1.2 Duyên gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời soi rực rỡ chiếu ánh dương sáng rong ranh . Khi những phố phường khoác lên mình tấm áo vàng rực rỡ. Vàng tươi của nắng , vàng rạng rỡ những đoá hoa cúc xinh tươi

Ngồi dưới hiên nhà được nắng ấm sưởi ấm . Tôi nhâm nhi con cá và chút cơm nguội quay nóng . Tôi im lặng thưởng trà để chìm đắm trong cảnh sắc tuyệt mĩ này . Quả thực , mùa thu lúc nào cũng đẹp nhưng thu đẹp nhất là khi được hoà cùng làm một cùng với nó . Bạn có thể nhận được từng tiếng lá vàng rơi vương vãi bên vườn nhà

Đồng hồ đã điểm 7 giờ 30 phút rồi tôi lục đục vào phòng lấy quần áo đồng phục của mình đã được là phẳng phiu từ hôm qua

Tôi mặc lên mình chiếc áo sơ mi dài tay trắng muốt, bên ngoài là chiếc áo gile len màu đen xám phối với chân váy nhưng bên ngoài khá lạnh nên tôi đã mặc thêm tất cổ. Khoác ngoài là áo khoác đồng phục trường màu đỏ với tên trường Nekoma được in nổi bật đằng sau áo

"T/Bちゃん、学校へ行こう" (T/B-chan, đi học thôi)

Tôi loạng choạng xách cặp ra ngoài rồi ra khỏi nhà cùng với Selena

--------

Sau khoảng 15 phút đi bộ thì tôi cũng đã đến trường . Selena dắt tôi đến phòng giáo viên để gặp giáo viên chủ nhiệm của tôi rồi rời đi trở về lớp của cậu ấy

"ああ、あなたは100%奨学金を受けている留学生ですか?"(em là du học sinh mà đạt học bổng 100% phải không?)

Giáo viên chủ nhiệm của tôi nắm chặt lấy tay tôi cùng đôi mắt hào hứng . Tôi có chút ngại khi cô nói to như vậy nhưng mà tôi cũng thích mà

"はい、そうです"(vâng , đúng rồi ạ)

"容量プロファイルも非常に優れています。あなたの年齢でこれほど勉強ができる人は珍しいです"( Học bạ cũng thật tốt, hiếm có ai bằng tuổi em lại học tốt được như vậy)

cô vừa xem học bạ của tôi vừa khen hết lời . Tôi không nghĩ nó tốt như vậy chắc cô đã nói quá lên rồi

"お褒めのお言葉を頂き有難うございます"(cảm ơn cô đã khen ạ)

"彼女には質問があります。なぜ高校1年生ではなく最後の年に特待生試験を受けたのですか?それはあなたにとってはるかに有益だと思います"( cô có điều thắc mắc . Tại sao em lại chọn dành học bổng vào năm hai trung học phổ thông thay thì là năm nhất? Cô không nghĩ nó lại có lợi cho em đâu)

Câu nói của cô khiến tôi có chút sững lại . Lí do á? tôi nghĩ rằng tôi chỉ muốn thi đỗ vào Đại học Tokyo thôi . Đấy là mục tiêu lớn của đời tôi mà nên khi nhận học bổng tôi chẳng cần để ý cái gì cả mà xách vali và đi , đi tìm con đường thoát nghèo

"私にとってそれはあまり重要ではないと思うので、ただ東大に行きたいだけなので、奨学金を受けることも計画の一部です。"(em không nghĩ nó quan trọng với em vì em chỉ muốn vào Đại học Tokyo thôi nên việc đạt học bổng là may mắn thôi ạ)

Nghe vậy giáo viên của tôi cũng khá ngạc nhiên . Cô cũng không nghĩ tôi lại suy nghĩ như vậy . Vì việc đạt học bổng nó cũng khó mà 100% càng khó nhưng có lẽ may mắn đã mỉm cười với tôi rồi

"あなたの考え方もとても奇妙です。私たちは授業に行くべきだと思います。学校に行く時間です"(Cách suy nghĩ của em cũng thật kì lạ . Cô nghĩ chúng ta nên lên lớp thôi đã đến giờ vào học rồi)

Giáo viên cùng tôi rời khỏi văn phòng và đi đến lớp học . Tôi học ở lớp 2-5( năm 2 lớp 5)  . Giáo viên vào lớp trước còn tôi đứng ở bên ngoài chờ cô gọi mới vào . Sau 4-5 phút đứng ngoài cửa thì tôi cũng nhận được lời gọi vào của cô

"どうぞ入ってください"( mời em vào)

Tôi kéo cánh cửa lớp ra rồi bước vào lớp học và lên đứng bên giáo viên .

"あなたの名前を書いてください"(em hãy viết tên của mình )

Tôi cầm lấy viên phấn rồi viết tên mình lên bảng

"これが私の名前です"(đây là tên của tớ)

"では、窓際の空いているテーブルに座ってください"( Được rồi, thế em ngồi ở bàn trống ở phía cửa sổ kia nhé)

Nhìn theo hướng tay cô chỉ tôi đã thấy được bàn học của mình . Nhưng chợt ánh mắt tôi đã va phải một anh chàng khác ở phía hành lang . Thực ra anh chàng đấy cũng chẳng lạ lẫm gì đó là tên mào gà đó . Kém duyên thế nhở gặp đúng thằng kì lạ. Tôi đành, nhắm mắt cho qua rồi đi về chỗ ngồi của mình .

Cứ như vậy buổi học bắt đầu trong êm đềm nhưng cảm giác sởn gai ốc khi luôn có mắt nhìn chằm chằm vào mình cũng thật đáng sợ . Tôi đã để đầu óc tập trung vào bài có điều con mèo nào đó hay lởn vờn qua lớp tôi khiến bản thân khó để chú tâm vào bài giảng

---------

Kết thúc 3 tiết học liên tiếp , tôi cũng đã khá mệt mỏi rồi . Rời khỏi lớp học, tôi đi tìm cái máy bán nước gần đó để mua chút sữa để đầu óc tỉnh táo và hoạt động tốt nhất ở tiết học tiếp theo

"T/B!"

Giọng nói quen thuộc ấy lại vang lên và cất tiếng gọi tôi . Không suy nghĩ nhiều , tôi cầm lấy hộp sữa giả điếc rồi nhanh nhanh chóng chóng rời đi quay lại lớp . Dính vào thằng này thì chẳng có gì lành cả

"そんなに早く私を忘れたの?(cậu quên tớ nhanh vậy sao?)

Bàn tay to lớn của cậu ta nắm chặt lấy cổ tay tôi như thợ săn với con mồi vậy . Tôi tuy sợ xun người lại rồi nhưng phải tỏ ra bình thường không lại to chuyện

"ああ、昨日はあなたが私を助けてくれた人ですよね?ああ、あなたに会えてとても幸運です。今度は焼きサバの食事にお誘いします。さあ、授業の時間です。さよなら..."(Ồ cậu là người hôm qua giúp tớ phải không? Ôi duyên quá gặp được cậu rồi . Lần sau tớ sẽ mời cậu một bữa cá thu nướng . Bây giờ là lúc vào lớp rồi tạm biệt!...)

Tôi hoan hỉ quay lại nói chuyện với cậu ta và lấy cái cớ tuyệt vời để rời đi . Nhưng có vẻ con mèo này không để tôi yên rồi . Cậu ấy nắm chặt lấy tay tôi làm tôi càng ngại thêm . Ai đời con trai lại nắm tay con gái nhà người ta như vậy?

"授業開始まであと10分。とにかく、また会う運命だから、牛乳パックを招待してみませんか?"( Còn 10 phút nữa mới vào giờ học cơ . Dù sao cũng là duyên gặp lại vậy sao cậu không mời tớ một hộp sữa đã nhỉ? mèo nhỏ?)

Thằng này không có sĩ diện hở? ai đời để gái nhà người ta đi bao thằng con trai mới gặp có hơn 1 ngày . Mà thậm chí cong gọi với tên đáng yêu là "mèo nhỏ" nữa chứ? . Tôi ngậm đắng nuốt cay đưa cho cậu ấy hộp sữa trên tay cho cậu ấy rồi nhanh chóng đi về lớp

Tưởng để cho yên nhưng mà tên đầu mào gà này cứ lẽo đẽo theo tôi mãi . Thế có điên không cơ chứ! Tôi về đến lớp cũng chẳng được yên khi cậu ấy . Khi cậu ấy cứ lẽo đẽo theo tôi đến lớp khiến tôi khó chịu vô cùng

"魚を提供すればいいだけですよね? 。分かった、今夜は空いてる? ディナーに招待するよ"(Chỉ cần mời cậu một bữa cá là được đúng không? Ok tối nay cậu rảnh không, tôi mời cậu ăn một bữa)

Tôi kiên quyết mời cậu ấy đi ăn , vì đây là cách duy nhất để thoát khỏi sự quấy rối con mèo này . Cậu kia nghe vậy thì mắt sáng như sao ấy

"おお!小さな子猫は私にとても優しいです!とても感情的な。だから今夜は学校の体育館で待ってるよ"(Ui!mèo nhỏ thật tốt với tôi . Được rồi tối nay cậu đợi tôi ở phòng tập thể thao của trường nhé)

Cậu ấy bắt lấy tay tôi cảm ơn ríu rít . Tôi chỉ thấy buồn cười với sự đáng yêu của cậu ấy . Cậu ấy cuối cùng cũng buông tha tôi khi giờ học bắt đầu
  















xin lỗi vì Chap này hơi ngắn🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro