Chương 68 - 69 -70(mới)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 68 :Liên Sương ( tên khác : Yêu đương vụng trộm

Thì ra Trần Mộng Nhi là tiểu thư khêu các, về sau vì gia cảnh sa sút, suýt bị chủ nợ bán vào thanh lâu, là Hiên Viên Dận Kì 'mua' Trần Mộng Nhi. Sau đó, Trần Mộng Nhi trở thành thị thiếp của Hiên Viên Dận Kì,rất được Hiên Viên Dận Kì sủng ái. Có một ngày, Trần Mộng Nhi và Hiên Viên Dận Kì đi dạo chơi và thưởng cảnh ở ngoại thành , Hiên Viên Dận Kì gặp phải thích khách, thiếu chút nữa bị thích khách giết, là Trần Mộng Nhi dùng thân thể đỡ một kiếm trí mạng cho Hiên Viên Dận Kì.

Khi đó Hiên Viên Dận Kì vì Trần Mộng Nhi đã mời rất nhiều đại phu, tất cả đều không trị được vết thương cho trần mộng nhi.Các Đại phu đều nói trần mộng nhi đã hết cách chữa, vì thế Hiên Viên Dận Kì đã xử tử(giết) mấy tên đại phu.

Sau đó, Trần Mộng Nhi bị mất tích trong vương phủ, không có hạ nhân nào biết trần mộng nhi ở nơi nào.Có người nói," Trần Mộng Nhi đã chết và Hiên Viên Dận Kì đã lặng lẽ mai táng Trần Mộng nhi, nguyên nhân là không muốn đối mặt với cái chết của trần mộng nhi.

Cho nên hắn không nói cho mọi người biết tin Trần Mộng Nhi đã chết. Còn có người nói Trần Mộng Nhi vẫn chưa chết, là được Hiên Viên Dận Kì mang đi mời thần y cứu chữa rồi.

Cho dù là câu trả lời nào. Rốt cuộc Trần Mộng Nhi  đã chết hay chưa, chỉ có bản thân Hiên Viên Dận Kì biết. Nhưng Hiên Viên Dận Kì cố tình không muốn nói cho ta biết.

Trần Mộng Nhi mất tích là chuyện ba năm trước đây, Hiên Viên Dận Kì vì cứu bức họa của Trần Mộng Nhi, mà lấy tay đỡ kiếm,cho thấy, bây giờ Hiên Viên Dận Kì vẫn như xưa  rất yêu Trần Mộng Nhi. 

   Nam nhân Như vậy. đáng để nữ nhân yêu, ta không yêu sai người a.

Ta và Trần Mộng Nhi giống nhau đều là ân nhân cứu mạng của Hiên Viên Dận Kì, người trong lòng Trần Mộng Nhi cũng là Hiên Viên Dận Kì, trong lòng của Hiên Viên Dận Kì ta không quan trọng, ta cũng hơi để ý, nhưng lại không dám nói.

 Trần Mộng Nhi đã dùng  mạng sống của chính mình để cứu Hiên Viên Dận Kì, ta không làm được. Mặc dù Ta yêu Hiên Viên Dận Kì,nhưng ta lại yêu bản thân mình hơn.

         Trên Thế giới này, người có thể để cho ta sẵn lòng dùng tánh mạng bảo vệ , chỉ có một , đó chính là con của ta Mã Bảo Bảo.

             Ta lo lắng mà thở dài một tiếng, thật sự ta chỉ mong Trần Mộng Nhi không chết, nếu Trần Mộng Nhi đã chết thì trong lòng Hiên Viên Dận Kì sẽ yêu nàng cả đời, nếu Trần Mộng Nhi còn sống, ta sẽ chúc nàng và Hiên Viên Dận Kì hạnh phúc, một nam nhân  không thuộc về ta, Mã Hàm ta rất có phong độ,không đoạt. ( Hà : Các Nàng đoán xem Trần Mộng Nhi là người như thế nào? và đã chết chưa?)

        Bầu trời đêm rộng lớn  đen như mực, lấp lánh những ánh sao nghịch nghợm, bảo bảo vừa mới ngủ , ta đứng bên cửa sổ, yên lặng nhìn trăng sáng  ngoài cửa sổ.

                      Minh nguyệt cao huyền , nhạ nhân tư ( Trăng sáng trên cao, làm người suy nghĩ)

                      Vãn phong trận trận, chiêu nhân sầu sầu!( Gió đêm từng trận, làm người ưu sầu)

Cùng ở Kì vương phủ , không biết bây giờ Hiên Viên Dận Kì đang làm gì? Nhất định là ở Mộng Duyên Cư cùng Lam Mộng Điềm ân ái triền miên rồi.

      Lam Mộng Điềm cũng thật đáng thương ,dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết, Hiên Viên Dận Kì chỉ xem Lam Mộng Điềm là thế thân của Trần Mộng Nhi.

Từ khi ta hiểu được tấm lòng của chính mình, ta phát hiện ta càng muốn hiểu Hiên Viên Dận Kì , năm ngày không gặp hắn,  như là ' sống một ngày bằng một năm'!

Hiên Viên Dận Kì không đến gặp ta, như vậy, ta phải đi gặp Hiên Viên Dận Kì thôi,  ở đây hối tiếc ,đáng thương cho ai xem?

Thân ảnh xinh đẹp của ta  lóe lên, người đã muốn rời Lâm Mộng Cư, đi về phía mộng Duyên Cư của Lam Mộng Điềm.

Khi Đi ngang qua Lãnh Hương Cư của Triệu Y Nhi, đột nhiên ta muốn biết Triệu Y Nhi đang làm gì?có đúng Là không chút nào để ý đến việc Hiên Viên Dận Kì lạnh nhạt. Hay là ở trong phòng tức giận.

Nghĩ đến điều này bước chân của ta rất tự nhiên đi vào Lãnh Hương Cư của Triệu Y Nhi.

Bên trong Lãnh Hương Cư rất yên tĩnh, xem ra bọn hạ nhân đều ngủ rồi, Đột nhiên ta nghe thấy một tiếng thở dốc rất nhỏ, ta rất tự nhiên nghiêng tai lắng nghe, bước chân tự nhiên hướng về  nơi phát ra thanh âm đó.

Đi qua đường mòn tuyệt đẹp của lãnh hương cư, đi qua một tòa lầu các rất đẹp, vừa đi một vài bước,"Ừm..a..a"Tiếng thở dốc càng ngày càng rõ ràng, ta nhíu mày,loại thở dốc này ta cực kỳ quen thuộc, đây là tiếng kêu khi nam nữ ân ái.

Ta bước tiếp để đứng ở phía sau một cây đại thụ, ta nhìn thẳng tới nơi phát ra thanh âm,tiếng kêu lúc này  cách ta khoảng mười bước chỗ bụi cây lý vọng lại, bụi cây đã che lấp, khiến cho ta không thấy bộ dạng của nam nữ đang ân ái a.

Nhưng mà. Nữ nhân này phát ra tiếng kêu rất to, tiếng nói này rất quen thuộc...đây là...tiếng của Triệu Y Nhi, nam nhân ân ái với triệu y nhi rốt cuộc là ai? Là Hiên Viên Dận Kì sao?

Nghe hạ nhân nói, tối nay Hiên Viên Dận Kì ở Mộng Duyên Cư của Lam Mộng Điềm mà? sao lại chạy đến nơi này cùng Triệu Y Nhi?

Ta còn chưa kịp nghĩ nhiều thì nghe thấy tiếng nói rất khí phách và nam tính của đàn ông.

"Liên Sương, ngươi mở chân ra........Hô.......  ‘ chỗ ấy ’ Của ngươi rất ẩm ướt........ Bản điện hạ điện hạ sẽ........."

Đây là thanh âm của thái tử Hiên Viên Thiên Hạo, nam nhân cùng Triệu Y Nhi 'ân ái' lại là Hiên Viên thiên Hạo!

Triệu Y Nhi và thái tử thái tử Hiên Viên Thiên Hạo yêu đương vụng trộm a!

"A..a...........Ân........ Thái tử Thái tử điện hạ điện hạ........ngươi rất khoẻ....... Liên Sương chịu không nổi , Liên Sương thích được ngài 'đâm' vào....a.....a..."

Triệu Y Nhi kiều mỵ dâm lãng phát ra tiếng kêu ngày càng lớn, từ sau bụi cây truyền đến nhịp 'đụng' càng ngày càng nhanh.....

Ta chau mày, Triệu Y Nhi nói là Liên Sương, Liên Sương.........cái tên này nghe rất quen....!

Ta cố nghĩ, đúng rồi! Mộ Dung Dực từng nói qua, ba năm trước đây hắn, một người tên là Liên sương làm thị thiếp cho Mộ Dung Dực rồi hạ độc ' hạc huyết thanh', làm cho Mộ Dung dực mất khả năng sinh con.

Mộ Dung Dực còn nói hắn đã xử tử(giết) Liên Sương và tuyên bố với  bên ngoài là Liên Sương  treo cổ tự tử, bây giờ thái tử lại gọi Triệu Y Nhi là Liên Sương, Triệu Y Nhi có phải là thị thiếp Liên Sương của Mộ Dung Dực hay không?

   Tự dưng trong đầu ta có một ý nghĩ, có phải ba năm trước đây Liên Sương là do thái tử thái tử Hiên Viên Thiên Hạo phái đi ám sát Mộ Dung Dực?

Ta đã từng nghe Mộ Dung Dực nói : Ba năm trước đây thái tử cùng tam hoàng tử Hiên Viên Dận Kì  ngầm tranh đấu mãnh liệt, khi đó thái tử và Mộ Dung Dực có qua lại, mà Mộ Dung Dực không chịu giúp đỡ thái tử, cho nên thái tử phái Liên Sương hạ độc Mộ Dung Dực?

Dù sao, Hiên Viên Thiên Hạo là một nam nhân bá đạo , thâm trầm (kín đáo), Mộ Dung Dực lại không chịu giúp hắn,  sao hắn có thể giữ lại một người như thế?

Phỏng chừng ,Mộ Dung Dực bị hạ độc ' hạc huyết thanh" mà không chết, lão hoàng đế Hiên Viên thân thể yếu đuối trở nên có chiều hướng tốt, thái tử và tam hoàng tử trong lúc đó ngừng đấu lại một chút, chính trị đấu tranh buông tha, thái tử sẽ không truy cứu tính mạng của Mộ Dung Dực?

Xem tình hình bây giờ thì Triệu Y Nhi đúng là thị thiếp Liên Sương của Mộ Dung Dực

Triệu Y Nhi vẫn luôn hoài nghi ta không phải là Mã Kim Sai, thậm chí còn bảo ta căn bản là Mã Hàm, nói như vậy nói như vậy nói như vậy Triệu Y Nhi rất quen thuộc Mã Kim Sai, theo trí nhớ của Mã Kim Sai ta khẳng định không biết Triệu Y Nhi.

Nếu Triệu Y Nhi là người của thái tử, lại  là thị thiếp của Mộ Dung Dực, nàng ta biết  sự tình của Mã Kim Sai nên khẳng định ta không phải không phải là Mã Kim Sai, cái này rất phù hợp và lô- gích nhá.

Mộ Dung Dực có vô số thị thiếp, Mã Kim Sai chỉ ở Mộ Dung phủ không quá nửa tháng, Liên Sương cũng như thường.

Trước kia Hiên Viên Dận Kì bị người ám sát, có phải Thái Tử là người đứng sau hay không?hay nói cách khác, Hiên Viên Dận Kì muốn biết người đứng sau Triệu Y Nhi , rất có thể chính là thái tử.

Đương nhiên, những việc này đều là do ta đóan mò, sự thật như thế nào,chỉ cần điều tra, nếu muốn biết Triệu Y Nhi có phải liên sương hay không chỉ cần bảo Mộ Dung Dực đến Kì vương phủ xem, không phải như thế là được sao?

Phải bảo Mộ Dung Dực đến Kì vương phủ một chuyến vậy.

Nếu như Triệu Y Nhi thật sự là người của thái tử, như vậy, vì mục đích gì mà Triệu Y Nhi vào Kì vương phủ ?Ám sát Hiên Viên Dận Kì và trộm sổ sách?

Nhưng mà ̣ Hiên Viên Thiên Hạo không phải bảo ta trộm sổ sách rồi sao? Không tin tưởng ta nên  bảo cả Triệu Y Nhi trộm , hai bút cùng vẽ?

Những nghi vấn này liên tiếp ở trong đầu ta, làm cho ta không thở nổi, sự việc càng ngày càng phức tạp!

Ta suy nghĩ lại, hô hấp bình thường lại, nhìn thẳng bụi cây, Hiên Viên Thiên Hạo và Triệu Y Nhi trốn ở bụi cây sau đó 'ân ái' ,ta xem không được, chỉ có thể nghe một chút thanh âm ám muội, ô ô... Ta rất muốn nhìn bọn họ bọn họ 'ân ái'............ Chính mắt - nhìn thấy người 'ân ái' Đúng là càng kích thích.........Ô...ô......... Hàm hàm ta nhìn chỗ muốn nhìn..........

Càng kịch liệt, càng dâm mĩ , tiếng 'đụng " ở giữa lùm cây truyền ra, nghe thấy Hiên Viên Thiên Hạo gầm nhẹ một tiếng, tiếng ' đụng' ngừng lại,không nghĩ cũng biết Hiên ViênThiên Hạo và Triệu y nhi hai người đã 'làm xong công việc' rồi .

" Điện hạ, ngài càng ngày càng lợi hại, ta thiếu chút nữa bị ngài 'Đụng' chết" Bên dưới bụi cây truyền ra tiếng thở dài rất thỏa mãn của Triệu Y Nhi.

" Không phải là Ngươi thích Bản Điện hạ 'mạnh kính' sao?" tiếng nói châm biếm mà lại bá đạo là của Hiên Viên Thiên Hạo.

" Điện hạ khi dễ(ăn hiếp) Liên sương.............." Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Triệu Y Nhi đã hồi phục.

" Liên Sương, trước mặt người khác ngươi đủ trong trẻo nhưng lạnh lùng ,khi 'cưỡi' Lên, lại đủ tao(lẳng lơ), bản điện hạ điện hạ rất thích bộ dáng ngươi giả thanh cao."

"Liên Sương  Không có tài năng ,làm sao có thể làm thái tử  Điện hạ vui lòng chứ?"

Hiên Viên Thiên Hạo và Liên Sương ở giữa  bụi cây trêu đùa, đột nhiên có một tiếng động hỏ vang lên làm Hiên Viên Thiên Hạo chú ý.

Hiên Viên Thiên Hạo nhanh chóng mặc quần áo, thân ảnh cao lớn đứng lên sau bụi cây , hắn khí phách  tràn đầy, nhìn chằm chằm nơi phát ra thanh âm nhỏ đó "Ai?"

Tiếng vang này phát ra từ nhà sau phía đường rẽ , ta trốn ở sau thân cây, người bị Hiên Viên Thiên Hạo phát hiện ra đương nhiên không phải ta.

Tầm mắt Của ta liếc về phía nhà sau, từ phía của ta nhìn rất rõ ,nhìn đến phía nhà sau thấy một nam nhân hơi gầy,theo như ta biết thì nam nhân này là hộ vệ Niếp Hồng của Hiên Viên Dận Kì.

Vừa rồi  Niếp Hồng không cẩn thận giẫm lên một hòn đá nhỏ dưới chân, làm kinh động đến Hiên Viên Thiên Hạo.

Ta nhìn Niếp Hồng, đương nhiên Niếp Hồng cũng nhìn thấy ta.

Mắt sắc của Ta phát hiện bên cạnh Niếp Hồng cách đó không xa đúng lúc xuất hiện một con mèo đen(hắc miêu), ta nhanh trí , nhặt lên một quả thạch tử rồi bắn trúng vào con mèo đen, mèo đen hoảng sợ kêu " meooooooooooo....."

Triệu Y Nhi cũng lấy quần áo mặc vào, vẻ mặt lo lắng nhìn Hiên Viên Thiên Hạo đứng lên theo, nhìn đến một lúc thì thấy một con mèo đen, nàng không ngại mà cười cười "Điện hạ, hoá ra là con mèo a!"

Ta giải vây thay cho Niếp Hồng, Niếp Hồng nhìn ta cảm kích mà cười, ta nhìn hắn khẽ gật đầu.

"Có phải mèo hay không, thì cũng phải cận thận"thanh âm của Hiên Viên Thiên Hạo  nghiêm nghị, tuấn nhan( mặt đẹp) nổi lên vẻ mặt lo lắng, hắn bước đi nhanh đến chỗ ẩn thân của Niếp Hồng .

 P/s: Bắt đầu về các chương sau ta sẽ vừa convert vừa edit luôn.

                                                          HẾT CHƯƠNG 68

Chương 69 : Độc Thủ

Niếp Hồng rất nhanh thi triển khinh công phóng qua tường vây, thân ảnh(hình dáng) hơi gầy của hắn biến mất ở Lãnh Hương Cư. Tốc độ của Niếp Hồng này so với quỷ còn nhanh hơn , xem ra, khinh công của hắn rất giỏi.

Hiên Viên Thiên Hạo đi tới nhất định có thể phát hiện ra ta a,lúc đó ta nhanh chóng nhảy lên trên cây đại thụ,nín thở,yên lặng nhìn thấy dưới cây có động tĩnh.

Hiên Viên Thiên Hạo đi đến chỗ ẩn thân lúc trước của Niếp Hồng, nhìn nhìn xung quanh, không phát hiện ra đằng sau, vẻ mặt nghiêm túc của hắn mới thoáng thư giãn ra.

Triệu Y Nhi đi đến, ánh mắt nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc Hiên Viên Thiên Hạo "Điện hạ, ngài đa nghi rồi."

Khóe môi Hiên Viên Thiên Hạo cong nên, "Cẩn thận một chút. Hiên Viên Dận Kì là người âm hiểm khó đoán, bản điện hạ phải phòng ngừa hắn dùng thủ đoạn"

Chân mày lá liễu của Triệu Y Nhi nhíu lại," Liên Sương không rõ ý tứ của điện hạ?"

Con ngươi của Hiên Viên Thiên Hạo hiện lên một tia bực mình,"Liên Sương, từ nhỏ ngươi đã hành tẩu giang hồ,lại được bản điện hạ 'dậy dỗ' thành người tài giỏi , lúc nào đã trở nên không lanh lợi rồi? Tuy  tối nay Hiên Viên Dận Kì ngủ lại ở chỗ thị thiếp kia, nhưng không  đảm bảo hắn giữa đường  sẽ không quay trở lại phát hiện ngươi và bản điện hạ làm ' chuyện tốt'."

"À........." Triệu Y Nhi cúi đầu giống như đã hiểu ra ,"Điện hạ dạy bảo là phải,là Liên Sương thiếu cảnh giác."

"Thôi" Hiên Viên Thiên Hạo khua tay, đột nhiên hắn nói sang chuyện khác,"Liên Sương, bản điện hạ gọi ngươi vào kì vương phủ, điều tra nhược điểm của Hiên Viên Dận Kì là gì, đã có manh mối?"

 Ngữ khí của Triệu Y Nhi có tia ấp úng,"Hiên Viên Dận Kì hành động quá mức cẩn thận,Liên Sương bất lực........."

  "Được rồi"Con ngươi mắt của Hiên Viên Thiên Hạo nhíu lại,"Bản điện hạ có chuyện trực tiếp cần ngươi làm, bản điện hạ nhận được tin tức, Hiên Viên Dận Kì mua chuộc đại thần trong triều, hắn bí mật ghi lại tên  những người nhận hối lộ thành một quyển sách, ngươi tìm cách trộm nó."

"sổ ghi chép bí mật ?" Chủ công năm ngày trước đã bảo ta trộm. Vẻ mặt Triệu Y Nhi cố tình giả bộ kinh ngạc, lập tức, nàng có chút do dự hỏi "Điện hạ, Liên Sương ngầm lẻn vào thư phòng của kì vương và phòng ngủ, muốn tìm nhược điểm của hắn ,nhưng không phát hiện ra. Không biết điện hạ có biết,quyển  ghi chép đó được kì vương đặt ở nơi nào? "

"Bản điện hạ không biết, tự bản thân ngươi phải nghĩ biện pháp"

"Vâng, điện hạ."

Hiên Viên Thiên Hạo giữa mắt lại  hiện lên một tia lo lắng,"Liên Sương,Hiên Viên Dận Kì tính tình quá mức thận trọng khôn khéo, có thể đã hoài nghi ngươi rồi, ngươi cần phải mau chóng thay bản điện hạ tìm ra sổ sách kia"

"Liên Sương đã hiểu" Triệu Y Nhi gật gật đầu, đột nhiên hỏi,"Lúc  trước Liên Sương và điện hạ đã từng đề cập tới, kì vương hình như đối với Mã Hàm không giống bình thường, điện hạ an bài Mã Hàm vào kì vương phủ, không biết là có mục đích hay là hay là?

" Ngươi đa nghi rồi, bản điện hạ chẳng qua là 'chơi' chán Mã Hàm, không muốn thừa công nuôi dưỡng một 'đồ bỏ đi', đơn giản là đem tặng người khác, chỉ là tình cờ 'tặng' cho Hiên Viên Dận Kì mà thôi." Vẻ mặt Hiên Viên Thiên Hạo dửng dưng.

   Ta chốn ở trên cây, trong lòng rùng mình, Hiên Viên Thiên Hạo nói dối cũng không đỏ mặt, rõ ràng là hắn là hắn bảo ta đến kì vương phủ vương phủ trộm sổ sách.

   Bây giờ Hắn lại trợn mắt nói dối, ta biết là hắn  không muốn để cho Triệu Y Nhi biết nhiều, ta hiểu, nhưng hắn nói chuyện không một chút nào khiêm nhường, cư nhiên mắng ta là đồ bỏ đi, thật sự là làm ta tức chết ! Bất quá, ta không trộm được sổ sách là thật.

   Bây giờ xem ra, Hiên Viên Thiên Hạo thực sự cho ta cơ hội, nếu ta có thể trộm được sổ sách, hắn sẽ tín nhiệm ta, vài ngày đã trôi qua, sổ sách không tới tay ta, hắn chờ không được, lại phân phó Triệu Y Nhi đi trộm sổ sách.

       Còn có một khả năng,Hiên Viên Thiên Hạo căn bản không tín nhiệm ta, nhưng lại vô phương, trong lúc đó ta và Mộ Dung Dực  đã bàn bạc được một đối sách, đủ để khiến cho Hiên Viên Thiên Hạo nhận Bảo Bảo, nhưng mà thời cơ chưa tới mà thôi.

  Còn quyển sổ bí mật kia. Mộ Dung Dực đồng ý giúp ta mang quyển sổ của Hiên Viên Dận Kì cho ta, không biết Mộ Dung Dực làm chuyện này ra sao ?

     Triệu Y Nhi cũng không hoài nghi lời nói của Hiên Viên Thiên Hạo, nàng thăm dò nói, "Điện hạ, Liên Sương cho rằng ngài 'tặng' Mã Hàm cho Kì Vương, có điều không ổn, điện hạ bảo Liên Sương thu thập nhược điểm và chứng cứ phạm tội  của kì vương, Liên Sương khó tránh khỏi phải dùng mỹ nhân kế đối với kì vương. Nhưng kì vương hình như đối với Mã Hàm cảm thấy hứng thú hơn đối với ta. Còn tiện nữ Lam Mộng Điềm, căn bản là kì vương đem nàng làm thế thân cho  Trần Mộng Nhi, không đáng lo ngại. Mã Hàm ở kì vương phủ, Liên Sương muốn đạt được mục đích tựa hồ càng khó, không bằng ngài nghĩ cách đem nàng ta ra khỏi kì vương phủ......."

   Hiên Viên Thiên Hạo lông mày buông lỏng ," Được, nữ nhân đối với bản điện hạ không có quan hệ, bổn vương chẳng muốn quan tâm."

Hiên Viên Thiên Hạo thể hiện thái độ không quan tâm khiến cho Triệu Y Nhi hoàn toàn tin tưởng ta vào kì vương phủ thực sự là đơn giản bị thái tử 'tặng' cho kì vương.

  Giọng điệu Triệu Y Nhi trong trẻo nhưng lạnh lùng,con mắt hiện nên một tia vui vẻ,"Điện hạ, là Liên Sương nhiều chuyện, Liên Sương đã biết sai."

        "không sao,Liên Sương, ngươi giúp bản điện hạ, bản điện hạ biết."  Hiên Viên Thiên Hạo đem Triệu Y Nhi ôm vào trong lòng "Liên Sương, ngươi không biết, mấy ngày qua phụ hoàng hạ chỉ bảo mấy trọng thần trong triều tiến cung gặp người, tựa như muốn nghe thử ý kiến : bản điện hạ và Hiên Viên Dận Kì ai phù hợp để cai quản giang sơn Hiên Viên Quốc."

       Trong mắt Hiên Viên Thiên Hạo thoáng chút hiện lên tia giận giữ, "Bản điện hạ là chính cung hoàng hậu sinh ra làm con trưởng, hắn Hiên viên Dận Kì chỉ là do một cung nữ thấp kém sinh ra ! Bản điện hạ đã muốn lên làm thái tử, hắn Hiên Viên Dận Kì lại có ý đồ cùng bản điện hạ tranh giành ngôi vị, bản điện hạ cần phải diệt trừ hắn! "

        "Điện hạ bớt giận, giang sơn hiên viên quốc đương nhiên là của ngài." Triệu Y Nhi đem hai má mềm mại tựa vào ngực của Hiên Viên Thiên Hạo, tiếng nói nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng lại hiện lên một tia ôn nhu,"Theo như lời điện hạ ngài nói, Hiên Viên Dận Kì chỉ là một tiện loại(hèn kém ),không đáng để điện hạ tức giận. Liên Sương sẽ dốc hết sức có thể để giúp điện hạ đăng cơ."

         " Vẫn là Liên Sương hiểu được tâm của bản điện hạ"con mắt lạnh của Hiên Viên Thiên Hạo hiện lên tia vừa lòng, " Liên Sương, Hiên Viên Dận Kì không có nhược điểm và chứng cứ phạm tội, trước hết ngươi đừng hành động, ngươi cầm bản danh sách trộm được đưa cho bản điện hạ thì được."

        " Vâng, thái tử điện hạ."

         " Nếu không có việc gì, bản điện hạ về Thiên Hạc Viên trước" (Hà : ai...ui... lúc trước ở bản convert nó ghi là ngàn hạc viên bởi vì trong Quick translator ở cột hán việt thì ghi là Thiên và ở vietphrase một nghĩa thì ghi là Ngàn - đương nhiên 2 chữ này đều cùng một nghĩa nhưng ta nghe từ Thiên cảm thấy hay hơn nên từ bây giờ sẽ gọi là Thiên Hạc Viên - tức là Chữ thiên này lấy từ tên của Hiên Viên Thiên Hạo)

         "Cung tiễn thái tử"

      thân hình cao lớn của Hiên Viên Thiên Hạo phóng qua tường vây, biến mất ở giữa màn đêm.

         Triệu Y Nhi nhìn về phía mà Hiên Viên Thiên Hạo rời đi. Chờ Triệu Y Nhi đi vào sương phòng của Lãnh Duyên Cư, ta ẩn náu ở trên cây mới nhảy xuống, hướng đến 'nhà' của chính mình Lâm Mộng cư mà đi.

       Ban đầu ta dự định đi Mộng Duyên Cư của Lam Mộng Điềm để nhìn xem Hiên Viên Dận Kì đang làm gì, hiện tại, không cần đi. Tin chắc giờ này hộ vệ Niếp Hồng đã báo cáo cho hắn biết Triệu Y Nhi vừa mới cùng Hiên Viên Thiên Hạo ' thông dâm' kể cả việc thấy  ta.

        Ta không biết chính là, lúc ta đi rồi , Lãnh Hương Cư có một nam nhân hắc y nhân từ trên nóc - nhà nhảy xuống, trên mặt nam nhân mang mặt nạ màu xám bạc, đôi mắt hắn tối đen,có chút lưu luyến khi nhìn thấy bóng dáng ta càng lúc càng xa, đợi đến khi không thấy thân ảnh của ta nữa. Hắn mới nghiêng mình tiến vào sương phòng của Triệu Y Nhi. (Hà: các nàng đoán thử nam nhân này là ai nào? ……hô hô)

     Triệu Y Nhi giống như sớm đoán được nam nhân sẽ đến, nàng chạy bộ đến trước mặt nam nhân," Tham kiến chủ công."

         " Y Nhi, lần này ngươi làm tốt lắm!" Nam nhân cũng không lạnh nhạt, nhưng vẫn làm cho người ta nổi da gà, trong mắt hiện hiện lên một tia vừa lòng.

        Triệu Y Nhi cười đắc ý, nhưng ngoài miệng không tranh công, " Dụ dỗ thái tử Hiên Viên Thiên Hạo đến Kì Vương phủ, làm cho kì vương hiểu lầm người đứng sau Y Nhi là thái tử,do chủ công ngài phân phó, Y Nhi chỉ là nghe theo thôi. Y Nhi tuy rằng từng nghe lệnh của Hiên Ciên Thiên hạo, nhưng ba năm trước đây, lúc ấy Hiên Viên Thiên Hạo phái Liên Sương đi hạ độc ám sát Mộ Dung Dực , sau khi thất bại, chủ công ngài từ tay Mộ Dung Dực đã cứu ta, khi đó thì .Liên Sương đã chết, sống lại Y Nhi chỉ nghe mệnh lệnh của chủ công."

           Nam nhân gật đầu, đôi mắt hắn tối đen thâm trầm đột nhiên hiện lên một tia cảnh cáo," Y Nhi, ta phát hiện ngươi đã thầm nảy sinh tình cảm với Hiên Viên Dận Kì rồi, lòng của ngươi, ta mặc kệ. Nhưng ngàn vạn lần đừng làm hỏng chính sự của ta, nếu không,hậu quả ngươi cũng biết rõ rồi đó."

      "Y Nhi hiểu" Triệu Y Nhi vội vàng vuốt cằm. Nàng len lén liếc nam nhân có chiếc mặt nạ màu xám bạc, không biết chủ công có diện mạo thế nào? ( Hà : không cần nhìn cũng biết là một soái ca rôi )

Chương 69 : Độc thủ (2)

 Bất giác , Triệu Y Nhi nhìn thẳng vào hai mắt của hắn, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của người nam nhân này.

      Ánh mắt nam nhân này cũng không lạnh lẽo, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng khiến cho người nhìn sợ hãi, nhưng lại  lộ ra vẻ tiêu sái ôn hòa rất khí phách, phần ôn hòa, không biểu hiện đến đáy mắt, ngược lại làm cho người ta cảm thấy được sâu lắng vô cùng.

     Đôi mắt này, khiến cho Triệu Y Nhi nhớ tới đôi mắt luôn mỉm cười của Mộ Dung Dực.

 Sao lại nghĩ đến chủ công và Mộ Dung Dực là một?

Ba năm trước đây, chính mình hạ độc giết Mộ Dung Dực thất bại, Mộ Dung Dực muốn giết mình, đúng lúc chủ công xuất hiện cứu mình, Mộ Dung Dực và chủ công cùng lúc xuất hiện mặt đối mặt mà, căn bản chủ công không thể nào là Mộ Dung Dực được.

   Triệu Y Nhi lắc lắc đầu, cười khẩy bản thân mình đa nghi.

  Triệu Y Nhi nhìn thẳng vào nam nhân , nhưng nam nhân kia lại không tức giận mà đôi mắt híp lại.....,  thấy nam nhân không tức giận, Triệu Y Nhi lại cúi đầu xuống.

       Nam nhân lãnh đạm nói " Y Nhi, ngoại trừ ngươi biết hộ vệ Niếp Hồng của Hiên Viên Dận Kì trốn ở chỗ tối rình coi, có phát giác ra gì nữa không?" Ví dụ như: Mã Hàm đã ở đó rình coi.

Trong mắt Triệu Y Nhi hiện lên một tia không hiểu "Y Nhi không rõ ý của chủ công. Hộ vệ Niếp Hồng là tùy thân của Hiên Viên Dận Kì không hề gây ra tiếng động, ngay cả thái tử Hiên Viên Thiên Hạo cũng không phát hiện ra. Nếu trước đó chủ công không bảo cho Y Nhi biết, căn bản là Y Nhi không biết Niếp Hồng rình ở chỗ đó. Lời này của Chủ công có ý là ngoài Niếp Hồng, còn có người khác?"

Cho ngươi biết lúc đó Mã Hàm đã rình coi ở đó không hẳn là chuyện hay. Nam nhân suy nghĩ, liền lắc đầu, " không, ý của ta chỉ là bảo ngươi từ nay về sau hành sự phải cẩn thận hơn. Năm ngày trước, ta bảo ngươi đi trộm sổ sách, ngươi phải mau chóng trộm được. Hiện tại Thái tử cũng bảo ngươi trộm , trộm được sổ ngươi không cần đưa cho thái tử, đưa cho ta là được rồi."

 " Vâng, chủ công." Mặt cười tuyệt mỹ  của Triệu Y Nhi tự nhiên hiện lên một tia bất an," Đúng rồi chủ công, thái tử hỏi ta sao trà trộn vào được Kì vương phủ, Y Nhi nói là tình cờ thấy  Hiên Viên Dận Kì đang hôn mê ở miếu đổ nát, lại không thấy người đã cứu Hiên Viên Dận Kì, liền giả danh là ân nhân cứu mạng của Hiên Viên Dận Kì để vào Kì vương phủ, Y Nhi là muốn ám sát Hiên Viên Dận Kì nên mới bất đắc dĩ dùng hạ sách này. Chủ công cho rằng , thái tử sẽ nghi ngờ  Y Nhi có  trung thành với hắn không?"

Nam nhân trầm mặc lại, "Nếu hiện tại Hắn cho ngươi trộm sổ sách, lại đem chuyện bí mật như vậy giao cho ngươi, hẳn là còn chưa nghi ngờ ngươi "

"Tạ ơn chủ công " lời nói của Nam nhân làm cho tâm Triệu Y Nhi đang lo lắng không yên đã được an tâm lại.

Chủ công mưu tính sâu xa, phán đoán sự việc chưa bao giờ sai , chủ công nói sẽ không, nhất định sẽ không.  bản thân rõ ràng nghe lệnh của chủ công, rồi lại muốn nghe lệnh của chủ công, rồi có khi lại đem Hiên Viên Thiên Hạo làm chủ nhân, nếu việc này vỡ lẽ, không biết phải làm sao! Bây giờ , tâm mình lại nghiêng về Kì vương Hiên Viên Dận Kì, việc này phức tạp a, tại sao mình cũng bị cuốn vào?

 Chương 69 : Độc Thủ (3)

  Mặt cười tuyệt mỹ của Triệu Y Nhi bất giác hiện ra một tia mơ màng.

Nam nhân thoáng nhìn vẻ mặt mờ mịt của Triệu Y Nhi, hắn có chút đăm chiêu rồi híp đôi mắt lại. Rất nhanh, khóe môi hắn cong lên cười châm biếm, lạnh nhạt nói," Y Nhi, nếu không có vệc gì nữa, khi nào ngươi lấy được sổ sách, thì liên lạc với ta." Nam nhân vừa dứt lời thì thân ảnh đã nhảy ra  ra ngoài cửa sổ.

 Triệu Y Nhi lấy lại tinh thần, thấy thân hình tối đen của nam nhân đã biến mất trong màn đêm.

Kì vương phủ vương phủ, Mộng Duyên Cư.

Trong đại sảnh của  Mộng Duyên Cư, Hiên Viên Dận Kì chống tay sau gáy, động tác lười nhác mà nằm thấp nghiêng xuống , bàn tay để trên bàn ,trên bàn chiếc khay tinh xảo có rượu và thức ăn ngon miệng, Lam Mộng Điềm chỉ có nửa thân trần quần áo, bộ ngực sữa mượt mà lộ ra bên ngoài, nàng rót một chén rượu, động tác tao nhã mà đưa tới trước mặt Hiên Viên Dận Kì, "Vương gia,rượu...."

 Hiên Viên Dận Kì tiếp nhận chén rượu trong tay Lam Mộng Điềm, động tác tiêu sái(tự nhiên, phóng khoáng) rồi cầm giữa chén rượu uống một hơi cạn sạch.

Lam Mộng Điềm có phần si mê nhìn khuôn mặt cực đẹp của Hiên Viên Dận Kì, nàng say mê mà nhìn chằm chằm so với chính mình nam nhân này còn đẹp hơn rất nhiều . (Hà : Kì ca đẹp trai quá................ ~~)

 Chỉ muốn cho nam nhân này chạm vào thân thể mình, rất muốn chiếm lấy nam nhân này vĩnh viễn!

 Lam Mộng Điềm quỳ như vậy ở trước mặt Hiên Viên Dận Kì, một tay nàng cầm bộ ngực sữa trắng như tuyết của chính mình, một tay cầm để trên đầu Hiên Viên Dân Kì, định mang đầu nhũ của bộ ngực trắng nõn cho vào trong miệng Hiên Viên Dận Kì.

   Bạc môi Hiên Viên Dận Kì khẽ mở, ngậm liếm đầu nhũ của Lam Mộng Điềm, cũng không cự tuyệt Lam Mộng Điềm.

"Ưm............" Khoái cảm tê dại từ chỗ đầu nhũ truyền đến, Lam Mộng Điềm thoải mái thoải mái mà ngửa đầu nhắm mắt, môi anh đào nỉ non thở gấp ra.

Ngoài cửa Nha hoàn Thúy Hương của Lam Mộng Điềm đột nhiên đi vào trong sảnh, Thúy Hương thấy tình cảnh ám muội, gương mặt thoáng đỏ bừng, nhưng vẫn không thể không bẩm báo, " Vương gia ,phu nhân , hộ vệ Niếp Hồng ở ngoài cửa, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."

Khuôn mặt đáng yêu của Lam Mộng Điềm hiện nên một tia tức giận," Thúy Hương, ngươi không biết ta và Vương gia đang làm việc gì sao? Vậy mà còn quấy rầy......"

Thúy Hương có phần ngập ngừng," Nhưng mà ... hộ vệ Niếp Hồng nói là có việc gấp................"

Đôi mắt yêu mỵ tràn đầy lạnh lẽo của Hiên Viên Dận Kì nhíu lại, quyết đoán ra mệnh lệnh ," Được rồi,đi gọi Niếp Hồng vào đi."

" Vâng, Vương gia." Thúy Hương xoay người rồi đi ra ngoài , rất nhanh liền cùng hộ vệ Niếp Hồng đi vào.

Lam Mộng Điềm đang nửa thân trần, nàng muốn lấy tay sửa sang lại quần áo hỗn độn  trên người, đôi mắt yêu mỵ của Hiên Viên Dận Kì hiện lên một tia cười nhạt, " Mộng Điềm,sao phải cần sửa sang quần áo, cho hộ vệ của bổn vương nhìn thì có sao đâu?"

Bàn tay trắng nõn của Lam Mộng Điềm đang sửa sang lại xiêm y đọ nhiên dừng lại, giữa con mắt ủy khuất chảy nước mắt, "Vương gia, Mộng Điềm biết mình chỉ là người thay thế, nếu là nữ nhân Trần Mộng Nhi, Vương gia có cam lòng cho nam nhân khác nhìn không?"

 Chương 69 : Độc thủ (4)

 "Ba" âm thanh lanh lảnh vang lên.

Hiên Viên Dận Kì thu tay lại. Thân thủ nhanh chóng mà quăng cho Lam Mộng Điềm một cái bạt tai, khiến cho nha hoàn Thúy Hương và hộ vệ Niếp Hồng sửng sốt, chỉ thấy thân hình thanh tú của Lam Mộng Điềm bị  ngã nằm úp sấp  trên mặt đất, một ít máu tươi từ khóe môi nàng chậm rãi chảy ra.

Gương mặt âm nhu tuyệt đẹp của Hiên Viên Dận Kì không có một biểu cảm nào, hắn như trước lười biếng nằm nghiêng ở trên trường kỉ, ngón tay thon dài trắng nõn của hắn nhàm chán để trên trường kỉ, động tác rất đẹp mắt.

Ở trong phòng này dám đánh Lam Mộng Điềm chỉ có Hiên Viên Dận Kì, thậm chí Niếp Hồng và Thúy Hương tưởng rằng không phải Hiên Viên Dận Kì ra tay.

Nha hoàn Thúy Hương sửng sốt, nàng lập tức đi đến bên người Lam Mộng Điềm,đỡ thân hình đang nằm úp sấp dưới mặt đất của Lam Mộng Điềm nâng dậy." Phu nhân ngài không sao chứ?"

    Lam Mộng Điềm lảo đảo đứng lên rồi lắc lắc đầu, cho dù bộ ngực sữa bị  lộ ra bên ngoài, không hề có ý muốn che đi.

 Mắt hộ vệ Niếp Hồng nhìn hình dáng thảm hại : Quần áo không sửa sang của Lam Mộng Điềm, hắn vội vàng cúi đầu, không dám liếc mắt một cái.

Con mắt của Hiên Viên Dận Kì yêu lãnh hiện lên một tia âm hàn(nham hiểm)"Mộng Điềm, xem ra, ngươi không thích hợp ở trong Kì vương phủ" Trong lời nói Lạnh như băng, như là từ địa ngục lên.

Thân thể mềm mại của Lam Mộng Điềm run lên, đông! Một tiếng quỳ trên mặt đất, hai gò má nàng rơi ra hai hàng lệ(nước mắt),bộ dáng khổ sở, đáng thương mà nhìn thấy Hiên Viên Dận Kì, "Vương gia, Mộng Điềm đã biết sai,Mộng Điềm không nên nói đến điều cấm kị trong phủ, Mong Vương gia cho Mộng Điềm được ở lại bên người,Mộng Điềm không dám ... nữa........."

" Biết rõ Trần Mộng Nhi là điều đau lòng của bổn vương, trong phủ, không bao giờ được nhắc đến chuyện của Mộng Nhi, ngươi rõ ràng biết rõ lại vi phạm?"rất lạnh lùng, tiếng nói rất tuyệt tình, giữa con mắt Hiên Viên Dận Kì hiện lên tia hàn quang( sắc bén , lạnh nhạt) càng sâu,"Ngươi đang khiêu khích tính kiên nhẫn của bổn vương sao?"

" Vương gia khai ân(ban ơn)!" Nha hoàn Thúy Hương cũng quỳ xuống theo Lam Mộng Điềm, "Vương gia, phu nhân đã hầu hạ ngài ba năm, mong ngài lưu lại phu nhân, phu nhân không có công lao cũng có khổ lao a............"

   Hộ vệ Niếp Hồng không liên quan nên đứng ở một bên, chuyện nhà Vương gia, hắn không cần phải tham gia.

 Hiên Viên Dận Kì  coi như không nghe thấy, con mắt hắn âm u lạnh lẽo nhìn thoáng qua khuân mặt đáng yêu của Lam Mộng Điềm" Thu dọn đồ đạc, bổn vương sẽ cho ngươi một chút ngân lượng, ngươi cút khỏi kì vương phủ."

 Giữa mắt Lam Mộng Điềm càng rơi lệ nhiều hơn, ngân lượng hết thì dùng gì? Xài hết sẽ không có. Nàng phải làm Vương phi, Vương gia đuổi nàng đi,thì làm sao trở thành Vương phi được?

Khuôn mặt xinh đẹp của Lam Mộng Điềm hiện lên một tia tuyệt vọng cười khổ, hai má lúm đồng tiền khi cười càng lộ rõ hơn, lúc này nàng  cười rất đẹp, có một tia đau buồn.

P/s: chương này dài quá a .

Vì còn nhiều chương ( có 2 quyển <=> Quyển 1: 164 chương, Quyển 2 : 58 chương) nên ta phải post nhiều chương thành một.

Nàng nào đọc trên ĐT thì thông cảm ta naz.

                                                                      HẾT CHƯƠNG 68


Chương 70 : Yếu đuối

" Bổn vương không muốn kết luận" Hiên Viên Dận Kì có chút đăm chiêu "Ở trong hoàng thất, hoàng thân quốc thích - người nào cũng có dã tâm, chỉ có một số ít là không. Người đứng sau Triệu Y Nhi có thể là một  người có dã tâm  trong số đó, cũng có thể không phải là người trong hoàng thất, Nếu độc thủ đứng sau Triệu Y Nhi không phải là người trong hoàng thất, chỉ cần họ câu kết với nhau, hắn có thể điều khiển một người nào đó trong hoàng thất nắm quyền đăng cơ, rồi cho họ làm hoàng đế bù nhìn còn mình đứng sau nắm quyền."

Ta gật đầu "Vương gia nói rất đúng. Vương gia có thể đoán ra người đứng sau Triệu Y Nhi không phải là thái tử, ngay cả việc hắn muốn hãm hại thái tử người đều có thể  đoán ra được, như vậy chắc là ngài đã nghĩ ra biện pháp để độc thủ phải lộ mặt rồi?"

" Chính xác." Hiên Viên Dận Kì gật đầu, "Việc này, bổn vương đã có quyết định"

Ta mỉm cười," Vậy là tốt rồi, chờ bắt được độc thủ đứng sau ,rồi diệt trừ hắn, Vương gia có thể vô tư."

" Vô tư?"  Hiên Viên Dận Kì suy nghĩ rồi khóe môi nhếch lên, hắn vươn tay ra nhẹ nhàng trêu chọc sợi tóc của ta," Hàm,ở hoàng thất, phần đông là kẻ thù, trừ bỏ được một người, cũng sẽ có một người khác xuất hiện, không có ngày nào được vô tư đâu." (Hà :vô tư là bình yên, không phải lo lắng)

Ta cảm thán thở dài, "Đúng vậy ,quả là sẽ không. Ta nói như vậy, cũng chỉ là nghĩ đến Vương gia ngài mà thôi."

Ở hiện đại Ta còn không có được như thế, tay chỉ viết chuyện trên internet, trước kia khi viết thư chỉ dùng bút viết đến hoàng cung đấu tranh, có thể biết đấu tranh rất hắc ám, bây giờ ta xuyên không đến cổ đại, được tiếp xúc  với nhân tài thông minh trong hoàng thất, tranh đấu này so với trong sách càng phức tạp hơn!

Ta cũng sợ tranh đấu phức tạp như vậy, thế nhưng vương quyền và tiền tài đã cám dỗ sâu trong ta a, chỉ cần tưởng tượng thấy một ngày, có thể đứng ở đỉnh cao quyền lực, được người quỳ lễ, cả đời quyền quý, lòng của ta liền sung sướng.

Ta không dám nói, một ngày nào đó ta sẽ không chán ghét vương quyền,nhưng hiện tại ta chưa có được vương quyền nên sẽ khát khao có được nó.

Ta là một người hiện đại, vì sao lại ham hư vinh như vậy , bởi vì cuộc sống thời còn nhỏ của ta là nghèo khổ, ta rất sợ!

Ta lớn lên đã mồ côi mẹ và , khi ta ba tuổi cha mẹ liền ly hôn, ta còn có một muội muội kém so với ta hai tuổi, sau khi cha mẹ ta ly hôn, cha ta đã lập gia đình, cha ta không quan tâm cũng không muốn quản ta và muội muội.

Ta phải đảm nhiệm gánh nặng làm mẹ trên vai để Nuôi nấng muội muội .Mẹ mang theo ta và muội muội thuê một căn phòng hơn mười mét vuông để sinh sống, ta nhớ rõ tiền thuê phòng ở là năm mươi đồng tiền một tháng, không nói phòng ở âm u, nhà vệ sinh cũng là dùng chung, vừa bẩn vừa thối.

Chương 70 (phần 2) – Yếu Đuối

Nguyên nhân chính là vì đã từng đi nhà vệ sinh công cộng, làm choHàm Hàm ta ghét nhất chính là nhà vệ sinh công công.

Mẹ  ta văn hóa không cao, ta nhớ lại mới trước đây, mẹ sống tương đối  có điều, cố hết sức, đi sớm về tối mà làm việc kiếm tiền, một tháng cũng chỉ có thể kiếm được mấy trăm đồng, trong nhà thường xuyên không có tiền mua đồ ăn, lại không có tiền đóng học phí  cho ta và em gái đến trường.

Vừa đến khai giảng, mẹ liền lo lắng, đông mượn tây gôm góp, nhiều gom góp lại cũng không đủ đóng học phí , thậm chí có mấy lần, mẹ ta tìm thầy giáo thương lượng, khiến ta trước nhập học, sau nghĩ biện pháp đóng học phí.

Nghĩ đến sắc mặt người mẹ tủi thân, nghĩ đến ánh mắt những người cùng học cười nhà của ta nghèo khó, lòng tự trọng của ta vô cùng bi thương.

Ta là người có lòng tự trọng rất cao, đau xót, cho tới bây giờ cũng không khỏi bệnh này.

Hồi nhỏ cuộc sống đã từng khốn khó, trái tim của ta cho đến bây giờ cũng vô cùng khó chịu. Khiến cho ký ức hãy còn mới mẻ của ta chính là, từ khi ta bảy tuổi đến mười ba tuổi, mẫu thân mang theo ta và em gái lần thứ 12 chuyển nhà, một gian phòng thuê một tháng là 50 đồng, căn bản không có thừa tiền thuê một quý, tốt một chút trọ ở cái nhà đó, mỗi lần đều bởi vì không đóng kịp tiền nhà một tháng mà bị chủ cho thuê nhà đuổi chuyển nhà lại chuyển nhà.

Mỗi lần chuyển nhà, lòng liền đau xót, tự ti không thôi, ta tự nhủ với chính mình,khi ta trưởng thành nhất định phải kiếm tiền! Kiếm thật  nhiều tiền.

Sau khi Ta mười ba tuổi, mẹ bắt đầu vay tiền đê buôn bán, kiếm được tiền,đời sống gia đình của ta mới chiếm được cải thiện, về sau, mẹ ta mua nhà, ta cũng thuận lợi học tập đến tốt nghiệp.

Do học vấn của ta từ nhỏ đã có thiên phú, sau khi tốt nghiệp ta làm việc không bao lâu, ta đã nổi tiếng viết văn trên internet, dựa vào việc viết sách để kiếm cơm, cuộc sống gia đình tạm ổn, qua được cũng thật thoải mái.

Không ngờ, ta đang viết sách thì lại bị soái ca câu dẫn, mà còn xuyên không đến cổ đại, ý trời như thế, Ta là người thích ứng được trong mọi tình cảnh,khi ta còn sinh hoạt tại hiện đại có mẹ, ta nghĩ, em gái của ta sẽ được chăm sóc tốt.

Đừng xem ở hiện đại ta chuyên ngành là viết sách liên hệ mà tưởng ta trong sạch cao thượng, ta thích hai thứ ,tiền và quyền, nhưng người đời lại bảo nó rất dơ bẩn, bởi vì giờ hầu bóng mờ, khiến cho ta thật sự rất sợ cuộc sống nghèo khổ này.

Ông trời cho cơ hội, để ta ở cổ đại sinh Bảo Bảo mới có thể làm vào hoàng thất vì nhi tử của thái tử. ta muốn tiền và quyền, có cơ hội đến, vì cái gì ta không gắng sức thực hiện?

Hoàng thất tranh đấu rất u ám, nhưng ở xã hội cổ đại này, người trong hoàng thất, là người bề trên, bọn họ có được gì đó thì mất đi gì đó càng nhiều. Trước không nói họ được hưởng thụ của cải, sau dân thường thấy bọn họ, đều phải cúi đầu.

 P/s : Phần này do ta đang 'chán' nên edit không được mượt, các nàng đọc thông cảm. (-_-)

Chương 70 : yếu đuối (phần 3)

Nếu như Mã Hàm ta không nghĩ biện pháp cho Bảo Bảo nhận cha hắn, thì ta cùng bảo bảo ngay cả ăn mặc đều không có, ở xã hội cổ đại , cũng không có việc làm  cho đàn bà con gái làm, chỉ có bán thân vào kỹ viện hoặc làm nha hoàn, hai công việc này, đều là rất ti tiện*, ta mới không làm.

Đã có dã tâm, muốn lao nước luộc, thì lao lớn nhất**, khi ta làm hoàng hậu, thì Bảo Bảo sau này làm hoàng đế!

           *ti tiện: hèn mọn, thấp kém, đê hèn.

        ** đại loại là : đã có dã tâm thì dã tâm muốn thứ gì đó sẽ rất lớn.

Ta nghĩ đến Hiên Viên Dận Kì suy nghĩ liền nhẹ nhàng thật xa thật xa, Hiên Viên Dận Kì không có quấy rối suy nghĩ  không tập trung của ta, ánh mắt hắn yêu mỵ lạnh lẽo luôn tìm tòi nghiên cứu giống như nhìn ta, cho đến khi một trận gió lạnh  thổi qua, ta cảm giác có chút lạnh, mới ngừng suy nghĩ.

"Hàm, nhìn ngươi lúc thì cau mày ,lúc thì buồn, đang suy nghĩ cái gì mà nhập thần vậy?" Giữa hai tròng mắt Hiên Viên Dận Kì yên lặng có chút lãnh đạm, tiếng nói hắn trầm thấp êm tai mang theo một chút quan tâm.

Hiếm thấy, Hiên Viên Dận Kỳ lại quan tâm ta, ta cảm động mà nhìn lại vào  đồng mâu đẹp yêu mỵ của Hiên Viên Dận Kỳ," Dận Kỳ, ta ở trước mặt ngươi, nhớ tới cuộc sống khó khăn trước đây. Ta cau mày bởi vì ta cảm thấy khó khăn, ta buồn, bởi vì ta đã từng trải qua cuộc sống khổ cực."

Con ngươi mắt Hiên Viên Dận Kỳ thâm thúy phức tạp nhìn ta," Hàm, đột nhiên bản vương cảm thấy rất thích nghe ngươi gọi là Dận Kì. Bản vương thích ngươi ở trước mặt bản vương yếu đuối."

Ta thản nhiên cười, thực ra, ta muốn  ngươi mãi mãi quan tâm như vậy. (Hà : chỗ này ta chém 1 tí :))   

" Dận Kỳ, ta rất gọi tên của ngươi. Dận Kỳ, Dận Kỳ..." Ta nhẹ giọng nỉ non nói, đột nhiên bị kích động mà nói rằng," Ta muốn gọi ngươi như thế cả đời !" Phụ nữ yếu đuối thì sẽ dễ mất đi lý trí.

" Hàm..." Giọng nói Hiên Viên Dận Kỳ trầm thấp có chút khàn khàn, sương lạnh trên mặt hắn từ lâu không còn thấy  nữa . Đột nhiên thương xót mà hôn nhẹ lên trán ta "Ngươi ở trước mặt bản vương nhớ tới cuộc sống đau buồn của ngươi, chứng tỏ ngươi tin tưởng bản vương. Sau này, bản vương sẽ bảo vệ ngươi, chỉ cần ngươi vĩnh viễn không phản bội bản vương."

Vĩnh viễn không phản bội ngươi? Có thể đồng ý không?

Ngươi không phải cha Bảo Bảo, nếu như ngươi làm hoàng đế, ta không có lợi ích gì. Tại xã hội này, ta trong mắt người đời là một nữ nhân không còn trinh tiết, còn mang theo con chồng trước là bảo bảo, cho dù ngươi cho ta làm phi tần, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người có định kiến, huống chi lòng của ngươi không ở trên người ta.

Hiên Viên Dận kỳ, mặc dù ta yêu ngươi , nhưng mà  hiện thực ta cùng ngươi là địch, ta cũng rất bất đắc dĩ.

  Ta nhìn thẳng vào đồng mâu*** yêu dị tràn đầy của Hiên Viên Dận Kỳ, giữa đôi mắt lãnh mị của hắn lúc này ẩn dấu mấy phần ôn nhu, ta buồn bã cười,"Lãnh mị như ngươi, cũng có ôn nhu, ôn nhu của của ngươi rất đáng quý,  ta.... không đồng ý được"

***đồng mâu: con ngươi mắt màu đồng

Rất rõ ràng , ta cự tuyệt hắn. Nói cách khác, trong tương lai, ta sẽ phản bội hắn.

thân hình cao lớn của Hiên Viên Dận Kỳ cứng đờ, ánh mắt hắn quỷ bí yêu dị  phức tạp nhìn  gương mặt  tuyệt sắc của ta, cuối cùng, hắn xoay người, bước đi, muốn rời đi.

Hắn mới đi một bước, ta duỗi ra bàn tay nhỏ bé, từ phía sau lưng giữ chặt bàn tay to của hắn,“đừng, tối nay, ở lại bên ta a!”

Ta tin với  sự thông minh của Hiên Viên Dận Kỳ, nhất định có thể đoán được, trong tương lai ta sẽ phản bội hắn, có lẽ, trong lòng của hắn đã biết, ta là giúp đở Thái Tử .

Nếu thật trở mặt, chuyện khó a, không bằng quý trọng giờ phút này, không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, một đêm đêm xuân dục tùy tâm!

Cho nên, ta mở miệng giữ lại Hiên Viên Dận Kỳ.

Có lẽ Hiên Viên Dận Kỳ cũng biết suy nghĩ của ta, hắn xoay người,   con ngươi đẹp lẳng lơ âm lãnh  nhìn ta thật sâu, không nói hai lời, hắn một tay ôm lấy ta, đi đến chỗ gần nhất

Bảo Bảo đã ngủ ở phòng bên, Hiên Viên Dận Kỳ    nhẹ nhàng đem ta đặt trên mặt giường lớn, thân hình hắn cao lớn 'nằm' lên thân hình mềm mại của ta.

Ta nằm ở trên giường, nhìn thẳng gương mặt âm nhu tuyệt đẹp của  Hiên Viên Dận Kỳ  , bàn tay nhỏ bé của ta  nhất nhất cởi quần áo  trên người hắn .

Từng cái từng cái quần áo 'vứt' ra ngoài màn, rất nhanh , ta và Hiên Viên Dận Kỳ  liền toàn thân xích lõa quấn giao cùng một chỗ, nhiệt độ trong phòng  tựa hồ tăng lên, bên trong hai con người 'trần truồng'quấn giao , giờ mới bắt đầu……

P/s : Chương mới được sửa lúc 2/1/2013 - 16:57 

                                                                HẾT CHƯƠNG 70

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro