QUYỂN 1: CHƯƠNG 1-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    **QUYỂN 1: YÊU CẦU CỦA ÂN NHÂN CỨU MẠNG

 CHƯƠNG 1: BÁO TRẮNG VÀ CHÚ ĐẦU ĐẤT

Ban đêm •••

Trong rừng cây um tùm cổ xưa, tất cả cây cối đều đã xơ xác, yên tĩnh đến chỉ có ánh trăng chậm rãi di chuyển, trong không khí tràn ngập hương vị cỏ xanh, ánh trăng êm dịu nhẹ nhàng an ủi thế giới tối tăm này.

Nơi này : nguy hiểm, thần bí, kỳ lạ, khắp nơi đều đã lộ ra hơi thở chết chóc.

Giữa bụi cỏ, từng đôi mắt phát ra ánh sáng màu lục, gắt gao nhìn chằm chằm về một hướng,

Đó là một cô bé nhỏ, bộ dáng khoảng 5 tuổi, thân thể nhỏ bé tròn tròn mập mạp, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt thật to, cái mũi nhỏ ngay thẳng vểnh cao, miệng nhỏ trắng nõn mịn màng, làm cho người ta cảm thấy yêu thương •••

Lúc này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tràn đầy nước mắt, chạy đi không mục đích, tiếng nói nhẹ nhàng mềm mại mang theo run rẩy kêu: "Mẹ, cha, hai người ở đâu, hu hu, ở đây thật đáng sợ..."

Nhưng trả lời cô bé chỉ có tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu.

Không gian càng có vẻ u ám và thần bí hơn.

"Hu hu...mẹ, cha, hai người ở đâu...Cổn Cổn rất sợ, hai ngươi ở đâu..." Cô bé chạy không nổi nửa ngồi chồm hỗm trên mặt đất, khóc rất đau lòng.

Lúc này vài con động vật ăn thịt có lốm đốm, chậm rãi đi ra từ trong bụi cỏ từ từ đến gần cô bé

Cô bé nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngẩn người, ngoài dự đoán của mọi người là cô bé tươi cười ngọt ngào: "Các bạn chó lớn ở gần đây sao? Bộ dáng của các bạn thật đáng yêu a..., nhà của mình cũng có rất nhiều chó lớn, đều là cha nuôi cho mình a." Nói xong vươn cánh tay nhỏ trắng trẻo mập mạp muốn vuốt ve những 'con chó lớn'.

Trong phút chốc nguy hiểm, chỉ thấy một bóng trắng hiện lên chặn ở trước mặt cô bé, đánh bại tất cả đám báo đang nhảy lên về phía cô bé.

Cô bé sững sờ nhìn những thứ trước mắt.

Nó, mặt trên toàn thân là lông trắng tuyết, còn có lốm đốm màu đen phân bố đều đều, cái đuôi dài to lười biếng lắc lư qua lại, thân hình to lớn lại rất thon dài, vô cùng xinh đẹp... lúc này nó đang gắt gao nhìn chằm chằm đám báo vàng bị đánh bại, ung dung thản nhiên.

Cô bé không nhịn được đưa tay sờ sờ da lông mềm mại bóng loáng của nó, phát ra tiếng cười vui vẻ.

Báo trắng nhìn cũng không thèm nhìn cô bé một cái, dùng cái đuôi vững chắc quấn lấy eo của cô bé, hơi hơi dùng sức, cô bé tròn trịa bụ bẵm liền nằm sắp trên lưng nó.

Cô bé vui vẻ ôm cổ nó, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ da lông của nó, thật là một chú chó lớn đẹp trai a....

Lông cũng rất thoải mái a...

Báo trắng trấn tĩnh tinh thần, ngón chân nhẹ nhàng quỳ rạp trên mặt đất, đám báo vàng bên cạnh không thể nhúc nhích, đôi mắt tím xinh đẹp lạnh lùng liếc mắt một cái, lập tức đi qua bên cạnh bọn chúng, đưa cô bé nhỏ đi rất lâu mãi đến khi thấy một dãy biệt thự, chỉ thấy nó đứng ở cửa, tao nhã dùng móng vuốt ấn lên chuông cửa chế tạo đặc biệt.

Chỉ chốc lát cửa liền mở ra, chiếu vào trong con ngươi của cô bé là bóng dáng vô cũng hoàn mỹ của một người đàn ông .

Người đàn ông nhìn nhìn cô bé, nhíu nhíu mày kiếm, xoay người đi trở về trong phòng.

Báo trắng cũng tao nhã bước nhẹ vào trong phòng, đuôi vung lên cửa liền ' ầm' một tiếng đóng lại.

Trong phòng khách, người đàn ông lười biếng ngồi trên ghế sô pha bằng da thật, nhìn một báo một người chậm rãi đi về phía anh.

Báo trắng nhìn nhìn người đàn ông, thả cô bé lên trên thảm, từ từ di chuyển tới bên cạnh người đàn ông nằm sấp xuống, cái đầu xinh đẹp dựa vào trên đùi anh, miệng còn phát ra tiếng ngáy làm nũng.

Người đàn ông đưa tay nhẹ nhàng vỗ về da lông của nó, đôi mắt màu xám tro lại nhìn thẳng về cô bé ở trên thảm.

Cô bé cũng nhìn thẳng về phía anh, chú thật xinh đẹp a...còn xinh đẹp hơn cha nửa.

Một lúc sau, cô bé mở miệng." Chú là chú thiên sứ sao?"

Người đàn ông sửng sốt, nở nụ cười tà mị "Chú là chú Satan."

"Chú đầu đất? Vì sao? Vì chú rất ngốc sao?" Cô bé tò mò nghiêng đầu, ngây ngốc hỏi.

Người đàn ông nhíu nhíu mày kiếm, không để ý lối suy nghĩ của cô bé. Trái lại là báo trắng dựa vào chân ông phát ra tiếng meo meo, giống như là đang cười?

Người đàn ông không vui nhìn nó, vỗ nhẹ cái mông co giãn của nó.

Sau đó, ánh mắt lại nhìn về phía cô bé tròn trịa mập mạp trước mắt này giải thích: "Chú là chú ma quỷ."

Cô bé ngẩn người, vui vẻ cười rộ lên: "Gạt người, ma quỷ sao lại xinh đẹp như chú ."

"Ha ha, chú là ma quỷ đặc biệt." Người đàn ông nhìn cô bé miệng cười ngây ngô cũng không khỏi mỉm cười.

"Vậy...chú ma quỷ, cháu không tìm thấy cha mẹ, chú có thể giúp cháu tìm bọn họ không?"

Đột nhiên cô bé ngừng cười, hốc mắt có chút đỏ.

"Đương nhiên có thể, qua vài ngày chú sẽ bảo bọn họ đến đón cháu." Người đàn ông an ủi.

"Thật vậy sao?"

"Thật."

Nét mặt cô bé nhanh chóng chuyển sang trời trong, nhìn anh cười hì hì.

Đột nhiên người đàn ông đứng lên, đi đến trước mặt cô bé, ôm lấy cô đi về phòng: "Cháu tên là gì?"

"Cháu tên là Viên Cổn Cổn."

"Viên...Cổn Cổn?" Người đàn ông ngẩn người

"Đúng vậy, Viên Cổn Cổn, còn chú? Chú ma quỷ?" Cô bé vô cùng thân thiết ôm cổ của anh.

"Gọi chú là chú Tước là được." Người đàn ông nhẹ nhàng nói.

"Chú Tước." Cô bé ngọt ngào gọi.

"Ngoan, chú đưa cháu vào phòng trước, để cho người hầu tắm rửa cho cháu, cho cháu ăn cơm, cơm nước xong cháu liền ngủ sớm một chút, được không?" Người đàn ông vừa đi vừa nói chuyện.

"Được." Cô bé ngoan ngoãn gật gật đầu

"Ngoan." Người đàn ông nhanh chóng bước đến phòng, đặt cô bé ở trên giường

"Để chú gọi người đến chăm sóc cháu, ngoan ngoãn ở trong này không được chạy lung tung, biết không?"

"Biết." Cô bé cười ngọt ngào vẫy vẫy tay với anh.

Khóe miệng người đàn ông kéo nhẹ, xoay người đi ra ngoài còn thuận tay khép cửa lại.

Viên Cổn Cổn...xem ra... lựa chọn này cũng không tệ...  

CHƯƠNG 2: KHẤU LÊ LẠC VÀ HẮC VIÊM TƯỚC

  Trong phòng

"Tiểu giặc lùn." Tiếng gọi từ tính gợi cảm phát ra từ miệng người đàn ông, chỉ thấy con ngươi màu xám tro của anh nhìn người phụ nữ trên giường không chớp mắt..

Người phụ nữ trên giường, một đầu tóc dài mềm mại màu trắng bạc dán vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, cô có đôi con ngươi màu tím nhạt, mê hoặc mà không dung tục, quyến rũ mà không ngán, lông mi nhỏ giống như cánh quạt, cái mũi xinh xắn đứng thẳng, môi trái tim mềm mại trắng mịn, cằm nhỏ kiên quyết, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay, tóm lại, cô rất đẹp, rất rất đẹp.

Đẹp đến không giống một con người chân thật.

Người phụ nữ không vui nhìn người đàn ông một chút, khẽ mở môi đỏ mọng ra: "Chữ Khấu của em là chữ viết đứng đầu, không phải chữ khấu giặc lùn kia, đừng gọi bậy, em đề nghị anh nên học thêm kiến thức khoa ngôn ngữ Trung Quốc, người nước ngoài."

Người đàn ông nhíu nhíu mày kiếm, giơ cánh tay lên, vươn ngón tay thon dài ra, không biết đã làm ra động tác gì, chỉ thấy cổ áo của người phụ nữ giống bị người ta dùng sức xé rách, lộ ra đồ lót màu đen gợi cảm...

Người phụ nữ khẽ kêu một tiếng, vội vàng che ngực chui vào trong chăn,thở phì phì trừng lớn mắt to xinh đẹp nhìn người đàn ông: "Hắc Viêm Tước, anh lại dùng chiêu này, không ngán sao? !"

Người đàn ông nở nụ cười tà mị, đi qua xốc chăn lên đè cô ở dưới người, cười nhẹ nói: "Em gọi anh là gì? Hả?"

Người phụ nữ nhìn nhìn khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ của anh, nuốt nuốt nước miếng, đây là uy hiếp, uy hiếp trắng trợn.

"Nói, tiểu giặc lùn, em vừa gọi anh là gì?" Hắc Viêm Tước nhìn cô vợ nhỏ xinh đẹp ở dưới người mình, hưởng thụ niềm vui trêu đùa cô.

"Ông...ông xã." Cô gái nhỏ cực kỳ đáng thương đương nhiên khuất phục dưới thế lực tà ác.

"Ừm, rất tốt, kêu lại hai lần nửa để anh nghe một chút."

Ác ý, người này có ác ý, ở trong lòng cô gái nhỏ lớn tiếng phê phán anh nhưng ở ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn hét lên: "Ông xã, ông xã."

"Ngoan, thưởng em một nụ hôn." Hắc Viêm Tước cúi đầu bắt lấy được đôi môi trái tim của cô.

"Ưm...."

Vừa hôn xong, hơi thở người phụ nữ dồn dập nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng .

"Lạc nhi, anh muốn em." Giọng người đàn ông khàn khàn khẽ cắn lỗ tai của cô.

"Chờ...chờ chút" Người phụ nữ chống đẩy anh.

"Sao vậy?" Người đàn ông không kiên nhẫn nhíu mày kiếm.

"Em có chuyện nói với anh." Người phụ nữ vỗ nhẹ bộ ngực khêu gợi của anh.

"Để nói sau." Người đàn ông bắt lấy tay cô, tiếp tục tiến công.

"Ưm...Tước...Chờ chút...em nói một chút đã." Người phụ nữ vùng vẫy không thuận theo.

"Khấu Lê Lạc! Đừng ầm ĩ! Quấy rối hứng thú của người khác là rất thiếu đạo đức em biết không?" Người đàn ông không vui khiển trách.

Người thiếu đạo đức là người không cho người ta nói...Không chỉ thiếu đạo đức, tinh trùng còn lên não...Khấu Lê Lạc ủy khuất.

Môi đỏ mọng, không dám nói ra suy nghĩ trong lòng...chỉ có thể đáng thương tội nghiệp nhìn anh.

"Chờ một chút thôi..."

Hắc Viêm Tước hít sâu một cái "Cho em năm phút, nói mau." Cô gái chết tiệt, lại hành hạ anh.

"Em rất thích cô bé lúc nảy, anh cảm thấy cô bé có xứng với Triệt hay không?" Khấu Lê Lạc tranh thủ thời gian nói.

Hắc Viêm Tước nhíu nhíu mày kiếm: "Có thể được."

Nghe vậy, Khấu Lê Lạc mặt mày hớn hở ôm cổ anh: "Thật vậy sao? Anh cũng cảm thấy cô bé đáng yêu đúng không, em có linh cảm cô bé là một nửa kia của Triệt."

"Khi nào thì em mới có thể đem toàn bộ chú ý vào người anh?" Hắc Viêm Tước lạnh lùng nói.

Khấu Lê Lạc sửng sốt, mặt đỏ hôn lên môi mỏng của anh: "Bọn nó là con trai của anh, là con của em và anh a."

Hắc Viêm Tước hừ lạnh một tiếng, không thể phủ nhận.

Đột nhiên Khấu Lê Lạc rũ lông mi xuống: "Triệt di truyền dòng máu của em, mà Minh lại di truyền dòng máu của anh, cũng bởi vì như vậy, con đường tình cảm sau này của bọn nó nhất định sẽ rất khó khăn, anh cũng biết...năm đó nếu không có anh thì em đã chết từ lâu, tuy Triệt không di truyền 'nhân tố không ổn định' và 'tác dụng phụ' từ cơ thể em, nhưng ...dù sao thì nó cũng di truyền dòng máu của em...Tước...Em không muốn cả đời con trai em đều lạnh lùng như băng, không hiểu tình yêu như vậy, em muốn bọn nó hạnh phúc giống như chúng ta, anh hiểu không?"

"Anh mới nói một câu em đã nói một đoạn dài, anh có thể nói không hiểu sao?" Hắc Viêm Tước nhàn nhạt nói.

Khấu Lê Lạc nâng con ngươi màu tím ướt át lên, gắt gao nhìn chằm chằm anh: "Em nghiêm túc."

"Không cho phép khóc!" Hắc Viêm Tước nhíu mày lạnh lùng quát.

Người nào đó vốn là sẽ không khóc nhanh như vậy, bị anh hung dữ như vậy, từng giọt nước mắt như trân châu chảy xuống dưới khuôn mặt xinh đẹp.

Hắc Viêm Tước cúi người ngăn chặn miệng nhỏ của cô, môi lưỡi triền miên hết sức khiêu khích, mãi đến khi cô không thở được mới buông cô ra, gắt gao nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, thấp giọng nói: "Lạc nhi, đừng nghĩ đến những chuyện quá khứ nửa, chỉ cần biết rằng em là của anh, anh là của em, vậy thì đủ rồi, còn về chuyện của Triệt giao cho anh là được, đừng rơi nước mắt nửa."

Khấu Lê Lạc nhìn anh, gật gật đầu.

Hắc Viêm Tước dịu dàng hôn lên nước mắt óng ánh trong suốt trên mặt cô, động tình thích thú xoa nhẹ thân thể mềm mại lung linh của cô....

Đêm...đang bùng cháy...  

CHƯƠNG 3: CUỐI CÙNG CŨNG CÓ CÃM GIÁC LÀM MẸ RỒI SAO !!

Sáng sớm ••••

Một giấc ngủ đến sáng, Viên Cổn Cổn thoải mái ríu rít vài tiếng, từ từ mở mắt to ra, mơ màng dụi dụi mắt, duỗi thẳng thắt lưng, ngồi dậy, oa...Đây không phải là phòng của cô bé...đúng rồi...

Ngày hôm qua có một dì cho cô bé viên kẹo, kẹo ăn rất ngon, nhưng mà sau khi ăn xong thì cũng không thấy cha mẹ xuất hiện.

Sau đó chạm mặt con chó lớn xinh đẹp, còn có chú đẹp trai...

Viên Cổn Cổn gãi gãi đầu cười ngây ngô, xuống giường đi vào phòng tắm...mẹ đã nói qua, sau khi rời giường thì chuyện đầu tiên là mở mắt, chuyện thứ hai chính là phải xuống giường đánh răng rửa mặt....

Khấu Lê Lạc nhẹ tay nhẹ chân trèo xuống giường, kiễng chân lên đi như trộm, đi ra khỏi cửa phòng...cô muốn đi xem cô bé Viên Cổn Cổn kia có rời giường chưa....

Viên Cổn Cổn buồn rầu nhìn bồn rửa mặt vẫn còn quá cao so với cô bé, không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể nhảy nhảy lên hi vọng lấy được cái dụng cụ rửa mặt trên mặt thủy tinh...

Khấu Lê Lạc buồn cười nhìn 'thân thể tròn tròn' bĩu môi, không ngừng cố gắng nhảy lên...rơi xuống, nhảy lên, rơi xuống...

"Cháu đang làm cái gì vậy?"

Viên Cổn Cổn bị tiếng nói đột ngột xuất hiện làm cho hoảng sợ, khẩn trương quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng....

Oa... tiên nữ...

"Chị là ai?"

"Dì là nữ chủ nhân nơi này a." Khấu Lê Lạc đi qua dịu dàng ôm lấy cô bé, cười đến xinh đẹp ngọt ngào.

Từ trước đến nay đối với ai Viên Cổn Cổn cũng đều muốn hôn, huống chi đối tương lại là tiên nữ xinh đẹp như vậy

Chỉ thấy cô bé ngoan ngoãn ôm cổ Khấu Lê Lạc, nhỏ giọng nói "Em gọi là Viên Cổn Cổn, còn chị?"

Viên Cổn Cổn? Tên Cổn Cổn, họ Viên? Lấy tên này cũng quá...đáng yêu...

"Cháu phải gọi dì là dì không phải là chị, cháu gọi dì là dì Lê là được." Khấu Lê Lạc cười, nhẹ đặt cô bé lên trên bồn rửa tay.

"Dì Lê." Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn thét lên, giọng nói của cô bé đặc biệt mềm mại làm cho Khấu Lê Lạc rất thích.

"Thật ngoan, có phải Cổn Cổn muốn đánh răng rửa mặt hay không?" Khấu Lê Lạc cười xoa xoa đầu cô bé.

Viên Cổn Cổn gật gật đầu"Đúng vậy a, nhưng mà quá cao, lại không có ghế trẻ con..."

"Không sao, dì Lê giúp cháu đánh răng rửa mặt được không?" Khấu Lê Lạc lại không nhịn được véo véo đôi má đáng yêu của cô bé.

Viên Cổn Cổn vẫn cười ngọt ngào , tùy ý cô trêu chọc "Được a, cám ơn dì Lê."

"Ha ha, Cổn Cổn thật ngoan, thật hiểu chuyện" Khấu Lê Lạc vừa khích lệ vừa cầm lấy cái ly và bàn chãi đánh răng trên mặt thủy tinh xuống,

Rót nước ấm vào trong ly, lại nặn kem đánh răng lên trên bàn chãi đánh răng, sau đó cẩn thận dịu dàng thay cô bé nào đó đánh răng.

Trời ạ...rốt cuộc cô cũng có cảm giác làm mẹ rồi....cô bé này thật sự là quá đáng yêu ....

Sau khi giúp cô bé đánh răng xong lại giúp cô bé rửa mặt, sau đó lấy khăn mặt mới và bàn bàn chãi đánh răng từ trong ngăn tủ ra tự mình rửa mặt...vừa rồi cô sợ đánh thức người đàn ông bá đạo kia nên cô chưa làm gì đã tới đây...

Sau khi rửa mặt xong, cô cười ngây ngô ôm cô bé đi ra phòng tắm, đặt cô bé ở trên giường.

"Cổn Cổn đói bụng không?"

Viên Cổn Cổn sờ sờ bụng nhỏ của mình, ngây ngốc gật đầu"Đói bụng."

"Dì đưa con đi ăn." Khấu Lê Lạc bế cô bé xuống giường, nắm bàn tay nhỏ trắng trẻo mập mạp của cô bé đi tới nhà ăn.

Cô quyết định...Người con dâu này, cô nhất định phải có!

CHƯƠNG 4: TƯỚNG ĂN ĐÁNG YÊU

Trong phòng ăn

"Cổn Cổn, ăn ngon không?" Khấu Lê Lạc vui vẻ nhìn bộ dáng ăn của quả cầu nhỏ trước mắt, đứa bé thật đáng yêu , ăn một chút cũng có thể lam2 cho cô cười đến vui vẻ như thế, giống như trên thế giới này không có việc gì có thể làm cho cô vui vẻ như vậy...

"Ăn ngon, sao dì Lê không ăn?" Viên Cổn Cổn vừa gặm cánh gà vừa cười ngọt ngào nhìn về phía Khấu Lê Lạc.

"Bởi vì dì Lê cảm thấy bộ dáng khi ăn của Cổn Cổn thật đáng yêu cho nên cũng quên ăn."

Khấu Lê Lạc mỉm cười giúp cô bé lau miệng và quần áo dính dầu mỡ.

Viên Cổn Cổn để cánh gà trong tay xuống, vươn tay cầm một cái đưa tới bên miệng Khấu Lê Lạc: "Dì cũng ăn đi, mẹ cháu nói qua, không ăn bữa sáng sẽ không xinh đẹp, dì xinh đẹp như vậy, không thể biến thành không xinh đẹp ."

Khấu Lê Lạc bị lời nói ngây thơ của cô bé chọc cho cười, nhận lấy cánh gà trong tay cô bé cũng bắt đầu ăn.

Hắc Viêm Tước cau mày nhìn hình ảnh ấm áp trước mắt, trong lòng cực kỳ khó chịu, cô gái chết tiệt này luôn coi lời anh nói như gió thổi qua tai, đi vào tai trái thì ra tai phải.

"Chú Tước, chào buổi sáng." Đột nhiên Viên Cổn Cổn nhìn về phía sau Khấu Lê Lạc, cười ngọt ngào nói.

Khấu Lê Lạc sửng sốt...Anh thức dậy a... vội vàng quay đầu, cười gượng nhìn anh: "Ông xã, chào buổi sáng, sao anh không ngủ nhiều một chút ."

Hắc Viêm Tước kéo nhẹ khóe miệng, đi đến bên người cô: "Lạc nhi, dường như em không để lời nói tối qua của anh ở trong lòng."

"Nào có..." Khấu Lê Lạc nhỏ giọng ngập ngừng nói.

"Anh đã nói trước khi anh rời giường thì không cho phép em xuống giường, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả, em có để trong lòng sao? Hay lả em cho rằng anh nói đùa ?" Tay của Hắc Viêm Tước chơi đùa vuốt ve mái tóc dài trắng bạc của cô, khóe miệng mỉm cười tà tứ mà mị hoặc ...

"Tước! Cổn Cổn còn ở đây..."Khuôn mặt Khấu Lê Lạc ửng hồng nhìn anh...người đàn ông này quá tà ác ...


"Yên tâm, căn bản là cô bé không nghe." Hắc Viêm Tước nhìn quả cầu nhỏ đang ăn rất vui vẻ kia, cô bé kia rất có khả năng ăn uống....

Khấu Lê Lạc quay đầu nhìn về phía Viên Cổn Cổn....chỉ thấy hai tay nhỏ trắng trẻo mập mạp của cô bé gắt gao cầm cánh gà, hàm răng trắng nhỏ cố gắng 'phấn đấu'... ăn rất ngon miệng...

"Tiểu giặc lùn!" Hắc Viêm Tước không vui thấp giọng gọi.

"Là Khấu không phải giặc!" Khấu Lê Lạc quay lại tức giận nhìn anh.

"Đừng dài dòng, em nói, anh nên phạt em như thế nào?" Hắc Viêm Tước nhướng mày kiếm, không để kháng nghị của cô vào mắt.

"Anh!....Được thôi....Lần sau em sẽ không như thế nửa, em sợ Cổn Cổn rời giường đói bụng thôi."

Khấu Lê Lạc ủy khuất chép miệng.

"Hừ" Hắc Viêm Tước hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.

Khấu Lê Lạc làm nũng kéo kéo quần áo của anh, nhỏ giọng nói: "Đừng nóng giận có được hay không, ngồi xuống ăn bữa sáng đi."

Hắc Viêm Tước nhìn nhìn cô, ngồi xuống bên cạnh cô bắt đầu dùng cơm.

Khấu Lê Lạc thè lưỡi, tiếp tục ăn bữa sáng của mình, còn thường giúp Viên Cổn Cổn kẹp rau, lau chùi miệng...

Mà Viên Cổn Cổn chỉ là cười ngọt ngào mà ăn ăn ăn ...ăn cực kỳ vui vẻ...mà không biết trong nhà cô bé sắp sụp đổ.


CHƯƠNG  5: THẬT RA, LÀ YÊU

  Nhà lớn họ Viên.

"Cổn Cổn của tôi đâu?" Bàng Đô Đô bình tĩnh nhìn ông xã của mình.

Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn cô, mệt mỏi đè huyệt thái dương của mình không nói lời nào...

"Anh chán ghét tôi cũng không sao cả, anh tìm phụ nữ về vũ nhục tôi cũng không sao, nhưng mang Cổn Cổn đi giấu có được không?

"Tôi không thể không có con bé" Vẻ mặt của Bàng Đô Đô không chút thay đổi, chỉ có giọng nói run nhè nhẹ và hốc mắt đỏ bán đứng vẻ ngoài bình tĩnh.

Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn cô, không biết nên nói như thế nào...

"Anh giấu con bé phải không, vì sao...vì sao phải đối với tôi như vậy, bắt đầu từ ngày mua tôi trở về, anh liền không thích tôi, chán ghét tôi, nếu là như vậy vì sao lúc trước phải mua tôi về, vì sao muốn kết hôn tôi, vì sao để cho tôi mang thai đứa con của anh... vì sao tôi chủ động rời khỏi trả lại tự do cho anh còn bắt tôi trở về..vì sao..." Bàng Đô Đô không nhịn được chảy nước mắt, ánh mắt đau lòng nhìn Viên Tịnh Lưu ....Vì sao cô thương anh như vậy mà anh lại đối với cô như vậy.

Viên Tịnh Lưu hất mặt, né tránh ánh mắt của cô, môi mỏng kéo căng vẫn không hé miệng.

"Đủ rồi, tôi chịu đủ rồi, Cổn Cổn liền đi theo anh, tôi biết anh sẽ đối tốt với con bé, tôi coi như giữa chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì, lần này đừng đến tìm tôi nửa, cho dù anh lại lấy Cổn Cổn ra uy hiếp tôi cũng vô dụng, cùng lắm thì chết thôi, tôi không sao cả , tạm biệt." Bàng Đô Đô lau nước mắt rơi mãi không dứt, đi qua người anh, không liếc nhìn anh một cái.

Viên Tịnh Lưu giữ chặt tay cô, lạnh lùng nói: "Không cho phép đi."

"Anh lại không cho phép đi, hoặc là anh giết tôi, hoặc là buông tay, anh ra tay đi, anh giết tôi đi."

Bàng Đô Đô kích động cầm lấy dao rọc giấy trong ống viết trên bàn muốn vạch cổ tay của mình, Viên Tịnh Lưu nhanh tay lẹ mắt bắt lấy tay cô, đoạt lấy 'hung khí 'trong tay cô vứt trên mặt đất, hét lớn: "Bàng Đô Đô, em điên rồi sao!"

"Tôi điên rồi, bị anh chơi đùa đến điên rồi, anh vui rồi chứ? Anh giết tôi đi, giết tôi đi, tôi không muốn tiếp tục như vậy nửa. Tôi biết mệt mỏi, tôi biết đau khổ...vì sao anh có thể tàn nhẫn như vậy, năm năm trước cho dù tôi yêu anh như thế nào, anh cũng xem như không có, lạnh lùng như băng, luôn luôn chán ghét tôi, năm năm sau lúc anh đã trở thành một vết sẹo trong lòng tôi, lúc tôi và Cổn Cổn có thể nương tựa nhau sống thì anh lại xuất hiện đưa tôi trở về, còn tán tỉnh yêu thương người phụ nữ khác trước mặt tôi, hung hăng vạch trần vết sẹo của tôi, lại còn tàn nhẫn rắc muối lên trên đó, vì sao...vì sao anh có thể tàn nhẫn như vậy...tôi chưa từng làm cái gì sai ...chỉ là yêu anh, như vậy cũng là sai sao?

Cũng là lý do để anh hành hạ tôi sao? Nếu là như thế, khi tôi quyết định không thích anh, vì sao anh còn không buông tha tôi...

Hu hu...Rốt cuộc là anh muốn thế nào ...muốn tôi chết sao....thật sự...đủ rồi."

Bàng Đô Đô kêu khóc điên cuồng, đánh đấm Viên Tịnh Lưu, dường như muốn đem tất cả ủy khuất khóc hết ra ngoài,

Thật sự đủ rồi, cô không muốn tiếp tục như vậy nửa.

Viên Tịnh Lưu để mặc cô phát tiết gắt gao ôm cô vào trong ngực, không cho cô làm bản thân bị thương...Anh cũng không muốn làm tổn thương cô.

Chỉ là anh không biết nên yêu một người như thế nào, trời sinh anh bản tính lạnh lùng, không chỉ đối với cô mà đối với bất cứ ai đều như vậy, nhưng gặp phải cô, cô rộng rãi lạc quan, cả ngày đều là khuôn mặt tươi cười , cho dù anh lạnh nhạt với cô cô vẫn cười ngọt ngào ở bên cạnh anh, anh không biết mình làm sao, càng ngày càng ... muốn để ý cô hơn, một phút không nhìn thấy cô thì toàn thân liền khó chịu, anh cho rằng cô biết tâm tình của anh, biết anh để ý cô, cho rằng bọn họ sẽ như vậy cả đời.

Đến già, cô vẫn sẽ cười ngọt ngào nấu cơm cho anh, cười ngọt ngào ghé vào lỗ tai anh líu ríu, nhưng mà năm năm trước cô rời khỏi, khi anh biết tin này, quả thực liền muốn sụp đổ, hôm trước bọn họ còn triền miên ở trên giường, hôm sau cô cứ lặng lẽ rời đi như vậy, hơn nửa còn không đem theo bất cứ thứ gì anh cho cô, trong phút chốc anh liền hận cô, oán cô, nói với chính mình, cô rời khỏi cũng không có gì, anh vẫn chính là anh, không có bất cứ thay đổi gì.

Lại càng không đi tìm cô...nhưng anh thử dùng thời gian bốn năm lẻ chín tháng để quên cô, cuối cùng vẫn thất bại, vào tháng mười năm thứ bốn anh quyết định đi tìm cô về, nói với chính mình...anh chỉ là không có chấp nhận cô phản bội mà thôi, nhưng cô lại cho anh một ngạc nhiên vui mừng lớn hơn nửa, đó chính là Viên Cổn Cổn, cô vì anh mà sinh con gái, sau khi biết tin này, anh dẫn bọn họ trở về trong đêm ấ, không để ý cô cầu xin, xấu xa uy hiếp cô, để cho cô thỏa hiệp, để cho cô ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, vì trừng phạt cô giấu diếm và rời đi, thái độ đối với cô cũng không quá tốt.

Thật ra anh vốn muốn tha thứ của cô, muốn học cách đối xử tốt với một người...đối xử dịu dàng với một người...nhưng mà cô không tiếp nhận.

Cô cố ý phân rõ giới hạn hoàn toàn chọc giận anh, vì thế...tối qua anh mới làm chuyện ấu trỉ kia.

Chính là tán tỉnh người phụ nữ khác trước mặt cô..hi vọng có thể kích thích lòng ghen tỵ của cô, cho anh biết...thật ra cô vẫn yêu anh, liền giống như năm năm trước ...nhưng mà cô không có...cô bình tĩnh nhìn, sau đó lên lầu...

Cô không biết là, bóng dáng cô vừa biến mất trước mắt anh, anh liền không chịu nói đẩy ngời phụ nữ trên đùi ngã xuống đất,

Anh...Thật ra chưa làm cái gì...Vào hai ngày trước anh sắp nhịn không được muốn giải thích với cô.

Lại không thấy Cổn Cổn đâu...Căn bản là anh không dám nói với cô...chỉ có thể mặc cô hiểu lầm... vừa mới thấy cô cầm lấy dao rọc giấy muốn tự mình hại mình...anh mới hiểu được...thì ra...anh yêu cô...

Yêu cô gái kỳ lạ này, cô gái nhỏ cởi mở hoạt bát, nhưng mà....rốt cuộc anh đã làm cái gì...

Để cho người anh yêu biến thành như thế này...Rốt cuộc anh đang làm cái gì.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro