nuoc mat sao bang tiep chuong 6+7 rat hay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình post tiếp truyện "nước mắt sao băng nè" cám ơn mọi người đã ủng hộ, chúc mọi người một ngày đọc truyện vui vẻ

Thank you ^^!!!

--------------------------oOo---------------------------

CHƯƠNG 6: EM Ở ĐÂU...HÃY QUAY VỀ BÊN ANH ĐI EM

Điều ước sao băng: con ước cho người con yêu luôn luôn hạnh phúc dù cho con có ra sao đi nữa con vẫn muốn chúc phúc cho người con yêu

+++++++++++++++

Ân trở nên lạnh lùng như đá sỏi, không cười, không chút tình cảm, anh như tảng băng lạnh lùng làm tim Châu như rĩ máu, cô cố gắng nuốt câm hờn chịu nhụt, tiều tuỵ thấy rõ.

Anh đi làm à, để em ủi áo cho anh nha, anh thích mặc áo nào nè, áo trắng nha-Châu đoan đã.

Cô biến đi tôi không cần, đừng đụng vào tôi-Ân đanh giọng không chút cảm xúc.

Châu cố gắng nuốt nước mắt vào tim khẽ đáp: em xin lổi, anh không thích em sẽ không đụng vào, anh đừng giận nha anh, em đi ra ngoài nha.

Sao con ăn ít thế, dạo này mẹ thấy con xanh xao quá hà, ráng ăn nhiều vào đi con, vợ chồng con có chuyện gì hả-bà Trọng quan tâm lo lắng.

Dạ không có gì đâu mẹ, tại con ăn không nổi, vợ chồng con vẩn bình thường mà-Châu nhanh đáp.

Con không muốn ăn đâu con bận rồi, ba mẹ ăn đi nha-Ân lạnh lùng nói.

Anh chờ em đi với, con no rồi thưa ba mẹ-Châu nhanh giọng chạy theo Ân muốn hụt hơi.

Tại phòng CEO:

Anh Ân anh ký cho em cái này đi, sao hôm nay anh buồn thế-Lan hỏi.

Không liên quan đến cô xong rồi nè, cô ra khỏi đây đi-Ân quát.

Anh làm gì cáu gắt với em, em đối với anh như thế nào mà anh lại đối xử với em như thế-Lan bực tức hét lên.

Thưa...thưa chủ tịch...-Châu nhỏ nhẹ gọi.

Ân chạy đến choàng tay qua ôm lấy Lan thật chặt khẻ nói: anh biết rồi, anh xin lổi mà, đừng giận anh nhe em

Châu rụng rời buông rơi cả hồ sơ chạy ra khỏi khách sạn thật nhanh, nước mắt tuông trào đau khổ tột cùng: thế là hết, hết thật rồi, anh hết yêu em rồi sao, chúng ta hết thật rồi sao, anh tàn nhẫn quá vậy sao không nghe em giải thích.

Cơn mưa bất chợt đổ xuống bóng dáng người con gái lặng lẽ trong buổi chiều mưa đau khổ tột cùng: chỉ mình em, chỉ còn mình em, anh không cần em bên cạnh nữa rồi, em biết sống sao đây, em làm sao chịu đựng được anh bên cạnh người con gái khác, em có làm gì nên tội đâu anh, em bị cô ta lừa mà, em mệt mỏi quá rồi, đã nữa tháng nay anh im lặng bỏ mặt em, cho dù em khóc đến chết anh cũng không quan tâm, em quá đau khổ rồi, em nghĩ em sẽ trả tự do cho anh, em sẽ ra đi để cho anh hạnh phúc anh à.

Châu trở về nhà quần áo ướt sũng, nước mắt vẫn còn đọng trên khoé mi, trời cũng nhá nhem tối, như một cái xác không hồn cô lặng lẽ trở về phòng mình.

Cô về rồi đó à, tưởng cô đi luôn chứ, trời mưa mà không biết trú hay sao mà ướt hết vậy, tôi nói cô có nghe không sao im ru vậy-Ân hét to giận dữ.

Em có chết cũng không cần anh quan tâm, anh không cần phải náy, anh yêu Lan thì cứ nói thẳng em không ép buộc anh gì cả, đừng miệt thị và làm em đau khổ nữa anh Ân, em không chịu nổi nữa đâu-Châu nhẹ giọng.

Cô đau khổ à, tôi miệt thị cô sao, cô đáng à, cô tưởng tôi vui lắm sao, tôi ghét cô, không muốn nhìn thấy cô nữa-Ân bực bội nói lớn.

Anh yên tâm em sẽ trả tự do cho anh, đừng ghét em cũng đừng giận em, em ...-Châu choáng váng đầu óc quay cuồng rồi ngất lịm đi.

Châu ...châu em sao thế, sao thế này, tỉnh dậy đi em, mẹ ơi Châu ngất rồi mẹ ơi, mẹ ơi...-Ân hét ầm lên hoảng sợ.

Trời ơi, con làm gì nó thế, mau gọi bác sĩ Khang nhanh lên, nó mà có mệnh hệ gì mẹ biết ăn nói sao với anh chị xui đây-bà Trọng hoảng hốt.

Bác sĩ thế nào rồi bác sĩ, sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, cô ấy có sao không?-Ân hỏi tới tấp.

Cô ấy dầm mưa quá lâu đã cảm lạnh, lại còn tiều tuỵ lao tâm quá sức nên ngất đi nhưng không sao đâu tôi sẽ kê cho cô ấy toa thuốc bổ, kêu cô ấy dừng quá sức thai yếu lắm, cần phải nghỉ để dưỡng sức đó-giọng bác sĩ đầy quan tâm.

Cái gì "thai yếu" là sao, cô ấy cô ấy thai à-Ân ngạc nhiên tột độ.

Trời cậu không biết gì sao? Vợ cậu có thai hơn 7 tuần rồi, cậu sao thế, vợ có thai mà cũng không biết sao? Mà yên tâm nghỉ ngơi nhiều là khoẻ thôi-bác sĩ Khang kinh ngạc.

Trời ơi, tôi đâu hề hay biết gì đâu, vợ tôi có thai rồi sao, cảm ơn bác sĩ nhiều, để tôi tiễn ông.

Ôi con dâu yêu quý của tôi, tôi sắp có cháu rồi, hèn gì dạo này thấy nó xanh xao biến ăn thế, tôi phải đi hầm canh bồi bổ cho nó mới được-bà Trọng vui mừng khôn xiết.

Trời mình sắp làm cha rồi sao, Châu mang thai con của mình rồi sao, tội nghiệp cô ấy quá, em mau tỉnh lại đi em, Ân mòn mỏi gục bên giường Châu.

Sáng hôm sau....

Ân dụi mặt sờ soạn, Châu đâu rồi, Châu ơi em đâu rồi, đồ đạc biến mất rồi, chẳng lẽ...trời ơi đơn xin ly hôn có luôn cả chữ ký của Châu, và con lá thư của Châu...

" Gửi ông xã yêu quý của em!

Em xin lổi vì đã ra đi mà không từ biệt, lúc anh đọc lá thư này em đã đi thật xa rồi, em rất vui vì những tháng ngày ở bên anh, được làm vợ anh là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời của em, nếu được chọn lại em vẫn sẽ chọn làm vợ anh.

Em đã có lổi với anh, một lổi lầm không thể tha thứ được, em biết anh ghét em nhiều lắm, em cũng rất căm giận bản thân mình nữa, nhưng làm sao được bây giờ em không biết lấy gì để chứng minh với anh là em trong sạch, em xin lổi, ngàn lần xin lổi anh, xin anh đừng giận em, đừng ghét em, ở một nơi xa xôi nào đó em sẽ luôn chúc anh hạnh phúc mãi mãi hạnh phúc bên cạnh Ỷ Lan, em đã ký vào đơn ly hôn rồi, anh hoàn toàn tự do để có được hạnh phúc mới, cảm ơn anh đã cho em hạnh phúc trong những tháng ngày qua. Em đi nha, tạm biệt anh

Người vợ bất hạnh của anh

Bảo Châu!!!"

Bảo Châu sao lại bỏ anh mà đi, sao lại như thế, em không yêu anh nữa sao, em vì thằng đàn ông đó mà bỏ anh có đáng không, anh sẳn sàng tha thứ cho em mà, anh muốn em và con mãi mãi được hạnh phúc sao em lại bỏ anh mà đi-giọt nước mắt trào ra,Ân khóc lớn lên như thét, chạy như chạy ra ngoài đường gào thét: Bảo Châu em ở đâu, em ở đâu Bảo Châu, Bảo Châu ơi...Bảo Châu ơi...bỏ anh mà đi đành sao.

Ân con đi đâu thế, Ân ơi, Bảo Châu đâu rồi-bà Trọng gọi với theo.

Trời ơi lá thư, đơn xin ly hôn trời ơi Bảo Châu đã bỏ đi rồi, ông ơi Thằng Ân nó làm gì mà con dâu của chúng ta bỏ đi kèm với đơn ly hôn nè ông ơi, ông ơi ...-bà Trọng hét lên gọi chồng.

Trời, thằng Ân sao lại làm như thế con bé nó vừa ngoan vừa hiền nó tìm đâu được người vợ như thế chứ-Ông Trọng trách móc.

Ông đọc mà coi, coi thằng quý tử của ông làm khổ con dâu tôi, tôi sẽ không bỏ qua đâu, trời ơi con bé còn đang mang thai nữa chứ, nó bỏ đi đâu bây giờ-bà Trọng lo lắng.

Bà nói gì, con bé mang thai rồi à, làm sao đây, lở mà có chuyện gì thì sao-Ông Trọng bàn hoàng.

Ân ...con tìm được Bảo Châu không con?-bà Trọng hỏi dồn.

Không mẹ à, cô ấy đi mất rồi, con biết làm sao đây mẹ-Ân sụt sùi.

Con biết khóc à, con làm gì để con bé bỏ đi, nói cho ba nghe mau, ta biết ăn nói sao với ông bà thông gia đây-ông Trọng giận dữ.

Ba xem nè, tác phẩm của cô ấy đó, ba biểu con không giận sao được, con khổ tâm lắm ba biết không, con làm sao mà ly hôn với Châu được cơ chứ, còn con của con nữa-Thiên Ân than thở.

Trời ơi con đã quá ngu muội mà làm khổ vợ con rồi con biết không? Con nổi tiếng là thiên tài sao con lại không chịu suy nghĩ chút vậy con-ông Trọng nói.

Ba nói sao, ba nói con bị người ta gạt sao, đó đâu phải là hình ghép, con sao mà lầm được-Ân trách móc.

Con không động não sao? Con không thấy khung cảnh trong này là của khách sạn mình hả, có ai ngu mà dẫn tình nhân vào khách sạn chồng mình không, còn một điều nữa tất cả các tấm hình Châu chỉ toàn nhắm mắt con thấy không? Sao lại nhắm mắt chứ con nghi ngờ gì sao, tên đó làm sao có thể chụp được những tư thế như thế này, không phải là con một người nữa nhúng tay vào sao? Đã vậy con có bao giờ thấy Bảo Châu đi với tên này đâu, sao con không nghi ngờ gì hết đã phán cho con dâu của ba tội phản bội rồi con hất hủi nó, nó buồn nó khổ nó bỏ đi rồi con sáng mắt ra chưa...cháu nội của ba mà có bề gì ba không tha thứ cho con đâu mau đi tìm con dâu về cho ba-ông Trọng phân trần.

Con quá u mê con chỉ biết trách Châu con đâu suy nghĩ được gì nữa, con đã nhẩn tâm làm khổ Châu, nói nặng Châu, thậm chí làm Châu bị tổn thương, con hối hận quá ba ơi, con nhất định sẽ làm sáng tỏ chuyện này, nhất định sẽ tìm được Châu mà-Ân tự trách.

Biết con dâu ở đâu mà tìm nó quyết định đi nhất định không cho con tìm được đâu, mẹ không biết đâu, ôi cháu nội của bà-Bà Trọng than thở trong nước mắt.

Lổi tại con, tất cả tại con, con xin lổi mà, con cũng khổ tâm lắm ba mẹ biết không? Bây giờ con sẽ đi tìm Châu nhất định sẽ tìm được thôi-Ân quả quyết.

Chạy như bay đến khách sạn, Ân hét lớn với trợ lý Lâm: mau lấy cho tôi cuộn bặng mà camera đã quay lại hôm ... tháng... tôi cần đính chính một điều.

Vâng thưa chủ tịch xin ngày chờ cho một chút-Lâm trả lời e dè.

Nhìn trước màng hình tivi Ân không khỏi bàn hoàng tất cả mọi việc là do Lan sắp đặt, cô ta quá nhẫn tâm quá thủ đoạn, Châu ngốc nghếch rơi vào bẩy của cô ta mà đâu hay biết, tại sao mình lại ngốc để bị lừa như vậy, sao mình không suy nghĩ sớm hơn, giờ biết tìm Châu ở đâu, anh là một người chồng người cha vô trách nhiệm, anh xin lổi em, Châu ơi em ở đâu về với anh đi-Ân nói trong nước mắt.

Gọi cô Lan lên đây gặp tôi gấp-Ân hét lên.

Cô nhìn đi, sáng mắt ra chưa, cô hay lắm cô được lắm, cô cút khỏi mắt tôi, tôi không muốn thấy cô nữa, một con người quá ác độc, cô mau biến khỏi nơi đây ở đây không hoan nghênh cô đâu, cô chính thức bị sa thải, tạm biệt-Ân hét lên đầy tức giận.

Anh Ân... em xin lổi đừng đuổi em mà, cũng chỉ vì quá yêu anh nên em mới làm như vậy, em xin anh đó-Lan nói trong nước mắt.

Yêu tôi mà cô làm vậy sao, tôi không cần, cô đi đi đừng để tôi nói nặng tôi từ trước tới nay và sau này cũng không bao giờ yêu cô, tạm biệt, anh Lâm đưa cô Lan đi dùm tôi-Ân nói dứt khoát.

Anh ác lắm, tôi hận anh, tôi ghét anh, tôi sẽ trả thù sự sĩ nhục của anh ngày hôm nay-Lan hét lên ánh mắt như muốn giết người.

++++++++++++++++++

Rong ruổi tìm vợ khắp nơi gần như đã lục tung cả thành phố cũng không thấy đâu, Ân thui thủi về phòng trong tâm trạng cô đơn khắc khoải lòng anh đau như cắt, khắp trong căn phòng là hơi thở là hơi ấm của Bảo Châu

Ân nhìn tấm ảnh cưới mà rơi lệ khẻ thì thầm: Châu ơi bây giờ em đang ở đâu có biết anh nhớ em nhiều lắm không? Từ chiếc khăn, cái gối, ga giường đến cả sofa đều phát phất hơi thở ấm áp của em, không có em anh biết phải làm sao đây, anh nhớ em đến điên cuồng, anh không thể tập trung làm việc được, khắp nơi đều thắp thoáng bóng hình em, anh đi đâu để tìm em bây giờ emm nói anh biết đi Bảo Châu, đừng giận anh nữa mà, quay về với anh đi, anh rất cần em bên cạnh Bảo Châu ơi.

Đau khổ mệt mỏi Ân thiếp đi lúc nào không hay chỉ đọng lại một giọt nước mắt đàn ông trên khoé mi.

Từ ngày rời khỏi biệt thự nhà họ Hoàng, Châu đi lang thang khắp nơi không biết phải về đâu, cô yếu ớt lê lếch tấm thân trên các con đường trong tâm trạng cực kỳ đau khổ, có nhà không dám về, có chồng phải từ bỏ, tất cả đã hết cô hụt hẩng gào thét: tại sao lại bất công với con như thế, con có làm gì nên tội, con đã làm gì sai, để rồi phải nhường chồng cho kẻ khác, không có Thiên Ân con biết sống sao đây, tại sao anh lại bỏ rơi em mà theo người khác, em biết phải làm sao đây, em yêu anh còn hơn bản thân mình mà anh nở tâm đuổi em hất hủi em, cho dù em đã gắn hết sức để hàn gắn, em đau khổ lắm anh biết không? Thiên Ân giờ anh đang làm gì? Đang hạnh phúc cùng Ỷ Lan phải không? Có nhớ đến em chút nào không? Kể từ bây giờ em phải tập cách sống thiếu anh, phải tập với cuộc quạnh vắng, không nhà không người thân, không biết em thể tồn tại được đến khi nào? Nhưng em vẩn sẽ chút anh hạnh phúc.

Phòng trọ Sao Mai, tìm được nên tá túc rồi, Châu ấn chuông với nụ cười gượng, vất vả hai ngày lang thang công thêm bệnh chưa hết đã khiến cô ngả quỵ trước cổng phòng trọ.

Cô ơi...cô sao thế? Sao lại ngất xỉu ở đây, trời ơi con nhà ai tội quá, Nhi ơi ra phụ cô dìu cô này vào nhà đi con-Bà chủ phòng trọ cất tiếng gọi vang.

Trời Bảo Châu, sao cô ta lại xỉu ở đây, mấy bửa nay không thấy đi làm ở khách sạn có chuyện gì thế này: để con phụ cô, cô này là bạn làm chung khách sạn với con-Nhi đáp nhanh.

Con quen cô ta à, thế thì tốt quá, chắc cô ta mệt lắm rồi đó con, tội nghiệp con bé không biết sao nó ra nông nổi này-Bà Mai xót xa.

Châu...Châu tỉnh rồi bác Mai ơi, con mừng quá, Châu khoẻ chưa, sao lại ở đây-Nhi vui mừng cười tít mắt

Cháu có sao không sao lại xỉu trước cửa nhà bác vậy-Bà Mai quan tâm.

Dạ cháu ...cháu mệt quá nên ngất đi, cháu muốn tìm nhà trọ ạ, chủ nhà củ của cháu chuyển nhà nên cháu phải chuyển đi gắp, đi lang thang mấy ngày không tìm được nhà trọ nên cháu mệt, cũng may là gặp được cô-Châu ấp úng dựng lên một bi kịch cho mình.

Thế nhà của con đâu tại sao lại đi thuê nhà, ở đây cũng kín hết rồi nên...cô...cô-Bà Mai ấp úng.

Dạ nhà con ở dưới quê con lên đây để tìm việc nên đâu có nhà để ở, mà ở đây hết chổ rồi hả cô, làm sao bây giờ-Châu than thở.

Hay là em ở chung với chị đi, dù sao chị thuê một phòng mà ở có một mình hà, có em nữa thì vui biết mấy-Nhi hớn hở.

Thế có phiền chị không? Em ngại lắm, em...-Châu ngại ngùng.

Thế thì tốt quá rồi, con ở chung với Nhi nó hiền và tốt bụng lắm-bà Mai vui vẻ.

Từ giờ tụi mình ở chung nha, vui quá, mà sao em nghỉ ở khách sạn thế, tìm ở đâu được công việc tốt như vậy-Nhi lo lắng.

Em bị đuổi rồi, ngày mai em sẽ xin việc khác, chuyện em ở đây chị đừng bao giờ tiết lộ cho ai biết hết nha, kể cả mọi người trong khách sạn cũng vậy, tuyệt đối phải giữ bí mật dùm em, chị hứa đi-Châu è dè.

Sao vậy em, có chuyện gì à, bị đuổi rồi thì thôi, ngày mai tìm việc khác đừng buồn-Nhi quan tâm.

Em có nổi khổ riêng không tiện nói ra xin chị giữ bí mật dùm em, chị hứa với em đi, nếu không em không ở đây đâu-Châu quả quyết.

Rồi chị hứa với em, sẽ không tiết lộ cho ai biết chuyện này, em có nổi khổ thì thôi đi chị không em, mau dọn đồ vào nè, nói trước chị ở hơi bề bồn đó đừng cười nhe-Nhi đùa vui

Không sao đâu em dễ chịu lắm, có điều nấu ăn dở thôi, em sợ chị chê quá hà-Châu lo lắng.

Không sao đâu chị cũng không khá hơn đâu, thôi đi tắm cho tỉnh táo đi chị đi nấu cơm rồi hai chị em mình cùng ăn trời cũng tối rồi-Nhi nhanh nhẩu ánh mắt chứa đầy sự bao dung.

Cơm đến rồi... thơm không? Đói quá, em ngồi xuống ăn nè, à mà dở thì đưng chê nhe-Nhi nhí nhãnh như một người chị hiền.

Châu thấy mà ứa nước mắt, cũng may mình quen được một người tốt như Nhi, ông trời chưa đến nổi ghét con Châu buột miệng khen: trời ngon quá hà, chị Nhi nấu ăn là số một, có cá nữa hà, ụa...ụa...ụa, em vào nhà vệ sinh một chút, Châu vừa nói vừa chạy thật nhanh mặt mày xanh ngắt.

Em sao thế, có sao không, sao lại nôn ói, có chuyện gì thế?-Nhi lo lắng.

Em...em không sao rồi, chắc tại mùi thức ăn nồng quá, không có gì đâu chị-Châu nói qua loa (mình làm sao dám nói là mình có thai được chứ, gái chưa chồng có thai biết giải thích sao, rồi Nhi hỏi cha đứa bé là ai biết nói sao đây)

Thấy ánh mắt Châu có vẻ như đang dấu chuyện gì, Nhi nghi ngờ e dè hỏi chặn đầu: em có thai phải không, đó là trịu chứng đang nghén mà, em không qua mắt được chị đâu.

Em...em...Châu hai hàng nước mắt tuông dài: đúng rồi, em đang mang thai đã được gần 2 tháng rồi, chị đừng đuổi em nha.

Vậy là thật hả Châu có mang thai sao? Trời sao lại như thế, cha đứa bé đâu sao bỏ em bơ vơ thế này tội nghiệp em quá, chị sao nở đuổi em được chứ-Nhi bất ngờ mắt mở to hết cở hỏi lại.

Cha đứa bé... cha nó...em ...em xin lổi chị đừng hỏi em được không em không thể nói ra, chị thông cảm cho em nhe, khi nào thích em sẽ nói cho chị biết tạm thời vẫn chưa được, em sẽ cố gắng làm việc để nuôi con em, em không hề buồn vì có nó, nó làm niềm vui là động lực để em sống tiếp-Châu hai hàng nước nói ấp a ấp úng nấc lên từng tiếng.

Nhi ôm choàng lấy Châu khóc nức nở: tội nghiệp em quá, em không nói thì thôi chị không ép em đâu, số em sao mà khổ thế? Chưa có chồng giờ lại có thai, chị thương em quá Châu ơi.

Một tháng sau...

Châu bây giờ đang là nhân viên thu ngân cho một siêu thị cuộc sống vẫn êm đềm trôi như thế, tình mẩu tử hơn lúc nào trong cô, cô cảm thấy như thế là quá đủ, dù không có được tình yêu của Thiên Ân nhưng giọt máu của Ân mang lại cho cô một hạnh phúc rất lớn.

Còn Ân thì trầm hơn trước, lạnh lùng đến mức người khác phải sợ hãi, anh sống một cách khép kính, tâm hồn như đóng băng, đếm từng ngày trôi qua, anh điên cuồng lao vào công việc, anh sợ nghỉ ngơi, vì như thế anh sẽ điên lên vì nhớ Châu, tập đoàn ngày một phát đạt người ta không ai không phục khả năng lảnh đạo của anh. Anh thông minh bao nhiêu cũng vô ích anh đau khổ vì không đẩy vợ mình đến mức cùng đường phải bỏ ra đi biết bao đêm anh thầm tự trách mình, biết bao đêm anh nằm nhớ Châu khóc thầm.

Mỗi buổi sáng anh đi vào khách sạn cũng như ra về đều nhìn vào quầy nhận tiệc như tìm một chút dư âm gì đó riết rồi nó cũng trợ thành thói quen của anh.

Một hôm Nhi bực bội hỏi Ân: thưa chủ tịch lý do gì mà ngày nào chủ tịch cũng đi ngang qua đây nhìn hết, trong khi đường vào thang máy đi hướng kia tiện hơn.

Tôi ...tôi tại tôi thích vậy thôi không có gì cả, tại sao cô lại hỏi vậy?-Ân ấp úng.

Tại thích à, một lý do vô cùng vô lý, tất cả mọi việc đối với anh như không có cảm xúc vậy mà ngày nào đi ngang qua đây ánh mắt anh nhìn nồng nàng với vô vàng cảm xúc thế là sao?-Nhi tức quá hỏi tới.

Ơ tại tôi... tôi ...thích nhìn vậy thôi có sao đâu, chứ sao mới bảo là lý do chứ-Ân ấp úng không biết trả lời sao.

Anh có quen biết Bảo Châu đúng không? Đã có lần tôi thấy anh chở Bảo Châu về nhà, giờ nó không làm ở đây nữa anh nhớ nó phải không?-Nhi bạo gan hỏi tới.

Tôi ... tôi biết Bảo Châu thì đã sao, cô ấy biến mất rồi, đúng tôi nhớ cô ấy thì sao nào, tôi tìm cô ấy khắp noi mà có gặp được đâu-Ân trong cơn tức giận đã nói quá đà.

Anh là gì của Châu tại sao lại nhớ nó, tại sao lại tìm nó, anh và nó có quan hệ gì, anh nói thật cho tôi biết đi được không?-Nhi hét lớn.

Ơ tôi... tôi là ch... tôi là bà con xa của Châu thôi, vì Châu không đi làm nữa và biến mất nên tôi thấy lạ, tôi đi tìm vậy thôi-Ân biết mình lở lời nên chối khéo.

Vậy mà nó nói là bị đuổi, sao kỳ vậy ta-Nhi nói thật nhỏ trong miệng.

Nhưng vô tình Ân nghe được nên hỏi lại: nó nói bị đuổi là sao, sao cô biết, cô biết Châu đang ở đâu đúng không, mau nói cho tôi biết đi tôi xin cô đấy-Ân hốt hoảng.

Tôi có nói bao giờ, tôi không biết, không biết gì hết, thưa chủ tịch tôi phải làm việc rồi xin lổi ông-Nhi chối nhanh.

Ân tối xầm mặc ngồi ở phòng mình mà không ngừng nghĩ về cuộc nói chuyện vừa rồi: nhất định là Nhi biết Châu đang ở đâu, nếu không cô ấy sẽ không thắt mắc về chuyện của Châu, còn ấy còn đuổi khéo mình rồi chối phăng nói là không biết, nhất định có tật giậc mình, mình nhất định phải làm cho ra lẽ dù là một tia hy vọng nhỏ nhoi cũng còn hơn không?

Phong đang đi siêu thị thì nhìn thấy cái dáng thân thương quen thuộc hôm nào, biết bao lần anh đứng ở trước cửa biệt thự nhà họ Hoàng mà không dám ấn chuông, anh chờ chờ mãi cũng chỉ thấy Ân về một mình không hề thấy Châu đâu, Châu đột ngột biến mất khỏi cuộc đời anh khiến anh hụt hẫng ghê gớm, anh đau khổ biết bao, tình yêu đơn phương bao đêm ấp ủ dự định nói ra thì Châu biến mất không rõ tung tích, bây giờ bổng nhiên nhìn thấy Châu ở siêu thị anh không khỏi ngở ngàng, không tin được một Châu bằng xương bằng thịt, Châu tuy có hơi gầy hơn, nhưng vẩn như ngày nào, trong ngốc nghếch với chiếc kiếng cận dầy.

Phong hét ầm lên làm mọi người chú ý tiếng nói từ đâu phát ra: Bảo Châu... Bảo Châu ơi rốt cuộc anh có thể tìm được em rồi.

Tuy thai đã gần 3 tháng nhưng Châu ốm yếu gầy hẳn đi vì không ăn uống được gì còn phải đi làm vất vả nữa nên nhìn qua không ai biết Châu đang mang thai hết.

Trời Chấn Phong sao anh lại ở đây thế-Châu ngạc nhiên.

Anh đi siêu thị ông trời đã dẫn anh đến để gặp em, anh vui quá, mình qua bên quán nước kia nói chuyện đi em-Phong vui mừng khôn xiếc, anh quyết không bỏ qua cơ hội lần này.

Thôi được, em sẽ đi với anh-Châu đáp.

Em ngồi đi, em uống gì?-Phong galang.

Cảm ơn anh, em uống ly sữa nóng được rồi-Châu nhỏ nhẹ đáp.

Dạo này em ở đâu, em đi đâu thế? em sống có tốt không em?-Phong ân cần.

Em vẩn tốt và khoẻ anh ạ, em thuê nhà cũng gần đây thôi, cảm ơn anh đã quan tâm-Châu đáp.

Phong vội nắm lấy tay Châu nói thật nhẹ: em biết là anh tìm em sắp điên rồi không, anh có cảm giác như em biến mất khỏi đời anh vậy đó, anh đau khổ lắm em biết không? Đừng xa anh nữa nha

Châu vội rút tay lại nhưng không được vì Phong nắm chặt quá: em xin lổi, em không hiểu ý anh, buông tay em ra đi

Anh sẽ không bao giờ buông nữa, em đừng bao giờ rời xa anh, Phonh cuối xuống hôn nhẹ lên tay Châu nói một giọng thật ấm áp: hãy để anh bảo vệ và che chở cho em, hãy để được chia sẽ niềm vui nổi buồn với em, hãy làm bạn gái của anh nha Châu.

Em ...em xin lổi em không thể, em thật sự chỉ xem anh như anh trai của em mà thôi, nếu em có làm gì cho anh hiểu lằm thì cho em xin lổi anh-Châu nói thật nhẹ với thái độ vô cùng có lổi.

Sao vậy Châu, sao em lại từ chối anh, anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, Châu ơi xin em đừng từ chối anh-Phong tha thiết van xin.

Em ...em vô cùng xin lổi em không thể yêu anh được, trong tim em đã có người khác anh ạ, em không xứng đáng để có được tình yêu cao cả của em đâu đừng tìm em nữa-Châu nói mà nước mắt lăng dài.

Ai thế Châu, có phải là Thiên Ân không? Sao lại không xứng đáng, anh rất cần em Châu à, em xứng đáng để có được tình yêu của anh mà Châu-Phong đau xót như một phần trái tim đã chết lặng.

Ai không quan trọng, quan trọng là em không thể yêu anh, đừng đến tìm em, nữa hãy để em yên, em thành thật xin lổi anh-Châu nói xong bỏ chạy ra khỏi quán, bóng dáng yếu ớt lao ra con đường tập nập xe qua lại rồi mất hút.

Sao lại như thế hả Châu, sao lại tàn nhẩn với anh như vậy, tại sao em lại không yêu anh, anh làm sao đây, anh biết làm gì bây giờ, Châu ơi...Châu ơi-Phonh nói trong nước mắt, anh đau khổ tột cùng ngước mắt nhìn người yêu ra đi mà không có khả năng giữ lại.

Châu khóc rưng rưng quay về phòng trọ lúc này Nhi cũng đã về với bao nhiêu thắc mắc cần được giải đáp.

--------------------------------oOo---------------------------------------

CHƯƠNG 7: HÃY CHO ANH MỘT CƠ HỘI ĐỂ SỬA CHỮA SAI LẦM NHE EM.

Điều ước sao băng: sao băng hởi sao băng... có nghe ta nói gì không? Anh yêu ơi anh có khoẻ không? Em ước gì có thể chạy đến bên anh chỉ cần được anh ôm một lần là đủ thế có được không anh?...

++++++++++++++++++++++++++

Châu ơi, Chị có chuyện muốn nói với em, chị em mình nói chuyện nha-Nhi lên tiếng.

Được chị cứ nói đi em nghe nè, làm gì khách sao thế-Châu đáp.

Em nói thật cho chị biết, em và chủ tịch Ân có quan hệ gì? Nhớ là không được dấu chị nữa nha-Nhi nhấn mạnh từng tiếng chủ tịch Ân.

Em...em và chủ tịch có quan hệ gì nào? Thông tin ở đâu mà chị suy nghĩ viển vong thế, người ta cao quý em làm gì có phước đó chứ-Châu cố gắng bình tỉnh để không để lộ sơ hở.

Chị hỏi lại một lần nữa em có quan hệ gì với chủ tịch hả, nếu em còn cố tình che dấu, chị sẽ đi hỏi chủ tịch đó, em có nghe không hả, hồi sáng này chị nói chuyện với chủ tịch và được biết là anh ấy không hề đuổi việc em, và hiện đang đi tìm em khắp nơi đó.

Trời, anh Ân đi tìm em khắp nơi sao? Chị có tiết lộ gì về em không? có nói cho chủ tịch biết em ở đây không?-Châu bất ngờ đã nói nhầm và làm Nhi nghi ngờ thêm.

Em kêu nghe thân mật dữ vậy, còn "anh Ân" nữa chứ, chưa có nhân viên nào dám kêu chủ tịch của mình như thế ngoại trừ Ỷ Lan và người còn lại đó là em, nhưng bây giờ Ỷ Lan đã bị chủ tịch đuổi việc rồi, vậy chỉ còn em thôi, em mau nói đi-Nhi chận đầu, nói như hét vào mặt Châu.

Em...em có nổi khổ riêng mà chị đừng hỏi em nữa em không thể nói được mà, em xin chị đấy.

Nhìn cảnh em đêm nào cũng khóc thầm như nhớ đến ai đó rồi phải quần quật chạy đi kiếm tiền trong khi em đang mang thai nữa, chị không cằm lòng được, chị tội cho em lắm Châu à, em nói cho chị biết đi, nếu không chị sẽ hỏi chủ tịch đấy, chị nghĩ chị sẽ có câu trả lời từ chủ tịch-Nhi xót xa, nước mắt lưng tròng.

Em xin chị đấy, xin đừng bao giờ hỏi anh Ân đều gì về em hết, anh ấy sẽ nghi ngờ đấy, em muốn được yên tỉnh, em mệt mỏi lắm rồi chị ơi, em không muốn rắc rối nữa đâu chị à-Châu phân bua.

Vậy thì mau nói cho chị biết đi, chị muốn tốt cho em thôi Châu à, chị thấy em khóc bao đêm chị xót xa lắm em ơi-Nhi thông cảm ánh mắt quan tâm như một người chị đối với em gái thân yêu.

Em ...em đến nước này em sẽ nói chị tất cả mọi chuyện và chị hứa với em, phải tuyệt đối giữ bí mật, không được tiết lộ với bất cứ ai, chị hứa đi-Châu quả quyết vì cảm động trước sự quan tâm của Nhi.

Được chị xin hứa, em mau kể đi Châu-Nhi nhất trí.

Thật ra... sự thật là...trước đây... em...em...là v...ợ...vợ của Thiên Ân đó chị à, nhưng ...chuyện xãy ra...rồi...và bây giờ em ký vào đơn xin ly hôn rồi bỏ đi đến giờ đó chị à-Châu nấc lên trong lời kể, nước mắt tuông trào như mưa bao nổi đau thầm kín cất giấu bấy lâu nay cũng có thể nói ra rồi, nên Châu cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Trời đất, em là vợ của chủ tịch sao, một sự thật quá bất ngờ, lúc trước chị cũng nghe phong phanh là chủ tịch kết hôn nhưng tưởng đó là lời đồn nên không tin vì chủ tịch lạnh lùng thế chưa yêu ai sao mà kết hôn được vả lại chủ tịch cũng còn trẻ mà, thật không ngờ em là vợ của chủ tịch. Vậy ...vậy cái thai trong bụng của em là của chủ tịch rồi... ôi không thể tin được, ôi quá bất ngờ, chủ tịch nổi tiếng có trai tim băng giá là thế mà, Chị không thể tưởng tượng nổi nữa rồi-Nhi bàn hoàng thốt không nên lời mắt mở to hết cở miệng há hốc với những suy nghĩ.

Đúng vậy em đang thai chính xác là con của anh ấy, vì vậy em rất hạnh phúc vì bên em vẫn còn cảm nhận được anh ấy vẩn ở bên cạnh mình-Châu nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc trên khuôn mặt đẩm lệ.

Vậy sao em lại khổ sở như vậy, đứa bé đáng để có một cuộc sống trong nhung lụa mà, sao em làm thế, chị thấy chủ tịch tìm em khổ sở lắm, dạo này chủ tịch còn lạnh lùng hơn trước nữa, như băng giá đến nơi, nhưng ngày nào đi làm và ra về đều đến quầy nhận tiệc để tìm kiếm em với ánh mắt nồng nàng chứa chan tình cảm, em quay về đi Châu, chủ tịch đã đuổi việc Ỷ Lan rồi, không có chuyện như em kể đâu Châu à, đừng hiểu lầm chủ tịch mà-Nhi hết lòng khuyên nhủ để Châu không phải đau khổ nữa.

Em không về đâu, em đã ký vào giấy ly hôn rồi, em không phải là vợ của Thiên Ân nữa rồi, em không thể về được-Chấu hét lên trong nước mắt.

Thôi được rồi em đừng khóc nữa chị tôn trọng quyết định của em-Nhi đành chịu thua trước sự bướng bỉnh của Châu.

Tại biệt thự nhà họ Hoàng:

Con về rồi đó hả, mẹ...mẹ nhớ Bảo Châu quá hà, cả cháu nội nữa, không biết nó ra sao rồi, chắc Châu đã mang thai được 3 tháng rồi đó con-Bà Trọng rơi nước mắt đau đớn.

Mẹ lại khóc nữa rồi, từ ngày Bảo Châu đi ngày nào mẹ cũng khóc hết con lo cho mẹ lắm đó mẹ, con cũng nhớ Bảo Châu lắm, con đã tìm khắp nơi rồi mà có thấy Bảo Châu đâu, con đau khổ lắm mẹ ơi con phải làm sao đây-Ân xót xa nủng nịu với mẹ đây cũng là lần đâu tiên cậu quý tử của bà cần bà an ủi.

Mẹ tin chắc con sẽ tìm được Bảo Châu thôi, mẹ không tin là không tìm được, à mẹ biết rồi, Bảo Châu đang thai dĩ nhiên nó sẽ đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, con cứ cho người tìm khắp các bệnh viện rồi sẽ tìm được thôi, thế nào cũng gặp được nó thôi con à, mẹ tin chắc nó vẩn còn ở quanh đây thôi-Bà Trọng an ủi con.

Cảm ơn mẹ, con cảm ơn mẹ, nhất định con dâu của mẹ sẽ về đây trong nay mai thôi, con hứa chắc với mẹ, con sẽ không bao giờ để vợ con ra đi một lần nữa-Ân quấn quýt từ ngày Châu đi đây lần đầu tiên anh nở nụ cười với bà.

Mẹ tin con, mẹ sẽ không khóc nữa, mẹ chờ tin vui của con-Bà Trọng ôm con trai cười hiền.

Quản lý Lâm, anh điều tra cho tôi về một người đó là cô Phạm Bảo Châu (23 tuổi) đi khám thai định kỳ ở tất cả các bệnh viện ở đây, chú ý với những người mang thai 3 tháng và mang kín cận thật dầy nghe chưa, có thông tin gì lập tức báo cho tôi, nhớ là phải nhanh nghe chưa, tôi chờ tin cậu đó, đừng làm tôi thất vọng-Ân ra một mệnh lệnh như quả quyết.

Hai ngày sau...

Tại văn phòng CEO:

Chủ tịch ơi...chủ tịch có tin vui rồi, tôi đã điều tra được người mà chủ tịch muốn tìm rồi, chính xác như chủ tịch diển tả, tháng trước cô ta đã đến bệnh viện X để khám thai, chính xác y như chủ tịch diển ta về cô gái đó, tôi nghĩ không lầm đâu, ngày mai là đúng hẹn tái khám của cô ấy đó-Lâm la to.

Trời ơi... cậu tìm được rồi sao, anh sắp tìm được em rồi Bảo Châu ơi, anh nhớ em nhiều lắm, mau sắp xếp cho tôi, huỷ hết tất cả các cuộc họp ngày mai, tôi có việc quan trọng để làm rồi, cậu huỷ tất cả nhé, tạm biệt tôi về đây, huỷ hết nhé-Ân nói nhanh bước ra khỏi khách sạn lao về nhà tâm trạng vui mừng khôn xiết

Sáng hôm sau...

Ân có mặc trước khu khám thai từ 5h sáng, anh thừa thông minh để hiểu nếu Châu từ xa thấy anh sẽ bỏ trốn, nên khôn ngoan cải trang thành một ông chồng tội nghiệp xấu xí và cẩn thận bịt kín khẩu trang ngồi chờ với tất cả mong đợi.

Và bao mong đợi vất vả đã đáp lại cho anh xứng đáng đúng 10h một Bảo Châu hiện ra bằng xương bằng thịt, đôi má hay hay,cái áo đã hơi lúp lúp vì thai đã được 3 tháng, cái mắt kiếng cận vẩn được gắn chặt trên mắt của nàng, Ân lặng lẽ bước theo sau Châu một cách âm thầm ngồi chờ Châu khám thai xong không hề nhớ gì đến việc ăn uống cả.

Kỳ vậy ta, mình có cảm giác người đàn ông đeo khẩu trang kia tuy có hơi xấu một chút mà sao cứ đi theo mình mãi thế, mình có cảm giác ông ta theo mình từ khi vào phong khám, chẳng lẽ là tên sàm sở, ôi mình sợ quá, chắc không đâu ai lại mê một đứa đã có thai chứ, vậy là gì ta-Châu nghĩ thầm ánh mắt lắm la lắm lét.

Ân không thể chờ đợi được nữa, Châu đáng yêu cứ ngoe nguẩy đi mặt anh, anh không sao chịu được và đã hành động. Chụp lấy tay Châu thật mạnh và kéo Châu đi vào một ngỏ vắng người.

Châu hét lên: buông tôi ra, đồ sàm sở, thả tui ra, trời ơi có ai cứu tôi với, tôi xin ông tôi đã là gái đã có chồng rồi còn đang mang thai nữa ông hãy buông tha cho tôi đi.

Ân tí tửng đóng kịch luôn cho bỏ tức những ngày Châu bướng bỉnh bỏ anh mà đi để anh phải đau khổ anh cất tiếng giả giọng: thì đã sao nào, gái có chồng gì chứ, thế chồng cô đâu mà đi khám thai một mình, tôi thích cô rồi, hãy làm cho tôi vui vẻ đi, nếu không cô đừng có trách, Ân đẩy Châu thật mạnh vào tường và tiến lại càng gần gần hơn nữa.

Xin hãy tha cho tôi đi mà, tôi van xin ông đấy, hu....hu...hu đừng làm tôi sợ mà-Châu rút người lại nước mắt lả chả rơi.

Nhìn Châu khóc Ân quên mất cả lao đến ôm chặt Châu vào lòng đôi vai gầy khẻ rung.

Ấm ...ấm áp quá, chỉ có anh chỉ có anh mới cho em cảm giác như thế này chẳng lẻ là anh sao-Châu nghĩ thầm nép vào ngực Ân cảm nhận hơi ấm.

Ân xót xa vội gở khăn che mặt, rồi nâng cằm Châu lên đặt một nụ hôn nồng nàng

Um...um. Buông ra, thả ra...um...um-Châu đánh thùm thụp vào ngực Ân.

Đôi môi cô bị khoá chặt bởi nụ hôn của Ân, nụ hôn của xa cách của tức tưởi hơn ghen, mặc cho Châu chống đối quyết liệt, anh xiết Châu thật mạnh hơn và hôn một cách cuồng nhiệt, lưỡi anh tìm lấy lưỡi của Châu quấn quýt với bao tức tưởi hờn ghen.

Châu ngập tràn hạnh phúc trong nụ hôn thương của Châu, không biết từ lúc nào cánh tay đánh thùm thụp vào ngực Ân đã vòng lên cổ anh với bao yêu thương cháy bỏng, hai người quấn quýt lấy nhau sau bao xa cách mặc cho thời gian và không gian ra, Châu khẻ rơi giọt nước mặt hạnh phúc xuống tay Ân.

Ân mỉm cười hạnh phúc khẻ nói: anh yêu em lắm, bà xã của anh, về với anh nha em, anh nhớ em sắp điên đi được.

Ghét anh... ghét anh... Châu đánh mạnh vào lưng Ân giọng hờn dổi: ai vợ anh, chúng ta ly hôn rồi, em không về đâu, đừng có mơ nữa.

Ly hôn với anh sao, em không có khả năng đó đâu, em không bao giờ được rời xa nữa nghe chưa còn tờ đơn ly hôn đó hả. Ân móc ra trong túi một tờ giấy thành ngàn mảnh nhỏ tung lên trời nói lớn: em mãi mãi là bà xã yêu của anh, ly hôn anh hả, không bao giờ trừ khi anh không còn trên thế gian này nữa, anh sẽ cho em ly hôn với anh.

Anh...anh quá đáng, muốn làm gì thì làm hả, hong biết gì đến em hết, em ghét anh-Châu hét to.

Em ghét anh rồi con anh làm sao đây, nói cho em biết nha, em mà ghét anh càng nhiều là con chúng ta càng giống anh đó ha...ha...ha-Ân vui sướng hét lên.

Thiệt quá đáng hết sức, em không đi đâu hết, em về đây, tạm biệt nha chồng yêu, ha...ha...ha-Châu nhí nhảnh chọc tức Ân.

Em đừng đi mà, em biết không mẹ mong em về từng ngày đó từ hôm em bỏ đi mẹ ngày nào cũng khóc hết, mẹ bệnh rồi, cứ nhắm mắt gọi tên em, em tàn nhẫn vậy sao về nhà đi em, coi như thương mẹ mà tha lổi cho anh đi, chồng em xin hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa, sẽ ngoan ngoãn nghe lời em chịu chưa-Ân xuống nước năng nỉ bịa ra câu chuyện không tin Châu không mắc bẩy mà đòi anh chở vền ngay.

Mẹ bệnh sao anh, trời ơi em có tội quá, mẹ sao rồi anh, có đở chút nào không? ôi em lo quá hà, tất cả cũng tại em, em sẽ về, sẽ săn sóc cho mẹ mà, em thật có lổi-Châu ăn năng.

Em hứa rồi đó nha, mau thu dọn đồ về với anh, mẹ chờ đó, mẹ nhớ em lắm Châu ơi, nhớ cả cháu nổi nữa-Ân dổ dành.

Em biết rồi, tội nghiệp mẹ quá, em bất hiếu qua em sẽ về ngay-Châu đáp nhanh.

Vợ ngốc của anh, em đúng là dễ dụ mà, chỉ toàn nghĩ cho người khác thôi, anh bịa chút mà cuống cả lên tự trách sao cũng được miễn em chịu về là tốt rồi-Ân nghĩ thầm.

Mình về chổ em ở lấy đồ đi rồi anh đưa em về gặp mẹ, chắc mẹ sẽ vui lắm đây-Ân cười tít mắt.

Nhi lo lắng trong đứng trong ngồi không yên: trưa rồi mà nhỏ chưa về không biết đi khám thai có sao không nữa, không vì phải trực ở khách sạn mình đã đi cùng rồi.

Trời ai sao ...sao giống...giống chủ tịch vậy nè còn đi chung cả nhỏ Châu nữa, mình chắc hoa mắt rồi-Nhi nghĩ thầm.

Ôi em... Nhi làm ở khách sạn đây mà, em ở cùng với Nhi sao...-Ân đỏ mặt vì bị lộ tẩy sợ vợ trước mặt nhân viên rồi lại còn xốc xếch trong bộ đồ chã ra làm sao nhưng đẹp trai thì khỏi chê.

Đúng rồi, em ở chung với Nhi đó, anh đừng ngại Nhi biết hết chuyện của chúng ta rồi, khỏi phải tạo dáng lạnh lùng cứng ngắc chi cho mệt-Châu nói nhanh không thương tiếc.

Ân ỉu xìu xụ mặt xuống vì ngại anh nghĩ thầm: đường đường là chủ tịch của tập đoàn lại mất mặt phải đi năng nỉ vợ đã đành còn để nhân viên nhìn thấy trong hoàn cảnh này nữa xấu hổ chết đi, để xem em về nhà rồi anh sẽ hành hạ em thế nào, dám làm anh mất mặt nhe cưng, thảm quá.

Lấy hết dũng khí giọng nói pha chút lạnh lùng như một mệnh lệnh: tôi đưa vợ tôi về nhà nha cô Nhi, cảm ơn cô vì thời gian qua đã chăm sóc cho vợ tôi.

Không có gì đâu chủ tịch à, thấy Châu được hạnh phúc là tôi vui rồi để phụ Châu dọn đồ anh chịu khó chờ một lát nhé.

Ừ được rồi hai người cứ làm đi-Ân nói nhanh.

Trời ơi Châu, chị thật không thể tin nổi vào mắt mình nữa rồi, chủ tịch...chủ tịch băng giá của chúng ta lại thành ra như thế, đi năng nĩ vợ trong bộ dạng vô cùng tội nghiệp, em thật có phúc lấy được người chồng vừa hào hoa phong độ, đẹp trai khỏi phải nói, giàu không thể ta, lại còn quá thương vợ nữa chứ, chị ghen tị quá-Nhi ngạc nhiên tột độ tuông một tràng.

Thôi mà chị này, em sắp bể lổ mũi rồi, nhưng anh Ân sĩ diện lắm chị đừng nói chuyện này với ai nha, lúc nãy em thấy ảnh đỏ mặt đấy-Châu giả lả.

Chưa hết đã bênh chồng rồi hà, biết rồi cô nương, tôi mà nói ra chắc ổng đuổi việc tôi, cho tôi lưu đầy biệt xứ quá, trong mắt ổng chị có cô thôi, còn những người khác đối xử không một chút tình người-Nhi e dè.

Cảm ơn chị nhiều nha, em về đây, chắc anh Ân đợi lâu lắm rồi, tạm biệt nha-Châu vẫy chào.

Chiếc xe mercesdes mui trần đen huyền sang trọng đậu trước cửa phòng trọ bên trong là một Thiên Ân đầy phong độ nở nụ cười thật tươi tay chống vào vô lăng chờ đợi.

Bà Mai ngạc nhiên tột độ khi thấy Châu tươi cười lên chiếc xe sang trọng cùng đống hành lý trước mắt, bà buộc miệng hỏi Nhi: con Châu tại sao lại lên xe đó, nó nghèo lắm mà có chuyện gì vậy Nhi.

Cô lo gì? Chồng yêu của nó đến đón nó đó, chồng nó giàu lắm lắm là chủ tịch của con đó, vì giận chồng nên nó bỏ nhà đi, bây giờ ổn rồi, nó về với chồng nó thôi, thật mừng cho nó quá-Nhi thở dài.

Thế à, trời vậy mà cô tưởng nó khổ thật, nó có phước quá con há, có được người chồng lý tưởng như thế, cô cũng mừng cho nó, thấy nó mổi đêm khóc cũng tội-bà Mai cảm thông.

Chiếc xe từ từ lăng bánh rời xa nơi này, Châu lặng lẽ tựa vào vai Ân ngủ trong hạnh phúc.

Tại biệt thự nhà họ Hoàng:

Ôi con dâu của mẹ con đã về rồi sao, lúc thằng Ân điện báo mẹ ngở ngàng lắm, mẹ không tin vào tai mình nữa, mẹ vui quá con ơi, con lại đây với mẹ đi, con gầy quá mẹ nhớ con quá hà-bà Trọng buông một tiếng thở dài vui mừng khôn xiết.(vì thương con bà đóng cho xong vở tuồng con bà giàn dựng cũng vì sợ con dâu tức giận bỏ đi lần nữa nên đành giả bệnh chứ sao giờ, quý tử ơi con không có cách nào hay hơn sao)

Mẹ đở chút nào chưa, con bất hiếu quá, con thật có tội, con xin lổi mẹ-Châu vô cùng ăn năng.

Mẹ nghe con về là mẹ hết bệnh rồi con à, con đừng lo, chỉ cần có con ở bên cạnh mẹ sẽ khoẻ lại nhanh thôi-bà Trọng trấn an khi thấy con dâu khóc ròng vì ăn năng.

Mẹ đở rồi hả mẹ con mừng quá, con nấu cháo cho mẹ ăn nha-Châu ân cần.

Thôi con đang mang thai, để người giúp việc làm là được rồi, lở có chuyện gì thì sao, con mệt rồi, Ân con đưa vợ con lên phòng nghỉ đi, mẹ mệt mẹ muốn ngủ một lát-bà Trọng đuổi khéo sợ lổ tẩy.

Dạ con biết rồi đi thôi em, để cho mẹ ngủ một lát chiều mình lại vào thăm-Ân giục nhanh.

Vậy con đi nha mẹ, mẹ nằm nghỉ cho khoẻ chiều con sẽ mang cháo vào cho mẹ-Châu ngoan ngoãn.

Bà Trọng thở phào, nóng chết đi được đang mùa hè còn phải đắp mền, con thiệt biết cách làm khổ mẹ quá Thiên Ân.

Tại phòng ngủ:

Ân Choàng tay ôm lấy eo Châu bế nhanh lên giường, ôm thật chặt, cắn yêu vào tai Châu Ân khẻ nói: anh xin lổi em vì tất cả, anh sai rồi, em tha thứ cho anh nha, suốt những ngày qua anh đi tìm em khắp nơi, anh điên lên vì nhớ em, em biết không? bà xã yêu đừng giận ông xã nữa nha, có muốn trách phạt gì cũng được chứ không được bỏ ông xã mà đi như thế nữa đó, ông xã yêu bà xã nhất trên đời, giậc mạnh cái kiếng đáng ghét quăng xuống đất, Ân hôn Châu tới tắp lên mắt lên mũi rồi xuống đôi môi đỏ mọng, đôi môi mà biết bao ngày qua anh nhớ chết đi được, anh ngấu nghiến cắn yêu vào môi Châu làm Châu khẻ rên.

Nụ hôn tiếp những nụ hôn Châu như ngộp thở trước những nụ hôn sâu của Ân, nhưng trong tim lại ngập tràn hạnh phúc, hạnh phúc vì lại được có anh, lại được ở bên cạnh anh, lại được anh, như thế là quá đủ.

Ân tham lam quấn lấy chiếc cổ trắng nõn của Châu khúc khích: tội em lớn lắm, làm anh đau khổ như vậy phải phạt mới được, Ân khéo léo để lại những dấu hôn trên cổ và ngực Châu, những cữ chỉ yêu thương quá cuồng nhiệt Châu chỉ biết đón nhận lâu lâu khẻ rên ..um...um..dau...em...aaa.... Úp mặt vào ngực Châu thở hổn hển Ân thì thầm: em rên đáng yêu quá hà, anh điên lên được, ối anh làm sao đây, baba ghét con quá hà, anh nghe được nhịp tim của con nè em ơi, nhưng mà...con xấu quá, baba yêu mẹ quá biết làm sao đây, tại con hết đó...

Anh lại đi ghen tị với con là sao, hờn dổi nữa chứ, trời ơi ngó xuống mà coi ông xã đỉnh đỉnh của em lại ghen tị với con nè, dáng vẻ lạnh lùng cổ hữu của ông xã đâu rồi-Châu chăm chọc.

Ân trẻ con ngoe nguẩy duối sát vào ngực Châu trách móc: bắt đền em đó, trước mặt em nó bay đi đâu hết anh kêu hoài mà nó không chịu về, vợ ngốc à, anh yêu e quá hà. Ân vuốt ve cơ thể Châu làm nủng như một đứa trẻ.

Chồng ơi, chồng trẻ con thế, có ai nói chồng đã 29 tuổi rồi không, ai mà thấy chồng nủng nịu như bây giờ chắc bị shock phải nhập viện luôn quá hà-Châu le lưỡi trêu Ân.

Ối hong chịu đâu vợ ăn hiếp chồng, tại vợ hết đó, sao làn da của vợ mịn màng đến thế còn mùi hương hoa trà nữa, có ngửi mãi cũng không chán, biểu chồng làm sao đây. Ân mơn trớn vuốt ve tận hưởng cảm giác hạnh phúc, rồi bất ngờ quấn lấy đôi môi Châu thật chặt.

Chồng hư, vợ sắp chết ngạt nè, vội đẩy mạnh Ân ra, Ân nằm úp sau gáy Châu thở nhẹ, Châu mắn yêu: chồng nè, chồng hư hỏng quá hà, ối nhột nhột quá đi, đừng xoa xoa thế nữa mà, vợ sợ rồi, vợ nghe lời mà, đừng mà... chồng dê xồm quá đi, chồng điệu đà ghê vậy đó lúc nào cũng quyến rũ hết hà, chồng xài nước hoa hiệu gì mà nồng nàng thế nhỉ.

Ân mệt lả nằm úp trên ngực Châu nói khẻ một tiếng rồi ngủ tuốt: như vậy mới quyến rũ được em, ngu sao nói cho em biết nước hoa gì, bí mật không thể bật mí được, chồng em mà lị...oz...oz

Trời ơi chồng trẻ con thế ngủ rồi sao, sao mà chồng đáng yêu thế nhỉ lần nào cũng chứng tỏ bản lĩnh hết hà, làm cho trên người vợ cứ ở bên chồng là dấu đỏ cũ mới có đủ hà, thiệt là, kêu vợ ngừng yêu chắc chỉ khi vợ chết mới thôi, cuối xuống hôn nhẹ lên má Ân, Châu ngủ ngon lành.

+++++++++++++++++++++

Con ơi xuống ăn cơm đi nè, hai vợ chồng quấn quýt quá đi hà, Châu ơi con phải cố gắng ăn bồi dưỡng thai nhi mới được nhe con, hai đứa xuống nhanh đi nè-bà Trọng giục.

Thiệt tôi cũng mừng, Bảo Châu về rồi thấy thằng Ân vui lên hẳn, thấy nó như vậy tôi yên tâm nào, khoảng thời gian Bảo Châu đi tôi thấy mà thương cho nó, nó sống mà như không có sống, chỉ biết làm việc mà thôi, mà tôi cũng thật không ngờ thằng con của mình lại thiên tài đến thế chỉ hơn một tháng nó đã liên tiếp mở 3 chi nhánh khách sạn ở miền tây, còn thêm 2 chi nhánh ở châu âu nữa chứ, khả năng làm việc và quản lý của nó thiệt là khủng khiếp. Từ lúc tôi giao cho nó khách sạn Hoàng Gia chỉ là một khách sạn 3 sao bình thường mà giờ đây trở thành một tập đoàn hùng mạnh đa quốc gia, khó ai mà sánh kịp, chỉ trong 9 năm mà nó đã trở thành một thiên tài trong kinh doanh nổi tiếng lạnh lùng đến ai cũng khiếp sợ-ông Trọng nhớ lại chuyện xưa bồi hồi xúc động.

Tôi thấy thương cho Thiên Ân, nó không như người ta từ 15 tuổi đã phụ ông quản lý khách sạn, đến 20 tuổi thì ông giao luôn cho nó, trong khi lứa tuổi đó đáng lẽ nó chỉ biết vui đùa cùng bạn bè. Không biết con mơ ước điều gì nữa từ nhỏ nó đã sống rất nội tâm nên tôi thấy mà đau xót, nó chưa bao giờ làm tôi buồn phiền hay thất vọng điều gì, cái gì nó cũng giỏi vượt trội hơn hẳn người ta nên nó càng ngày càng lập dị và khép kín hơn nữa, mặc cho tất cả con gái của vươn tôn quý tộc đeo đuổi nó cứ dùng bộ mặt băng đá như biểu người ta còn làm gì được, vậy mà nào ngờ con dâu ngốc nghếch của chúng ta lại trị được ông chồng thiên tài như thế, chắc có lẽ là quy luật bù trừ quá-bà Trọng than thở.

Bà nói đúng đó, từ khi cưới con bé về Thiên Ân thay đổi thấy rõ, tôi cũng mừng cho nó, thấy con cứ lạnh lùng như băng như thế tôi rất sợ nó bị trầm cảm cũng may là không, thật cảm ơn ông trời đã ban cho chúng ta một đứa con thiên tài và con dâu ngoan hiền như thế, tôi yên tâm rồi bà ạ-ông Trọng nở nụ cười hài lòng ánh mắt thương yêu nhìn vợ.

Bà Trọng xúc động đến rơi nước mắt: tôi vui quá ông à, hy vọng con dâu của chúng ta sẽ giúp Thiên Ân bớt lạnh lùng và khép kín hơn, và con một điều tôi vui nhất là rốt cuộc tôi cũng sắp chờ được ngày bế cháu rồi, một điều mà trước đây có mơ tôi cũng chẳng thấy nữa.

Ôi tụi nó xuống rồi kìa bà ơi trong thằng Ân vui vẻ hẳn ra-ông Trọng lên tiếng.

Chào ba mẹ, ba mẹ chờ tụi con có lâu không, cũng tại anh Ân không chịu dậy cứ nằm ngủ hoài con kêu mấy lần mới được đó mẹ-Châu ngoan ngoãn.

Còn sớm mà ba mẹ kêu dữ vậy con mệt quá nên ngủ làm biếng dậy thôi, có dậy thôi vậy mà nãy giờ vợ con cằn nhằn quá trời đó mẹ-Ân nhăn nhó khổ sở nét mặt chưa tỉnh hẳn.

Con làm gì mệt thế, con bệnh rồi hả có cần kêu bác sĩ không con, dạo này thấy con mệt mỏi tiều tuỵ hẳn-Bà Trọng quan tâm.

Con có bệnh gì đâu mẹ, làm gì mà ghê thế, tại dạo này mới mở thêm chi nhánh nên quản lý hơi mệt chút thôi, đôi khi ban đêm con phải thức để diều hành chi nhánh bên châu Âu nên mất ngủ thôi, mẹ đừng quá lo mà, lát con ngủ thêm chút nữa là khoẻ thôi, mình ăn cơm đi ba mẹ-Ân phân bua.

Anh làm chi cho mệt thế, bao nhiêu chi nhánh đã quản lý không nổi rồi giờ còn mở thêm nữa sao mà anh chịu nổi, em lo lắm đó-Châu quan tâm.

Không sao đâu mà, em bỏ anh đi, anh buồn nên chỉ biết lao vào công việc, bây giờ thì không sao rồi, mọi thứ đã đi vào quỹ đạo rồi đừng lo nữa mà-Ân trấn an.

Được vậy ba cũng mừng con đừng làm việc quá sức, nhà ta co ăn mười đời cũng không hết đâu con à, để sức mà nghỉ ngơi đi-Ông Trọng đùa con.

Tại phòng ngủ:

Từ nay em đừng đeo kiếng nữa nha, cũng đừng phải làm cho mình trong ngốc nghếch thêm nữa như vậy đủ rồi, em có gì đâu mà phải giã dạng phải trốn tránh anh muốn vợ anh cũng xinh đẹp như bao người khác em không phải làm như thế nữa-Ân khuyên nhủ.

Nhưng...nhưng em quen như thế rồi, tự dưng thay đổi em thấy lạ lắm chắc người ta không ai nhận ra em quá hà, mà có thật là trong mắt anh em cũng xinh đẹp không?-Châu lo lắng.

Ân kéo nhẹ Châu vào lòng thủ thỉ: trong mắt anh em là người vợ xin đẹp nhất, mà thật sự thì em cũng không có xấu, hãy chứng tỏ bản lĩnh của mình cho người khác thấy, cho những người xem thường em phải khiếp sợ, em đừng lo sợ điều gì đã có anh luôn ở bên cạnh em và con mà.

Em có làm được không, em không đủ can đảm, em sợ sẽ liên luỵ đến anh đó, em vụng về lắm không làm được gì đâu-Châu e dè.

Em cứ tin ở anh, em sẽ làm được mà đừng lo gì cả, ngày mai đem cơm lên công ty cho anh nha, nhớ những lời anh nói đó-Ân nhấn mạnh, lấy tay kéo mạnh mắt kiếng của Châu xuống đất đạp bể tan tành.

Em...em lo lắm nhưng sẽ cố gắng thử xem sao-Châu lo sợ bàn hoàng trước hành động của Ân, thế là mắt kiếng bể rồi, muốn nguỵ trang cũng không được, anh độc tài phát xít quá muốn làm gì là quyết định ngay hà. To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#heoconxin