QUYỂN 2: CHƯƠNG 121-130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: babynhox: DĐLQĐ

CHƯƠNG 121: EM CHÍNH LÀ MỘT NGƯỜI BIẾN DẠNG

  Viên Cổn Cổn ngẩn người, thành thật lắc đầu.

Hắc Viêm Triệt trừng mắt nhìn cô, cố gắng khống chế bản thân không đánh cô một trận nửa.

"Em... Em thật sự không biết..." Viên Cổn Cổn bị anh nhìn làm cho trong lòng sợ hãi, nghẹn ngào nói.

Hắc Viêm Triệt chỉ nhìn cô mà không nói gì, nhưng cả người phát ra tức giận làm cho người nào đó cực kỳ khẩn trương.

"Hu hu... Em thật sự không biết, em cũng chưa từng có cục cưng, nếu em biết thì tuyệt đối sẽ không uống thuốc lung tung... Hu hu... Người ta cũng muốn có cục cưng mà..." Viên Cổn Cổn lấy mu bàn tay che mắt khóc lớn.

"Khóc cái gì mà khóc!" Hắc Viêm Triệt kéo tay cô ra, nóng nảy quát.

"Làm sao bây giờ... Cục cưng của em..." Viên Cổn Cổn đau lòng nhìn anh.

"Cục cái đầu em, em là đại ngu ngốc, ngoại trừ khóc thì còn biết cái gì!"

"Hu hu... Có phải cục cưng của em sẽ bị biến dạng hay không?" Vẻ mặt ngày tận thế của Viên Cổn Cổn làm cho cơn tức của người nào đó giảm đi một nửa.

"Em chính là một người biến dạng, não biến dạng." Hắc Viêm Triệt lau nước mắt của cô, cúi đầu hung hăng cắn lên môi của cô.

"Đau..." Viên Cổn Cổn nhăn mày nhỏ giọng thì thào.

"Ngu ngốc." Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng ngây ngô của cô, không rống to nửa.

"Cục cưng của em..."

"Em không có mang thai." Hắc Viêm Triệt tức giận nói.

"Làm sao anh biết?" Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi còn hơi lo lắng.

Hắc Viêm Triệt hít sâu một hơi, nói với chính mình là phải bình tĩnh, "Thời gian kinh nguyệt của em vừa mới kết thúc."

"Hả? Đúng rồi..." Người nào đó nghĩ nghĩ, nghiêm túc gật gật đầu.

"Đúng cái đầu em!" Hắc Viêm Triệt hung hăng cắn một cái lên mặt cô.

"Ưm...Đừng..." Viên Cổn Cổn vươn tay đẩy anh.

Hắc Viêm Triệt bắt lấy tay cô, hôn lên môi cô.  

  "Triệt..." Viên Cổn Cổn hơi đỏ mặt thì thào.

Hắc Viêm Triệt vươn tay kéo váy ngủ của cô, bàn tay to dao động trên làn da non mềm của cô.

"Ưm... Hôm nay đừng..." Viên Cổn Cổn hơi vặn vẹo thân thể không yên.

Hắc Viêm Triệt không để ý đến cô, môi mỏng khêu gợi để lại dấu ấn trên cổ trắng nõn của cô.

"Đừng để lại dấu... Đừng..." Viên Cổn Cổn rụt rụt cổ, hai mắt mờ mịt.

Hắc Viêm Triệt phủ tay lên mềm mại đầy đặn, nhẹ nhàng xoa nắn.

"Đừng... Hôm nay đừng..." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, nói lớn tiếng.

"Đừng ồn ào!" Hắc Viêm Triệt ngẩng đầu hét lớn, con ngươi màu tím nhạt chứa đựng không vui và tình dục dày đặc.

Viên Cổn Cổn bị anh làm cho giật mình, ủy khuất dẹp miệng xuống, nước mắt vừa mới dừng lại bắt đầu tích tụ.

"Cảnh cáo em tốt nhất đừng khóc, kiên nhẫn của anh luôn luôn có hạn." Giọng của Hắc Viêm Triệt khàn khàn, nhíu mày.

Cái gì có hạn... Căn bản là không có... Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi nhìn anh, "Mông đau quá."

"Đáng đời." Hắc Viêm Triệt không có đồng tình lại phun ra hai chữ, cúi đầu tiếp tục công thành đoạt chiếm đất.

Vì thế, độ nóng liền tăng cao, lửa giận của người nào đó trực tiếp chuyển thành lửa dục, trong phòng nhanh chóng truyền ra tiếng thút thít và tiếng ngâm mềm mại uốn khúc...

"A... Đau... Hu hu... Nhẹ chút..."

"Đừng ở đó... Hu hu...Đừng mà..."

"Đau...Ư... A... Triệt..."

"Hu hu... Đừng... A..."

Tình cảm mãnh liệt qua đi, Viên Cổn Cổn nằm sấp ở trên giường thở phì phò.

Hắc Viêm Triệt khẽ vuốt mông nhỏ vẫn sưng như cũ, lên tiếng "Mấy ngày nay em ở nhà, không cho phép đi đâu."

"Vì sao?" Viên Cổn Cổn không hiểu nhìn anh.

"Không vì sao."

"Vậy còn anh?"

"Có việc thì gọi cho anh." Hắc Viêm Triệt không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô.

"Anh muốn đi đâu?" Viên Cổn Cổn bĩu môi hơi không vui.

Hắc Viêm Triệt vươn tay vuốt nhẹ tóc ướt mồ hôi của cô, "Đi công ty."

"Vì sao em không thể đi?"

"Em muốn đi như vậy?"

Hắc Viêm Triệt hơi dùng sức ở trên mông nhỏ người nào đó liền kêu đau.

"A... Đau..." Viên Cổn Cổn nhăn mày nghiêng người né tránh tàn phá của anh.

Hắc Viêm Triệt thu tay, nằm ở trên giường nhắm mắt tím lại, loại phụ nữ ngốc nghếch này, cho dù đối xử tốt với cô cô cũng không biết, cũng không nhận ra được, anh đau lòng là dư thừa...

"Vậy chừng nào thì anh trở về?" Viên Cổn Cổn nhích nhích tiến vào trong lòng anh, tìm kiếm nhiệt độ cơ thể của anh.

"Trước giờ cơm chiều." Hắc Viêm Triệt vươn tay ôm lấy thân thể mềm mại của cô, rất hài lòng động tác này của cô.

"Vậy em có thể dẫn đám bảo bối đi dạo không?"

"Lỗ tai em có vấn đề? Hay là xem lời của anh như gió thổi bên tai?" Hắc Viêm Triệt không vui nhếch mày kiếm, níu lỗ tai của cô lên.

"Đau..." Viên Cổn Cổn giữ chặt tay anh, đau nhăn mày lại.

"Chỗ nào cũng không cho đi, ngoan ngoãn ở nhà." Hắc Viêm Triệt nới tay ra khỏi lỗ tai cô, lớn tiếng nói.

"Dạ..." Viên Cổn Cổn xoa xoa lỗ tai ngoan ngoãn gật gật đầu.

"Không cho ăn vụng thức ăn vặt."

"Dạ..."

"Không cho dẫn bọn nó vào phòng."

"Dạ..."

"Không cho vào phòng bếp."

"Dạ..."

"Trở về sẽ ăn cơm chiều với em."

"Được."

"Buổi tối xem tivi với em."

"Được."

"Anh còn muốn."

"Được... Hả? A...Đừng...Ưm...Chỗ đó không được..."  

CHƯƠNG 122: SỨC QUYẾN RŨ KHÔNG GÌ SÁNH BẰNG

  Hôm sau, giữa trưa 12 giờ 46 phút, Viên Cổn Cổn lười biếng nằm ở trên cỏ ngoài vườn hoa, bên cạnh là một đoàn quân động vật.

Á Tư đứng ở một bên, khóe miệng vẫn treo ý tao nhã ý cười tao nhã như bình thường.

"Anh Á, vì sao hôm nay anh không đi cùng Triệt?" Viên Cổn Cổn hơi không hiểu nhìn anh ta.

"Chủ nhân bảo anh ở lại với em, em không thích anh ở lại với em sao?" Á Tư cười khẽ học cô ngồi trên cỏ, khu vui chơi trong vườn hòa có vẻ không hợp với bộ âu phục trên người anh ta

"Thích mà, chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, không phải mỗi ngày anh và anh Nhã đều đi theo Triệt sao?" Viên Cổn Cổn vừa nói vừa lơ đễnh vỗ về chơi đùa đám động vật bên cạnh.

"Ha ha." Á Tư cười cười không nói gì.

"Anh Á, em muốn ăn bánh ngọt." Viên Cổn Cổn nhìn anh ta, vẻ mặt chờ mong.

"Được, anh đi lấy cho em, em ăn loại nào?" Á Tư sờ sờ đầu của cô, rất là cưng chiều.

"Em muốn ăn bánh kem việt quất trong tiệm cà phê Tình U." Viên Cổn Cổn lộ ra tươi cười ngọt ngào, hai cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu càng làm cho nụ cười tươi tắn rạng rỡ hơn.

"Tình U? Gần công ty sao?"

"Dạ!" Viên Cổn Cổn vui vẻ gật đầu.

"Nhất định phải ăn ở tiệm đó sao? Đầu bếp bánh ngọt trong nhà làm ăn không được sao?" Á Tư hơi khó xử nhìn cô.

"Không phải, chỉ là đột nhiên rất muốn rất muốn ăn bánh kem việt quất ở đó, Anh Á..." Viên Cổn Cổn nhìn anh ta, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập ba chữ em muốn ăn, đôi mắt trong suốt điềm đạm đáng yêu động lòng người.

Á Tư do dự một chút, nói khẽ "Mua cho em cũng được nhưng em phải đồng ý với anh, không được đi ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà."

"Được! Anh Á vạn tuế." Viên Cổn Cổn vui vẻ ngồi dậy cười tủm tỉm, mắt cong cong thành hai vầng trăng khuyết.

"Ngoan, không thể ra ngoài biết không?" Á Tư đứng lên sờ sờ đầu cô.

"Dạ, em ở nhà chờ anh." Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn nói.

Á Tư cười cười, xoay người rời đi, tuy như vậy xem như là làm trái mệnh lệnh của chủ nhân, nhưng nét mặt và nụ cười như vậy, ai cũng không thể từ chối yêu cầu của cô, huống chi chỉ cần cô không ra khỏi cửa thì không ai có thể uy hiếp đến cô, chủ nhân, thật ngại quá, sự thực chứng minh, sức quyến rũ của Tiểu Cổn Cổn là không gì sánh bằng...

Á Tư đi không lâu, Viên Cổn Cổn nhận điện thoại của Bàng Đô Đô.

"Mẹ."

"Bảo bối thân yêu, con ở nhà sao? Bây giờ mẹ đang trên đường đến nhà con." Bàng Đô Đô lái xe tâm trạng rất tốt.

"Dạ? Một mình mẹ sao?" Viên Cổn Cổn vuốt ve Tiểu Viên, không hiểu hỏi.

"Đúng vậy, mẹ tới đón con đi ăn cơm trưa."

"Cha đâu?"

"Ông ấy ở công ty."

"Hôm nay mẹ không đi cùng cha sao?"

"Không nói nửa, gặp mặt rồi nói."

"Mẹ đợi một chút, Triệt không cho con ra ngoài."

"Cậu ta có ở nhà không?"

"Không có."

"Vậy đi được rồi."

"Nhưng mà..."

"Bảo bối sau khi kết hôn thì con không cần mẹ rồi..."

"Nào có, con đương nhiên cần mẹ."

"Vậy ở nhà chờ mẹ, mẹ sắp đến rồi."

"A... Mẹ... Alo?Alo?" Viên Cổn Cổn nhìn di động, không biết làm sao.

Nửa tiếng sau, chờ Á Tư cầm một cái hộp tinh xảo đi đến vườn hoa thì chỉ nhìn thấy trên bàn điêu khác dán một tờ giầy nhỏ, mặt trên viết (Anh Á, thật xin lỗi, mẹ dẫn em đi ăn cơm trưa, ăn xong mẹ sẽ đưa em về nhà không cần lo lắng cho em, còn nửa... Đừng nói với Triệt, xin nhờ (ㄒoㄒ) ~~)

Á Tư mắng nhỏ một tiếng lấy điện thoại ra ấn dãy số của cô, nhưng không ai nghe máy, chỉ thấy anh ta sốt ruột buông bánh ngọt chạy đi ra ngoài, Cổn Cổn... Em muốn hại chết anh sao...

************************

"Cổn Cổn, ăn ngon không?" Bàng Đô Đô không ngừng gắp thức ăn vào trong chén con gái bảo bối của mình.

"Ăn ngon, sao mẹ biết tiệm mới này?" Viên Cổn Cổn cười uống môt ngụm nước, giảm bớt vị cay trong miệng.

"Nhìn thấy trên tạp chí, vốn muốn gọi cha con cùng đi ăn với mẹ, nhưng ông ấy không thích ăn cay, hơn nữa ông ấy cũng không rảnh." Bàng Đô Đô bĩu môi, dường như hơi không vui.

"Mẹ và cha cãi nhau sao?" Viên Cổn Cổn nhìn bà, nhỏ giọng hỏi.

"Không có, chỉ là gần ông ấy bận rất nhiều việc, mà có thể là mẹ quá tùy hứng rồi." Bàng Đô Đô cười cười, đã bắt đầu tự hối lỗi.

"Có ý gì?" Viên Cổn Cổn không hiểu nhìn bà.

"Chính là hôm nay đột nhiên mẹ muốn tới đây ăn nhưng ông ấy lại không rảnh, cho nên buổi sáng hơi không vui, bây giờ nghĩ lại dường như là mẹ không đúng, ông ấy cũng nói là ngày mai sẽ dẫn mẹ đến đây nhưng mẹ cũng cáu kỉnh với ông ấy." Bàng Đô Đô hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu .

"Không sao đâu mẹ, cha sẽ không giận mẹ." Viên Cổn Cổn nhét một miếng gà xào cay vào trong miệng, cười thật ngọt ngào.

"Ừ." Bàng Đô Đô gật gật đầu, cũng cười.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc âu phục thẳng thớm đi tới, nhìn Bàng Đô Đô lễ phép hỏi "Xin hỏi là Bàng tiểu thư phải không?"

"Tôi đúng là họ Bàng, nhưng không biết có phải vị Bàng tiểu thư cậu muốn tìm hay không." Bàng Đô Đô ngẩn người, lập tức trả lời.

"Thật xin lỗi, là tôi hỏi không đúng câu hỏi, xin hỏi cô là Bàng Đô Đô tiểu thư phải không?" Người đàn ông cười cười, rất có phong độ đàn ông.

"Đúng, có chuyện gì sao?" Bàng Đô Đô gật gật đầu, nhìn nhìn Viên Cổn Cổn.  

CHƯƠNG 123: TÔI TÊN LÀ LONG TỊCH BẢO

  "Là thế này, Viên tiên sinh, phải nói là Viên Tịnh Lưu tiên sinh muốn người và Viên Cổn Cổn tiểu thư đi cùng tôi đến một chỗ, ngài ấy có ngạc nhiên vui mừng cho hai người." Người đàn ông cười khẽ nói.

"Ở đâu?" Bàng Đô Đô liền cười tươi như hoa.

"Mời đi theo tôi." Người đàn ông cười cười, dùng tay ra dấu mời.

Bàng Đô Đô dắt Viên Cổn Cổn vui vẻ đi theo người đàn ông, hoàn toàn phát huy bản năng của mình...

Đây là ngạc nhiên vui mừng trong truyền thuyết? Được rồi, ngạc nhiên thì có nhưng mà vui mừng ở đâu? Bàng Đô Đô và Viên Cổn Cổn hai mặt nhìn nhau, nắm chặt tay của nhau.

"Bàng tiểu thư, mời hợp tác một chút." Người đàn ông vẫn mỉm cười lễ phép, ngay cả giọng điệu cũng mềm mỏng như vậy, nhưng một người đàn ông khác đứng bên cạnh anh ta không thể hiền lành như vậy rồi.

"Nói nhiều như vậy làm gì, đưa đi." Người đàn ông bực dọc nhổ một ngụm đờm trên mặt đất, tiến lên bắt lấy Viên Cổn Cổn.

"A... Anh làm gì, buông tôi ra." Viên Cổn Cổn sợ hãi giãy dụa, la lớn tiếng lên.

"Cổn Cổn, A... Buông ra...Cậu buông tôi ra, đồ siêu lừa đảo..." Bàng Đô Đô muốn kéo người đàn ông bắt con gái mình ra, tiếc rằng bản thân mình cũng bị người ta bắt.

"A... Các người buông chúng tôi ra... Làm gì?" Viên Cổn Cổn cố gắng vung vẫy tay chân, không người đàn ông kéo cô lên xe.

"Buông chúng tôi ra, các người là ai hả..." Bàng Đô Đô dùng sức đẩy người đàn ông bắt bà ra, tiếc rằng sức của bà kém anh ta rất nhiều.

Viên Cổn Cổn sốt ruột mở miệng rộng lộ ra răng trắng, cắn lấy cánh tay người đàn ông ghìm chặt tay cô giống như con thú nhỏ, người đàn ông kêu đau một tiếng đẩy cô ra, nâng tay chính là một cái tát, đánh cô ngã xuống đất.

"Cổn Cổn..." Bàng Đô Đô đau lòng kêu ra tiếng, nước mắt rất nhanh dính ướt lông mi.

Đúng lúc này, chợt hiện ra một bóng dáng , bọn họ đều không thấy rõ là cái gì, chỉ nghe thấy người đàn ông kêu thảm thiết ngã trên mặt đất, bọn họ mới nhìn rõ đó là một cô gái, một cái tóc dài đến chân, một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Không đợi người đàn ông bắt Bàng Đô Đô lấy lại tinh thần, cô gái đánh một quyền vào trên mắt anh ta, anh ta ăn đau liền buông tay ra, lui về sau mấy bước, chỉ thấy cô gái chạy vài bước, nhảy lên nhẹ nhàng đá chân cao lên, chân thon dài đánh trúng cằm người đàn ông, anh ta ngã xuống đất một cách đẹp đẽ, cũng lộ ra 'cảnh đẹp' ... Cô gái vỗ vỗ tay, đi đến hai người đàn ông ngã xuống đất kêu rên trước mặt, ngồi xổm xuống, mỉm cười ngọt ngào hỏi "Có phải các người đã thấy cái gì không nên thấy rồi đúng không?"  

  Hai người đàn ông bị thương nặng, thấy một gái xinh đẹp như vậy ngồi trước mắt, hoàn toàn phát huy bản tính háo sắc, hoàn toàn quên vừa rồi cô có khuynh hướng bạo lực, thành thật mở miệng nói "Quần lót trắng có tính không?"

Cô gái lại cười ngọt ngào, đứng dậy, vận động lắc lư các đốt ngón tay, bẻ bẻ cổ, sau đó...

"A ~~~~~~ a! ! ! ! ! ! !" Hai tiếng hét thảm, xuyên qua bầu trời, còn vang vọng lại.

Sau hai tiếng hét thảm, thế giới...yên tĩnh.

Cô gái tao nhã đi đến gần bọn họ, nâng dậy, cười khẽ hỏi "Hai người không sao chứ."

Viên Cổn Cổn và Bàng Đô Đô nhìn cô gái xinh đẹp đến không giống người thật ở trước mắt, không thể tin được là cô ấy đã cứu bọn họ. Hai người đều bị động lắc đầu.

"Hai người tên là gì?" Cô gái nhìn hai cô gái siêu cấp đáng yêu trước mắt cười ngọt ngào hỏi, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.

"Viên Cổn Cổn."

"Bàng Đô Đô "

Viên Cổn Cổn và Bàng Đô Đô rất tự nhiên mà nói tên của mình.

Tròn vo? Béo ụt ịt? Trời ạ! Tên này lấy rất 'hình tượng', rất tài tình. Cô gái cười lớn lôi kéo tay nhỏ bé non mềm của bọn họ nói "Tên thật đáng yêu, tôi tên là Long Tịch Bảo, bây giờ hai người muốn đi đâu? Có muốn tôi đưa hai người về nhà không?"

Viên Cổn Cổn và Bàng Đô Đô liếc nhìn nhau, lộ ra hai tươi cười siêu cấp đáng yêu, quyết định rất ăn ý, "Đi nhà bạn!"

Vì thế Long Tịch Bảo dẫn theo hai cô gái ngọt ngào đáng yêu châm rãi tiến vào văn phòng tổng giám đốc Long Vũ... Sau khi Viên Cổn Cổn nhìn thấy hai gương mặt tuấn tú giống nhau như đúc thì ngây ngẩn cả người, đó là hai người đàn ông xuất sắc, mày kiếm, mắt ưng, mũi cao thẳng, môi mỏng, khuôn mặt gọt dũa hoàn mỹ, dáng người thon dài, bọn họ là song bào thai, một người nhìn như tao nhã dịu dàng, một lại là khí phách vương giả, nhưng trong lúc này người nào đó đã không có tâm trạng thưởng thức trai đẹp nửa rồi...

"Bảo Bảo, sao em lại tới đây, không phải nói muốn dạo phố sao?" Long Tịch Hiên phản ứng đầu tiên, dịu dàng hỏi.

"Em gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, cứu về hai chị em đáng yêu, hợp nhau nên liền kết bạn." Long Tịch Bảo cười ngọt ngào tiến vào trong lòng Long Tịch Hiên, nhỏ giọng meo meo.

"Em không phải là vợ của Triệt sao?" Long Tịch Bác nhìn Viên Cổn Cổn ngạc nhiên nói.

Viên Cổn Cổn buồn bực nhìn bọn họ, nhỏ giọng nói "Hi, anh Hiên, anh Bác, gần đây các anh khỏe không?" Trời ạ, cô đang làm cái gì, lại đụng phải họng súng, Tịch Bảo lại là em gái bọn họ... Vậy xong đời rồi.

"Hả, các người quen nhau?" Long Tịch Bảo đi đến bên người Viên Cổn Cổn, không hiểu nhìn bọn họ.

"Em ấy là tâm can bảo bối của anh Triệt em đấy." Long Tịch Hiên dịu dàng nói.

Long Tịch Bảo trừng lớn hai mắt, khoa trương hô to ra tiếng "Hắc Viêm Triệt? !"

"Không lễ phép!" Long Tịch Bác cười khẽ chạm chạm lên trán của cô ấy.

Long Tịch Bảo dùng vẻ mặt không thể tin được "Không thể nào... Cái người đàn ông đó có bề ngoài xinh đẹp hơn thiên sứ, tâm hồn lại còn hơn ác ma."

Viên Cổn Cổn nghe vậy, vội vàng dùng vẻ mặt như gặp phải tri kỷ , thân thiết giữ chặt tay Long Tịch Bảo, hai người trình diễn vở kịch 'đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lưng tròng' .

Long Tịch Bác cười vỗ vỗ đầu của người nào đó, nhẹ giọng nói "Tuy rằng là sự thật, nhưng tuyệt đối em đừng để cho cậu ấy nghe được, Tịch Nhi."  

CHƯƠNG 124: CÙNG QUÂN NỔ LỰC

  Long Tịch Bảo đồng tình nhìn Viên Cổn Cổn, vẻ mặt sao cậu có thể rơi vào trong hố lửa, Viên Cổn Cổn dùng lại vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn Long Tịch Bảo, sau đó hai người lắc lắc đầu, thở dài "Ai... "

Song bào thai buồn cười nhìn hai cô gái nhỏ kỳ lạ trước mắt, xem ra tính cách của Triệt không được hoan nghênh cho lắm.

"Đúng rồi, vậy còn Đô Đô? Bộ dạng của hai người giống nhau như vậy, là chị em sao?" Long Tịch Bảo hỏi

Bàng Đô Đô cười ngọt ngào phun ra năm chữ "Dì là mẹ con bé."

Một tiếng ầm vang, Long Tịch bảo bị sét đánh...Dì là mẹ con bé, dì là mẹ con bé...

Một lúc sau, "Bác... Bác gái... Thật sự là bác bảo dưỡng quá tốt, có thể ghép với mẹ Vũ của con."

Bàng Đô Đô hưng phấn lôi kéo tay Long Tịch Bảo, cười hỏi "Thật vậy sao? Thật vậy sao? Ha ha, Bảo Bảo con đúng là đứa nhỏ đáng yêu, có rảnh đến nhà chúng ta chơi, dì nấu món ăn ngon cho con, đúng là đứa nhỏ tinh mắt lại thành thật nửa."

Song bào thai đổ mồ hôi lạnh nhìn nhìn Bàng Đô Đô, đáng sợ, lại là một thiếu nữ được đàn ông cưng chiều đến vô tri... À không, phải là phụ nữ...

Tầng cao nhất tập đoàn Hắc Viêm, văn phòng tổng giám đốc.

"Chủ nhân, thật xin lỗi." Á Tư cúi đầu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tím của người nào đó.

"Đừng nói với tôi là còn chưa tìm được." Hắc Viêm Triệt nhìn anh ta, mỗi một chữ từ trong miệng nói ra đều lạnh sắp kết băng.

"Thật xin lỗi..." Á Tư chỉ có thể nói ba chữ kia.

"Á Tư, anh theo tôi lâu như vậy chắc là thật biết tôi như thế nào?" Hắc Viêm Triệt nói nhẹ nhàng nhưng lại làm cho người ta không rét mà run.

"Thật xin lỗi chủ nhân, nhưng mà..."

"Nhưng anh không cách nào từ chối yêu cầu của cô ấy, cho nên lựa chọn làm trái mệnh lệnh của tôi?" Hắc Viêm Triệt thưởng thức nhẫn tộc Báo trên ngón tay, vẫn là giọng điệu không cao không thấp.

Á Tư nghe vậy lập tức quỳ ở trên mặt đất, đầu gối tiếp xúc sàn nhà phát ra một tiếng 'bịch' "Chủ nhân, thật xin lỗi."

Đúng lúc này, trong phòng yên tĩnh vang lên tiếng nhạc máy móc, Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn dãy số trên điện thoại nhấn phím call.

"Triệt, bà xã đáng yêu của cậu đang ở chỗ của mình." Giọng nói từ tính của Long Tịch Bác truyền đến từ trong điện thoại.

"Bây giờ mình tới ngay." Hắc Viêm Triệt ngây ngẩn cả người, nhàn nhạt nói.

"Đúng rồi, còn có mẹ vợ hoạt bát của cậu nửa." Long Tịch Bác nhìn nhìn ba cô gái bôi thuốc xong đùa giỡn cách đó không, giật giật khóe miệng.

"Ừ..." Hắc Viêm Triệt đau đầu nhíu lông mày cúp điện thoại, cầm lấy áo khoác trên lưng ghế dựa vừa bấm số của Viên Tĩnh Lưu vừa đi ra ngoài cửa.

Á Tư nhìn cửa lớn đóng lại, nhẹ nhàng thở ra, xem ra đã tìm được.

Nhã Tư đứng một bên nhìn anh ta nói "Chuyện này còn chưa qua đâu, bây giờ yên tâm cũng quá sớm."

Á Tư đứng dậy cười lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nhìn lại Nhã Tư "Tôi không có cách nào, đổi lại là anh, anh có thể từ chối yêu cầu của Cổn Cổn sao?"

Nhã Tư mím môi không nói gì.

"Ai...Đúng là đứa nhỏ làm cho người ta đau đầu." Á Tư cảm thán nói.

"Yên tâm, không lâu nửa anh không chỉ là đau đầu mà còn 'đau thịt' ." Nhã Tư không cảm xúc nói ra sự thật.

Á Tư cho anh ta một cái mắt lạnh, không nói chuyện nửa.

Sau khi Hắc Viêm Triệt nhận được điện thoại của Long Tịch Bác, dùng 'tốc độ như bay' chạy tới Long Vũ, 'Ầm' một tiếng, cửa bị người ta thô lỗ mở ra, Viên Cổn Cổn nhìn thấy người tới không khỏi hướng lui về sau mấy bước, Long Tịch Bảo thấy Hắc Viêm Triệt khí thế to lớn như vậy, theo bản năng chắn ở phía trước Viên Cổn Cổn, mà Viên Cổn Cổn càng căng thẳng trốn sau 'chỗ dựa vững chắc', trời ạ... Thật đáng sợ... Cô sợ nhất là bộ dáng anh tức giận...  

  Long Tịch Bảo lại chú ý nhìn người đàn ông phía sau lưng Hắc Viêm Triệt, ôi mẹ nó, lại là một người đàn ông xinh đẹp hơn cả phụ nữ, thế giới này còn có công lý hay không hả ? Không để cho người ta sống mà! Chỉ thấy người đàn ông này cũng dùng vẻ mặt bão táp đi thẳng tới gần mẹ Cổn... Đây là cha Cổn? ! Có thể ghép cặp với cha Tịch...

Hắc Viêm Triệt nhìn cô bé che ở trước mặt vợ của anh, lộ ra một cái tươi cười 'quỷ dị', lạnh lùng gọi tên cô ấy "Long Tịch Bảo."

  Người bị kêu đến tên không tự chủ được lạnh run một cái, thật là khủng khiếp..."Hi, anh Triệt, gần đây khỏe không? Công ty có lời, mua nhà, cưới vợ, cũng nên có em bé đi? Ha ha..." Người nào đó không đắn đo nói.

Hắc Viêm Triệt cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói "Em xác định em muốn đứng ở đây sao?"

Long Tịch Bảo vội vàng nghiêm đứng vững, dáng đứng tiêu chuẩn quân nhân, chỉ thiếu chút nữa là cúi chào nói YES,SIR , sau đó còn bày ra vẻ mặt ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, dứt khoát kiên quyết..."Yêu cầu hợp lý là rèn luyện, không yêu cầu hợp lý là tôi luyện, Cổn Cổn thân mến, cùng quân nỗ lực." Sau khi nói xong 'vù' một cái vọt tới phía sau song bào thai, lộ ra cái đầu tròn nhỏ đáng yêu, sợ hãi xem tình hình chiến đấu, không phải là cô ấy sợ... Tuyệt đối không phải là cô ấy sợ... Cô ấy là loại người bị người ta uy hiếp một chút liền thỏa hiệp sao? Đương nhiên không phải, cô ấy chính là cho rằng, mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc, cô ấy vẫn nên 'bình tĩnh' biết rõ ràng tình huống rời nói, thật sự không được, cô ấy phải đi cứu bạn mới... Ách... Kêu anh Bác và anh Hiên đi cứu...

Bởi vì người nào đó 'lâm trận luống cuống', Viên Cổn Cổn đáng thương cô đơn bị quăng lại, rụt cổ, dùng móng vuốt nhỏ cầm lấy vành tai của mình, nhỏ giọng nói "Em sai rồi..." Nói xong còn sợ hãi ngồi xổm xuống, rũ đầu xuống, không dám nhìn Hắc Viêm Triệt tức giận không nhẹ.

Long Tịch Bảo nhìn động tác của cô hình như rất quen, choáng váng... Đây không phải là tư thế cô ấy thường làm sao? Đáng thương, thì ra bọn họ đều thuộc giai cấp bị áp bách, ở trong lòng Long Tịch Bảo âm thầm chua xót lau nước mắt vì 'số mạng thảm thương' của mình và cô...

Hắc Viêm Triệt giật giật khóe miệng, nhẹ giọng nói "Tiểu cơm nắm, đứng lên."  

CHƯƠNG 125: PHẠT ROI

  Long Tịch Bảo nhìn Hắc Viêm Triệt bằng vẻ mặt sùng bái, tiểu cơm nắm? Không ngờ đấy anh Hắc, anh đúng là một cao thủ đặt tên riêng, rất thích hợp, lại rất đáng yêu, siêu cấp xứng với Viên Cổn Cổn .  

  Mà Viên Cổn Cổn nhận được lệnh, chậm rãi đứng dậy, vẫn cầm lấy vành tai, không dám ngẩng đầu.

"Ngẩng đầu." Ác ma mang cánh thiên sứ hỏi.

"Không... Không muốn." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng ngập ngừng.

"Anh nói, ngẩng đầu." Hắc Viêm Triệt ra vẻ 'rất kiên nhẫn' nói.

Viên Cổn Cổn không thể không ngẩng đầu sợ hãi nhìn anh.

Hắc Viêm Triệt nhìn thấy gò má non mềm của cô bị người ta tát tay sưng đỏ lên, hơi híp mắt lại, không nói gì.

Có sát khí! Long Tịch Bảo nhìn xung quanh trái phải một chút, căng thẳng đến lông tơ cũng dựng đứng.

"Còn có chỗ nào?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi, giống như 'không có tức giận'.

"Hả? Cái gì vậy?" Cơm nắm nào đó còn ở không rõ tình hình.

Long Tịch Bảo không nhịn được bái phục nhìn Viên Cổn Cổn, đồng bào được lắm...Công lực giả ngu còn cao hơn mình nửa đấy.

"Vết thương!" Giọng nói của Hắc Viêm Triệt hơi nhấp nhô, hơi giống vẻ sắp 'bùng nổ'.

"Hả?A... Anh nói này sao." Cơm nắm nào đó rất dũng cảm vén váy dài lên, lộ ra thịt trắng bóng và đầu gối trầy da.

Long Tịch Bảo lấy tay che hai mắt của mình, không đành lòng lại nhìn xuống, trời ạ, đứa nhỏ này sao lại thành thật như vậy... . Vậy không phải là muốn chết sao?

Hắc Viêm Triệt hít sâu một hơi, kéo ra tươi cười tà mị như hoa, khẽ nói "Tốt lắm, tiểu cơm nắm, anh tán thưởng em."

Viên Cổn Cổn lạnh run một cái, không dám nói lời nào.

Hắc Viêm Triệt chặn ngang ôm lấy cơm nắm nào đó, cũng không quay đầu lại mà nói "Em gái Tịch Bảo, cám ơn em, tôi nợ em một lần, lần sau nếu Hiên và Bác đuổi giết em, tôi sẽ đến cứu em."

Long Tịch Bảo vội vàng hưng phấn chui ra từ sau lưng song bào thai, la lớn "Có phải thật không? Nói lời phải giữ lời đấy."

Song bào thai nhìn Long Tịch Bảo, không hẹn mà cùng nở nụ cười...Nham hiểm...

Long Tịch Bảo rụt rụt cổ, nhỏ giọng meo meo nói "Không cần, em sẽ thật ngoan, sẽ không làm cho bọn họ có lý do đuổi giết em."

"Tốt lắm, có giác ngộ sẽ có tiến bộ, đứa bé ngoan." Long Tịch Bác hài lòng sờ sờ tóc người nào đó, cười đến rất nham hiểm....

Long Tịch Bảo cười ngượng hai tiếng, không nói gì.  

  "Bàng Đô Đô." Sau khi Hắc ác ma đi rồi thì cha Cổn mở miệng.

"Ở đây, ông xã đại nhân, có gì dặn dò? Khát sao? Đói bụng sao? Mệt mỏi sao? Muốn đi ngủ sao?" Bàng Đô Đô cười tủm tỉm trả lời, đáng yêu đến không giống như một phụ nữ đã từng sinh con, đương nhiên... Đối với chuyện lần này cũng không hề hối hận.

"Về nhà." Viên Tịnh Lưu hít sâu một hơi, nhàn nhạt phun ra hai chữ, sau đó dắt tay bà lập tức đi ra khỏi văn phòng của song bào thai.

A... Long Tịch Bảo lắc lắc đầu, bác trai chính là một ngọn núi băng, tiểu Cổn Cổn đáng thương, lúc nhỏ có cha là núi băng, sau khi lớn lên có ông xã biến thái, số mạng thật khổ...

*******************************

Nhà lớn họ Hắc, phòng khách

Viên Cổn Cổn nhìn nét mặt của quản gia Bạch và mọi người, lại nhìn nhìn Á Tư quỳ trên mặt đất, nuốt nuốt nước miếng, nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Hắc Viêm Triệt, nhỏ giọng ngập ngừng nói "Triệt...Sao anh Á phải quỳ..."

Hắc Viêm Triệt cười lạnh một chút, chống lại mắt to sợ hãi của cô "Em nói đi?"

Viên Cổn Cổn ngẩn người, dè dặt cẩn thận lắc đầu.

"Em không biết?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi.

"Không... Không biết."

"Vậy chờ một chút rồi em sẽ biết, vú Bạch, lấy lại." Hắc Viêm Triệt không để ý cô nửa, nhìn ra lệnh cho quản gia Bạch ở cách đó không xa.

"Thiếu gia..." Quản gia Bạch nhìn Á Tư, hơi không đành lòng muốn nói đỡ lời.

"Lấy lại." Hắc Viêm Triệt cắt ngang câu dưới của bà, trong giọng nói là uy nghiêm vương giả không cho chống cự.

Quản gia Bạch không thể không lấy hộp gấm màu bạc đi từng bước lại gần anh.

Rốt cuộc Viên Cổn Cổn cũng thấy rõ thứ bên trong, đó là một cái roi dài màu trắng, phản xạ ra ánh sáng trắng từ chiếc hộp gấm tinh xảo, nhìn như rất là cao quý, nhưng mà.... Vật như vậy xuất hiện tại ở đây thì sẽ không là đơn giản là đồ sưu tầm.

"Triệt..." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng kêu tên Hắc Viêm Triệt, trong lòng cực kỳ thấp thỏm.

Hắc Viêm Triệt cũng không để ý đến cô, lấy roi dài từ hộp gấm ra nhìn Á Tư quỳ trên đất, nhàn nhạt hỏi "Á Tư, tôi là ai?"

"Chủ nhân." Á Tư cúi đầu giọng điệu kiên định.

"Anh đã tự nguyện đi theo tôi, tôi đây lập ra quy củ anh phải tuân theo, nếu như anh không thể tuân theo thì hậu quả là cái gì anh rất rõ ràng, hôm nay, nếu anh không thừa nhận tôi, muốn rời khỏi thì tôi sẽ thả anh đi, không động một cọng lông tơ của anh, bằng không sẽ nhận phạt roi, tự anh chọn." Hắc Viêm Triệt gằn từng tiếng nói, giọng điệu bình thản, chưa hề nhấp nhô..

"Xin chủ nhân trách phạt." Á Tư không cần nghĩ liền đáp.

Hắc Viêm Triệt không nói nhiều, vung tay lên, chỉ nghe thấy 'Bốp' một tiếng, từ vai trái cho đến bên hông phải lập tức xuất hiện một vết roi màu đỏ, cảm giác nóng bỏng mang theo đau đớn lan tỏa đến, Á Tư chịu đựng không lên tiếng, nhìn kỹ lại, vết thương nhỏ chừng một ngón tay cái hình cung, cũng không có xướt da, lại có thể nhìn thầy mờ mờ nhiều vết máu, hình dạng vết thương là tính chất đặc biệt của roi vảy, Hắc Viêm Triệt khống chế độ mạnh yếu và khoảng cách, chỉ dùng 4 phần sức, mũi roi xẹt qua sống lưng của anh ta, roi như vậy, nếu càng tới gần thân thể người, sử dụng hết sức, da thịt cũng sẽ bị roi vảy kéo xuống...

Viên Cổn Cổn ngẩn người, bị dọa đến đứng ngây tại chỗ, tuy nói cô đã biết ở đây có tồn tại phạt roi, cũng từng nhiều lần bị anh uy hiếp muốn phạt roi, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, vết máu và tiếng bùm bùm vang dội không ngừng kích thích ánh mắt và lỗ tai của cô, làm cho cô ngây dại...  

CHƯƠNG 126: THIÊN VỊ

  Hắc Viêm Triệt tiếp tục vung roi dài trên tay, hai tay của Á Tư đã nắm thành quyền, ngay cả khớp ngón tay cũng hơi hơi trắng bệch, đau đớn khiến cho mồ hôi lạnh của anh ta chảy ròng, lại cắn chặt răng không phát ra tiếng gì.

Viên Cổn Cổn phản ứng kịp, vội vàng kéo lấy tay của Hắc Viêm Triệt, khóc nói "Đừng đánh, Triệt..."

Hắc Viêm Triệt cho cô một cái mắt lạnh, bỏ tay cô ra tiếp tục động tác vừa rồi.

Viên Cổn Cổn quỳ gối bên chân anh, ôm chân dài thon dài của anh lớn tiếng cầu xin "Đừng đánh, anh sẽ đánh chết anh Á, van xin anh..."

Hắc Viêm Triệt dừng tay, lạnh lùng nói "Tránh ra, đợi lát liền đến lượt em."

Viên Cổn Cổn ngẩn người, ngơ ngác nhìn anh.

Hắc Viêm Triệt lại nâng tay lên lần nửa, roi dài lại vẽ ra độ cong sắc bén giữa không trung.

Viên Cổn Cổn nhìn sống lưng loang lỗ đầy vết máu của Á Tư và roi dài không ngừng vung lên kia, cắn cắn môi dưới nhắm mắt lại chắn đến sau lưng Á Tư, mắt thấy roi sẽ vung đến, Á Tư nhanh nhẹn kéo cô vào lồng ngực, cánh tay chặn lấy một roi này.

Hắc Viêm Triệt nhìn bọn họ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lại làm người xung quanh cực kỳ lo lắng.

"Hu hu... Đừng đánh, đừng..." Viên Cổn Cổn vùng ra khỏi ngực Á Tư, che chắn sau lưng anh ta.

"Thế nào? Em ngứa da rồi?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói.

Viên Cổn Cổn khóc lắc đầu, khóc không thành tiếng.

"Thiếu gia..." Quản gia Bạch nhìn roi dài trong tay anh, nhỏ giọng gọi, sợ anh sẽ ra tay thật.

Hắc Viêm Triệt vung roi, Viên Cổn Cổn liền hoảng sợ, chỉ có thể che mặt và đợi đau đớn đến, chỉ là đau đớn mong đợi kia cũng không đến, cô chỉ cảm thấy đến có cái gì đó làm toàn thân của cô, cúi đầu nhìn nhìn đều quay tròn, thì ra là cây roi, không biết anh dùng cách gì mà có thể làm cho roi quấn quanh người cô mà cô không cảm thấy đau đớn, ngẩng đầu nhìn anh, có chút ủy khuất.

Hắc Viêm Triệt đi qua khiêng cô lên trên vai, không nói một câu liền đi lên lầu.

Quản gia Bạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng anh cũng thương tiếc cô.

"Anh cảm giác thế nào?" Nhã Tư đi đến bên cạnh Á Tư, đỡ anh ta lên.

"một chữ, thích..." Á Tư cười cười, lập tức nhíu mày.

Nhã Tư nhìn nhìn anh ta, lựa chọn không để ý anh ta nữa.

"Thiếu gia xuống tay thật độc ác, mau đi bôi thuốc đi." Quản gia Bạch nhàn nhạt nói.

"Cũng không phải là mỗi roi đều ác độc, một roi lúc Cổn Cổn chạy đến gần như là gãi ngứa, thật thiên vị." Á Tư cười lắc lắc đầu...

"Lời thừa..." Mọi người trăm miệng một lời nói, có thể không thiên vị sao...

Phòng ngủ chính nhà họ Hắc...

"Hu hu... Em sợ rồi, thiếu gia, ông xã, Triệt, anh đừng đánh em..." Viên Cổn Cổn bị roi dài trói thành bánh chưng rồi bị ném lên giường, đáng thương tội nghiệp khóc.

"Tốc độ nhận sai rất nhanh, tốc độ phạm sai còn nhanh hơn." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nói.

"Nhưng em cũng không biết hôm nay mẹ sẽ đến đây dẫn em đi ra ngoài mà." Viên Cổn Cổn dè dặt cẩn thận nhìn anh, nhẹ giọng nói thầm.

"nói như vậy là anh hiểu lầm em hả?"

"Em không có ý này, em muốn nói là em không phải cố ý."

"không có lần nào là em cố ý, nhưng mỗi một lần em đều coi lời của anh như gió thổi bên tai." Hắc Viêm Triệt đi đến bên giường, kéo roi dài trên người cô ra.

"không phải, thật sự là em không muốn đi ra ngoài, em thấy bộ dáng của mẹ hình như là không vui nên mới đi ra ngoài với mẹ, thật sự." Có được tự do, Viên Cổn Cổn ngồi xổm ở trên giường giải thích.

"Cho nên em liền tự ý đi ra ngoài, xem lời nói của anh như đánh rắm?" Hắc Viêm Triệt cười lạnh một chút, trên mặt hoàn mỹ tràn đầy tức giận.

Viên Cổn Cổn ngẩn người, không dám nói lời nào, ngay cả lời như đánh rắm anh cũng nói ra, liền chứng minh anh bị tức không nhẹ.

"Nếu như hôm nay em không gặp được Long Tịch Bảo thì em định làm sao? Bị bọn họ bắt đi sẽ kết cục gì, em biết không? Anh từng nói với em bao nhiêu lần rồi, không thông minh cũng không quan trọng, nhưng phải an phận, không thông minh cũng không cần nhanh nhưng phải nghe lời, em có từng để ở trong lòng không? Có phải chỉ cần là anh nói không được thì em liền muốn đi làm không? Muốn khiêu chiến giới hạn của anh có phải hay không?" Hắc Viêm Triệt hơi kích động vung tay lên, "Bốp" một tiếng rơi xuống trên chăn cách Viên Cổn Cổn mấy milimet, gần như là lập tức, chăn bị thủng một vết rách thật dài, lông chim bên trong bay xuống theo roi.

Viên Cổn Cổn liền hoảng sợ, "bịch" liền nhảy xuống giường, trốn vào trong tủ treo quần áo, hu hu thút thít.

"đi ra." Hắc Viêm Triệt nhìn động tác buồn cười của cô, lạnh nhạt nói.

"Hu hu, em đã biết sai rồi, anh đừng đánh em." Viên Cổn Cổn truyền ra tiếng khóc nức nở từ trong tủ quần áo.

"đi ra, đừng để anh nói lần thứ ba." Giọng điệu của Hắc Viêm Triệt vẫn lạnh nhạt.

Viên Cổn Cổn đẩy cửa tủ quần áo ra, núp ở một góc dùng quần áo che mình lại, hai mắt trắng đen rõ ràng ướt đẫm nước mắt, sợ hãi nhìn ông xã của mình nổi cơn thịnh nộ.

Hắc Viêm Triệt vứt bỏ roi trên tay, kéo cô ra ngoài, nhàn nhạt nói: "Em nhớ kỹ, Á Tư là vì em mới bị phạt, nếu không muốn bởi vì mình mà làm cho người bên cạnh gặp chuyện thì ngoan một chút, đã hiểu?"

Viên Cổn Cổn dùng sức gật đầu, trên mắt tất cả đều là nước mắt.

Hắc Viêm Triệt lau vết nước trên mặt cô, mắt tím không chớp nhìn cô, hơi bất đắc dĩ.

"thật ra... Anh Á không có sai, đều là em không tốt, là em nói muốn ăn bánh ngọt, anh ấy mới đi mua cho em, trước khi đi anh ấy có nói với em không thể đi ra ngoài, là em không nghe lời, em nghĩ, dù sao chỉ là đi ăn cơm trưa, sẽ trở lại rất nhanh, em không biết... không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy... Hu hu... Bọn họ giữ tay em và mẹ không buông, còn đánh em, em rất sợ... Hu hu... Em còn chưa muốn chết, em còn muốn sinh cục cưng nhỏ đấy..." Viên Cổn Cổn ôm cổ anh lớn tiếng khóc lên.  

CHƯƠNG 127: MÁU LẠNH TÀN NHẪN

  "Còn biết sợ?" Hắc Viêm Triệt ôm lấy nàng cô đi đến cạnh giường ngồi xuống.

"Đương nhiên sợ, anh không có ở bên cạnh đương nhiên là em sợ." Viên Cổn Cổn không ngừng cọ xát lên người anh, giống như con mèo nhỏ làm nũng.

"Anh nói cho em biết, nếu hôm nay em bị bắt đi, kết cục rất có thể là bị hủy gương mặt, bị luân phiên cưỡng bức, bị nhốt, muốn chết cũng không chết được, bọn họ sẽ nhổ từng ngón tay của em, khâu miệng em lại, cắt bỏ lỗ tai, dùng than nóng xông lên đầu em, không cho em ăn cơm, cũng không cho em tắm rửa." Hắc Viêm Triệt kéo tay cô ra, nhìn vào mắt cô, gằn từng tiếng nói.

Viên Cổn Cổn sững sờ tại chỗ, sắc mặt trắng bệch nói không nên lời.

"Còn dám không nghe lời nửa không?" Hắc Viêm Triệt bóp chặt mặt cô, lạnh nhạt nói.

"Hu hu..." Viên Cổn Cổn khóc ra thành tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, rất rõ ràng là đã bị dọa.

Hắc Viêm Triệt đặt cô lên trên giường, phủ lên trên thân thể của cô, "Đừng tưởng rằng mọi người bên cạnh thương em liền đại biểu trên thế giới này không có người xấu, còn nhiều chuyện trong bóng tối mà em gặp phải, mà căn bản là em không dám nghĩ, nếu thật sự gặp phải, em cho là em khóc nói đừng liền được sao?"

Viên Cổn Cổn nhìn anh, cắn chặt môi dưới.

"Nếu không muốn bị thương liền ngoan ngoãn đứng ở bên người anh, còn không nghe lời liền không cần em nữa." Hắc Viêm Triệt nắm cằm của cô, không để cô cắn môi của mình.

Viên Cổn Cổn nhíu mày, nước mắt lại vận sức chờ phát động.

Hắc Viêm Triệt hôn môi của cô, mỗi lần thấy cô vì anh nói không cần em mà lộ ra nét mặt ủy khuất như vậy, liền cảm thấy tâm trạng rất tốt, mặc kệ cô đối anh là ỷ lại hay là yêu, ít nhất là cô không muốn rời khỏi anh.

"Ưm..." Viên Cổn Cổn sửng sốt, lập tức ngoan ngoãn bắt đầu cố gắng đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh.

Sau khi kết thúc nụ hôn, Viên Cổn Cổn bị hôn đến choáng váng, ngây ngẩn nhìn người đàn ông trên người mình, vẻ mặt rất là thật thà.

Hắc Viêm Triệt cắn cắn môi của cô, nhàn nhạt nói "Muốn đứa nhỏ?"

"Dạ." Viên Cổn Cổn thành thật gật đầu.

Hắc Viêm Triệt thật sự là không thể hiểu nổi, bản thân chính là một đứa nhỏ thì tại sao lại muốn có đứa nhỏ như vậy, nếu sinh ra đứa nhỏ di truyền IQ của cô...Con gái cũng không sao, nếu là con trai, vậy chính là cả đời bị hủy, nhưng mà, anh cực kỳ thích quá trình sáng tạo ra đứa nhỏ này.

"không cho làm được một nửa khóc kêu không muốn."

Viên Cổn Cổn đỏ mặt, không biết nên nói cái gì.

"Có nghe thấy không?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm.

"Hôm nay cũng làm sao? Ngày hôm qua đã làm nhiều lần rồi." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng nói.

"Ngày hôm qua em đã ăn bánh ngọt vậy hôm nay sẽ không ăn nữa?" Hắc Viêm Triệt câu nói đầu tiên liền làm người nào đó suy sụp.

Viên Cổn Cổn ngẩn người, hơi ủy khuất nói "Nhưng vì sao mỗi ngày đều làm mà em cũng không có cục cưng?"

"Vậy thì chứng minh là còn chưa đủ cố gắng." nói xong, người nào đó đã bắt đầu giở trò.

"Ưm...Đừng để lại dấu, sẽ bị thấy..." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng kháng nghị.

"Đừng dài dòng, làm tình cũng không yên phận." Hắc Viêm Triệt cho cô một cái mắt lạnh, tức giận nói.

"..."

"Xét theo biểu hiện hôm nay của em, đêm nay em đừng ngủ, giúp anh tiêu diệt lửa giận còn lại, nếu phối hợp tốt sẽ suy nghĩ tạm tha cho em, bằng không đêm mai em cũng đừng ngủ."

"A? Đừng..."

Ban đêm tươi đẹp kéo dài, cũng chính là lúc tiến hành vận động nóng bỏng vợ chồng.

Buổi chiều hôm sau, một người đàn ông xem như là xuất sắc đi vào kho hàng hoang, còn có ba bao tải to màu trắng, người đàn ông tiến lên mở bao tải to ra, lộ ra 3 gương mặt khác nhau, hai nam một nữ.

"Các người là ai? Muốn làm cái gì?" một người đàn ông trong bao tải run giọng hỏi, chẳng qua không có ai để ý đến hắn.

"Mạnh Ký Dao, tôi đã cho cô một cơ hội, xem ra cô không quý trọng." nói chuyện là người đàn ông tóc trắng mắt tím, khuôn mặt hoàn mỹ phối trên thân thể thon dài, giống như tác phẩm kiệt xuất nhất của ông trời.

"Ha ha, em không chiếm được thì người khác cũng đừng mong sẽ có được, em muốn cô ta chết, muốn cô ta phải nhận hết tra tấn, ngày hôm qua là cô ta may mắn, anh có biết em đã chuẩn bị bao nhiêu 'thứ tốt' cho cô ta không? Em chuẩn bị cho cô ta 10 gã đàn ông khỏe mạnh, đùa bỡn, chà đạp cô ta, chuẩn bị một cây đao nhỏ sắc bén, kẹp gắp than nóng, roi tẩm nước tiêu ớt nóng, còn có rất nhiều rất nhiều, cô ta không tới, thật sự là đáng tiếc..." Vẻ mặt Mạnh Ký Dao không khác gì một kẽ điên.

"Tốt lắm, vậy cô liền tự hưởng thụ một chút đãi ngộ này đi, Nhã Tư, tìm cho Mạnh tiểu thư 10 gã đàn ông khỏe mạnh cùng chơi đùa với cô ta, đừng quên mang đến một cây đao nhỏ sắc bén, còn có kẹp gắp than nóng, roi tẩm nước tiêu ớt nóng, dùng đao rạch mặt cô ta, kẹp gắp than nóng ủi lên đầu cô ta, tiếp tục dùng roi xé căng da thịt, sau đó ném cô ta trở về chỗ của Daniel, nói cho anh ta biết, mặc kệ anh ta như thế nào nhưng dung túng người tình của anh ta đụng đến người phụ nữ của tôi chính là loại kết cục này, còn có lần sau, người chết chính là anh ta." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói, môi mỏng khi đóng khi mở, phun ra mệnh lệnh tàn nhẫn vô tình nhất.

"Dạ." Nhã Tư khom lưng, xoay người đi ra ngoài.

"Hai người còn lại, chặt đứt tay chân của bọn họ rồi dùng máy xay thịt xay vụn ra bắt bọn họ ăn hết, sau đó ném trả cho Daniel, nhớ kỹ, giữ mạng bọn họ, không được giết chết." Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn hai người đàn ông run rẩy bên cạnh, cười lạnh nói.

"Dạ, chủ nhân."

"Sau khi xử lý xong thì tắm sạch sẽ, lúc trở về không được có mùi máu tươi." Hắc Viêm Triệt dặn dò xong câu cuối cùng xoay người tao nhã đi ra khỏi kho hàng hoang, đối với tiếng kêu thảm thiết phía sau là mắt điếc tai ngơ, ai cũng không thể làm hại cô nhóc béo của anh.

Nhà lớn họ Long

Long Tịch Bảo nhàm chán nhìn sắc trời âm u ngoài cửa sổ, hôm nay thời tiết rất kém, sét đánh liền thôi, còn đổ mưa, đổ mưa liền thôi đi nhưng lại là mưa đá... Nhìn Viên Cổn Cổn cũng ngây ngốc ở bên cạnh, lấy một viên kẹo sữa quăng vào trong miệng, đúng vậy, buổi sáng hôm nay Hắc ác ma ném tâm can bảo bối của anh tới nhà họ Long, làm cho tiểu Cổn Cổn đáng thương và cô ấy có bạn, nói là nói sợ cô nhàm chán, thực ra là sợ cô lại trốn đi gây rối. Sau đó thì anh đi 'làm việc', ai biết anh đi làm gì chuyện 'tàn nhẫn' gì, anh và song bào thai đều giống nhau, đều là 'xấu xa phóng túng'.  

CHƯƠNG 128: CÓ CẦN ANH TÌM  GIÚP EM KHÔNG 

  Viên Cổn Cổn mở to đôi mắt to tròn, có chút ai oán nói "Ông trời vì mình mà rơi nước mắt..."

Long Tịch Bảo cười ra tiếng, nói lớn "Làm ơn, trời mưa không phải là ông trời khóc, mà là đi tiểu."

Viên Cổn Cổn quay đầu cho cô ấy một ánh mắt bạn rất quá trớn, sau đó quay đầu tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, một lát sau, lại hơi bi thương nói "Bạn xem, sét đánh là vì tức giận cho mình."

Long Tịch Bảo lại không nhịn được cười ra tiếng, nghịch ngợm nói "Làm ơn lần nửa, đó là ông trời không cẩn thận thả một cái rắm."

Viên Cổn Cổn quay đầu nhìn nhìn cô ấy, không vui bẹt bẹt miệng, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ... Một lát sau, hơi vui mừng nói đến "Rơi mưa đá là vì ông trời muốn giúp mình dọa người đàn ông đáng giận kia."

Long Tịch Bảo vẫn không nhịn được cười nói "Làm ơn thứ N+1, rơi mưa đá là vì ông trời đang đại tiện."

Cuối cùng Viên Cổn Cổn không nhịn được quay đầu hung dữ nhìn người nào đó đang cười vui vẻ "Bạn cho là ông trời không thể khống chế đại tiểu tiện sao?"

Long Tịch Bảo vội vàng trịnh trọng nhìn Viên Cổn Cổn tức giận, "Cổn Cổn, mọi người có 3 cái gấp, đương nhiên là ông trời cũng sẽ có, sao bạn có thể kỳ thị chủng tộc chứ!"

Viên Cổn Cổn vểnh môi nhìn cô ấy "Bạn thật đáng ghét, không phối hợp mình chút nào."

"Ôi, như thế nào thì nhiều lắm cũng chỉ bị đánh hai cái, sao anh ấy nở làm bạn bị thương, giống như mình, gần như là từ nhỏ liền bị đánh tới lớn" Long Tịch Bảo meo meo nói.

Viên Cổn Cổn bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ, phản bác đến "Bọn họ có bắt bạn quỳ ván giặt đồ không?"

"Cắt, ván giặt đồ thì tính là cái gì, miếng ván máy móc trong máy tính mình cũng đã từng quỳ." Long Tịch Bảo nhìn Viên Cổn Cổn bằng vẻ mặt bạn thật lạc hậu.

Viên Cổn Cổn run lên một cái đồng tình nhìn Long Tịch Vảo, song bào thai thật đáng sợ...

Long Tịch Bảo cũng mở miệng hỏ "Anh ấy có uy hiếp bạn, nếu bạn không thỏa hiệp liền mạnh mẽ chiếm đoạt bạn không?"

"Bình thường thì anh ấy không uy hiếp mà là trực tiếp mạnh mẽ chiếm đoạt, sau đó chờ mình cầu xin tha thứ cũng không buông tha." Viên Cổn Cổn nghĩ một chút thành thật trả lời.

Long Tịch Bảo run một cái, chậc chậc, Hắc ác ma thật khủng bố...

"Vậy bọn họ có đánh bạn...ở chỗ đó không?" Viên Cổn Cổn tiếp tục hỏi, hơi hơi đỏ mắt.

"Chỗ nào?"

"Chính là... Cái chỗ tròn tròn ở giữa có khe hở."

"Hiểu, cái mông, bọn họ không chỉ từng đánh mà còn từng đánh trước mặt tất cả người hầu." Bộ dáng Long Tịch Bảo tức giận, nhỏ giọng nói.

Choáng váng, rất tuyệt tình, một chút mặt mũi cũng không cho, song bào thai hơi quá đáng. Viên Cổn Cổn đồng tình nhìn Long Tịch Bảo.

"Anh ấy có hở một tí liền dùng ngón tay gõ đầu bạn không?" Long Tịch Bảo hỏi.

"Không." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu.

"Vậy tốt lắm a, cũng không phải là quá bạo lực." Long Tịch Bảo hâm mộ nhìn cô.

"Anh ấy sẽ trực tiếp lấy tay đánh."

"... ..."

Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng thở dài, người tám lạng kẻ nửa cân, bọn họ quả nhiên là bạn tốt, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, là kẻ cướp cùng thuyền.

"Nhưng không phải anh Hiên rất dịu dàng sao? Nói như vậy, nếu anh Bác phát giận thì anh Hiên nhất định sẽ che chở cho bạn, nhưng Triệt..." Viên Cổn Cổn cúi đầu vì bản thân mà mặc niệm, tính cách của hai người nhà người ta một người là dịu dàng quan tâm, một người nóng nảy hung tàn, như vậy ít nhất còn có lúc dịu dàng... Nhưng Hắc Viêm Triệt thì một là nóng nảy hung tàn, một là âm trầm lạnh lùng, vì sao...

"Ha ha, bạn cảm thấy anh Hiên rất dịu dàng sao?" Long Tịch Bảo cười nhẹ hỏi.

"Đúng vậy, vừa dịu dàng vừa nho nhã." Viên Cổn Cổn gật gật đầu, cực kỳ hâm mộ, lúc trước giấc mộng của cô chính là gả cho người đàn ông như vậy, nhưng cuối cùng...

"Đúng, không sai, vừa dịu dàng vừa nho nhã, nhưng điều kiện quyết định đầu tiên là lúc anh ấy không nổi cáu, nếu anh ấy nổi giận lên, nhất định là đáng sợ hơn anh Bác." Long Tịch Bảo lấy một viên kẹo sữa từ trên bàn lên ném vào trong miệng.

"Nhưng cũng có lúc anh ấy dịu dàng, không phải sao?" Viên Cổn Cổn uống một ngụm chocolate nóng, nhỏ giọng nói.

"Đúng, nhưng bạn có nghĩ tới không, nếu hai người đàn ông cùng nổi giận thì mình phải làm sao bây giờ, tuy tính tình anh Triệt không tốt, con người cũng lập dị, ham muốn chiếm hữu cao, nham hiểm lại nóng nảy, nhưng mặc kệ như thế nào, bạn chỉ cần ứng phó một mình anh ấy, còn mình, anh Bác tàn nhẫn lạnh lùng anh Hiên phúc hắc âm trầm, lúc anh Hiên không bùng nổ thì hoàn hảo, một khi anh ấy phát nổ, mình chết nhanh hơn ai khác." Long Tịch Bảo meo meo nói.

"Nghe qua dường như là bạn tương đối nguy hiểm hơn." Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ sau đó kết luận.

"Cổn Cổn, chẳng lẽ bạn không cảm thấy mình và bọn họ như vậy là không đúng sao?" Long Tịch Bảo nhẹ giọng hỏi.

"Không đúng? Có cái gì không đúng?" Viên Cổn Cổn mở to đôi mắt to tròn, không hiểu nhìn cô ấy.

"Hai người đàn ông, một cô gái, bạn cho rằng đây là bình thường?" Long Tịch Bảo cười khẽ, uống một ngụm cappuccino.

"Chỉ cần bạn thích liền không có gì không thể, mình cảm thấy mọi chuyện trên thế giới không có gì là đúng hay không, chỉ là xem chính bạn nghĩ như thế nào, cho rằng có đáng giá hay không, mình cảm thấy bạn và anh Hiên anh Bác đều rất xứng đôi, tốt lắm mà." Viên Cổn Cổn nghiêm túc phát biểu ý nghĩ của mình.

Long Tịch Bảo nghĩ nghĩ, cười nói "Cảm ơn bạn, Cổn Cổn."

"Cảm ơn cái gì?" Người nào đó còn ở trong trạng thái 'hỗn độn'

Long Tịch Bảo lắc lắc đầu, véo véo gò má trắng nõn phúng phính của cô, nhẹ giọng nói "Không có gì."

"Thật ra mình cũng rất muốn có một người đàn ông dịu dàng dàng giống như anh Hiên." Viên Cổn Cổn hâm mộ nhìn Long Tịch Bảo.

"Có cần anh tìm giúp em không?" Một giọng nam dễ nghe truyền đến, Viên Cổn Cổn sợ tới mức ôm lấy Long Tịch Bảo bên cạnh, vì sao... Vì sao mỗi lần đều đúng lúc như vậy... Trời ạ, con và ông có thù oán gì?  

CHƯƠNG 129: GIEO GIÓ GẶT BÃO 

  Hắc Viêm Triệt cười lạnh nhìn thiên hạ nhỏ của mình rõ ràng đã bị dọa, tốt lắm, thì ra cô lại có ý kiến lớn với anh như vậy, xem ra cần 'nói chuyện thật tốt' rồi.

"Triệt..." Viên Cổn Cổn sợ hãi gọi tên của anh.

"Bảo bối, đi thôi, chúng ta về nhà." Hắc Viêm Triệt 'dịu dàng' nói.

"Em, em, hôm nay em muốn ở lại với Bảo Bảo..." Nói từ từ cũng không còn phát ra tiếng.

"Anh nói, về nhà." Hắc Viêm Triệt kéo ra tươi cười tuyệt mỹ như đóa hoa, nhẹ giọng nói.

"Dạ..." Viên Cổn Cổn chậm rãi đi tới bên cạnh Hắc Viêm Triệt, dè dặt cẩn thận nhìn anh.

Hắc Viêm Triệt vươn tay tới liền bế cô ở trên tay, giống như bế một đứa trẻ con.

"Chúng ta đi, em gái Tịch Bảo 'đáng yêu', tạm biệt." Hắc Viêm Triệt cười nham hiểm cười.

Long Tịch Bảo lạnh run một cái, nhỏ giọng nói "Tạm biệt, có rảnh dẫn Cổn Cổn đến chơi."

"Cố gắng, nhưng anh nghĩ từ giờ đến sang năm cô ấy cũng sẽ không rảnh." Người nào đó cười nói xong liền ôm theo tâm can bảo bối của anh đi, để lại Long Tịch Bảo yên lặng cầu nguyện cho Viên Cổn Cổn, chậc chậc, Cổn Cổn, bạn liền chấp nhận số mệnh đi, đi một ngày đàng học một sàng khôn, họa là từ trong miệng mà ra, chắc chắn bây giờ bạn có thể hiểu rõ những lời này... Amen.

Nhà lớn họ Hắc.

Lúc Hắc Viêm Triệt có sắc mặt không tốt ôm 'thỏ trắng nhỏ' không yên phận về đến nhà, không chút ngoài ý muốn nhìn thấy Khấu Lê Lạc buồn rầu không hé răng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, bên cạnh đương nhiên là Hắc Viêm Tước.

"Mẹ Lê, cha Tước." Viên Cổn Cổn vui vẻ chào hỏi.

"Ngoan." Khấu Lê Lạc kéo ra một chút tươi cười, nhìn rất là cứng ngắc.

"Trở về phòng." Hắc Viêm Triệt nhìn Viên Cổn Cổn, nhàn nhạt phun ra ba chữ.

Viên Cổn Cổn ngẩn người, hơi không đồng ý chu miệng nói "Vì sao?"

Hắc Viêm Triệt chỉ nhìn cô, im lặng không hé răng.

"Em muốn ở lại với mẹ Lê." Viên Cổn Cổn nhìn nhìn Khấu Lê Lạc, nhỏ giọng meo meo.

"Lặp lại lần nữa, trở về phòng." Hắc Viêm Triệt vẫn là giọng điệu nhàn nhạt như trước, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác áp bách trong vô hình.

"Em..."

"Còn nghe không hiểu?" Hắc Viêm Triệt nhíu mày, rất rõ ràng là không kiên nhẫn rồi.

Viên Cổn Cổn cắn môi, đi trở về phòng.

Chờ sau khi bóng lưng cô biến mất ở phòng khách, Khấu Lê Lạc nhăn lông mày xinh đẹp lại, đôi mắt tím xinh đẹp không chớp mắt nhìn Hắc Viêm Triệt, "Triệt nhi, con hơi quá đáng, cho dù Ký Dao làm chuyện không đúng nhưng con có cần phải tàn nhẫn như vậy không."

"Mẹ cảm thấy con tàn nhẫn?" Hắc Viêm Triệt ngồi lên trên ghế sô pha,vẻ mặt không cho là đúng.

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

"Vậy chỉ có thể trách mẹ chọn sai chồng, nếu lúc trước mẹ chọn một người dịu dàng thiện lương thì bây giờ sẽ không có con trai như vậy, vấn đề di truyền, con cũng bất lực." Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn Hắc Viêm Tước, kéo khóe miệng lên.

"Hắc Viêm Triệt!" Khấu Lê Lạc tức giận hô, ngón tay thon dài nắm lại thành quyền.

"Con trai, con đang gây sự?" Hắc Viêm Tước cười lạnh một chút, biểu cảm tà mị lạnh lùng nghiêm nghị làm cho người ta bị ông hấp dẫn.

"Chẳng qua là con muốn để cho cô ta nếm trải một chút những gì cô ta muốn làm với Viên Cổn Cổn mà không thành, rất tàn nhẫn sao? Đó đều là cô ta nghĩ ra chuẩn bị đối phó con dâu đáng yêu của mẹ." Hắc Viêm Triệt bắt chéo hai chân thon dài, lười nhác dựa vào sô pha.

Khấu Lê Lạc ngẩn người, không biết nên nói cái gì.

Hắc Viêm Triệt nhìn bà, cũng không nói gì.

Một lúc sau, hốc mắt Khấu Lê Lạc đỏ ửng thì thào nói "Nhưng Cổn Cổn cũng không có bị thương mà, con bé cũng không đạt được mục đích, vì sao con không thể tha cho con bé một lần, còn phải tàn nhẫn như vậy..."

"Mẹ thân mến, mẹ khẳng định con không có buông tha cô ta sao? Con nói rồi không có lần thứ hai, mẹ đã quên?" Giọng nói của Hắc Viêm Triệt lạnh xuống, lẳng lặng nhìn bà.

"Hắc Viêm Triệt, chú ý thái độ của con." Hắc Viêm Tước ôm Khấu Lê Lạc hốc mắt đỏ ửng lên trên đùi, con ngươi màu xám bạc nhàn nhạt nhìn lướt qua con trai của mình, không giận mà uy.

"Được rồi, xem ra mẹ muốn Viên Cổn Cổn chịu một ít tổn thương, sau đó lại hốc mắt ửng đỏ đi tới trước mặt Mạnh Ký Dao chỉ trích cô ta vì sao tàn nhẫn như vậy." Hắc Viêm Triệt gật gật đầu, vẻ mặt con đã hiểu được.

"Mẹ không có." Khấu Lê Lạc lớn tiếng phản bác, làm sao bà có thể nỡ lòng để Cổn Cổn chịu tổn thương.

Đúng lúc này, 'Bốp' một tiếng đồ sứ vỡ vụn truyền đến, Hắc Viêm Triệt cau mày đi đến góc tường ngã rẽ cách đó không xa bắt được Viên Cổn Cổn muốn 'chạy tội'.

"Viên Cổn Cổn, những ngày gần đây của em rất thoải mái phải không?"

"Em...Em..." Viên Cổn Cổn nhìn anh, vẻ mặt chột dạ.

"Em không biết ý nghĩa ba chữ trở về phòng này hai hay là muốn thử xem anh có thể dùng roi đánh chết em hay không?"

Viên Cổn Cổn cắn môi dưới, đôi mắt trong suốt trắng đen rõ ràng dè dặt cẩn thận nhìn anh không có trả lời.

Hắc Viêm Triệt quay đầu nhìn nhìn Khấu Lê Lạc ngồi trên sô pha lạnh giọng nói "Con phải đi chế tạo đời sau, cha mẹ tự nhiên." Nói xong cũng không quản phản ứng của bọn họ, dễ dàng ôm con nhóc nào đó đang giãy dụa không ngừng xoay người đi về phòng.

Khấu Lê Lạc nhìn bóng lưng bọn họ, lấy tay che khuôn mặt mặt hoàn mỹ làm tổ trong lòng Hắc Viêm Tước, nhẹ nhàng lẩm bẩm "Nếu lúc trước em không dẫn Ký Dao đến đây, hôm nay sẽ không xảy ra chuyện như vậy."

"Trên thế giới không có nhiều nếu lúc trước như vậy, không nên lo sợ không đâu, tất cả đều là con bé gieo gió gặt bão." Hắc Viêm Tước khẽ vuốt tóc bạc của bà, nhàn nhạt nói.

Khấu Lê Lạc thở dài, nhắm mắt lại lẳng lặng nhịp tim của ông, yêu một người, thật sự sẽ làm người ta đánh mất bản tính sao? Ký Dao đã từng dịu dàng tươi ngọt như vậy, yêu có thể điên cuồng đến mức này, chữ tình làm người ta tổn thương, đúng là lý lẽ nghìn đời không thay đổi.  

CHƯƠNG 130: EM MUỐN CỤC CƯNG NHỎ 

  Phòng ngủ chính nhà họ Hắc.

Viên Cổn Cổn bị anh thô lỗ ném ở trên giường lớn, hơi ủy khuất xoa xoa cái mông đáng thương tội nghiệp nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Hắc Viêm Triệt.

"Nghe được bao nhiêu?" Hắc Viêm Triệt khoanh hai tay trước ngực lạnh lùng nhìn người nào đó trên giường.

"Toàn bộ." Viên Cổn Cổn xê dịch vào trong, nhỏ giọng meo meo.

Hắc Viêm Triệt lẳng lặng nhìn cô, không nói gì.

Không khí hơi im lặng, nhưng người nào đó vẫn không nhịn được mở miệng hỏi "Triệt, chị Ký Dao..."

"Đã chết." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt phun ra hai chữ, ngồi lên trên giường.

Viên Cổn Cổn ngẩn người, không biết nên phản ứng thế nào.

Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô, vươn tay bế cô trên đùi, hung hăng bấm một cái vào cái mông vểnh cao của cô.

"Đau!" Viên Cổn Cổn khẽ gọi một tiếng bắt lấy tay anh.

"Dám nghe lén còn sợ đau?"

"Nếu không phải là anh không để em nghe, em cũng sẽ không nghe lén."

"Cái gì?" Hắc Viêm Triệt không vui nhíu mày, rất rõ ràng là không hài lòng lời của cô.

"Vốn là vậy mà, không phải là giữa vợ chồng nên thẳng thắn thành thật với nhau, không có bí mật sao? Em làm cái gì đều sẽ nói với anh, nhưng anh làm cái gì cũng không nói với em, như vậy không công bằng." Viên Cổn Cổn nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc.

"Em làm cái gì đều nói với anh? Hôm kia ăn vụng bánh phô mai, có nói anh hả? Ngày hôm qua lén đưa thuốc cho Á Tư, có nói với anh hả ? Hôm nay ở nhà họ Long điên cuồng ăn đồ ăn vặt, có nói với anh hả ?"

Viên Cổn Cổn có chút chột dạ, ấp úng một lúc lâu mới nhỏ giọng thì thào "Làm sao mà anh biết?"

"Em cho là ai cũng kém thông minh như em sao?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt liếc cô một cái, trong ánh mắt chứa đựng xem thường dày đặc.

Viên Cổn Cổn bĩu môi không vui nhìn anh.

"Trên cái này thế giới không có ai là không có bí mật, thẳng thắn thành thật với nhau chính là lúc em muốn đối phương biết rõ tình hình mới xảy ra, đối với loại người ngu ngốc như em là không cần thiết."

Viên Cổn Cổn tức giận tuột xuống khỏi chân anh, nằm ở trên giường đưa lưng về phía anh.

Hắc Viêm Triệt ôm cô từ sau lưng, bàn tay to tà ác bao trùm tuyết trắng mềm mại được bao bọc trong quần áo.

Viên Cổn Cổn ngẩn người, mặt đỏ muốn hất tay anh ra tiếc rằng không cách nào làm cho nó di chuyển, cuối cùng đành phải từ bỏ, để mặc cho anh 'xoa tròn bóp dẹp' còn không quên để ý hỏi ra thắc mắc trong lòng.

"Ưm... Triệt, người hôm đó muốn bắt em là chị Ký Dao sao?"

"Ừ."

"Chị ấy rất chán ghét em sao?"

"Hận thấu xương."

"Nhưng trước đây chị ấy rất tốt với em..."

"Hiệu quả diễn kịch."

"Nhưng mà..."

"Tinh thần của em không tệ, chúng ta làm chút vận động đi." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói xong, bàn tay to vung lên, quần áo của người nào đó liền mở rộng hai bên, da thịt trắng noãn thiếu vải che lấp càng mỏng manh quyến rũ hơn.

"A... Đừng, em còn có chuyện muốn hỏi." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, vươn tay muốn kéo quần áo lại.

Hắc Viêm Triệt giữ chặt tay nhỏ bé của cô "Em hỏi của em, anh làm của anh, chúng ta không ảnh hưởng lẫn nhau, đừng quấy rầy anh."

Viên Cổn Cổn nhìn anh, không thể không thở dài, mặc cho anh giở trò với cô.

Chỉ chốc lát sau độ ấm trong phòng chợt tăng cao, tiếng kêu mềm mại không ngừng từ miệng của người nào đó phun ra, tiêng kêu như vậy đủ để cho xương cốt của người đàn ông yếu mềm, thần kinh tê dại.

Hắc Viêm Triệt hài lòng hôn lên cái trán của cô, nhẹ nhàng xoa xoa, mơn trớn trên làn da như là lông chim, khiến người ta động lòng.

Viên Cổn Cổn mở to đôi mắt trong suốt trắng đen rõ ràng, đã có chút mê mang, ngoan ngoãn vươn tay ôm cổ của anh nhỏ giọng hỏi "Triệt, anh thích em không?"

Hắc Viêm Triệt nhíu nhíu đầu mày, tấn công vào trong cơ thể cô có chút thô lỗ, bắt đầu luật động.

"Ưm... Nhẹ chút... A..." Viên Cổn Cổn hơi kháng cự lấy tay để ở trước ngực của anh, không có thói quen anh bất chợt xâm lược.

Hắc Viêm Triệt chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt ửng hồng và ánh mắt lờ mờ của cô, cô thật không cảm nhận được sao? Ở trong lòng cô, anh có tình cảm thế nào với cô, đặt cô ở cái vị trí gì, thật sự cô không cảm nhận được một chút nào sao? Có lẽ là, dường như anh không có các nào để cô cảm nhận được anh đối với anh là tình cảm gì, không cách nào cảm nhận cho nên mới lung lay, bởi vì lung lay cho nên mới băn khoăn, hay là....Để cô mang thai một đứa bé đi.

Viên Cổn Cổn tiếp nhận nhiệt tình của anh, trong lòng thoáng qua một tia khổ sở, kết hôn hơn 3 năm, anh vẫn không yêu mến cô sao? Nhưng mà , cô đã yêu rất sâu rất sâu rồi, ỷ lại từng ngày từng ngày cắm vào xương tủy, nếu anh không cần cô nửa, cô phải làm sao bây giờ?

"Làm đau rồi hả ?" Hắc Viêm Triệt lau nước mắt mà đột nhiên chảy xuống của cô, cố gắng thả nhẹ sức lại, tuy rằng mỗi lần làm xong cô cũng sẽ khóc, nhưng ngay từ đầu liền khóc không phải là thói quen của cô.

"Em muốn cục cưng nhỏ." Viên Cổn Cổn khóc meo meo nói.

"Ừ, muốn thì liền cho em." Hắc Viêm Triệt nhẹ nhàng cắn cắn môi của cô, giọng điệu nhẹ nhàng.

"Nhưng em vẫn không có thai được, ba năm, hu hu..."

"Năm nay nhất định sẽ mang thai." Hắc Viêm Triệt hôn lên mắt rồi lại hôn lên nước mắt của cô.

"Thật sao?"

"Ừ."

"Nhưng mà..."

"Câm miệng, còn dài dòng sẽ không cho em sinh." Hắc Viêm Triệt hơi không vui vì cô phân tâm, xấu xa cố ý vào sâu vài cái.

"A...Ưm..." Viên Cổn Cổn cau mày, nhỏ giọng kêu.

Trong thời gian kế tếp, không có người nói nữa, chỉ có tiếng ừ ừ a a gấp khúc ở trong phòng, giống như một cai loa bị nhiễu, giằng co rất lâu, rất rất lâu....  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro