18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà Hoàng nhìn Cao Phong đầy kinh ngạc. Theo bà điều tra thì tất cả nguồn lực của Minh Hòa đều dồn vào để hợp tác với Hoàng Thái. Hầu như các dự án lớn không tham gia thì cũng đã chuyển nhượng. Nguồn vốn hầu như trong các dự án HoàngThái, không ngờ cậu ta vẫn nhận các dự án khác. Không thểngờ rằng nguồn vốn của Minh Hòa lại lớn như vậy, vẫn có thể thu thêm các dự án lớn. Chẳng nhẽ các thông tin tài chính ngân hàng trong tay bà đều không xác thực
hàng trong tay bà đều không xác thực sao? Cậu ta quả là không dễ đối phó như vậy. Bà đang tính gây áp lực cho cậuta nữa- Oh! Tất nhiên? Tôi mà lại. – CaoPhong hứng chí bước vào phòng y tế sau khi đóng cửa cáirầm trước sự ngỡ ngàng của mọi người và Đan Phượng. Anh vào thăm vợ anh, miễn làm phiền.
Cao Phong nhìn vợ má hồng hồng nhìn anh, đáng yêu quá. Baby của anh. Cao Phong nhẹ nhàng ngồi xuống giường ôm lấy Phù Dung xoa xoa bụng:
- Thành quả của anh? Mong mãi mới được?
- Thành quả hay mưu kế? – Phù Dung nhăn mặt đẩy anh ra không thương tiếc. Đáng ghét, giờ thì hay rồi cả công ty đều biết cô là vợ của anh thì cô làm sao có thể làm việc tiếp đây. Ngại quá!
- Giờ thì nghỉ ngơi đi nhé? Cục cưng của ba nhanh nhanh ra với ba đi. Ba một mình buồn lắm.
Phù Dung nhíu mày nhìn anh. Anh buồn á, từ ngày lấy nhau đến giờ từ lúc mà chồng cô chả tưng tưng tửng tửng. Công việc lúc nào anh cũng giải quyết nhanh chóng chính xác để rồi tối về ngồi ôm cô chơi Nấm lùn cơ chứ. Rảnh rỗi là rủ cô đi lung tung, miệng lúc nào cũng ngoác ra cười.
- Buồn à? Anh nói trước mặt con mà không biết ngượng à? Anh xem miệng anh có lúc nào ăn da non không?
Cao Phong ôm cô vào lòng đầy hạnh phúc. Giờ họ đã là một gia đình, một gia đình thựcsự rồi. Cám ơn ông trời! Họ là những mảnh ghép riêng lẻ nhưng nhờ duyên phận mà họ thành vợ chồng, thành một gia đình thật ấm êm. Đó là hạnh phúc, hạnh phúc thực sự....Phù Dung mang cái bụng bầu sang tháng thứ 6 rồi. Mệt thật! Tại ông chồng thân yêu của cô một hai bồi dưỡng nên giờ thì cô đã tròn xoay như chữ O rồi. Cao Thiên bắt đầu càu nhàu về việc anh trai lo lắng thái quá cho chị dâu. Bụng mới tròn trònmột tý thôi mà thế mà làm cái kia không được cái này không được? Đi làm về cấm la cà về nhà lo mà phụ chị việc nhà, mới đưa ra ý kiến thì anh trừng mắtbảo muốn bị trừ lương không? Quái nhân mà, vợ chưa hết ngày sinh đã lo sắm đủ thứ mà chắc con 2 tuổi vẫn đủ xài. Cuối cùng không còn con đường nàokhác cô đành phải ra lệnh cấm mua thêm bất cứ cái gì? Đau đầu nhất là ở công ty, một chốcmột lát thế nào anh cũng chạy qua chạy lại chỗ cô khiến tất cả nhân viên chóng mặt. Thế nên nếu cần giải quyết vấn đề gì quan trọng, qua phòng anh không thấy thì cứ qua chỗ cô là ắt tìm thấy thôi....
Đan Phượng phì cười khi nghe Phù Dung càu nhàu về sự quan tâm thái quá của ông chồng mình, phải gọi là biến thái thì có. Sau khi cô nghỉ việc ở Hoàng Thái, anh ta mang luôn nhóc con đáng yêu ra uy hiếp cô rằng cái gì nếu Phù Dung đi làm thì vất vả thì nhóc con sẽ không lớn được, không thể mũm mĩm đáng yêu được. Không thể thế được, cô phải cắn, phải véo má cơ? Cô gật đầuvào làm cho anh, xoa xoa cái bụng tròn của bạn cười tới toáccả miệng.
- Gớm giời? Không chồng mà chửa thì có gì mà tự hào? - Ngọc Trâm cao giọng nói đầy mỉa mai
Đan Phượng nhíu mày nhìnNgọc Trâm. Từ ngày Phù Dung lộ bụng bầu đến nay thì tiếng xầm xì không ngớt, Ngọc Trâm càng được thể thêm mắm thêmmuối vào. Đan Phượng nghe ngứa cả tai, muốn cho con bé này mấy bạt tai cho bõ tức. Thấy máu điên của Đan Phượngsắp bùng nổ, Phù Dung vội giữ bạn lại cho bình tĩnh. Miệng lưỡithế gian thật đáng sợ làm sao? Cô không quan tâm lắm, ai cũng có thế giới riêng, đời tư riêng của mình há chi phải bon chen tìm hiểu cho mệt. Thật đau đầu? Ngọc Trâm được nước béo cò khinh miệt xoa xoa cái bụng của Phù Dung cười nói:
- Con à? Con là nấc thang để mẹ con thoát khỏi cảnh nghèo hèn. Một bước lên tiên. Mọi người chắc không biết sao? Hôm nọ thấy Phù Dung đi cùng với một ông trông phong độ lắm đi sắm đồ ở siêu thị nhưng tuổi tác thì đáng tuổi ba tụi mình. Ông già tiêu không ngớt tay chứ.
Định chọc điên nhau đấy à? Đan Phượng đầu sắp bốc khói tới nơi rồi đấy. Mọi người trong lớp bắt đầu chỉ trỏ bàn tán. Hôm đi sắm đồ, Phù Dung tròn mắt nhìn Ngọc Trâm. Đó là ba chồng cô mà, hôm đó ông vềnước tranh thủ thời gian đi mua sắm cho cháu. Cô đang định giải thích thì đã thấy Đan Phượng đã túm tóc Ngọc Trâm tát tới tấp miệng luôn miệng chửi:
- Con đĩ này. Cái miệng thối của mày không nói được tử tế à? Mày không biết thì ngậm miệnglại. Đã ngu nhưng thích tỏ ra nguy hiểm. Mày tưởng mày trong sạch lắm sao? – Đan Phượng cứ thế nhào vô đánh Ngọc Trâm không thương tiếc. Ai cho phép miệng thối nó dám xỉ nhục con nuôi của cô cơ chứ: - Mày đừng tưởng mày trong sạch hơn ai mà gào với thét.
Mọi người vội nhảy ra can lại, ai cũng thuộc tính của Đan Phượng một khi máu điên nổi lên e rằng dám giết người lắm đấy. Ngọc Trâm bị đánh cho bầm dập mặt mày. Phù Dung hoảng quá vội chạy lại can. Trời ơi, sao phải thế chứ?
- Hai người thôi đi được không?Bạn bè cùng lớp có gì từ từ nói?
- Mày xem nó ăn nói thế mà được à? – Đan Phượng vẫn túmtóc Ngọc Trâm rít lên đầy bất mãn.- Tao nói sai sự thật sao? Bạn mày làm điếm, lấy thân nuôi miệng?
- Mày còn nói. Tao tát cho mày không còn cái răng nào nói bậy nữa thì thôi?
Phù Dung ở giữ can hết bên này bên nọ cũng mệt lắm, gỡ được bên này thì bên kia xông tới. Hai người này sao vậy, buồn chán thế sao? Năm cuối thế này mà đánh nhau

thế này mà đánh nhau thì rất là phiền nha? Cuối cùng mọi người cũng gỡ được hai người đó. Xem họ kìa, mặt mũi bầm dập, quần áo xộc xệch chẳng ra làm sao? Cả hai thở hổn hển như sắp chết đến nơi vậy? Phù Dung thở dài khẽ nói:
- Hai người sao vậy? Đánh nhauvì chuyện không đâu? Ngọc Trâm này, mình thay mặt Đan Phượng nói lời xin lỗi cậu vì cậuấy đã đánh cậu nhưng có lẽ mình cũng không nên giấu chuyện của mình để mọi người trong lớp gây hiểu lầm mất đoàn kết. Thực sự thì mình không là bồ nhí hay gái bao gì gì đó. Năm ngoái mình lập gia đình rồi nhưng vì ngại nên mình đã không nói. Thật xin lỗi.
Mọi người trong lớp tròn mắt nhìn Phù Dung đầy ngỡ ngàng. Đan Phượng lau vết máutrên mặt gật đầy xác nhận.
- Lấy ông già đấy hả? Có khác gìnhau đâu? – Ngọc Trâm xoa xoavết thương trên mặt giọng đầymỉa mai châm chọc.
- Không đâu? Đó là ba chồng mình đấy! – Phù Dung lắc đầu phân bua.
- Bằng chứng đâu?
Đan Phượng sắp bùng nổ trước sự ngang ngược của Ngọc Trâm, chắc phải đánh cho nó tỉnh người mới được. Khôngkhí đang rất căng thẳng, Phù Dung không biết làm thế nào để mọi người tin mình nữa.
- Xin cho tôi hỏi đây là lớp Luật K8 không?
Mọi người quay ra tròn mắt nhìn một anh chàng trông rất đẹp trai, lịch sự với đôi mắt rất hút hồn. Ngọc Trâm nhanh chóng lấy lại vẻ tươi cười chạy ra hỏi:
- Anh tìm ai vậy?
Đan Phượng mím môi cười,lão chồng của Phù Dung hay thiệt, xuất hiện đúng lúc ghê? Phù Dung còn đang tròn mắt nhìn chồng thì Ngọc Trâm đã lên giọng điệu đà hỏi:
- Anh tìm ai vậy?
Cao Phong nhìn cô gái rồi nhìn xung quanh. Cô ta hình như vừa cùng Đan Phượng gây nhau vì mặt mũi hai người bầm dập, thâm tím. Có chuyện gì ta? Trông vợ anh tái nhạt đi là sao vậy? Cao Phong nhíu mày không hài lòng nhìn hai người, này chứ có uýnh nhau thì tránhxa vợ với cục cưng của anh mộtchút? Anh nhẹ giọng nói:
- Tôi tìm vợ tôi?
- Vợ anh?
Ngọc Trâm cùng cả lớp đồng loạt nhìn về hướng Phù Dung. Phù Dung quay đi chỗ khác tránh ánh nhìn của mọi người về mình. Cao Phong chỉ tay về phía Phù Dung khẽ nói:
- Cô ấy là vợ tôi đấy?
Phù Dung vội bước về phíaanh ngượng ngùng khẽ hỏi: - Anh tìm em có việc gì đấy?
Cao Phong nhìn vợ vuốt mái tóc lòa xòa trên trán khẽ nói: - Em quên tập trên bàn nênanh mang tới.
Mọi người nhìn nhau bàn tán. Chồng của Phù Dung trông rất được hơn nữa có vẻ rất thành đạt nữa. Ánh mắt nhìn trông rất đẹp khiến các bà các cô không thể ngoái đầu. Phù Dung lật tập xem, đúng là cô quên thật rồi. Môn nào quên được chứ quên môn của ông thầy giáo trẻ này thì rất phiền phức. Còn trẻ mà rất hắc xì dầu khiến mọi sinh viên đều lắc đầu quầy quậy.
- Cao Phong? Sao mày lại hiện hồn ở đây thế này?
Giọng nói này khiến cả lớp đứng tim, mọi âm thanh trở nên im lìm nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình như một bầy cừu vậy. Phù Dung cúi đầu:- Em chào thầy ạ?
- Thầy gì mà thầy thằng khỉ này? Nó là bạn học của anh đấy? – Cao Phong cười vỗ vai bạn: - Thế Hùng lâu quá không gặp mày?
- Nhưng thầy dạy em mà? – PhùDung ái ngại nói.
- Hóa ra ông thầy dạy hay nhưng hắc xì dầu của em đấy hả? – Cao Phong ngạc nhiên nhìn bạn: - Không ngờ luật sư có tiếng như mày lại hành nghềgõ đầu trẻ. Đúng là tai họa cho nền giáo dục nước nhà.
- Mày ăn nói gì thế? – Thế Hùng gườm gườm nhìn bạn đầy trách móc. Mấy năm rồi không đổi, chuyên đời chọc gậy bánh xe anh. Mất hết hình tượng mà anh xây dựng bấy lâu: - Thế saomày lại hiện hồn ở đây? Công tymày sập tiệm rồi hả, ông tổng giám đốc?
Tổng giám đốc? Cả lớp trònmắt nhìn nhau, trừ cô nàng ĐanPhượng đang nhở nhơ con cá cảnh xem truyện tranh dưới gầm bàn? Ghen tỵ thật đấy, PhùDung tốt số quá ta? Lấy chồng vừa giàu vừa đẹp trai nữa. Một tỷ cô gái may ra mới có một cô trúng vé số độc đắc như vậy đấy? Ước mơ quả là ước mơ? Aida, đúng là số trời? Trói được anh chàng đẹp trai lại tài giỏi? Bao ánh mắt nhìn ngưỡng mộ từ các cô gái và sự ghen ty từ các anh chàng. Haizzzz, khó trách, khó trách. Trai đẹp có tài có đức giờ là hàng hiếm.
- Mày ăn nói lung tung gì đấy? Muốn vỡ mồm không? – Cao Phong đe dọa: - Tao mang tập cho vợ tao.
- Vợ mày? – Thế Hùng nhìn Phù Dung, cô học trò khiến anh ưng ý nhất: Haizz! Thầy không ngờ em sắc sảo thông minh như vậylại đâm đầu vào thằng trời đánh như vậy? Thật không ngờ? Em bị nó lừa tình hả?
- Tao chém giờ! Mày đừng mà tuyên truyền đầu độc vợ tao nghen.
- Không là chuyện xấu sao sợ chứ? Mấy khi bắt nạt được mày. Thù với mày tao sẽ trả đầy đủ. Haha, tao chịu ấm ức không ít từ mày rồi.
Thế Hùng cười nham hiểm đầy hứng khởi khiến cả lớp lạnh sống lưng. Ông thầy lại nguyên hình rồi. Sách đâu, vở đâu rồi? Mở ra nhanh xem đi, tâm trạng tốt thế này thì sẽ bị xoay cho ngất hết. Thầy là thế, vui cũng xoay mà buồn cũng xoay không thương tiếc. Nhìn chồng bài tập thầy cho cũng đủhiểu? Hai từ ngao ngán là còn nhẹ.
- Thôi! Tao đi đây? Bữa nào rảnh mấy thằng mình tập trungnha? Lâu ắm rồi không gặp. Mà làm ơn đi đùng để sinh viên mày nghĩ mày là xã hội đen đi? Kinh khủng quá.
Hai người bắt tay nhau đầythân ái nhưng ánh mắt

Hai người bắt tay nhau đầythân ái nhưng ánh mắt như tóe lửa. Phù Dung nhanh nhẹn biến về chỗ của mình. Thế giới nhỏ thật ta? Không thể ngờ được, cô cười lắc đầu. Thế Hùng sau khi chia tay bạn bước vào lớp giọng đầy hứng khởi:
- Cả lớp, gấp vở chúng ta kiểm tra. Bài làm không được phép dưới 8 trang.
Cả lớp run ồ lên một tiếng rồi ngoan ngoãn chép đề? Biết ngay mà? Thầy ơi thầy thật ác độc?????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro