CHAP 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nói đi nói lại thì Vương Tuấn Khải vẫn không đổi được tật xấu không mặc quần áo khi ở nhà, Vương Nguyên phàn nàn hai câu còn bị chặn miệng, môi lưỡi dây dưa một hồi. Cậu âm thầm than trời xanh à, ông nói xem, anh ấy cũng đến đây hai tháng rồi, tại sao vẫn không có thói quen mặc quần áo vậy hả? Thật ra, không phải Vương Tuấn Khải không thích mặc quần áo, hắn chỉ không thích mặc sịp thôi...
Hắn cảm thấy phía dưới bị đè nén, rất khó chịu.
Vương Nguyên nghe xong phun hết nước lên mặt hắn.
Vương Tuấn Khải không đổi sắc đưa tay lên lau mặt, nhướn mi nhìn cậu:
"Muốn làm chuyện ấy?"
Vương Nguyên: "....."
"Anh... Anh... Anh... học được ở đâu mấy câu nói bậy bạ đấy hả!" – Vương Nguyên phẫn nộ chỉ vào hắn, tay lại bị ai kia túm lấy, Vương Tuấn Khải giữ chặt ngón tay cậu, lắc lắc:
"Anh thấy lúc ở trên giường em rất thích nghe...."
".... Anh câm miệng ngay!" – Vương Nguyên cắt đứt lời nói của hắn.
Trừ việc học mấy lời nói hạ lưu ra, thì gần đây Vương Tuấn Khải đang say mê việc dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn. Vế trước thì Vương Nguyên còn có thể hiểu được, dù sao lúc hắn biến thành sói hoặc bán thú thì toàn thân đều là lông bạc, nếu để dính bụi bẩn thì chẳng phải sẽ biến thành sói xám luôn còn gì? Nhưng về phần vế sau, Vương Nguyên ngập tràn thắc mắc:
"Rốt cuộc thì vì sao mà anh đột nhiên thích nấu ăn như vậy?"
Vương Tuấn Khải chăm chú nhìn thực đơn, ánh mắt khẽ chuyển, liếc cậu một cái:
"Bởi vì... muốn nấu cho em ăn!"
Độ rung động của trái tim Vương Nguyên tăng lên theo cấp lũy thừa, kết quả, câu tiếp theo của người kia là:
"Bộ dáng khi em ăn uống cực kì giống thỏ con!"
Cái miệng nhỏ nhắn nhai nhai, đặc biệt có cảm giác nhịp nhàng, vô cùng đáng yêu. Trong lòng Vương Tuấn Khải bồi thêm một câu. Hiện tại hắn đã biết có những câu nói không thể nói trước mặt Vương Nguyên, lời khiến cậu thẹn thùng thì có thể nói ra, nhưng khiến cậu vừa thẹn vừa giận thì không được nói!
"....."
Vương Tuấn Khải còn có một thói quen không tốt, rất thích gọi điện thoại cho Vương Nguyên.
Có vài lần Vương Nguyên đang hăng say xem TV thì di động kêu, nhấc máy lên, "A lô" một tiếng thì trong điện thoại vang lên giọng nói của người bên cạnh.
Vương Nguyên: ".... Anh còn chưa chơi chán à?"
"Em say mê xem TV, không để ý đến anh gì hết!" – Vương Tuấn Khải rất hợp tình hợp lý trách móc cậu.
"Được được được, bây giờ em để ý đến anh liền đây, em cúp điện thoại đã!"
"Không được, cúp xong chắc chắn em lại không để ý đến anh!"
Vương Nguyên nghĩ thầm, trời ơi sao bạn trai của mình lại có thể phiền đến tế này? Đành tìm một tư thế thoải mái, hai người dựa lưng vào nhau, đầu tựa đầu bắt đầu nói chuyện phiếm, sau đó thì sẽ ngủ quên lúc nào không biết, buổi sáng khi tỉnh dậy thì đã thấy mình trên giường. Vương Tuấn Khải luôn luôn dậy sớm hơn cậu, có đôi khi Vương Nguyên nghi ngờ tên kia căn bản không hề ngủ!
Thứ bảy tuần này là Giáng Sinh, các bạn cùng lớp Vương Nguyên muốn tổ chức lễ hội Giáng Sinh, dự định sẽ high cả đêm. Vương Nguyên nghĩ, dù sao cũng rảnh, tham gia chút cho vui cũng tốt, đợi đến nửa buổi tiệc rồi tìm cớ thoát thân.
Vương Nguyên không yên tâm khi để Vương Tuấn Khải ở lại một mình, hơn nữa cậu cũng muốn ở bên hắn, nên sau khi tan làm liền đưa hắn đi cùng. Địa điểm quẩy của lớp bọn họ là ở trong Hoa Gia, đây là khu nhà cao cấp nhất trong thành phố của bọn họ, là một khu biệt thự độc lập, cửa sắt lớn khắc hoa, phía trước là vườn hoa, phía sau có bể bơi.
Bổi tối bắt đầu bằng tiệc thịt nướng bên cạnh bể bơi, khi Vương Nguyên và Vướng Tuấn Khải tới, mọi người đã bắt đầu ăn uống, hoa khôi của lớp vô cùng xinh đẹp, nhân duyên tốt, quan hệ rộng, còn mời rất nhiều bạn bè lớp khác, đàn anh đàn chị khóa trên tới chơi cùng. Vương Nguyên nhìn thấy đàn chị bên đoàn thể xã hội liền đi qua chào hỏi, ai ngờ người đứng cạnh chị ấy lại là Lương Tịnh, nhưng mà Vương Nguyên không nhớ cô ta là ai, chỉ vui vẻ trò chuyện với đèn chị.
Cảm giác tồn tại của Vương Tuấn Khải khi đứng cạnh Vương Nguyên quá mãnh liệt, nói chuyện được một lúc thì đàn chị hỏi hắn là ai, Vương Nguyên cong khóe môi, sườn mặt tinh xảo, đáp: "Người yêu em"
Vẻ mặt đàn chị vô cùng kinh ngạc, chợt quay đầu nhìn Lương Tịnh với vẻ sâu xa, thấy sắc mặt cô ta u ám bất định, mới cười cười chào hỏi Vương Tuấn Khải:
"Chào cậu, tôi là đàn chị bên công tác xã đoàn của Roy, tôi tên Lý Hiểu"
Vương Tuấn Khải nhàn nhạt gật đầu: "Xin chào"
"Anh ấy có chút sợ người lạ" – Vương Nguyên phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
Bếp nướng thịt bên kia thơm phức, chẳng mấy chốc Vương Nguyên đã nhào qua, cầm hai xiên thịt bò nướng cùng một đống thị viên, thêm chút dầu rồi bắt đầu nướng, Vương Tuấn Khải ngồi bên cạnh cậu, vô cùng buồn chán. Vương Nguyên ngồi cạnh bếp nướng hơi lâu, có chút nóng, bảo Vương Tuấn Khải giữ hộ đồ, rồi cởi áo khoác, bước vào trong phòng đặt lên sô pha. Quay lại thêm gia vị cùng nước tương, rồi nướng thêm một chút, nước miếng Vương Nguyên sắp chảy ra đến nơi, ánh mắt sáng quắc, mang theo tia đói khát nhìn chằm chằm đống thịt xiên đang nướng.
Vương Tuấn Khải mỉm cười lộ cả răng nanh, chốc chốc lại đưa tay lên vuốt vuốt đám tóc bị thổi rối tung lên của cậu. Thịt chín, Vuyơng Nguyên cầm đũa lấy một bát đầy, chia cho Vương Tuấn Khải một nửa.
"Cẩn thận bỏng đó!" – Vương Nguyên phùng miệng thổi thổi:
"Thổi nguội một chút rồi hãy ăn"
Vương Tuấn Khải cắn một miếng mực viên nho nhỏ, đưa mắt nhìn biểu cảm chu miệng nhìn chờ mình khen ngon của Vương Nguyên, hắn không khỏi mỉm cười gật gật đầu. Lúc này cậu mới bắt đầu ăn, đôi mày cong cong, khóe miệng vểnh lên, thoạt nhìn vô cùng hạnh phúc.
Hoa khôi lớp học bắt đầu rủ mọi người chơi đoán số phạt rượu, còn lớn tiếng gọi Vương Nguyên qua, mọi người chung quanh đều vỗ tay chờ mong, Vương Nguyên không còn cách nào khác, đành phải thuận nước đẩy thuyền tham gia chơi cùng, vài lần đều thua, bị phạt rượu, cộng lại nãy giờ đã trực tiệp uống 4 cốc lớn, uống xong cậu dùng mu bàn tay quẹt miệng, dáng vẻ vô cùng mê người.
Vương Tuấn Khải ngồi ở chỗ cũ có chút mơ màng, hắn nhìn thấy đám người ồn ào ầm ỹ đang vây quanh Vương Nguyên, chợt dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời. Vương Nguyên là ai, hắn là ai. Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn tự hỏi vấn đề này, tại sao hắn lại ngồi ở đây nhìn Vương Nguyên vui đùa với người khác?
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, đến một ngôi sao cũng chả thấy đâu, ngay cả ánh trăng cũng trốn đi đâu mất!
Vương Nguyên lảo đảo trở lại bên cạnh hắn, ngây ngô cười, dính sát vào tai hắn, miệng nhỏ lầm bầm: "Chúng ta trở về đi..."
Vương Tuấn Khải nghiêng đầu mỉm cười, nhẹ giọng đáp: "Em còn có thể đi sao?"
"Có thể chứ"
Vương Nguyên dứt khoát trả lời, bước đi cũng không quá liêu xiêu, đi được hai bước thì bị Vương Tuấn Khải chặn lại, Vương Nguyên nhu thuận dụi dụi mắt, bảo hắn đừng chắn đường, Vương Tuấn Khải ngồi xổm xuống, đưa hai tay về phía sau, giữ lấy chân cậu nói: "Lên đây"
Vương Nguyên mơ mơ màng màng trèo lên lưng hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, dụi dụi đầu vào hõm vai hắn.
Vương Tuấn Khải nhờ bạn học của Vương Nguyên lấy áo khoác gùm cậu rồi rời khỏi bữa tiệc.
Vừa bước ra đường, một cơn gió lạnh thổi qua, Vương Nguyên tỉnh táo lại không ít, Vương Tuấn Khải thả cậu xuống, để cậu mặc áo khoác vào. Vương Nguyên ngơ ngơ ngác ngác nghe lời, mặc xong rồi thì ngẩng đầu bảo: "Ngồi xuống đi anh"
Vương Tuấn Khải hừ một tiếng, cười nói: "Thế là vẫn chưa tỉnh sao?"
Nói xong cúi người ngồi xuống, người phía sau lại trèo lên lưng hắn, hai tay dùng sức nắm lấy chân cậu, Vương Tuấn Khải đứng lên.
Vương Nguyên nằm sấp lên lưng hắn, ngắm sườn mặt và vành tai hắn từ phía sau.
Bước chân của Vương Tuấn Khải rất chậm, cũng rất ổn định, quay đầu hôn cậu một cái: "Có ổn không?"
Vương Nguyên gật đầu, đôi môi không cẩn thận chạm lên làn da của hắn. Hôm nay chơi rất mệt, hơn nữa uống vào chút rượu nên không thoải mái, trực tiếp dán người lên lưng hắn, cằm đặt trên vai hắn nhắm mắt lại, vậy mà khó chịu trong người lại dần dần biến mất. Trên người Vương Tuấn Khải mang một hương vị rất đặc biệt, Vương Nguyên tinh tế hít hít một chút, khóe miệng cong lên nụ cười, vừa cười vừa cắn lên làn da hắn một cái.
Vương Tuấn Khải khẽ run, nhưng không cảm thấy đau, đối với hắn mà nói, hành động này giống như khiêu khích hơn!
Nhìn hai dấu răng xinh xắn chỉnh tề, Vương Nguyên ngây ngô cười, còn vươn lưỡi ra liếm liếm, rồi hỏi: "Đau không?"
Vương Tuấn Khải nhếch miệng: "Lại lần nữa đi? Rất thoải mái!"
"Đồ dở hơi!" – Vương Nguyên cười khúc khích, vỗ vỗ vai hắn.
Vương Tuấn Khải: "......"
Vương Nguyên nói xong rồi cắn hắn thêm phát nữa thật! Cậu vẫn cắn chỗ cũ, khiến dấu răng sâu thêm một chút.
Cậu vừa day day vừa nói thành câu không rõ ràng: "Như thế này thì anh sẽ không quên được em!"
Vương Tuấn Khải dừng lại, trầm mặc không đáp.
Đôi mắt hạnh của Vương Nguyên dâng lên giọt lệ, có thể vì uống rượu nên tinh thần thả lỏng, những lời nói ngày thường giấu chặt trong lòng đều nói sạch ra:
"Cho dù anh có trở về cũng không được phép quên em!"
"...."
"Đã biết chưa hả?"
"....."
"Còn nữa... Trước khi đi phải để lại kỉ niệm cho em!"
Rất lâu sau Vương Tuấn Khải mới mở miệng:
"Em muốn có cái gì?"
Vương Nguyên lấy di động ra, mở camera, đưa về phía trước mặt hai người, trong mắt vẫn còn vương lệ, cứ thế mà mỉm cười cắn vào vành tai Vương Tuấn Khải, chụp lại hình ảnh này.
Thật lâu sau, Vương Tuấn Khải mới cất bước, mặt không đổi sắc nói: "Đồ ngốc"
Phía sau truyền đến tiếng thở đều đều.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro