Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong sân bay, người đi lại rất nhiều, một chàng trai xinh đẹp đứng im trong góc, cậu kéo cổ thật dài, cẩn thận nhìn xung quanh, đột nhiên, mắt câu sáng lên, lập tức đôi chân nhỏ chuyển động, vẻ mặt tươi cười đi về phía trước.

Bỗng nhiên Park Jimin lại dừng lại, nụ cười cứng đờ trên mặt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại.

"Jung Kook đợi người ta một chút chứ." Một chàng trai nhỏ nhắn chạy lên phía trước, níu lấy tay người đàn ông, "Đi nhanh như vậy em không theo kịp."

Người đàn ông đi trước kéo hành lý, bề ngoài ưu tú hấp dẫn rất nhiều ánh nhìn, dường như anh đã quen bị người ta nhìn chằm chằm, ung dung đi về phía trước.

"Được, anh sẽ đi chậm." Người đàn ông nghe lười, trên khuôn mặt ưu nhã có một nụ cười nhẹ nhàng.

"Nói thật, lâu rồi em không về Hàn quốc , không còn nhớ rõ nơi này nữa."

"Thật sao? Rảnh rỗi thì anh dẫn em đi chơi."

Hai chàng trai có bề ngoài hấp dẫn sự chú ý của người xung quanh như nhau làm mọi người không khỏi cảm thán họ là một đôi trời sinh.

"Jung Kook, sao vậy?" Taehyung cảm thấy anh hơi lơ đãng.

Người đàn ông liếc nhìn chung quang, không nhìn thấy bong dáng quen thuộc trong trí nhớ, nghe Taehyung gọi, anh mới hồi hồn, lắc đầu, "Không có gì."

Park jimin núp ở sau cây cột to, cẩn thận núp thật kĩ, mắt lại nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của họ, cậu mím chặt môi giống như không thể nói được gì.

Anh trở về rồi, anh thật sự trở về rồi, nhưng chàng trai bên cạnh anh là ai? Cậu rất muốn hỏi anh, tuy nhiên cậu thật sự rất sợ nghe đáp án mình không muốn nghe.

Nhưng Park jimin càng muốn hỏi, cậu là gì của anh? Anh còn nhớ cậu không?

Jungkook và Taehyung đi ra khỏi sân bay, liếc mắt thấy một chiếc xe hơi đã chờ sẵn, mà bác Kim - quản gia nhà họ Jeon đã đứng đợi bên ngoài xe, vừa nhìn thấy họ lập tức tiến lên đón.

"Cậu chủ, rốt cuộc cậu cũng về rồi." Trên khuôn mặt già nua có vui sướng và xúc động.

"Vâng, bác Kim, cháu về rồi." Đối với người quản gia đã ở nhà họ Jeon hơn nửa đời người này, jungkook có cảm giác đã lâu không gặp, "Bác vẫn khoẻ chứ, bác Kim?"

"Cảm ơn cậu chủ quan tâm, tôi rất khoẻ!" Bác Kim cười không khép miệng, mấy năm không gặp, hình như cậu chủ càng ngày càng chín chắn, ah, chàng trai bên cạnh cậu chủ là ai?

"Lên xe trước đã."

"Vâng." Bác Kim nhanh chóng mở cửa xe để bọn họ vào.

"Bác Kim, đây là bạn cháu, Taehyung ." Sau khi ngồi vào xe, Jungkook giới thiệu, "Đây là bác kim, bác Kim đã nhìn anh lớn lên từ nhỏ."

"Bác Kim, chào bác." Taehyung cười chào hỏi.

"Vâng, chào cậu." Bác kim cười hơi gượng gạo, nghĩ thầm thật may là bạn bè, không phải bạn gái, Tiểu Min vẫn còn cơ hội.

"Bác Kim, tại sao không lái xe về?" Ngồi trong xe đã một lúc, nhưng không thấy tài xế khởi động xe.

"Cậu chủ, cậu không thấy Tiểu Min sao?" Bác Trần nghi ngờ, rõ ràng Tiểu Min vào lâu rồi mà, sao có thể không đợi cậu chủ chứ?

Chợt nghe thấy tên cậu một ký ức đã lâu lập tức hiện lên trong đầu anh, anh kinh ngạc, vội vàng lắc đầu, không để ình nhớ lại, "Cháu không thấy."

Cậu cũng tới? Cậu cũng tới sân bay đón anh? Anh cho rằng người cậu không muốn thấy nhất chính là anh.

Đợt trước không đồng ý với chú, rời khỏi Hàn quốc đến Anh du học, cũng không liên lạc với cậu, anh cho rằng cậu sẽ tức giận, sẽ không giờ để ý đến anh nữa.

"Đúng vậy, Tiểu Min vào trong lâu rồi." Bác Trần lấy điện thoại từ trong túi ra, chuẩn bị gọi cho Park jimin , "A, Tiểu Min gọi."

"Này, Tiểu Min, cháu đang ở đâu? Cậu chủ đã...... ừ, ừ, được rồi....... vậy cứ thế đi."

Jungkook ngồi thẳng, nghe tiếng nói đứt quãng trong điện thoại, hai mắt vẫn nhìn phong cảnh bên ngoài.

"Cậu chủ, Tiểu Min nói mình đau bụng, phải đến bệnh viện, haizz, nhất định hôm qua thằng bé này ăn nhiều kem qua, hôm nay bị tiêu chảy rồi." Bác Kim thương tiếc nói, "Vậy chúng ta về trước đi."

"Vâng." Anh thản nhiên trả lời, mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ.

Taehyung vốn muốn nói chuyện với Jungkook, nhưng thấy anh không muốn nói chuyện nên cũng im lặng ngồi im.

"Lee à, chúng ta về." Bác Kim bảo tài xế.

Xe hơi cách xe sân bay, mà bóng dáng xinh đẹp đứng đó không xe, Park Jimin cảm thấy không cam lòng nhìn chiếc xe xa dần.

Park jimin ơi Park jimin, mày còn ở đây làm gì, cho rằng mình cố tình gây sự nói mình không khoẻ, anh ấy sẽ chạy như bây đến bên cạnh mày sao?

Không thể nào, Park Jimin mày thấy không, không hề, anh ấy chưa bao giờ nghĩ vậy....... chân chuyển động đi về hướng ngược lại, bây giờ cậu không thể đối mặt với anh.

Lúc ăn cơm tối, Park jimin vẫn không xuất hiện, trên bàn ăn vuông to lớn cũng chỉ có ba người, Jungkook, Taehyung và chú Jungkook , Jeon Jonghyun.

Jeon Jonghyun rất vui vẻ, không chỉ vì cháu trai trở về, mà còn dẫn theo một cậu trai có phong thái, mặc dù ông vẫn chưa biết thân thế của chàng trai này, nhưng có thể để Jungkook dẫn về, tối thiểu không phải người qua đường.

Bọn họ vui vẻ dùng cơm tối, nhưng Jungkook rất yên lặng, chỉ có lúc Jeon Jonghyun hỏi anh vài chuyện anh mới mở miệng.

Mãi cho đến khi họ về phòng nghỉ ngơi, Park Jimin vẫn chưa về.

Đến lúc nửa đêm, Jungkook chợt tỉnh lại, đưa tay về phía đầu giường, tìm ly thuỷ tinh, mơ mang ngồi dậy, cầm ly uống một hớp, mùi nước chanh đầy trong miệng anh, chút hơi lạnh làm cho anh đang buồn ngủ tỉnh tảo hẳn lên.

Nhà họ Jeon không ai biết nửa đêm anh sẽ tỉnh lại muốn uống nước, mà trong nhà họ Jeon chỉ có một người thích thay nước lọc bằng nước chanh, anh vén chăn lên, khoác áo ngủ lên, đi ra khỏi phòng, xuống dưới tầng.

Không ngoài ý muốn, anh đã thấy Park jimin, cậu trở nên duyên dáng, đáng yêu, không còn là cậu bé nghịch như quỷ nữa, cậu giống như bông hoa lài, thanh nhã nở rộ trong góc phòng.

"Bụng vẫn không khoẻ sao, sao muộn như vậy mới về?" Jungkook lên tiếng, nhìn cậu im lặng, ngồi trên ghế salon, nhìn qua cửa sổ sát đất để ngắm hoa tươi trong vườn.

Jungkook không phải không biết cậu không khoẻ, nhưng anh cho rằng chẳng qua là bệnh nhẹ, nhưng tim anh thắt lại rất lâu, rốt cuộc anh vẫn lo lắng cho cậu.

Không phải bụng cậu không khoẻ, mà tim anh không khoẻ, rầu rĩ, muốn bóp chết Park jimin, anh biết rõ cậu, anh cho rằng anh là ai, nhung anh vẫn dẫn về một chàng trai giống như đêm hôm đó, Jungkook nói với cậu, anh sẽ không yêu cậu làm cậu khiếp sợ.

Lúc đầu chỉ có anh tốt với cậu, tại sao cậu có thể không yêu, thế nhưng anh lại nguỵ biện đó là tình thân, ha, anh chỉ có tình thân đối với cậu ......

Nhưng cậu không cần! Không phải yêu, Park Jimin cậu không cần! Cuối cùng, anh không nói một câu rời khỏi Hàn quốc, cậu giống như cái chai bị người ta vứt bỏ, có thể tuỳ ý sử dụng, tuỳ ý vứt đi.

Bây giờ anh trở về, không nói gì, nhưng có thêm một chàng trai bên cạnh, còn nói gì nữa, không cần, cậu cũng chỉ là người không ai muốn, anh không cần nói rõ với cậu.

Từng hành động của Jungkook đã nói cho cậu biết, cậu, con dâu nuôi từ bé của nhà họ Jeon, anh không cần!

Nhìn hai mắt Jimin khép chặt, ngủ ngon giấc, Jungkook im lặng thở dài, anh biết cậu không ngủ, chỉ đang giả bộ thôi, nhưng như vậy cũng tốt, anh sợ nhìn đôi mắt chân thành của cậu, như vậy sẽ làm anh bối rối.

Trong lòng Jimin thầm nhủ anh mau đi đi, đừng để ý tới cậu, sau đó tự nhiên cơ thể cậu bay bổng, anh bế cậu đi về phòng.

Cậu lén lút ngửi mùi hương của anh, cậu rất nhớ ngực anh, nhớ nhiệt độ của anh, đồng thời trong lòng Jimin không khỏi mắng mình không có chí khí, người ta không muốn mày, mày còn làm hoa si làm gì!

Nhưng mỗi lần nhớ tới chuyện anh thật sự không cần cậu, lòng cậu đau quặn, nghĩ làm bộ không đau, cắn chặt răng, không cẩn thận làm gương mặt biến hoá, người ta nhìn một cái cũng biết cậu giả vờ ngủ.

Jungkook nhìn hai hàng lông mi dài mà rậm của cậu, giữa trán có nếp nhăn, cho dù cậu muốn giả bộ ngủ cũng giả bộ rất mất tự nhiên, đau khổ như vậy.

Jungkook cảm thấy dường như tim mình bị cậu nắm chặt, một khi anh không làm cậu vui vẻ, cậu sẽ bóp mạnh tim anh, sau đó hơi thở anh bắt đầu dồn dập, không hề đau, nhưng rất khó chịu, khiến anh không dám lỗ mãng.

Anh cố tình chọc cậu không vui, chọc cậu giận, đau lòng giống như anh cũng sẽ đau lòng, nhưng cho dù đau khổ vẫn yêu cậu, anh còn quyết tâm tiếp tục làm cậu tổn thương, tiếp tục hành hạ cậu, cho đến một ngày, anh hết hi vọng, cậu sẽ rời khỏi anh, cũng không quay đầu lại........ như anh mong muốn.

Dịu dàng đặt cậu lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cậu, hất tóc che kín nửa gương mặt của cậu sang một bên.

Cậu lớn rồi, rõ ràng anh nhớ cậu muốn để tóc thẳng, bây giờ mái tóc thẳng của cậu biến thành tóc xoăn, càng làm cậu trở nên quyến rũ hơn.

Gương mặt màu lúa mạch khoẻ mạnh, a, cậu còn thích vận động, chỉ không học người nước ngoài phơi nắng ngoài bãi biển, cổ và tay cậu khá trắng, màu da không đều nhau, tổng thể làm người ta cảm thấy cậu rất khoẻ mạnh.

Park jimin rất muốn vùi mình trong chăn, không muốn nhìn anh chút nào, rõ ràng đã mang cậu lên giường rồi, sao anh còn chưa đổ thừa!

Tay Jimin vô tình chạm vào người dưới chăn, hơi thở nóng bỏng phảng phất trên mặt cậu, hai gò má cậu càng ngày càng hồng, bỗng nhiên khí nóng dừng lại trên trán cậu, lại rời đi, một lúc sau, cửa được đóng lại.

Cuối cùng đã đi, đi rồi, đi xa rồi, giống hệt như anh trước kia, tốt nhất vĩnh viễn đừng quay lại....... cái miệng nhỏ nhắn màu hồng bị Jimin cắn mạnh.

Từ khi Jungkook đi, không hề có tin tức gì, sau đó đột nhiên trở về,vừa nghĩ hôm nay mình cố tình dậy sớm, tốn mấy giờ, ngu ngốc mặc đẹp, rõ ràng chuyến bay của anh sau trưa mới đáp, trưa còn chưa đến cậu đã tới sân bay.

Đợi mấy giờ, khi bóng dáng cao lớn của anh xuất hiện, cậu cảm thấy cực kỳ kích động, nhìn quanh, thấy một chàng trai kéo tay anh, cậu cảm thấy đột nhiên mình bị dội một gáo nước lạnh, từ thân vào tim, lạnh thấu xương.........

"Đáng ghét!" Cậu cúi đầu nói nhỏ.

Nhắm mắt lại, một lát sau mới từ từ mở ra, bỗng nhiên thấy một bóng người đứng đầu giường, cậu hoảng sợ lui về cuối giường, người đàn ông nhân tiện ngồi lên giường.

"Anh...... Tại sao anh còn ở đây?" Thiếu chút nữa cậu cắn phải lưỡi mình, lời nói còn níu chặt ở lưỡi.

Jungkook nhìn chằm chằm vẻ mặt không hiểu của Jimin, không nhìn thấy bộ dáng tức giận của cậu, sao anh có thể yên tâm đi chứ, nhìn những thái độ hiện lên trên mặt cậu, tim anh cũng thay đổi theo.

Biết cậu hận, cậu tức giận, anh vẫn muốn làm, cố ý trêu chọc cậu hết mức, anh mới hài lòng sao? Jimin không thể kiềm chế được sự oán hận đối với anh.

Nếu như anh không có ý với cậu, cậu cũng không ép, nhưng ánh mắt anh nhìn cậu thì căn bản chứng tỏ rằng những lời anh nói hoàn toàn sai, rõ ràng thích cậu, lại cố gắng từ chối cậu, tại sao?

"Vẫn giận anh sao?"

Giọng nói của Jungkook rất dễ nghe làm cậu không kiềm chế được, bỗng nhiên có cảm giác tê dại, thiếu chút nữa cậu nhắm mắt lại, núp trong lòng anh làm nũng như trước kia.

"Ai cần anh lo! Nửa đêm ở trong phòng em, chuyện này để người khác biết được thì em còn mặt mũi nào làm người!" Thấy rõ bóng người là đồ quỷ cậu chán ghét, cậu càng xấu xa chống nạnh mắng anh.

"Em đi theo bác Kim lâu như vậy cũng học được sự cầu toàn rồi đấy." Anh cười mắng, đối với cách nói của cậu không biết nên khóc hay cười.

"Đúng vậy, từ khi anh ra nước ngoài có vẻ cũng không thêm được gì."

Mùi chua quá, Jungkook cười khẽ, cậu vẫn đáng yêu như thế, khó trách anh nhớ cậu mãi không quên, cuộc sống ở nước ngoài cô đơn, hiu quạnh, chuyện hay làm nhất là ngắm phong cảnh, bộ dáng bây giờ thú vị như vậy, rất muốn trêu chọc cậu.

"Không phải bây giờ anh về rồi sao?" Anh không biết mình đang làm gì nữa, rõ ràng đã đi đến cửa, nhưng lại lén lút đi về phía đầu giường.

Vốn không muốn nhìn cậu, nhưng từ khi về vẫn chưa thấy cậu, anh không kìm lòng được mà muốn nhìn cậu, nhìn chằm chằm cậu, lúc đầu anh cho rằng quan hệ của họ đã phân rõ ranh giới, mà bây giờ anh đã phạm quy.

Hừ lạnh một tiếng, Jimin không tin anh giả nhân giả nghĩa, đã về rồi, tại sao còn mang theo một chàng trai , rõ ràng cậu mới là vợ tương lai của anh.

"Đúng, về rồi, còn dẫn về một cậu trai." Trong lòng cậu không nhịn được nên nói vậy, vừa nghĩ rằng mình nóng lòng đứng trong sân bay mấy giờ liền, nhìn thấy anh dịu dàng với người khác, trong long cậu như có lửa.

Jungkook cười nhẹ, nhìn Jimin giận dỗi, một lúc sau, anh mới nói: "Em nói đúng."

Jimin bị giọng nói không nóng không lạnh của anh làm cho bối rối, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn bộ dáng lạnh lùng của người đàn ông này, trong lòng vô cùng uất ức: "Rốt cuộc anh có ý gì?"

Cậu thích anh, rất thích anh, cậu không biết đến lúc không có anh, mình có thể sống nổi không, nhưng cậu biết cậu thích anh, thậm chí đã qua một thời gian, không còn là thích đơn thuần nữa, mà là yêu sâu đậm, cậu yêu anh!

Nhưng rõ ràng anh biết lại giả vờ không biết, ngoài miệng luôn nói cậu là người thân của anh, thử hỏi, có người thân nào lại dùng cách này bảo vệ cậu như anh không?

"Minie."
JUNGKOOK từ từ mở miệng. "Em chắc chắn em thích anh, thậm chí...." Anh nuốt nước miếng, "Yêu anh?"

JIMIN giống như gặp quỷ, mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được, "Anh!"

"Em có nghĩ, có lẽ đó là thói quen có anh làm bạn, quen được anh nuông chiều, thật ra em yêu anh nhưng không không phải tình yêu giữ nam và nữ." Anh nói rất chậm, từng câu từng chữ ghim vào trong lòng Jimin

"Nói bậy!" Jimin tức giận, không phải lời nói của anh làm lòng cậu đau, mà là anh làm tổn thương tình cảm của cậu, dùng ý nghĩ của anh để giải thích cho hành động của cậu.

Thật sự cậu tuỳ hứng, ngây thơ, coi tình yêu cậu như thứ thấp kém, cho nên anh hiểu lầm tình yêu của cậu?

"Jimin, qua nhiều năm như vậy, em vẫn không hiểu sao?" Anh nhàn nhạt hỏi ngược lại, càng hỏi càng làm cậu mơ hồ.

"Hiểu cái gì?" Jimin không hiểu.

"Em hiểu, em rất hiểu, nhưng em lựa chọn phớt lờ, không có anh, không phải em vẫn sống rất tốt sao?" Giọng điệu của anh rất lạnh nhạt đến mức làm Jimin nghe không hiểu anh nói gì.

Sống rất tốt? Đúng, ít nhất lúc bác Kim gửi anh và thư cho anh, cậu sống rất tốt, nhưng mà sau khi anh đi, cậu giống như bị quỷ ám, luôn bị bệnh, thỉnh thoảng lại bệnh, nhưng anh không biết.

Nước mắt như trân châu lăn xuống mặt cậu, anh đau lòng gạt bỏ nước mắt giúp cậu, lại làm cậu đau đớn, Jimin chỉ yên lặng rơi lệ, không mở miệng.

Cậu biết Jungkook là người như thế nào, anh là người nói một không nói hai, nhưng anh tự cho rằng hiểu cậu, hiểu tất cả về cậu, cho rằng cậu còn trẻ nên không hiểu chuyện, còn trẻ nên không biết gì, nhưng không nghĩ bây giờ cậu đã là một thiếu niên hai mươi tuổi, đã biết cái gì là tình yêu, đã biết yêu như thế nào.

Nước mắt lăn xuống một lúc lâu, cô mới lấy lại được giọng, khàn khàn nói: "Cho nên cậu trai kia là bạn gái anh?" Cũng là người vợ sau này của anh sao?

Cậu cắn môi, ngăn cản mình lỗ mãng hỏi thêm, cuối cùng chờ đợi câu trả lời làm mình tan nát cõi lòng.

Anh nhìn Jimin quật cường, ánh mắt Jungkook loé lên, lòng dạ cứng rắn đột nhiên mềm nhũn, anh cố gắng không chú ý, hồi lâu, giọng nói nhẹ nhàng hơi trầm vang lên: "Đúng."

Vẫn tan nát cõi lòng, là bạn gái, câu trả lời này cũng đủ khiến cậu tan nát cõi lòng, bỏi vì cho tới bây giờ anh chưa từng thừa nhận cậu là cô dâu nuôi từ bé của anh, là vợ tương lai của anh, vậy....... còn phải giải thích gì đây?

Chú Jeon từng nói riêng với cậu nếu như cậu đồng ý, ông có thể chuyển tên cậu vào hộ khẩu, trở thành con trai nuôi của ông, cậu 1000 lần, 10000 lần không muốn, cậu không muốn có quan hệ thân thích với Jungkook, Câu không muốn Jungkook trở thành anh họ cậu.

Chú Jeon đối xử rất tốt với cậu, bác Kim cũng đối xử rất tốt với cậu, mọi người trong nhà họ Jeon cũng vậy, trừ anh, tại sao cậu ngốc như vậy, lại yêu một người không có ý với cậu?

Đúng, cậu rất ngốc, còn ngốc hơn heo!

Jungkook thấy cậu không khóc nữa, cho rằng cậu đã nghĩ thông, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, anh gượng cười, "Mặc kệ tương lai như thế nào, em vẫn là người thân của anh."

Ha ha, châm chọc được lắm, đầu tiên cho cậu một dao, sau đó an ủi cậu, nói cậu là người thân, hừ!

Cậu lườm anh, cắn răng nghiến lợi mắng: "Anh đi chết đi, ai muốn làm người thân của anh, anh không thích em cũng được, không quan tâm em thì nói thẳng ra, nói thẳng như vậy không được hả? Không có anh, em vẫn sống rất tốt, anh không cần nói nữa, anh đi đi!"

Jungkook biết Jimin thông minh, lanh lợi nhưng cậu nói thẳng như vậy, tính tình thất thường, anh cũng biết rõ, anh hơi đau đầu, mỗi lần cậu giận thì nói năng lộn xộn, còn nói những lời khó nghe, ít nhất cậu không mắng dài như tam tự kinh, coi như còn để lại cho anh mặt mũi.

"Jimin ......."

"Anh còn muốn nói gì?" Jimin lạnh lùng nhìn anh, đôi mắt đỏ ửng như nói rằng anh rất tuyệt tình.

"Anh........." Lời an ủi vừa đến miệng đã nuốt lại, "Không có gì."

"Vậy sao anh còn không đi?" Cậu đuổi anh.

Nhìn cậu một lát, chắc chắn rằng cậu chỉ tức giận, không có cảm xúc khác, Jungkook mới gật đầu rời khỏi phòng, cửa phòng vừa đóng lại, anh đã nghe thấy tiếng gối bị ném về phía cửa rồi rơi xuống.

Hình như tình tình cậu càng ngày càng kém, đều do chú và bác Kim nuông chiều, nhưng anh quen rồi.

Cả đêm không ngủ nên mắt jimin thâm quầng, dù sao cũng không ngủ được, không bằng dậy sớm chút, chạy bộ trên con đường nhỏ một vòng, để cơ thể toát mồ hôi, mệt rã rời không chịu nổ, đến phòng bếp pha một ly nước chanh, vừa uống vừa đi về phòng trên tầng hai.

Vừa mới lên tầng đã thấy chàng trai kia ra khỏi phòng, Jimin nhìn kỹ, tâm trạng căng thẳng từ từ bình tĩnh lại, thật may cậu ta không đi từ trong phòng Jungkook ra, bọn họ vẫn chưa cùng giường chung gối, trong lòng cậu tự an ủi mình.

Buồn cười nhất là mọi người đều nói với cậu không có gì tốt, cậu vẫn nhớ mãi không quên.

Muốn cậu từ bỏ, được, cho cậu thời gian; phải làm người thân, được, chờ hai mươi năm nữa rồi nói tiếp!
Jimin không ngờ chàng trai trước mắt lại chủ động chào hỏi cậu: "Xin chào, anh là Taehyung, nếu anh không nhầm, em chính là Minie mà Jungkook thường nhắc?"

Vốn không định chào hỏi, nhưng Jungkook nói về cậu với cậu ta sao?

Tinh thần mệt mỏi đột nhiên phấn chấn, Jimin cẩn thận nói: "Ừ, anh ấy có nói với anh về tôi?"

"Đúng vậy, Jungkook nói em đã ở nhà anh ấy từ bé, giống như em trai anh ấy." Taehyung không có ác ý, thành thực kể lại, nhưng không biết tại sao đột nhiên sắc mặt Jimin trắng bệch, "Em làm sao vậy?"

Em trai? Người thân? Cố gắng kìm nén tức giận, Jimin cười ưu nhã: "Vậy sao, đúng rồi, chị Lâm đang làm bữa sáng, nếu anh đói bụng thì ăn cơm đi, tôi về phòng ngủ bù."

Ở nhà họ Jeon mấy năm, mặc dù Jimin không hơn những cô gái nhà giàu thật sự, nhưng ít nhất những mánh khóe biểu hiện cảm xúc cậu cũng được học.

"Ừ, được rồi, anh đi gọi Jungkook đã." Taehyung gật đầu một cái, thấy mắt Jimin thâm quầng, tưởng cuộc sống về đêm của cậu muôn màu muôn vẻ nên không nói gì nữa, dù sao con trai ít tuổi cái gì cũng mê, cậu ta đã từng trải qua tuổi trẻ lông bông.

"Không cần gọi anh ấy, chắc chắn anh ấy còn đang ngủ." Dậy sớm sẽ bị tụt huyết áp, choáng váng nên bình thường Jungkook ngủ đến khi nào tỉnh thì thôi.

"Không được, đã trễ vậy còn ngủ, đâu phải trẻ con, anh đi gọi anh ấy." Taehyung cười cười, đi thẳng vào phòng Jungkook

JIMIN đứng tại chỗ một lúc, tốn hết sức lực mới chôn vùi tâm trạng không vui này vào chỗ sâu nhất trong lòng, sau đó từ từ đi vào phòng Jungkook.

Có thói quen không gõ cửa, Jimin mở cửa ra, nếu cậu biết cậu thấy cảnh tượng này, cậu thề nhất định cậu sẽ gõ cửa, đánh chết cậu thì cậu cũng không đi vào.

Người đàn ông ngồi trên giường, để lộ nửa người trên, thân thể hoàn mỹ làm Jimin đỏ mặt, Taehyung núp trong lòng anh.

Cậu không rõ họ đang làm gì, nhưng họ làm như vậy, bất luận ai cũng đoán được, họ ôm chặt nhau, ôm chặt đến nỗi có thể thiêu đốt chung quanh.

JIMIN lặng lẽ khóc, ngày hôm qua chỉ là một quả bom, hôm nay là quả bom nguyên tử, sức nổ mạnh đến dọa người, thì ra anh nói đúng, không phải anh không bỏ được, mà là cậu không bỏ được.

Từng ngày, cậu phải đối mặt với những cảnh này, mỗi ngày lòng cậu sẽ bị người ta đánh, không đau lắm, chỉ giống như bị kiến đốt, từng chỗ một, chính xác từng góc độ khiến cậu đau đến mức không muốn sống.

Cậu nghe thấy tiếng người đàn ông thở dốc và tiếng người kia rên rỉ, cậu muốn lập tức rời đi, nhưng chân cậu như mọc rễ, dính chặt trên sàn, không đi được.

Cho đến khi một tiếng động vang lên, người đàn ông ngạc nhiên ngẩng đầu, Taehyung thẹn thùng hốt hoảng. Jimin cúi đầu nhìn, thì ra là cái ly trên tay cậu rơi xuống đất vỡ tan, nước chanh trong ly đổ đầy sàn.

"Trời ạ, xong rồi..."Jimin nói nhỏ.

"Được rồi, Jimin, để cô giúp việc lấy ly khác cho em." Taehyung mắc cỡ đỏ mặt, cho rằng Jimin tiếc ly nước chanh.

JIMIN nhìn bộ mặt thẹn thùng của Taehyung, trong lúc bất chợt cậu đã hiểu thế nào là hết hy vọng.

Đúng, tuyệt vọng rồi, nếu cậu không từ bỏ sớm, như vậy cậu sẽ không bao giờ khuất phục, chỉ cần không nghĩ tới, không yêu anh, tim cậu cũng không đau thế này, tim chết rồi, chỗ nào còn cảm giác đau đây?

"Làm phiền rồi." Nhàn nhạt nói một câu, Jimin nghiêm mặt, không nhìn Jungkook, xoay người trở về phòng.

Đúng, làm phiền rồi, cậu làm phiền quá lâu rồi, thật xin lỗi, sau này cậu sẽ không làm phiền hai người nữa...

"Jungkookie" Taehyung kinh hãi hô to, không ngờ Jungkook đi chân không ra ngoài, suýt chút nữa những mảnh thủy tinh ở cửa đâm vào chân anh, "Có thủy tinh, cẩn thận!"

Giọng nói của Taehyung làm lý trí anh quay lại, nhìn cửa đóng chặt, anh thu chân về, nhìn Taehyung, "Xin lỗi, Taehyung lúc nãy anh...".

"Không sao." Taehyung đỏ mặt lắc đầu.

"Em..." Jungkook nhíu mày, không hiểu thái độ của cậu.

"Chuẩn bị nhanh đi, chúng ta đi ăn sáng." Taehyung dịu dàng nói. "Em xuống trước."

Lúc này, Jungkook mới biết mình đã làm điều quá đáng. Anh kéo Taehyung vô tội vào cuộc, mà cậu ấy chỉ là bạn bè, chỉ là một người bạn cùng về Hàn quốc thế mà anh dẫn cậu ấy về nhà.

Một người đàn ông mang một tiểu thụ về nhà chứng tỏ điều gì?

Chớ trách tối qua chú ân cần hỏi thăm, thì ra anh là sao!

Những mảnh thủy tinh trên đất như cười nhạo anh làm điều thừa. "Hỏng rồi..."
End chap 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kookmin