QUYỂN 2: CHƯƠNG 141-150

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: babynhox: DĐLQĐ

CHƯƠNG 141: CÓ DẠY KHÔNG GIỐNG

  "Cổn Cổn! Phụ nữ không thể im lặng mãi, bạn biết không? Tiếp tục im lặng nửa thì chúng ta cũng chỉ có thể làm 'cừu non' suốt đời, bạn có chút chí khí có được không, chẳng lẽ bạ 'chịu' làm mãi, chẳng lẽ bạn không nghĩ đến 'phản công' sao?" Long Tịch Bảo hơi kích động lớn tiếng nói.

Viên Cổn Cổn suy nghĩ, cuối cùng sợ hãi hỏi "Vậy mình phải làm thế nào để làm Triệt vui vẻ? Hình như lúc nào anh ấy cũng đang giận mình, mình cũng không biết mình đã chọc anh ấy không vui ở chỗ nào nửa."

Long Tịch Bảo đảo cặp mắt trắng dã "Cổn Cổn à Cổn Cổn, nếu có ngày bạn phải chết, không cần nghi ngờ, tuyệt đối là bạn ngớ ngẩn mà chết, ngay cả vì sao Hắc ác ma giận bạn cũng không biết, chẳng trách bạn bị ngược đãi!"

Viên Cổn Cổn ủy khuất bẹt bẹt cái miệng nhỏ nhắn, nhỏ giọng meo meo "Mình cũng không muốn như vậy..."

Long Tịch Bảo nắm tóc, hít vào một hơi "Mình hỏi bạn, lúc bình thường bạn làm cái gì thì Hắc ác ma dịu dàng nhất?"

Một lúc sau...

"Alo? Cổn Cổn, bạn còn có ở đó không?" Long Tịch Bảo nhẹ giọng hỏi, sao không có tiếng vậy? Sẽ không phải là Hắc ác ma đã trở lại chứ.

"Ở đây, mình đang nhớ lại lúc nào là lúc Triệt dịu dàng với mình." Viên Cổn Cổn buồn rầu cắn ngón tay, cố gắngnhớ lại.

Nghe vậy, súyt chút thì Long Tịch Bảo ngã sấp xuống.

"Nhìn bộ dáng này của bạn, đoán chừng đều là bị ngược đãi."

"A! Mình nhớ ra rồi! Triệt từng dịu dàng với mình!" Viên Cổn Cổn vui vẻ kêu to.

"Lúc nào?" Long Tịch Bảo cũng bị kích động hỏi.

"Lúc đánh mình xong, hình như anh ấy tương đối dịu dàng, nếu cái này xem như là 'dịu dàng'."

Long Tịch Bảo chịu không nổi dùng đầu đụng vào nệm mềm mại, trời ạ! ! ! Ai thả cái rắm, đánh chết cô gái này đi! ! ! !

Long Tịch Bảo hung hăng cắn chăn, không để mình rống giận ra tiếng, sau khi trút ra hết, mới 'dịu dàng' hỏi

"Ngoại trừ cái này?"

Viên Cổn Cổn không tự chủ được lạnh run một cái, sao vậy, sao giọng của Bảo Bảo đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy, hơi giống Triệt.

Lại là một mảnh im lặng...

Được rồi, không cần phải nói, người phụ nữ ngu xuẩn này lại tiến vào trạng thái nhớ lại rồi.

"Thôi, mình tuyệt vọng đối với bạn, bạn nói với mình xem bạn làm cái gì thì Hắc ác ma không tức giận." Long Tịch Bảo ỉu xìu hỏi.

"Anh ấy gọi mình hôn anh ấy, mình ngoan ngoãn nghe lời." Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, thành thật khai báo.

"Còn gì nửa?" Long Tịch Bảo khinh thường, quả nhiên là rắn chuột một ổ, sở thích đều giống nhau.

"Anh ấy nói còn muốn, mình không chạy trốn." Viên Cổn Cổn thẹn thùng đỏ mặt, thật ra không phải là cô không muốn chạy mà căn bản là chạy không được.

"Còn muốn cái gì?" Đột nhiên Long Tịch Bảo không phản ứng kịp.

"Còn muốn yêu yêu..." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng nói.

Choáng váng, quả nhiên Hắc ác ma là một tên tinh trùng lên não, muốn muốn không ngừng, cho dù anh không phải là 'người' cũng không thể như vậy chứ.

"Được rồi, mình đã hiểu, bạn biết nấu ăn không?" Long Tịch Bảo nhẹ nhàng hỏi.

"Biết." Viên Cổn Cổn gật gật đầu.

"Vậy bạn nghe đây, mấy ngày nay mỗi ngày bạn đều phải nấu cho Hắc ác ma ăn, chủ động ở trong lòng anh ấy đúc anh ấy ăn, còn phải thường thường chủ động hiến hôn, khi cần thiết thì chủ động hiến thân, mình bảo đảm như vậy thì tuyệt đối anh ấy sẽ rất vui vẻ, cũng sẽ đối tốt với bạn, càng buông lỏng cảnh giác với bạn hôn, lúc này bạn liền làm nũng xin anh ấy đưa bạn đến nhà họ Long chơi, dựa vào biểu hiện của bạn thì nhất định anh ấy sẽ đồng ý, đến nhà họ Long thì việc lớn đã thành, cái khác đều giao cho mình, à, đúng rồi, đừng quên trộm hộ chiếu của bạn ra đấy."

"Hiến hôn? Hiến thân?" Viên Cổn Cổn hơi do dự hỏi, cô chưa từng chủ động hôn anh, cho dù có cũng là bị anh ép, không phải cô không thích hôn anh, là mỗi lần hôn thì đến cuối cùng anh đều sẽ ôm cô lên giường, mà nhu cầu của anh...nên cô càng không chủ động, bởi vì bị ám ảnh lần đầu tiên, thật ra cô rất sợ làm tình.

"Đúng vậy, đừng nói với mình là ngay cả quyến rũ người khác bạn cũng không biết nhe!" Long Tịch Bảo có dự cảm không tốt.

"Ừm... Không hiểu lắm." Viên Cổn Cổn thành thật meo meo.

"Oh!My!God, em là từ trong tảng đá chui ra à? Chẳng lẽ chưa ăn thịt heo cũng chưa từng thấy heo chạy sao? !" Long Tịch Bảo chịu không nổi lớn tiếng nói.

"Nhưng mà Bảo Bảo, mình từng ăn thịt heo, nhưng chưa từng thấy heo chạy." Viên Cổn Cổn gãi gãi đầu, vẫn rất thành thật, đoàn quân bảo bối của cô không có loại heo chạy này.

Long Tịch Bảo hít một hơi, suýt chút nửa làm mình nghẹn chết, Hắc ác ma à Hắc ác ma, em đã bắt đầu đồng tình với anh, em nghĩ em có thể hiểu được 'đau khổ' của anh rồi .

"Bạn liền chủ động dán môi của mình lên môi anh ấy, liếm liếm, mút nhẹ, cắn cắn một cái, sau đó thẹn thùng nhìn anh ấy, nói (em muốn hôn nhẹ), như vậy có được hay không?" Long Tịch Bảo đau đầu vỗ cái trán, kiên nhẫn dạy, không ngừng nói với mình, có dạy không giống, có dạy không giống, mình có thể, mình có thể dạy dỗ được học trò này thì trong giới giáo dục thế giới liền không ai có thể đánh bại mình rồi.

"Ách...mình thử xem." Viên Cổn Cổn nhẹ nhàng nói.

"Buổi tối lúc ngủ bạn liền chủ động tiến vào trong lòng anh ấy, dùng đầu cọ tới cọ lui ở trước ngực anh ấy, sau đó nói (người ta muốn chơi đùa với anh) như vậy có được hay không?" Long Tịch Bảo nhẹ nhàng thở ra tiếp tục 'dạy'.  

  "Chơi cái gì?" Viên Cổn Cổn không hiểu hỏi, là một 'học trò tốt 'chăn học hỏi tốt' .

"Đến lúc đó tự nhiên Hắc ác ma sẽ chơi với bạn, chơi trò chơi công và thụ, bạn chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp, thỏa mãn 'thú tính' của anh ấy là được rồi." Long tịch bảo hảo tì khí giải thích.

"Nhất định phải như vậy sao?" Viên Cổn Cổn sợ hãi hỏi.

"Nhất định phải như vậy! Cổn Cổn à, vì ngày mai tốt đẹp, liều mạng đi, liều mạng mới có thể thắng, nói không chừng sau lần này Hắc ác ma sẽ dịu dàng giống anh Hiên vậy." Long Tịch Bảo bỏ mồi, cô gắng hấp dẫn 'cá ngốc' nào đó.

Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, cuối cùng nhẹ nhàng nói "Vậy được rồi."

"Ngoan, đừng quên lén trộm hộ chiếu đấy." Long Tịch Bảo cười khẽ dặn dò.  

CHƯƠNG 142: VIÊN CỔN CỔN LẤY LÒNG

  "Ừ, mình thử xem." Viên Cổn Cổn khẩn trương nói, muốn trộm đồ ở chỗ của Triệt, nếu bị bắt sẽ...

"Tốt lắm, cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng, mình chờ bạn ở nhà họ Long, cố lên." Long Tịch Bảo tức giận hăng chí nói.

"Ừ, mình sẽ cố lên." Viên Cổn Cổn nghiêm túc gật gật đầu.

"Tốt lắm, trẻ con dễ dạy, mình cúp máy đây, nhớ những gì mình dạy cho bạn, nhất định phải làm đấy." Long Tịch Bảo lo lắng dặn dò.

"Ừ, mình sẽ làm." Viên Cổn Cổn lại gật gật đầu.

"Được, vậy bái bái." Rốt cuộc Long Tịch Bảo cũng yên tâm cúp điện thoại.

Mãi đến khi nghe tiếng ngắt máy trong điện thoại, Viên Cổn Cổn mới sững sờ. Quyến rũ sao? Rất khó đấy...

Buổi tối 8 giờ, Hắc Viêm Triệt vừa mở cửa ra liền thấy Viên Cổn Cổn ngồi trên thảm trải sàn, hình như là đang đợi anh.

Viên Cổn Cổn đứng dậy hơi xấu hổ thắt ngón tay nhỏ giọng nói "Anh đã về, em...em đang đợi anh."

Cô đang đợi anh? Dựa theo tính cách của cô, bây giờ nên nằm trên giường ủy khuất rầu rĩ không vui mới đúng, đây xem như chủ động bày tỏ?

"Ưm...Em làm cơm chiều, anh muốn cùng ăn hay không?" Viên Cổn Cổn nhìn anh không nói chuyện, hơi đau thương.

Hắc Viêm Triệt nhíu mày kiếm, vốn định trách cứ chuyện cô vào phòng bếp, nhưng mà thấy vẻ mặt dè dặt cẩn thận của cô nên nhịn xuống.

"Em...Em đi ăn cơm." Viên Cổn Cổn nhìn anh nhíu mày, bộ dáng hình như là không vui vội vàng xoay người muốn chạy.

Hắc Viêm Triệt giữ chặt tay nhỏ bé mũm mĩm của cô, nhàn nhạt nói "Cùng ăn."

Viên Cổn Cổn ngẩn người, ngây ngốc gật gật đầu.

Hắc Viêm Triệt dắt cô đi vào nhà ăn.

Hắc Viêm Triệt nhìn cô gái nhỏ ngồi ở trên chân anh ngoan ngoãn khác thường, không rõ cô làm sao.

Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn kẹp thịt đưa vào trong miệng Hắc Viêm Triệt, vì sao anh lại nhìn cô như vậy, chẳng lẽ lộ rồi hả ? Hu hu...Cô thật sự không biết làm sao để làm anh vui nửa.

"Tiểu cơm nắm." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt kêu, giọng nói lạnh lùng đại diện cho nhân cách lúc này của anh là lạnh lùng.

Người nào đó bị gọi đến tên thì quát to một tiếng "Có!" Sau đó khẩn trương nhìn anh, chỉ thiếu chút nữa cúi chào thôi.

Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm đẹp, mắt tím lạnh lẽo chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô, dường như có thể nhìn thấu tất cả trong lòng cô.

Viên Cổn Cổn khẩn trương đến không dám thở, sợ hãi nhìn lại anh.

"Em muốn làm cái gì?" Một lúc sau, người lãnh đạo mở miệng.

"Không... Không muốn làm cái gì cả." Con nhóc nào đó lắp bắp nói.

"Em lại nối dối anh hả? Quên dạy dỗ lần trước rồi phải không? Cần anh giúp em nhớ lại không?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng kéo khóe miệng, lộ ra một cái cười lạnh đáng sợ.

Viên Cổn Cổn vội vàng lắc đầu, giống như trúng thuốc.

"Vậy thì nói thật, anh cho em một cơ hội nửa." Hắc Viêm Triệt vươn tay cố định đầu cô lại, nhàn nhạt nói.

Viên Cổn Cổn nuốt từng ngụm nước bọt, dè dặt cẩn thận meo meo "Em... Em chỉ muốn làm anh vui vẻ."

Làm anh vui vẻ? Thật sự là tin lạ, cô thông suốt từ lúc nào rồi hả ? Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nhìn cô, muốn xem lời nói của cô là thật hay giả .

Viên Cổn Cổn bị ánh mắt của anh làm cho đỏ mặt, tuy tính tình anh xấu xa, vừa bạo lực vừa u ám, nhưng thật sự là anh rất đẹp trai.

"Em muốn làm sao để anh vui vẻ?" Hắc Viêm Triệt khẽ hỏi.

"Ách..." Viên Cổn Cổn đỏ mặt, chậm rãi dâng môi đỏ mọng của mình lên, sau đó dựa theo cách mà Long Tịch Bảo dạy, sợ hãi liếm liếm cánh môi hoàn mỹ của Hắc Viêm Triệt.

Cô chủ động hôn anh? ! Hắc Viêm Triệt hơi kinh ngạc.

Viên Cổn Cổn thấy anh không có phản ứng, lại thử hút hút bờ môi của anh, còn phát ra tiếng chậc chậc.

Hắc Viêm Triệt buồn cười nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, bộ dáng ngây ngốc không biết nên làm cái gì bây giờ, thật sự rất đáng yêu, chỉ là thật sự không dám khen tặng kỹ thuật của cô.

Viên Cổn Cổn sốt ruột nhìn Hắc Viêm Triệt vẫn không hề phản ứng, đột nhiên lộ răng trắng ra, cứng rắn cắn lên môi mỏng của anh.

"Ưm..." Hắc Viêm Triệt phát ra một tiếng kêu, không thể tin được mình bị cắn. Vươn tay vỗ vỗ cái cái mông tròn trịa vểnh cao của cô, ý bảo cô nhả ra, thật sự là phục cô rồi.

Viên Cổn Cổn nới răng trắng của mình ra, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Hắc Viêm Triệt, trong lòng rất buồn bực, tại sao có thể như vậy? Cách Bảo Bảo dạy đều không có hiệu quả.

Hắc Viêm Triệt vỗ về môi mỏng bị cô cắn sắp chảy máu, buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thất vọng trước mắt, bắt đầu tin cô thật sự muốn lấy lòng anh, nhưng vì sao?

"Tiểu cơm nắm, những thứ này là ai dạy em?" Hắc Viêm Triệt không đành lòng nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, vươn tay nhéo nhéo mặt trắng non mềm của cô.

"Bảo Bảo dạy." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng trả lời.

Long Tịch Bảo? Vì sao?

"Cô ấy dạy em lấy lòng anh?" Hắc Viêm Triệt khẽ hỏi.

A, hình như có tác dũng, dường như tâm trạng của Triệt không tệ.

Viên Cổn Cổn cười gật gật đầu

"Vì sao?" Hắc Viêm Triệt tiếp tục hỏi.

Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, meo meo "Bạn ấy nói như vậy anh sẽ thương em hơn."

Nói cái gì! Bình thường anh không thương cô sao? Nhưng Long Tịch Bảo dạy cô những thứ này cũng cũng không tệ, anh thích.

Cười khẽ một chút, vỗ vỗ cái mông của cô, "Em liền làm thế nào để làm anh vui? Cắn anh?"

Viên Cổn Cổn ủy khuất meo meo nói "Là Bảo Bảo nói, liếm liếm, hút khẽ, cắn cắn một cái, anh sẽ vui vẻ."

Long Tịch Bảo, xem ra bình thường cô ấy đã làm như vậy để đối phó với song bào thai.  

CHƯƠNG 143: HẮC VIÊM TRIỆT ĐỎ MẶT

  "Chỉ như vậy? Còn gì nửa?" Hắc Viêm Triệt bế cô lên để hai chân cô mở ra ngồi ở trên chân anh, hình thành một tư thế mờ ám.

Viên Cổn Cổn suy nghĩ, đột nhiên hưng phấn nói "Còn có 'em muốn thân mật'."

"Em muốn thân mật?" Hắc ViêmTriệt nhếch mày kiếm nghiền ngẫm, nhẹ giọng hỏi

"Đúng vậy, chính là 'em muốn thân mật' ." Viên Cổn Cổn vui vẻ gật gật đầu

"Được, như em mong muốn." Hắc Viêm Triệt cười khẽ cúi đầu hôn lên môi mịn hồng hào của cô, bắt đầu công thành chiếm đất.

"Ưm..." Viên Cổn Cổn phát ra tiếng mờ ám, còn chưa phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì.

Vừa hôn xong, Hắc Viêm Triệt vẫn chưa thỏa mãn mà liếm liếm môi đỏ mọng của cô, giọng khàn khàn nói "Anh thích em lấy lòng, tiểu cơm nắm."

Viên Cổn Cổn dán mặt lên trên ngực khêu gợi của anh, không ngừng thở phì phò, cảm giác được có cái gì đó ở dưới mông cô, mặt liền ửng hồng như cà chua

"Anh muốn em." Hắc Viêm Triệt ôm lấy cô, đứng lên.

"Đợi một chút, chúng ta còn chưa ăn cơm..." Viên Cổn Cổn làm nũng gọi to.

"Không ăn, để lát ăn sau." Hắc Viêm Triệt cũng không quay đầu lại ôm cô đi vào phòng ngủ, tâm trạng đặc biệt tốt, cô nhóc nhà anh đã thông suốt rồi.

Trái lại Viên Cổn Cổn lại bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ, ai oán nhìn món ngon đầy bàn, lặng lẽ nói bốn chữ trong lòng, (nhưng mà, em đói)...

Một tuần sau

"Triệt..." Viên Cổn Cổn mệt mỏi nhẹ giọng kêu.

"Hả?" Hắc Viêm Triệt ôm chặt cô từ phía sau lưng, yêu thương hôn hôn bả vai trắng noãn của cô.

"Em muốn đi tìm Bảo Bảo." Vừa mới qua một trận 'đại chiến' mãnh liệt, Viên Cổn Cổn không đủ sức meo meo nói.

"Vì sao?" Mười ngón tay thon dài của Hắc Viêm Triệt phủ lên bộ ngực của người nào đó.

"Được không, em rất nhớ bạn ấy." Viên Cổn Cổn meo meo.

"Không được, không cho đi." Hắc Viêm Triệt nhíu nhíu đầu mày, không vui nhéo nhéo nơi mềm mại của người nào đó.

Viên Cổn Cổn khẽ kêu một tiếng, hất móng vuốt ma quỷ của anh ra, xoay người đáng thương tội nghiệp nhìn anh.

"Vì sao? Bảo Bảo nói muốn dạy em nấu ăn, em muốn học về nấu cho anh ăn." Viên Cổn Cổn nói theo lời dạy của Long Tịch Bảo, không sai một chữ.

"Bây giờ em nấu cũng không khó ăn, không cần học." Hắc Viêm Triệt vuốt tóc ướt đẫm mồ hôi của cô ra sau tai

"Đi mà, van xin nh mà, cho em đi đi, em cam đoan không gây rắc rối, anh cùng đi với em trông coi em cũng không sao?" Viên Cổn Cổn học theo giọng điệu mà Long Tịch Bảo dạy, vừa nói vừa đong đưa tay anh.

Hắc Viêm Triệt nhíu nhíu mày kiếm, cô đang làm nũng với anh? Lại là Long Tịch Bảo dạy? Có lẽ để cô tiếp cận Long Tịch Bảo nhiều một chút cũng không phải là chuyện xấu.

"Thật sự muốn đi?"

"Thật sự thật sự, người ta muốn đi, người ta muốn học." Viên Cổn Cổn kêu meo meo

"Tốt lắm, quyến rũ anh, làm anh vừa lòng liền cho em đi." Hắc Viêm Triệt lộ ra một tươi cười tà mị.

"Nhưng chúng ta đã nhiều lần rồi..." Viên Cổn Cổn khó xử nhìn anh.

"Không đồng ý? Vậy thôi, em liền ngoan ngoãn ở nhà đi." Nói xong Hắc Viêm Triệt xoay người đưa lưng về phía cô, không nói chuyện nửa.

"... ..." Viên Cổn Cổn bất đắc dĩ nhìn đường cong lưng gợi cảm của anh, cắn chặt răng, vươn tay nhỏ bé vòng ôm em anh từ phía sau lưng, chậm rãi từ vị trí bụng nhẹ nhàng di chuyển lên trên.

Hắc Viêm Triệt hơi cứng ngắc cảm nhận đụng chạm của cô, vốn chỉ muốn trêu chọc cô nhưng không nghĩ tới cô sẽ làm thật, tuy rằng không lưu loát nhưng lại mê người đáng chết.

Viên Cổn Cổn khẩn trương dùng ngón tay vẽ vòng vòng trên hạt đậu màu hồng của anh, cố gắng nhớ lại tấm ảnh dạy động tác quyến rũ người khác mà Long Tịch Bảo đã gửi cho cô ở trên mạng.

Hắc Viêm Triệt hít vào một hơi, không tự chủ được đỏ mặt, bộ ngực mềm mại của cô kề sát phần lưng của anh, thỉnh thoảng ma sát, không biết là cố ý hay là vô tình.

Viên Cổn Cổn kề sát lỗ tai của anh, trước là cảm thán hình dạng lỗ tai hoàn mỹ của anh, sau đó lè lưỡi nhẹ nhàng xẹt qua vành tai của anh liếm liếm giống như liếm kem lạnh.

Hắc Viêm Triệt nắm chặt hai quả đấm, không khỏi run run một chút, bị cô gái ngu ngốc không lưu loát khiêu khích thành bộ dáng này, anh cảm thấy vô cùng thất bại.

Viên Cổn Cổn cảm nhận được anh run rẩy, trong lòng bắt đầu muốn đùa giỡn liền thổi hơi vào lỗ tai của anh.

Rốt cuộc Hắc Viêm Triệt không chịu nổi xoay người đè lên ngươi cô, hơi thở hơi thô gấp.

"Ha ha, anh mặt đỏ." Viên Cổn Cổn cười hì hì dùng ngón tay chọc chọc mặt anh.

"Buồn cười không?" Hắc Viêm Triệt kéo ra cười khẽ nguy hiểm, nhỏ giọng hỏi.

"Buồn cười." Viên Cổn Cổn cười đến vẻ mặt xán lạn thành thật trả lời, hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm tồn tại.

Hắc Viêm Triệt cùng bắt lấy hai bên trắng noãn mềm mại của cô, bắt đầu bóp trái nhào phải.

"Ưm..." Tươi cười của Viên Cổn cứng lại, trên mặt nhanh chóng hiện lên hai vết hồng hồng.

"Buồn cười thì đừng đè nén bản thân, hi vọng em có thể cười đến 'cuối cùng' ." Hắc Viêm Triệt kéo khóe môi ta mị, đoạt lại quyền chủ động.

Viên Cổn Cổn nhìn anh, mới phản ứng kịp mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn đến cỡ nào, vuốt râu hổ, không đúng, là râu báo...

Vì thế, thời gian kế tiếp, trong phòng liền vây quanh tiếng ngâm mềm mại mờ ám và tiếng khóc nức nở của cô gái, không còn có nghe thấy tiếng cười nửa...

Hôm sau, nhà lớn họ Long

"Cổn Cổn, rốt cục bạn cũng đế, mình nhớ bạn muốn chết." Long Tịch Vảo hưng phấn ôm Viên Cổn Cổn ở cửa, rốt cuộc Hắc ác ma cũng nhả ra, ngày lành của các cô sắp đến rồi.

Song bào thai có hơi ngạc nhiên nhìn hai 'vị khách ngoài ý muốn' ở cửa, anh lại có thể để tiểu tâm can của mình ra cửa, thật sự là kỳ quái, dựa theo tính cách của anh, không nhốt cô ở nhà nửa năm, làm sao có thể để cô ra cửa?  

CHƯƠNG 144: CHÚNG TA CÙNG BỎ TRỐN

  "Bảo Bảo, mình cũng nhớ bạn." Viên Cổn Cổn thấy Long Tịch Bảo thì gần như là nước mắt quanh tròng, rốt cục cô cũng hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này, vì ngày này cô đã không đếm được mình đã hiến thân bao nhiêu lần rồi.

"Đi, mình dạy bạn nấu ăn." Long Tịch Bảo nắm tay nhỏ bé mũm mĩm của Viên Cổn Cổn, lập tức đi vào phòng bếp, để lại song bào thai ngạc nhiên và hơi khó chịu nhìn Hắc Viêm Triệt.

"Cậu lại dẫn cô ấy đến đây, đổi tính sao?" Long Tịch Bác dựa vào ghế sô pha, nhìn anh em tốt ngồi đối diện mình.

"Thế nào? Mình không thể tới sao?" Hắc Viêm Triệt cầm lấy ly cà phê trên bàn nhấp một ngụm.

"Cũng không phải, mình chỉ cảm thấy kỳ quái, dựa vào hiểu biết của mình đối với cậu, mình còn tưởng rằng không nửa năm thì cậu tuyệt đối sẽ không để cô ấy ra khỏi nhà một bước, hay là... Mình còn chưa hiểu rõ cậu?" Long Tịch Bác cười khẽ nói.

Hắc Viêm Triệt ngẩng đầu nhìn anh ta "Tiểu công chúa nhà các cậu rất lợi hại."

"Bảo Bảo (Tịch Nhi)?" Long Tịch Bác và Long Tịch Hiên không hiểu liếc nhau một cái.

"Ừ."

"Liên quan gì tới cô ấy?"

"Cô ấy dạy Cổn Cổn làm sao để lấy lòng mình." Hắc Viêm Triệt chơi đùa chiếc nhẫn tộc báo trên ngón tay mình, nhẹ nhàng nói.

"Lấy lòng cậu? Nói thí dụ?" Long Tịch Bác nhíu nhíu mày kiếm.

"Thí dụ như liếm liếm, hút khẽ hút, cắn cắn một cái." Hắc Viêm Triệt lộ ra một tươi cười tà mị.

Vẻ mặt song bào thai đầy vạch đen nhìn anh, 'động từ' mờ ám như vậy, sẽ không phải... Trời ạ, rốt cuộc là cô nhóc chết tiệt này làm sao biết những mấy thứ này.

"Mình nói chính là miệng, các cậu không cần nghĩ lung tung." Hắc Viêm Triệt cười chỉ ra chỗ sai.

"Khốn kiếp!" Song bào thai không hẹn mà cùng mắng nhỏ.

"Đây là 'người tài' một tay các cậu nuôi lớn, xem ra cuộc sống bình thường của các cậu trôi qua rất 'dễ chịu' rồi." Hắc Viêm Triệt khẽ cười ra tiếng.

Song bào thai liếc nhau, thở dài, khổ mà không nói được...

Trong phòng bếp

"Cổn Cổn, có trộm hộ chiếu ra hay chưa?" Long Tịch Bảo nhỏ giọng hỏi.

"Trộm được, nhưng mà Bảo Bảo, chúng ta thật sự phải làm như vậy sao?" Viên Cổn Cổn lấy hộ chiếu từ trong túi ra đưa cho cô ấy.

"Đừng do dự, tin tưởng mình, sau lần này nhất định là Hắc ác ma sẽ đối với bạn dịu dàng hơn một chút." Long Tịch Bảo nhận hộ chiếu trong tay cô, sờ sờ đầu của cô.

"Nhưng mà nếu anh ấy không đối với mình dịu dàng hơn mà ngược lại muốn phạt mình thì sao?" Viên Cổn Cổn nghĩ tới khả năng này không khỏi run một cái.

"Bạn làm ơn, cho dù là như vậy, cùng lắm thì chính là cái mông đi đánh vểnh lên thôi, mười tám ngày sau bạn vẫn là một cái cơm nắm, sợ cái gì. Bình thường bạn còn thiếu bị ngược sao! Nhưng bạn nghĩ xem, nếu lần này bạn trốn đi có thể kêu gọi lương tri của anh ấy, cuộc sống sau này liền được giải phóng, có lẽ còn có cơ hội 'xoay người làm công' đấy, cho dù không kêu gọi nổi 'lương tri' của anh, bạn cũng đi chơi một lần, cũng không lỗ đúng không?" Long Tịch Bảo nói một hơi.

Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, hơi hơi gật gật đầu.

"Ngoan, nghe mình, không sai." Long Tịch Bảo nhéo nhéo gò má đáng yêu của cô, xoay người lấy ra một gói đồ từ trong tủ quầy.

"Đây là cái gì?" Cô nhóc nào đó tò mò hỏi.

"Đây là thứ làm cho bọn họ ngủ." Long Tịch Bảo trả lời.

"Bạn muốn để vào thức ăn cho bọn họ ăn sao?"Cô nhóc nào đó tiếp tục hỏi.

"Đúng vậy, bọn họ không ngủ làm sao chúng ta trốn?" Long Tịch Bảo liếc cô một cái.

"Nhưng mũi của Triệt rất thính, anh ấy sẽ ngửi ra được." Cô nhóc nào đó nhỏ giọng nhắc nhở.

Đúng rồi, đã quên mất anh không phải là người bình thường, vậy làm sao bây giờ? Thôi, thực hiện kế hoạch thứ hai đi.

"Cổn Cổn, bạn nghe đây, động tác càng nhanh càng tốt, động tĩnh càng nhỏ càng tốt, chúng ta đi từ cửa sau của phòng bếp ra ngoài, sau khi đi ra ngoài lập tức chạy ra phía ngoài, sẽ có tài xế xe taxi chờ chúng ta, đến lúc đó chúng ta liền đi thẳng đến sân bay, chỉ có một cơ hội, biết không?" Long Tịch Bảo nghiêm túc nói, cô ấy đánh cuộc ông trời đứng bên phía của cô.

"Ừ." Viên Cổn Cổn khẩn trương gật gật đầu.

Long Tịch Bảo động viên vỗ vỗ đầu của cô, lấy một tờ giấy từ trong túi áo ra đặt lên bàn, dùng cái ly đè xuống, sau đó kiểm tra những thứ cần thiết cá nhân, hít sâu một cái, nhẹ giọng nói "Đi thôi."

"Tờ giấy này là cái gì?" Viên Cổn Cổn không hiểu xem cô ấy.

"Đây là nhắn lại với bọn họ, đi thôi" Long Tịch Bảo nhẹ chân nhẹ tay nhập mật mã, ấn ngón tay lên mặt trên máy móc, một lúc sau, cửa liền tự động mở ra , cô ấy kéo Viên Cổn Cổn nhanh chóng chạy đi ra ngoài.

"Chúng ta phải đi đâu? Bảo Bảo." Viên Cổn Cổn vừa chạy vừa nhỏ giọng hỏi.

Long Tịch Bảo lộ ra tươi cười nghịch ngợm, khẽ mở môi đỏ mọng "LasVegas..."

1 tiếng sau.

"Sao lại thế này? Sao còn chưa ra?" Long Tịch Bác nhẹ giọng nói.

Long Tịch Hiên nhíu nhíu đầu mày, bước nhanh đi vào phòng bếp, chiếu vào mắt anh ta không có một bóng người và một tờ giấy lẻ loi, đáng chết, anh ta liền biết...

Hai người đàn ông anh tuấn theo kịp phía sau cũng ngây ngốc nhìn toàn bộ.  

  Hắc Viêm Triệt cầm lấy tờ giấy trên bàn, trong mắt tím toàn bộ đều là mưa gió bão táp sắp đến.

(Thân gửi anh Hiên, anh Bác và anh Triệt, căn cứ vào các người áp bức dài hạn, em quyết định dẫn theo Cổn Cổn đáng yêu bỏ trốn , anh Bác anh còn nhớ không, anh đã nói em đã có bản lĩnh bảo vệ các anh, ngay cả các anh em cũng có thể bảo vệ được, đương nhiên bảo vệ bản thân và Cổn Cổn sẽ không thành vấn đề, yên tâm đi. Đúng rồi, em lấy một khoảng tiền trong thẻ không giới hạn anh cho em để mua hai tấm vé máy bay, vì thế em đại diện Cổn Cổn và chính em cùng bản thân ta cảm tạ các anh, nhưng nếu các anh muốn điều tra lịch sử em quẹt thẻ, em nghĩ là rất không có khả năng, bởi vì em đã lấy 'một chút' tiền nhỏ chuyển qua thẻ khác, làm chi phí đi lại cho em và Cổn Cổn, mà này chủ thẻ là em đến chợ đen mua 'thân phận mới' .Được rồi, liền nói tới đây, còn có chính là, chúng em là người độc lập, cũng không thuộc về ai, lại càng không phải 'thú cưng' các anh muốn ngược đãi liền ngược đãi, muốn mắng cứ mắng, đừng trách em, nếu các anh có thể thay đổi tính cách bá đạo lại ích kỷ, liền tới tìm chúng em, nếu các anh không thể, vậy thì thả chúng em đi đi... Đúng rồi, anh Triệt, yên tâm đi, em sẽ dùng mạng sống bảo vệ tốt tâm can của anh, đừng lo lắng, tin tưởng em, không sai. Cứ như vậy, bái bái. Em gái Long Tịch Bảo đáng yêu của các anh.)  

CHƯƠNG 145: TÔI ĐỐI VỚI CÔ ẤY KHÔNG TỐT SAO??

  Xem xong tờ giấy, cả người Hắc Viêm Triệt đều tản ra một chất khí, cái loại chất khí này có tên khoa học là 'sát khí', chỉ thấy khuôn mặt hoàn mỹ tuấn tú của anh không chút biểu tình, chỉ có cặp con ngươi màu tím nhạt bắt đầu biến thành tím đậm.

Long Tịch Bác lấy tờ giấy qua, cẩn thận nhìn một lần, nghiến răng nghiến lợi nói với Long Tịch Hiên nói "Bị em nói trúng rồi."

Long Tịch Hiên tiếp nhận tờ giấy, cố nén nổ tức giận sắp bùng nổ nhìn tờ giấy, cuối cùng lấy điện thoại ra.

"Phượng Kiệt, dẫn người đến sân bay tìm trong trong ngoài không bỏ sót một chỗ nào, sau nửa tiếng không tìm thấy Long Tịch Bảo, liền ép buộc toàn bộ máy bay ngừng bay, tìm một lần nửa, nghe đây, nếu tìm được cô ấy mà cô ấy dám phản kháng, không cần nói nhiều, liền đánh ngất xỉu mang về"

"Dạ." Phượng Kiệt 'chuyên nghiệp' trả lời, không cần hỏi cũng biết người nào đó đã làm ra chuyện tốt gì.

Long Tịch Hiên ấn phím kết thúc, nhìn Hắc Viêm Triệt "Thật xin lỗi, Triệt, chuyện này là do nhà lọ Long chúng mình dạy dỗ không tốt, nhưng mình cam đoan, nhất định sẽ để Cổn Cổn trở về bên cạnh câu mà không tổn thương một sợi tóc nào."

Hắc Viêm Triệt cười lạnh "Không tổn thương một sợi tóc nào? Chờ cô ấy bị mình bắt được, mình muốn cô ấy 'lông cũng mất sạch' !" Thì ra gần đây cô ngoan ngoãn nghe lời, đáng yêu cũng là có mục đích, Viên Cổn Cổn, tốt nhất em nên cầu nguyện cho bản thân đừng để bị anh bắt được.

Long Tịch Bác nghĩ nghĩ, cầm điện thoại ra ấn số Phượng Lăng "Phượng Lăng, đột nhập vào trong cơ sở dữ liệu ở sân bay, cho người tìm hành trình lịch sử chuyến bay trong vòng 3 tiếng mới đây, chỉ cần phù hợp điều kiện thì liền để mạng lưới tình báo Phượng Minh cẩn thận chú ý chỗ Long Tịch Bảo đáp xuống, tìm được cô ấy mới thôi."

"Dạ." Phượng Lăng cung kính nói, trời ạ, Bảo Bảo chạy trốn?

Long Tịch Bác kìm nén quắng di động trên đất, căm giận hét lớn "Long Tịch Bảo, em đừng để anh tìm được, bằng không em nhất định phải chết." Rống xong xoay người trở về phòng.

"Mình đi về trước, mình sẽ gọi 'người trong tối' đi khắp nơi tìm bọn họ." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói, sau đó đi ra ngoài

Long Tịch Hiên đau đầu ngắt mi tâm, Bảo Bảo, vì sao khiêu chiến giới hạn cuối cùng của bọn anh, vì sao...

Long Tịch Bảo và Viên Cổn Cổn ngồi ở trên máy bay riêng, uống chút rượu, ăn chút thịt.

"Bảo Bảo, vì sao chúng ta không ngồi máy bay mà lại ngồi máy bay riêng? Không phải bạn mua đã mua vé sao? Không cần lãng phí đâu" Viên Cổn Cổn meo meo gọi.

"Ngốc quá, mình mua vé máy bay vì muốn dời sức chú ý của bọn họ, làm cho bọn họ đã nghĩ chúng ta đi nước Pháp, dựa theo cách làm việc của bọn họ, nhất định sẽ cho anh Kiệt đến sân bay tìm, chị Lăng đột nhập bộ phận cơ sở dữ liệu của sân bay, thăm dò lịch sử cất cánh gần nhất, cho nên mình dùng tên của mình mua hai vé máy bay đến Pháp, nhưng thực ra chúng ta đã đi trên đường đến LasVegas, đã hiểu chưa?" Long Tịch Bảo tao nhã cắt bít tết thành từng miếng nhỏ, sau đó đưa vào trong miệng, thỏa mãn ăn.

Trái lại Viên Cổn Cổn lại không vui vẻ như vậy , "Bảo Bảo, mình nhớ Triệt rồi."

Long Tịch Bảo nhìn nhìn bộ dáng đáng thương tội nghiệp của cô, an ủi "Bạn yên tâm, dựa theo năng lực của bọn họ, không đến năm ngày, nhiều nhất bảy ngày liền tìm được chúng ta, cho nên trong khoảng thời gian này chúng ta liền buông lỏng mà đi chơi đi, coi như nghỉ phép, được không?."

Viên Cổn Cổn gật gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn tiếp nhận bít tết Long Tịch Bảo đúc tới, vui vẻ nở nụ cười

"Hì hì, chúng ta đi trải nghiệm sức hấp dẫn của thành phố không ngủ đêm đi." Long Tịch Bảo hô to.

Hai cô gái vui sướng ồn ào, không biết đàn ông của các cô đã sắp điên rồi.

2 tiếng sau, nhà họ Long.

"Tôi dẫn em 5000 anh em đến sân bay tìm hết trong ngoài vẫn không thấy Tịch Bảo, tuyệt đối là cô ấy không có ở đó." Phượng Kiệt hoàn thành trách nhiệm báo cáo.

Nghe vậy, sắc mặt song bào thai càng khó coi hơn.

Đúng lúc này, di động Long Tịch Hiên vang lên.

"Alo?"

"Hiên thiếu gia, tôi là Phượng Lăng, di động của Bác thiếu gia gọi không được, cho nên..."

"Được rồi, nói trọng điểm ."

"Trọng điểm chính là chúng tôi tra được có một hành khách họ Long, tên Tịch Bảo, mua hai vé máy bay đến Pháo, thời gian cất cánh là ba tiếng rưỡi trước."

"Đã biết, tiếp tục tra."

"Dạ."

Long Tịch Hiên cúp điện thoại, hơi hơi nhíu mày kiếm.

"Như thế nào? Có tin tức sao" Long Tịch Bác sốt ruột hỏi

"Phượng Lăng nói tra được một người tên Long Tịch Bảo mua hai vé máy bay đến pháp, cất cánh ba tiếng rưỡi trước." Long Tịch Hiên nhẹ nhàng nói.

"Ba tiếng rưỡi trước?" Long Tịch Bác hỏi

"Ừ."

"Rất không có khả năng, ba tiếng rưỡi trước là Triệt vừa đưa Cổn Cổn đến không bao lâu, cho dù động tác của bọn họ nhanh, nhưng từ nơi này chạy tới sân bay ít nhất cũng phải 30 phút." Long Tịch Bác phân tích.

"Đúng là rất không có khả năng." Long Tịch Hiên cong ngón tay không ý thức gõ lên bàn, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mở máy tính ra, mười ngón tay thon dài nhảy múa ở trên bàn phím, một lúc sau trầm thấp mở miệng "Căn bản là cô ấy không đến sân bay."

"Cái gì?"

"Em vừa mới tra xét thẻ không hạn anh làm cho cô ấy, cô ấy lấy một số tiền lớn, em nghĩ cô ấy không chỉ mua vé máy bay, có lẽ còn mua máy bay." Long Tịch Hiên nhàn nhạt giải thích

"... ..."

Nhà lớn họ Hắc.

Á Tư nhìn Hắc Viêm Triệt ngồi trên ghế da không nói chuyện, nói thật, dựa theo tính cách của Cổn Cổn, có thể làm ra loại chuyện này thật sự là làm cho tất cả mọi người rớt mắt kính.

"Chủ nhân, tôi đã nhắn mệnh lệnh của ngài, từ giờ phút này tất cả người trong tối trên thế giời sẽ tìm chỗ của Cổn Cổn, ngài đừng quá sốt ruột."  

  Hắc Viêm Triệt không có đáp lời, con ngươi màu tím nhạt lẳng lặng nhìn ánh trăng mê người ngoài cửa sổ, anh đã sớm biết bản thân không thể không có cô, nhưng thật không ngờ thì ra một ngày không có cô lại trôi qua khó hơn trong tưởng tượng của anh nửa.

Á Tư không có được câu trả lời của anh, thức thời im lặng đứng tại chỗ.

Một lúc sau, Hắc Viêm Triệt vốn im lặng lại đột nhiên mở miệng"Á Tư, tôi đối với cô ấy không tốt sao?"  

CHƯƠNG 146: SÒNG BÀI LAS VEGAS

  Á Tư ngẩn người, "Chủ nhân, vì sao hỏi như vậy? Ngài yêu Cổn Cổn thế nào mọi người đều biết."

"Vậy vì sao tất cả mọi người biết, chỉ có mình cô ấy không biết?" Hắc Viêm Triệt nhìn anh ta, trong con ngươi màu tím nhạt mang theo nhàn nhạt mệt mỏi và bất đắc dĩ.

"Chủ nhân, cách sủng của ngài không phải ai cũng có thể cảm nhận được, nhất là Cổn Cổn, ngài cũng biết, cô ấy...Ừ... Rất đơn thuần." Á Tư nghĩ nghĩ tìm cái quanh co hình dung từ.  

  "Ngu xuẩn liền ngu xuẩn, anh không cần phải nói úp mở như vậy." Hắc Viêm Triệt quét mắt nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt nói.

"Ha ha." Á Tư cười gượng hai tiếng.

"Á Tư, anh nói xem cô gái ngu xuẩn này có thể vì ăn mà bán chính mình hay không?" Hắc Viêm Triệt nghĩ nghĩ, nhíu mày.

Ở góc độ anh không nhìn thấy, Á Tư trợn trừng mắt, chủ nhân âm trầm tàn nhẫn này của anh ta chỉ cần đụng tới chuyện của Viên Cổn Cổn liền biến thành thằng nhóc nhỏ, "Ngài yên tâm đi chủ nhân, tiểu thư Tịch Bảo ở bên cạnh Cổn Cổn, cô ấy sẽ không để xảy ra chuyện này."

"Ừ." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt lên tiếng.

Không khí lại bắt đầu yên lặng, một lúc sau, Hắc Viêm Triệt lại mở miệng rồi." Cô ấy có đá chăn hay không?"

"Ách? Đây... Cổn Cổn có thói quen đá chăn hay không thì chỉ có chủ nhân ngài mới biết được chứ?" Á Tư bị anh hỏi hơi lờ mờ.

"Nhất định là Na Tịch Thịnh Duệ cũng biết!" Đột nhiên Hắc Viêm Triệt nhìn anh ta, dùng giọng nói lạnh băng chết người nói.

Á Tư bị ánh mắt không vui của anh làm cho hoảng sợ, không nói gì đứng tại chỗ, tuy bây giờ bộ dáng anh rất lãnh khốc, nhưng vì sao...Anh ta lại cảm thấy anh rất đáng yêu... Dù sao thì nét mặt đó cũng là loại cảm giác tốt, thì ra biến thái như Hắc Viêm Triệt cũng sẽ có một mặt đáng yêu như vậy.

Hắc Viêm Triệt thu tầm mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng thì thào"Con bé ú đáng chết, rốt cuộc đã chết ở đâu rồi hả ?"

Á Tư bất đắc dĩ nhìn anh thất thường, thì ra không có Cổn Cổn anh sẽ biến thành như vậy.

"Á Tư, đêm nay anh cũng đừng ngủ, ngắm trăng với tôi đi." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói.

"Dạ?" Á Tư sững sờ tại chỗ, anh mời anh ta ngắm trăng? Chủ nhân của anh lại có nhã hứng ngắm trăng?

"Anh có ý kiến?" Hắc Viêm Triệt không vui nhìn anh ta, trong mắt ẩn chứa lửa giận hừng hực chạm vào là nổ ngay.

"Không... Đương nhiên là không ý kiến, đây là vinh hạnh của tôi." Á Tư cười gượng nói.

Hắc Viêm Triệt lại chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện nửa, anh không muốn trở về phòng, không muốn trở về căn phòng không có cô, cũng không muốn đi ngủ, không muốn ngủ ở trên giường không có cô, anh phải ở dưới lầu chờ, nói không chừng con bé ú chết tiệt kia đột nhiên lạc đường biết quay lại, anh sẽ lấy roi trói cô lại, sau đó anh nhất định... Nhất định phải cắn chết cô!

LasVegas, thế giới giải trí, thành phố tội ác, ngoại trừ "thế giới sòng bạc" và "thiên đường tình dục", nơi này còn là một "thế giới tự sát" và với thiên đường kết hôn ly hôn, ở Las Vegas kết hôn chỉ cần 15 phút, ly hôn chỉ cần 5 phút. Nơi này có rất nhiều cám dỗ, xúc xắc, rượu ngon, tiền tài, phụ nữ, kim cương, không cái nào là không khiêu khích thần kinh yếu ớt của con người, tà ác lại làm cho người ta mê muội trong đó.

"Bảo Bảo?" Viên Cổn Cổn nhỏ giọng kêu, tuy cảnh đêm ở đây rất xinh đẹp, nhưng ánh mắt của người qua đường đều rất đáng sợ.

"Cổn Cổn đừng sợ, bọn họ nhìn bạn thì đại biểu rằng bạn quyến rũ, yên tâm đi, nếu bọn họ dám đi lại chạm vào bạn, mình sẽ đá bay đưa bọn họ về nhà uống sữa." Long Tịch Bảo nắm tay nhỏ bé mũm mĩm của cô, cười khẽ an ủi.

"Bảo Bảo, chúng ta đi đâu a?" Viên Cổn Cổn lo lắng hỏi.

"Ngốc quá, nếu tới nơi mà không đi sòng bạc thì không phải là uổng công sao." Long Tịch Bảo cũng không quay đầu lại nói.

"À, vậy chúng ta đi sòng bạc là phải đánh bạc sao?" Viên Cổn Cổn nhỏ giọng meo meo.

"Cổn Cổn, có đôi khi mình rất nghi bạn dùng cái gì để nói chuyện, là dùng phổi? Hay là dùng mông? Vì sao nói ra không phải là lời thừa thì chính là nói nhảm! Đi sòng bạc không đánh bạc chẳng lẽ muốn ở đó thuê người đếm tiền sao?" Long Tịch Bảo không chịu nổi nắm lấy tóc.

"Không được, Bảo Bảo, bị Triệt biết thì anh ấy sẽ đánh chết mình." Viên Cổn Cổn lớn tiếng nói.

"Tin tưởng mình, anh ấy đánh chết chính mình cũng không đành lòng đánh chết bạn đâu, đừng sợ." Long Tịch Bảo ngoảnh mặt làm ngơ kéo tiểu cơm nắm tiếp tục đi tới.

Viên Cổn Cổn lo lắng không yên đi theo sau lưng cô ấy, bị cô ấy kéo đi.

Sòng bạc.

Viên Cổn Cổn nhìn bên trong kiến trúc xa hoa này có đủ loại người, sợ hãi nắm chặt cánh tay Long Tịch Bảo, không dám lên tiếng. Long Tịch Bảo hưng phấn giống như phát hiện vùng đất mới, nhìn trái nhìn phải một chút, cuối cùng đi đến một cái bàn trước mặt, cái bàn này là chơi đánh một đôi, tùy tiện cầm một hạt châu nhỏ, để cho người khách kia có lợi thế, số lượng hạt châu đánh cược là số lẽ hoặc số chẵn. Long Tịch Bảo cười đến tươi ngọt lấy ra một chồng đôla để lên hai bên, sau đó chờ kết quả.

"Twenty, pair." Người đàn ông tuấn tú tóc vàng mắt xanh thét lên.

"A! Cổn Cổn chúng ta thắng tiền đấy." Long Tịch Bảo vui vẻ ôm Viên Cổn Cổn, vì lần đầu tiên mình đánh bạc thắng mà cảm thấy vui vẻ không thôi.

Mà người bên cạnh các cô ngoài ngạc nhiên nhìn Long Tịch Bảo xinh đẹp và Viên Cổn Cổn đáng yêu ra, lại càng bị các cô thu hút hơn.

Long Tịch Bảo xem như không thấy những ánh mắt ngạc nhiên ao ước này, lấy tất cả tiền thắng được đặt lên, khẩn trương đợi kết quả.

Người đàn ông tuấn tú tóc vàng cũng không khỏi nhìn hai cô gái đặc biệt ở trước mắt thêm một chút, sau đó tiếp tục làm việc của mình.

Một lúc sau "Fifteen, Odd."

Long Tịch Bảo lại hưng phấn kêu to lên "Lại thắng, Cổn Cổn, bạn nói xem có phải đánh bài là thiên phú của mình hay không."

Viên Cổn Cổn nhìn cô ấy vui vẻ thì gật gật đầu, tâm trạng vốn căng thẳng cũng bị vui vẻ của cô ấy truyền nhiễm.

Trong thời gian tiếp theo, Long Tịch Bảo đánh đâu thắng đó, mà tất cả mọi người bên cạnh đều đặt cược theo cô ấy, tiền càng ngày càng nhiều, người cũng càng ngày càng hỗn tạp, đột nhiên...

"Oh, shit" Một câu thô tục từ miệng người nước ngoài phun ra.

"You want to steal my money?" Long Tịch Bảo bắt lấy một cánh tay to khỏe, lạnh giọng hỏi.

"Fuck you, Bitch!" Người nước ngoài không để con nhóc nào đó vào mắt mà nhục mạ.

"Say again?" Long Tịch Bảo hơi hơi nheo mắt đẹp lại, dám mắng người, xem lão nương dày vò chết hắn không.

"Fuck you, Bitch! So?" Người nước ngoài không biết sống chết dùng vẻ mặt dâm loạn lặp lại một lần.

Đột nhiên Long Tịch Bảo lộ ra tươi cười như đóa hoa, nhẹ tay động đậy liền nghe một tiếng 'rắc', sau đó chính là tiếng kêu thảm thiết như heo chết của người nước ngoài.

Viên Cổn Cổn sợ hãi nắm chặt ống tay áo của Long Tịch Bảo, sợ hãi nói "Bảo Bảo, thôi, dù sao chúng ta cũng không tổn thất cái gì, chúng ta đi thôi, mình rất sợ."

Long Tịch Bảo buông cổ tay bị bẽ gãy của người đàn ông ra, tiện tay ném hắn ngã xuống đất, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Viên Cổn Cổn dịu dàng nói "Đừng sợ đừng sợ, ai bảo miệng tên này hèn hạ như vậy, Cổn Cổn nhớ kỹ, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta, hắc hắc..." Nói xong Long Tịch Bảo lộ ra một nụ cười quỷ dị, Viên Cổn Cổn không khỏi run một cái.

Long Tịch Bảo đi đến trước mặt người đàn ông, cười khẽ dẫm xuống vết thương của hắn, còn chưa tính buông tha hắn.

"Vị tiểu thư này, ông chủ của chúng tôi muốn mời ngài uống một ngụm trà, nể mặt chứ?" Một người đàn ông mặc tây trang màu đen lễ phép nói ra một câu hỏi tiếng Trung chân chính.

Long Tịch Bảo ngẩng đầu nhìn, a a, nhiều bảo vệ như vậy là muốn hù dọa ai chứ?  

CHƯƠNG 147: TÌM ĐƯỢC

  Nhà họ Nam Cung.

"Cổn Cổn, đừng khóc, anh ta không phải Hắc ác ma, để sau này mình giải thích với bạn." Long Tịch Bảo đau lòng nhìn nước mắt của Viên Cổn Cổn tuôn rơi không dứt, nhẹ giọng an ủi.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bảo Bảo, con quen Hắc Viêm Minh sao?" Nam Cung Viễn cau mày nhìn các cô.

"Nên nói như thế nào đây, chú Viễn, trong một lúc con không biết nói với chú như thế nào nửa, con muốn đưa Cổn Cổn về phòng trước được không?" Long Tịch Bảo sốt ruột lau nước mắt cho người nào đó.

Nam Cung Viễn nhìn nhìn Viên Cổn Cổn khóc đến điềm đạm đáng yêu, gật gật đầu.

Long Tịch Bảo dắt 'người nước mắt' Viên Cổn Cổn trở về phòng

Trong phòng.

"Cổn Cổn, đừng khóc, bạn hãy nghe mình nói, anh ta không phải là Triệt, anh ta là em trai của Triệt, anh ta tên Hắc Viêm Minh, ngươi không phát hiện hắn ánh mắt là màu xám bạc à?" Long tịch bảo vỗ nhẹ khóc đến nấc cục Viên cuồn cuộn.

"Bạn không cần an ủi mình, bọn họ giống nhau như đúc..." Viên Cổn Cổn nói.

"Xin bạn đấy, song bào thai đương nhiên là sẽ giống nhau như đúc, giống như anh Hiên và anh Bác, nhưng màu mắt của bọn họ không giống nhau, bạn không để ý xem sao?" Long Tịch Bảo trợn trừng mắt, thật sự là không chịu nổi.

"Song bào thai? Nhưng từ trước đến giờ Triệt chưa từng nói với mình." Viên Cổn Cổn vừa nấc cục vừa nói.

"Nam chính trong 'cảnh ngoại tình' mà bạn thấy ở phòng khách hôm trước cũng là anh ta, Hắc ác ma giận bạn nói muốn ly hôn mới cố ý để bạn hiểu lầm, không giải thích với bạn, trên thực tế, từ lúc còn rất nhỏ Hắc Viêm Minh liền mọc rễ ở đây, cho nên mình cũng vừa biết Hắc ác ma có một em trai song sinh, chỉ là quên nói với bạn." Long Tịch Bảo rót ly nước đưa đến bên miệng cô.

Viên Cổn Cổn liền uống ùng ục ùng ục đến ly ngược đáy lên trời, mở to đôi mắt hồng hồng nhìn cô ấy "Nói như vậy là mình hiểu lầm Triệt hả ?"

"Ách, có thể nói như thế." Long Tịch Bảo cất ly thủy tinh, lại đi vào phòng tắm lấy một tấm khăn lông ra lau mặt cho cô, trời ạ, mình lại trải nghiệm cảm giác làm mẹ trước rồi.

"Hu hu... Vậy làm sao bây giờ? Bảo Bảo, mình nhớ Triệt, mình rất nhớ Triệt, mình rất nhớ anh ấy, hu hu, mình muốn về nhà." Nước mắt của Viên Cổn Cổn vừa ngừng một chút lại bắt đầu tràn ra đứng lên.

"Được được được, về nhà về nhà, yên tâm, bạn không muốn về nhà cũng không được, nhanh nhất đêm nay, chậm nhất ngày mai, sẽ có người tự mình đến 'đón' chúng ta về nhà, đừng khóc, nghe lời." Long Tịch Bảo nhẹ giọng dỗ dành, thì ra Cổn Cổn ỷ lại Hắc ác ma như vậy, xem ra là loại hình tiểu thụ thích ngược đãi rồi, nhưng cô ấy cũng rất nhớ song bào thai, chẳng lẽ cô cũng là tiểu thụ cuồng ngược?

Nghe vậy Viên Cổn Cổn nức nở rầu rĩ mới ngừng rơi nước mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn Long Tịch Bảo

"Đừng khóc Cổn Cổn, bạn còn khóc thì mắt sẽ sưng lên, ngày mai Hắc ác ma thấy thì mình còn mạng để sống sao?" Long Tịch Bảo thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói.

Viên Cổn Cổn gật gật đầu, cười bổ nhào tới chỗ Long Tịch Bảo, cọ xát làm nũng, ngày mai... Ngày mai là có thể gặp Triệt rồi.

Long Tịch Bảo buồn cười sờ sờ đầu của co, người đơn thuần như thế, đoán chừng Chỉ có một ở trên thế giới thôi.

Một lúc sau, Viên Cổn Cổn khóc mệt mỏi yên tĩnh ngủ say, Long Tịch Bảo đắp chăn cho cô xong thì đi ra ngoài.

Ban đêm, nhà lớn họ Hắc.

"Anh trai thân mến của em, gần đây có khỏe không?" Hắc Viêm Minh dùng vẻ mặt triêu tức nhìn Hắc Viêm Triệt.

"có việc thì nói, không có việc gì thì đi đi." Hắc Viêm Triệt mỏi mệt ngồi ở trên ghế xoay, cầm trong tay một ly rượu đỏ, 3 ngày, cô đã đi 3 ngày, không có anh chăm sóc, cô có tốt hay không, buổi sáng thức dậy có uống sữa tươi hay không, gặp rắc rối có người giúp thu dọn hiện trường rối rắm hay không, buổi tối ngủ có đá chăn hay không, làm cho anh lo lắng chính là, Long Tịch Bảo có dạy hư cô hay không, Tiểu Bàn em ở đâu? Chỉ cần em trở về anh có thể bỏ qua chuyện cũ, vì sao vẫn chưa trở về...

"Chậc chậc, anh thật lạnh lùng, thiệt thòi cho em buổi tối không ngủ 'trăm cay nghìn đắng' trèo non lội suối' tới tìm anh." Hắc Viêm Minh vẫn là bộ dáng bỡn cợt.

"Hắc Viêm Minh, nếu như em thông minh thì không nên đến đây gây chuyện với anh vào lúc này." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nói.

"Anh có biết hôm nay em gặp ai không?" Hắc Viêm Minh đi thẳng đến quầy rượu, tao nhã rót một ly sâm banh cho mình.

"Trong mắt em trừ Tô Anh Lạc ra, còn có người khác sao?"

"Đừng nhắc cô ấy, cô gái không biết tốt xấu." Đột nhiên giọng của Hắc Viêm Minh trở nên nặng nề.

Hắc Viêm Triệt nhìn em trai của mình, yên lặng uống rượu đo.

"Được rồi, đừng có bộ dáng hồn bay phách lạc nữa, hôm nay em gặp một cô nhóc tròn trĩnh ở trên người còn có mùi của anh, bên cạnh cô ấy còn có một cô gái nhỏ xinh đẹp trên trán có hình ngọn lửa nhỏ, anh nói xem, thế giới này có phải rất trùng hợp hay không?" Hắc Viêm Minh nhẹ giọng nói.

Nghe vậy, Hắc Viêm Triệt liên đứng lên, khong hề nghĩ ngợi, tiến lên vung một quyền, tốc đọ nhanh như nháy mắt.

Hắc Viêm Minh vui cười né tránh, nghịch ngợm nói: "Này! Đừng tưởng rằng anh không phải 'người' thì có thể khi dễ em."

Hắc Viêm Triệt lanh lùng nhìn em trai đáng đánh đòn của mình, "Anh không phải 'người', em chính là 'người' sao? Khốn kiếp, em đã biết từ lâu, vì sao đến bây giờ mới nói."

Hắc Viêm Minh nhún vai, không sợ nói: "Em không dám xác định, em sợ ngộ nhỡ không phải, anh sẽ giết em vì'nói dối quân tình', anh cũng biết anh là một người 'tim như tro tàn' mà, được một chút hi vọng vậy rồi cuối cùng lại thất vọng, thì cái gì anh cũng làm ra được."

"cút! Em gặp bọn họ ở đâu, nói mau." Hắc Viêm Triệt nóng nảy quát.

Hắc Viêm Minh cười tà mị, khẽ mở môi mỏng "Las vegas."

ầm, máu khí dâng lên trên đầu của Hắc Viêm Triệt, Long Tịch Bảo tôi phải giải quyết cô, chỗ loạn như vậy cô cũng dám dẫn cô ấy đi.!

"Anh có biết bọn họ ở cùng ai không?" Hắc Viêm Minh vẫn bày ra bộ dáng xem kịch rất vui.

"Ai?" Một chữ lạnh như băng phun ra khỏi miệng Hắc Viêm Triệt.

"Nam Cung Viễn" Hắc Viêm Minh cười uống một ngụm rượu đỏ.

"Bố già Las Vegas?" Hắc Viêm Triệt lạnh giọng hỏi.

"Yes! Yoy know now." Hắc Viêm Minh cầm ly rượu làm tư thế kính rượu với anh.

"....."

Buổi tối ở Las Vegas, bao phủ giữa ngọn đèn lộng lẫy, khắp nơi đều là cảnh tượng ăn chơi trác táng, tùy ý có thể thấy được giao dịnh tà ác, bất luận là thân thế, hay là súng ống. thứ càng đẹp thì độc tính càng mạnh, đây là miêu ta đúng nhất về Las Vegas.

Trong sòng bạc.

Long Tịch Bảo dắt Viên Cổn Cổn tới choi 'trò chơi yêu thích một lần cuối cùng', cô ấy rất rõ ràng ngày mai phải đối mặt với chuyện gì... nếu không thả lỏng thoải mái một chút, vậy thì rất có lỗi với bản thân.

"Bảo bảo... tại sao lại tới đây?" Viên Cổn Cổn nhỏ giọng hỏi, cô không thích nơi này, mặc dù rất náo nhiệt nhưng không khí ở đây làm cho cô rất không thoải mái.

"Tới chơi 'canh bạc cuối cùng' của chúng ta, bạn cho rằng sau này bạn sẽ còn cơ hội tới đây sao?" Long Tịch Bảo cũng không quay đầu lại nói.

"Đến ngoạn chúng ta 'cuối cùng canh bạc' ngươi cho là ngươi về sau còn sẽ có cơ hội tới nơi này sao?" Long Tịch Bảo cũng không quay đầu lại nói đến.

"Mình không thích nơi này chút nào." Viên Cổn Cổn nói nhỏ.

"Vậy bạn có muốn đi lên lầu tìm chú Viễn hay không? Long Tịch Bảo nhẹ giọng hỏi.

"Không muốn, mình thích đi theo bạn." Viên Cổn Cổn meo meo làm nũng.

"Được, được, chơi thêm một chút nữa rồi chúng ta trở về." Long Tịch Bảo xoa đầu của cô, an ủi.

"Ừ." Người nào đó ngoan ngoãn gật đầu.

Long Tịch Bảo quay đầu tiếp tục chơi, hoàn toàn không phát hiện ... trong đám người lộn xộn, một cánh ttay người đàn ông tráng kiện chậm rãi giơ lên, trong tay cầm một vật thể hình ống màu đen lạnh lẽo, mục tiêu chính là công chúa nhỏ nhà họ Long đang chơi hăng say...

'pằng' một tiếng ... đám người liền rơi vào hỗn loạn, người la hét người bỏ chạy, còn có người vừa hét vừa chạy, dù sao cũng chính là gà bay chó sủa, hỗn loạn không chịu nổi.

Long Tịch Bảo nhanh nhẹn che chở cho tiểu cơm nắm nào đó còn chưa phản ứng kịp, ngồi xổm xuống, nhanh chóng lấy một khẩu súng lục từ trong váy dài của mình ra, đề phòng nhìn khắp nơi... con bà nó... chỗ này không hợp với bát tự của cô ấy sao? Tại sao mỗi lần tới đều xảy ra chuyện. Nhìn nhìn cơ thể người đàn ông ngã xuống, oa, kỹ thuật bắn súng thật chuẩn xác, một phát chết ngay, Ủa... Trên tay của hắn cũng cầm súng, nói như vậy... hắn cũng muốn nổ súng sao? Nhưng còn chưa kịp nổ súng đã bị người ta làm 'bể đầu' rồi?

Đợi chút... cái tên nước ngoài này sao lại quen như vậy a? Không phải là...

Không đợi Long Tịch Bảo suy nghĩ nhiều, trước mắt bỗng xuất hiện một loạt giày da... sáng bóng... làm cho cô ấy không khỏi ngẩng đầu nhìn lên... nhưng bởi vì vấn đề tầm nhìn nên cô ấy chỉ có thể nhìn thấy 'vị trí chính giữa' người của bọn họ, mà không thấy được phía trên của bọn họ, càng không thấy được khuôn mặt của bọn họ, tuyệt đối không phải là cô ấy háo sắc đâu... không phải cô ấy cố ý nhìn chằm chằm 'cái bộ phận đó' của người ta đâu, chỉ vì trùng hợp thôi... chỉ là... chân của bọn họ cũng không tệ, không biết... khuôn mặt như thế nào... là công hay là thụ... đáng ghét... thật mong đợi mà...

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc cắt đứt cảm nghĩ trong đầu của cô ấy

"Ra đây."

Long Tịch Bảo sửng sốt, giọng nói này là... Không thể nào! Sao lại xui xẻo như vậy...

Long Tịch Bảo thử nhô đầu ra khỏi bàn đánh bạc để thăm dò, chỉ nhìn thoáng qua, vội vàng rụt đầu về, nhắm mắt lại nói thầm: "Đây là ảo giác, đây là ảo giác."

Viên Cổn Cổn còn ở trong trạng thái mơ hồ, ngây ngốc hỏi: "Bảo Bảo, ảo giác gì?"

Long Tịch Bảo hận không thể đụng vào bàn đánh bạc mà chết đi, lại nhỏ giọng lẩm nhẩm nói: "Quan Thế âm Bồ Tát Đại Từ Đại Bi, Cứu Khổ Cứu Nạn, Như Lai Phật Tổ, chúa Jesus tấm lòng lương thiện, phù hộ cho con, phù hộ cho con."

"Bảo Bảo, cậu bạn làm sao vậy?" Viên Cổn Cổn vẫn còn mang vẻ mặt ngây ngô

"Suỵt... mình nhìn thấy quỷ." Long Tịch Bảo nhìn Viên Cổn Cổn bằng vẻ mặt 'chưa tỉnh hồn'.

"Quỷ?! Ở đâu?" Viên Cổn Cổn sợ hãi ôm cô ấy, khẩn trương muốn chết.

"Viên Cổn Cổn, ra đây." Giọng nói lạnh lùng từ miệng của Hắc Viêm Triệt

Cô nhóc nào đó sững sờ, vui vẻ 'xoạt' một cái chui ra khỏi bàn đánh bạc, Long Tịch Bảo muốn kéo cũng không kéo được

Viên Cổn Cổn hưng phấn nhìn Hắc Viêm Triệt, vui vẻ muốn nhào vào trong ngực của anh, hoàn toàn bỏ qua vẻ mặt lạnh buốt trên mặt anh.

Hắc Viêm Triệt không nghĩ ngợi liền nâng tay tát cô một cái, 'Bốp' một tiếng, không chỉ thanh thúy mà còn có tiếng vọng lại.

Long Tịch Bảo nghe tiếng, vội vàng chui ra khỏi bàn, đỡ lấy thân thể của Viên Cổn Cổn, quên cả sợ hãi, không biết trời cao đất rộng mà rống với Hắc Viêm Triệt: "Này! Anh đánh bạn ấy làm gì, bạn ấy rất ngoan ngoãn, mỗi ngày trong lòng trong miệng trừ ăn ra thì chỉ nhắc tới anh, anh có lương tâm hay không, vừa thấy mặt đã ra tay, thật là quá đáng."

Hắc Viêm Triệt nhìn cũng không nhìn Long Tịch Bảo, trực tiếp kéo Viên Cổn Cổn từ trong tay Long Tịch Bảo vào trong ngực mình, ôm cô thật chặt, gần như muốn siết chết cô, giọng nói trầm thấp mang theo chút run rẩy: "Em có biết mới vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm hay không, suýt chút nữa thì em đã mất mạng rồi." Vĩnh viễn cô cũng sẽ không biết, lúc anh nhìn cô bị người dùng súng chỉa vào, anh có cái cảm giác gì, suýt chút nửa thì anh không kìm nén nổi mình 'biến thân' tại chỗ, anh không thể mất đi cô, sao cô có thể không hiểu chuyện như vậy. Một lần lại một lần để chính mình rơi vào nguy hiểm, còn cười đến rực rỡ giống như mình chưa làm cái gì.

Viên Cổn Cổn khóc nức nở, còn không biết mình phạm lỗi gì mà anh phải vung tay tát cô như vậy, từ trước đến bây giờ cũng chưa từng tát cô.

Long Tịch Bảo nghi ngờ nhìn Hắc Viêm Triệt đang kích động, ý của anh là...vừa nảy họ mới gặp nguy hiểm sao? Cô nhớ ra rồi, người đàn ông kia... chính là kẻ muốn trộm đồ của cô, kết quả lại bị cô bẻ gãy tay đây mà... Muốn chết, tao chỉ là bẻ gãy tay mày, mày lại muốn bắn vỡ đầu tao... quá ác độc rồi. Khinh bỉ nhìn cái xác chết trên mặt đất, đáng đời, ai bảo mày phạm sai. Lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai khuôn mặt tuấn tú giống nhau như đúc... xong rồi... lần này thật sự là xong rồi... hu hu...

Song bào thai hung hăng nhìn chằm chằm người nào đó vẫn 'đùa giỡn', ánh mắt lạnh lẽo này gần như là sắp xuyên thủng cô ấy, chẳng những cô ấy to gan lớn mật dám đến Las-Vegas, dám đến sòng bạc, còn không biết có quan hệ gì với 'Thần Bài', đáng giận nhất là... cô cũng không biết hối lỗi một chút nào!

Long Tịch Bảo bị ánh mắt của bọn họ ép lui về phía sau từng bước một, nhìn Nam Cung Viễn ở cách đó không xa, co chân chạy, giống như luyện khinh công... Anh mắt của bọn họ thật là đáng sợ...

Núp ở sau lưng Nam Cung Viễn, Long Tịch Bảo khiếp sợ thét lên: "Chú Viễn, cứu con với."

Song bào thai nhìn thấy cô ấy bay trốn ở sau lưng người đàn ông khác, tức đến sắp nổi điên.

"Long Tịch Bảo, qua đây." Long Tịch Bác không muốn ở trước mặt người ngoài mà mất khống chế nên hít sâu một hơi.

"Không, đánh chết anh em cũng không qua!" Long Tịch Bảo hoảng sợ gật đầu một cái.

Nghe vậy, Hắc Viêm Minh và đám thuộc hạ bọn họ dẫn tới, tất cả đều nở nụ cười, đương nhiên, trừ Hắc Viêm Minh ra thì không ai dám cười thành tiếng.

Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn Long Tịch Bảo một cái, xem thường hừ lạnh một tiếng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn bị đánh sưng của Viên Cổn Cổn lên, cẩn thận xem xét thật kỹ.

Nam Cung Viễn cũng không khỏi nhếch khóe miệng, cô nhóc này thật là ...

Long Tịch Bác hận không thể bóp nát cô ấy, gắt gao trừng mắt nhìn cô, Long Tịch Bảo sợ hãi núp sau lưng Nam Cung Viễn, không dám nhìn nữa.

"Bảo Bảo, qua đây, chúng ta về nhà." Long Tịch Hiên 'dịu dàng' nói.

"Không ... các anh về trước đi .. em che chở cho các anh ..." Long Tịch Bảo nghe giọng nói của anh ta thì không khỏi run rẩy, lại bắt đầu nói năng lộn xộn.

Hắc Viêm Minh cười lớn tiếng hơn nữa, "Trời ơi, bảo bối của Hiên và Bác thật đúng là vật quý."

Song bào thai và Hắc Viêm Triệt lạnh lùng quay đầu lại nhìn anh ta một cái, thì ra anh ta đến xem kịch hay, Viên Cổn Cổn cũng không nhịn được nhìn người đàn ông hại cô hiểu lầm kia, nước mắt ròng ròng, bộ dáng thật là đáng thương.

"Chị dâu, khuôn mặt của chị làm cho người ta rất muốn khi dễ chi." Hắc Viêm Minh cười nói.

Viên Cổn Cổn ngẩn người, khẩn trương chui vào trong lòng Hắc Viêm Triệt, sợ anh ta sẽ đến khi dễ cô thật.

Hắc Viêm Triệt ôm cô, ném cho Hắc Viêm Minh một ánh mắt cảnh cáo.

Hắc Viêm Minh tao nhã nhún vai, tiếp tục dồn chú ý vào chỗ Long Tịch Bảo.

"Bảo Bảo, buông tay con muốn kéo rách quần áo của chú sao?" Nam Cung Viễn cười khẽ nói, ông không muốn 'áo rách quần manh' ở trước mặt nhiều người như vậy.

Long Tịch Bảo khẩn trương lắc đầu một cái. "Yên tâm, chú Viễn, kéo rách con sẽ mua cái mới đền cho chú."

Nam Cung Viễn im lặng nhìn trời, không biết nên nói cái gì cho phải, nhìn ánh mắt gần như muốn ăn thịt người của song bào thai, bắt đầu thấy lo lắng cho người nào đó.

Lúc này, Long Phi Tịch ôm Phượng Vũ Mặc đi vào, liếc mắt nhìn xác chết trên mặt đất, lại nhìn đám khách đánh bạc ở chung quanh bị dọa đền ngồi chồm hổm trên mặt đất, không dám lên tiếng, nhíu mày môt cái.

Phượng Vũ Mặc vừa vào tới liền dịu dàng hỏi: "Bảo Bỏa của mẹ đâu?" long Tịch Bảo nghe tiếng, không thể tin được ló cái đầu nhỏ từ sau lưng Nam Cung Viễn ra, sau khi nhìn thấy người tới, hưng phấn cao giọng hô: "Mẹ Vũ! Ba Tịch!"

Suýt chút nữa là cô ấy đã làm thủng màng nhĩ của Nam Cung Viễn.

Phượng Vũ Mặc thừa dịp Long Phi Tịch không để ý, nhanh nhẹn rời khỏi lồng ngực chồng, định xông tới chỗ Long Tịch Bảo, kết quả còn chưa chạy được hai bước, liền bị người ta kéo lấy cổ áo, đứng tại chỗ vùng vẫy hai tay chân.

Long Phi Tịch không vui kéo lấy cổ áo của vợ yêu, nhàn nhìn nhìn Long Tịch Bảo dịu dàng hiếm thấy mà nói: "Bảo Bảo, qua đây, về nhà thôi."

Long Tịch Bảo liếc nhìn song bào thai đang nổi giận, theo bản năng lắc đầu.

"Bảo Bảo, nghe lời, về nhà đi, rãnh rỗi thì chú Viễn sẽ đến thăm con." Nam Cung Viễn thở dai 'tóm' lấy cô ở phía sau kéo ra ngoài, mặc dù rất luyến tiếc nhưng cô bé dù sao cũng là con gái nhà người ta.

"Bảo Bảo, con không cần mẹ sao? Huhu..." Phượng Vũ Mặc vừa nghĩ tới sau này không có ai xem tiểu thuyết BL với mình, không có ai thảo luận chuyện 'tình yêu con trai' với bà thì sốt ruột khóc lên.

Long Tịch Bảo khó xử nhìn Phượng Vũ Mặc đáng thương tội nghiệp, hít sâu một hơi, sợ cái gì, không phải nhiều nhất thì bị đánh một trận thôi sao, cũng không phải là chưa từng bi, da cô ấy càng mắng càng dày! Thịt thì càng đánh càng co giãn! Coi như 'sửa sắc đẹp' đi, không thèm để ý nữa!

"chú Viễn, con về đây, chú rãnh rỗi nhất định phải dẫn dì Trúc đến thăm con đấy, địa chỉ nhà họ Long là ..." Long Tịch Bảo lại gần lỗ tai của Nam Cung Viễn nhỏ giọng nói.

Song bào thai nhìn thấy cảnh này, không chỉ có lửa giận, bây giờ cả lửa ghen cũng bắt đầu bốc cháy... cô gái đáng chết.

Chỉ thấy Nam Cung Viễn gật đầu cười, cưng chiều xoa đầu cô ấy, dịu dàng nói: "Đi đi."

Thật sự không nhịn được rồi, Long Tịch Bác xông tới, kéo cô ấy vào trong ngực, sức lực lớn đến mức muốn bóp nát cô ấy, không quan tâm đến tiếng kêu khẽ của cô, 'lễ phép' nhìn Nam Cung Viễn, trầm giọng nói: "Cám ơn bác Nam Cung mấy ngày qua đã chăm sóc Tịch nhi, nhà họ Long vô cùng biết ơn, hi vọng sau này có thời gian rảnh, bác có thể tới nhà họ Long làm khách." Nói xong ôm lấy Long Tịch Bảo đang giãy giụa không ngừng đi ra cửa.

Hắc Viên Triệt ôm Viên Cổn Cổn khóc thảm đi theo ở phía sau, 'đại đội người khổng lồ' cũng lục tục xoay người, mở đường trở về nhà.  

CHƯƠNG 148: HẮC VIÊM TRIỆT THAY ĐỔI

  Phòng ngủ chính nhà họ Hắc.

Từ Las Vegas trở về Viên Cổn Cổn đều yên lặng ngồi ở trên giường lớn, cúi đầu không dám nói tiếng nào, toàn bộ nhớ nhung của cô đối với anh đều vì cái tát kia mà biến thành sợ hãi. Không phải Bảo Bảo nói anh sẽ trở nên dịu dàng sao? Cho dù không dịu dàng thì nhiều nhất cũng chính là đánh vào mông cô, nhưng mà...Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ tới, anh sẽ vung tay tát cô, lần này, thật sự anh rất rất tức giận.

Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng run rẩy của cô, dù là cơn tức lớn cũng bởi vì một cái tát mà dần dần tiêu tan, sao lại tát tay cô chứ, tuy hành động của cô đáng giận, nhưng chẳng lẽ anh không có trách nhiệm sao? Lý do lớn nhất khiến cô rời nhà trốn đi chính là vì anh, anh đối với cô ham muốn chiếm lây, anh bá đạo với cô, anh không dịu dàng với cô, đây đều là lý do khiến cô trốn đi, cho dù là con thỏ ngoan hiền bị bức ép cũng sẽ cắn người, có phải anh nên thay đổi hay không, nếu không thì có phải cô sẽ rời xa anh mãi mãi hay không...

Viên Cổn Cổn sợ hãi lén liếc mắt nhìn Hắc Viêm Triệt không nói gì, loại tình huống này, kết cục của cô đều rất thảm.

Một lúc sau, Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt mở miệng ." Đi tắm đi."

Viên Cổn Cổn ngẩn người, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh, cô không có nghe lầm chứ?

Hắc Viêm Triệt lấy áo ngủ và quần lót của cô từ trong tủ ra để ở trên người cô, lăp lại một lần "Đi tắm đi."

Viên Cổn Cổn nhìn nhìn anh, ngoan ngoãn ôm quần áo đi vào phòng tắm.

Hắc Viêm Triệt ra khỏi phòng.

Chờ lúc Viên Cổn Cổn tắm sạch sẽ đi ra phòng tắm thì Hắc Viêm Triệt đã ngồi ở trên giường, như là đang đợi cô.

"Tới đây." Hắc Viêm Triệt thấy cô đi ra, nhàn nhạt phun ra hai chữ.

Viên Cổn Cổn chậm rãi đi qua, hơi khẩn trương.

Hắc Viêm Triệt lấy thuốc mỡ bạc hà từ trong tủ ra, vươn tay kéo cô ngồi yên ở trên giường.

"Triệt, em..."

"Được rồi, không cần phải nói." Hắc Viêm Triệt ngắt lời của cô, xoay mở nắp thuốc mỡ bôi lên trên má sưng đỏ của cô.

Viên Cổn Cổn ngẩn người, chỉ có thể ngồi yên tại chỗ, anh không có tức giận? Hay là anh đã lười phát giận với cô nửa rồi?

"Sấy tóc khô rồi ngủ đi." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Viên Cổn Cổn nhìn bóng lưng của anh, không biết vì sao, trong lòng cực kỳ bứt rứt, anh như vậy làm cho cô không quen, vậy là đại biểu cho cái gì chứ? Vì sao cô cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ bỗng trở nên xa hơn...

Hắc Viêm Triệt nằm ở trong bồn tắm, con ngươi màu tím nhạt lẳng lặng nhắm lại, trong đầu thoáng qua hình ảnh, mỗi một cái đều là hình ảnh anh và cô ở chung, cô đi đến bên cạnh anh đã 4 năm, 4 năm qua cô cũng chưa từng thay đổi, ngược lại là anh, mỗi ngày đều thay đổi, mỗi một ngày lại càng yêu cô hơn so với trước kia, mà cô... Vẫn ngốc như trước, thậm chí là một cô nhóc chậm hiểu.

Thời gian 4 năm cũng không khiến cho cô trở nên trưởng thành hơn, tuy trong lòng anh cũng không hi vọng cô thay đổi, nhưng có đôi khi... Anh thật sự rất hi vọng cô có thể thông minh một chút, chỉ cần một chút thôi không cần nhiều, chỉ cần thông minh đủ để hiểu tình cảm của anh đối với cô là tốt rồi. Ở trong lòng cô rất sợ anh sao, nhớ tới cách anh đối đãi luôn quản tất cả của cô, tuy rằng đều là vì tốt cho cô nhưng cô cũng sẽ cảm thấy không có tự do, có phải loại cảm giác này làm cho cô hít thở không thông hay không? Thừa lúc cô còn ỷ lại anh thì nên thay đổi, nếu chậm, có lẽ cô sẽ thật sự rời khỏi anh, anh sẽ không quên, ở thế giới này còn có một tình địch Na Tịch Thịnh Duệ yêu cô say đắm. Nhưng làm sao để thay đổi? Anh đã quen cách đối xử này với người khác, muốn sửa, nói dễ hơn làm...Rốt cuộc Hắc Viêm Tước đã dùng cách gì mới khiến cho Khấu Lê Lạc tự nguyện bị ông trói buộc, yêu ông không oán không hối? Nhớ ngày đó anh khinh thường hình thức ở chung của đôi vợ chồng này như vậy, mà lúc này, anh rất hi vọng, mình và cô cũng có thể giống như bọn họ, yêu đối phương sâu đậm... Từng phút từng giây đều muốn ở cùng nhau.

Viên Cổn Cổn làm tổ ở trong chăn và đợi Hắc Viêm Triệt, đôi mắt trong suốt trắng đen rõ ràng khi nghe thấy tiếng mở cửa thì khép chặt lại, cô cũng nhanh chóng cảm giác được vị trí bên cạnh bị người ta chiếm giữ, mà mùi hương dễ ngửi trên người anh làm cho cô cảm thấy yên tâm, nhưng mà... Anh sẽ trừng phạt cô giống lần trước sao? Nghĩ đến đây, người nào đó không khỏi khẩn trương.

Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng giả bộ ngủ của cô, trong lòng rất rõ cô sợ cái gì, anh biết bởi vì lần đầu tiên anh đối với cô tàn bạo làm cho cô cũng bị ám ảnh ít nhiều về chuyện này, anh cho rằng nlàm vài lần cô sẽ quên chuyện lần đó sự, nhớ kỹ cảm giác tình dục làm cho người ta say mê, nhưng không biết là vì trí nhớ của cô không tốt hay vì sao, mỗi lần 'thoải mái' qua đi liền quên đó là cảm giác ai cho cô, là vì làm chuyện gì mới có cảm giác như vậy, sau đó vẫn luôn bài xích như vậy... Điểm này cũng làm cho anh tương đối bất đắc dĩ và thất bại.

Viên Cổn Cổn cảm giác cánh tay anh vòng qua eo của cô, ôm cô vào trong lòng anh, hơi chấp nhận mà nhắm hai mắt lại, nhất định anh sẽ không bỏ qua cô.

Hắc Viêm Triệt cảm nhận được cô cứng ngắc, cười khổ một cái nhắm mắt tím lại, tuy anh rất nhớ cô, nhưng mà thôi đi.

Viên Cổn Cổn đợi thật lâu cũng không thấy động tác bước tiếp theo của anh, bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh, anh không làm gì cô? Không đánh cô? Thậm chí không mắng cô? Anh làm sao vậy...

Sáng sớm hôm sau, nhà ăn

Quản gia Bạch có chút kinh ngạc nhìn Viên Cổn Cổn trên bàn cơm, đây...Đây là chuyễn rất lạ, bà chưa từng nghĩ tới hôm nay còn có thể cô bé ú đáng yêu này ngồi trên bàn cơm, dựa theo kinh nghiệm lúc trức, giờ phút này chắc là cô còn nằm liệt ở trên giường, mà hôm nay cũng là ngày thứ hai cô phạm phải 'tội lớn ngập trời' mà cô lại có thể ngồi ở chỗ này, hơn nữa thời gian bây giờ là 8h30 sáng, đây thật sự là chuyện rất không thể tưởng tượng được, càng làm cho bà thấy lạ chính là cô không có ngồi ở trên đùi Hắc Viêm Triệt mà là ngồi trên cái ghế của mình, mà Hắc Viêm Triệt cũng không có ý kiến, đây... Xem như là bão điềm báo trước cơn bão sao?  

CHƯƠNG 149: EM LÀ BÙA  MÊ TRONG LÒNG ANH

  Viên Cổn Cổn cúi đầu ăn bữa sáng, thỉnh thoảng lén nhìn Hắc Viêm Triệt ngồi ở bên cạnh, anh làm sao vậy, ngay cả cô quên phải ngồi lên trên chân anh mà ngồi trên ghế dựa anh cũng không dùng loại ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo cô, không biết vì sao,cô lo lắng, cực kỳ lo lắng.

Hắc Viêm Triệt tao nhã ăn bữa sáng, cố gắng chịu đựng cảm giác thiếu 'thứ gì đó' trong lòng, ở ngoài ngoài mặt thì bình tĩnh tao nhã không khác gì bộ dáng bình thường, thật ra trong lòng đã buồn bực, anh muốn ôm cơm nắm của anh... Cô là vợ của anh, vì sao anh phải làm khó chính mình như vậy? ! Nhưng một giọng nói khác lập tức nhảy ra, không phải anh đã nói phải thay đổi mình sao? Sẽ bắt đầu từ việc nhỏ, anh phải cho cô ấy có đủ tự do, nếu không một ngày nào đó cô ấy sẽ vì anh bá đạo mà phủi mông nói bái bái với anh! Cứ như vậy... Trong lòng của người nào đó giao chiến kịch liệt, ăn xong bữa cơm này làm cho buổi sáng của anh cực kỳ khó chịu .

Á Tư và Nhã Tư không hiểu liếc nhau một cái, đương nhiên cũng không hiểu cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi cơm nước xong, theo thói quen Viên Cổn Cổn muốn đến công ty với Hắc Viêm Triệt, nhưng Hắc Viêm Triệt nhìn cô, nhàn nhạt nói "Em không cần đi, sau này liền lưu ở nhà đi." Anh biết cô không thích đến công ty, Co cũng đã nói với anh rất nhiều lần rồi nhưng đều bị anh bác bỏ, thực ra ở trong công ty có cô hay không cũng không quan trọng, nhưng anh lại muốn mỗi phút mỗi giây cô đều ở bên cạnh anh, nhưng mà bây giờ anh nên học cách để cô có thời gian và không gian của riêng mình, .

Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn anh, trong lòng xẹt qua một chút khổ sở, anh đang trừng phạt cô sao? Cho nên không ôm cô ăn cơm nửa, cũng không muốn cô đi với anh...

"Anh đi đây." Hắc Viêm Triệt đè nén xúc động muốn đến bế cô đi, cắn răng xoay người rời đi.

Viên Cổn Cổn nhìn hướng anh đi xa, đứng ngây tại chỗ không biết mình nên làm cái gì, thì ra thiếu anh bên người, ngay cả chính cô cũng không biết nên làm gì, trước kia cô luôn không muốn đến công ty, bởi vì cô không muốn nghe những lời đồn đãi nhảm nhí, không muốn đối mặt với những người bề ngoài luôn khách sao nhưng lại thầm chỉ trỏ sau lưng, từ trước đến bây giờ đều không đồng ý, cho nên cô cũng tập thói quen đi theo anh, nhưng thì ra lúc anh thật sự thỏa mãn mong ước của cô, cô sẽ không biết làm thế nào như vậy... Loại cảm giác này không thoải mái chút nào.

7 giờ tối.

Khi Hắc Viêm Triệt về đến nhà thì Viên Cổn Cổn đang ôm một gói khoai tây chiên xem tivi ở phòng khách, thấy anh đã trở về lập tức bỏ khoai tây chiên ra mong chờ nhìn anh.

"Ăn cơm chiều chưa?" Hắc Viêm Triệt có hơi không vui hỏi.

"Còn chưa, em..."

"Không ăn cơm chiều em liền dám ăn đồ ăn vặt? Lại coi lời nói của anh như gió thổi bên tai?" Gương mặt lạnh lùng của Hắc Viêm Triệt không tử chủ được tăng giọng điệu.

"Em..." Viên Cổn Cổn hơi ủy khuất nhìn anh, cô chỉ là đang đợi anh ăn cơm, bởi vì đói bụng cho nên mới ăn chút khoai tây chiên lót dạ.

Hắc Viêm Triệt nhìn cô cúi đầu xoắn ngón tay, hơi chán nản, sao lại thế này... Nói cho cô tự do.

Một lúc sau

"Em ăn đi, anh đi ăn cơm."

Viên Cổn Cổn trừng lớn mắt nhìn bóng lưng của anh, anh nói... Em ăn đi? ! Là anh nói sai hay là cô nghe lầm hả ? Anh không có nắm lỗ tai cũng không véo mông cô? Còn cho cô tiếp tục ăn? Viên Cổn Cổn vươn tay véo mạnh lên mặt mình, rất đau! Nói cách khác đây không là mơ? Là thật? !

Hai tuần lễ sau, 11 giờ, phòng ngủ chính nhà họ Hắc.

Viên Cổn Cổn ngủ ở bên cạnh Hắc Viêm Triệt, lẳng lặng nghe tiếng hít thở của hai người bọn họ, anh không có chạm vào cô, mỗi ngày đều quan hệ là thói quen của anh, ngoại trừ lúc cô đang trong kỳ sinh lý, mỗi ngày anh đều sẽ muốn cô, nhưng mà đã qua 14 ngày, anh không muốn cái kia với cô nửa sao? Vì sao trong lòng lại chua xót? Trước kia không phải là cô luôn hi vọng dục vọng của anh có thể ít một chút sao? Bây giờ anh không chạm vào cô vì sao cô lại cảm thấy khổ sở như vậy?

Hắc Viêm Triệt nhắm mắt lại vừa chợp mắt vừa đấu tranh với dục vọng sôi trào của mình, hai tuần lễ nay, anh cho cô đủ tự do và không gian, liền bởi vì cái dạng này, đa số thời gian anh chỉ có thể trốn tránh cô, bởi vì anh phát hiện anh không có khả năng nhìn thấy cô ăn đồ ăn vật sẽ làm như không thấy, không có khả năng khi cô 'tiếp xúc thân mật' với đám động vật đáng chết kia thì không nổi giận, cũng không có khả năng khi cô và người làm từng có động tác thân mật thì không hung hăng đóng gói cô mang đi, cho dù đó là nữ, anh không có cách nào, anh thật sự không có cách nào, anh có thể cho cô tự do thì chỉ có thể là hy sinh bản thời gian của chính mình để đổi lấy, anh cũng sắp không nhịn được nửa, muốn phát nổ, như vậy thì làm sao để qua ngày? Thậm chí vì để cô cảm nhận được anh 'tôn trọng' cô, anh đã không 'thân thiết da thịt' với cô vỏn vẹn 14 ngày 5 tiếng, anh sẽ nghẹn chết, muốn cô chủ động muốn thì căn bản là chuyện không thể, mà anh lại không muốn làm cố gắng mấy ngày nay đều uổng phí, làm sao bây giờ? Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

Một đêm này, người đàn ông và cô gái đều chưa từng ngủ, miên man suy nghĩ đến ngày mai...

Sáng sớm, ăn xong bữa sáng, lúc Hắc Viêm Triệt xoay người thì thì Viên Cổn Cổn kéo tay anh lại.

Hắc Viêm Triệt ngẩn người, xoay người lại nhìn cô.

"Triệt..." Viên Cổn Cổn nhẹ giọng kêu.

"Sao hả?" Hắc Viêm Triệt bị tiếng kêu mềm mại của cô làm cho trong lòng ấm áp, đột nhiên cảm thấy tất cả đều đáng giá.

"Em có thể đến công ty với anh không?" Viên Cổn Cổn chờ mong nhìn anh.

"Em muốn đi?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, hơi không hiểu suy nghĩ của cô, không phải là cô không thích đi sao?

"Dạ."

"Vì sao? Không phải là em luôn không muốn đi sao?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi.

"Em..." Viên Cổn Cổn nhìn anh, không biết nên nói như thế nào? Cô nên nói như thế nào đây? Nói cô rất nhớ anh, rất nhớ anh? Nhưng nhiều ngày trôi qua như vậy dường như là anh đang trốn cô, hơn nữa đã rất lâu anh không chạm vào cô rồi, có phải bởi vì chuyện cô và Bảo Bảo rời nhà trốn đi nên anh đã thất vọng về cô rồi.  

CHƯƠNG 150: TẤT CẢ ĐỀU CHỈ VÌ EM

  Hắc Viêm Triệt nhìn cô muốn nói lại thôi, đợi đáp án của cô.

"Nếu... Nếu không tiện liền thôi." Viên Cổn Cổn buông tay anh ra, hơi xấu hổ muốn chạy trốn.

Hắc Viêm Triệt kéo cô lại "Đi thôi."

Viên Cổn Cổn xoay người nhìn nhìn anh, đột nhiên rất muốn rất muốn nói với anh, nói với anh rằng cô thương anh bao nhiêu, cô ỷ lại vào anh bao nhiêu, cô không thích anh thay đổi bao nhiêu, tuy rằng cô biết nói như vậy rất hèn mọn, nhưng cô đã quen anh quản mọi thứ của cô, sắp xếp tất cả mọi việc, bây giờ anh mặc kệ cô, mặc kệ cô rốt cuộc một ngày đã ăn bao nhiêu đồ ăn vặt, có phải cuối cùng cũng không cần cô ở bên cạnh anh không, cái loại cảm giác này thật giống như anh đã không cần cô nữa, chuyện rời nhà trốn đi thật sự làm cho anh tức giận sao sao? Trôi qua 2 tuần, anh vẫn không muốn tha thứ cho cô sao?

"Sao vậy." Hắc Viêm Triệt nhìn ánh mắt ủy khuất của cô, vẫn không đoán ra trong lòng cô đang nghĩ cái gì, nhưng anh sợ nhìn thấy ánh mắt làm cho anh không đoán ra như vậy, cái loại cảm giác này thật giống như cô cách anh rất xa, nói không chừng một giây sau cô sẽ nói, em muốn ly hôn, em hối hận đã gả cho anh. Thì ra thứ làm người ta khó nắm bắt nhất chính là người đơn giản, anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết, rốt cuộc ở trong cái đầu đơn giản của cô đang suy nghĩ cái gì, giống như cô vĩnh viễn sẽ không biết, trong cái đầu âm trầm của anh đang suy nghĩ cái gì, có phải anh nên nói chuyện rõ ràng với cô hay không?

"Không có gì." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu lộ ra một chút cười ngọt ngào với anh.

Hắc Viêm Triệt mấp máy môi, dắt cô đi ra ngoài. Đủ, anh chịu đủ rồi, tối hôm nay nhất định phải nói chuyện rõ ràng với cô, nói cho cô biết anh yêu cô bao nhiêu, vì cô mà có thể không tiếc thay đổi tính tình của mình, nói cho cô biết anh sẽ rất rất yêu cô, sẽ cưng chiều cô cả đời. Sau đó...sau đó anh phải dốc sức 'ăn' cô, đương nhiên phải là tình huống cô tự nguyện, cô sẽ tự nguyện chứ? Sẽ chứ? Nhất định sẽ!

Viên Cổn Cổn đi sau lưng anh, nhìn nhìn bàn tay to của anh nắm chặt bàn tay của mình, cô không muốn mất cái loại ấm áp từ nhiệt độ cơ thể bao chặt này, tối hôm nay cô phải xin lỗi anh thật tốt, cô muốn nói anh, cô thương anh bao nhiêu, cô ỷ lại anh bao nhiêu, cô sợ hãi anh cưới cô vì chịu trách nhiệm bao nhiêu, cô sợ hãi anh sẽ không cần cô nửa, cô sợ hãi anh không quản cô nửa, cô có bao nhiêu sợ hãi ... Cô sợ hãi sẽ có cô gái khác cướp anh đi bao nhiêu, sau đó cô muốn dùng cách Bảo Bảo dạy quyến rũ anh, anh sẽ bị quyến rũ không? Sẽ không? Anh còn muốn cô không?

Cứ như vậy, hai người khổ sở vì yêu, ngồi lên xe đều có suy nghĩ riêng.

"Đưa đến bộ phận Marketing." Hắc Viêm Triệt dùng ngón tay gõ gõ một phần tài liệu đặt trên bàn, nhìn cũng chưa từng nhìn nói với thư ký.

"Dạ, tổng giám đốc." Thư ký khom người xoay đi, cầm lấy tài liệu đi ra ngoài.

Viên Cổn Cổn buông tạp chí trong tay ra, đi đến trước mặt Hắc Viêm Triệt nhỏ giọng nói "Triệt, thật ra em...em có thể giúp anh."

Hắc Viêm Triệt nhìn cô, "Giúp anh?"

  "Dạ, em có thể đưa tài liệu giúp ah, liền giống như trước đây." Viên Cổn Cổn thì thào, từ trước đến này cô cũng chưa từng giúp anh làm gì, ngoại trừ lúc này.

"Không cần, có thư ký sẽ làm, nếu em nhàm chán có thể chơi máy tính, hoặc là đi dạo phố, anh kêu Á Tư bảo vệ em." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói.

"Em..." Đột nhiên Viên Cổn Cổn có một loại xúc động muốn khóc, nhìn anh mà không biết nên nói cái gì.

"Sao vậy? Không muốn đi? Vậy anh kêu Á Tư mua bánh ngọt về cho em?" Hắc Viêm Triệt nhẹ giọng lại, hi vọng cô có thể biết được lòng của anh.

"Không cần, em muốn đi tìm chị Phong." Viên Cổn Cổn cúi đầu che giấu bộ dáng cô đơn của mình.

"Tìm cô ta làm gì!" Hắc Viêm Triệt hơi không vui lạnh giọng nói.

Viên Cổn Cổn ngẩng đầu nhìn anh, không nói gì, dường như đang chờ đợi cái gì.

"Đi đi...."Hắc Viêm Triệt quay đầu, kiềm chế bản tính bá đạo sắp bộc phát của mình.

"..." Viên Cổn Cổn im lặng, xoay người đi ra khỏi văn phòng.

Á Tư và Nhã Tư liếc nhau một cái, Á Tư mở miệng.

"Chủ nhân, tôi không biết vì sao mấy ngày nay hành vi của ngài lại kỳ lạ như vậy, nhưng ngài không cảm thấy Cổn Cổn rất không vui sao? Các người không xảy ra vấn đề gì chứ?"

Hắc Viêm Triệt ngẩn người, lập tức nhíu mày lạnh lùng nhìn anh ta.

Á Tư nhìn vẻ mặt của anh thì vội vàng cúi đầu "Thật xin lỗi, là tôi vượt ranh giới rồi."

Hắc Viêm Triệt tức giận vỗ bàn, lớn tiếng nói "Tôi càng không vui hơn!"

Á Tư nuốt nuốt nước miếng, không nói gì, may mắn cái vỗ kia không có vỗ lên trên người anh ta.

Hắc Viêm Triệt hít sâu một hơi, nhíu nhíu lông mày, không nói chuyện nửa.

Viên Cổn Cổn không có đi tìm Phong Tình, mà là đi nhà vệ sinh nữ, không biết bắt đầu từ lúc nào, lúc cô khổ sở liền có thói quen đến chỗ này khóc, tuy thường xuyên nghe lời nói xấu về mình ở chỗ này, nhưng vẫn thích ở trong này trút hết cảm xúc của mình. Nhưng không đợi cô ngồi nóng mông, liền nghe thấy tiếng nói tốp năm tốp ba truyền đến, mà vấn đề thảo luận lại là mình.

"Vị phu nhân tổng giám đốc không tài không đức kia của chúng ta đã thật lâu chưa có tới công ty, các ngươi biết tại sao không?"

"Không biết, nhưng tôi đoán chắc là cuối cùng tổng giám đốc đã không chịu nổi cô ta, vứt bỏ ở nhà, thuận tiện cho mình tìm phụ nữ khác."

"Nghe nói không lâu trước cô ta còn rời nhà trốn đi đấy, thật sự là người xấu nhiều quấy phá, cô ta cho rằng như vậy là có thể khiến cho tổng giám đốc chú ý, thật sự là quá buồn cười, điều kiện giống như cô ta, cho dù có được chú ý nhưng cuối cùng cũng sẽ làm cho người ta chán ngán, các người nói phải hay không?"

"Ha ha, nói đúng."

Viên Cổn Cổn cắn chặt môi dưới, dùng sức mở ra cửa nhà vệ sinh ra, phát ra một tiếng động lớn.

Đám người nói chuyện phiếm bị liền giật mình, tất cả đều trừng mắt nhìn cô.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro