Chương 7-1: Nói dối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7-1: Nói dối

Chẳng biết đã khóc bao lâu rồi, A Du mới muộn màng phát hiện ra rằng, dường như nàng... không chỉ khóc ở trước mặt A Nhiên, mà còn quệt quệt khiến cả người hắn đều là nước mắt nước mũi thì phải?


Sấm giữa trời quang, cùng lắm chỉ đến thế này thôi.

Vậy phải làm sao mới được?

A Du khóc không ra nước mắt, một mặt là vì thực sự là đã khóc quá lâu rồi nên khóc không ra nữa, mặt khác -- dùng cách nói hiện đại chính là, mất hết thể diện rồi!

Đang rối rắm, một giọng nói sau khi so sánh với vẻ lo lắng của nàng càng trở nên hờ hững truyền đến: "Khóc đủ chưa?"

"..." A Du hung hăng ngẩng đầu, mười phần khí thế dữ tợn trừng cậu bé trước mặt: "Ngươi cái đứa bé vô lương tâm này, hại ta lo lắng chết đi được, biết không? Biết không?

Thái Tử Trường Cầm là ai chứ? Chẳng qua chỉ trong chớp mắt, đã nhìn thấu bản chất hổ giấy của kẻ trước mặt này, nhẹ nhàng chọc chọc quả bóng căng phồng ấy: "Mắt sưng lên rồi."

"Hả?" A Du cuống cuồng sờ mắt, một lúc sau mới phản ứng lại, rống lên một tiếng nữa: "Đệ bảo ta vì ai mới như thế chứ?!"

Thái Tử Trường Cầm thở dài, so đo với nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân hay thẹn quá hóa giận, thật là một hành động không khôn ngoan, vì thế vươn tay ra trước mặt A Du: "Sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta về đi."

"Đệ biết là tốt rồi."

A Du hừ một tiếng vặn lại, mới nắm tay đối phương mà đứng dậy, đầu gối vì quỳ lâu mà tê cứng sau một khoảng thời gian mới có thể linh hoạt trở lại, nàng sầu khổ thở dài: "Về nhà nhất định phải lấy khăn nóng đắp lên chân, nếu không chắc chắn sẽ bị viêm khớp."

Nói đoạn, nàng nhận lấy chiếc ô trong tay đệ đệ nhà mình, đang chuẩn bị nói "đi thôi", ánh mắt bỗng dưng sững lại trên người đối phương.

"Đệ..." Con ngươi của A Du co lại, không bởi điều gì khác, chỉ là một đứa bé năm tuổi nghe nói bị "ngã xuống khe núi", trên người vậy mà lại rất sạch sẽ, ngay cả bùn ở phía trước và phía sau áo hắn, cũng là do khi nãy nàng ôm hắn bất cẩn quệt lên, không nhiễm một hạt bụi thì thôi, thậm chí còn không có một vết thương nho nhỏ nào, điều này không phải.... quá khoa trương rồi à?

Thân hình của Thái Tử Trường Cầm dừng lại một lúc, sau cũng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của A Du.

Người đàn ông họ Lí kia cũng không nói dối, hôm nay Thái Tử Trường Cầm quả thực đã ngã xuống núi, hoặc nói cách khác, Lí đại thúc suýt ngã xuống khe núi, Thái Tử Trường Cầm đi phía sau ông ấy theo bản năng kéo một cái, lại quên rằng bây giờ cơ thể của hắn còn rất nhỏ bé, vì thế cả người mất thăng bằng ngã xuống.

Đương nhiên hắn sẽ không ngã chết, thậm chí ngay cả bị thương cũng không có, đứng vững vàng trên nhánh cây mọc lên ở vách đá cheo leo, Thái Tử Trường Cầm nghe đối phương hét lớn gọi hết tiếng này đến tiếng khác, nhưng mà, theo sắc trời càng ngày càng tối đi, mưa ào ào trút xuống, thanh âm của đối phương cuối cùng cũng im bặt, sau đó, tiếng bước chân dần dần đi xa, lại không còn tiếng động gì nữa.

Trường Cầm đáy mắt lạnh lẽo như băng, rốt cuộc cũng không khác gì cả.

Hắn vốn không nên còn chờ mong, bởi vì đây là con người mà, không phải sao?

A Du... Thái Tử Trường Cầm liền bỗng nhiên nhớ tới cô gái nhỏ ở chung với mình năm năm qua, nàng sẽ khác họ sao?

Nếu hắn muốn lừa gạt ai đó, khắp thiên hạ e rằng sẽ chẳng có kẻ nào không mắc mưu.

Nhưng mà, hắn đột nhiên lại không muốn làm như vậy.

Khi hắn không mất một sợi tóc nào xuất hiện trước mặt nàng, vẻ mặt cô gái kia sẽ có biểu cảm thế nào đây?

Kinh ngạc? Ghét bỏ? E sợ? Tránh còn không kịp?

Một ý niệm, ác ý nảy sinh.

Lại nghĩ ngợi, đáy lòng càng thêm lạnh giá, đến cuối cùng, hắn đã hoàn toàn không thể ức chế ý nghĩ tà ác muốn thử một lần.  

  ... A Du, rốt cuộc ngươi là ác hay thiện, chi bằng để ta tận mắt chứng kiến, được không?

... Nếu là giả nhân giả nghĩa, chi bằng để ta xé rách cái mặt nạ giả tạo của ngươi, nếu là... A, làm sao có thể như thế được?

Vậy mà cái ý nghĩ này, khi người đó mò mẫm đội mưa lên núi, khi người đó ngồi thụp xuống đất rơi lệ, khi người đó ôm lấy hắn mà gào khóc, bất giác, dần dần tan biến.

... Nàng là thật lòng yêu thương "A Nhiên".

Thôi, vòng luân hồi của hắn vốn là không thể nhìn thấy tận cùng, sinh mạng của phàm nhân lại cũng có lúc chấm dứt, hắn cho dù làm "A Nhiên" của nàng một lần thì có sao đâu?

Lại không ngờ tới, vẫn là...

Thái Tử Trường Cầm nhìn chăm chú vào vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, khóe miệng chầm chậm hiện lên một nụ cười tự giễu.

Giả dối rốt cục vẫn là giả dối, cho dù diễn giỏi hơn nữa, cũng không thể thành thật được.

Rồi sau đó, hắn trông thấy...

A Du cúi người, nắm lên một nắm bùn trét lên mặt hắn.

"..."

Sau đấy, lại là một nắm trát lên người hắn.

"...Ngươi đang làm cái gì thế?" Thái Tử Trường Cầm siết chặt nắm tay, gằn từng chữ hỏi.

"Ngụy trang đấy!" A Du nghiêm túc đáp, "Đệ giả bộ cũng phải giả giống một chút chứ, nào có ai ngã xuống núi mà còn sạch sẽ thế, đệ cho rằng núi này là nhà đệ mở à?"

"..."

A Du cau mày, lại vươn ra hai bàn tay tội ác, bắt đầu xé y phục của đối phương:

"Trên quần áo cũng phải rách mấy lỗ mới giống nha!"

Sau khi xé mấy lần, nàng linh cơ vừa động, đem ô nhét vào trong tay hắn, sau đó nhặt một tảng đá từ trên mặt đất lên, "roẹt roẹt" cắt y phục của Thái Tử Trường Cầm!

Thái Tử Trường Cầm bởi vì kinh ngạc mà sững người một lúc cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, liền phát hiện y phục trên người mình đều biến thành đống giẻ lau thảm hại, vội vàng một túm bắt lại tay của đối phương, cắn răng nói:

"Đủ rồi, ngươi mà cắt nữa, ta liền không chỉ là ngã xuống núi mà chính là lên núi đao đấy."

"Ồ ồ, đệ thật có kinh nghiệm nha." A Du gật gù kính nể bảo.

Sau đó đi vòng vòng quanh đệ đệ nhà mình, lại vòng thêm mấy vòng, bất mãn chậc lưỡi:

"Nếu có thể thêm mấy vết thương thì càng hoàn mỹ."

"..." Thái Tử Trường Cầm cảnh giác nhìn chăm chăm vào tay của đối phương.

"Thôi." A Du than thở, "Ta làm sao nỡ để đệ chảy máu chứ, hơn nữa hoàn mỹ quá sẽ bị trời phạt, cứ như vậy đi."

Sau đấy, A Du chợt nhận ra mình bất giác đã thốt ra lời nói buồn nôn cỡ nào, lại giật lại chiếc ô trong tay hắn, cứ như thế nắm lấy tay cậu bé ấy, kéo xuống núi.

Trở lại đường phố quen thuộc, A Du dừng ở trước cửa của một nhà quen biết, ra hiệu cho Thái Tử Trường Cầm chớ có lên tiếng, rồi bảo đối phương leo lên lưng nàng.

Thái Tử Trường Cầm nhíu mày, đã đoán được nàng muốn chơi trò gì, có điều cũng không có cách nào tốt hơn, đành phải hăng hái phối hợp theo.

Cứ thế, A Du cõng đệ đệ năm tuổi đi vài bước, hít hơi thật sâu, đột nhiên vứt bỏ chiếc ô trong tay, kế đó ngã thật mạnh xuống trước cửa nhà người ta, bò mấy cái tại chỗ, gõ mạnh vào cửa, vừa gõ vừa hổn hển hô to:

"Người đâu... Cứu mạng... Cứu A Nhiên nhà ta với..."

Thái Tử Trường Cầm bởi vì được cõng trên lưng mà không mảy may bị thương chút nào nhíu nhíu mày, hắn không ngờ nàng lại chọn cách thảm khốc như vậy để đổi lấy sự tin tưởng của người khác, khẽ quay đầu lại, thấy dấu chân của hai người họ lúc trở về đã bị nước mưa xóa sạch, hắn nhẹ thở phào, sử dụng pháp thuật tạo ra một chút vết thương trên người, như thế ... Đã đủ chưa?

Cho nên, ngày thứ hai, cả con đường đều biết được...

Đệ đệ của cô nàng A Du có tiệm mỳ bất cẩn ngã xuống núi, cũng may mạng lớn được một cây đại thụ đỡ lại, A Du sốt ruột đệ đệ cả đêm đội mưa lên núi, tìm đệ đệ trở về, khi cõng về nhà té xíu ở trước cửa Trương thẩm bán rau, cũng may tỷ đệ hai người, một người chẳng qua chỉ là kiệt sức, còn người còn lại cũng chỉ bị trầy xước cộng thêm kinh sợ quá độ, cũng không có gì đáng ngại.

A Di Đà Phật, quả nhiên là phúc lớn mạng lớn, phúc lớn mạng lớn đấy!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro