Chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu đúng là đồ kinh tởm !"
Khương Vệ ném thứ trong tay đi rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa thoải mái, nói lạnh lùng, trong khi đôi mắt xinh đẹp hơi liếc xéo , từng cọng lông mi đều thể hiện rõ sự khinh rẻ.
    Ngồi đối diện cậu là một chàng thanh niên đang cúi đầu, phần gáy lộ ra khỏi cổ áo bị ánh đèn chiếu vào toát lên màu trắng nhợt mệt mỏi. Một chiếc quần lót màu đen bị vứt cạnh chân của chàng trai, nằm đáng thương trên nền nhà sáng bóng.
"Hàn Dục , tôi phải nói thế nào đây? Trước kia tôi chỉ cảm thấy tính cách của cậu có phần hơi quái gở, ai ngờ đâu cậu còn bị cái bệnh này ! Kinh tởm không chịu được!"
Lúc nói từ "kinh tởm" lần thứ hai , Khương Vệ cố tình  nhấn mạnh, còn làm điệu né người ra sau như vẻ kinh tởm thật sự.
Cũng không thể trách Khương Vệ cay nghiệt được .
Bất cứ ai bắt gặp thằng bạn cùng giới quen nhau đã lâu nhưng chẳng có chút tình nghĩa thân thiết gì với mình trốn trong nhà vệ sinh, cầm chiếc quần lót mình mới thay ra ngửi như nghiện, ắt hẳn đều phải dựng tóc gáy.
Nhớ cảnh Hàn Dục úp mặt vào chiếc quần lót,vẻ mặt đê mê như phê cần, Khương Vệ vừa khó tin vừa cảm thấy đắc chí . Thầm nghĩ: "Hàn Dục ơi là Hàn Dục! Không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay!!"
Nhắc đến cái tên Hàn Dục này , thì y chính là bạn học thời sơ trung của Khương Vệ. Cậu vẫn nhớ ngày đầu tiên vào học sơ trung, từng hàng học sinh năm nhất đến từ các trường tiểu học tụ tập ở sân,lo lắng và sốt ruột đợi danh sách xếp lớp của trường dựa trên bài kiểm tra đầu vào trước đó.
Người đầu tiên được gọi tên là Hàn Dục - nghe nói tính tình ngoan ngoãn, đứng nhất trong kì kiểm tra đầu vào. Liền ngay sau đó có một cậu thiếu niên người cao ráo bước ra khỏi hàng giữa ánh mắt ngưỡng mộ của toàn thể.
Đến khi phần lớn học sinh đã xếp hàng sau giáo viên chủ nhiệm đang giơ bảng lớp, mọi người lục tục đi núp dưới bóng cây để tránh cái nắng khắc nghiệt chỉ còn hơn 10 học sinh vẫn đứng lẻ tẻ trên sân xung quanh không có gì che nắng.
Trong số đó đương nhiên có cả Khương Vệ nắng rát khiến khuôn mặt cậu bóng nhẫy, nhìn xung quanh một lượt thấy có vài người là bạn học cùng trường trước đây. Đều cùng đặc điểm: học hành dở tệ , gia đình có tiền bẩn ( con nhà giàu )
Khương Vệ biết đám học sinh dư thừa này đều là đám "đút lót" mà người ta hay nói tức là những nhà có quan hệ đi cửa sau .
Lúc đi công tác hồi hè , bố cậu đã mượn mối quan hệ để gửi phần quà lớn đến hiệu trưởng đóng góp hơn 20k tệ vào khoản trùng tu lại trường học nhưng có lẽ vẫn không ăn thua . "Về nhà phải bắt ba đi đòi lại tiền mới được!" Khương Vệ tức tối nghĩ. Nhòm cái nhóm đã được chia lớp kia cười hả hê ngạo nghễ, thật muốn độn thổ ! Cha hiệu trưởng cầm nhân dân tệ rồi mà không làm tròn nhiệm vụ! Da mặt tồn kho của Khương Vệ chả còn lại được bao nhiêu ...
Nhưng thực tế cũng không thể trách hiệu trưởng được vì giáo viên lớp chọn năm nay toàn là giáo viên giỏi cấp tỉnh, rất có thành kiến với hội đút lót kia để không cản trở thành tích của lớp , thì họ sẽ chả muốn nhận bất cứ ai hết ! Nếu không thì hiệu trưởng à mời nhân tài khác về đi !!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro