu của trường mà. Nhưng mà tớ không thể giống cậu được, chẳng thà cho tớ làm gì cũng được nhưng bắt tớ phải dậy sớm thì chẳng thà giết tớ còn hơn. Vừa nói Mai Anh vừa làm mặt đau khổ làm cho Gia An cũng bật cười vì cô bạn thân này.

Lo mãi nói chuyện mà Gia An vô tình đụng phải một người cũng đang đi vào lớp, người đó chính là Như Lan.Cả hai đều bất ngờ khi chạm mặt nhau

-Không ngờ tôi với bạn lại gặp nhau trong những hoàn cảnh như thế này, cho tôi xin lỗi vì đã đụng trúng bạn.

-Không có gì đâu bạn. Lại là chúng ta hòa nhau rồi. Thôi mình đi trước.

-Hai người có chuyện gì mà tớ chẳng hiểu gì cả vây. Mai Anh tò mò về chuyện của Gia An.

-Đi vào lớp thôi, chập nữa tớ kể cho mà nghe

-ừ

Cả hai tiến vào lớp và yên vị ở chổ ngồi của mình, thì Mai Anh nói:

-Giờ thì cậu hãy kể cho tớ nghe đi

-À, Chuyện là thế này, hồi sang tớ đang chạy bộ thì bị cô ấy chạy xe đạp vô tình đụng ngã, bây giờ thì tớ lại đụng trúng cô ấy. Khổng biết có phải là ngẫu nhiên không nữa.

- Tớ nghĩ hai cậu có duyên nhưng mà không biết có phận không nữa. Chưa kịp dứt câu thì Mai Anh đã bị Gia An đánh một phát rõ đau đến nỗi phải la oai oái làm cho mấy người xung quanh đều nhìn vào hai người trong đó có Như Lan

-Cậu chỉ có mỗi chuyện nói chuyện tầm bậy là giỏi thôi, cái gì mà duyên với phận hả. Cậu nghĩ tớ là ai mà lại quen với người con gái hả trời, sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra..

-Đời mà ai biết được chứ, lỡ sau này hai người yêu nhau thì sao, cá với tớ không.

- Cậu mà nói nữa là tớ nghĩ chơi với cậu luôn đó nha. Nói xong Gia An làm mặt lạnh không them nói chuyện với Mai Anh nữa

- Thôi tớ sẽ không nói nữa được chưa, đừng giận tớ nữa. Chập nữa tớ sẽ dẫn cậu đi ăn kem, coi như tớ tạ lỗi cùng cậu được không?

-Thấy Mai Anh cũng có vẻ hối lỗi nên Gia An không còn giận nữa.

-Cả hai nói chuyện mà không biết có một người đã nghe thấy mà trong lòng thấy buồn vô hạn, Như Lan cảm thấy bất ngờ khi Gia An lại học chung với mình, do thu mình trong vỏ bọc và chỉ muốn một mình nên Như Lan chẳng bao giờ để ý đến ai, đối với cô đi học xong rồi về nhà thôi. Không ngờ người mà cô trúng tiếng sét ái tình lại học chung với cô, vậy mà hai năm nay cô không hay biết gì cả, thật có chút thiếu sót. Lòng cô cảm thấy vui vui khi được gặp mình thích mỗi ngày và càng vui khi nghe Mai Anh nói sau này cô và Gia An sẽ yêu nhau nhưng niềm vui chẳng được bao lâu khi nghe chính Gia An nói không bao giờ có chuyện đó xảy ra. Cô cũng thấy mình thật là buồn cười mình có điểm gì nổi bật đâu mà người ta yêu chứ, ngoại hình cũng không có, năng lực thì cũng thuộc dạng bình thường trong khi đó người ta lại là người đẹp, ai nhìn mà không thích chứ. Mà cô ấy lại là người bình thường, đâu giống như mình chứ. Như Lan phát hiện ra giới tính của mình khi cô học lớp 10 khi cô thích một cô bạn thân, khi cô nói thích cô bạn ấy thì người bạn này đã tỏ ra khinh miệt cô và không chơi với cô nữa.Và chính điều đó cũng gớp phần tạo ra tính cách của Như Lan bây giờ.

- Như Lan cười mà như muốn khóc, cô buồn cho chính bản thân tại sao mình không giống như những người bình thường, yêu và được yêu, được quan tâm và che chở, được tưa vào bờ vai của người mình yêu mỗi khi đau khổ và mệt mỏi. Có lẽ mình sẽ mãi cô đơn một mình mà thôi. Nhưng dù sao được nhìn thấy cô ấy mỗi ngày là mình hạnh phúc lắm rồi. Đang suy nghĩ mien man thì Giảng viên vào lớp, vậy là năm học thứ 3 đã được bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro