Chương 79 : Thay Thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương  079 Thay thế

Edit : Ha_leo97

Xa xa , ta đã nhìn thấy trên đường lớn, Mộ Dung Dực nắm bàn tay nhỏ bé của  cục cưng đứng ở cửa Phi Vân Sơn trang chờ ta, một lớn một nhỏ chờ đợi thân ảnh của ta, khiến trong lòng ta bay lên một tia cảm giác khác thường, có một chút cảm động, nguyên lai, cảm giác có người chờ đợi lại tốt đẹp như vậy.

Ta cước bộ nhanh hơn chạy tới,“Mộ Dung Dực! Cục cưng!”

Mộ Dung Dực hướng ta cười,“Hàm! Ngươi cuối cùng cũng đến. Ta thật lo lắng ngươi sẽ xảy ra chuyện.”

“Mụ mụ, cục cưng cũng lo lắng ngươi!” tiếng nói non nớt của cục cưng cũng tràn đầy sầu lo.

Ta vuốt ve khuôn mặt phấn điêu ngọc mài nhỏ nhắn của cục cưng,“Mụ mụ đến đây, mụ mụ không có việc gì .”

Cục cưng nhẹ gật đầu, khuôn mặt tím xanh của Mộ Dung Dực hiện lên một nụ cười suy yếu.

Ngày xưa, Mộ Dung Dực tuấn mỹ vô cùng, ôn hòa lại  tiêu sái, hiện nay, sắc mặt hắn xanh lét giống như chôn xuống mồ, màu da muốn như hư thối của người đã chết làm cho người ta sợ hãi, lòng của ta nặng nề đau đớn .

Trăng sáng như cái móc, phong như sa, đêm đen phong cao, bốn phía rừng cây rừng rậm, yên tĩnh một mảnh, Phi Vân Sơn trang tư thái ưu nhã đặt bên cạnh tại rừng rậm, cửa chính màu đỏ thắm, tường vây rộng lớn, trên cánh  cửa viết bốn chữ ‘Phi Vân Sơn trang’ như hạc bay giương cánh, bốn chữ được sơn to trang nhã nhưng không mất thanh vận, lần đầu tiên, ta cảm thấy một ngôi nhà thanh nhã thoát tục như vậy.

Ta dìu Mộ Dung Dực, cục cưng đi bên cạnh ta, cùng nhau đi về hướng Phi Vân Sơn trang.

Đi đến cửa Phi Vân Sơn trang, ta vừa muốn gõ cửa chính Phi Vân Sơn trang, chi nha một tiếng, cửa chính mở ra, một nữ tử tướng mạo tuyệt mỹ, mặc lục sắc sa y xuất hiện ở phía sau cửa.

Nữ tử lông mi liễu lá miệng cong anh đào, thân hình xíu xiu mà thướt tha như thủy xà, trên mặt hắn biểu lộ lạnh nhạt, làm cho người ta nhớ tới nguyệt quang sáng tỏ chiếu vào trên mặt sông , như vậy cảnh đẹp ý vui, yên tĩnh di người.

“Ba vị, chủ nhân nhà ta cho mời.” Nữ tử mở cửa ra, ra thế mời.

Ta nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nữ tử có chút sững sờ, thẳng đến khi nàng mở miệng, ta mới kinh ngạc lấy lại tinh thần, tuyệt sắc mỹ nhân như thế hẳn là cho nam nhân hảo hảo thương yêu mới, rõ ràng chỉ là hạ nhân, nhưng lại khiến người ta thật sự bất ngờ.

Bất quá, chủ nhân trong miệng nữ tử, tuyệt đối là Nam Cung Phi Vân, nghĩ đến khí chất thanh nhã của Nam Cung Phi Vân giống như trích tiên hạ phàm, một cái mỹ nhân bên người, tựa hồ cũng không phải đặc biệt ủy khuất.

“Đa tạ .” Ta nhàn nhạt mở miệng, ngoài ý muốn chớp chớp lông mày kẻ đen, Nam Cung Phi Vân lại biết rõ chúng ta sẽ đến?

Ta không nói gì, vịn Mộ Dung Dực đi vào Phi Vân Sơn trang. Vào Phi Vân Sơn trang, nữ tử đi ở phía trước, ta vịn Mộ Dung Dực đi theo phía sau, cục cưng như trước ngoan ngoãn theo sát tại bên hông ta, trong Phi Vân Sơn trang bố cảnh để cho ta rất là kinh ngạc, không giống nhà giàu bình thường đình viện tĩnh mịch năm bước một đình, mười bước một các, mà là vừa vào cửa đã chứng kiến một mảnh rừng cây hoa mai, hoa mai  xem như có chút ít mất trật tự, kì thực trong đó đều có kết cấu.

Một hồi tiếng đàn du dương giống truyền đến, tiếng đàn như nước chảy róc rách thanh thúy động lòng người, lại như trên hồ Thu Nguyệt, nhẹ như gió, khiến tinh thần sảng khoái, say mê vui mừng, đẹp như vậy tựa như tiếng đàn trên trời , thanh nhã, ta nghĩ chỉ có Nam Cung Phi Vân mới có thể khảy được đàn như vậy.

Ta vịn Mộ Dung Dực, còn có cục cưng ba người đi theo phía sau nữ tử , đông ngoặt tây khom, giây lát, chốc lát, thân ảnh Nam Cung Phi Vân đã đập vào mắt ta.

Nam Cung Phi Vân mặc một bộ tố khiết bạch y ngồi ngay ngắn, ung dung gẩy dây cung, theo dưới ngón tay hắn kích thích, làm cho người vui vẻ thoải mái, tiếng đàn du dương lượn lờ quay về, gió nhẹ phật lên, tay áo Bạch Khiết theo gió tung bay, lại làm cho người ta nghĩ lầm hắn là tiên tử rơi vào thế gian, thanh nhã,thoát tục!

Ánh mắt của ta thẳng tắp nhìn chằm chằm vào thân ảnh thanh đạm như gió của Nam Cung Phi Vân, ta có chút ít ngây dại, bất tri bất giác cặp môi đỏ mọng bật ra:

Tiên da trắng như tuyết, tuấn nhan như màu hồng.

Thân ảnh đạm như gió, hư hư thực thực rơi phàm tiên!

Tiếng đàn két một tiếng dừng lại, con ngươi Nam Cung Phi Vân lạnh nhạt có chút ngoài ý muốn nhìn xem ta, ta nhìn hắn thản nhiên cười, ta lần đầu tiên biết rõ, nguyên lai, ta cũng có thể tức cảnh làm thơ, làm thơ linh cảm tựa như ghi văn.

Thơ của ta nói rõ chính là về thân ảnh Nam Cung Phi Vân như thiên tiên hạ phàm, con mắt của Mộ Dung Dực rất không là tư vị liếc nhìn Nam Cung Phi Vân, thần sắc Nam Cung Phi Vân lạnh nhạt không có sóng, đẹp như bức tranh, tuấn nhan không một tia biểu lộ.

“Thần tiên ca ca!” tiếng nói Cục cưng non nớt hưng phấn , thân thể nho nhỏ chạy vội hướng nam cung Phi Vân, bởi vì chạy trốn quá nhanh, cục cưng bước chân có chút lảo đảo không ổn.

Cục cưng chạy đến sau cầm án, làm như làm nũng dắt vạt áo Nam Cung Phi Vân, trên mặt tuấn mĩ của Nam Cung Phi Vân hiện lên vẻ cưng chìu, động tác hắn nhu hòa vuốt ve đầu nhỏ của cục cưng,“Cục cưng......”

Tiếng nói như Thanh Phong từ trong miệng Nam Cung truyền ra, làm cho người say mê đến quên hồn!

Nữ tử đi đến cầm án trước mặt Nam Cung Phi Vân, thanh âm kính cẩn,“Chủ nhân.” Liền lẳng lặng đứng ở sau lưng Nam Cung Phi Vân.

Nam Cung Phi Vân gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người Mộ Dung Dực, môi mỏng khẽ mở,“Hắn trúng bảy ngày đoạn trường tán, nguyên vốn có thể cầm cự bảy ngày, đáng tiếc hắn cường vận chân khí trong cơ thể, làm cho độc tố dùng gấp trăm lần, nhanh chóng đi khắp toàn thân, hắn sắp chết.”

Tiếng nói của Nam Cung Phi Vân phiêu dật như gió vừa mới rơi ra, Mộ Dung Dực rốt cuộc chống đở không nối, thân ảnh hắn cao to hung hăng lảo đảo, nếu không phải ta dìu lấy Mộ Dung Dực, Mộ Dung Dực nhất định sẽ nặng nề mà ngã xuống đất.

Khóe miệng Mộ Dung Dực chậm rãi chảy ra sắc máu tím xanh, Mộ Dung Dực thâm tình nhìn ta liếc, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể ngã trên mặt đất, ta đem Mộ Dung Dực ôm vào lòng trong, lo lắng kêu,“Dực! Ngươi tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh!”

“Hắn còn chưa có chết, chỉ là hôn mê.” thân ảnh của Nam Cung Phi Vân chẳng biết lúc nào bay tới trước mặt của ta, hắn cúi đầu nhìn xem sắc mặt của Mộ Dung Dực trong ngực ta,“Hắn toàn thân tử thanh, trong cơ thể kịch độc thực đã phát tác quá nhiều lần, nếu là thường nhân, đã sớm chết , hắn sống đến bây giờ,là nhờ có nghị lực kiên cường chèo chống, là kỳ tích. Muốn ta cứu hắn sao?”

Ta ngẩng đầu nhìn xem Nam Cung Phi Vân điên cuồng hét lên,“Cứu hắn! Cứu hắn!”

“Cứu hắn cần dùng hoán đổi tính mệnh, ngươi nguyện ý sao?” con ngươi Nam Cung Phi Vân lạnh nhạt yên lặng nhìn chằm chằm vào ta, ta trầm mặc, tầm mắt của ta nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cục cưng cách ta vài mét, lại nhìn nhìn trong ngực Mộ Dung Dực, ta đột nhiên lắc đầu, tiếng nói bi ai mở miệng,“Ta không muốn dùng tánh mạng cứu Mộ Dung Dực.”

Trong mê ngủ Mộ Dung Dực tựa hồ nghe đến lời của ta, một giọt thanh lệ vô thanh vô tức từ khóe mắt hắn chậm rãi chảy xuống, ta nhìn Mộ Dung Dực khóe mắt có giọt lệ, đột nhiên cảm nhận được một loại đau đớn khoan tim, rét thấu xương, cái đau đớn này như muốn đem ta như tê liệt đau tận xương tủy.

Mộ Dung Dực đối với ta ái thật sâu cảm động, đối với ngươi không thương Mộ Dung Dực, ta quý trọng tánh mạng của mình, ta không nỡ vì ta không biết ai là phụ thân cục cưng, ta không hối hận lời nói đã nói ra khỏi miệng.

Nam Cung Phi Vân thần sắc lạnh nhạt nhìn xem ta,“Hàm, cứu hắn, không cần tánh mạng của ngươi. Như ngươi muốn ta cứu hắn, ngươi chỉ cần đáp ứng ta một sự kiện.”

Tiếng nói của Nam Cung Phi Vân lần nữa vang lên, ta cơ hồ là không chút do dự dùng sức mãnh liệt gật đầu,“Hảo, mặc kệ điều kiện gì, ta đều đáp ứng ngươi!”

Một hồi nội lực nhìn như ôn hòa kì thực mạnh mẽ theo ta trong ngực xẹt qua, Mộ Dung Dực trong ngực ta bay ra mấy mét, đang nằm ở trên giường trúc sớm đã được chuẩn bị.

Ta kinh dị liếc nhìn Nam Cung Phi Vân, không cần phải nói, nội lực dời Mộ Dung Dực  đến trên giường trúc là Nam Cung Phi Vân , đối với ngươi lại không thấy được Nam Cung Phi Vân ra tay, võ công của Nam Cung Phi Vân đến tột cùng cao đến thế nào?

Tại khi ta còn đang kinh ngạc, thân ảnh Nam Cung Phi Vân đã phi thân đến bên cạnh Mộ Dung Dực, hắn nhanh chóng đâm mấy cây ngân châm vào trên người Mộ Dung Dực.

“Minh Nguyệt, thay ta tìm người .” tiếng nói Nhàn nhạt từ trong miệng Nam Cung Phi Vân bay ra, nữ tử kính cẩn thanh âm,“Tốt, chủ nhân.” Liền xoay người rời đi.

Ta chau mày, Nam Cung Phi Vân nói cứu Mộ Dung Dực cần dùng tánh mạng trao đổi, tuy nhiên muốn không phải tánh mạng của ta, chung quy là muốn lấy mạng đổi mạng, cho nên, Nam Cung Phi Vân làm cho Minh Nguyệt tìm người để thay thế Mộ Dung Dực.

Không đến năm phút đồng hồ sau, Minh Nguyệt dẫn một thiếu niên tướng mạo thanh tú đi tới sau lưng Nam Cung Phi Vân, tên thiếu niên tướng mạo thanh tú kia chính là người mà Minh Nguyệt tìm đến thay thế Mộ Dung Dực.

Lòng ta sinh ra một tia không đành lòng, lại không thể mở miệng ngăn cản.

Nam Cung Phi Vân tiếp tục tại trên người Mộ Dung Dực thi ngân châm, hắn liếc tên thiếu niên kia,“Mộc tích, ngươi nghĩ kỹ?”

Thiếu niên Bị Nam Cung Phi Vân gọi Mộc tích trên mặt treo nhàn nhạt tiếu dung,“Nghĩ kỹ, mộc tích chết cũng không tiếc!”

 P/s : nàng Ha_leo97 vừa gửi cho ta c79 là ta post lên đây luôn đó, tình hình là mọi người phải nhiệt tình comt và like vào nhá để bọn ta còn típ tục a. 

+ Cái này ta biết sẽ nhiều người bất ngờ : nam chính là ......................................... người tựa thiên tiên ............................................. Nam Cung Phi Vân

+ Nàng nào muốn edit truyện này thì gửi mail cho ta : [email protected]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro