1: Nhãi con thăm dò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng sáu, bầu trời âm u, thời tiết khó dò

Úc Ninh bị đau đớn nên giật mình tỉnh dậy, nhìn bên ngoài mây đen đã che kín không trung, bầu trời đen nghìn nghịt cho thấy sắp có một trận mưa lớn

Úc Ninh vội vàng rời giường, chạy đến viện nhỏ thu dọn sách . Mấy ngày mưa dầm liên tiếp, mãi đến hôm nay mới có mặt trời lên cao, Úc Ninh liền đem toàn bộ sách cũ bị ẩm ra phơi, hiện tại phải thu toàn bộ. Đây là một cái sân bên ở bên cạnh hoàng cung Đại Thịnh, tuy không phải lãnh cung nhưng cũng không náo nhiệt xa hoa mà còn hẻo lánh

Ở góc tường, mấy cây hoa nhài cùng hoa sơn chi không mấy quý giá đã nỡ rộ ngay ngắn. Mấy luống cây rau muống, cây linh lăng kết hợp cùng cây lựu tươi xanh ướt át. Một khoảng sân mang hơi thở xa xưa, yên bình lặng lẽ sinh trưởng và tràn đầy sức sống.

Gió trước cơn mưa mùa hè mang theo những tia lạnh lẽo, không khí được bao bọc bởi hương thơm hoa cỏ tươi mát, thổi tan sự u buồn ngột ngạt trong lồng ngực Úc Ninh, thổi bay mái tóc dài trên gương mặc cậu, lộ ra một nhóc con có gương mặt non nớt, mặt mày tái nhợt, vẫn nhìn thấy được sự thanh tú.

Khi Úc Ninh khom lưng nhặt sách, quần áo đơn bạc trên người càng làm lộ rõ sống lưng cùng vòng eo gầy gò.

Một chú chó nhỏ đang vui vẻ quanh quẩn bên chân cậu, Úc Ninh chưa kịp đùa giỡn trò chuyện với nó liền nhanh chóng đem sách trên mặt đất sắp xếp lại thành một chồng.

"Thất hoàng tử.?"

Kế bên vách, một bà lão với hai bên tóc mai trắng xoá bước ra, nhìn bầu trời đang tối dần, chuẩn bị mưa, liền muốn đi về phía bên này

"Mama mau trở về đi! Ta lập tức thu xếp xong. Nếu không chân ngài lại đau"

Úc Ninh ngăn cản bà

Người già mỗi khi trời mưa đến, thường xương khớp sẽ bị đau từng đợt, mấy năm gần dây càng thêm nghiêm trọng, có đôi khi đi đường bị khó khăn.

Bà đứng dưới mái hiên, nhìn tiểu hoàng tử trước mặt đang thu dọn sách, vội vàng đi qua đi lại bận rộn, quần áo và đầu tóc bị gió thổi hỗn loạn, trong lòng chua xót, âm thầm thở dài.

Trên đời này, có hoàng tử nào lại mang bộ dạng này a..

Khi nước mưa rơi lộp bộp trên mái, Úc Ninh ôm một chồng sách cuối cùng từ bên ngoài chạy về phòng. Cậu dùng thên thể che khuất sách, bước chân dần nhanh hơn, đem sách đặt lên bàn. Thấy sách không bị dính nước mưa ướt nhẹp liền thở dài nhẹ nhõm

Trước mắt bỗng tối tăm mặt mày, một cơn choáng váng chợt đến

Úc Ninh dùng tay chống đỡ trên bàn, há miệng thở dốc

Từ nhỏ thân thể cậu không tốt, ma ma nói cậu đã yếu ớt mang bệnh từ lúc còn trong bụng mẹ. Lúc sáng cố gắng thức dậy sớm, bây giờ liền cảm thấy có chút đau đầu, lại quay qua quay lại, chạy tới chạy đi dọn sách, cơn choáng váng, chóng mặt liền dâng trào mãnh liệt như đại hồng thuỷ

Trong miệng chợt chua xót, cảm giác nôn mửa đang dâng trào

Chân mày Úc Ninh nhíu lại, một bàn tay dùng sức chống đỡ trên bàn, tay còn lại mở cửa sổ chào đón những cơn gió lạnh lẽo tiến vào. Lúc này mới chậm rãi ngồi xuống ghế.

Chờ sau khi cơn choáng váng mãnh liệt vừa rồi đi qua, Úc Ninh vén tay áo ướt đẫm lên, lấy ra

Một cái khăn tay sạch sẽ, nhẹ nhàng lau chùi trên mặt những quyển sách bị dính nước mưa

Những quyển sách này là đồ vật duy nhất mẫu thân cậu để lại, mỗi quyển cậu đều lật xem qua lại vài lần, mỗi quyển sách đều vô cùng quý trọng.

Ngoài cửa sổ, trên mái hiên, những lá cây ngô đồng ào ào rơi, phát ra tiếng động lào xào. Một cơn gió lạnh bỗng dồn dập thổi tới, Úc Ninh ho khan một tiếng

Sợ ma ma bên ngoài nghe được lại lo lắng, Úc Ninh lấy tay áo che miệng, cố nén tiếng ho khan muốn tiếp tục lau sách, lông mi cậu chợt rủ xuống, chớp chớp mắt.

Cậu nhìn thấy một tờ sách phát sáng, chữ viết bỗng hiện ra trên trang sách. Úc Ninh cho rằng mình vẫn đang bị choáng váng, liền duỗi tay xoa nhẹ đôi mắt, ấn ấn hai bên huyệt thái dương

[ a..!!! ]

[ a a a a a a a a!!!!! ]

[ Cứu mạng!! Tôi chết mất ]

Úc Ninh nhìn đến hàng chữ viết cuối cùng, sự khiếp sợ bị khẩn trương thay thế. Mi tâm cậu nhíu lại

" Ngươi bị sao thế.? Làm sao để cứu ngươi.? "

Sư Manh là tiểu công chúa ở tinh cầu Bích Sa, cũng là một người yêu thích trò chơi, nhưng khi cô bắt được danh nghạch trong trò chơi thử nghiệm " Tinh cầu Lam Sắc " một chút cũng không thấy vui. Bởi vì đây là trò chơi do chính phủ trên tinh cầu Bích Sa cưỡng chế chơi mở rộng để phổ cập khoa học

Mặc dù đây là việc mà hoàng thất của cô không đồng ý, vì trò chơi này được gọi là một trò chơi hao tổn tài chính vài tỷ tinh tệ, mời nhiều nhất các đại lão, kỹ thuật cao siêu vượt trội, nhưng chỉ mang danh "Trò chơi hướng đến phổ cập khoa học do phía chính phủ đề xuất" Sư Manh liền buồn bực.

Là cái gì mà phổ cập khoa học, trong lòng cô nghĩ cũng không sai biệt lắm.

Trải qua quá trình tận thế, chiến tranh huỷ diệt giữa các tinh tế, để lại tinh tế đang có nhiều vấn đề nguy cấp, trong đó tuong đối nghiêm trọng là nền văn hoá xa xưa bị đứt gãy, thảm thực vật đang trong tình trạng nguy hiểm.

Toàn bộ ngườig trong tinh tế đều đang truy tìm lịch sử, phục hưng lại nền văn hoá, phục cổ trở thành trào lưu hiện giờ, lịch sử học, văn học cùng thực vật học đang là chuyên nghành hot đứng đầu trên tinh tế.

Tinh cầu Bích Sa của bọn họ, là tinh cầu có sức chiến đấu mạnh nhất trên tinh tế. Được xưng là tinh cầu 'Tất Sát', cũng là tinh cầu dã man trong mắt của rất nhiều tinh dân khác

Quốc vương của tinh cầu Bích Sa, cũng là lão cha già của cô từ trước đến nay đều quan trọng mặt mũi, hoàng thất mà cố sức nghiên cứu ra một trò chơi phổ cập khoa học như vậy mục đích không cần nói cũng biết.

Sư Manh tin tưởng những người giống cô bắt được danh nghạch thử nghiệm đều buồn bực như nhau, nếu không trên tinh võng như thế nào mà không có một tin tức về trò chơi

Chẳng qua, cô cần thử nghiệm trò chơi thật tốt, bời vì cô là thành viên trong hoàn thất yêu thích trò chơi nhất. Cô chơi xong còn muốn viết một phần báo cáo thử nghiệm trò chơi, đại biểu hoàng thất đã chơi trò này và xác nhận trò chơi.

Quảng cáo đang chết chợt hiện lên. Sư Manh một bên phun tào, một bên buồn bực mở trò chơi.

Không giống sự tưởng tưởng về độ nượt mà của cô, trò chơi này được gọi tiêu tốn vài tỷ của cải của tinh hệ lại thế này, thời điểm tiến vào trò chơi còn bị kẹt

Lúc kẹt còn là một khoảng tối với những bông tuyết.

Sư Manh: "?????"

Vài tỷ tinh tệ.? Nghiên cứu khoa học của những đại lão thiên tài.? Khoa học kĩ thuật mới nhất.?

Chẳng lẽ trò chơi bị kẹt cũng là lịch sử văn hoá.? Cũng muốn phổ cập khoa học đến bọn họ.? Bóng tối với những bông tuyết là.?

Sư Manh nắm chặt cây bút điện tử, vẻ mặt lạnh nhạt chờ trò chơi bắt đầu.

Âm thanh ' rè rè rè ' sau khi bóng tối với bông tuyết biến mất. Sư Manh không có một chút mong chờ hay hứng phấn nào nhìn về phía giao diện trò chơi

Vừa thấy liền không khỏi trợn to đôi mắt

Cái này tinh xảo chân thật hơn nhiều so với những trò chơi cô đã từng chơi, vì vậy trong chớp mắt, cô giống như thấy được một cái sân chân thật tồn tại trong dòng sông dài lịch sử Lam Tinh, muốn đi theo nhân vật chính bên trong dạo những bước thật chậm để nhìn đoạn lịch sử lãng mạn này

Trong tiểu viện cổ xưa, lịch sự, tao nhã tràn đầy hoa cỏ tuyệt đối không còn tồn tại ở tinh tế, không phải hoa cỏ trồng ở phòng thí nghiệm với bộ dáng yếu ớt, hiện trường trước mắt dạy dỗ nàng thật sự có hoa cỏ ' xanh um tươi tốt ' không thể hiểu được này.

Trò chơi này lại có thể!

Sư Manh tham làm nhìn hoa cỏ, cảnh vật đẹp đẽ trước mặt mà không thèm chớp mắt, đôi mắt không rời khỏi màn hình được.

Ngay sau đó, tay nàng che ngực, đôi mắt mở lớn hơn nữa. Có một thiếu niên nhỏ nhắn chạy về phía nàng.

Cậu mặc một bộ trường bào xanh nhạt có tấyo rộng, quần ảo bị nước mưa làm ướt một mảng, mái tóc đen được bao bọc bởi một tầng hơi ẩm, da thịt tái nhợt nhạt, lông mày hơi chau, lông mi bất an mà run rẩy, trong đôi mắt đẹp đẽ ấy bao bọc một trong mắt trong suốt,sáng ngời.

Đôi tay cậu đỡ trên bàn, tựa như rất khó chịu, những ngón tay trắng mịn như ngọc gao nắm chặt áo xanh mộc mạc.

Sư Manh ngơ ngác nhìn, miệng vô thức phát ra âm thanh:" A "

Cô trước đây chỉ mê những trò chơi kỹ năng, bây giờ đã bị trò chơi chắc là một trò chơi dưỡng thành câu lấy toàn bộ linh hồn.

Qua một hồi lâu, cô sôi trào nhiệt huyết mà đứng lên

" A a a a a a a!! "

Cô điều chỉnh lấy ra chiếc mặt nạ mới nhất trong quang não, này là mặt nạ kiểm tra người Lam Tinh đẹp nhất được tinh tế công nhận, quét thiếu niên trước mặt

100 điểm!. Quả nhiên là điểm tối đa.

Cô còn thấy không chỉ là điểm tối đa, vẻ đẹp tinh tế này đến chấm điểm theo tỉ lệ cũng không thể bộc lộ hết khí chất cùng nét đặt trưng của nhóc con nhà cô!

Thật sự là có tiểu nhóc con mỹ lệ như vật sao.!

Cô đã phát hiện một bảo vật trong mộng của người mẹ!

Trong trò chơi, tiểu nhóc con lại ho khan, trên mặt vẫn tái nhợt như cũ, đuôi mắt do ho khan để lại một vết hồng nhẹ, ánh mắt run rẩy nước mắt.

Sư Manh chịu không được:" Cứu mạng! Ta sắp chết! "

Tiểu nhóc con nhìn về phía nàng, lông mi vẫn dính nước ướt át

Sư Manh lại che ngực

Tiểu nhóc con từ kinh ngạc chuyển sang khẩn trương

"Ngươi, ngươi làm sao vậy.? Làm thế nào cứu ngươi.?"

Sư Manh che tim ngã xuống đất. Vì cái gì mà âm thanh phát ra dễ nghe như vậy, mau nói cho nàng là mấy âm thanh kết hợp từ mấy diễn viên lồng tiếng, cô đi làm fan từng người còn không được sao!

Làm sao có thể hỏi vấn đề đáng yêu như vậy.? Làm sao cứu cô.?

Sư Manh đang hấp hối giật mình ngồi dậy, ngón tay tung bay trên quang não

[ Hôn hôn ma ma, là có thể cứu ma ma rồi! ]

Nàng nhìn chằm chằm nhãi con đáng yêu trong trò chơi, thấy cậu đang mím môi kinh ngạc, trên mặt ửng đỏ có một chút tức giận, nhăn mày quay đầu bỏ qua bên cạnh

Một lát sau, lại khẩn trương hoặc tò mò nhịn không được nhìn qua

Sư Manh lại không chịu được

[ Nếu không, nhãi con nói yêu ma ma nhất cũng có thể cứu nha. ]

Tiểu thiếu niên lần này thật sự quay đầu đi không xem nữa. Tốt, Nàng biết nàng biết, trò chơi trưởng thành muốn dưỡng phải có hảo cảm trước tiên, có hảo cảm mới rồi mới có sự thân mật trò chuyện

Cô cười hắc hắc vài tiếng, vươn ngón tay ra, tưởng chừng như chọc một chút trên đầu nhãi con

Ngón tay một chút tới gần, sắp chạm vào đầu nhãi con, trái tim vốn đang mềm nhũn lại một lần nữa bắt đầu nhảy bịch bịch bịch

( Tích! Tích! Tích! Cảnh báo! Cấm đụng chạm nhân vật trong trò chơi! )

Sư Manh: "?"

Đây là cái hệ thống trò chơi chó chết gì đây.? Bình thường không phải chọt chọt một cái liền sẽ nổi bong bống, nổi tình yêu thương, khả ái moe moe ôm đầu sao.?

Sư Manh đang tức giận, nhưng khi nhìn sườn mặt mềm mại an tĩnh của nhãi con liền nguôi giận

Nhãi con tuyệt mỹ như vậy, không cho chạm thì không chạm vào, dưỡng thành một bông hoa cao lãnh cũng có thể

Không thể thông qua đụng chạm bồi dưỡng tình cảm, cô tiếp tục nghĩ đến là chữa bệnh

Nhãi con nhà nàng vừa nhìn đã thấy thân thể không tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ tái nhợt, lại còn hay ho khan, suyễn, mỗi lần ho khan tuy rằng đẹp không chịu được, nhưng cũng làm tâm cô thắt lại không chịu được.

Nhưng mà, Sư Manh cũng không tìm được nhà thương hay bệnh viện, một trò chơi lớn thế này lại không mở khu mua sắm, cũng đáng chết quá đi mất.!

Sư Manh phẫn nộ mà viết vào phần đánh giá báo cáo

Vì đánh giá báo cáo, nên nàng phải nhịn đau đem tầm mắt dời khỏi nhãi con, bắt đầu thăm dò cảnh tượng xung quanh. Không biết có phải cấp bật thấp nên bị hạn chế, nên nàng chỉ có thể nhìn cảnh tượng xung quanh trong giới hạn, chỉ nhìn được quanh phụ cận của cái sân, phía xa xa liền không nhìn được

Phải đến khi tới bên người nhãi con, Sư Manh nhìn thấy từ nơi xa lạ có ba tiểu tử đang đi tới, cầm đầu là một người mặt quần áo xa hoa, đại khái là một nhãi con tầm 8 tuổi, Phía sau là hai người mặc áo xanh biển đang rũ người không thấy rõ.

Sư Manh cảm khái, nhân vật trong trò chơi này thực sự không tồi, liền không biết mấy nhãi con nhà ai, lớn lên thật dễ nhìn.

Nàng mới vừa cảm khái xong, liền nghe thấy nhãi con này nói: "Chờ một lát chúng ta tiến đến sân Úc Ninh, hắn có một con chó bảo vệ chủ, nhất định sẽ hướng ta sủa, đến lúc đó các ngươi đem con chó trực tiếp đánh chết, dám cắn hoàng tử bị đánh chết cũng không có bất luận kẻ nào nói gì.

Hai tiểu tuỳ tùng vội vàng gật đầu

Sư Manh.: "?"

Sư Manh nghĩ đến chó con bên chân nhãi con.

Nhãi con tiểu nhân quần mặc áo xa hoa lại hung tợn mà nói: "Ra sức đánh con chó của hắn, tang môn tinh Úc Ninh nhất định sẽ đến cứu, đến lúc đó sẽ va chạm bổn điện hạ, các ngươi sẽ có lý do đánh hắn một trận , đánh hung hăng cho ta, không cần đánh chết là được."

Sư Manh: "?????"

Má noá!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro