nuoc mat sao bang-tiep- chuong 4+5-hapdan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mình upload truyện "nước mắt sao băng" tiếp nè, mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình nhe"

^^!!!

CHƯƠNG 4: SỰ BÙNG CHÁY CỦA MỘT TÌNH YÊU TRONG SÁNG

Điều ước sao băng: ước gì con và anh ấy đừng xa cách như thế này, con đau khổ quá rồi, con thể chịu đựng nổi không?

+++++++++++++++++++++

Sáng hôm sau...

Vì quá cồn cào nên còn rất sớm Châu đã thức kỳ nghĩ phép đã hết hôm nay cô phải trở về khách sạn tiếp tục làm việc, thời gian thử thách đã qua hôm nay cô đã trở thành nhân viên chính thức của khách sạn rồi nên cũng vui vui nhưng tim cô lại nhói lên một nổi đau âm ĩ nhìn sang Thiên Ân vẩn còn đang ngủ say khi ngủ Ân thật là đáng yêu không cáu gắt lạnh lùng như chú sư tử con hiền lành chất phát Châu khẻ thì thầm: sao anh lại lạnh nhạt với em như vậy, anh có biết là em yêu anh lắm không, em muốn được ngã vào vòng tay anh, muốn được anh che chở và... muốn ... được anh hôn nữa, anh muốn kết thúc với em như vậy sao, trong mắt anh em ngốc nghếch lắm sao, mà cũng đúng anh quá thông minh thì sao chấp nhận một người vợ như em chứ.

Ân con dạy rồi à, vào ăn sáng đi con, Châu đâu rồi con-ông Trọng hỏi quan tâm.

Dạ Châu xuống sau đó ba, ba cũng ăn sáng đi vợ con xuống bây giờ chứ gì, cổ cũng đi làm chung với con mà-Ân đáp.

Ừ ba biết rồi nó làm ở bộ phận nhận tiệc chứ gì, hôm đám cưới con không cho nhân viên trong công ty biết là ba biết rồi, ba nghĩ chắc con cũng vì danh dự của con bé, con thật chu đáo-Ông Trọng nói với vẻ thông cảm.

Con chào ba ạ, ba dậy sớm quá ba há, ba ăn sáng đi ba-Châu lể phép.

Thôi tụi con ăn no rồi, tụi con cũng sắp trể rồi con đi làm nha ba-Ân nói khéo.

Thưa ba con đi, đi thôi anh-Châu giục.

Trên đường đi:

Anh có chuyện muốn nói với em: em không được tiết lộ mối quan hệ của chúng ta với bất kỳ trong công ty nghe chưa nếu có ai hỏi thì em nói là bạn tiện đường nên anh chở em đi làm vậy thôi. Ân nói nhanh vì trong lòng anh lo lắng cho Châu sợ Châu mặc cảm và sợ người ta ganh ghét nói ra nói vào.

Mà Châu ngốc có hiểu được đâu có đáp ỉu xìu: em biết rồi, em sẽ không để mất mặt anh, em biết xử sự mà, Châu nói mà nước mắt muốn rơi nghĩ thầm: anh muốn em như vô hình để khi ly hôn không vướn bận phải không em biết mà, em biết thân biết phận rồi.

Tại trụ sở chính khách sạn Hoàng Gia:

Thưa chủ tịch bên phòng nhân sự đã tuyển được phó giám đốc và thư ký cho chi nhánh chính rồi ạ, bây lâu nay cực thân cho chủ tịch quá, chủ tịch có muốn gặp họ không ạ-Tiếng trợ lý Lâm.

Được rồi kêu họ vào đây gặp tôi, tôi có đôi điều muốn gặp để trao đổi bàn giao công việc-Ân lạnh lùng đáp.

Thưa chủ tịch họ đến rồi ạ-Lâm nói.

Mời vào...-Ân đáp.

Chào chủ tịch ạ, nghe danh đã lâu nay mới được gặp mặt-cả 2 đồng thanh.

Thì ra là cô à...-Ân ngạc nhiên rồi điềm tỉnh trở lại gật đầu chào người kia: Tôi là Hoàng Thiên Ân hân hạnh được gặp hai người ở đây, theo tôi biết hai người cũng khá nổi tiếng trong giới kinh doanh được hai người chiếu cố đến khách sạn của tôi là điều may mắn.

Chào chủ tịch kim tổng giám đốc điều hành tôi tên là Đinh Chấn Phong hân hạnh được chỉ bảo.

Tôi tên Lâm Ỷ Lan chắc anh không tôi chứ, tôi nói được là làm được thưa ngài chủ tịch đẹp trai à, tôi nghĩ anh chỉ nhìn công việc chứ không nhìn người mà quyết định chứ.

Được rồi cô khỏi nhắc bắt đầu từ ngày mai hai người sẽ làm ở đây thời gian thử việc là một tháng nếu không hoàn thành được thì tôi cũng đành thất lể-Ân đanh giọng gương mặt xa cách băng nhưng lại làm cho người khác thấy anh càng quyến rũ.

Chào chủ tịch-2 người đồng thanh.

Cứ gọi tôi là giám đốc Ân sẽ nhẹ nhàng hơn ở đây đa số ai cũng gọi tôi như thế-giọng nói không chút biểu cảm.

Tại quầy nhận tiệc:

Này nhỏ làm gì xin nghĩ phép đến 10 ngày dữ vậy muốn bị đuổi việc hả-Nhi quan tâm.

Không đâu dưới quê có việc nên em phải về để giải quyết chuyện nhà thôi mà-Châu nói mà không dám nhìn thẳng vào Nhi sợ Nhi nhận ra cô đang nói dối.

Vậy à, từ giờ cố gắng làm việc cho tốt chắc không sao đâu mà, đừng lo lắng giám đốc lạnh lùng vậy chứ không có ác tâm hihi-Nhi cười tươi.

Đang lom khom dẩn khách đi tham quan do không để ý va phải Phong một cái khá mạnh Châu quýnh quáng la lên: xin lổi anh ạ, tại tôi sợ ý anh bỏ qua dùm.Châu nói mà không dám ngẩn mặt lên.

Là em à, Bảo Châu không nhận ra tôi sao tôi là Chấn Phong nè-Phong mừng rở reo lên.

Ủa là anh Phong à, chúng ta gặp nhau ở Pháp đúng không?-Châu nghi ngờ hỏi lại.

Ừ đúng rồi, em cũng làm ở đây à, thế thì tốt quá-Phong dò hỏi( em đâu biết anh điều tra em vất vả cở nào, biết được em làm ở đây anh vui mừng khôn xiết)

Dạ đúng rồi, nhưng em đang có việc em đi trước nha gặp lại anh sao-Châu nói vô tư.

Những ngày sao cũng cứ bình thường lặng lẻ trôi qua, khoảng cách giữa Ân và Châu vẩn xa cách thậm chí còn tồi tệ hơn, rồi một ngày kia:

Bảo Châu em rãnh không đi ăn trưa với anh nha, dạo này thấy em hay buồn quá vậy-Phong quan tâm.

Dạ em rãnh, mình đi, không có chuyện gì đâu anh tại em không được vui thôi-Châu đáp.

Đâu hay ở đằng xa có một người trong thấy chợt cảm thấy nhói đau: em đi ăn với hắn sao, hắn rũ là em đi liền em không từ chối sao?

Đang không vui thì Ỷ Lan nói: Anh Ân rãnh không đi ăn trưa với em nha, ăn ở khách sạn hoài chán lắm.

Thôi được tôi đi với cô-Ân hụt hẩn nên nhận lời ngay.

Ác thay một nổi hai người lại vào chung một quán ăn, vừa bước vào Ân đã tối sầm mặt vì cử chỉ thân mật của Phong mà Châu không nhìn thấy : em ăn đi, ngại gì để anh gấp cho nè, ngon không? Cảm ơn anh, anh chu đáo quá-Châu cười tươi.

Ân tức tối muốn chạy lại kéo Châu về ngay nhưng đã kịp dằn lòng lại, đau đớn bực bội anh quát: cô muốn ăn gì gọi đi

Kìa anh Ân anh làm gì mà quát dữ có ai làm gì anh đâu-Lan nói nhỏ nhẹ.

Xin lổi tôi hơi quá lời, thôi mình gọi thức ăn đi-Ân nhẹ giọng lại.

Về khách sạn, anh khó chịu trằn trọc qua lại, không tập trung được gì với bao câu hỏi lẫn quẩn trong đầu: chẳng lẽ Phong thích Châu, mà hong lẽ cô ấy cũng thích Phong sao, sao lại như vậy được chứ, bực bội thật mà, em biết em đã có chồng rồi không sao còn làm như thế chứ.

Trên đường về:

Ân im lặng không nói một lời ánh mắt xa xâm khó chịu Châu không kìm được nên hỏi: sao anh im lặng thế, công ty có chuyện gì à?

Không liên quan đến, em thử nghĩ coi em đã làm gì? Em càng ngày càng quá đáng rổi đó-Ân bực bội hét lên.

Em làm gì mà quá đáng, anh nói rõ ra xem nào, tại sao lại hét lên với em-Châu tức quá lớn giọng.

Em ... em..., em có biết em vợ tôi không? Em... quá đáng lắm. Nói rồi anh tắp xe vào lề, ánh mắt giận dữ như có lửa, anh dùng tay kéo mạnh Châu vào người hôn cô một cách ngấu nghiến tàn bạo, nụ hôn tới tấp nụ hôn lại quá bất ngờ Châu ngở ngàng nhìn Ân chằm chằm mà nước mắt tuông rơi, như lý trí được Châu cắn vào môi Ân một cái bật máu, Ân thức tỉnh buông cô ra trên còn động lại giọt máu khi nãy. Ân khẽ lên tiếng: anh xin lổi đã cư xử quá đáng với em

Anh xin lổi là xong sao, anh xem tôi là con rối cho anh trút giận sao, anh biết tôi đau khổ thế nào không? Anh không thích tôi cũng không cần nhụt mạ tôi đến vậy. Anh biết hôm trước tôi đem báo lên cho anh xem tôi thấy gì không? Anh và cô Lan nắm tay thân mật quá há, anh yêu cô ấy phải không? Phải rồi cô ấy đẹp thông minh giỏi dang con nhà quyền quý rất hợp với anh đúng không? Tôi chỉ là vợ hờ chỉ để anh trút giận thôi chứ gì-Châu bức xúc đau khổ nên bộc bạch tất cả.

Chuyện không như em nghĩ đâu mà Châu, cô ấy tự nắm tay anh, chứ anh và cô ấy hoàn toàn không có gì hết em đừng hiểu lầm, chưa bao giờ anh so sánh em với bất cứ ai, em đừng mặc cảm như thế-Ân an ủi ánh mắt quan tâm.

Anh biểu tôi làm sao tin anh, anh lúc nào đối với tôi cũng lạnh như băng, không chút thiện cảm, cứ toàn nói tôi là con ngốc, anh có thử đặt vào hoàn cảnh của tôi mà suy nghĩ chưa, anh biết tôi đau khổ như thế nào không, tôi lúc nào cũng muốn làm anh vui, lúc nào cũng muốn ở bên cạnh muốn được làm một người vợ toàn tâm toàn ý chăm sóc chồng mà có bao giờ được đâu, tôi đau khổ anh biết được sao, từ ngày lấy anh tôi chỉ toàn biết khóc một mình mà thôi-Châu đau khổ nước mắt chảy tràn

Sống với anh em khổ lắm sao Châu, vậy mà bấy lâu nay anh không hề biết, có phải em yêu Phong rồi không? Em muốn được giải thoát đúng không? Sống bên anh là cực hình với em phải không? Anh cảm nhận được em rất vui vẻ khi ở bên cạnh Phong. Khi thấy em đi bên cạnh Phong có một cái gì đó trong tim anh rất đau em biết không?-Ân ân cần đáp ánh mắt nhìn Châu đầy trìu mến.

Em chỉ xem Phong là bạn mà thôi, anh nghĩ em vui vẻ thật sao? Đó chỉ là giả tạo mà thôi, chỉ... chỉ có ở bên cạnh anh em mới thật sự hạnh phúc mà thôi, anh có biết đã từ rất lâu rồi em yêu anh lắm không? Em lo sợ một ngày nào đó phải xa anh, anh biết không? Nhưng anh cứ lạnh nhạt làm em đau khổ, em sắp không chịu đựng nổi nữa rồi, có phải anh muốn bỏ rơi con bé ngốc nghếch này không?-Châu khóc nấc lên nhìn Ân bằng ánh mắt vô cùng đau khổ

Ân cười thật tươi một nụ cười đầy hạnh phúc, anh choàng tay qua ôm chặt Châu vào lòng thủ thỉ: em có thật sự yêu anh không? Anh vui mừng lắm đó, em không yêu Phong, em không yêu Phong vậy mà cắn anh đến chảy máu nè, biết anh đâu lắm không sưng lên hết rồi nè.

Châu cụp mắt trong vòng tay ấm áp của Ân nhỏ nhẹ nói: em rất yêu anh, yêu anh nhiều lắm đó, tại nãy anh làm em sợ quá vì tự vệ nên mới cắn anh thôi anh có đau lắm không cho em xin lổi nha vừa nói Châu vừa đưa tay lên môi Ân thoa thoa nhè nhẹ.

Như vầy hết đau rồi, nhưng em phải bù đắp mới được đó không thôi nó sẽ đau nữa đó-Ân thì thầm

Muốn em bù đắp gì...chưa kịp nói hết câu thì Ân đã nâng cầm của Châu lên đặt lên môi Châu một nụ hôn thật ấm áp và ngọt ngào, nụ hôn của bao ngày xa cách, Ân như siết chặt eo của Châu hơn khẻ thì thầm: anh cũng yêu em lắm đó biết không? Anh không biết anh yêu em từ lúc nào nữa, nhưng càng ngày anh càng muốn có em ở bên cạnh mình. Châu im lặng cụp mi đón nhận nụ hôn ngọt ngào, Châu tưởng mình lạc vào một thế giới hoang lạc nào đó nụ hôn của anh thật ngọt ngào quyến rũ và mạnh mẽ y như anh vậy, trong Châu trào lên bao cảm xúc bất tận với một tình yêu tuyệt với.

Ân tham lam tách hai cánh môi mỏng của Châu luồn vào trong quấn lấy lưởi của Châu tha hồ khám phá, anh thật nhẹ hôn Châu một cách say đắm. Nụ hôn kéo dài bất tận, Ân ngập tràn trong hạnh phúc như còn cảm thấy tiếc nuối khi rời cánh môi mềm mại của Châu. Châu muốn tắt sau nụ hôn dài thở gấp: anh muốn em tắt thở sao làm gì mà hôn em dữ vậy.

Ai biểu em cắn anh làm gì, môi em mêm mại quá hà anh không muốn rời đâu đó, mai mốt chỉ có anh và em thì em không được đeo mắt kiếng đó nha, vợ ngốc-Ân mắng yêu.

Anh tham lam quá hà, đừng có mơ mà hôn em nữa, em cấm đó, em cốc thèm nghe đó, chồng đểu quá hà-Châu nủng nịu.

Ân chộp lấy lấy mắt kiếng của Châu quăng xuống băng ghế sau, em cấm hả đừng có mơ, chồng đểu phải không, đã đểu cho đểu luôn.

Anh muốn làm gì...-Châu hỏi lo lắng

Hôn em được không? Động tác nhanh như chớp môi của Ân đã gắn chặt trên môi của Châu, anh hôn một cách cuồng nhiệt hơn, Châu không thể cưỡng lại nổi sức hút của anh chỉ biết thụ động đón nhận rồi hôn lại không thu kém gì Ân. Hai người cứ đấm chìm trong nụ hôn dài bất tận.

Tại biệt thự nhà họ Hoàng:

Hai con đi làm về rồi đó à, hôm nay có gì vui không mà hai đứa trong vui quá vậy, ba con đi sang nhà bạn chơi từ chiều giờ bỏ mẹ ở nhà một mình buồn quá-bà Trọng hỏi quan tâm.

Dạ thưa mẹ con mới về-cả 2 đồng thanh.

Dạ cũng đâu có gì vui đâu mẹ, công việc cũng bình thường hà-Ân đáp nhanh.

Hai đứa lấy nhau cũng 3 tháng rồi mà sao không có tin tức gì hết vậy, me mong cháu lắm rồi đó-bà Trọng hỏi thăm.

Châu đỏ mặt ấp úng: dạ ...tụi con còn trẻ mà mẹ, mẹ gấp gì, nhất định tụi con sẽ không làm mẹ buồn đâu.

Mẹ này làm gì mà gấp dữ vậy tụi con còn trẻ mà con muốn lo cho sự nghiệp chưa muốn có cơm sớm đâu mà, bộ hết thương con hay sao nôn cháu thế này-Ân giảy nảy(biết sao được đành nói vậy thôi ai mà không muốn có con, chẳng lẻ nói với mẹ vợ chồng con chưa động phòng sao, mất mặt chết đi được)

Tối hôm đó...

Nãy mẹ nói vậy thôi em đừng để bụng nha vợ yêu, thôi muộn rồi em đi tấm đi ngủ sớm mai còn đi làm nữa-Ân nói bằng giọng quan tâm.

Vậy vợ tắm trước nha, chồng nghỉ đi hôm nay chồng cũng mệt mà-Châu ngọt ngào.

Ui...á...anh Ân ơi em...-Châu la lên

Em làm sao vậy, có chuyện gì thế-Ân lo lắng

Em làm rớt cái áo ngủ rồi...anh lấy dùm em cái khác đi, ngại quá...-Châu nói mà mặt đỏ bừng vì ngại.

Ân nói thầm: trời ơi cô vợ ngốc nghếch của tôi, cái áo mà cũng để rớt nữa em thật là vụng về mà, không biết sao anh lại yêu em đến thế nữa, với nhanh lấy chiếc váy ngủ màu hồng anh mang vào cho Châu.

Anh thoáng đỏ mặt khi thấy cử chỉ e thẹn khép nép chỉ hé cửa rồi chìa tay ra mặt dù đã quấn khăn cẩn thận. Thấy vậy Ân lại muốn chọc Châu anh dùng tay kéo mạnh Châu ra khỏi nhà tắm với nụ cười thật gian, Châu hốt hoảng la thất thanh: anh làm gì thế sao lại kéo em ra ngoài?

Ân choàng tay đến ôm chặt lấy Châu, anh có cảm giác như cả thể của mình nóng dần lên, Châu gợi cảm chỉ quấn một chiếc khăn thì hỏi làm sao anh chịu được, anh cố gắng lắm mới nói được một câu: em thay đi áo của em nè, anh chỉ đùa thôi, đừng sợ, rồi quay mặt bỏ đi một hơi, anh sợ nếu đứng thêm chút nữa anh sẽ khó mà kịp được mất thôi. Chưa bao anh cảm nhận được Châu đẹp và thánh thiện đến thế.

Anh đi tắm nha em mệt thì ngủ trước đi-Ân nói nhanh.

Vì quá mệt mỏi cả ngày hôm nay xãy ra biết bao nhiêu là chuyện nên Châu ngủ quên mất tiêu mà không hề thấy được ánh nhìn lạ lẩm từ Thiên Ân.

Ân từ nhà tắm bước ra với một tâm trạng thoải mái, vui vẻ định kêu Châu thì thấy Châu ngủ trên giường từ lúc nào. Ánh mắt anh chợt dừng lại ở bờ vai trắng rồi xuống bờ ngực và đôi chân dài thon thả, từng tế bào trong người Ân nóng lên bùng lên dử dội, nó như phản khán lại anh, anh càng chóng cự thì nó càng phản kháng dự dội, anh bước nhẹ đến bên Châu rồi đặt lừng nằm xuống giường cố gắng không nhìn Châu nhưng anh không thể cưỡng lại nổi, anh tuông hết cả mồ hôi dù mới vừa tấm xong bất chợt Châu nghiên quay qua gát tay lên ngực anh.

Cả con người anh như muốn nổ tung nó phản kháng mạnh mẽ trước sự quyến rũ của Châu, Ân thì thầm: em thử thách anh hả Châu, anh làm sao đây, anh không kìm nổi Châu ơi, anh thua em rồi, em muốn xử anh sao cũng được, bất chấp tất cả, Ân quay qua ôm choàng lấy Châu hôn tới tấp lên mặt, lên mũi lên môi Châu.

Châu bất ngờ tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trọn trong vòng tay của Ân hốt hoảng la lên: anh làm gì thế này, sao không ngủ đi sao lại ôm em chặt thế em ngạt thở đấy.

Anh không ngủ được Châu ơi, anh không kìm chế nổi mình nữa rồi, làm vợ của anh mãi mãi nha em, anh thua em rồi, anh không thể cưỡng lại được nữa anh xin lổi.

Anh Ân đừng mà...Châu chưa nói hết câu thì Thiên Ân đã xoay người qua nằm đè lên Châu đặt môi mình dính chặt môi Châu hôn lấy hôn để chẳng còn biết gì nữa, mặc cho Châu ra sức đẩy Ân rồi khi không còn đủ sức nữa Châu im lặng để mặc Ân muốn làm gì thì làm.

Ân như lạc vào cỏi hư vô, hôn nhẹ nhàng xuống vai và cổ Châu, tay đẩy nhẹ quay áo của Châu xuống rồi chồm lên tắt vội chiếc đèn. Châu lo lắng chụp tay Ân lại nhưng vô tác dụng chiếc áo ngủ từ từ kéo ra khỏi người Châu quăng xuống đất không thương tiết. Ân đắm chìm trong cảm xúc ngất ngây, quên mất mình là ai đưa môi hôn nhẹ khắp cơ thể Châu rồi cắn nhẹ vào tai Châu thì thầm: em đẹp lắm, sao vợ anh lại quyến rũ thế không biết?

Anh thật là quá đáng mà, vợ mình mà cũng cưỡng đoạt nữa, đúng là lạnh lùng sắc đá mà-Châu bức tức mắn yêu.

Em còn biết là vợ anh sao, vợ gì mà càu chồng muốn rách cả da lưng luôn nè, đau lắm đó-Ân than thở

Khoảng cách giửa hai người là con số 0 Ân nằm đè lên Châu hôn khắp nơi chứng tỏ bản lĩnh đàn ông của mình môi anh đến đâu là để lại các đấu đỏ trên người Châu đến đó. Châu im lặng cảm nhận hạnh phúc mà Ân mang nàng như bay đến một nơi thật đẹp chỉ toàn màu hồng màu của hạnh phúc màu của lứa đôi trước mặt Châu bây giờ chỉ còn lại mổi Ân mà thôi, chốc chốc nàng lại khẽ rên: anh...Ân... em...đau quá...anh Ân em...

Chợt Châu khẽ la lên: anh Ân anh làm gì thế em đau quá, nước mắt Châu lăng dài trên má giọt nước mắt của hạnh phúc của cái trinh nguyên đời con gái.

Anh làm em đau hả Châu, sao em lại khóc, anh hứa anh sẽ luôn ở bên em bảo vệ và che chở cho em đến hết cuộc đời này, em đã là của anh rồi, thì cấm ai ve vản vợ của Thiên Ân này-Ân thủ thỉ sát bên tay Châu.

Châu chồm người hôn một cách ngọt ngào lên môi Ân, Ân lập tức nồng nàng đáp lại. Hai người cứ thế đấm chìm trong cảm xúc đê mê hoang lạc cảm xúc của đôi vợ chồng mới cưới.

Châu nằm ngủ ngon trong vòng tay ấm áp của Ân mặt úp vào ngực Ân cảm nhận hơi ấm của anh, Ân hạnh phúc ngắm cô vợ ngốc đáng yêu ngủ say xưa, rồi liếc nhìn các dấu đỏ trên cổ và ngực cô mỉm cười hài lòng khẽ thì thầm vào tai nàng: vợ ngốc của anh sáng rồi còn me nheo hoài muốn trể làm hả, muốn anh đuổi việc phải hong, em đáng yêu quá hà.

Châu khẽ mỉm cười đáp lại: đồ dê xồm, dám ăn hiếp em, em hong dậy đó làm gì em nè, em cứ nằm như vậy thì anh đi làm được sao, hihi.

Em nhỏng nhẻo hoài hà, còn dám chọc anh hả, em đến trể thì cô quản lý phạt em, chứ ai dám phạt anh chứ, em thua rồi mau dậy đi, ngoan nào vợ yêu của anh-Ân nhẹ giọng âu yếm.

Còn dám chọc em, ối sao trên người em nhiều đốm đỏ thế này, làm sao mà đến khách sạn, cũng tại anh hết đó, bắt đền anh đó, hong biết đâu-Châu nhăn nhó nủng nịu.

Ôi anh xin lổi mà, đừng giận mà, đồng phục khách sạn lắm không ai để ý đâu, em mặc đồ kín chút không ai thấy đâu mà, thôi mà vợ yêu dậy đi đừng làm nũng nữa mà, anh sắp trể rồi đó hôm nay có cuộc họp quan trọng lắm đó-Ân dổ dành.

Tha cho anh đó, tối nay về biết tay em, chuyện này tạm thời gát lại đó-Châu hăm he.

Tuân lệnh bà xã, Ân chồm lên hôn lên má Châu một cái rồi chạy nhanh vào tắm luôn.

Châu cười thật tươi nghĩ thầm: bề ngoài anh lạnh lùng cố chấp với tất cả mọi người thật không ngờ anh lại có một có một trái tim khát khao tình yêu và muốn được yêu đến thế, anh như một đứa trẻ với cái vỏ bọc băng giá nhưng lại rất yếu đuối dể tan vở, em yêu anh đến chừng nào, Thiên Ân chỉ cần anh được hạnh phúc em nguyện đánh đổi bằng tất cả.

Tại phòng khách:

Bà ơi tôi thấy dạo này thằng Thiên Ân nó vui hẳn lên, bớt cố chấp và lạnh lùng thêm vào đó cười nhiều hơn tôi cảm thấy rất vui-Ông Trọng tâm sự.

Tôi cũng thấy vậy đó, nó không còn buồn rầu và hay cáo gắt nữa, Bảo Châu thật là một người vợ tốt, tuy có lúc tôi thấy nó hơi ngốc một chút nhưng rất đáng yêu chuyện gì cũng vô tư hết-Bà Trọng đáp.

Kìa vợ chồng nó xuống rồi kìa bà-Ông Trọng nói.

Ba mẹ sao ăn sáng đi định chờ tụi con hả-Ân đon đả.

Ừ ba mẹ ăn một mình cũng buồn chờ vợ chồng con ăn cùng cho vui-Ông Trọng đáp.

Dạ ba mẹ vào ăn đi ạ cũng muộn rồi, ăn muộn không tốt cho sức khoẻ đâu ba mẹ à-Châu lể phép.

Con thật có hiếu, chứ ai như thằng Thiên Ân, nó chỉ biết có công việc thôi-bà Trọng trách móc.

Con đâu có ý đâu ba mẹ đừng nói vậy tội nghiệp con, con thương ba mẹ nhất mà, bây giờ ba mẹ có con dâu rồi không cần con nữa phải không?-Ân bướng bỉnh.

Thôi thôi thiếu gia, ba sợ con rồi, ăn rồi đi làm đi kẻo trể rồi kìa-Ông Trọng khoát tay.

Ôi lo cải với ba mẹ trể rồi con không ăn con đi làm đây hôm nay có cuộc họp quan trọng, đi thôi em-Ân giục.

Cũng tại em hết đó dậy trể chi bây giờ anh đói bụng quá đây nè-Ân than thở.

Thôi em xin lổi trưa nay em khao anh cử trưa vậy chịu chưa, anh xem nè bánh ngọt đó, lúc anh đi lấy xe em đã lấy mang theo đó đừng than thở nữa nha-Châu thông cảm.

Trời vợ anh là nhất trên đời, cảm ơn em, xé ra cho anh đi đói quá hà-Ân làm nủng.

Biết rồi ông xã yêu, ngon không? Đói quá mà-Châu hỏi.

Em cũng ăn đi em cũng chưa ăn gì mà, lát đói làm không nổi đó-Ân quan tâm.

Tại khách sạn Hoàng Gia:

Anh Ân sao đến trể thế ông Giang chờ 5 phút rồi đó-Lan hỏi.

Tôi xin lổi, tại có chút chuyện chuẩn bị hồ sơ tôi qua gặp ông Giang liền-Ân sốt sắng.

Xin lổi ông đã làm mất thời gian quý báo của ông, tại có chút chuyện nhà mong ông bỏ qua cho-Ân lể độ.

Nghe danh tổng giám đốc đã lâu nay mới được gặp quả nhiên là người tài cao xuất chúng, lại còn khá đẹp trai nữa chứ, tôi có đứa con gái rất xinh không biết ý cậu thế nào?-ông Giang dò hỏi.

Cảm ơn đã quá khen tôi đâu tài giỏi như ông đã nói. Còn về con gái của ông tôi làm sao dám mơ tới chứ, tôi có tài cán gì đâu, ông quá khen rồi-Ân trả lời đầy thông minh và khiêm tốn.

Cậu khiêm tốn quá rồi con gái tôi thật có phước nếu được cậu để mắt tới-ông Giang đáp

Thôi không còn sớm nữa chúng ta bắt đầu cuộc họp đi thôi-Ân giục né tránh lời đề nghị của ông Giang và không muốn mích lòng ông(người ta có vợ rồi mà gán ghép hoài hà, bực ghê, vợ ngốc nghếch ơi mới xa em một chút mà anh đã nhớ đến em rồi nè)

Ok. Mình bắt đầu đi, ông Giang lại nghĩ thầm: có được một người con rể như cậu thì còn gì bằng hôm nay tận mắt chứng kiến Thiên Ân còn hơn lời đồn, né tránh sự dò hỏi của tôi một cách khôn ngoan và tôi không có một lỳ do để trách, nhất định tôi sẽ giành cậu cho con gái của tôi. Sau đó ông Giang lại nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Tại quầy nhận tiệc:

Ê sao hôm nay em thả tóc vậy Châu, thường ngày chị thấy em thích cột tóc hơn mà, em còn nói cột tóc nhìn năng động hơn-Nhi quan tâm.

À...ờ em... hôm nay em muốn đổi phong cách một bửa thử xem sao thôi mà, tại nhiều người nói em cột tóc nhìn ngốc sao sao ấy nên bữa nay thả thử coi dư luận vậy mà-Châu ấp úng đáp đại (trời ơi xém chút là bị phát hiện rồi lo lắng chết đi được, tất cả cũng tại anh hết hà, thấy ghết quá đi).

Thì ra vậy, ừ ...để xem xem coi trong cũng được đấy bớt ngốc một chút đó, trông cũng được đấy chứ-Nhi vừa nói vừa đi một vòng ngắm Châu.

Châu cổ của cô sao lại có cái dấu đỏ thế này, bị anh nào hôn hả, khó tin quá há-Nhi hét lên.

Châu thoáng đỏ mặt rùng mình vì Nhi phát hiện suy nghĩ ra cách chối tội: ơ...bậy bạ không hà, tự nhiên ngủ đêm sáng ngày bị con gì nó cắn không biết nữa mà giờ nó nổi mẩn đỏ lên nè chán ghê, tại em ngủ mê quá.

À vậy à, vậy mà chị tưởng như thế, hoá ra là vậy, mai một ngủ cận thận hơn đó nha, em mà mê ngủ quá không tốt đâu-Nhi quan tâm và không nghi ngờ nữa.

Châu thở phào nhẹ nhỏm: thôi lo làm việc đi nãy giờ tám quá rồi, coi chừng giám đốc đuổi việc bây giờ.

Chị biết rồi, chưa gì hết mà lo dạy lại chị rồi hà, ê...Châu kìa... anh Phong đẹp trai kìa, ôi anh ấy đang tiến về phía chúng ta, anh ấy đẹp trai quá-Nhi mê mẩn.

Chị thích anh Phong à, cần không làm mai cho-Châu nhí nhãnh.

À ... ơ đâu có, em này chọc chị hoài, chàng làm gì tơ tưởng đến mình được chứ-Nhi đáp.

Chị nói cũng đúng, em còn tưởng là chị thích anh ấy chứ, thôi để em đem hồ sơ lên cho sếp xem, nhường không gian cho chị đó-Châu cười tươi.

Á ... ui cha, ầm...ầm Bảo Châu cẩn thận đó-Phong hét lên từ phía xa vội chạy nhanh đến đở nàng. Nhanh như cắt Châu đã nằm gọn trong vòng tay của Phong trong bao ngở ngàng của Nhi.

Em không sao chứ Châu không cẩn thẩn gì hết đi thế mà cũng vướn vào cạnh bàn ngã cho được hà-Phong quan tâm.

Em ...em không sao, cảm ơn, anh làm em ngại quá-Châu lách nhanh người ra khỏi Phong tiến nhanh về thang máy bỏ mặt Phong với bao ngở ngàng.

Phong thầm nghĩ: từ lúc gặp em ở Paris đến giờ trong lòng anh lúc nào cũng nghĩ đến em vào khách sạn là cũng vì muốn được nhìn thấy em, mà sao em cứ luôn lãng tránh anh, xa lạ với anh vậy là sao, hay là em đã có người yêu rồi, anh không thể chấp nhận được điều đó đâu, anh nhất định không thể mất em dù cho có chạy trốn đến chân trời gôc biển anh vẫn sẽ tìm được em, em hãy chờ đó. Phong bổng nở một nụ cười nữa miệng rồi bỏ đi.

Nhi há hốc miệng vì hành động vừa rồi cô không thể nào tim vào mắt mình nữa, cô lấy tay dụi mắt mấy lần, và một ý nghĩ loé lên trong đầu thật khủng khiếp: Phong thích Châu sao, con bé ngốc nghếch đi đứng cứ té lên té xuống ấy mà được hoàng tử để ý sao.

Lầu 20, phòng của CEO:

Cốc...cốc...cốc, mời vào...-Ân khoan thai.

Châu nở một nụ cười thật tươi: Chào chủ tịch ạ, tôi đem hồ sợ đặc tiệc của khách cho ngài xem qua ạ.

Cô cứ để đó tôi đang bận, còn việc gì nữa không, nếu không cô có thể ra ngoài được rồi (ủa giọng nói này quen quen, nghe ở đâu rồi, trời chẳng lẻ...)

Bảo Châu bực bội xụ mặt định bước ra, thì Ân đã nhanh tay chạy đến chặng cánh cửa trở lại: cô đi đâu, tôi còn chuyện chưa nói xong-Ân đanh giọng.

Tôi không còn gì để nói hết, tôi về phòng làm việc đây, không dám làm phiền ông, ông đi làm việc của ông đi-Châu nói lẩy mặt ỉu xìu.

Thôi mà, đừng giận mà, cho anh xin lổi mà, tại công việc nhiều quá, anh tưởng nhân viên vào phòng nên không để ý mà, ông xã biết lổi rồi, ở lại đây với ông xã chút đi, nhớ bà xã quá hà-Ân âu yếm giọng ngọt ngào.

Ai là bà xã của ông, tôi không có phúc phần đó-Châu vừa nói vừa cười (giận mà cười ngốc chết đi được).

Không có phúc phần là sao, vậy thôi tôi đi tìm bà xã khác vậy, Ỷ Lan hôm nay đẹp thật-Ân trêu chọc.

Ai cho ông xã dám tìm bà xã khác hà, ông xã mà đi tìm cô Ỷ Lan bà xã cắn cho chết luôn đó, ông xã còn dám khen Ỷ Lan sao-Châu nhéo mạnh vào tay Ân thiệt đau.

Chứ ai nói không phải bà xã chứ, trời bà xã nhéo đau quá hà, ối sưng rồi, không cằm viết được rồi, giờ sao đây-Ân chăm chọc trẻ con.

Ông xã có sao không, đưa bà xã xem nào, trời có đau lắm không, tại ông xã chọc bà xã chi, thôi để bà xã xoa xoa cho bớt đau-Châu lo lắng quan tâm miệng luôn xuýt xoa.

Vợ ngốc của anh quả thật dể dụ quá, anh sợ một ngày nào đó có anh chàng nào dụ mất em quá hà, có chút vậy mà em lo lắng quá rồi, không giận anh tiếp đi, còn đòi cắn anh nữa chứ-Ân than thầm.

Thôi hết đau rồi lại sofa ngồi với anh một chút đi, nhớ bà xã quá-Ân âu yếm.

Châu nép vào ngực Ân nủng nịu: nhớ bà xã lắm hả,bà xã cũng nhớ ông xã nữa, ông xã làm việc ở lầu 20 cao quá hà, trong khi bà làm việc ở tầng trệt mới khổ chứ, muốn gặp ông xã thiệt là khó khăn hà.

Ông xã cũng thấy vậy đó, mà biết sao được, cũng may lâu lâu bà xã lại lên vui thật-Ân trẻ con, cái vỏ bọc lạnh lùng biến mất nhường chổ cho tình yêu thật nồng nàng.

Cuộc họp của ông xã thành công không, ông xã đang bận lắm hả, bận quá thì bà xã về phòng nha-Châu quan tâm.

Ông xã mà dĩ nhiên phải thành công đã kí xong họp đồng rồi, chuyện đó làm sao làm khó ông xã được, bà xã đừng đi mà ở lại với ông xã chút đi, ông xã cũng không bận lắm tại không thích nói chuyện với nhiều người nên ông xã thường viện cớ tránh mặt thôi mà-Ân tựa cằm lên tóc Châu ngọt ngào.

Vậy à, ông xã giỏi quá, ông xã giỏi nhất nhất-Châu chòm lên hôn lên má Ân một cái thật kêu.

Bà xã ăn gian nha, Ân vừa nói vừa cuối xuống tìm môi Châu đặt một nụ hôn thật ngọt ngào quyến rũ, hai người đang ngập tràn trong hạnh phúc thì tiếng gõ cửa kéo họ về thực tại, Châu dẩy nhanh Ân ra khẻ nói: trưa mình gặp nhau ở quán cơm nha, em ra đây, tạm biệt ông xã.

Ân bị hẩng cảm giác tiếc nuối về nụ còn hằng lên mặt đành để cho Châu đi.

Thưa chủ tịch không còn gì nữa tôi xin ra ngoại ạ-Châu nói nhanh.

Anh Ân tôi nộp bản báo kế hoạch tháng này ạ-Giọng Ỷ Lan trong trẻo cắt ngang cuộc nói chuyện.

Cô đưa đây tôi xem-Ân giọng khô khốc.

Lan đi nhanh không để ý chạm mạnh vai Châu, làm Châu suýt té, Châu đành xụ mặt lửng thửng bước ra ngoài.

Rồi cô làm tốt lắm, còn chuyện gì nữa không? Nếu không cô có thể ra ngoài tôi hơi bận-Ân nhắc khéo, vẻ mặt bực bội.

Anh Ân sao anh lạnh lùng với em quá vậy? em vì anh mà vào đây làm việc, cả công ty của ba cũng bỏ, chỉ vào đây làm một thư ký nhỏ nhoi, anh không thấy em làm tất cả mọi việc là vì anh sao-Lan bực bôi hét lên.

Tôi đâu có kêu cô làm như thế, đó là cô tự nguyện chứ tôi đâu có ép gì cô, tôi lạnh lùng thì đã sao, tôi thích vậy đó, tôi không có tình cảm gì với cô hết mong cô hiểu cho-Ân đáp lạnh băng không biểu cảm.

Anh ... anh quá đáng lắm, em sẽ không bao giờ bỏ cuộc, nhất định em phải có được trái tim anh, anh chờ xem-Lan tức tối nói thật nhanh rồi bỏ ra ngoài.

Ân bổng nhiên lo lắng anh nghĩ thầm: cô ta có quá nhiều dã tâm, liệu cô ta còn bầy trò gì nữa, cô ta có làm hại Bảo Châu không?...Bảo Châu em không được xãy ra chuyện gì đâu đó.

---------------------------oOo---------------------------------

CHƯƠNG 5: EM XIN LỔI...SỰ THẬT KHÔNG NHƯ THẾ.

Điều ước sao băng: con chỉ cần ở bên cạnh người con yêu suốt đời cho dù có ra sao đi nữa.

+++++++++++++++

Tại Quán cơm Phẳng Lặng:

Ân ngồi ở đây từ rất sớm tâm trạng khá vui vẻ sau 15 phút thì Châu cũng đến, nhìn thấy Ân chờ cô Châu nhẹ nhàng nở một nụ cười thật tươi

Anh chờ có em lâu không tại công đang dở dang nên em không bỏ đi sớm được-Châu quan tâm.

Không lâu đâu tại anh muốn gặp em nên đến sớm thôi, biết bao nhiêu nơi khác ngon hơn em không chịu cứ thích đến đây hà, để anh gọi đồ ăn nhé-Ân nhẹ giọng

Vì ở đây rất yên tỉnh không gian rất tốt và còn gần khách sạn nữa, anh làm có mệt không, chắc là đau đầu lắm há-Châu dịu giọng ân cần.

Không mệt đâu, anh quen rồi, hôm nay em có gây hoạ gì không nè, vợ ngốc của anh có mệt không?-Ân hỏi.

Chỉ quên đường dẩn khách đi lòng vòng chút xíu thôi hihi, không mệt gì hết, em quen vận động mà-Châu tinh nghịch đáp.

Ôi trời làm ở khách sạn gần 5 tháng rồi mà em còn quên đường sao, anh sợ em thật đó-Ân chăm chọc ánh mắt tinh nghịch.

Tại khách sạn rộng quá em quên cũng là chuyện thường thôi, anh mà còn nói em ngốc anh chết với em đó, em thông minh thua anh một chút thôi-Châu nủng nịu.

Được rồi vợ không ngốc, vợ thông minh được chưa, ăn đi em anh đói quá rồi-Ân đầu hàng.

Nhìn Châu ăn lấy ăn để như không kịp nuốt vì đói khiến Ân bậc cười:em làm gì ăn nhanh giữ vậy, từ từ thôi mắc nghẹn giờ, coi chừng dính lên tóc kìa, sao nay em thả tóc thế.

Nghe Ân nhắc Châu điên tiết lên: cũng tại anh hết còn nói nữa, anh hay lắm giỏi lắm xém chút nữa là em bị Nhi phát hiện rồi biết chưa, đến giở các dấu đỏ trên người em còn chưa lặng hết nữa nè, không thả tóc sao mà được chứ, ôi em mắc nghẹn rồi, đưa dùm em ly nước coi.

Ân cười thật tươi nhận lổi: tại anh, tại anh hết được chưa, đừng giận nữa mà, duốt giận đi không thôi mắc nghẹn chết đó, ông xã biết lổi rồi.

Tối nay em xử tội sao, bây giờ không tiện không bỏ qua đâu, anh coi chừng đó, mà hồi nảy anh hú hí gì với Ỷ Lan thế coi chừng em đó-Châu hăm doạ.

Anh có làm gì đâu, bà xã hung dữ quá hà, anh có dám làm gì đâu nè, ông xã của em chung thuỷ lắm, yên tâm đi, ha...ha...ha, bà xã cũng biết ghen nữa, nhưng mà trông bà xã bây giờ đáng yêu quá hà, ông xã muốn hôn bà xã quá hà-Ân chăm chọc.

Ý đâu có được người ta thấy kỳ chết, đây là quán ăn mà, coi chừng đó em hung dữ lắm đó nha, cấm cô nào ve vãng chồng em là chết... chết chắc-Châu hăm doạ ánh mắt đầy đe doạ khi nhìn Ân.

Anh biết rồi vợ anh là nhất, không ai hơn được đâu, trong mắt anh vợ anh là người đẹp nhất vậy được chịu chưa nè-ánh mắt tình nghịch hé nở một nụ cười quyến rũ mà con gái nào thấy chắc cũng phải đứng tim mấy giấy kể cả Châu.

Nói anh nghe nha không được tự cao đó: chồng đẹp trai quá trời, nhớ là không được cười như thế trước mặt cô gái nào ngoại trừ vợ thôi đó nha

Trời tưởng chuyện gì, anh đẹp trai anh biết lâu rồi, chồng em mà, em mè nheo quá hà, chồng biết rồi chồng chỉ cười với vợ thôi, nhưng vợ cũng không được tháo mắt kiếng ra trước anh nào à nha, chỉ trước mặt chồng vợ mới được tháo ra thôi biết chưa-Ân âu yếm.

Vợ biết rồi, vợ có tháo bao giờ đâu, lúc nào cũng đeo hết mà, chồng cũng "ghen" à, vợ vui lắm đó-Châu nhí nhãnh đáp.

À... thì thôi vợ ăn đi rồi mình về, sắp trể rồi đó-Ân lảng sang chuyện khác

Thôi mình về, em ăn no rồi, cũng sắp trể rồi anh ơi-Châu giục

Về thôi em-Ân nhẹ giọng.

Ủa nhìn xa xa giống Thiên Ân đang đi chung với một cô gái nào đó rất quen quen hình như đã gặp ở đâu thì phải, họ trong có vẻ thân mật, Thiên Ân cười nói rất vui vẻ nụ cười mà chưa bao giờ cười với cô, tại sao lại như thế chứ? Sao Thiên Ân lại thân mật với cô gái đó, mình nhất định phải điều tra mới được, không ai có thể giành Thiên Ân với mình-Lan nghĩ thầm.

Anh Ân anh đi chung với ai thế, hai người đi đâu vậy có vẻ khá thân mật-Lan hỏi chận đầu.

À ... tôi đi ăn trưa tình cờ gặp được Bảo Châu nên về chung đường thôi có gì đâu-Ân nói nhanh sợ Lan nghi ngờ, kèm theo một thái độ vô cùng dững dưng.

Thế à, cô Châu cũng làm ở khách sạn này à, à... tôi nhớ rồi hôm trước tôi gặp cô ở phòng của anh Ân-Lan dò xét ánh mắt hằng hộc nhìn Châu.

Ừ tôi làm ở quầy nhận tiệc, hôm đó tôi đem hồ sơ tiệc tháng này đưa cho chủ tịch xem đó mà-Châu trả lời đầy tự tin.

Ồ vậy à, như cô mà cũng được làm ở quầy nhận tiệc sao, trời không biết có nhìn rõ đường không nữa, chắc cô cận nặng lắm hả-Lan nói móc ánh mắt gian sảo.

Cô làm gì mà lời lẽ cay độc thế người ta chỉ cận một chút thôi mà, có ảnh hưởng gì đến việc làm đâu chứ-Ân đanh giọng tỏ vẻ khinh miệt.

Làm gì mà bênh cô ta thế, em tưởng anh không biết thương hoa tiết ngọc chứ, ai ngờ anh lại để ý con nhỏ xấu xí này-Lan tức giận hét lên.

Tôi thích ai không liên tới cô, cảm ơn cô quan, chào cô. Mình đi Bảo Châu-Ân bực bội hét thẳng vào mặt Lan.

Anh chờ đó, tôi không bỏ qua đâu, con nhỏ nhất định không được yên thân, tại sao như vậy chứ, tôi có thua gì cô ta kia chứ, sao lại đối xử với tôi như thế-Lan hét thầm trong bụng.

Tại sao Ỷ Lan lại như vậy cô ta thích anh Ân sao, sao lại như thế nhỉ, trời mình quên mất chồng mình quá đẹp trai mừ, biết sao được, khổ quá-Châu lẩm nhẩm trong miệng đột nhiên có chuông điện thoại vang lên, trên màng hình điện thoại hiện lên ba chữ quen thuộc "ông xã yêu"

"Alo, anh gọi em có chuyện gì thế?

Chiều nay anh không chở em về được rồi, em đón taxi về nhé, anh bận đi gặp đối tác chắc phải về trể đó, em đừng chờ cơm anh nha, em yêu.

Vậy à, anh đi làm đi em tự về được mà không sao đâu, anh đừng đi quá khuya nha, cũng đừng uống quá nhiều rượu không tốt cho sức khoẻ đâu.

Cảm ơn em, anh biết rồi, yêu bà xã nhiều nhiều, bye bà xã yêu

Bye ông xã yêu"

Châu tiu ngỉu bước ra cổng khách sạn đón xe về, chán thật, taxi...taxi, ôi sao hôm nay taxi đắt thế nhỉ, đón nãy giờ mà chẳng được

Châu sao em đứng ở đây, chưa về à, em chờ taxi phải không?-Phong quan tâm.

Vâng, nhưng khó đón quá à, em đón nãy giờ-Châu thành thật.

Thôi lên đây anh chở về cho, dẫu sao anh về cũng đâu làm gì, lên xe đi, giờ này khó đón taxi lắm-Phong giục nhanh.

Có phiền anh lắm không em ngại lắm, anh về đi em đón xe chút về sau-Châu ngần ngại cố né tránh.

Em lên xe đi mà, không lên là anh buồn đó, chở em về nhà chứ có cực nhọc gì đâu mà phiền chứ-Phong nhăn nhó.

Châu đành lên xe Phong vì không biết từ chối sao chỉ đành nói tiếng: cảm ơn anh.

Tiếng nhạc vang lên từ trong chiếc xe BMW sang trọng bài hát thánh thót du dương: "I lay my love on you".

Anh cũng thích nghe nhạc bất hửu à, bài hát này hay thật-Châu nói với giọng thích thú.

Ừ anh thích lắm, em cũng thích nhạc này à, những bài hát này nghe rất êm tay nên anh thích-Phong chân thật.

Em thích lắm, em thích nghe mặc dù không hiểu hết ý nghĩa của nó nhưng em cảm thấy rất thanh thản khi nghe nó-Châu thành thật.

Em mệt thì nghĩ đi khi nào tới nhà anh sẽ gọi-Phong quan tâm.

Châu mệt quá nên ngủ thiếp đi vì không gian rất trầm lắng mà.

Nhìn em ngủ thật đáng yêu, em có biết là anh yêu nhiều lắm không Châu, em ngây thơ hồn nhiên trong mắt anh, mà sao em cứ luôn đeo mắt kiếng thế, em thật sự rất đẹp mà tại sao lại phải làm xấu mình-Phonh mơn mang với ý nghĩ trong đầu, thì tới ngỏ đường mà Châu chỉ.

Anh dừng xe lại tấp vào lề, vì không muốn đánh thức Châu, anh nhẹ nhàng tháo nhẹ mắt kiếng của Châu ra, khuôn mặt xinh xắn, hàng lông mi dài và công vút, cánh mũi nhỏ xinh xinh, với cái môi hồng hé mở, trông Châu cực kỳ xinh đẹp, Phong đã không kịp được mà hôn nhẹ lên trán Châu, nụ hôn làm Châu thức giấc

Châu hốt hoảng có cảm giác ai đó hôn vào trán mình nên nói lớn: đến rồi hả anh, trời ngại quá em ngủ quên mất tiêu, xin lổi anh nha, anh rẽ về đường này đi sắp đến nhà tôi rồi.

Phong đỏ mặt vì nụ hôn lén, anh nói nhanh: ừ để anh đưa em về, không có gì đâu

Ủa mắt kiếng của em đâu rồi, sao nó lại ở đây-Châu thắc mắc.

Chắc tại lúc anh thắng xe nó bị rơi ra đó mà-Phong lúng túng giải thích.

Vậy à, không sao tời nhà rồi kìa, dừng xe lại đi anh-Châu nhanh nhẩu.

Đây là biệt thự nhà họ Hoàng mà, sao em lại ở đây, hình như là nhà của chủ tịch mà-Phong dò hỏi.

Ờ...à...là...vì...à em là bà con xa của chủ tịch bác Trọng thương em nên cho em ở nhờ nhà mình để đi làm cho tiện đó mà, có chuyện gì không anh Phong-Châu ấp úng đáp.

Là vậy à, hèn gì có một hai hôm anh thấy chủ tịch đưa em về-Phong nghi ngờ hỏi tới.

Chỉ là tiện đường thôi, không có gì, chủ tịch lạnh lùng lắm, thôi anh về đi trể rồi, em vào nhà nha-Châu nói nhanh sợ lộ tẩy chạy ù vào cổng ấn chuông.

Ân vô tình về sớm nhìn thấy Châu từ xe Phong bước ra thái độ không vui, khi bà quản gia vừa mở cổng đã chạy ù vào không thèm nói với Châu một tiếng. Châu nhìn thấy xe Ân tỉu nghỉu bước vào nhà, lòng nghĩ thầm: chắc là anh Ân giận mình rồi, phải làm sao đây mình có cô ý đâu chứ tất cả cũng tại tên Phong hết hà.

Châu lặng lẻ bước vào nhà, vườn hoa hôm nay thơm ngào ngạt những đoá hồng nhung lưu ly, cả hoa quỳnh nữa đua nhau nở rộ thật là đẹp làm Châu quên mất buồn phiền chạy ùa vào vườn hoa trước mặt cảm nhận thương hoa, vườn hoa nhà họ Hoàng rất rộng, trồng đủ các loại hoa, ông Trọng là người thích sưu tầm hoa và cây kiểng biệt thư toạ lạc trong khu chỉ toàn quý tộc mới ở nổi, vậy mà vườn hoa nhà ông thật là rộng lớn, ai vào đây không khỏi trầm trồ, kế bên làm một toà nhà nguy nga tráng lệ, với một kiến trúc độc đáo theo kiểu tây phương tạo nên nét rất riêng cho ngôi nhà.

Thường ngày Châu được Ân chở về tận nhà nên không cảm nhận được vẻ đẹp của vườn hoa, đến nay cô mới có thời gian để ngấm nó đâu đây thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ của hoa quỳnh làm cho Châu quên hết buồn phiền và mệt mỏi. Cô như cô công chúa bé nhỏ lạc vào xứ sở thần tiên với bao điều lý thú.

Ân dù rất tức giận nhưng biết trách ai được tất cả mọi người đều không biết Châu là vợ của anh mà, cho xe vào bãi đổ anh bước ra thoáng ngẩn ngơ vì sự trong sáng của Bảo Châu, trông cô như một thiên thần toả sáng giữa bầu trời đêm với muôn ngàn đoá hoa khoe sắc, Ân như chết sững buôn cả cặp táp chạy đến ôm chặt lấy eo Châu thì thầm: vợ yêu của anh sao em lại đây, vào nhà đi em sương xuống cảm lạnh đó.

Là anh à, anh giận em lắm phải không? Tại Phong năng nĩ quá nên em mới về chung thôi đừng buồn em nha-Châu giải thích nhỏ nhẹ.

Em đẹp lắm em biết không, giục mạnh mắt kiếng của Châu xuống nên cỏ, anh choàng tay xoay người Châu lại đặt một nụ hôn đấm đuối, nụ hôn của sự hờn ghen của bao tức giận, Ân mơn trớn lướt trên cánh môi mềm của Châu thủ thỉ: đừng thân mật với Phong nữa nhe vợ yêu, chồng khó chịu lắm, anh choàng tay siết chặt Châu hơn. Châu cảm thấy mình thật hạnh phúc cô cảm nhận được sự chân thành và nồng nhiệt trong nụ hôn của Ân, cô cảm thấy mình có thể chết vì hạnh phúc lúc này, Châu khẻ nói: chồng ơi, vợ yêu chồng nhất nhất, mãi mãi chỉ có mình chồng mà thôi.

Hai người quấn quýt với nhau một hồi lâu rồi mới buông ra. Châu khẽ lên tiếng: hoa quỳnh thơm quá ông xã à, bà xã thích lắm.

Nhưng bà xã còn thơm hơn, bà xã lúc nào cũng toát ra mùi hoa lài thật là quyến rũ, làm cho ông xã lúc nào cũng nhớ đến bà xã hết hà-Ân nịnh vợ.

Dẻo miệng quá hà, vào thôi ông xã chắc là ba mẹ đợi cơm đó-Châu nhỏ nhẹ, nguýt một cái thật đáng yêu.

Tuân lệnh bà xã-Ân nhanh nhẹn.

Hai con về rồi à, mau vào ăn cơm đi con, ba con đợi không được ông ăn trước rồi lên phòng nghĩ rồi, sao hai con về trể thế-bà Trọng lo lắng.

Dạ ở khách sạn có chút việc nên con về trể thôi, mẹ đừng quá lắng, mời mẹ ăn cơm-Châu trấn an.

Tại phòng ngủ:

Bà xã ơi bà xã đáng yêu quá hà, mau lại đây với ông xã đi-Ân nham nhở.

Ông xã dê xồm, bà xã đâu có ngu, bà xã ngủ nha, không nói chuyện với ông xã nữa đâu-Châu nhí nhãnh.

Ấy đâu có được, ông xã chưa ngũ mà, chết bà xã rồi, ha...ha...ha-Ân chạy nhanh, ánh mắt nồng nàng thiêu đốt.

Ối ông xã à, đau đau lắm mà, ông xã kỳ quá, ối... ối bà xã không thở được, ông xã dê xồm này...-Châu nũng nịu la oan oan.

Một tuần sau...

Cô Bảo Châu tôi có chuyện muốn nói với cô mình ra quán nước kia nói chuyện một chút nha, giờ cũng đang nghỉ trưa mà, mình đi nha-Ỷ Lan nói.

Ừ cũng được, mình đi, chị Nhi đi uống nước cho vui, ở lại đây cũng buồn mà-Châu nhẹ giọng

Thôi em đi đi chị không đi đâu, chị làm biếng đi lắm-Nhi đáp.

Vậy em đi đi nha-Châu nói.

Tại quán nước:

Bảo Châu ngồi đi, uống gì kêu đi, hôm nay Lan khao, hihi-Lan nhanh giọng.

Cho em ly cam giắc nha, cảm ơn-Châu nói.

Cho em ly dâu ép, cảm ơn-Lan nói kèm theo cái liếc rất đáng sợ về hướng người phục vụ

Em có quen với chủ tịch không? Sao hôm trước chị thấy hai người cười đùa vui vẻ thế-Lan nhẹ giọng.

À em với chủ tịch chỉ là bạn thôi, hôm đó tình cờ gặp nên về chung thôi không có gì, có gì không chị-Châu dò hỏi.

Tại chị thấy chủ tịch có vẻ rất quý em, tưởng hai người quen nhau chứ-Lan đáp (bạn bè à, tao mà tin tao là con ngốc, Ân chưa bao giờ đối xử với một cô gái nào đặc biệt như vậy, mày tưởng tao là con nít à)

Uống nước đi em, để nó tan hết không ngon đâu-Lan giục

Ừ nước cam ở đây ngon thiệt, sao chị biết quán này hay vậy, mà chị có vẻ rất có cảm tịch với chủ tịch hả-Châu dò hỏi.

Cũng tình cờ chị biết thôi, thì chủ tịch đẹp trai nên có chút thiện cảm thôi mà, nhưng chủ tịch lạnh như băng ấy khó tiếp cận quá hà-Lan nói.

Châu nghĩ thầm: lạnh như băng..., muốn quyến rũ anh Ân sao, chị ta thật quá đáng, chị không biết anh Ân đã có vợ sao, thiệt là tức mà(trời ơi người ta có biết đâu trời).

Sao em thấy nhứt đầu quá chị, khó chịu nữa, thôi em về khách sạn đây-Châu chao đảo choáng váng nói nhanh.

Hết kịp rồi cưng, ha...ha...ha-Lan cười nham hiểm.

Chị ...chị đã bỏ gì vào nước của tôi...-Châu gục ngay tại bàn không còn biết gì nữa, mặc cho số phận...

Đưa cô ta về khách sạn nhanh lên, ha...ha...ha sắp có màng kịch hay rồi-Lan hét lên cười sung sướng.

Tại phòng nghỉ khách sạn Hoàng Gia:

Cô sẽ không còn là gì trong mắt anh Ân nữa, đồ ngu, đừng trách chị nha cưng-Lan hét trong vui sướng.

Cô nhanh nhẹn thay quần áo cho Châu thì vô tình thấy những dấu đỏ trên người Châu khẻ nói: con nhỏ này sao lại có những dấu hôn trên người thế này, ồ không thể tin được nó lại là loại gái lẳng lơ thế sao, dấu hôn khắp người tuy đã mờ nhưng vẩn có thể nhận ra...nó đã là đàn bà rồi sao, sao thế được nhỉ, tưởng nó hiền vậy mà, đã thất thân rồi, anh Ân thật đã lầm con nhỏ này rồi, mình làm vậy xem như giúp anh Ân một tay, nhận ra bộ mặt thật của con nhỏ xấu xí này, thật không hiểu nó như vậy mà cũng có nhiều thằng mê thế nhỉ, đã vậy còn thất thân nữa chứ, ha...ha

Lan nhanh nhẹn mặc vào chiếc áo ngủ gợi cảm cho Châu rồi ngoắc một tên nào lạ hoắc vào nằm cạnh Châu dỉ nhiên hắn chỉ mặc quần thôi, bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.

Lan vội lấy máy ảnh và chụp nhanh những cảnh thân mật giả tạo, vô liêm sỉ với nụ cười hiểm ác cất giọng: ha...ha...ha tốt lắm xong rồi, lần này xem nó còn vênh mặt lên nữa không, hết rồi cưng ơi.

Đáng lẽ ta tặng nhỏ cho ngươi nhưng nó đã thất thân rồi nên đành thôi, tiền đây người nhanh chóng biến khỏi nơi đây đi kẻo hư chuyện-Lan nói ngắn gọn như mệnh lệnh.

Ok loại gái như nhỏ này tôi cũng không hứng thú, nó xấu vậy mà cũng có thằng thèm chắc thằng đó thần kinh rồi, để tôi đi tìm con khác còn hứng thú hơn nhiều, có chuyện gì cứ gọi tôi, sẳn lòng. Ha...ha...ha-giọng đầy thô bỉ khinh người với một nụ cười vô cùng điểu.

Châu tỉnh dậy trong gian phòng vắng lặng nhớ lại chuyện lúc trưa, bàng hoàng giậc mình vì thấy mình trong chiếc áo ngủ gợi cảm, cô đau khổ không nói lên lời nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, giọt ngắn giọt dài cô thổn thức: sao lại như vậy, sao Ỷ Lan lại đối xử với mình như vậy, mình có làm gì cô ta đâu, sao mình lại khổ thế này, hu...hu...hu làm sao đây, em thật có lổi với anh, em làm sao đây, anh có tha thứ cho em được không? Em ... hu...hu...hu.

Châu sợ hãi nép sát vào tường khóc ngất.

Tại quầy nhận tiệc:

Sao nhỏ Châu đi lâu dữ vậy ta, 3h rồi, nhỏ không làm nữa sao, nhỏ Ỷ Lan đã trở vào làm rồi mà, vậy nhỏ Châu đi đâu được ta-Nhi lầm bầm tâm trạng lo lắng.

Ối chủ tịch, sao ông lại ở đây, có việc gì không?-Nhi hoảng hốt nói:

Cô Bảo Châu đâu, sao không thấy ở đây vậy, giờ này là giờ làm việc mà-Ân nói gắt.

À ...tôi không rõ nữa, Châu đi từ trưa giờ chưa thấy về, tôi lo lắm-Nhi ấp úng nói.

Cô ấy đi đâu được chứ, sao kỳ vậy?-Ân lo lắng

Em đi đâu được, em đâu quen ai, sao mình cảm thấy như sắp có chuyện gì xãy ra vậy ta-Ân lẩm nhẩm lo lắng, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Châu.

Tút...tút...tút không liên lạc được, em xãy ra chuyện gì, em ở đâu, anh lo quá, sao không nghe điện thoại lại còn khoá máy nữa-Ân nghĩ thầm đầu óc rối tung cả lên vụt chạy khắp nơi đi tìm, nhưng tuyệt vọng không thấy Châu đâu hết, anh như sắp điên lên.

Châu đau khổ âm thầm lặng lẽ trở về nhà, nước mắt không ngừng tuông rơi.

Sao con về sớm thế, sao con lại khóc, thằng Ân đâu nó làm gì con à, sao vậy con...-bà Trọng cất giọng lo lắng.

Con không sao, con mệt, con lên phòng nhe mẹ, con xin lổi con sẽ giải thích sao-Châu nấc lên từng tiếng.

Bà Trọng hốt hoảng gọi cho Ân.

"Con ở đâu, về nhà mau, vợ con sao thế này, con làm gì nó thế, mẹ không tha cho con đâu đó, vợ con nó như người mất hồn khóc nấc bỏ lên phòng rồi. trời sao vậy mẹ, con không biết gì cả, con đang tìm cô ấy nè, con cũng sắp điên đây, con không biết Châu đã đi đâu nữa, con về ngay, con lo quá"

Ân bỏ hết công việc, lái xe nhanh về nhà, tâm trạng lo lắng, em đừng có chuyện gì nha, chiếc xe Mercesdes chạy lao nhanh vào căn biệt thự.

Thiếu gia mới về-Bà quản gia nói.

Thiếu phu nhân đâu-Ân hỏi dồn.

Dạ thiếu phu nhân ở trong phòng ạ-bà quản gia đáp nhanh.

Em sao thế, sao lại khóc rồi bỏ về nhà, chuyện gì thế này, nói cho anh nghe đi, anh đi tìm em vất vả lắm đó Châu-Ân nhẹ giọng quan tâm.

Anh Ân em... hu...hu...hu anh Ân em sợ, em có làm chuyện gì anh cũng sẽ tha thứ cho em phải không?-Châu nấc lên nghẹn ngào.

Anh hứa mà, mà chuyện xãy ra thế em, em làm anh lo quá, sao em khóc mãi thế-Ân thắc mắc.

Em xin lổi, anh đừng hỏi em tại sao được không?, em sợ lắm anh Ân-Châu nép vào ngực Ân thổn thức.

Thôi không nhắc nữa, mọi chuyện qua rồi, em nín đi, đừng khóc nữa, anh xót xa lắm-Ân ấu yếm dổ dành vợ.

Vợ đi tắm đi xuống ăn cơm mẹ chờ kìa, vợ khóc như thế chồng buồn lắm đó, ngoan nào nín đi-Ân cuối xuống hôn lên má Châu thật nhẹ nhàng.

Vợ biết rồi, vợ không khóc nữa, chồng đừng buồn nữa nha, cho dù như thế nào chồng cũng đừng bỏ rơi vợ nha-châu nũng nịu.

Chồng làm sao mà bỏ vợ được chứ, không có vợ làm sao chồng chịu được chồng sẽ buồn chết mất-Ân dổ dành.

Sáng hôm sau... tại văn phòng CEO:

Chủ tịch có người thư cho ông-một nhân viên nói.

Ai gửi thế, mang lại đây cho tôi-Ân đáp.

Dạ không biết à, không có gì nữa tôi ra ngoài nha-người nhân viên nói.

Ok anh ra ngoài được rồi-Ân đáp lạnh tanh.

Ai gửi thư thế này lạ thế nào giờ có ai gửi cho mình đâu-Ân tò mò mở ra xem.

Anh choáng váng như đất trời xụp đổ: Châu ...Châu tại sao lại ở chung với người đàn ông này, lại còn ôm ấp thân mật, tại sao chứ, sao như thế được, trời ơi sao em lại phản bội tôi, chẳng lẽ em kêu tôi tha thứ là thế này sao, tôi không cao thượng được như thế đâu, em tại sao chứ.

Một giọt nước mặt rơi trên khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông điển trai, Ân thất vọng ngã người ra ghế: dối trá... tất cả là dối trá, còn gì mà mơ mộng còn gì nữa đâu, tại sao em lại làm như thế, em là loại người như thế sao, tôi thật sự đã lầm em.

Ân lao ra khỏi khách với tốc độ khá nhanh, anh trở về nhà thì trời đã khuya với dáng vẻ của một thằng say khước, Ân hét to: dối trá... tất cả đã chấm hết.

Anh sao thế sao lại sai khước thế này, anh mau lên phòng đi, kẻo đánh thức ba mẹ đó-Châu quan tâm.

Cô còn dám nói à, được tôi lên phòng, đừng đụng vào người tôi, cô dơ bẩn lắm-Ân hét lên một cách tàn nhẫn.

Sao thế anh Ân, sao lại mắn em, anh say quá rồi-Châu thắc mắc.

Cô nhìn đi, nhìn thành quả của mình đi, tôi ghê tởm cô, cô đừng đụng vào người tôi-Ân khinh miệt ánh mắt sắt lạnh.

Trời ơi, sao lại như thế này, sao anh lại có những tấm hình này, em không biết, không phải như thế đâu, hãy nghe em giải thích đi, em bị oan đó, nghe em giải thích đi Ân-Châu hoảng hốt hét lên.

Tôi chỉ hỏi cô một câu có chuyện đó không?-Ân đanh giọng vẻ mặt hằng lên đau khổ.

Châu hai hàng nước mắt tuông nhẹ gật đầu hét lên: nhưng em hoàn toàn không biết, em không tại sao lại như vậy, nghe em giải thích đi, em không làm gì có lổi với anh đâu Ân

Cô đã làm gì chuyện đó mà còn thanh minh tôi khinh bỉ cô, đi đi tôi ghét cô không muốn thấy mặt cô nữa, đừng để tôi thấy mặt cô, cô ... tôi hận cô-Ân giận dổi hét lớn.

Em không có mà, anh Ân đừng đuổi em mà, em bị người ta lừa mà anh Ân, em...-Châu cố gắng giải thích nhưng Ân bỏ ngoài tai tất cả, cơn giận dữ đã làm anh mất đi lý trí.

Cô im đi đừng gì, tôi nói cô im đi, tôi không muốn nghe không muốn nghe gì cả-Ân hét ầm lên...

To be continued....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#heoconxin