nuoc mat sao bang chuong 8+9-hap dan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"mình upload tiếp truyện "nước mắt sao băng" nè, cảm ơn mọi người đã ủng hộ"

Chúc các bạn một ngày đọc truyện thật vui vẻ ^^!!!

----------------------------------oOo---------------------------------

CHƯƠNG 8: SỰ THẬT PHƠI BÀI...

Điều ước sao băng: con ước sao người con yêu luôn được hạnh phúc dù bắt con đánh đổi điều gì con cũng chấp nhận.

+++++++++++++++++++++++++++++

Trưa hôm sau...tại khách sạn Hoàng Gia:

Châu như thay đổi toàn bộ, một Bảo Châu xinh đẹp với đôi mắt to tròn, hàng mi cong vút, khuôn mặt diểm lệ thu hút ánh nhìn của người, nàng xin đẹp trong bộ váy trắng đầy trang nhã lịch sự kết hợp với các hoa văn theo lối phương tây, nàng thả tóc tự nhiên suông thẳng với chiếc xinh xinh đính trên tóc càng tôn vinh vẻ đẹp thuỳ mị của nàng, mặt dù thai đã hơn ba tháng nhưng trong chiếc váy xoè khá ấn vẩn không ai biết được, tất cả đều trố mắt ngạc nhiên nhìn nàng từ ngoài cổng khách sạn bước vào.

Có một người buộc miệng nói nhỏ: không biết tiểu thư thiên kim nhà ai đẹp gái quá há, chắc đến đây ve vảng chủ tịch của chúng ta chứ gì, ông chủ tịch đẹp trai mà quá lạnh lùng, trong cô ta sang trọng như thế chắc là con nhà giàu có lắm cả bộ đầm trên người cũng không phải hàng ở đây.

Bà nói đúng đó, biết bao người ngưởng mộ sắc đẹp của cô ta, mà sao trong cô ta quen quen hình như gặp ở đâu rồi bà ơi-người khác lên tiếng.

Không đâu tôi chưa thấy cô ta bao giờ, đây là lần đầu tiên cô ta tới khách sạn của mình mà-người kia nói thêm vào.

ừ đúng đó, đã xinh đẹp lại con giàu sang ai mà chịu nổi chứ, khổ thật đó, nhìn bọn nhân viên khách sạn kìa mê muốn chảy cả nước miếng luôn-người khác tiếp tục trầm trồ.

Đang khoan thai đỉnh đạt bước vào thì bản tính vụng về làm nàng hụt chân xém té may mà gượng kịp không thì quê chết mất, cũng tại Thiên Ân hết tự nhiên bắt mặt váy còn mang guốc cao thế này kêu không vấp té mới lạ, bực bội ghê, nhìn ánh mắt của các nhiên khách sạn sao mà ơn xương sống quá, không biết có ai nhận ra mình không nữa-Châu nghĩ nhưng nét mặt vẩn cứ nở nụ cười gượng.

Bước ung dung đến quầy tiếp tân trên tay vẩn cằm theo khay cơm trưa thật hấp dẫn cô nở nụ cười nói một cách rành mạch con trong tim thì như muốn nhảy khỏi lòng ngực: cô ơi xin vui lòng cho tôi gặp chủ tịch Ân.

Cô tiếp tân liếc một cái sắc lẻm giọng khinh khỉnh: cô là ai, tiểu thư nhà nào, có hẹn trước với chủ tịch không? nếu chưa thì cảm phiền ạ.

Tôi không có hẹn trước, tôi đến chỉ để gặp chủ tịch thôi, cô cứ nói với chủ tịch là có phu nhân đến tìm-Châu nhấn mạnh hai từ phu nhân.

Cô tiếp tân há hốc mồm lấp bấp: phu...nhân hả, để tôi...hỏi chủ tịch xem sao, rồi như không tin cô ấy hỏi lại: cô tên là Phu...Nhân à.

Châu ngốc nghếch đâu hiểu hết ý câu hỏi nên nở nụ cười vui vẻ: vâng đúng vậy, phiền cô báo nhanh dùm.

Cô tiếp tân thở phào nhẹ nhõm thằm nghĩ: trời ơi trên đời này lại có người tên Phu Nhân sao, khó tin quá, làm mình cứ tưởng chủ tịch đẹp trai có vợ rồi chứ, thôi kệ hỏi chủ tịch thử xem giờ cũng nghỉ trưa chắc không bận việc gì đâu.

Chủ tịch có người tên Phu Nhân muốn gặp ông ạ-cô tiếp viên hỏi nhanh.

Cô ta có hẹn trước không, tôi không rãnh lắm tôi đang chờ một người, có lựa lời mà nói đi-Ân nói nhanh rồi cúp máy cái rụp (trời có người tên Phu Nhân nữa sao, lạ lùng vậy trời, mà sao giờ này Bảo Châu còn chưa tới dặn kỹ lắm rồi mà)

Chủ tịch đang bận xin lổi cô khi khác gặp vậy, cô cần gì nữa không?-cô tiếp viên nhanh nhẹn đuổi khéo.

Cái gì? Chủ tịch đang bận sao?-Châu hét lên(kỳ vậy trời, chắc là đang tiếp cô nào rồi, quá quắc)

Quay ra phía phòng khách Châu vội vàng lấy điện thoại ra ấn nút gọi ngay, đang bực bội nàng hét to ầm ĩ:

"Anh làm như vậy là sao, đang tiếp ai mà bận hả, cô nào phải không, quá đáng lắm em về đây không ăn uống gì hết.

Trời ơi có ai đâu anh dang chờ em mà, em làm gì giận dữ thế, hồi nãy cô tiếp tân bảo có người tên Phu Nhân cần gặp, anh đang chờ em nên từ chối chứ sao.

Anh nói gì tên Phu Nhân à, cô ta sao lại như thế nhỉ, bực bội hết sức hà.

Bà xã lại ngốc nghếch làm người ta hiểu lầm chứ gì, được rồi đừng giận nữa lên phòng anh đi anh chờ nè, sợ bà xã luôn có thế mà cũng làm người ta hiểu lầm cho được, ông xã đói bụng rồi nè

Tạm tha cho ông xã đó, thấy ghét quá đi"

Cô Tâm mời Phu Nhân lên phòng tôi gấp-Ân nói nhanh.

Chủ tịch tìm cô kìa, cô đi theo tôi-Tâm nói nhanh giọng bực bội( chẳng biết sao chủ tịch lại gọi cô ta lên nữa, hồi nãy cô ta nói chuyện điện thoại với mà nũng nịu thấy ớn, rồi tự nhiên chủ tịch lại mời lên hà)

Tưởng gì phòng của Thiên Ân mà cũng nhờ người dẫn nữa, bó tay mà, thôi kệ mình đang là tiểu thư, là khách phải e dè một tí thôi-Châu lẩm nhẩm.

Đến rồi, cô vào đi, tôi về phòng làm việc đây-Tâm bực dọc.

Cảm ơn cô, chào cô-Châu cố gắng niềm nở.

Ân đon đã khi Tâm chưa kịp quay đi hẳn: bà xã vào đi, chờ bà xã lâu quá hà, có thế mà cũng làm người khác hiểu lầm, ông xã đói bụng quá đây nè, ôi trời bà xã hôm nay đẹp quá xém chút ông xã không nhận ra rồi.

Chỉ được cái nịnh vợ, anh bẻm mép quá đi, mà nhìn vợ đẹp lắm hả-Châu cười tươi.

Đằng xa xa Tâm như không tin vào sự thật: trời ơi chủ tịch...chủ tịch có vợ sao, người đó là vợ của chủ tịch sao, trông cô ta trẻ đẹp thế chẳng giống người đã có chồng gì hết, chắc mình hiểu lầm có thể là tình nhân không chừng vì những người đang yêu thân mật cũng vậy thôi, nhưng chủ tịch có trái tim lạnh băng như mà yêu cô ta, không thể tin được-Tâm nghĩ thầm.

Bực bội thật, thắc mắc quá đi, mình phải đi nói cho mọi người biết mới được, chuyện này nghi ngờ lắm.

Êh...êh mọi người...nói này nghe nè, chủ tịch của chúng ta có bạn gái hay sao đó...@%$^&()()#%^#%^^&....

Trời đất ơi, tin nóng khủng khiếp quá, tiểu thư nhà ai mà có phước vậy, ghê vậy ta

@#$%^&*())*&%$@@#%^*(%#@!.........

Châu bước ra từ phòng CEO mọi ánh mắt đổ dồn về cô làm Thiên Ân thấy lạ lùng sao mọi người dòm ngó thế nhỉ chẳng lẽ vợ mình đẹp thế sao, Ân cười thật tươi với ý nghỉ của mình.

Trời ơi cô ấy là người yêu của giám đốc đó sao, không thể tưởng tượng được, kìa kìa cô ta bước ra kìa, trông khác thân mật nhỉ, nhìn chẳng tốt lành gì, chắc là ham tiền rồi, tội nghiệp chủ tịch quá-một đám đông trầm trồ.

Con yêu nữ đó quả thật đáng ghét dám dụ dổ chủ tịch mà, con ả đó là cái gì cơ-một người cất giọng phê phán.

Ân vừa mở cửa tiển Châu đã thoáng rùng mình: sao mọi người lại độc mồm thế, Châu hiền lành thế mà, đúng là lòng dạ con người thật tội nghiệp Bảo Châu mình sẽ không để cho ai có cơ làm hại Châu được nữa

Vội giữ Châu lại anh chao mài: anh lo cho em sẽ bị người khác hảm hại nữa quá, anh không muốn đâu, anh sẽ nói cho mọi người biết về mối quan hệ của chúng ta thôi, anh lo lắm em à

Đâu được, em không sao đâu, nói ra không tiện đâu anh à, thôi cứ để vậy đi không sao đâu mà, anh yên tâm em sẽ không để bị mắc lừa đâu-Châu chối từ.

Thế à, thế có ổn không em, em muốn sao cũng được, chỉ cần cố gắng giữ gìn sức khoẻ là được rồi-Ân đành chấp nhận.

Trong ai thấp thoáng bóng dáng quen thuộc, trời mình có nhìn nhằm không ? sao Bảo Châu lại xuất hiện ở đây được, còn trong trang phục xinh đẹp như thế nữa, kỳ vậy ta, đúng rồi Châu đây mà mình không nhìn nhằm đâu, sao hôm nay Châu lại trang điểm và ăn mặc như thế, có chuyện gì hả ta-Phong ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ bất giác tiến lại gần chổ Châu đang đứng.

Bảo Châu em đi đâu thế sao hôm nay ăn mặc đẹp thế, không đeo mắt kiếng nữa sao-Phong chăm chọc.

Ơ ...em... em đi lên khách sạn có chút việc riêng thôi, lâu quá không gặp anh vẫn khoẻ chứ-Châu ấp úng nói qua chuyện khác.

Anh vẫn khoẻ và vẫn yêu em như ngày nào, hôm nay em thật là đẹp-Phong xịu mặt.

Anh...anh làm em ngại quá đừng nhắc đến chuyện đó mà-Châu bẽn lẽn.

Kéo Châu thật nhanh vào lòng mình Phong nói thật nhanh: vì sao em luôn né tránh vì sao thế? anh không bằng người khác gì nào? Anh yêu em yêu em chân thành nhưng em không hề đối hoài gì đến anh cả, em nói đi vì sao?

Ân vừa bước ra đi tìm Châu vì Châu để quên khai cơm mà về, đúng là hậu đậu mà, nụ cười trên khoé môi chợt tắt, ánh mắt anh đanh lại pha đầy giận dữ, anh đánh rơi cả hộp đựng cơm xuống đất, vội hét to: hai người đang làm gì thế?

Châu vội vàng chạy ra khỏi người Phong nhìn Ân một cách lo lắng, cô cất giọng biện minh: không có gì đâu anh, tại lâu quá không gặp phó giám đốc Phong nên anh Phong vui mừng quá thôi, anh đừng hiểu lầm mà.

Ân sa xầm mặt mài tiến lại gần Phong túm lấy cổ áo của anh hỏi sất xượt: tại sao lúc nào anh cũng quan tâm quá mức đến Bảo Châu thế hả?

Phong tức quá đẩy mạnh Ân ra anh hét: thế thì sao nào, tôi yêu Châu đó thì đã sao nào, cậu có quyền gì mà tra hỏi tôi thế.

Anh Phong anh nói bậy gì thế? em chỉ xem anh là anh trai mà thôi em đã nói biết bao nhiêu lần rồi mà-Châu vội ngăn lại lời nói của Phong. Ánh mắt lo lắng nhìn Ân.

Anh nói cái gì? Yêu Châu à, có quyền gì à, thật quá đáng, vừa phải thôi chứ, tôi mà không quyền gì sao? Đủ rồi tôi nhịn anh đủ rồi đó-Ánh mắt Ân long lên vì tức giận môi mím chặt toát ra vẻ lạnh băng đáng sợ.

Cậu nhịn tôi à, có nhằm không đó, cậu lấy quyền gì hả, quyền chủ tịch à, tôi sợ chắc, đừng có mơ, tôi tin một ngày rồi Châu sẽ yêu tôi-Phong hiên ngang dỏng dạt tuyên bố.

Ân điên tiết lên không thể nhịn được nữa, anh hét to: tránh xa cô ấy ra, cô ấy đã có chồng rồi, anh hiểu chưa? Tôi không cho phép anh làm như thế nữa.

Phong tức tối hoàn toàn không hề tin lời của Ân, vội nắm lấy tay Châu, kéo nhanh về phía mình nhanh chóng đặt môi mình vào môi Châu, Châu bất ngờ không hề đề phòng ngã nhào vào người Phong, Ân điên lên, vì quá giận dữ đã đẩy Phong ra đấm vào mặt một đấm thật rồi hét to lên: tránh ra mau, thật là quá đáng Bảo Châu chính là vợ của tôi anh biết không hả?

Anh ...anh Ân...sao lại nói ra...Châu nghẹn ngào.

Cái gì có nhằm không đó, cậu bị điên à, tôi không tin, Châu ơi có thật không?-Phong như điên cuồng phủ nhận tất cả.

Xin lổi anh Phong,Châu đúng thật là vợ của anh Thiên Ân-Châu nói một cách chậm rãi xác nhận sự thật

Trời ơi, sao có thể chứ, sao em lại là vợ của Thiên Ân được, sao lại thế, các người đang lừa tôi đúng không?-Phong gục xuống bịt chặt tai mình không muốn nghe thêm gì cả.

Anh Phong à, lần đầu anh gặp em ở Paris đó là lúc em cùng Ân đi hưởng tuần trăng mật đó, vì ham chơi quá nên em lạc mất Ân, cộng thêm không biết tiếng Pháp cũng may là gặp được anh, em rất cảm ơn anh-Châu cúi mặt tỏ thái độ thông cảm.

Trời ơi... em có biết lần đầu tiên gặp em ở Pháp vẻ trong trắng ngây thơ của em đã làm tim xao động, cũng vì em anh bất chấp tất cả, kể cả việc phải làm phó giám đốc của một chi nhánh, em thật quá tàn nhẫn, tại sao hai người lại không công khai mối quan hệ của mình, các người quá tàn nhẫn-Phong đau khổ rơi nước mắt.

Tôi cũng có lổi vì không công bố mối quan hệ này, nhưng cũng vì lý do riêng tư, tôi không muốn người ta nói ra nói vào về vợ tôi nên tôi muốn dấu họ thôi, tôi mong anh từ rày về sao đừng đến gặp Châu cũng đừng quan tâm đến vợ tôi nữa-Ân dằn lòng tỏ thái độ thông cảm.

Phong không nói một lời nào bước ra khỏi khách sạn trong đau khổ, một nổi đau không gì bù đắp.

Anh nghĩ để tránh những chuyện như thế chúng ta nên công khai mối quan hệ của tụi mình đi, anh không muốn người khác hiểu lầm và cũng không muốn ai quấy rầy và xem thường em nữa-Ân nói dứt khoát.

Châu im lặng không nói gì chỉ khẻ gật đầu.

Mọi người nghe đây tôi có việc cần tuyên bố, xin nghe rõ tôi chỉ nói một lần-Ân lạnh lùng tuyên bố dõng dạt.

Thưa chủ tịch...chủ tịch tuyên bố gì thế...một đám người ồn ào bàn tán khi thấy Ân nắm tay Châu.

Bảo Châu đây chính là vợ của tôi, xin mọi người hãy tôn trọng đừng dèm pha xì xầm gì về cô ấy nữa-Ân nói một cách thật lùng như ra lệnh.

Cái gì cô này là Phạm Bảo Châu, từng làm nhân viên quầy nhận tiệc trước đây sao, có thật không vậy chủ tịch-bà quản lý bất ngờ lên tiếng.

Đúng vậy, chính là cô ấy, chúng tôi đã kết hôn với nhau hơn nữa năm rồi-Ân đáp.Châu chỉ biết im lặng lắng nghe không nói một lời

Trời ơi chủ tịch đã kết hôn lâu vậy cơ à, vậy mà tất cả mọi người đều không biết chỉ nghe phong phanh lời đồn thôi, hoá ra là thật-bà quản lý ngạc nhiên vô cùng.

Xin mọi người đừng chỉ trích và dèm pha nữa nếu có ai có ý định làm hại vợ tôi, tôi nhất định không tha đâu-Ân đanh giọng đe doạ.

Bảo Châu để anh đưa em về mình đi thôi em-Ân khoát tay nói nhanh.

Khi hai người đã đi khỏi thì đám đông bắt đầu xì xầm bàn tán.

Cái con nhỏ đó lúc trước xí lắm mà, sao bây giờ như lột xác thành thiên nga vậy trời

Trời ơi người ta lấy chồng giàu mà bà, thật không biết nhỏ có phước dữ vậy trời

Tui cũng thấy vậy, chủ tịch thiên tài như thế tại sao lại chịu lấy con nhỏ ngốc nghếch, thiệt không thể hiểu nổi nữa.

Mà cũng ngộ ghê mấy bà, chủ tịch nổi tiếng lạnh như băng mà sao lại đi yêu một người như nhỏ đó há.

Tôi cũng thấy lạ thật, nhỏ có phước thật có một ông chồng vừa giàu vừa cưng vợ như vậy còn muốn gì nữa.

Tôi thấy tức thật, tất cả những cô gái xinh đẹp khác đứng trước mặt chủ tịch đều không hề có cảm xúc vậy mà trước mặt Bảo Châu lại khác biệt.

Mọi người không biết đâu hồi nãy tôi đưa cô ta lên phòng chủ tịch, tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa chủ tịch với cô ta, tôi không thể tưởng tượng được chủ tịch của chúng ta lạnh băng như thế mà trước mặt vợ chủ tịch mùi mẫn khủng khiếp bà xã ông xã không hà, lúc đầu tôi còn tưởng họ là tình nhân định kể cho mọi người nghe, ai ngờ họ là vợ chồng-Tâm bộc lộ bức xúc.

Trời vậy hả bà Tâm, thật khó mà tin nổi chủ tịch lại tình cảm với vợ như vậy, nhỏ đó ăn gì sao tốt phước vậy trời.

Ôi chủ tịch đẹp trai như vậy giờ đã có chủ rồi buồn quá, thất vọng quá hà.

++++++++++++++++++++++

Ba phải làm chủ cho con đó, con nghe đồn Thiên Ân có vợ rồi ba ơi, con phải làm sao đây, con không chịu đâu-Lan hét ầm ĩ.

Trời nó có vợ rồi à, sao ngộ vậy, lúc trước ba có hỏi thử nó mà nó có nói là có vợ đâu con-Ông Giang ngạc nhiên.

Ba chắc bị anh Ân lừa rồi, cả khách sạn còn không ai biết mà, nếu không nhờ Thiên Ân công khai chắc cũng không ai biết đâu-Lan hằn học.

Có vậy nữa sao con, nó dám làm vậy với ba sao, dám bỏ con gái ba à, không dễ vậy đâu-Ông Giang giận dữ.

Đúng đó ba, ba làm sao phải cho anh Ân bỏ nhỏ đó mà cưới con nha ba-Lan nũng nịu.

Dĩ nhiên rồi, có thằng rễ như nó là ước mơ của bao nhiêu người, bỏ con gái ta nó không có khã năng đó đâu, con cứ yên tâm mọi việc cứ để ba lo liệu-ông Giang nhếch môi cười.

Con yêu ba nhất trên đời con chờ tin vui của ba đó nha-Lan mừng rở.

Sáng hôm sau...

Tại văn phòng CEO của khách sạn Hoàng Gia:

Ông ném mạnh sấp hồ sơ lên bàn đanh giọng: cậu làm như vậy là sao, tự nhiên ở đâu lại công khai có vợ hả, cậu xem con gái của tôi là gì chứ.

Xin lổi thưa ông, ông có bao giờ hỏi tôi là "tôi có vợ hay chưa không, hoặc là tôi đã hứa lấy con gái của ông bao giờ vậy-Ân quát.

Ơ...nhưng tôi đã ngõ lời với cậu mà cậu có phản đối đâu, cậu...quá lắm rồi-ông Giang tức giận nghẹn lời.

Tôi đâu có biết ông muốn gã con gái cho tôi, tôi chỉ tưởng ông đùa thôi, thật không ngờ con gái của ông lại là Ỷ Lan-Ân trầm giọng.

Con gái tôi có gì thua con nhỏ đó chứ, cậu nói xem nào, nói mau đi, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu-ông Giang tức giận hét to.

Ông đang nói gì thế, vợ tôi thì liên quan gì tới Ỷ Lan, tôi chưa từng so sánh điều gì cả xin ông hãy tự trọng lời nói của mình đi-Ân đanh giọng ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm ông Giang.

Cậu nói cái gì tự trọng lời nói của mình sao, cậu có quyền gì mà dạy tôi thế hả, tôi muốn cậu phải lập tức ly hôn với con nhỏ kia-Ông Giang trừng mắt cao giọng.

Không đời nào có chuyện đó xãy ra, nể tình ông là đối tác với tôi nên tôi nhẩn nhịn ông đủ rồi ông ngày càng quá đáng vừa thôi, xin mời ông về cho tôi việc bận rồi-Ân giận dữ hét vào mặt ông Giang.

Cậu còn nhớ tôi là đối tác của mình sao, tôi nói cho cậu biết nha nếu cậu không ly hôn với con nhỏ đó tôi sẽ huỷ hợp đồng thu lại hoàn toàn số vốn ban đầu, ha...ha-Ông Giang đanh giọng cười uy hiếp.

Ông...ông quá đáng vừa thôi, tôi không đời nào ly hôn vợ tôi đâu, nếu ông muốn thu hồi vốn, được tôi chấp nhận sẽ hoàn vốn cho vào đầu tuần sau ông ra ngân hàng mà nhận, tôi có việc xin mời ông về cho, không tiển chào ông-Ân nóng giận bừng bừng quát lớn.

Cậu giỏi lắm để xem cậu xoay sở thế nào trong khi mới vừa mở đồng thời 5 chi nhánh không kẹt vốn mới lạ, tôi chống mắt lên mà xem, ha...ha...ha-Ông Giang nhếch môi cười đắt thắng.

Khi ông Giang vừa đi khỏi Ân khuỵ xuống ghế nét mặt sa sầm anh đau xót nghĩ thầm: trời ơi sao lại có chuyện như thế nhỉ, lão ta ép người quá đáng, thật quá đáng mà ngay lúc tập đoàn chưa kịp thu hồi vốn ông ta chơi một đoàn phủ đầu thế này, mình phải làm sao đây, Châu ơi anh phải làm sao đây, Ân gục xuống bàn một giọt nước mắt bất lực lẳng lẽ rơi trên khuôn mặt của anh chàng tuấn tú tài ba.

Bên ngoài Châu như xét đánh ngang tay, vì Ân lúc đi quên sấp hồ xơ nên nàng đã vội vã mang đến và tình cờ nghe được cuộc nói chuyện kinh hoàn này, cô chỉ biết đứng ở ngoài khóc thầm cho nổi bất lực của Ân mà lòng đau nhói: anh Ân ơi anh phải làm sao đây, phải giải quyết chuyện này ra sao, nếu không khéo sẽ ảnh hưởng đến cả tập đoàn, còn nếu anh chấp nhận điều kiện để cứu tập đoàn thì em sẽ phải mất anh sao, sao mình lại khổ đến thế này, cô ta tại sao lại không buông tha cho anh Ân chứ.

Tại biệt thự nhà họ Hoàng:

Anh về rồi à, sao hôm nay đi làm về trể thế, anh uống rượu nữa sao, sao vậy anh, trước giờ anh đâu thích uống rượu-Châu quan tâm.

Em...em ...anh không biết giải quyết sao hết em à, anh khổ tâm quá em ơi, tại sao lại như vậy-Ân ngả vào vai Châu than thở.

Chuyện gì thế anh, nói em nghe được không? em lo lắm từ trước đến giờ chưa bao giờ có việc gì làm anh căng thẳng và bế tắc đến thế-Châu lo lắng.

Anh ...anh... thôi mình lên phòng ngủ thôi em, cũng khuya lắm rồi em à, không có việc gì đâu rồi anh sẽ giải quyết tốt đẹp thôi em à-Ân nở nụ cười gượng trấn an để lãng qua chuyện khác.

Để em dìu anh lên, anh uống rượu làm gì mà say thế này, thiệt là-Châu cằn nhằn.

Nằm bên cạnh Thiên Ân mà Châu không hề chợp mắt, cô lo lắng trầm tư nghĩ lại những việc lúc trưa cô vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa Ân và ông Giang cô đau khổ vô cùng, ông trời sao quá bất công, bao nhiều điều ước nhỏ bé của cô điều không bao giờ thành hiện thực nữa rồi.

Châu lặng lẽ rời khỏi giường bước đến bên cạnh cửa sổ cô khóc một mình: bầu trời hôm nay không một ánh sao, biết bao lời cầu nguyện của con có thể trở thành hiện thực được không? có thật là sao băng sẽ giúp con hoàn thành ước nguyện không? có lẽ con nên ra đi để giúp Thiên Ân giữ lấy công ty, con không thể trở thành gánh nặng của anh ấy, con yêu anh ấy và luôn muốn anh ấy hạnh phúc, con cũng biết vì yêu con nên anh ấy mới khó xử, mọi chuyện điều do con mà ra, em sẽ giúp anh giải quyết tốt đẹp thôi, em luôn yêu anh luôn luôn yêu anh, em chấp nhận hy sinh tất cả chỉ cần anh hạnh phúc mà thôi, chúc anh luôn vui và hạnh phúc, sao băng ơi hãy che chở và bảo vệ anh ấy, hãy mang đến hạnh phúc cho anh ấy nhe.

Sáng hôm sau...

Anh đi làm nhe em, ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ thai cũng lớn rồi, em đừng đi lại nhiều không tốt đâu, tất cả việc ở nhà em cứ người giúp việc họ làm nhe em-Ân nở nụ cười tươi rồi thơm vào má vợ một cái bước lạnh lùng ra xe.

Anh Ân yên tâm, em biết phải làm gì mà, anh đi làm đi, chúc anh vui vẻ nha-Châu dỏi theo chồng khuất khỏi cổng biệt thự.

Châu lấy điện thoại cho Lan:

"Cô Lan phải không tôi có chuyện muốn nói với cô, mình gặp nhau ở quán café Y được không?

Cô muốn nói chuyện gì? Được tôi sẽ đến 30 phút nữa gặp nhau nhé, tôi cũng có chuyện cần gặp cô

Ok, tôi sẽ đến đúng hẹn chào cô.

Ok"

Tại quán café Y:

Cô hẹn tôi đến có chuyện gì?-Lan hỏi.

Có phải tôi đồng ý ly hôn với Ân là cha cô sẽ không huỷ hợp đồng nữa không?-Châu nói nhanh.

Cô cũng biết chuyện này sao?-Lan ngạc nhiên mở to mắt.

Cô không cần biết tôi làm sao biết chỉ cần lời có phải không?-Châu đánh giọng.

Đúng vậy, cô thẳng thắng lắm-Lan cười nhếch môi.

Tôi chấp nhận ly hôn với Thiên Ân cô hài lòng chưa-Châu gặng gượng nói cho tròn câu.

Cô chắc không đó, có làm được không vậy? cô đang mang thai à, bụng cô...trời-Lan ngạc nhiên mở to mắt.

Đúng vậy tôi đang mang thai đó, tôi sẽ làm được tôi hứa tôi sẽ ly hôn với Ân, ba sẽ không huỷ hợp đồng chứ, cô hứa đi-Châu rưng rưng như muốn rơi nước mắt.

Tôi hứa nếu cô ly hôn với Ân tôi đảm bảo ba tôi sẽ tiếp tục hợp đồng và không có chuyện gì xảy ra hết-Lan quả quyết.

Được vậy thì cô nhớ những lời đã nói, tôi chào cô-Châu nói nhanh rồi quay mặt đi, hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt người mẹ trẻ.

Con đường sao dài thế, sao hôm nay trời buồn thế u ám thế, như chìm vào nổi đau của em thế này, em sẽ làm tất cả vì anh, vì nụ cười của anh, mãi mãi em sẽ chỉ yêu anh, đừng hờn cũng đừng trách em và đừng đi tìm em nha anh. Tiếng nhạc ở đâu sao buồn thế-Châu đau khổ lẻ loi bước đi trên con đường dài.

"Đêm nay em ko anh đi cùng trên phố vắng, đêm nay sao mưa giăng cho lòng em buốt giá, em đang mơ đâu đây một hình dung đã thân wen, kỉ niệm xưa ngọt ngào như giấc mơ

Khi anh đang yêu em trao lời yêu ấm áp, sao nay anh ra đi ko một câu giã từ? Cho tim em cô đơn còn anh vui chốn nơi nào, lòng em đau vì anh, anh biết ko?

Hạnh phúc nhỏ bé vỡ nát tan vào bóng đêm lạnh lùng, một mình em đi bơ vơ lẽ loi nhặt ngôi sao vỡ đôi, nhưng hỡi anh ơi em phải làm sao để anh về đây? Về lại cùng cuộc tình ngày nào anh đã trao ... Dù đau đớn những lúc phải khóc, khóc vì trái tim vô tình thì lòng em luôn mong anh mãi vui dù anh đang ở đâu, em sẽ ôm riêng yêu thương ngày xưa giấu trong nước mắt, có những nỗi đau ko là giấc mơ ..."-Ngở như là giấc mơ-Khánh Ngọc

-------------------------------oOo---------------------------------

CHƯƠNG 9: CHÚNG TA LY HÔN ĐI...

Điều ước sao băng: sao băng hởi sao băng hãy mang hạnh phúc và yêu thương đến bên cạnh anh, con nguyện ước được làm tất cả vì anh vì nụ cười của anh....

++++++++++++++++++++++++++

"gửi chồng yêu quý của em!!!

Lúc anh đọc được lá thư này, là lúc em đã trở về với gia đình nơi đã và luôn che chở bảo vệ em, em xin lổi vì không từ biệt anh, chúng ta có duyên mà không phận, em đau khổ đủ rồi, đau buồn cũng nhiều rồi, khóc cũng hết nước mắt rồi, em muốn giải thoát mình em muốn quên đi tất cả, em thành thật xin lổi anh, con tim đã không nghe theo lời mách bảo của em, nó đã lạc bước đã lổi nhịp với anh, em biết làm sao hơn, em lở yêu Phong mất rồi, em xin lổi anh một lần nữa xin hãy tha thứ lổi lầm của em, đứa con trong bụng em không phải là của anh mà là của Chấn Phong, em tồi tệ lắm anh hả, hèn hạ lắm phải không anh?

Đến hôm nay em mới có đủ can đảm để nói cho anh biết sự thật này, xin đừng đi tìm em, em không còn xứng đáng với tình yêu của anh nữa rồi, em đi đây chúc anh luôn luôn được hạnh phúc, anh đừng đau khổ vì em anh nhé, em không đáng để anh dày vò bản thân mình đâu, anh hãy sống tốt và tìm được người vợ tốt hơn em nhiều lần nha anh, tạm biệt anh.

Mình ly hôn anh nhé, em ở một phương xa sẽ luôn mỉm cười và luôn hạnh phúc, hãy cho em lần cuối được nói câu: ông xã yêu , ông xã yêu!!!

Thư đã dài em dừng bút anh nhé, cho em xin lổi ba mẹ, em không xứng đáng để được ba mẹ yêu thương như thế, con dâu bất hiếu, tạm biệt cả nhà.

Người vợ tội lổi của anh

Phạm Bảo Châu"

Nước mắt lăn dài trên má, nàng đau khổ khi phải rời bỏ mái ấm mà nàng tưởng sẽ mãi mãi luôn được hạnh phúc nào ngờ giờ nàng phải từ bỏ nó, nàng đau khổ biết mấy, có ai thấu chăng nổi lòng của nàng.

Tại biệt nhà Phong:

Anh Phong ơi anh có thể giúp em một chuyện được không? em van xin anh, xin giúp em một lần được không-Châu tha thiết.

Em muốn anh giúp gì em nói đi, nếu anh làm được anh không từ nan-Phong lo lắng.

Xin hãy giúp em đóng kịch lừa Ân nha, xin anh hãy giả làm người yêu của em và cha của con em được không-Châu nhẹ giọng tha thiết.

Cái gì? Em có nhằm không? sao lại như thế? chuyện gì vậy-Phong ngạc nhiên hét to.

Em ...em là như vậy...@$%^&*(&^%$#@*((*&^-Châu kể tận tình

Thôi được anh sẽ giúp em, em quá cao thượng Châu à, anh sẽ làm tất cả vì em mà, em yên tâm anh sẽ giữ kín chuyện này-Phonh thông cảm.

Em cảm ơn anh, anh thật tốt với em quá-Châu rớt nước mắt.

Thôi không có gì đâu mà, thôi anh đưa em về nhà mẹ em nha, Thiên Ân có được thật có phước, ước gì anh được như thế-Phong nói khéo.

Em xin lổi đã lôi kéo anh vô chuyện này, em cũng không muốn như thế, chỉ cần Thiên Ân được hạnh phúc muốn em làm gì cũng được-Châu nấc lên từng tiếng.

Tại biệt thự nhà họ Hoàng:

Ủa Ân con về rồi vợ con đâu, nó bảo lên công ty tìm con có chút việc mà, sao nó đi từ trưa giờ không thấy về, mẹ tưởng nó đi chung với con chứ-bà Trọng lo lắng.

Mẹ nói gì, con có gặp vợ con đâu cả ngày nay con bù đầu với công việc mà, có thấy Bảo Châu đâu-Ân lớn giọng.

Cái gì nó không đến chổ con sao, nó có đem theo một túi xách to to nó nói là đưa đồ cho người bạn ở khách sạn rồi gặp con luôn mà, con nói gì thế-bà Trọng cằn nhằn.

Để con lên phòng xem sao-Ân chạy nhanh lên phòng tâm trạng vô cùng lo lắng.

Mẹ ơi mẹ ơi, chuyện này là sao, sao lại như thế chứ, một lần nữa cô ấy lại để lại lá thứ kèm theo tờ đơn xin ly hôn rồi bỏ con mà đi, sao như thế được chứ, con như vậy mà bị vợ bỏ đến 2 lần sao-Ân hét lên.

Trời ơi, Bảo Châu bỏ đi rồi sao, nó sao có thể làm những chuyện như thế, thằng Phong là thằng nào-Bà Trọng giận dữ.

Dạ là Phó giám đốc khách sạn của mình đó mẹ, tại sao Bảo Châu lại làm như thế, tại sao? Tại sao? -Ân như muôn điên lên vì giận.

Trời nhìn bề ngoài nó ngoan đến thế sao lại làm những chuyện đó được không phải tự nói ra chắc mẹ không tin đâu, sao lại như thế được, con trai mẹ có gì thua thằng đó chứ, nó là vợ của con mà, thật không thể chịu đựng được-Bà Trọng tái mặt ánh mắt đanh lại.

Con không tin Châu phản bội con, nếu tính ngày thì đứa bé là của con mới đúng chứ, làm gì có chuyện là của Phong được chứ con không tin đâu, sao Châu lại đối xử với con như thế, tự nhiên khi không lại đòi ly hôn, cô ấy vui khi ly hôn với con lắm sao, sao bao chuyện lại đổ lên đầu con hết vậy-Ân ôm mặt đau khổ ngồi thụp xuống.

Mẹ sẽ gặp chị xui nói chuyện mới được trong thư nó nói nó về nhà rồi mà, mẹ không bỏ qua chuyện này đâu, gia đình ta luôn luôn đối xử tốt với nó, coi nó như con cháu trong nhà mà nói đối xử với gia đình mình như vậy sao-bà Trọng giận dữ hét lớn.

Ân điên lái xe lao thẳng ra khỏi nhà, chạy một mạch đến nhà Phong.

Bấm chuông ầm ĩ Ân quát to: mở cửa mau, mau lên...

Cậu đến đây làm gì?-Phong nói lớn tiếng.

Tại sao? Nói cho biết tại sao? Đó có phải là sự thật không?-Ân hét to tay tóm lấy cổ áo của Phong đe doạ.

Sao gì, chẳng phải Bảo Châu đã nói rõ ràng rồi sao, còn hỏi gì nữa, phải đó, đứa bé là con của tôi anh hài lòng chưa, ha...ha...ha, anh không bao giờ có được Châu đâu, chẳng phải lúc đầu cưới Châu, Châu cũng bị ba mẹ ép buộc mới phải lấy anh đó sao, một người máu lạnh như anh biết gì về tình yêu kia chứ-Phong hét lớn.

Tôi không tin, tôi không tin, sao có thể như thế được, anh lừa tôi phải không? đừng lừa tôi như thế mà, anh nói thật đi-Ân van xin.

Tôi nói thật mà anh không tin thì kệ anh, tôi có việc, chào anh-Phong nói ngắn gọn, vun tay đẩy Ân ra đi vào nhà một nước.

Ân như chết lặng ngồi phịch xuống đường nước mắt lặng lẽ rơi: sao em lừa anh, sao nở đối xử với anh như thế, anh phải làm sao đây, trong lúc như thế này lẽ ra em nên ở bên cạnh ủng hộ anh, mà giờ em cũng quay lưng bỏ rơi anh mãi mãi, anh mệt rồi. Mệt mỏi thiệt rồi em có biết không? em quá đáng, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho em, tôi sẽ hận em suốt đời. Tôi sẽ không để cho em toại nguyện đến bên người tình, tôi phải hành hạ em, phải cho em đau khổ, không bao giờ tôi ly hôn.

Bước nhanh lên xe trở về trong nổi đau khó tả, Ân ngồi trong phòng mà như cái xác không hồn, ngó quanh khắp phòng Ân như chết lặng nổi đau của kẻ bị phản bội làm tim anh như vở nát, nhưng tận trong tim anh vẫn cố tin đây không phải là sự thật, anh ngước nhìn tấm ảnh cưới mà nước mắt khẻ rơi: sao em lại phản bội anh, hay là em có nổi khổ riêng, anh thật sự không tin đứa bé em mang trong bụng là của Chấn Phong, sao có thể chứ, em biểu anh phải làm sao đây, chấp nhận ly hôn với em à, trả lại tự do cho em phải không? không đời nào có chuyện đó anh không chấp nhận điều đó, anh sẽ không bao giờ cho em được toại nguyện, phải cho em thấy đau khổ mà anh phải gánh chịu, bây giờ anh đã biết mình nên làm thế nào rồi, cám ơn em giúp anh nhìn rõ vấn đề này...

++++++++++++++

Ông Trọng tôi không thể nào chịu được con Bảo Châu nó có thể làm thế với thằng Thiên Ân đó ông, tôi không bỏ qua chuyện này tôi nhất định sẽ qua gặp anh chị nhà bên đó hỏi cho ra lẽ-bà Trọng giận dữ.

Tôi cũng nghĩ vậy, tôi tưởng nó hiền ngoan ai ngờ nó lại như thế, thật không nào tưởng tượng nổi, tôi sẽ đi cùng bà, và bảo thằng Thiên Ân ly hôn cho xong luôn đi-ông Trọng nhếch môi.

Ông nói đúng đó chúng ta đi liền bây giờ đi-bà Trọng tán thành.

Thiên Ân ơi con xuống đưa ba mẹ qua nhà anh chị xui, nhanh đi con-ông Trọng gọi lớn.

Dạ con biết rồi, con xuống liền-Ân đáp.

Tại nhà Bảo Châu:

Anh chị mới qua à, mời anh chị ngồi-bà Hưng lể độ.

Anh chị giải với tôi thế nào về con gái của anh chị, nó tại sao lại phản bội chồng nó như thế-bà Trọng uất ức.

Chúng tôi thành thật xin lổi anh chị, con gái tôi...-ông Hưng xót xa.

Ông còn xin lổi gì nữa, mau gọi Bảo Châu ra đây-bà Trọng giận dữ.

Dạ con chào ba mẹ-Châu lể phép.

Con còn chào chúng ta làm gì, con xem lại việc làm của con đi, con có biết thằng Thiên Ân đau lòng lắm không-ông Trọng khoát tay.

Con thành thật xin lổi, tất cả là lổi tại con, con sai rồi, chuyện này không liên quan gì đến ba mẹ con hết-Châu rưng rưng lệ.

Em còn nói thế sao, em cho tôi là một ngốc một thằng khờ đến lúc nào nữa đây, tôi đã làm gì có lổi với em chưa mà em nở nhẫn tâm đối xử với tôi như thế-Ân đau khổ.

Em ...em xin lổi anh, tất cả là lổi ở em, em không chung thuỷ anh muốn trừng phạt em thế nào cũng được cả, xin đừng oán hận em nha anh-Châu rớt nước mắt.

Em khóc sao, em đừng đóng kịch với tôi như thế nữa, tôi hận em, hận em suốt đời-Ân đanh giọng.

Xin anh đừng hận em, em... em... xin lổi, em ...-Châu khóc oà.

Em khóc cái gì chứ, người đau khổ phải là tôi mới đúng em nhẫn tâm đối xử với tôi như thế, tôi báo cho em biết, tôi sẽ không bao giờ ly hôn với em, sẽ không cho em được toại nguyện đâu-Ân hét lớn.

Anh đừng như thế, anh không được làm như vậy, anh nhất định phải ly hôn với em, anh phải ly hôn với em-Châu hét lên.

Con nói cái gì? Buộc chồng con ly hôn nữa sao, con yêu thằng kia đến vậy à-Ông Trọng nói.

Con xin lổi ba mẹ, con là đứa con dâu bất hiếu, tất cả là lổi của con, xin mọi người cứ trừng phạt con đi, con chấp nhận tất cả-Châu đau xót.

Em khuyên tôi ly hôn với em sao, để em nhanh chạy theo thằng kia à, em tàn nhẫn đến vậy sao, tôi không đời nào cho hai người toại nguyện đâu, không bao giờ, không bao giờ ly hôn đâu-Ân giận dữ hét lớn.

Anh nhất định phải ly hôn với em, anh không được làm như thế, em xin anh hãy mau ly hôn với em đi, nếu không công ty... à em muốn anh phải trả lại tự do em, đừng ràng buộc em nữa-Châu bối rối.

Em nói gì? Công ty sao? Có chuyện gì em dấu tối phải không? em biết chuyện gì rồi-Ân ngạc nhiên.

Công ty có chuyện gì em đâu biết, em không biết gì cả xin đừng hỏi em, anh cứ ly hôn với em đi, em muốn được trả tự do, xin hãy để em được yên-Châu phân bua.

Tôi không tin, em biết chuyện gì của công ty, chỉ trong vòng có mấy ngày mà thái độ của em như chong chóng thay đổi một cách chóng mặt, có phải em đã biết...-Ân dò xét.

Em ...em...em nói rồi em không biết gì hết người em yêu là Chấn Phong, xin đừng phiền em, buông tha cho em đi Ân-Châu van lơn.

Con nói gì vậy Ân, công ty đã gặp chuyện gì? Có phải chuyện gì đã xãy ra không-Ông Trọng lo lắng.

Đến nước này con không muốn dấu nữa, đúng là công ty đang gặp chuyện, nhưng chuyện không lớn lắm con giải quyết được, chỉ hơi buồn công sức bỏ ra giờ đành phải mất 3 chi nhánh mới mở ở việc nam để hồi vốn lại cho ông Giang thôi, coi như công cóc, con chỉ tức vì bị chơi trên cơ thôi, từ trước tới nay chưa có ai chơi con một vố nặng như thế nên con có hụt hẫng một chút thôi-Ân phân bua.

Mất 3 chi nhánh mà không nhiều sao anh, rồi ảnh hưởng tới quy danh của công ty sao, những khách sạn đó đột ngột sang chủ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của khách sạn đó-Châu lo lắng.

Châu nói đúng đó con, sao tự nhiên con lại buông xuôi để mất 3 chi nhánh mới vậy, công ty cũng sẽ bị thiệt hại không nhỏ đâu đó, vì vốn chúng ta đổ vào cũng khá nhiều mà con-ông Trọng lo lắng.

Anh mau ly hôn với em đi, đừng như thế nữa mà, em hết yêu anh rồi-Châu hốt hoảng la lên.

Tự nhiên khi không em đòi ly hôn gắp vậy ngay trong hoàn cảnh này, có phải em biết chuyện gì đó không, đúng rồi em biết tất cả và muốn anh ly hôn phải không-Ân ngạc nhiên tột độ.

Em ... em không biết gì cả, không biết gì cả-Châu chối phăng.

Chuyện gì vậy con, chuyện ly hôn với Châu có ảnh hưởng gì đến tình hình khách sạn chứ-ông Trọng thắc mắc.

Ông Giang buộc con phải lập tức ly hôn với Bảo Châu nếu không ông ấy sẽ rút vốn đầu tư còn 3 ngày nữa là hạn định cuối cùng, thì đột nhiên Bảo Châu bỏ đi và đòi ly hôn với con gấp gáp đến nhất định là Bảo Châu biết chuyện này nên mới làm như thế-Ân thoáng chút vui mừng.

Có chuyện đó sao con, tại sao ông ta làm vậy, Bảo Châu ly hôn nữa là sao-bà Trọng bối rối.

Không sao đâu mẹ, không ảnh hưởng gì nhiều lắm đâu bỏ công chút là xây dựng lại thôi, chuyện đó không quan trọng đâu mẹ, có gom cả tài sản của ông ta muốn lũng đoạn tập đoàn của mình không phải là chuyện dể huống chi là hợp đồng nhỏ nhoi, rồi mẹ sẽ thấy chống đối với con không dễ đâu con sẽ đòi lại những gì đã mất, có bao nhiêu đó mà muốn uy hiếp con à-Ân trấn an.

Nhưng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của khách sạn thì sao, dù sao giờ em cũng đã phản bội anh, đã không còn yêu anh, anh cứ ly hôn với em đi cần chi phải hy sinh 3 chi nhánh đó-Châu khuyên.

Tôi không tin em phản bội tôi, em lừa tôi đúng không, em không muốn khách sạn bị ảnh hưởng, em lo sợ khách sạn bị sụp đổ, em ngây thơ thế, vị trí của tôi như thế nào, tập đoàn này lớn đến cở nào em có biết không? chỉ một chuyện như thế thì làm sao mà hạ gục được tôi-Ân tức giận.

Vậy sao anh lại say sỉn lại buồn khổm mấy ngày nay, anh trả lời em đi-Châu thắc mắc.

Vì tôi giận, tôi bị hụt hẫn, chưa có ai dám uy hiếp tôi như thế, tôi tức lắm, còn dám lấy em ra để hoán đổi với tôi nữa chứ, tôi bất lực nên đâm ra say sỉn một chút thôi nhưng bây giờ tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ không bao giờ ly hôn với em đâu-Ân phân bua.

Vậy sao? Anh về đi đừng vì em mà hy sinh như thế không đáng đâu, em không muốn anh phải đau khổ vì em, em xin anh hãy ly hôn với em đi-Châu rớt nước mắt.

Bảo Châu con sao thế, sao lại đối xử với Thiên Ân như thế, mẹ thấy nó rất thương con đừng làm nó khó xử nữa con à-bà Hưng xót xa.

Mẹ nói sao, tại sao lại khó xử, tại sao chứ, có phải Bảo Châu vì con mà hy sinh không-Ân hét lớn.

Có chuyện đó sao chị, chị khuyên nó đi, bao nhiêu đó có ảnh hưởng gì đâu, vì thằng Ân nó tự ái cao nên như buồn như vậy thôi, Bảo Châu à có phải con hy sinh cho gia đình ba không con-ông Trọng chua xót.

Con ...con ...hết yêu anh Ân rồi, đừng mà, đừng ép con nữa, hãy ly hôn đi-Châu khóc ngấc.

Đến bây giờ mà em vẫn chọn quyết định hy sinh một cách mù oán thế sao Châu, em làm như thế để được gì, Thiên Ân là cái gì mà em phải hy sinh như thế-Phong từ cửa bước vào.

Anh nói gì? Có phải Bảo Châu vì tôi mà hy sinh không? tất cả chỉ là trò đùa của Bảo Châu phải không?-Ân túm lấy cổ áo của Phong nói lớn.

Đúng vậy, tôi không thể cứ vươn mắt nhìn Châu đau khổ, thấy cô ấy tiều tuỵ lặng lẽ hy sinh vì anh tôi không làm được, xin anh hãy trân trọng cô ấy tôi xin chào, chúc em hạnh phúc-Phong khoát tay lặng lẽ ra đi, một giọt nước mắt đau đớn rơi trên khuôn mặt thanh tú.

Bảo Châu em làm gì phải hy sinh như thế? không đáng đâu em, cho dù phải đánh đổi tất cả anh cũng không muốn để mất em, về với anh đi Châu, em đừng như thế nữa-Ân nhẹ giọng.

Anh Ân em xin lổi, em không muốn anh vì em mà hy sinh nhiều như vậy, làm như vậy em đau xót lắm-Châu nói lí nhí.

Em ngốc quá, vợ ngốc của anh, sau này có chuyện gì cũng phải nói với anh đừng chơi trò bỏ nhà ra đi cũ rích đó nữa nhé, tim anh yếu lắm không chịu đựng nổi cú xốc lần thứ 3 đâu đó-Ân ôm Châu vào lòng khẻ nói.

Mọi chuyện tốt đẹp rồi, tôi cũng mừng xin phép anh chị cho tôi rước Bảo Châu về, tất cả cũng tại thằng Ân tự ái cao làm Bảo Châu hiểu lầm đâm ra lo lắng-bà Trọng vui vẻ nở nụ cười thân thiện.

Không có gì đâu, tại Châu nó ngốc quá thôi, anh chị đi đường cẩn thận-bà Hưng niềm nở.

Con không được tự ý như thế nữa nghe chưa, chuyện gì cũng phải bàn bạc với chồng, đừng ngốc nghếch nông nổi nữa nhe con-ông Hưng răng đe.

Thôi không còn sớm nữa chào anh chị chúng tôi về, cảm ơn anh chị nhiều lắm-ông Trọng nói nhanh.

Con về nha ba mẹ, cho con gửi lời hỏi thăm đến Bảo Kha, lâu lắm rồi chị em không có tâm sự, nó học đại học tạm trú ít về nhà, từ ngày lấy anh Ân đến giờ con vẫn chưa gặp nó, khi nào nó về mẹ gọi điện con về chơi nhe mẹ-Châu nhắc khẽ.

Mẹ biết rồi, mẹ hứa, thôi con về đi cũng muộn rồi, tạm biệt con gái-bà Hưng mím môi.

Tại biệt thự nhà họ Hoàng:

Vợ con mệt rồi, con đưa nó lên phòng đi con, ba mẹ cũng đi nghỉ-bà Trọng nói.

Em làm anh sắp điên lên, sao em ác quá vậy, còn dám lên tiếng phủ nhận con của anh nữa chứ, vợ ngốc em bịa ở đâu ra câu chuyện hay thế, anh đâu có ngốc để bị em lựa hoài hả-Ân bực tức.

Em...em xin lổi chỉ vì lo cho khách sạn thôi, em không muốn anh phải buồn, càng không muốn anh đau khổ, em sợ lắm-Châu thành thật.

Vợ ngốc à em làm vậy anh còn khổ sở hơn nữa đó, anh không cho phép em lấy đơn ly hôn uy hiếp anh như thế nữa nha, anh như vậy mà bị em đòi ly hôn hoài thế hả, anh còn có lòng tự trọng nữa đó, biết không?-Ân trách móc.

Em xin lổi mà, sẽ không có chuyện đó nữa đâu, sao em bỏ anh được, em làm mọi chuyện tất cả cũng chỉ vì anh thôi, thấy anh buồn anh đau khổ em không thể chịu đựng được anh biết không, đừng giận em nữa mà-Châu phụng phịu.

Choàng tay nhanh nhẹn ôm Châu vào lòng Ân thủ thỉ: cho dù anh phải đánh đổi hết tất cả cũng không bao giờ để mất em, em hiểu không? bà xã đừng làm anh điên lên nữa nha

Bà xã biết rồi, nhưng chuyện đó ông xã sẽ giải quyết ra sao? Bà xã lo lắm-Châu lo lắng.

Bà xã cứ để ông xã giải quyết mà, mọi chuyện không phải lo lắng gì cả cứ lo dưỡng thai cho tốt là được rồi, chồng em là ai chứ, muốn chơi trên cơ chồng em đâu có dể để mà xem kịch hay nè-Ân nhếch môi.

+++++++++++++++++++

Tại văn phòng CEO khách sạn Hoàng Gia:

Hôm nay tôi hẹn ông đến đây, ông có bất ngờ không ông Giang-Ân nghiêm giọng

Cậu có chuyện gì nói thẳng đi có đồng ý yêu cầu của tôi không?-Ông Giang mím môi.

Không đời nào có chuyện đó thưa ông, tôi rất tiết tôi hẹn ông đến đây để huỷ hợp đồng và trả lại khoản viện trợ của ông-Ân đanh giọng.

Cậu...cậu quá đáng thật, chấp nhận mất hợp đồng cũng không chịu ly hôn với vợ, con nhỏ ngốc nghếch đó là gì mà quan trọng với cậu thế, chẳng lẽ con gái tôi không hơn được nhỏ đó sao-Ông Giang giận dữ.

Tôi không quan tâm con gái ông như thế nào nhưng đừng xỉ nhục vợ tôi, tôi chấp nhận mất đi 3 chi nhánh vừa mới mở để trả lại vốn đầu tư cho ông, chúng ta chấm dứt hợp đồng tại đây, những gì cần nói tôi đã nói xong-Ân nhếch môi khinh khi.

Cậu được lắm, cậu nhớ đó, mối hận này không dể bỏ qua đâu tôi nhất định sẽ làm cho cậu thân bại danh liệt, chào cậu-Ông Giang đỏ bừng mặt hét lớn rồi bỏ đi một nước

Tôi sẽ chờ ông, ông nghĩ tôi tồn tại được trên thương trường như thế này đơn giản lắm sao, cứ chờ đó mà xem tôi sẽ xử lý ông như thế nào, tôi sẽ đòi lại gấp mấy lần việc phải mất 3 chi nhánh ngày hôm nay-Ân nhếch môi cười.

To be continued....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#heoconxin