Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Oan uổng?"

Jisoo cười nhạt một tiếng.

"Tôi và viện trưởng Kwon có chút giao tình, nếu như anh thật thà trả lời câu hỏi của tôi, tôi nhất định sẽ giữ bí mật cho anh."

Bác sỹ Kang sợ hãi hai chân run lập cập.

"Kim tổng, cô hãy hỏi đi! Tôi nhất định không dám giấu diếm!"

"Gần đây có người phụ nữ nào tên là Jennie tới nhờ anh bắt mạch xem thai trai hay gái không?"

Ánh mắt Jisoo sáng quắc.

"Có!"

"Anh chắc chắn chứ?"

Bác sỹ Kang gật đầu.

"Gần đây bệnh viện kiểm tra rất gắt gao, tuyệt đối không được tiết lộ giới tinh thai nhi, mấy ngày nay tôi chỉ nhận có một ca đó, cô ấy vừa khóc vừa nói, nhà chồng hối dữ quá, nhất định phải sinh con trai nếu không sẽ không giữ được mạng, tôi thấy cô ấy đáng thương nên mới nói cho cô ấy biết thai trong bụng của cô ấy tám phần là con gái!"

Jisoo đau đớn, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Không sai chứ?"

"Không, tôi nhớ tên trên sổ khám bệnh của cô ấy là Jennie, vì chỉ nói với một mình cô ấy nên tôi nhớ rất rõ."

Jisoo đứng bật dậy, bước nhanh ra khỏi phòng.

Bác sỹ Kang thở phào, rút điện thoại ra gửi một dòng tin nhắn.

"Kim* tiểu thư, việc cô bảo tôi làm đã hoàn thành, hi vọng cô tha cho tôi."

Jisoo một mình lái xe về nhà.

Nói là nhà không bằng nói là nhà của Jennie, sau khi kết hôn, căn biệt thự cao cấp này chỉ có một mình Jennie sinh sống, Jisoo chỉ thi thoảng mới tới, cho dù có tới cùng không qua đêm ở đây, quan hệ xong chị lập tức bỏ đi.

Jisoo giận dữ xông vào, bộ dạng khiến Yeong sợ hãi.

Yeong đang bưng canh gà chuẩn bị lên lầu.

"Kim... kim tổng, cô tới rồi sao?"

Jisoo đi qua Yeong, thấy cô ta đang bưng canh liền giằng lấy hất xuống đất.

Yeong sợ hãi run lẩy bẩy.

"Cô ta mà cũng xứng đáng uống canh sao?"

Nói xong, Jisoo lên lầu, đạp tung cửa phòng ngủ.

Trong phòng, thím Han đang khuyên Jennie ăn, hai người bị tiếng động lớn làm giật mình.

"Cút ra ngoài!"

"Kim tổng ..."

Thím Han đương nhiên cũng nhìn thấy Jisoo sắc mặt sa sầm đang nổi giận, cũng là thím Han tiết lộ việc Jennie sảy thai cho Suzu biết, cô ta đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra.

"Kim tổng, thiếu phu nhân vừa mới sảy thai, cơ thể rất suy nhược, cô ..."

"Tôi bảo cô cút ra ngoài!" Jisoo gầm lên.

Thím Han sợ hãi chạy ra khỏi phòng.

Jennie giống như người mất hồn ngồi không nhúc nhích, vẻ mặt không chút biểu cảm.

Jisoo túm lấy áo của Jennie, nhấc bổng cô lên khỏi giường.

"Jennie! Tại sao cô lại làm vậy? Đó là con của tôi, của tôi!"

Jennie bất giác cười nhạt một tiếng.

"Con của chị? Chả phải chị nói cho dù tôi có thai, đứa con sinh ra cũng độc ác giống như tôi sao?"

Giọng Jennie khàn đục, yếu ớt.

Nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Jennie, Jisoo lại tức giận đùng đùng, chị túm chặt áo của cô, kéo cô lại gần mình.

"Từ lúc nào cô biến thành thế này? Sao cô tàn nhẫn tới vậy? Rắn rết cũng không bằng! Hổ dữ còn không ăn thịt con, sao cô lại vì lợi ích cá nhân..."

Jisoo vô cùng căm hận, chị giận tới run người.

Đây còn là Jennie thơ ngây, lãng mạn mà chị từng quen biết năm xưa không?

Chị từng ngỡ rằng nụ cười của cô là nụ cười trong sáng nhất thế gian, chị mù rồi sao?

"Tại sao cô vẫn còn sống? Jennie, cô còn mặt mũi nào để sống, cô nên đi chết đi! Sao cô không chết đi?"

Gương mặt Jisoo vô cùng dữ dằn, chỉ muốn băm vằm Jennie thành muôn ngàn mảnh.

Đó là con của chị!

Là cốt nhục ruột thịt của chị!

Chị còn không biết tới sự tồn tại của con thì đã bị người đàn bà độc địa này giết chết rồi!

Chị chỉ muốn băm vằm người đàn bà trước mặt mình.

Jennie vẫn đờ đẫn nhìn Jisoo.

"Vậy chị giết tôi đi."

"Cô tưởng rằng tôi không dám sao?"

Hai tay Jisoo đổi vị trí, mới đầu là túm cổ áo Jennie, bây giờ là hai tay bóp cổ cô!

Vì quá phẫn nộ, lồng ngực Jisoo nhấp nhô liên tục.

Chị nhìn gương mặt nhợt nhạt của Jennie chỉ muốn bẻ gãy cổ cô, báo thù cho đứa con chưa từng gặp mặt của mình.

Có điều trong đầu chị lại xuất hiện bóng dáng của Jennie trước đây, vẫn là nụ cười trong trẻo, gương mặt điềm tĩnh đó.

Jennie đau khổ nhắm chặt mắt.

Mấy ngày nay cô vẫn muốn tìm tới cái chết, có điều khi ở Viện, có Chaeyoung chăm sóc, về tới nhà có thím Han và Yeong, cô vẫn chưa tìm được cơ hội.

Bây giờ, cuối cùng có thể kết liễu rồi!

Bỗng nhiên Jisoo buông tay ra, xô Jennie ngã xuống giường!

"Rầm!"

"Xoảng!"

Mọi thứ trong phòng, Jisoo nhìn thấy là đập phá, cầm lên là vứt đi.

Chị không thể nào tận tay giết chết người con gái mà mình yêu suốt nhiều năm liền, đành phải trút giận lên những đồ vật khác.

Thím Han và Yeong chỉ có thể đứng ngoài cửa, nghe động tĩnh trong phòng đều vô cùng lo lắng.

Rất lâu sau, khi sàn nhà phòng ngủ toàn mảnh vỡ, Jisoo cuối cùng cũng dừng lại.

Chị dường như đã trút giận xong, liền lao ra khỏi cửa.

Trước khi đi cũng không nhìn Jennie lấy một lần.

Jisoo vừa đi khỏi, thím Han và Yeong lập tức xông vào phòng ngủ.

"Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?"

Nhìn sàn nhà bừa bộn, Yeong và thím Han đều rất sợ hãi.

Jennie giống như người mất hồn, ngồi đờ đẫn trên giường, không nói lời nào.

Hai người lập tức thu dọn phòng.

"Hai người không cần thu dọn nữa, lại cả đây, tôi có điều muốn nói."

Giọng nói của Jennie yếu ớt, không rõ ngữ khí.

Thím Han và Yeong đưa mắt nhìn nhau, cùng bước tới mép giường.

"Tôi biết hoàn cảnh nhà hai người đều không khá giả gì, nếu không cũng không đi làm người giúp việc, có điều thật sự xin lỗi, tôi không có cách nào tiếp tục thuê hai người nữa, tình trạng của tôi hai người cũng thấy rồi đấy."

"Thiếu phu nhân..." Nhìn Jennie như vậy, nước mắt Yeong giàn giụa.

Jennie gắng gượng đứng dậy, kéo ngăn kéo tủ gỗ đầu giường, lấy ra một hộp trang sức.

"Yeong, mẹ cô bị bệnh phải không? Đôi vòng ngọc này của tôi cũng đáng giá chút ít, cô hãy cầm lấy."

Jennie đưa vòng ngọc cho Yeong.

"Thiếu phu nhân, sao tôi có thể..."

"Tôi bảo cô cầm thì cô cứ cầm đi, hai người theo tôi phải chịu không ít khổ cực, cho cô những thứ này tôi cũng cảm thấy xấu hổ lắm rồi."

Yeong cầm lấy vòng ngọc trong tay.

"Thím Han, chồng thím chân bị tàn tật, thường xuyên phải uống thuốc, miếng ngọc quan âm và cả sợi dây chuyền vàng này nữa, thím hãy cầm lấy."

Thím Han run rẩy đón lấy những món đồ kia.

"Không cần dọn phòng nữa đâu, hai người hãy thu dọn đồ đi đi, tôi có thể tự chăm sóc bản thân."

"Thiếu phu nhân..."

"Hai người không đi, ở lại đây cũng không có tác dụng gì, tôi đã không thể trả tiền công cho hai người nữa rồi."

Hai người quay người bước đi, bước từng bước ra cửa.

Thím Han nhìn ngọc quan âm và dây chuyền vàng trong tay, lòng đau như cắt.

Đây là những món đồ đáng giá cuối cùng của Jennie! Vậy mà cô ấy vẫn nghĩ cho người giúp việc là hai người bọn họ!

"Thiếu phu nhân!"

Thím Han bất ngờ quay lại, quỳ sụp xuống đất.

"Tôi có lỗi với cô! Tôi có lỗi với cô!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro